Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nghịch Thế Tiên Đế

A Ngốc.

Trong Chư Thiên Vạn Giới, nơi tồn tại các loại thế lực như Yêu Tộc, Thú Yêu, và Nhân Tộc! Thế lực Yêu Tộc tồn tại ở khắp nơi, từ Nhân Giới tới Thượng Giới hay Loạn Thú Vực, khắp Chư Thiên đều xuất hiện bọn chúng.

Yêu Tộc chuyên săn bắt những phàm nhân thấp kém, linh căn không có để tu luyện, không ai biết Yêu Tộc săn bắt, chém giết nhân tộc để làm gì! Nhưng Yêu Tộc ngày càng bành trướng sức mạnh kinh khủng, khiến cho toàn tông phái, tộc khác nhau đều phải kiêng dè sợ hãi mười phần.

……

Tại một giới gọi là Phàm trần, nơi đây vốn lúc đầu rất rộng lớn, trải dài tới hai vạn dặm. Tuy nhiên bởi vì sự xâm chiếm khủng bố của Yêu Tộc, phạm vi sinh sống của nhân tộc tại Phàm trần thu hẹp chỉ còn chưa đầy chục dặm nữa.

Nơi đây có hơn mười gia tộc nho nhỏ khác nhau, bọn họ ngày ngày chỉ biết sinh sống, làm việc kiếm số tiền ít ỏi để nuôi sống toàn bộ người nhà bọn chúng.

Ở một con đường làng tấp nập người dân qua lại, một đám trẻ con ước chừng khoảng 12-14 tuổi đang nô đùa, rượt đuổi lẫn nhau. Bọn chúng nghịch ngợm va chạm với những người lớn xung quanh, tuy nhiên bọn chúng lại không quan tâm mà vẫn tiếp tục trò đùa nghịch ngợm.

Trong bầy trẻ con kia, một thằng nhóc có làn da ngăm đen, gương mặt ngây ngô, tính tình rất tốt, thân hình hắn ốm nhom ốm nhắt vì thường xuyên nhịn đói, thường bị bạn bè bắt nạt, đánh đập, hắn bị đám trẻ con khác trong xóm gọi là kẻ Ngốc, nhưng hắn lại không cảm thấy bức xúc hay tức giận, ngược lại là vui vẻ chấp nhận với cái tên kia.

“A ngốc, tối nay qua nhà ta đi! Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi học chữ, ngươi nhớ ăn tối xong rồi qua sớm nhé!”

Cả con đường xóm có trẻ con vui đùa nghịch ngợm vui vẻ, tại một góc xó gần một sạp hàng, A Ngốc đang ngồi thẫn thờ đọc lại những chữ cái đã từng được dạy. Đột nhiên, một giọng nói đứa trẻ khác vang lên bên cạnh, A Ngốc kinh ngạc nhìn lên.

Ở cạnh hắn là một đứa trẻ ăn mặc gọn gàng tươm tất và sạch sẽ, làn da trắng không chút sạm da nào. Thân hình to khoẻ vạm vỡ, hắn gọi là La Hoàng. Gia đình hắn khá giàu có, có thể xem là nhất nhì tại làng xóm nơi đây.

“Hoàng huynh, ta… ta… ta qua gia đình huynh nhiều như vậy, khiến phụ thân và mẫu thân ngươi không được vui a!” A Ngốc thấy La Hoàng không khỏi vui vẻ mà cười.

Trong xóm thì cũng chỉ có La Hoàng không xem thường hắn, không chê hắn ngốc nghếch, ngược lại còn nhiều lần dạy chữ cho hắn học nữa, điều này khiến hắn rất vui và biết ơn rất nhiều.

“Không sao, chuyện đó ngươi không cần lo! Thế nhé, tối nay qua nhớ qua nhà ta!” La Hoàng vỗ vai A Ngốc cười nhạt nói.

Sau đó hắn cũng xoay người rời đi, bầu trời hiện tại cũng sắp tối rồi. A Ngốc đứng tại đó nhìn thân ảnh La Hoàng đi xa, trong lòng không khỏi tràn đầy những suy nghĩ khác nhau, mặc dù hắn ngốc nhưng vẫn cảm nhận được La Hoàng rất tốt, và tốt hơn thế nữa.

Buổi tối hôm đó,…

“Trần Uyển, hôm nay gặp chuyện gì không vui sao?” Bên trong một căn nhà tồi tàn rách nát, phụ thân A Ngốc đang rít một điếu thuốc lào xả ra một hơi, ánh mắt đảo qua nhìn A Ngốc rồi lên tiếng hỏi.

