[PhaoChiMoon] Mèo Con Ơi~
Chap 1
Tác giả
Trước khi vào truyện thì tôi nhắc cho các đọc giả biết đây là truyện thể loại ABO
Tác giả
Nếu các bạn nào không biết thể loại này, thì tác giả xin phép phân tích và giả thik cho các đọc giả nào ko bt về thể loại AOB
Tác giả
Còn mấy chế nào bt rồi thì cx ngồi đây đọc lại cho bt :)))
Trong thế giới ABO, được chia thành những nhóm người, nhưng đa số và phổ biến nhất là ba nhóm lần lược là Alpha Omega và Beta...
Trong đó người sở hủ nhóm Alpha là chỉ những người đứng đầu và có sức mạnh,thể lực và trí tuệ hơn người bình thường,họ có thể phóng ra tinh tố hay còn được gọi là mùi hương đặc chân của từng Alpha để làm cho Omega rơi vào trại thái động tình hoặc không thể chống cự lại được.khi tới tháng hay còn được là chu kì của Alpha lúc đó Alpha cảm thấy cở thể nóng bức và muốn thỏa mãn bản thân,họ có thể dừng thuốc ức chế để kiềm hảm tính động tình trong cơ thể mình,nhưng một số Alpha khác thì sẽ tình một Omega để thỏa mãn bản thân.
Khác với các Alpha người có nhóm Omega là chỉ những người yếu đuối, dễ bị bắt nạt và thường phải dựa vào Alpha.Cũng như Alpha,Omega cũng có chu kì và cũng dùng thuốc ức chế hoặc nhờ Alpha làm thỏa mãn. Nhưng Omega có sức hút mạnh mẽ đối với Alpha, tinh tố hay còn gọi là mùi hương của Omega thường mang mùi hương nhẹ nhàng để thu hút các Alpha khác, khiến Alpha đó tự nguyện che chở. Nếu Alpha và Omega đã chọn nhau, không ai khác có thể thay thế vị trí đặc biệt trong trái tim của Alpha.
Beta, so với Alpha và Omega, được xem như người bình thường. Họ khó thụ thai, ít bị ảnh hưởng bởi tiết tinh tố và không phát tiết tinh tố. Beta không bị ảnh hưởng mùi hương bởi Alpha và Omega.
Tác giả
Giờ thì giới thiệu ba nhân vật chính nhé😎
Phương Mỹ Chi [Em]
Phương Mỹ Chi
Tuổi 17
Là Omega
Hiện đang ở cô nhi viện gia đình em mất trong một vụ tai nạn, ở trong cô nhi viện đó em bị các bạn khác xa lánh và bắt nạt do em là một Omega, nên đầu óc em có phần ngốc và khờ
Tính cách của em thì hiền lành, nhút nhát rụt rè ích khi nói chuyện và luôn dành thời gian cho sở thích của mình đó là vẽ
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Nguyễn Diệu Huyền
Tuổi 23
Là Alpha
Cô hiện đang làm chủ tịch của công ty nhà mình hiện đứng top đầu trong nước, cô còn có một chị gái nhưng hai chị em nhà này lại không hòa thuận với nhau, từ khi mẹ của cả hai mất đi
Tính cách cô thì khá khó mở lòng với người ngoài, ích nói ở công ty thì cô là một người nghiêm túc và thường có nét mặt lạng như băng
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tuổi 25
Là Alpha
Chị hiện giờ đã thành lập công ty riêng cho bản thân mình và cũng đứng top trong nước chỉ sau công ty của gia đình. Chị cũng là một người có tiếng tâm ngầm trong xã hội đen không ai mà không biết biệt danh chị hết đó là Lamoon
Tính cách chị thì trái ngược lại với đứa em lạnh lùng kia thì chị nhẹ nhàng ung dung, lâu lâu lại giỡn nhưng cái giỡn này nó hơi tốn người
và cực kì thích skinship phải nói là nghiện luôn rồi
Tác giả
Like và cmt đi, ko là xóa truyện đó😞
Chap 2
Trong căn phòng nhỏ không có ánh đèn chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào trong phòng
Trong căn phòng đó có tiếng khóc của một cô bé đang ngồi co rút lại góc phóng mà khóc, xung quanh thì toàn những tiếng chê bai và chế nhạo lên người em
Phương Mỹ Chi [Em]
Hic...ic *thút thít*
Đa Nhân vật
1: Khóc lóc cái gì hả?!
