Sự Thật Đằng Sau Đôi Mắt Anh
cạnh tranh gia tộc
Có hai gia tộc thường xuyên đấu đá nhau
Tranh giàu danh phong nhất vùng
đó là gia tộc họ Nguyễn và gi tộc họ Hoàng
ông Hoàng ( bố em)
Tôi sẽ không thua ông đâu
ông Nguyễn ( bố anh )
ông tưởng tôi sẽ nhường ông thắng chắc
Thời gian cứ trôi cứ trôi
Hai người nhường như ngang tài ngang sức
Nhưng họ vẫn không dừng lại, không ngừng đấu đá nhau
ông Hoàng ( bố em)
" haa..~ lần này phần thắng nằm trong tay mình rồi "
ông Nguyễn ( bố anh )
" -tch không lẽ mình thua rồi sao... "
Ngày mà bố em vừa thắng được dự án lớn
dự án giúp bố em chiếm vị trí đứng đầu
ông Hoàng ( bố em)
Tôi nói rồi mà ~
ông Hoàng ( bố em)
Dự án này thuộc về tôi
ông Hoàng ( bố em)
Thì ông biết kết cục của mình rồi chứ ~
ông Nguyễn ( bố anh )
.......
Bố anh chỉ im lặng không nói gì
Nhường như đang có một suy nghĩ khác
Trong khoảnh khắc ấy — không ai biết được, cuộc chiến thương trường giữa hai người đàn ông kia…chỉ còn cách mùi máu một bước chân.
Mưa rơi như trút, từng hạt đập vào mái ngói rào rào như tiếng trống thúc quân.
Sấm sét quét ngang bầu trời Đông Trạch, xé toạc màn đêm bằng ánh sáng trắng lạnh và tiếng nổ rền vang.
Trong căn biệt phủ nhà họ Hoàng, ánh đèn vàng dịu trải đều khắp phòng sách tầng trệt.
ông Hoàng vẫn như thường lệ
ông Hoàng ( bố em)
// Ngồi trước bàn làm việc lớn //
ông Hoàng ( bố em)
// Cúi đầu xem lại từng bản vẽ – kế hoạch phát triển dự án //
Em, 8 tuổi, đang ngồi trong phòng riêng của mình
Đèn trần sáng dịu. Điều hoà chạy đều đều.
Hoàng Đức Duy
// đánh đàn vu vơ //
ở bên trong căn phòng ấy hoàn toàn trái ngược với cơn giông bão bên ngoài kia
Không gian ấy, yên bình và tươi sáng
Một tiếng sét xé toang bầu trời. Rồi tất cả... tối đen.
Điện cúp.
Máy lạnh ngừng chạy.
Đèn vụt tắt.
Tiếng mưa ào ạt bên ngoài như nuốt chửng cả căn nhà.
Hoàng Đức Duy
// hoảng hốt quay đầu, tim đập thình thịch //
Hoàng Đức Duy
Phải đi tìm ba!! // sợ //
Khu biệt thự nhà họ Nguyễn
Căn phòng tầng ba chìm trong bóng tối
Chỉ có ánh chớp thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt sắc lạnh của ông Nguyễn
ông Nguyễn ( bố anh )
// đứng bên cửa kính, nhìn ra màn mưa //
ông Nguyễn ( bố anh )
Gia tộc nhà họ Hoàng....sẽ bị tận diệt trong đêm nay..
Giọng ông Nguyễn vang lên, nhẹ nhưng lạnh như dao
Vẫn đứng một bên cha mình
Nguyễn Quang Anh
// mắt không rời khỏi ông //
Ánh mắt anh không đổi – bình tĩnh đến rợn người.
Trong bóng tối đặc quánh của hành lang, một tiếng " RẦMM " lớn phát ra từ phía dưới tầng trệt
Hoàng Đức Duy
tiếng vừa rồi là gì vậy... // sợ //
Tim em như muốn nhảy khỏi lồng ngực
Không kịp suy nghĩ, em lập tức lao xuống cầu thang, trong đầu chỉ vang lên hai từ: “Ba ơi!”