Tên thật của A Ngốc vốn là Trần Uyển, đây là cái tên mà phụ thân lẫn mẫu thân hắn nghĩ mãi mới ra. Trần mang theo ý nghĩa nho nhã, trật tự nề nếp. Mà Uyển lại mang ý nghĩa uyển chuyển, linh hoạt, và trí tuệ trong cách ứng xử.

“Phụ thân, ta không sao? Lát nữa ta ăn tối xong sẽ qua nhà Hoàng huynh học chữ, phụ mẫu ở nhà nhớ tắt đèn ngủ trước nhé!” Trần Uyển lắc đầu cười tươi đáp, hắn không muốn vì mấy chuyện vặt của bản thân làm ảnh hưởng tới phụ mẫu hắn, dù sao hai người đi làm cũng đã mệt rồi.

“La Hoàng tên này cũng tốt tính, hắn không chê Trần Uyển nhà ta đã là tốt rồi. Lại còn bảo ban dạy chữ, thật không biết sau này báo đáp ân tình thế nào nữa?” Bên trong căn bếp xập xệ hư hại nặng, mẫu thân hắn đang còn loay hoay nấu bữa tối bên trong. Nghe được cuộc trò chuyện hai người, nàng cũng thở dài lên tiếng than thở.

“Ài, bà cứ lo xa. Sau này Trần Uyển nhà ta học giỏi, nó sẽ tự biết báo đáp cho tên La Hoàng kia thôi! Ta nói đúng không Trần Uyển?” Phụ thân Trần Uyển cười nhạt mà lên tiếng, tay cầm điếu cày đi tới gần A Ngốc vỗ nhẹ vai rồi hỏi lại.

“Tất nhiên rồi phụ thân, mà người cũng nên bỏ điếu cày này đi a! Nếu không thật sự không biết khi nào người bị nó hại thân thể đâu?” Trần Uyển cướp lấy điếu cày trong tay phụ thân hắn ra cau mày lên tiếng, ánh mắt hơi chút tức giận nghiêm túc nói.

“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Điếu cày này đã theo ta từ nhỏ đến lớn, ngươi nói bỏ là bỏ dễ dàng sao?” Phụ thân hắn phất tay đứng dậy quát, đây là kỉ vật mà người bạn thuở nhỏ tặng cho hắn, cho nên hắn cực kì trân trọng.

“Được rồi, hai người các ngươi bớt nói đi a! Mau ăn cơm thôi, mai còn nhiều việc phải làm.”

Đúng lúc đó, mẫu thân Trần Uyển bê lên một mâm cơm đạm bạc, không có thịt chỉ có rau và ít lạc cùng vài con cá mà Trần Uyển bắt được mà thôi!

Cả ba vừa ăn cơm vừa nói chuyện cực kì vui vẻ, Trần Uyển cũng cười cười khi nghe phụ thân miêu tả về một ngày làm việc, trong mắt của hắn cực kì thương yêu và kính trọng hai người bọn họ. Hắn thầm quyết định trong lòng, sau này phải thi đỗ làm một chức quan nhỏ giúp phụ mẫu hắn bớt khổ hơn, giúp dân làng không còn kẻ xấu hoành hành nữa.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người nhớ ngủ sớm nhé, ta qua nhà Hoàng huynh học chữ đây!”

Ăn tối xong, Trần Uyển nhanh chóng cầm lấy thẻ trúc cùng với cây bút nứt gãy rồi bước đi, hắn nhìn hai người lên tiếng nhắc nhở một chút.

“Nhớ đi cẩn thận!” Phụ mẫu hắn cũng gật đầu nhắc nhở.

Cả hai nhìn bóng lưng Trần Uyển ngày càng khuất dạng trong bóng tối, cả hai đều thở dài rồi bước vào trong căn nhà. Mẫu thân tiến tới bàn thờ tổ tiên cầu khấn, mong Trần Uyển sau này thành tài.

……

“A Ngốc, ngươi lại tới đây làm gì? Mau về đi, gia đình ta không cho phép ngươi tới đây!”

A Ngốc một đường chạy trong đường mòn không ngừng nghỉ, gia đình La Hoàng nằm ở đầu xóm, mà nhà A Ngốc ở tận trong hẻm nhỏ cuối thôn xóm. Khi tới nơi, một tên gác cổng ở đó đã không chút ngần ngại mà la lối đuổi A Ngốc đi.

