Gió đêm gào thét, luồn qua những hành lang bỏ hoang mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Trong góc tối lạnh lẽo của thành phố ngầm, tiếng súng nổ lác đác vẫn còn vang vọng tựa như khúc nhạc tiễn đưa dành cho những kẻ tro tàn.
Trên nền đất lạnh buốt, một thân ảnh nhỏ nhắn quỵ xuống, máu từ ngực trào ra nhuộm đỏ cả lớp áo tác chiến. Cô chống tay muốn gượng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ không cam lòng.
Lăng Tử Nguyệt… cái tên khiến cả thế giới ngầm phải run sợ… nay lại chết đi một cách thê thảm, dưới họng súng của chính người mà cô từng liều mạng cưu mang.
Ý thức của cô dần trôi tuột trong bóng tối lạnh lẽo, nhưng tiếng cười nhạo vang lên bên tai lại sắc như dao cắt.
“Lăng Tử Nguyệt… muốn trách thì trách mày ngu ngốc, mày không nên có lòng trắc ẩn.”
Giữa màn đêm nhuộm mùi máu, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài nơi khóe mắt cô, lạnh lẽo tựa như băng đá.
Cô không cam tâm, không phục. Nhưng tất cả, dường như đã đi đến đoạn kết.
Thế giới trước mắt, chậm rãi chìm vào hư vô.
…
Ầm!
Một tiếng động lớn nổ vang trong đầu.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc bất ngờ ập đến, khiến cô hoảng loạn bật dậy.
Khắp người lạnh toát, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hai tay cô bấu chặt lấy ga giường, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán và tóc ướt nhẹp.
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu thẳng vào mắt khiến cô phải nheo lại. Xung quanh là một căn phòng y tế đơn sơ, mọi thứ trắng toát và vắng vẻ, trống trải đến đáng sợ.
Cô hạ mắt nhìn bàn tay mình…trắng bệch, gầy guộc những vết trầy xước loang lổ, yếu đuối đến đáng thương.
Không giống… cơ thể quen thuộc đã cùng cô chinh chiến suốt bao năm.
Cạch.
Cửa phòng bật mở. Một nữ y tá đi vào, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc:
“Diệp Khuynh?! Em tỉnh rồi sao?!”
Diệp Khuynh?
Cơn đau nhức như hàng ngàn mũi kim châm xuyên óc, kéo theo một chuỗi ký ức hỗn loạn đổ ập tới.
Ký ức về một cô gái khác… yếu đuối, nhút nhát, sống dưới sự chèn ép của những người xung quanh. Một tân binh nhỏ bé, suốt ngày bị bắt nạt, cuối cùng bị ép nhảy xuống hố nước sâu và vĩnh viễn không thể ngoi lên.
Nỗi tuyệt vọng, nỗi đau đớn, cái lạnh buốt khi nước tràn vào phổi… tất cả như vừa mới xảy ra.
Đây chính là… thân xác của Diệp Khuynh.
Lăng Tử Nguyệt nhếch môi cười lạnh, ánh mắt âm u như vực sâu.
Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại…
Vậy thì…
Từ bây giờ, cô sẽ sống thay Diệp Khuynh. Và sẽ đích thân, trả lại tất cả những gì bọn họ đã gây ra cho cô ấy.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Diệp Khuynh tự tháo dây truyền dịch trên mu bàn tay, từng động tác dứt khoát gọn gàng. Cô chống tay ngồi dậy, chân trần bước xuống nền lạnh buốt. Bước chân hơi loạng choạng…cơ thể này quá yếu, so với cơ thể sát thủ trước kia đúng là một trời một vực.
Nhưng chỉ cần cho cô chút thời gian… tất cả sẽ thay đổi.
Chiếc gương nhỏ trong nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh một cô gái mảnh mai, gương mặt thanh tú, xinh đẹp nhưng xanh xao tiều tụy.
Đôi mắt to tròn, làn da trắng nhợt, bờ môi tái nhợt như cánh hoa sắp tàn. Đây chính là diện mạo mới của cô.
Diệp Khuynh đưa tay lên chạm gương, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười lạnh lẽo như lưỡi dao bén ngọt.