Hoàng Đức Duy
// chạy nhanh xuống lầu //
Hoàng Đức Duy
ba đang ở đâu vậy!!
Vừa thấy em, ông Hoàng lập tức biến sắc
ông Hoàng ( bố em)
" Duy! "
ông Hoàng ( bố em)
// Hoảng hốt chạy tới, bế bổng em lên //
Hoàng Đức Duy
// giật mình //
Hoàng Đức Duy
Ba...ba sao vậy.. // lo lắng //
Chưa bao giờ em thấy gương mặt ba mình lại sợ hãi đến thế.
ông Hoàng ( bố em)
Duy… nghe ba. Ngồi yên trong đây. Đừng phát ra tiếng nào
ông Hoàng ( bố em)
Ba sẽ quay lại... ngay, được chứ?
Giọng ông run lên đầy gấp gáp
ông Hoàng ( bố em)
// vội cánh tủ gỗ to bên trong phòng chứa đồ //
ông Hoàng ( bố em)
// đặt em vào //
ông Hoàng ( bố em)
// bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên má em lần cuối cùng //
Cánh tủ cạch một tiếng đóng lại — nhốt em trong bóng tối, nhỏ hẹp, ngột ngạt.
Em ngồi trong đó, co rúm người, run lên bần bật, nước mắt không ngừng rơi nhưng không dám khóc thành tiếng.
Hoàng Đức Duy
// run bần bật //
Hoàng Đức Duy
" chuyện gì vậy "
Hoàng Đức Duy
" sao ba....sao ba mình trông có vẻ sợ đến thế chứ "
Bên ngoài, tiếng mưa ùa vào từng khe cửa.
Rồi — bàn chân nặng nề bước tới. Giọng bố em vang lên, căng thẳng đến nghẹt thở
ông Hoàng ( bố em)
ông....ông...sao ông lại...
nv bí ẩn
// chĩa súng vào đầu ông Hoàng //
ông Hoàng ( bố em)
đừng...
ông Hoàng ( bố em)
ông đừng làm dại..
ông Hoàng ( bố em)
DỪNG LẠI ĐI!!!
Nhưng tên kia không một chút đắn đo
Hoàng Đức Duy
// sợ hãi, run rẩy bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động //
Một tiếng nổ chát chúa vang lên.
Và rồi… tất cả chìm vào một sự im lặng đáng sợ.
em run rẩy, cố gắng kìm tiếng nấc
Em dùng hết can đảm của mình
Khẽ đẩy nhẹ cánh cửa tủ ra
Ánh chớp ngoài cửa sổ rọi vào đúng lúc ấy — và em nhìn thấy
Ba mình nằm bất động dưới sàn. Máu loang đỏ quanh thân người.
Cách đó vài bước là một người đàn ông cầm súng, đứng giữa bóng tối.
Hoàng Đức Duy
" không thể nào... "
Hoàng Đức Duy
" không thể như vậy được... " // hoảng loạn ôm chặt lấy đầu //
Em không thấy rõ mặt hắn.
Chỉ nhớ rằng… hắn cao lớn, lạnh lùng… và đứng nhìn thi thể ba em không một chút cảm xúc.
Ông Nguyễn đứng trong phòng làm việc
ông Nguyễn ( bố anh )
// mắt vẫn nhìn ra màn mưa qua cửa sổ //
ông Nguyễn ( bố anh )
Thế là… từ giờ sẽ chẳng còn ai cản trở nữa...
Cứ thế một lúc lâu, trong không gian chỉ còn tiếng mưa đập mạnh vào cửa kính.
Hoàng Đức Duy
// Ngồi co ro trong tủ, đôi bàn tay nhỏ ghì chặt miệng để không bật khóc thành tiếng //
Đột nhiên — từ ngoài cửa vọng vào tiếng chân chạy hối hả, gấp gáp.
Một người đàn ông trạc tuổi bố em lao vào , vừa chạy vừa gọi lớn
chú Trần
Ông Hoàng ơi! ÔNG HOÀNG ƠI!