“Hoàng huynh ấy đã kêu ta tới đây, không lý nào mà huynh ấy không cho ta vào trong cả!” A Ngốc ôm chặt cuốn thẻ trúc cùng với chiếc bút gãy nát mà lên tiếng, ánh mắt cúi thấp xuống không dám nhìn trực diện.

“Cút!” Tên gác cổng kia không nói hai lời đá văng A Ngốc vào trong tường, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm A Ngốc quát lớn.

“Hoàng huynh ơi!” A Ngốc không từ bỏ ôm cuốn thẻ trúc lao tới cổng lớn mà hét, hai tay đập mạnh vào cổng lớn rồi hét mấy tiếng không ngừng nghỉ.

“Tên nhóc này, ta đánh ngươi chết!” Tên gác cổng tức giận nắm cổ A Ngốc lên mà đấm không ngừng, hắn tung cước đá bay A Ngốc vào một góc hẻm.

A Ngốc vốn thân thể gầy gò yếu ớt, lần này bị đánh lại thêm mười phần khó chống đỡ. Hắn từ từ nhắm mắt rơi vào hôn mê, máu mũi cùng mặt chảy ra rất nhiều. Trước khi nhắm mắt hoàn toàn, cánh tay hắn vẫn ôm chặt cuốn thẻ trúc không buông!

Đúng lúc đó, bầu trời cũng sấm chớp rền vang, một cơn mưa lớn đổ xuống không ngừng. A Ngốc cố gắng dùng sức cuối mà đứng dậy lết đi từng bước, tất nhiên hắn không về nhà mà đi hướng ra cổng làng, hắn hiện tại mà về nhà, với bộ dạng như vậy sẽ khiến phụ mẫu hắn lo lắng không dứt.

“La Hoàng huynh chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng vì sao tên gác cổng ở đó lại không cho ta vào cơ chứ?” Vừa đi, A Ngốc không ngừng thắc mắc suy ngẫm, thật sự hắn cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Cùng lúc đó, từ bên trên bầu trời xuất hiện những luồng khí đen ám đậm đặc tràn xuống, từng sợi khí mỏng manh tràn vào từng ngôi nhà bên trong đó mà tiêu diệt tất cả, thanh âm la hét vang dội, máu tươi bắn ra như vòi phun hoà lẫn với nước mưa đang rơi.

Chúng tàn sát thôn dân để chiếm trọn chục dặm Phàm Trần này, trở thành vùng lãnh thổ Yêu Tộc rộng lớn.

Chúng không ngừng tàn sát, nhưng khi tới phụ mẫu của A Ngốc thì hắn chợt động không ra tay.

“Thú vị, bắt hai người họ lại cho ta!” Một tên dẫn đầu hiện ra từ hư không, yêu lực lan toả quấn quanh cơ thể hắn, ánh mắt nhìn phụ mẫu A Ngốc cười nhạt lên tiếng.

Chỉ trong một đêm mà thôi, thôn dân đã hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ. Phụ mẫu của A Ngốc cũng bị thế lực thần bí bắt đi, không biết chúng nhìn ra được bí mật hay thứ gì có giá trị mà không giết hai người bọn họ.

Xích Quân.

Trên ngọn núi ở gần thôn làng, A Ngốc cầm thẻ tre cùng với chiếc bút gần như gãy nát rèn viết từng chữ, dưới ánh trăng le lói mờ ảo, mỗi một chữ hắn viết ra cực kì đẹp mắt.

Hắn thở nhẹ một hơi nhìn về mặt trắng, hai con ngươi hơi run rẩy không ngừng suy nghĩ về những chuyện tiếp theo. Đôi mắt không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt, hắn nhìn vết thương trầy xướt, bầm tím trên thân thể cánh tay không khỏi thở dài.

"Có lẽ Hoàng huynh bị phụ mẫu huynh ấy ngăn cản, nên mới không ra giúp ta thôi, chắc chắn là vậy!" A Ngốc cười cười rồi thở dài.

Nhớ lại những ngày trước kia, mỗi buổi tối ta đều chạy tới gia đình La Hoàng, lúc đầu phụ mẫu huynh ấy còn có chút yêu quý ta, nhưng dần về sau ta đến nhiều quá, khiến hai người bọn họ dần mất đi thiện cảm. Có lẽ chính vì vậy mà tên gác cổng vừa rồi mới đuổi A Ngốc đi.

"Những chữ viết này đều do Hoàng huynh đã dạy ta, dù không được đầy đủ nhưng cũng giúp ta phần nào hiểu được ý nghĩa!" A Ngốc vuốt ve tấm thẻ tre rồi thầm nghĩ, trong ánh mắt loé lên sự vui mừng lẫn cảm ơn bên trong.

