Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Gặp Nhau Để Trưởng Thành

Chương 1 - Công việc

Tại trường đại học Phong Xuân.

Các sinh viên đều đang tập trung tại căn tin để dùng bữa, bầu không khí vẫn nhộn nhịp như thường khi.

Tuấn Dương một tay chống cầm, tay còn lại vô thức khuấy nhẹ chép súp, trông ánh mắt vô cùng não nề.

Bỗng từ xa xuất hiện bóng dáng một cậu con trai khác, tay cầm theo khay cơm tiến về chỗ Tuấn Dương.

"Sao rồi? Cậu đã xin được việc làm ở đâu chưa?" _ Tiểu Bảo hỏi.

Tuấn Dương không đáp mà chỉ lắc đầu, Tiểu Bảo đặt khay cơm xuống, ngồi đối diện.

"Cậu đã xin làm ở những chỗ nào? Họ không nhận cậu à?"

Tuấn Dương ngẩng đầu, trông ánh mắt khá u tối.

"Không hẳn thế, vài chỗ thì quá xa không tiện việc đi lại, vài chỗ thì trùng với giờ đến trường, tệ hơn là vài chỗ không cần tuyển thêm nhân viên. Loay hoay cả buổi trời mà vẫn không xin được ở đâu!"

Tiểu Bảo nghe vậy chỉ biết thở dài, nhận thấy sắc mặt ngày càng xuống cấp của bạn mình, cậu ra sức trấn an.

"Thôi, không có gì phải gấp! Từ từ rồi cậu cũng xin được một chỗ làm thôi"

"Sao lại không gấp? Rất gấp luôn là đằng khác ấy! Tiền trọ với cả tiền học phí ròng mấy tháng rồi chưa trả, hơn nữa cha mẹ mình ở nhà phải vay mượn nhiều đầu, nợ nần chồng chất rồi kia kìa! Với cái đà này... E là mình phải bỏ học mất!"

"Không, cậu không được bỏ! Bằng mọi giá phải có tấm bằng đại học cho mình! Tuyệt đối không được bỏ!"

"Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, bị dồn đến bước đường cùng rồi còn đâu! Ít ra cũng phải có một công việc gì đấy giúp mình bươn chải qua ngày! Phải như cậu... Sống chung nhà với chú và dì thì tiện quá rồi"

Tiểu Bảo im lặng không đáp gì, ngẫm nghĩ thấy cũng phải, nếu không xin được việc làm thì Tuấn Dương buộc phải nghỉ học.

Rời bỏ đất thành thị này để về quê, nhưng một khi đã quay trở lại đó rồi thì chỉ có chết dần chết mòn mà thôi.

Khổ nỗi thay nhà chú và dì của Tiểu Bảo chỉ là một tiệm tạp hoá nhỏ, không tính riêng về diện tích mà cả tài chính cũng không đủ để lo thêm cho Tuấn Dương.

Cậu vò đầu bứt tóc nghĩ cách cho bạn mình, tầm một lúc Tiểu Bảo chợt loé lên một ý định nhưng rồi lại lắc đầu, tự mình dập tắt nó đi.

Thế nhưng nhận thấy sắc mặt Tuấn Dương ngày càng não nề, cậu buộc lòng hỏi một câu.

"Cậu... Chỉ cần một công việc có thể bươn chải qua ngày là được có đúng không?"

Tuấn Dương ngẩng đầu, đôi mắt hơi sáng.

"Bộ cậu có cách gì sao?"

"Có... Thì có... Nhưng mà..."

"Lại còn nhưng? Cậu không thấy mình đang gấp lắm à! Việc gì cũng được hết, mình không ngại đâu cậu cứ nói đi"

Tiểu Bảo ngập ngừng.

"Vấn đề là... Môi trường làm việc ở đấy khá phức tạp, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu nên mình có hơi lo"

"Không sao cậu cứ nói đi... Môi trường làm việc phức tạp? Là... Nhà máy hả? Xí nghiệp? Hay là lao động công nhân?"

Tiểu Bảo thẳng thừng.

"Cậu không ngại làm việc ở quán bar chứ?"

"Quán... Quán bar sao?" _ Tuấn Dương có chút khựng lại.