Đó là chú Trần – người đồng sáng lập công ty với ba em, cũng là người mà em luôn xem như người thân ruột thịt
chú Trần
// chạy vội vào nhà em //
Nhìn thấy thi thể ba em trên nền nhà, chú Trần sững lại như hoá đá
chú Trần
// Hai tay ông run rẩy, mắt mở to đầy kinh hãi //
chú Trần
Không… không thể nào… Ông Hoàng…
Không còn kiềm được nữa, em lấy hết chút can đảm cuối cùng, đẩy hé cánh tủ, lao thẳng ra ngoài
Hoàng Đức Duy
// đẩy mạnh cánh tủ ra //
Hoàng Đức Duy
// chạy thẳng về phía chú mình //
Em nhào vào lòng chú, ôm chặt lấy
Hoàng Đức Duy
Chú ơi… chú ơi… cứu ba cháu… với…
Em vừa nói vừa khóc đến nghẹn thở. Toàn thân không ngừng run lên bần bật.
chú Trần
// Siết chặt em trong vòng tay, cũng khóc không thành tiếng //
chú Trần
Chú xin lỗi… chú xin lỗi…
chú Trần
Chú đến trễ quá rồi Duy ơi…
Chỉ còn cậu bé tám tuổi trong vòng tay một người thân duy nhất còn lại
Cả hai ôm nhau mà khóc nấc từng tiếng, giữa căn nhà giờ đây chỉ còn lại mùi mưa, mùi thuốc súng
Và mùi máu nóng đang dần nguội lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hức...ba...ba cháu..
xâm nhập
Em chỉ còn chú là người thân duy nhất
Em mất tất cả trong một đêm
Mất cha, mất luôn cái danh thiếu gia nhà họ Hoàng đầy quyền quý
Em chỉ có thể nương tựa nhờ nhà chú
chú Trần
Cháu có thể qua nhà chú ở
chú Trần
Chú sẽ chăm sóc cháu thay phần bố cháu
dù không được chiều như nhà cũ, nhưng chú cũng lo cho em đầy đủ cái ăn với cái mặc
Hoàng Đức Duy
// lén ngó vào phòng làm việc của chú //
Hoàng Đức Duy
// đọc chữ trên máy tính //
Hoàng Đức Duy
" .....nhà họ Hoàng... "
Nên em không biết chú mình đang tìm hiểu cái gì
em chỉ nghĩ đơn giản chú mình tìm hiểu về cái chết của cha
đủ nhận thức để nhìn rõ mọi chuyện
Hoàng Đức Duy
Cháu muốn tìm hiểu về cái chết của bố cháu...
chú Trần
// hơi khựng lại //
chú Trần
Những chuyện đó....
chú Trần
Con nít như cháu không nên nhúng sâu vào đâu
Nhưng em không hề lung lay
ánh mắt lại càng thêm kiên định hơn
Hoàng Đức Duy
Cháu không còn là con nít nữa
Hoàng Đức Duy
Cháu đã đủ trưởng thành để được biết về chuyện năm xưa rồi
Hoàng Đức Duy
Cháu muốn trả thù cho ba cháu // kiên quyết //
chú Trần
// lẳng lặng quay mặt đi //
chú Trần
Chú mong cháu đừng lún quá sâu vào chuyện này
chú Trần
Chú không muốn....
chú Trần
Thấy người thân duy nhất của mình biến mất nữa đâu
Thấy thế em vẫn không bỏ cuộc
Hoàng Đức Duy
Chú làm ơn đi
Hoàng Đức Duy
đấy là bố cháu
Hoàng Đức Duy
ít nhiều gì thì chú cũng phải cho cháu biết một chút thông tin chứ
Hoàng Đức Duy
Cháu biết chú cũng như cháu mà
Hoàng Đức Duy
Chú vẫn luôn tìm hiểu về cái chết của bố cháu không phải sao ạ...
chú Trần
Nếu thật sự cháu muốn tìm hiểu về chuyện này
Hoàng Đức Duy
Cháu thật sự rất muốn biết
chú Trần
Trước giờ chú vẫn luôn tìm kiếm thông tin về cái chết của bố cháu
chú Trần
Và vào thời điểm đấy
chú Trần
Bố cháu chỉ có một đối thủ lớn nhất
chú Trần
đó chính là gia tộc nhà họ Nguyễn
Nghe đến hai chữ nhà họ Nguyễn, tim em như bị ai bóp nghẹt, có một thứ cảm xúc hỗn loạn vừa nóng nảy vừa run rẩy len lên từ đáy lòng.