Sau đó không bao lâu, hắn dần chìm vào bên trong giấc ngủ! Thanh âm côn trùng vang lên trong màn đêm, những chiếc lá khẽ đung đưa trước ngọn gió, ánh trăng cũng dần nấp sau đám mây tối.

……

Sáng sớm hôm sau, A Ngốc mới tỉnh dậy rồi thu xếp đồ chuẩn bị về nhà. Trên thân thể hắn vẫn còn những vết bầm tím chảy máu, tay chân hay mặt mũi còn vài vết trầy xướt in sâu, tuy nhiên hắn lại không hề quan tâm mà cầm tất cả đồ đạc nhanh chóng chạy về nhà, nếu không phụ mẫu hắn sẽ đi làm việc sớm.

Một đường mòn không ngừng nghỉ, A Ngốc cũng đã chạy tới trước cổng làng. Điều khiến A Ngốc cảm nhận kì lạ là, không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào phát ra từ bên trong làng cả, hắn gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu thầm nghĩ: "kì là, tầm khoảng giờ này là thanh âm buôn bán, thiếu niên la hét om sòm mà, sao giờ lại yên lặng tới như vậy?"

Dù có thắc mắc, nhưng A Ngốc vẫn là bước chậm chậm tiến vào bên trong, cổng làng vừa mới mở thì một cái xác rơi xuống chắn ngang, máu tươi vẫn còn chảy ròng rọc, A Ngốc thấy vậy không khỏi run sợ mà hét lớn, ánh mắt hắn co rum lại tỏ rõ sự sợ hãi không ngừng.

"Đây là Bác Tần, sao người lại thành ra thế nào?" Hoàn hồn lại, A Ngốc mới nhận ra cái xác kia không ai khác chính là trưởng làng của bọn họ, tuy nhiên dường như lão ta đã chết rồi.

"Chuyện này là thế nào?" A Ngốc bước vào bên trong làng xóm, đập vào mắt hắn là cảnh tượng tan hoang bao phủ, không khí hiện lên vẻ u ám che kín, thi thể người người nằm rải rác từ trong nhà ra ngoài đường phố, căn nhà thì bị phá nát hư hại nặng nề. A Ngốc không thể ngờ được hôm qua vẫn còn vui vẻ, náo nhiệt, vậy mà hôm nay lại thành ra như vậy?

"Phụ thân, mẫu thân? Hai người họ chắc chắn không sao?" A Ngốc sững người nhớ tới phụ mẫu của hắn, ngay lập tức hắn tiến tới lật từng thi thể người dân lên tra xét, thi thể bọn họ lạnh ngắt trông khá đáng sợ, bên trên thân còn có làn khói đen uốn lượn.

Hắn kiểm tra toàn bộ từ đầu làng tới cuối làng, tất cả ngóc ngách đều đã tra xét toàn bộ, thế nhưng vẫn là không thấy hai người phụ mẫu đâu cả, điều này làm hắn lo lắng hơn rất nhiều.

"Phụ thân mẫu thân hai người không có ở đây? Chẳng lẽ bọn họ đã chạy thoát được?" A Ngốc đã lật tung tất cả làng xóm, thế nhưng vẫn là không tìm được bọn họ. Hắn suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng, nếu thật họ đã chạy thoát được thì A Ngốc cũng vui mừng và bớt lo hơn.

"Là ai đã gây ra chuyện này? Trên thân bọn họ đều không có vết thương nào cả, đây là cái chết kì lạ mà ta từng thấy?" A Ngốc nhìn lại từng thi thể bọn họ, hắn đã xem qua và không hề phát hiện vết thương nào cả. Điều này càng làm hắn ngạc nhiên hơn, dù sao hắn bây giờ còn khá nhỏ, chỉ mới 15 tuổi mà thôi.

Mắt thường của A Ngốc không thể thấy rõ được, nhưng những người dân vô tội trước mắt đều bị làn khí đen đặc xuyên qua kích sát, điều này giống như là sợi dây vô hình xuyên qua thân thể mà không để lại một dấu vết nào cả.

Đối mặt với tình thế như vậy, A Ngốc biết rằng còn ở lại nơi này chắc chắn sẽ chết! Bởi vì kẻ ra tay có thể sẽ quay lại một lần nữa, hắn nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy hết những cuốn thẻ tre có chữ viết bên trên, đây là thứ quan trọng với hắn! Trong lúc thu dọn đồ đạc, A Ngốc phát hiện cây điếu cày của phụ thân hắn vẫn còn ở đây, điều này làm cho hắn hoang mang không ngừng.