Đa Nhân vật
1: Chỉ là một Omega vô dụng chả được ích sự
Đa Nhân vật
2 : Tao nghĩ mày nên đi theo cha mẹ đi là vừa *nhìn em khinh bỉ*
Phương Mỹ Chi [Em]
Hức...hic...
Phương Mỹ Chi [Em]
*ôm gối đầu gục xuống*
Đa Nhân vật
3: Nhìn mày là biết mốt đi làm đi.ếm cho mấy người Alpha rồi *cười hả hê*
Phương Mỹ Chi [Em]
Đ-đừng...nói nữa..mà *ôm đầu*
Đa Nhân vật
2: *cuối xuống nắm tóc em kéo em*
Ả ta nắm tóc em kéo lên với lực kéo rất mạnh khiến em đau mà bật khóc nấc nở, nước mắt không kiềm được mà rời càng lúc càng nhiều
Phương Mỹ Chi [Em]
A...đ-đau...thả ra... *kéo tay ả ra*
Đa Nhân vật
2: Ngày mai sẽ có người đến cô nhi viện để chọn nuôi mấy người ở đây!
Đa Nhân vật
2: Tao khuyên mày nên trốn cho kỉ vào đừng để họ thấy mày! *nắm chặc tóc em hơn*
Đa Nhân vật
3: Mày mà ra thì họ sẽ thấy một con Omega yếu đuối và dơ bẩn
Đa Nhân vật
3: Biết điều thì mai nhớ trốn cho kỉ vào!
Phương Mỹ Chi [Em]
Hức...ưc...thả ra...
Phương Mỹ Chi [Em]
Thả...tôi ra! *vùng vẫy*
Đa Nhân vật
1: Con này mày láo!
Phương Mỹ Chi [Em]
Ah!! *nằm xuống sàn*
Đa Nhân vật
3: Thôi bỏ nó đi, đi rửa tay đi
Đa Nhân vật
2: Phiền phức! *rời đi*
Ba người họ rời đi bỏ lại em trong căn phòng lạng lẽ đó mà khóc, em nằm co rút lại ôm lấy bản thân mình mà khóc nức lên như một đứa trẻ phải bị nhiều lời chế nhạo, chê bai, khinh thường em, một cô bé ngốc...
Hôm nay là ngày mà có người đến cô nhi viện để nhận nuôi một trong những cô cậu bé ở đây. Em thì sợ mấy người đó sẽ đánh và xúc phạm em nên em nghe lời họ mà đã trốn vào một căn phòng nhỏ của cuối dãy thành lang của cô nhi viện
Trước cổng cô nhi viện có một chiếc xe hơi sang trọng đã đậu đó, và người bước xuống xe là một người đàn ông trung niên lịch thiệp nhìn cách ăn mặt là đủ biết người đó thuộc tầng lớp giàu có và quyền lực
Chủ của cô nhi viện thấy người đàn ông đó thì niềm nở chạy ra đón tiếp ông ấy
Chủ Cô Nhi Viện
À chào anh *cuối đầu*
Chủ Cô Nhi Viện
Anh đến đây là để nhận nuôi ai trong đây?
Nguyễn Gia Bảo
Tôi chưa biết, nhưng tôi muốn nhận nuôi một bé gái
Chủ Cô Nhi Viện
Tuổi tác thì anh muốn bao nhiều?
Chủ Cô Nhi Viện
À, vậy mời anh đi theo tôi *rời đi*
Nguyễn Gia Bảo
Ừm *đi theo*
Chủ Cô Nhi Viện
Đây là những cô gái 17 mà cô nhi viện của tôi có *nhìn ông*
Nguyễn Gia Bảo
*nhìn sơ qua các cô gái*
Chủ Cô Nhi Viện
À...vậy mời anh đi tham quan một vòng cô nhi viện của tôi
Chủ Cô Nhi Viện
Lở đâu anh tìm được cô gái anh ưng *cười*
Chủ Cô Nhi Viện
*đi sau ông*
Hai người họ đi tham quan khắp cô nhi viện và gặp rất nhiều cô gái, nhưng ông lại không vừa ý với các cô gái đó, rồi họ đi vào cuối dãy thành lang đối diện căn phòng mà em đang trốn
Chủ Cô Nhi Viện
À...tới đây thì hết đường rồi, mình quay lại đi tiếp khu vực bên kia nha?