…
Ba ngày sau, Diệp Khuynh chính thức xuất viện, trở về thao trường huấn luyện.
Ánh mắt tò mò, ác ý đổ dồn vào cô như mưa tên. Một số tân binh nữ, dẫn đầu là Lệ Cẩm lén lút bàn tán sau lưng:
“Con nhỏ yếu đuối đó, vậy mà vẫn còn sống?”
“Nhảy hố nước tí xíu mà đã chết ngất, đúng là đồ vô dụng!”
“Không biết lần này còn mặt mũi ở lại doanh trại không.”
Lục Chí Thiên… gã tân binh nam có gương mặt điển trai nhưng ánh mắt lạnh lùng khoanh tay đứng dựa vào cột cười khinh bỉ.
Những lời xì xào như kim châm thẳng vào da thịt. Nếu là Diệp Khuynh trước kia, chắc chắn sẽ cúi đầu sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng hiện tại, trong thân xác này là một linh hồn hoàn toàn khác.
Diệp Khuynh bước đi thẳng tắp giữa những ánh nhìn mỉa mai, mỗi bước chân vững vàng như thể đang giẫm nát sự khinh thường dưới gót giày.
Cô không cần phản ứng, không cần cãi lại. Bởi vì, hành động mới là câu trả lời sắc bén nhất.
Ban đêm.
Diệp Khuynh đứng một mình trong sân huấn luyện.
Ánh trăng lạnh nhạt rọi xuống thân hình gầy yếu, gió đêm thổi qua cuốn theo mùi đất ẩm.
Cô siết chặt nắm tay. Cơ thể này… cần phải mạnh mẽ hơn.
Mỗi cú đấm, mỗi động tác chống đẩy, chạy bộ, đều khiến vết thương trên người nhức nhối, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm lưng áo.
Nhưng cô không dừng lại.
Đau đớn chỉ là thử thách, cô đã từng chết một lần còn sợ gì nữa sao. Ánh mắt cô rực cháy ánh lửa ngoan cường, ngọn lửa chưa từng tắt dù đã một lần rơi vào địa ngục.
Không ai nhìn thấy, một nữ binh gầy yếu đang âm thầm lột xác trong bóng tối. Một con quái vật, một sát thủ từng khiến thế giới run sợ sắp sửa quay trở lại…
Lần này, cô sẽ sống cho chính mình.
Sống thật kiêu hãnh.
Trong phòng ký túc xá số 206 của khu huấn luyện tân binh, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ, đổ dài trên nền gạch men xám lạnh. Mùi thuốc sát trùng còn vương vấn trong không khí, xen lẫn với hương mồ hôi nhè nhẹ của những ngày tập luyện căng thẳng.
Diệp Khuynh ngồi trên mép giường tầng dưới, lưng thẳng tắp, ánh mắt lãnh đạm quét qua căn phòng. Bộ quân phục trên người cô còn mới cứng, vai áo hơi rộng như thể thân thể này quá yếu đuối để xứng với bộ trang phục lạnh lùng kia.
Phòng ký túc xá này có tổng cộng năm người. Ngoài cô ra, còn bốn cái tên khác, mỗi người đều mang theo một hơi thở rất riêng, âm thầm vây lấy cô như những cơn sóng ngầm dưới đáy nước.
Người đầu tiên, cũng là dễ nhận ra nhất chính là Lệ Cẩm. Cô ta dựa lưng vào giường tầng trên, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc buộc gọn gàng cao vút càng tôn lên gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại đầy kiêu căng, ngạo mạn.
Cô ta là con gái của một gia đình quyền thế, từ ngày đầu nhập ngũ đã mang theo sự ưu việt và thái độ khinh thường người khác. Đối với Diệp Khuynh trước kia, một cô gái yếu đuối, nhút nhát… Lệ Cẩm chưa từng coi ra gì ngoài một thứ đồ chơi để tiêu khiển.
Bên cạnh Lệ Cẩm là Đặng Gia Hân, cô gái có gương mặt bầu bĩnh, cười nói ngọt ngào nhưng ẩn giấu bên dưới là sự gian trá đầy tính toán. Đặng Gia Hân luôn đi theo Lệ Cẩm như cái đuôi, cười cợt khi bắt nạt kẻ yếu, ném ra những câu nói xóc óc dưới lớp vỏ ngoài thân thiện.