"Phải, mình có ông anh họ làm việc ở trỏng, nếu... Nếu cậu cần mình có thể liên lạc với ảnh xin cho cậu vào làm, chỉ có điều..."

"Điều gì?"

Tiểu Bảo thở hắt ra.

"Quán bar ấy chỉ phục vụ cho giới thượng lưu và những người có máu mặt, việc tiếp xúc nhiều với những người ấy e là sẽ ảnh hưởng đến cậu! Mình thì không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào, nên hi vọng cậu cân nhắc thật kỹ!"

Tuấn Dương nghe vậy cũng có chút phân vân, nhưng khi nhớ lại về cha mẹ đang cực khổ ở nhà, về tương lai mai này của cậu.

Sau một hồi lưỡng lự Tuấn Dương cũng đồng ý, khuôn mặt Tiểu Bảo thoáng qua chút lo, vẫn hỏi đi hỏi lại cho chắc.

Sau cùng thấy bạn mình đã đưa ra quyết định, Tiểu Bảo thống nhất.

"Thôi được... Vậy khi nào tan học mình sẽ liên lạc lại với anh họ xin cho cậu vào làm. Yên tâm chắc khoảng hai ba hôm là cậu có thể vào làm! Chuyện này sẽ không trì trệ quá đâu!"

"Ừm, cảm ơn cậu" _ Tuấn Dương mỉm cười.

Tiểu Bảo cũng đáp lại bằng một nụ cười, dẫu trong lòng có chút lo.

Chương 2 - Quán bar

Xế chiều, Tuấn Dương quay trở về căn phòng trọ ọp ẹp của mình, cố tình tránh mặt bà chủ không lại nghe những lời mắng nhiếc.

Bước vào trong phòng với cái thở dài não nề, cậu vứt ba lô sang một bên, nằm lên giường với cái đầu rỗng tuếch.

Tay vô thức lướt lướt facebook, cũng chả mấy tập trung với những gì mình đang nhìn mà chỉ lướt cho có.

Chợt khi này tài khoản của một ai đó hiện lên, Tuấn Dương dừng lại, chậm rãi ấn vào trang cá nhân người đó xem.

Chẳng biết người đó là ai và nội dung cậu đang xem là gì, chỉ thấy đôi mắt Tuấn Dương ngấn lệ, sóng mũi chợt cay cay.

Chợt khi này tin nhắn của Tiểu Bảo hiện lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

[Mình đã liên lạc với anh họ rồi, ngày mốt cậu có thể đến làm]

Vội lau đi nước mắt, Tuấn Dương bấm vào rep cậu bạn mình.

[Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu nhiều]

[Không có gì, nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ và đừng suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, sắp tới cậu sẽ khá bận đấy]

[Mình biết rồi, cảm ơn cậu] _ Tuấn Dương nhắn xong liền vứt chiếc điện thoại sang một bên.

Kéo tấm chăn lên với lồng ngực nặng trĩu, cậu chẳng thèm ăn uống gì nữa, thôi thì đi ngủ luôn cho rồi.

•••••••••••••••

Ngày nhận việc cũng đến, anh họ Tiểu Bảo hẹn gặp Tuấn Dương trước trường, sau khi chào hỏi xã giao được vài câu, anh ta dẫn cậu đến chỗ làm.

Đấy là một quán bar xa xỉ nằm giữa trung tâm thành phố, với hẵn ba tầng lầu và những ánh đèn lung linh.

Cậu vừa bước vào thì mùi cồn đã sộc lên tận não khiến đôi mày Tuấn Dương khẽ cau, bước vào trình diện với bà chủ.

Anh họ Tiểu Bảo cất lời.

"Là cậu này thưa bà"

Tuấn Dương gật đầu, bà chủ nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân rồi ậm ừ.

"Được, từ giờ công việc chính của cậu là phục vụ khách hàng, mang thức uống ra cho họ cũng như đáp ứng các nhu cầu khác mà khách hàng đề ra"

Tuấn Dương gật đầu, những điều này cũng không có gì xa lạ trong những quán bar, nhất là ở những nơi sầm uất như thế này.