Nhưng không biết bằng cách nào ông lại bị thu hút muốn mở cánh cửa đó để xem bên trong đó là gì
Chủ Cô Nhi Viện
Sao thế anh? *nhìn ông*
Nguyễn Gia Bảo
*chỉ vào cánh cửa* Mở cửa này ra cho tôi
Chủ Cô Nhi Viện
À...nhưng mà trong đó là nhà kho, không có ai ở trong đó hết
Nguyễn Gia Bảo
Tôi muốn xem trong đó có gì
Chủ Cô Nhi Viện
Thế...để tôi mở
Cánh cửa được mở ra, và trong đó chỉ toàn một màu đen tối
Nguyễn Gia Bảo
Phòng có đèn không?
Chủ Cô Nhi Viện
À, dạ có để tôi mở lên cho anh *đi vào phòng mở đèn lên*
Khi ánh đèn được mở lên ánh sáng của chiếc đèn bao phủ lấy căn phòng kho đó một cô bé đang ngồi cuộn tròn vào góc phòng mà gục mặt xuống gối
Nguyễn Gia Bảo
*bước vào phòng*
Phương Mỹ Chi [Em]
*ngước lên nhìn*
Chủ Cô Nhi Viện
Sao con ngồi đây?
Phương Mỹ Chi [Em]
C-con...
Chủ Cô Nhi Viện
*nhìn ông*
Chủ Cô Nhi Viện
À...đang là Chi, con bé mất cha mẹ từ nhỏ
Chủ Cô Nhi Viện
Đầu óc của con bé có chút ngốc
Nguyễn Gia Bảo
Ừm *gật đầu*
Phương Mỹ Chi [Em]
*nhìn ông*
Phương Mỹ Chi [Em]
*đứng lên*
Phương Mỹ Chi [Em]
C-con...chào...chú *khoan tay cuối đầu*
Chủ Cô Nhi Viện
Thế Chi này, con ra chơi với bạn đi
Phương Mỹ Chi [Em]
C-con không...
Phương Mỹ Chi [Em]
Chi...mà ra...l-là mấy bạn...
đ-đánh...Chi
Phương Mỹ Chi [Em]
*gật đầu*
Chủ Cô Nhi Viện
Thôi được rồi, con ra đi tí cô sẽ sử các bạn đó sao
Phương Mỹ Chi [Em]
Dạ... *rời đi*
Nguyễn Gia Bảo
*nhìn em rời đi*
Chủ Cô Nhi Viện
Thế anh có muốn đi tiếp không?
Nguyễn Gia Bảo
Tôi nghĩ tôi chọn được rồi *cười*
Chủ Cô Nhi Viện
À, vậy mời anh xuống dưới để làm thủ tục
Chủ Cô Nhi Viện
Anh muốn nhận nuôi ai?
Nguyễn Gia Bảo
Cô bé hồi nảy mà cô nói với tôi
Chủ Cô Nhi Viện
Ý anh là bé Chi?
Chủ Cô Nhi Viện
Vậy tôi với anh đi kiếm con bé, xem con bé muốn đi với anh không
Khi hai người họ bước ra sân sau của cô nhi viện để tìm em, thì ông đã thấy em ngồi một mình ở một gốc cây với vẻ mặt u buồn vì không có ai chơi với em, em ngồi đó lấy tay nghịch cát với vẽ buồn bã, lúc đó người ông cảm thấy đau lòng cho em
Nguyễn Gia Bảo
*đi lại em*
Phương Mỹ Chi [Em]
*buồn bã*
Nguyễn Gia Bảo
Này bé con *cuối xuống nhìn em*
Phương Mỹ Chi [Em]
*ngẩn đầu lên nhìn ông* Dạ...
Nguyễn Gia Bảo
Con có muốn theo ta về nhà mới không?
Phương Mỹ Chi [Em]
Nhà...mới?
Nguyễn Gia Bảo
Đúng rồi, nhà mới con sẽ được chơi những gì mình thích *cười nhìn em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Ưm...c-con...
Nguyễn Gia Bảo
Đi theo ta, từ nay ta sẽ chăm sóc con *xoa đầu em*
Cảm nhận được hơi ấm thì tay ông em bất giác rưng rưng, không hiểu vì sao, như em lại muốn khóc
Nguyễn Gia Bảo
Nào...không khóc *lau đi nước mắt em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Oa...aaa
Nguyễn Gia Bảo
Ngoan nào...