Hoàng Đức Duy
Là... là nhà họ Nguyễn đã ra tay sao ạ…?
Em hỏi mà cổ họng khô khốc, giọng run lên.
chú Trần
Chuyện đó thì chú không chắc
chú Trần
để chú kể cho cháu nghe...
Chú Trần từ từ ngồi xuống ghế dài, tháo kính xuống
chú Trần
Ngày trước, ba cháu với nhà họ Nguyễn…
chú Trần
tranh nhau vị trí dẫn đầu thương trường. Hai bên chẳng ai chịu nhường ai nửa bước.
chú Trần
Cho đến một hôm, ba cháu thắng thầu dự án lớn – nhờ thế mà nhà họ Hoàng vươn lên vị trí số một
Chú ngừng lại, đôi mắt đục đi
chú Trần
Nhà họ Nguyễn từ đó bắt đầu có hành động lạ
chú Trần
Họ muốn thâu tóm toàn bộ thị trường. Chúng ta bị theo dõi, bị soi mói. Camera đặt quanh nhà cháu ngày ấy từng nhiều lần ghi lại một bóng đen lảng vảng
chú Trần
Nhưng không thể xác định được là ai…
Hoàng Đức Duy
// nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh //
Chú Trần nhìn em, giọng khàn hẳn đi
chú Trần
Trước khi ba cháu mất… từng có một cuộc điện thoại gọi đến. Là từ nhà họ Nguyễn.
chú Trần
Sau chuyện đó, chú đã bí mật cử người trà trộn vào bên trong nhà họ, theo dõi
chú Trần
Nhưng chỉ được vài tháng, tất cả đều mất kết nối.
chú Trần
Không một ai trở về. Không một tin tức nào lọt ra ngoài.
Nỗi tức giận và nghi ngờ vốn bị chôn chặt suốt mười năm trong lòng em bỗng trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết
Hoàng Đức Duy
Chú… hãy để cháu làm
Em nhìn thẳng vào mắt chú, giọng run run nhưng quyết liệt
Hoàng Đức Duy
Hãy để cháu… tiến vào nhà họ Nguyễn.
Hoàng Đức Duy
Cháu muốn biết sự thật, và chính tay mình… trả lại món nợ máu năm xưa.
Chú Trần lặng người nhìn em rất lâu, rồi khẽ nhắm mắt thở dài
chú Trần
Nhưng nhớ kỹ – nếu cháu cảm thấy nguy hiểm…
chú Trần
Phải lập tức rời khỏi đó.
chú Trần
Tuyệt đối đừng dấn thân quá sâu.
Hoàng Đức Duy
// mím chặt môi, khẽ gật đầu //
Nhưng trong lòng em hiểu rõ… một khi đã bước chân vào nhà họ Nguyễn – em sẽ không thể quay đầu nữa.
Một thông báo tuyển dụng lặng lẽ được dán trước cổng biệt thự nhà họ Nguyễn
Ai cũng nghĩ đó chỉ là nhu cầu bình thường trong một gia tộc giàu có.
Nhưng chỉ những người trong cuộc — như em và chú Trần — mới hiểu
Những người hầu cũ thời gian gần đây liên tục “mất tích” một cách kỳ lạ.
Không ai biết họ bị dẫn đi đâu.
Không ai trở lại.
Và cũng không một ai dám hỏi.