Thế là hôm đó cậu cũng đã bắt tay vào việc ngay, được sự chỉ dẫn của những nhân viên khác, Tuấn Dương mang thức uống ra cho khách, chạy đông chạy đáo hết đầu này tới đầu kia.

Vì xuất thân là con nhà nông nên tay chân rất lẹ làng, duy chỉ có mùi rượu nồng nặc nơi đây là thứ khiến Tuấn Dương phải cau mày, hoạ tình chịu không nỗi, nhưng cũng vì mưu sinh mà cậu phải cố gắng.

Bà chủ thấy thế cũng hài lòng, thấy cậu là một người dễ nhờ, dễ cậy, việc gì cũng có thể làm nên đâm ra rất có thiện cảm.

Thế là mỗi ngày trôi qua, Tuấn Dương cũng dần thích nghi được với lối sống nhộn nhịp, chỉ có điều rượu bia, thuốc lá là những thứ mà cậu vẫn chưa động đến bao giờ.

Tuấn Dương chỉ mang ra phục vụ khách rồi bẽn lẽn rời đi, cứ thế đã kiếm sống được qua ngày, lắc léo đó cũng hơn một tuần trôi qua.

Hôm ấy vẫn như thường khi Tuấn Dương đến chỗ làm, sau khi mang đồ uống ra cho khách xong cậu quay lại quầy đứng tán gẫu với những nhân viên.

Chợt khi này có một cậu thanh niên bước vào, dáng người cao ráo, anh ta khoác trên mình bộ sơ vin sáng loáng, sạch sẽ.

Thoáng chốc thôi những cô em nóng bỏng đã vây quanh, lời ngon tiếng ngọt khiến Tuấn Dương không khỏi gai người.

Dẫu vậy cậu cũng không để ý nhiều, bà chủ lại nhờ mang rượu qua cho khách nên cậu vội đi, không nán lại đó nữa.

Thế nhưng Tuấn Dương lại không biết được rằng, có một sự việc sắp sửa diễn ra với mình, nó sẽ đảo lộn cuộc sống cậu hoàn toàn.

Và nguyên nhân không đâu khác, bắt nguồn từ cậu thanh niên vừa mới bước vào.

Chương 3 - Kèo uống rượu

Sau khi mang thức uống đến cho khách, Tuấn Dương lại loay hoay với công việc dọn dẹp, thu gom những bàn nào khách đã về.

Thi thoảng nhận được tiền boa khách để lại, còn không cũng chỉ là những điếu thuốc tàn, những lon bia đã nốc cạn.

Trở lại với cậu thanh niên vừa mới vào, trong khi những người khác nói chuyện say sưa với các cô gái, vừa ôm eo vừa lắc lư ly rượu.

Thì anh chỉ ngồi lặng lẽ, nốc một ngụm rượu vào rồi lại thở hắt ra, chẳng mấy quan tâm đến các cô em.

Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, thế rồi vô tình nhìn thấy Tuấn Dương, một cậu con trai với dáng người nhỏ nhắn.

Khuôn miệng xinh xắn mỗi khi cười đã nhanh chóng để lại ấn tượng trong lòng anh. Vội quay sang thì thầm với cô em ngồi cạnh.

"Cậu con trai đó... Là ai vậy?"

Cô gái quay sang nhìn rồi mỉm cười, giọng điệu vô cùng lả lơi.

"Cậu ấy là Tuấn Dương, bộ có chuyện gì ạ?"

"Cậu ta... Mới vào làm à? Sao trước đó tôi không thấy vậy?"

Cô gái bĩu môi.

"Anh không thấy cũng phải, cậu ta chỉ mới vào làm khoảng một tuần thôi, còn anh đã bỏ rơi em gần cả tháng nay rồi"

Cô gái định áp tay vào má chàng trai thì bị anh đẩy ra, chàng trai vội đứng dậy rời khỏi đó khiến cô em ngỡ ngàng.

Anh ta tiến về chỗ bà chủ đang đứng ở quầy, vội nói nhỏ.

"Phiền bà gọi Tuấn Dương lại chỗ tôi, tôi có một số việc cần trao đổi"

Thoạt đầu bà chủ có chút bất ngờ, nhưng cũng gật đầu lia lịa.