"Điếu cày này không phải rất quan trọng với phụ thân sao? Chẳng lẽ lúc người chạy thoát không kịp mang theo?" A Ngốc thầm nghĩ.

Nhưng dù là thế nào, thì hắn vẫn mang theo cây điếu cày mà đi! Hắn nhanh chóng theo hướng rừng núi, nhưng A Ngốc lại không thể xác định được sẽ đi nơi đâu nữa.

Trên thân cây điếu cày mà phụ thân hắn để lại vậy mà đột ngột phát ra ánh sáng yếu ớt, một vài luồng dao động nhỏ tản ra xung quanh! Cây điếu cày này chỉ nghe phụ thân hắn nhắc tới là được người bạn tặng, lai lịch của nó đến cả bạn của phụ thân cũng không rõ nữa.

Hắn một đường chạy không ngừng nghĩ, đôi chân hắn đã hơi run rẩy không thể bước tiếp được nữa, A Ngốc tiến tới cây cổ thụ phía trước nghỉ ngơi, mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt, từ trong túi tay nãi hắn lấy ra một miếng bánh lương khô mà ăn.

"Còn tưởng tên tiểu tử ngươi đã rời khỏi, không ngờ lại xuất hiện ở đây!"

Đúng lúc đó, ở phía trước không trung xuất hiện một lốc xoáy khí đen cuộn tới, từ bên trong bước ra một dáng người cao cao vạm vỡ, toàn thân khoác hắc y che kín, trong tay hắn có một lưỡi hái to lớn kì dị. Hai con ngươi đỏ đặc nhìn về phía A Ngốc đang ăn cười khặc khặc, giọng nói ù ù vang lên khiến mọi loại thú xung quanh khu rừng đều bỏ chạy.

"Ngươi… ngươi là ai?" A Ngốc vốn còn đang ăn lương khô ngon lành, đột nhiên hắn đưa mắt nhìn về phía trước không khỏi sợ hãi run rẩy! Đôi tay hắn nhanh chóng cầm lấy cái điếu cày chỉa về phía tên hắc y nhân mà quát lớn.

"Haha, bình tĩnh nào nhóc con! Ngươi cũng sẽ nhanh chóng đoàn tụ với phụ mẫu ngươi mà thôi, haha!" Tên hắc y nhân kia tiến từng bước đi tới, thanh âm lẫn giọng nói hắn phát ra khiến A Ngốc run sợ cứng đờ cả người!

Đôi chân A Ngốc lui lại ra phía sau cây cổ thụ, đôi tay cầm lấy cây điếu cày đánh vào không khí liên tục, miệng không ngừng la hét. Thế nhưng, tên hắc y nhân kia không hề sợ chuta nào, giọng điệu tiếng cười hắn ngày càng vang dội to hơn rất nhiều.

"Vút!" Tên hắc y nhân kia không muốn mất nhiều thời gian, hắn nhanh chóng động thân bay tới. Bàn tay hắn vậy mà xuất hiện yêu lực mạnh mẽ bao trùm toàn thân A Ngốc, yêu lực cực kì quỷ dị muốn xâm nhập thân thể A Ngốc tấn công.

"A!" A Ngốc mở to hai mắt cứng đờ cả người, hắn nhanh chóng hét lớn rồi ngất lịm đi! Dù sao đối với hắn khi thấy một tên hắc y nhân như vậy, không sợ hãi ngất đi cho được.

"Ầm!" Bàn tay đen đặc sắp chạm vào thân thể A Ngốc, tuy nhiên lúc đó điếu cày đột ngột phát ra luồng sóng mạnh mẽ chấn lui tên hắc ý nhân kia lui ra phía sau, luồng khí hãi lãng quét qua đánh gãy vài cây cối xung quanh, mặt đất bị xới bay lên bụi mù.

"Là ai? Dám xen vài chuyện Yêu Tộc chúng ta, chán sống rồi sao?" Tên hắc y nhân kia lùi lại phía sau không khỏi tức giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh khu rừng quát lên mấy tiếng. Lưỡi hái trong tay siết chặt hơn, yêu lực cũng bùng phát cẩn thận đề phòng xung quanh.

"Yêu Tộc thì lợi hại lắm sao? Các ngươi cũng không khỏi quá tuỳ tiện đi, mảnh đất dành cho phàm trận sinh sống, vậy mà các ngươi cũng chiếm cho cho được!"