Hoàng Đức Duy
// nhìn tờ thông báo, tay siết chặt, tim đập như trống//
Hoàng Đức Duy
" đây là cơ hội để mình xâm nhập vào nhà họ Nguyễn"
Dưới sự sắp xếp bí mật của chú Trần, em đã đổi tên đổi giấy tờ, trở thành một “ứng viên” bình thường
ban đầu em có chút run sợ
Nhưng chỉ cần nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của ba trước khi chết… lòng em lại dấy lên dũng khí và quyết tâm sắt đá
Hoàng Đức Duy
Ba ơi… con nhất định sẽ tìm ra sự thật…
Em đã xuất sắc được thông qua
Tên em sáng giá đứng đầu trong danh sách trúng tuyển
Hoàng Đức Duy
" tuyệt vời "
Hoàng Đức Duy
" mình biết ngay mà "
Hoàng Đức Duy
" mấy cái chuyện này thì đơn giản thôi ~ "
thiếu gia
Vốn dĩ em là một thiếu gia, nhưng mất bố từ nhỏ nên trong nhà việc gì cũng phải tự tay làm
Kỹ năng của một người hầu đối với em chẳng có gì xa lạ, thậm chí còn thành thạo hơn cả
Riêng về võ nghệ, em cũng không kém cạnh ai, vì từ nhỏ đã được chú huấn luyện cẩn thận
Nhờ những kỹ năng đó, em dễ dàng vượt qua vòng tuyển chọn gắt gao của nhà họ Nguyễn.
Và hôm nay, chính là ngày đầu tiên em bước chân vào đây làm việc
Hoàng Đức Duy
" được rồi "
Hoàng Đức Duy
" mình đã vô đây rồi, thì không còn cơ hội để rút lui nữa "
Vừa vô em gặp một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, trông khá hoạt bát.
Cô nhanh nhẹn giới thiệu các khu vực trong nhà, vừa đi vừa cười nói
Ngọc Quyên
Đây là tầng cao nhất của ngôi nhà
Em liếc nhìn một vòng, rồi buột miệng
Hoàng Đức Duy
Woa… rộng thật đấy
Ngọc Quyên
Tất nhiên rồi ~
Ngọc Quyên
và đây là phòng cho người hầu nghỉ ngơi
Cô chỉ về căn phòng cuối cùng ngay sát mép tường
Hoàng Đức Duy
sao cái nhà thì to mà phòng cho người hầu nhỏ thế // lẩm bẩm //
Ngọc Quyên
có lẽ do cậu nhìn bên ngoài nên thấy nhỏ thôi
Ngọc Quyên
Chứ đi vô thì không đến nỗi
Và thế là cô dắt em đi lại, mở cửa cho em xem
Hoàng Đức Duy
ồ, đúng là không tới nỗi nào thật
Hoàng Đức Duy
Bên ngoài nhìn thấy đúng có mỗi cánh cửa
Hoàng Đức Duy
Mà bên trong trông cũng được ấy chứ
Hoàng Đức Duy
" ít ra cái nhà này cũng còn lương tâm "
Hoàng Đức Duy
Ủa mà... phòng kế bên là của ai vậy?
Nghe vậy, sắc mặt cô chợt thay đổi. Nụ cười biến mất, ánh mắt trở nên dè chừng, giọng hạ thấp xuống
Ngọc Quyên
Phòng… của thiếu gia
Em cười nhẹ, chẳng hề để ý đến sự nghiêm trọng trong lời cô
Ngọc Quyên
Còn phòng bên kia là phòng đọc sách.
Hoàng Đức Duy
Tôi tưởng thiếu gia là loại người lêu lổng, không ngờ cũng đọc sách luôn à? // nhướng mày khó hiểu //
Ngọc Quyên
Khắp nơi trong nhà này đều gắn camera đấy.
Ngọc Quyên
Thiếu gia mà nghe được, chắc xé cậu thành trăm mảnh luôn.
Hoàng Đức Duy
Nghiêm trọng vậy à?