Ông kéo em đứng lên để cho em ôm mình mà úp mặt khóc, ông lấy tay xoa xoa đầu em để trấn an em cho em nín khóc, nhìn cảnh tượng này cứ như người cha đang dỗ con gái yêu của mình nín khóc vậy, thật khiến người ta ấm lòng
Phương Mỹ Chi [Em]
Híc....hic..
Nguyễn Gia Bảo
Đi theo ta về nhà nha?
Phương Mỹ Chi [Em]
Hức...ưc...*gật đầu*
Chủ Cô Nhi Viện
Vậy anh muốn nhận nuôi bé gái này đúng không?
Nguyễn Gia Bảo
Ừm, tôi rất thích con bé
Phương Mỹ Chi [Em]
*nắm tay ông tay còn lại ăn kẹo mút*
Nguyễn Gia Bảo
*nhìn em xoa đầu em*
Chủ Cô Nhi Viện
Vậy tôi sẽ làm giấy tời cho bé Chi
Nguyễn Gia Bảo
"mong hai đứa nhà mình thích bé con này"
Nguyễn Gia Bảo
Ông Nguyễn Gia Bảo
Là Alpha
Tuổi 45
Ông là cha của hai cô con gái đó là Lamoon và pháo. Vợ ông đã mất vì bệnh tật vì quá đau buồn và nhớ thương nên ông thề với đời sẽ không yêu thêm một ai và luôn chung thủy với một người vợ mà mình thương
Tính cách của ông khá ôn hòa, hiền lành, dễ tính, ông đối sử với hai cô con mình đều công bằng
Chap 3
Sao khi làm thủ tục nhận nuôi em xong thì em được ông đưa về nhà mình, trên đường đi em luôn nhìn ra cửa sổ xe, mọi thứ em nhìn thấy đề xa lại đối với em
Chạy xe được hồi lâu, ông dừng xe trước cửa của một căn nhà rộng lớn, vừa sang trọng và lịch thiệp. Vừa thấy xe đậu trước cửa thì đã có hai người làm chạy ra để mở cửa cho chiếc xe chạy vào nhà
Nguyễn Gia Bảo
*bước xuống xe*
Nguyễn Gia Bảo
*mở cửa xe cho em*
Nguyễn Gia Bảo
Con gái nhỏ, mình tới nhà rồi
Phương Mỹ Chi [Em]
T-tới nhà...?
Nguyễn Gia Bảo
Ừm, con ra xem nhà con đi
Phương Mỹ Chi [Em]
*từ từ bước ra xe*
Phương Mỹ Chi [Em]
Wow...*nhìn xung quanh*
Phương Mỹ Chi [Em]
Đ-đẹp quá...
Nguyễn Gia Bảo
Từ nay đây sẽ là nhà của con *mĩm cười xoa đầu em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Dạ...*cười*
Em cười?
Đó là lần đầu tiên em cười tươi đến như vậy, vì trong cô nhi viện em đều bị các bạn bạo lực và chế nhạo em, đều đó khiến mỗi ngày trôi qua của em đều tẻ nhạt và đau buồn
Nguyễn Gia Bảo
Vậy ta với con vào nhà nha?
Phương Mỹ Chi [Em]
Dạ... *hồi hợp*
Nguyễn Gia Bảo
Đi *dắt tay em vào nhà*
Phương Mỹ Chi [Em]
*nắm tay ông*
Đa Nhân vật
Người hầu: Dạ chào ông chủ *cuối đầu*
Đa Nhân vật
Người hầu: Ông chủ mới về, ông có muốn ăn gì không?
Nguyễn Gia Bảo
Không, mà hai đứa con gái ta có ở nhà không?
Đa Nhân vật
Người hầu: Dạ...hai cô đang ở trên lầu
Nguyễn Gia Bảo
Ừm, thế kêu hai cô xuống cho ta
Đa Nhân vật
Người hầu: Dạ, xin phép
Nguyễn Gia Bảo
À, đem bánh kẹo để phòng khác cho ta
Đa Nhân vật
Người hầu: Dạ vâng *rời đi*
Phương Mỹ Chi [Em]
*mắt vẫn nhìn xung quanh ngôi nhà*
Nguyễn Gia Bảo
Con gái nhỏ, lợi ghế sofa ngồi *nhìn em*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Có gì mà cha kêu con gắp thế? *từ lầu bước xuống*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Chuyện gì vậy cha?