Thân điếu cày lơ lửng giữa không trung, bầu trời đột ngột u ám hơn, đám mây đỏ rực ngưng tụ đặc kín. Nhiệt độ xung quanh môi trường tăng lên đáng sợ, từ thân câu điếu cày phát ra từng luồng hoả diễm mạnh bạo! Phía trước không gian chấn động, một vết nứt hư vô sâu thẳm hiện ra, từ bên trong bước ra một bóng người toàn thân bốc hoả, hai con ngươi mang dáng vẻ thăng trầm, trải qua ngàn vạn năm!

Hắn vừa xuất hiện đã khiến không gian bán kính năm mươi trượng đều bị thiêu rụi, cây cối bốc hoả không ngừng.

"Ngươi… người là Xích Quân? Không phải ngươi đã chết rồi sao?" Tên hắc y nhân nhìn thân ảnh phía trước không khỏi run sợ, đôi tay cầm lưỡi hãi không kìm chế nổi mà rơi xuống.

Quyết Tâm

Lúc này, vị được gọi là Xích Quân kia vừa xuất hiện đã khiến tên hắc y nhân kia sợ hãi run rẫy! Ánh mắt chứa nỗi kinh hoàng khó quên chuyện năm xưa, hiện tại đối mặt thì vẫn là bị lép vế hoàn toàn.

Hơn trăm năm trước đây, lúc Yêu Tộc vừa mở rộng và bành trướng thế lực. Tên Xích Quân này từng là người phàm trần có thực lực mạnh mẽ, hắn không chút kiêng dè dẫn theo số nhân tộc tấn công Yêu Tộc muốn mở rộng phạm vi. Nhớ lúc đó, hắn vậy mà một mình chiến với mười vị Trưởng lão lẫn Tộc Trưởng Yêu Tộc, nhưng sau đó vẫn là bị Yêu Tộc hợp lực đánh cho trọng thương.

Cuối cùng Xích Quân hắn đã không màng sinh tử mà cho thân thể tự bạo, sức mạnh của hắn lúc đó đã gần với Chuẩn Tiên Đế, với thực lực đó nếu như tự bạo sẽ khủng khiếp tới như thế nào? Sau khi hắn tự bạo, hơn chín vị trưởng lão Yêu Tộc bị kích sát chết tại chỗ, Tộc Trưởng Yêu Tộc cũng bị trọng thương nặng nề phải bế quan suốt trăm năm nay.

Mặc dù số lượng người Yêu Tộc chết thảm rất nhiều, nhưng nhân tộc cũng hao tổn không hề ít. Số người có linh căn tu luyện tốt đều bị chúng gieo yêu lực vào trong, gây ra nguyên lực cùng yêu lực bài xích phá huỷ căn cơ khiến người phàm không thể tu luyện! Từ đó về sau mà thôn làng A Ngốc đang ở không thể tu luyện, bởi vì hương hoả mà tổ tiên khổ tu lúc trước đã bị cắt đứt.

"Chỉ là một linh hồn thể mà thôi, lại dám tự đại trước mặt ta! Hôm nay ta phải bắt ngươi về cho tộc trưởng, chắc chắn hắn sẽ hài lòng với món quà này!"

Tên hắc y nhân mặc dù khá sợ hãi, nhưng hắn biết vị Xích Quân lúc trước thì bây giờ chỉ là một linh hồn thể yếu ớt mà thôi. Điều này giúp cho hắn phần nào giảm bớt lo lắng, nhưng mà hắn cũng không biết chính xác thực lực của hắn hiện tại đang ở cấp bậc nào nữa.

"Vậy sao?"

Xích Quân cười nhạt lắc đầu, ánh mắt hắn loé lên một màu đỏ rực như hoả hồng bùng cháy! Một luồng uy áp kinh người lao tới đè ép tên hắc y nhân kia xuống đất, uy áp từ Xích Quân bộc lộ lại khiến mặt đất bị lõm xuống thành hố lớn, cây cối đều bị chấn gãy vỡ vụn, không gian xung quanh cũng bị xé ra chằng chịt như mạng nhệ vậy.

"Ầm!" Một tiếng nổ kinh người vọng ra khắp cả khu rừng, mặt đất chấn động xé ra thành những vực sâu to lớn, không gian xé toạc ra thành hư vô sâu thẳm, lực dư chấn lan ra phủ kín toàn bộ khu rừng, khói bụi mờ mịt bay lên bao trùm nơi phát nổ vừa rồi.