Ở góc phòng, Từ Thiến Thiến đang ngồi chải tóc. Ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng liếc qua Diệp Khuynh, trong đôi đồng tử tối tăm ấy, không có sự thông cảm hay sẻ chia, chỉ là một nỗi khinh bỉ lạnh lùng. Từ Thiến Thiến không cần la hét, chỉ với vài ánh mắt cùng vài câu nói rỉ tai đúng lúc, cô ta đủ để châm ngòi cho những trận ức hiếp Diệp Khuynh trước kia.
Cuối cùng, người im lặng nhất là Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ ngồi thu mình ở góc giường, cầm cuốn sổ ghi chép dày cộp, đôi mắt cụp xuống như thể tách biệt hoàn toàn khỏi mọi náo động. Cô ta không tham gia bắt nạt, nhưng cũng chẳng hề ra tay giúp đỡ. Với Triệu Kỳ, Diệp Khuynh là một cái tên xa lạ, một sinh vật yếu đuối không đáng để bận tâm.
Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng nhỏ.
Diệp Khuynh hờ hững quét mắt một lượt, trong lòng thầm cười lạnh. Cô không phải là Diệp Khuynh yếu đuối ngày trước nữa. Cô là sát thủ từng bước đi giữa lằn ranh sống chết, là kẻ đã giết không biết bao nhiêu người trong bóng tối.
Họ đã từng ép chết một Diệp Khuynh. Nhưng lần này… sẽ không dễ dàng như vậy.
“Ồ, tỉnh rồi à?” Lệ Cẩm nhếch môi cười, giọng điệu mang đầy châm chọc. “Nghe nói cô xém nữa chết đuối luôn rồi? Xui ghê.”
Đặng Gia Hân lập tức tiếp lời, ra vẻ ngạc nhiên giả tạo:
“Thiệt tình, yếu đuối vậy mà cũng đòi nhập ngũ. Không biết cấp trên nghĩ gì luôn á!”
Từ Thiến Thiến liếc xéo, cười khẩy:
“Chắc muốn kiếm chút vinh quang gia đình thôi.”
Triệu Kỳ vẫn không nói gì, chỉ khẽ lật thêm một trang sổ, mặc kệ tất cả.
Diệp Khuynh lười biếng tựa lưng vào thành giường, ánh mắt tối lại trong đôi con ngươi đen thẫm lướt qua một tia sát ý lạnh băng.
Cô nhớ rất rõ. Chính Lệ Cẩm, Đặng Gia Hân, Từ Thiến Thiến cùng vài kẻ khác đã ép Diệp Khuynh nhảy xuống hố nước hôm đó… một bài “thử sức” trá hình. Cô gái yếu ớt kia không chịu nổi cú sốc lạnh buốt, cuối cùng chết chìm trong tuyệt vọng.
Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức đau buốt, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên như không. Bọn họ nợ Diệp Khuynh một mạng. Và cô, sẽ đích thân thu lại từng chút một.
…
Buổi tối trong doanh trại luôn tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng râm ran ngoài bãi cỏ và tiếng bước chân nặng nề của lính tuần tra.
Diệp Khuynh ngồi im trong góc giường, chỉnh lại quân phục cho vừa vặn. Vết thương ở vai vẫn còn âm ỉ đau, nhưng chẳng thấm vào đâu so với những gì cô từng trải qua trước đây.
Ánh mắt cô lạnh như băng, từng động tác gọn gàng, chuẩn xác, khác hẳn với Diệp Khuynh vụng về trước kia.
Nếu ai đó để ý, chắc chắn sẽ thấy trong khoảnh khắc Diệp Khuynh cúi đầu buộc dây giày, khí chất trên người cô đã thay đổi… không còn là một cô gái yếu đuối nữa, mà là một con báo đang ngủ đông chờ thời cơ để xé xác con mồi.
Trên giường tầng trên, Lệ Cẩm vắt chân nhìn xuống, nhếch môi chế giễu:
“Diệp Khuynh, ngày mai huấn luyện chạy đường trường. Coi chừng chết giữa đường nha.“
Đặng Gia Hân cười khúc khích, tay che miệng ra vẻ đáng yêu.