Nguyễn Gia Bảo
À, hai đứa xuống rồi à *nhìn hai cô*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*nhìn sang thấy em đang ngồi đó*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*thấy em*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Cha! bé con đó là ai thế?
Nguyễn Gia Bảo
Hai đứa ngồi xuống đi
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*ngồi đối diện em*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*ngồi kế em*
Nguyễn Gia Bảo
Đây là Chi, cha mới nhận nuôi từ cô nhi viện về
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Bộ cha dư tiền lắm hả?
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Hơi không tự nhiên nhận nuôi cái con bé này *nhìn em*
Phương Mỹ Chi [Em]
*cuối đầu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Nè, không có nói vậy với cha
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Hức, cha làm gì thì làm nhà này con chịu bà kia không nổi rồi lại còn thêm con nhóc đó
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Phiền phức!
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Nè, ăn nói kiểu gì vậy hả?!
Nguyễn Gia Bảo
Thôi được rồi
Phương Mỹ Chi [Em]
*sợ không dám nhìn cô*
Nguyễn Gia Bảo
Huyền, nếu con không chịu thì cha không ép
Nguyễn Gia Bảo
Nhưng việc giữ lại Chi ở đây là quyền của cha
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Tùy cha *định đi lên*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*nhìn ông* Cha muốn gì nữa
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Cha nói thì làm đi!
Phương Mỹ Chi [Em]
*không dám nhúc nhích*
Em như chú mèo nhỏ đang bị lôi vào một cuộc nói chuyện căng thẳng, em chỉ biết cuối đầu xuống và không dám ngóc đầu lên và càng không dám nhúc nhích sợ sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện
Nguyễn Gia Bảo
Hai đứa ngồi đây mà nói chuyện làm thân với bé Chi đi
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Gì!?
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Dạ
Nguyễn Gia Bảo
Giờ cha đi công chuyện tí sẽ về *đứng lên*
Nguyễn Gia Bảo
Hai đứa mà làm gì con bé sợ đi, là Cha cắt thẻ của hai đứa đó!
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Cha!!
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Vâng cha cứ đi *nhìn em*
Nguyễn Gia Bảo
Ừm *rời đi*
Bầu không khí trong phòng khách đối với em trở nên ngột ngạt hơn bao gì thế, em bị hai người kia nhìn từ trên xuống dưới làm em không mấy tự nhiên
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Bé con, em làm gì mà căng thẳng thế *cười ngồi xích lại em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Dạ...e-em...
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Không cần phải ngại, đều là người nhà hết mà
Em chỉ có thể ú ớ vài từ, vì trong đầu em bây giờ đều trống lổng không thể suy nghĩ thêm được gì nữa
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Bộ bị câm hay gì mà nói cứ ú ớ thế!?
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Pháo, không làm em sợ
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Nói cứ ú ớ được hai ba tiếng
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Không bị câm mới lại *câu mày*
Phương Mỹ Chi [Em]
Em...không...có bị c-câm
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*nhìn cách em nói chuyện*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Không câm sau nảy giờ không nói, mà toàn nói ú ớ
Phương Mỹ Chi [Em]
T-tại Chi...chưa nghĩ ra...
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*để ý*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Khoan...
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Cô có bị ngốc không vậy?
Phương Mỹ Chi [Em]
Không!...e-em không có ngốc
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*mĩm cười*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Rồi bé không ngốc, nhưng bé khờ *cười*
Phương Mỹ Chi [Em]
E-em...không ngốc..cũng không có...khờ nhe *nhìn chị*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Cô nghĩ tôi tin cô chắc *đi lại ngồi kế em*
Phương Mỹ Chi [Em]
E-em...không có khờ
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Ai mà thèm tin!
Phương Mỹ Chi [Em]
Nè...chị!! *nhìn cô*
Trong lúc em xoa lưng qua để phản bát thì chị đã ngồi sát lại mà ôm eo em từ đằng sau
Phương Mỹ Chi [Em]
Áy!! *giật mình*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*nhíu mày*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Em không khờ cũng không ngốc
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Đúng không mèo con~ *hôn nhẹ lên tai em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Ưh...đúng.. *nhột*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Nè, đừng có làm vậy *xích lại em*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Sao lại không được làm vậy, đều là người nhà cả mà
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Người nhà ai đâu mà làm thế *khó chịu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Không làm thế, chứ làm như nào? *nhìn cô*
Phương Mỹ Chi [Em]
"Chi...sợ"
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Làm vậy có hơi ấy quá không!