"À, dạ dạ, tôi sẽ kêu lại liền thưa cậu"

Chàng trai quay về bàn ngồi, hai tay anh khoanh lại, trông ánh mắt và thái độ đã khởi sắc hơn lúc ban đầu.

Lát sau bà chủ dẫn Tuấn Dương tới, thấy cậu có chút e dè nên bà đã mở miệng trước.

"Tuấn Dương tới rồi thưa cậu, phải chăng là có chuyện gì ạ?"

Chàng trai nhìn cậu một lượt từ đầu tới chân rồi mỉm cười, thái độ nhởn nhơ.

"Cũng không có gì to tát, chẳng qua là... Tôi thấy cậu Dương đây mặt mài sáng lạng, sớm đã thu hút tôi nên tôi có một trò muốn chơi cùng cậu ấy"

"Là trò gì cậu cứ nói ạ" _ Bà chủ lên tiếng.

Chàng trai không vội đáp, liếc mắt sang nhìn mấy chai rượu đặt trên bàn.

"Tôi muốn chơi trò uống rượu với Tuấn Dương, thiết nghĩ rằng, khuôn mặt đấy lúc say xỉn trông sẽ quyến rũ hơn rất nhiều"

Tuấn Dương sững người.

"Nhưng... Nhưng tôi không biết uống, chưa từng động qua rượu bia bao giờ"

Chàng trai thở dài.

"Một cốc... năm triệu, đếm sương sương ba chai ở đây chắc cũng bộn"

Bà chủ nghe vậy liền chột dạ, vội huýt nhẹ vào tay Tuấn Dương, thì thào.

"Năm... Năm triệu lận đấy... Uống hết ba chai ấy là lời to"

"Nhưng tôi không biết uống, làm sao có thể chơi?"

Bà chủ tặc lưỡi.

"Thì cứ cho lên miệng mà ực xuống, ngày nhỏ mẹ cậu vẫn đút cậu ăn những món mà cậu không biết đấy thôi! Nhanh lên, chuyến này gặp khách sộp rồi!"

Nói rồi bà đẩy Tuấn Dương tiến về phía trước, chàng trai kia lập tức rót ra hai ly rượu, một cho cậu một cho anh.

Trong khi cậu vẫn còn hoang mang, chàng trai kia đã dứt khoác đưa lên miệng uống, xong rồi thở hắt ra.

"Rồi, đến lượt cậu"

Tuấn Dương ngập ngừng nhìn ly rượu đỏ ao, mất kiên nhẫn quá bà chủ giật lấy ly rượu, bóp miệng Tuấn Dương đổ vào.

Cậu cau mày ú ớ, từng ngụm từng ngụm chạy qua cổ họng như ngàn ngọn lửa đang quần vũ bên trong.

Khi đã nốc cạn rồi bà chủ mới buông ra, Tuấn Dương ngã xuống sàn thở hổn hển.

"Hahaha, tốt lắm tốt lắm" _ Chàng trai cười khoái chí, không chần chừ ném thẳng những tờ tiền mát lạnh lên trên bàn.

Bà chủ mắt sáng rỡ, vội cầm lấy nó rồi vỗ vỗ vào lưng Tuấn Dương.

"Giỏi, giỏi quá... Cứ như vậy mà phát huy... Tiếp nữa tiếp nữa"

Thế là hết ly này đến ly khác, Tuấn Dương bị ép uống khiến mặt mài đỏ ao lên, đầu óc cậu quay cuồng chẳng nhận thức được gì.

Mãi đến khi cậu ngã gục xuống, quên trời quên đất thì mới thôi. Bà chủ ôm lấy số tiền đó thì mừng rỡ vô cùng, bèn cất lời.

"Ấy chà chà, cậu đây đúng là hào sảng! Chắc mai mốt phải làm riêng một phòng vip cho cậu mới được! Ahaha"

Chàng trai không quan tâm những lời rẻ mạc đó, anh đứng dậy phủi phủi lại quần áo mình, khi đã chỉnh chu rồi.

Anh cất giọng phóng khoáng.

"Được rồi, trò chơi thứ nhất đã xong... Giờ đến trò chơi thứ hai!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play