Diệp Khuynh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẻm như dao. Cô bình thản cất giọng:
“Không phiền mấy người lo.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng khí thế lạnh lùng trong giọng nói ấy khiến không khí trong phòng thoáng chốc đông cứng lại.
Đám người Lệ Cẩm đều sững người. Họ không quen với Diệp Khuynh như vậy. Ngày trước, chỉ cần bị châm chọc một chút thôi, Diệp Khuynh đã co rúm lại như con thỏ nhỏ hoảng loạn.
Nhưng hôm nay…
Trong mắt cô gái đó không có sự sợ hãi, chỉ có sự lạnh lẽo thờ ơ, như thể họ chỉ là những hạt bụi vô nghĩa dưới chân cô.
Một tia dự cảm khó chịu thoáng qua trong lòng Lệ Cẩm, nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu gạt đi, cười nhạt:
“Giả vờ mạnh miệng cũng vô dụng thôi. Ngày mai sẽ biết thân biết phận.”
Diệp Khuynh im lặng, nhẹ nhàng cởi áo khoác, nằm xuống giường, kéo chăn lên quá vai không buồn để tâm thêm. Trong bóng tối, đôi mắt cô mở to sâu hun hút như vực thẳm.
Cô sẽ bắt đầu từ từ, không cần vội vã, không cần ồn ào.
Từng bước… từng bước một…
Cô sẽ khiến bọn họ nếm trải cảm giác tuyệt vọng giống như Diệp Khuynh trước kia đã từng nếm.
Một cuộc đời mới. Một cái tên mới. Một kế hoạch trả thù hoàn hảo.
“Chờ đấy.”
Diệp Khuynh thì thầm trong lòng, khóe môi khẽ cong lên, lạnh lẽo như lưỡi dao bạc dưới ánh trăng.
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên giữa màn sương mù mờ đục của buổi sáng sớm. Âm thanh cứng nhắc, lạnh lẽo như tiếng roi quất vào không khí khiến cả dãy ký túc xá bừng tỉnh sau một đêm yên tĩnh đến nghẹt thở.
Diệp Khuynh bật dậy gần như theo phản xạ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận rõ từng cơ bắp còn cứng đờ, từng vết thương âm ỉ chưa lành. Nhưng cô không để lộ ra ngoài, chỉ nhanh chóng xuống giường bắt đầu gấp chăn màn theo quy định.
Chiếc chăn bông nặng nề được cô gấp thành hình vuông gọn gàng, mép vuông góc cạnh sắc như dao cắt. Một loạt âm thanh lục cục vang lên khắp phòng ký túc xá khi mọi người cũng lần lượt tỉnh dậy, tất bật chuẩn bị.
Trong phòng, Lệ Cẩm lười biếng ngáp dài, Đặng Gia Hân chỉnh lại tóc, Từ Thiến Thiến lặng lẽ lướt qua gương, còn Triệu Kỳ vẫn âm thầm làm mọi thứ như một cái máy.
Không ai buồn nhìn Diệp Khuynh thêm một cái.
Giống như sự tồn tại của cô chỉ là một làn khói mờ nhạt trong căn phòng lạnh lẽo này.
Sau khi hoàn tất vệ sinh cá nhân, tất cả nhanh chóng mặc quân phục chỉnh tề, bước nhanh ra ngoài tập hợp. Không phân biệt nam nữ, mọi người đều được xếp theo tổ quy định từ trước.
Diệp Khuynh đứng yên ở vị trí tổ 10. Bên cạnh cô là những gương mặt xa lạ… phần lớn là những tân binh bị đánh giá thể lực kém, kỹ năng yếu hoặc thành tích tệ hại.
Tổ 10, từ lâu đã là cái tên đồng nghĩa với “đội bét bảng” của khu huấn luyện.
Mặt trời vừa mới ló dạng, những tia sáng yếu ớt còn chưa đủ xua tan lớp sương mỏng lượn lờ quanh sân huấn luyện. Từng tiếng hô dõng dạc vang vọng khắp không gian, rắn chắc và nặng nề.