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Không làm được kiểu này thì đổi kiểu khác *tay xoa eo em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Nè...chi n-nhột...
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*nhìn cô cười*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*đứng lên* Muốn làm gì thì làm đi
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*rời đi với tâm trạng khó chịu*
Phương Mỹ Chi [Em]
Ưm~thả...chi ra...
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Ưm...không được, bé con nhà em thơm thế?
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*dụi vào sau gáy em*
Phương Mỹ Chi [Em]
N-hột...đi ra..
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*mĩm cười hôn nhẹ lên gáy em*
Phương Mỹ Chi [Em]
Đi..ra.. *khó chịu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Thôi em ngồi đây đi, tôi ra ngoài chút, tối gặp lại *cười*
Phương Mỹ Chi [Em]
"chi...không thích người này..."
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
Cứ tự nhiên nhé *xoa đầu em*
Phương Mỹ Chi [Em]
*gật đầu*
Nguyễn Lê Diễm Hằng [Chị]
*mĩm cười rời đi*
Phương Mỹ Chi [Em]
Chán... *ngồi đung đưa chân*
Phương Mỹ Chi [Em]
*đứng lên đi xung quanh ngôi nhà*
Em đi xung quanh ngôi nhà để khám phá mọi thứ, khi em đi lên lầu thì em tình cờ đi ngang qua phòng cô, em với tính tò mò của một đứa trẻ thì em đã lén nhìn cô qua khe cửa xem cô làm gì
Phương Mỹ Chi [Em]
*đứng nhìn cô*
Cô đang ngồi trên bàn để giải quyết các hồ sơ và hợp đồng để mai cô còn lên công ty, cô như chú tâm vào công việc mà không hề để ý là có một chú mèo nhỏ đang đứng nhìn cô làm việc
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*cảm giác có ai nhìn mình*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*nhìn ra cửa*
Phương Mỹ Chi [Em]
*giật mình*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Là cô?
Phương Mỹ Chi [Em]
*đứng yên đó*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Cô đứng đó làm gì?
Phương Mỹ Chi [Em]
*lắc đầu*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
"bộ câm hả trời"
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Vào đây!
Phương Mỹ Chi [Em]
*lủi thủi đi vào*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Vô đây làm gì?
Phương Mỹ Chi [Em]
*lắc đầu*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Bộ câm hả!?
Phương Mỹ Chi [Em]
Chi...đi...ngang qua..t-thấy chị nên... coi
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Coi gì?
Phương Mỹ Chi [Em]
Coi...thôi, không có gì..hết
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
"thật sự là không ngốc không đó..."
Cô nhìn em từ trên xuống dưới, người em khá nhỏ nhắn như một chú mèo con vậy, nhìn rất dễ thương
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Về phòng đi!
Phương Mỹ Chi [Em]
Chi..không c-có...phòng
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
"quên mất cô ta mới được nhận nuôi"
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*đứng lên*
Phương Mỹ Chi [Em]
*nhìn cô*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Đi theo tôi *bỏ đi*
Phương Mỹ Chi [Em]
*lẽo đẽo theo sau cô*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Từ nay đây sẽ là phòng cô *nhìn em*
Phương Mỹ Chi [Em]
*nhìn xung quanh căn phòng*
Căn phòng với tong chủ đạo là màu vàng nhạt, nhìn vào có cảm giác ấm áp và yên bình, phòng cũng có những chú gấu bông được đặc khắm phòng
Phương Mỹ Chi [Em]
*sáng mắt* Gấu bông...
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*nhìn em mĩm cười*
Phương Mỹ Chi [Em]
Phòng...em đúng k-không? *nhìn cô*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
Chứ phòng ai?
Phương Mỹ Chi [Em]
Dạ *cười chạy vào phòng*
Nguyễn Diệu Huyền [Cô]
*nhìn em*
Không hiểu sao lúc em cười tim cô lại mất một nhịp, hay cô đã bị sự đáng yêu của em làm cho đứng hình, nhìn em cô lại thấy có cảm giác vui lay khi em cười, chẳng phải tim cô đã bị lay động từ nụ cười của em
Download MangaToon APP on App Store and Google Play