Ngọc Quyên
Tất nhiên, tên đó không hiền đâu //ghé sát tai em, nói nhỏ //
Hoàng Đức Duy
Ừ, tôi đoán được mà
Hoàng Đức Duy
À… nhưng phòng đọc sách này là xây riêng cho hắn sao?
Ngọc Quyên
Cái đó thì tôi không rõ
Ngọc Quyên
Nhưng tần suất hắn vào đây không nhiều
Ngọc Quyên
Chắc chưa tới năm lần một năm
Ngọc Quyên
Chủ yếu là bọn tôi vào dọn dẹp, tiện thì… đọc ké vài cuốn cho biết.
Hoàng Đức Duy
Thế còn ông chủ?
Ngọc Quyên
Ổng thì khác. Hầu như ngày nào ông chủ cũng vào đây
Em đáp khẽ, ánh mắt thoáng suy nghĩ.
Ngọc Quyên
Được rồi, giới thiệu đến đây thôi. Giờ tôi dẫn cậu xuống bếp
Nói rồi, cô kéo em rời khỏi tầng cao nhất
Ngọc Quyên
Đây, chỗ này dán bảng phân chia công việc.
Ngọc Quyên
Cậu cứ nhìn vào đây là biết hôm nay phải làm gì, ở tầng nào, phòng nào.
Cô vừa nói vừa chỉ tay vào tấm bảng lớn treo ngay tường.
Tên từng người hầu được viết rõ ràng, kèm theo công việc chi tiết cho từng khung giờ.
Ngọc Quyên
Phòng lớn thì nhiều người làm chung, phòng nhỏ thì một mình
Ngọc Quyên
Giờ nào việc đó
Ngọc Quyên
Ai làm sai là bị phạt đấy.
Hoàng Đức Duy
Phạt gì thế??
Ngọc Quyên
Nghe nói tệ lắm
Ngọc Quyên
Nhưng tôi không biết
Ngọc Quyên
Tôi luôn hoàn thành công việc được giao
Hoàng Đức Duy
Phân chia cũng kỹ càng thật // chuyển chủ đề //
Ngọc Quyên
Giờ cậu bắt đầu làm luôn nhé.
Ngọc Quyên
Nay cậu dọn vườn
Ngọc Quyên
Có cần tôi dẫn ra không?
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu, cậu còn việc của mình nữa mà.
Hoàng Đức Duy
// Cầm chổi, quét từng lớp lá khô rơi lả tả trên nền gạch //
Ánh nắng chiều hắt xuống, vàng ươm nhưng nặng nề, như phủ một lớp bụi lên ký ức
Hoàng Đức Duy
Nơi này rộng thật chứ…
Hoàng Đức Duy
// Tầm mắt em lướt qua những hàng cây cắt tỉa gọn gàng, rồi dừng lại ở tòa nhà lớn phía xa. //
Hoàng Đức Duy
Cái nhà họ Nguyễn này… tính ra mình mới chỉ thấy mặt ông Nguyễn và bà Nguyễn thôi
Hoàng Đức Duy
Nghe mọi người đồn, họ có hai đứa con
Hoàng Đức Duy
Con cả là Nguyễn Quang Hùng… còn thứ hai là Nguyễn Quang Anh.
" Tui đổi tên của ông Hùng cho nó hợp với chuyện thôi chứ không có ý gì đâu nhá "
Hoàng Đức Duy
// hơi khựng lại, đôi tay siết chặt cán chổi. //
Hoàng Đức Duy
Theo những gì mình biết được...
Hoàng Đức Duy
Hai người họ… chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Gió thổi qua, mang theo mùi ngai ngái của đất và hoa, nhưng trong lòng em chỉ còn lại mùi máu của quá khứ.
Tách! — một tiếng động khẽ vang lên từ bụi cây bên góc vườn.
Hoàng Đức Duy
// Khựng lại, tay siết chặt cán chổi, mắt hướng về bụi cây //
Hoàng Đức Duy
" tiếng gì vậy? "
Hoàng Đức Duy
// từng bước tiến lại gần //
Em vừa chạm vào tán lá cây thì
Một bàn tay rắn chắc từ trong bụi kéo mạnh em vào.