Nhìn lại nơi đó chỉ thấy một cái hố sâu không đáy xuất hiện, ngay cả xác tên hắc y nhân kia cũng không còn thấy hay cảm nhận được, dường như hắn bị đánh tan thành bụi mịn rồi.

"Yêu tộc sao? Sau này lão phu có cơ hội sẽ hảo hão lĩnh giáo các ngươi!" Xích Quân phủi tay một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ thăng trầm nhìn về nơi nào đó hướng chân trời không khỏi thở dài thầm nghĩ.

"Tên tiểu tử nhân tộc này cũng coi như thật may mắn, chỉ là thân thể quá ốn yếu!" Xích Quân xoay người lại nhìn về Trần Uyển, khiến hắn không khỏi mười phần thất vọng.

Với thân thể yếu đuối, ốm nhom gầy gò thế kia rất khó để tu luyện.

……

Qua một ngày sau đó, buổi tối phủ xuống bao trùm toàn bộ khu rừng. A Ngốc từ cơn ngất lịm tỉnh lại, đầu hắn vẫn còn choáng váng đưa đôi mắt mờ ảo nhìn xung quanh, toàn thân ê ẩm vì đói bụng đến rụng rời, sắc mặt hắn cũng theo đó tái đi.

"Đói quá!" A Ngốc tìm trong túi tay nãi xem còn lương khô hay thứ gì ăn được không, nhưng mà hầu như đã hết sạch, hắn ôm bụng ngồi co ro ở gốc cây cổ thụ mà than thở, gương mặt ngăm đen xuất hiện vài vết trầy xướt chưa khỏi.

"Nhưng mà, tên hăc y nhân kia hình như đã rời khỏi rồi? Không phải hắn muốn bắt ta đi sao, vì sao ta vẫn còn ở đây?" A Ngốc hơi chút kinh nghi nhìn xung quanh, hắn nhớ rõ trước lúc ngất thì đã thấy bàn tay to tướng tên hắc y nhân kia sắp bắt được, vậy mà bây giờ hắn vẫn ở đây, còn tên hắc y nhân kia lại không hề thấy nữa!

"Tiểu tử, tỉnh rồi sao?" Đúng lúc A Ngốc đang kinh nghi vè sự việc ngày hôm nay, Xích Quân từ nơi nào đó giữa không gian mà xuất hiện, trong tay hắn còn có một tô cơm lớn với rất nhiều miếng thịt, hắn nhìn thấy A Ngốc tỉnh lại không khỏi bất ngờ rồi hỏi.

"Ngươi… ngươi là ai?" A Ngốc nghe được lời nói kia không khỏi kinh ngạc, hắn ngay lập tức lui lại vài bước phía sau chuẩn bị tư thế phòng bị, nhưng mà hai tay hay toàn thân hắn vẫn là run rẩy vì sợ hãi.

"Không lẽ ngươi định tấn công ân nhân giúp ngươi thoát nạn sao?" Xích Quân thấy A Ngốc phòng bị như vậy hơi kinh dị, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể A Ngốc một lát thật sâu rồi cười nhạt đáp lời.

"Ân nhân? Cái gì mà ân nhân chứ?" A Ngốc không khỏi ngạc nhiên hỏi lại, hắn nhớ rõ chưa từng gặp vị trước mắt này bao giờ, thì lấy đâu ra ân nhân cơ chứ.

"Chuyện hắc y nhân tấn công ngươi, sau đó đột nhiên biến mất không khiến ngươi ngui ngờ sao?" Xích Quân chỉ lẳng lẽ đi tới đặt tô cơm gần A Ngốc sẵn tiện hỏi lại, sau đó lại nói thêm: "Mau ăn tối đi, ta nghĩ ngươi đã đói đến mức không chịu nổi rồi!"

A Ngốc vẫn là giữ nguyên tư thế phòng bị, ánh mắt vẫn là khoá chặt thân hình lão giả kia. Thời gian trôi qua, bụng A Ngốc ngày càng kêu to hơn, mà Xích Quân cũng không có động thái nào tấn công lại nên hắn tạm thời buông bỏ nghi ngờ.

A Ngốc bưng tô cơm lên ăn một miếng, khi biết không có bỏ gì bên trong thì hắn ăn không ngừng nghĩ, mặc dù ngoại hình hắn ốm yếu nhưng sức ăn lại cực kì khoẻ, Xích Quân khẽ liếc rồi cười nhạt.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ăn xong, A Ngốc mới nhìn về thân ảnh trước mắt gặng hỏi. Sự đè phòng của hắn với người trước mắt đã giảm xuống, nếu thật hắn muốn ra tay thì A Ngốc cũng chẳng thể làm gì được.