Hoàng Đức Duy
ch...chú..!!
Người đàn ông trong bụi vội bịt miệng em
chú Trần
Suỵt! Đừng để ai nghe thấy…
chú Trần
Chú có đào một lỗ nhỏ dưới hàng rào
chú Trần
để tiện vô đây nói chuyện với cháu
chú Trần
Với lại cũng làm nơi để thoát hiểm luôn
em gật khẽ, tim đập nhanh nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì cháu yên tâm rồi…
Bỗng—
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ xa.
Giọng một người phụ nữ vang lên — chị quản lý, người chịu trách nhiệm giao việc cho mọi người.
Hoàng Đức Duy
Dạ… không có gì đâu ạ…
Em vội rụt người ra khỏi bụi cây
Tiến lại phía em đầy nghi ngờ
quản lý
Cậu giấu gì trong bụi cây hả?
Hoàng Đức Duy
dạ..không có gì thật mà chị..
Hoàng Đức Duy
// cố giữ bình tĩnh, né sang một bên //
Nhưng quản lý vẫn không buông tha cho em
quản lý
// tiến gần lại bụi cây //
quản lý
// cúi người vạch mạnh tán lá sang một bên //
Hoàng Đức Duy
" phù...hên chú ấy thoát kịp "
Quản lý quay lại nhìn em, giọng lạnh lùng
Một lúc sau chị quản lý rời đi, em lại tiếp tục quét sân. Nhưng chưa được bao lâu thì
Tiếng cửa lớn va mạnh vang khắp sân, ngay sau đó là tiếng quát gay gắt
Nguyễn Quang Anh
Mấy người phiền phức quá đi!
Nguyễn Quang Anh
Biến hết cho tôi!
Anh vừa bước vào, hàng loạt người hầu lập tức bu lại.
Kẻ thì cúi người tháo giày, người thì vội vã cởi áo khoác, tất cả đều tranh nhau để anh không phải đụng tay vào bất cứ thứ gì.
Nhưng rõ ràng anh chẳng hề thích điều đó.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cau có, anh vung mạnh tay hất toàn bộ những bàn tay đang chạm vào mình ra.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cái gì mà nhìn?
Nguyễn Quang Anh
Mấy người còn không mau làm việc đi!
Chỉ một câu, cả đám lập tức tản ra, không ai dám hé răng
Không khí trở nên căng cứng như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Riêng em... vẫn đứng lặng
Cảm giác choáng ngợp khiến em quên mất mình đang làm gì
Đôi mắt bất giác bám lấy bóng dáng người con trai vừa xuất hiện — qua ô cửa sổ
Thứ ánh sáng chiều hắt lên gương mặt anh càng làm nổi bật khí thế đè ép đến nghẹt thở
Nguyễn Quang Anh
Này, cái thằng kia!
Anh thấy em cứ nhìn chằm chằm mình từ đằng xa, liền quay qua quát lớn
Nguyễn Quang Anh
Nhìn cái gì mà nhìn? Không mau làm việc đi!
Em giật mình, vội cúi mặt, tiếp tục quét sân.
Hoàng Đức Duy
Đây là người được mang danh là thiếu gia sao… // lẩm bẩm //
Dù bàn tay vẫn làm việc, nhưng từng nhịp tim lại dồn lên ngực.
Không chỉ là run vì giọng điệu đầy quyền lực, mà còn là áp lực vô hình khiến em có cảm giác… chỉ cần sơ sẩy, mình sẽ bị nghiền nát ngay dưới chân hắn.
Hoàng Đức Duy
//Bàn tay em siết chặt cây chổi, mạch máu nơi mu bàn tay nổi hằn lên//
Hoàng Đức Duy
" không được "
Hoàng Đức Duy
" mình đến đây không phải để sợ hãi "
Hoàng Đức Duy
" mình đến đây để tìm ra sự thật, để đòi lại công bằng cho ba mình "
Em ngẩng nhẹ đầu, liếc nhìn bóng anh khuất dần trong nhà lớn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play