"Ta gọi là Xích Quân, còn tiểu tử ngươi thì sao?" Xích Quân nhẹ thở một hơi, hắn hơi trầm ngâm rồi lên tiếng trả lời, sẵn tiện hỏi lại luôn.

"Ta sao? Bình thường phụ mẫu gọi ta là Trần Uyển, còn người khác thấy ta thì gọi là A Ngốc!" A Ngốc cũng không giấu gì mà trả lời, dù là tren A Ngốc hay Trần Uyển thì hắn đều rất quen thuộc rồi.

"Vậy sao? Hai cái tên thật không giống ngươi chút nào, tên A Ngốc nhưng lại thông minh, tên Trần Uyển thì lại vụng về!" Xích Quân lắc đầu cười nhạt.

"Đúng vậy, nhưng mà ta có thể hỏi ngài một chuyện hay không?" A Ngốc cũng không hề tức giận khi bị nói vậy, hắn cười cười rồi nói thêm.

"Ừm!" Xích Quân gật đầu!

"Ngươi có biết phụ mẫu ta hiện tại ở đâu không?" A Ngốc biết nếu vị tiền bối trước mắt đánh bại được tên hắc y nhân kia, thì tất nhiên sẽ biết được phụ mẫu của hắn đang ở đâu. Hiện tại hắn cũng chỉ mong muốn một điều, đó là tìm lại được phụ mẫu của hắn.

"Phụ mẫu ngươi sao? Bọn họ hiện tại không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà không chắc sau này có bình an hay không thì không biết!" Xích Quân biết rằng, bọn họ bắt phụ mẫu A Ngốc đi là vì hắn.

"Đám người hắc y nhân kia là ai? Vì sao lại bắt phụ mẫu của ta?" A Ngốc nghe xong sắc mặt tối sầm lại, toàn thân không kìm chế nổi mà run rẩy sợ hãi, hắn lo sợ tính mạng hai người sẽ bị chúng giết!

"Đám người kia là người Yêu Tộc, thế lực đứng sau kia cực kì mạnh mẽ! Dù là ta cũng khó mà lay chuyển được, ngươi với bộ dạng như thế này dù biết cũng không làm gì được!" Xích Quân kia không hề muốn A Ngốc biết nhiều, bởi vì dù có biết thì cũng không thể cứu được bọn họ ra ngoài.

"Ta nhất định phải cứu bọn họ ra ngoài, đúng, cách tốt nhất là phải giống như ngài Xích Quân!" A Ngốc siết chặt hai tay lại mang theo vẻ kiên định khó mà lay chuyển được, hắn nhìn về Xích Quân lên tiếng.

"Giống ta sao? Ngươi cũng không khỏi ngây thơ đi, ta cũng đâu có thể giúp ngươi cứu bọn họ?" Xích Quân khá bất ngờ về câu nói vừa rồi, nhưng sau đó hắn cười nhạt đáp lại.

"Ta phải luyện võ, đúng phải có một sức mạnh đủ lớn. Như vậy mới có thể cứu phụ mẫu ta?" A Ngốc lại không hề tức giận, ngược lại hắn đưa ánh mắt kiên định nhìn Xích Quân nói.

"Sức mạnh, luyện võ sao? Tướng tá ngươi như vậy, không được không được!" Xích Quân nhìn A Ngốc một cái, sau đó hắn lại cười nhạt chế giễu.

"Xích Quân tiền bối, mong ngài hãy giúp ta!" A Ngốc không hề quan tâm lời nói kia, hắn quỳ xuống đất dập đầu mấy cái lên tiếng.

"Ngươi cái tên tiểu tử này, ai bảo ngươi quỳ lạy dập đầu với ta làm gì?" Xích Quân nhìn hành động A Ngốc không khỏi kinh ngach, hắn nhanh chóng chuyển chỗ ngồi rồi quát lớn.

Thế nhưng A Ngốc lại không hề từ bỏ, dù Xích Quân tới đâu thì A Ngốc sẽ bám riết không buông. Quá sức chịu đựng, Xích Quân mở không gian trốn vào bên trong, A Ngốc dù không thấy thân ảnh hắn nữa vẫn quỳ lày bốn phương tám hướng, tròng hắn hi vọng Xích Quân có thể cảm thông mà dạy bảo hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play