Một bóng người bước tới, áo huấn luyện ôm sát cơ thể cao lớn, bước chân dứt khoát. Đó là Huấn luyện viên Lý Phong… một trong số người phụ trách chính khu huấn luyện tân binh này.
Anh ta khoảng ba mươi tuổi, thân hình rắn chắc, đường nét góc cạnh và đôi mắt sắc như dao cạo. Cái uy trên người anh khiến tất cả tân binh vô thức dựng thẳng sống lưng.
Lý Phong quét mắt một vòng, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại một nhịp ngắn trên tổ 10, sau đó cất giọng trầm ổn:
“Tất cả chú ý! Tôi có thông báo quan trọng.”
Âm thanh như thép lạnh va vào nhau, rót thẳng vào từng lỗ tai. Mọi người lập tức nghiêm trang đứng thẳng, hai tay đặt bên sườn.
Lý Phong tiếp tục, từng từ rõ ràng:
“Cuối tháng sau, chúng ta sẽ tổ chức kỳ thi thăng cấp lên khu huấn luyện dự bị. Đây là cơ hội để các cậu bước vào con đường binh nghiệp chính thức. Nhưng…”
Anh dừng lại, giọng trầm xuống ánh mắt sắc bén như nhìn thấu từng người:
“Phần trăm được chọn cực kỳ thấp. Khóa trước, trong hàng ngàn tân binh, chỉ có hai người trụ lại. Nếu các cậu không cố gắng, đừng mơ tưởng bước chân vào đó.”
Một làn sóng xôn xao lập tức lan ra giữa hàng ngũ. Khu huấn luyện dự bị… đó là cánh cửa dẫn tới quân hàm, danh tiếng và tương lai. Nhưng đồng thời cũng là nơi chỉ có những kẻ mạnh mới tồn tại.
Diệp Khuynh siết chặt tay, lòng âm thầm dậy sóng.
Cô biết cơ thể này còn yếu. Thể lực kém, phản xạ chậm. Nhưng cô không thể cam chịu đứng im. Nếu muốn có chỗ đứng, cô phải trở nên mạnh hơn, phải bước vào khu huấn luyện dự bị bằng bất cứ giá nào.
Đôi mắt cô sáng lên, ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo và kiên định như một thanh kiếm giấu mình trong vỏ.
…
Huấn luyện buổi sáng chính thức bắt đầu.
Lý Phong phân chia huấn luyện theo tổ.
Tổ 1, tổ 2 là nơi quy tụ những người giỏi nhất, thể lực tốt nhất, được giao cho các huấn luyện viên khác. Tổ 10… vẫn do Lý Phong trực tiếp quản lý.
Diệp Khuynh nhìn quanh, phát hiện không có ai quen thuộc trong tổ. Lệ Cẩm, Đặng Gia Hân, Từ Thiến Thiến…tất cả đều đã được phân vào tổ 1 và tổ 2. Những tổ có thành tích cao hơn, điều kiện tốt hơn.
Còn cô… một mình… đứng trong tập thể yếu nhất.
Huấn luyện bắt đầu với các bài tập thể lực cơ bản: chống đẩy, gập bụng, leo dây, chạy bền.
Tiếng thét của huấn luyện viên vang lên như sấm rền:
“Chống đẩy! Một trăm cái! Bắt đầu!”
Mồ hôi nhanh chóng túa ra ướt đẫm lưng áo. Cánh tay Diệp Khuynh run lên vì đau nhức, nhưng cô cắn răng chịu đựng, động tác từng nhịp từng nhịp vững chắc, không chệch choạc cũng không gắng gượng quá mức.
Cô không thi gan, không bộc phát liều mạng để rồi hụt hơi giữa chừng như vài tân binh khác.
Cô lựa chọn nhịp điệu ổn định, duy trì sức bền, bởi vì cô hiểu trận chiến này không phải nhất thời. Mà là một cuộc đua đường dài.
Tiếp đến là bài tập gập bụng, leo dây thừng cao mười mét, vượt địa hình chướng ngại.
Mỗi lần hoàn thành một hạng mục, Diệp Khuynh đều thở đều đặn, điều chỉnh nhịp tim giữ cho bản thân trong trạng thái thăng bằng nhất có thể. Không hưng phấn, không tuyệt vọng. Chỉ có kiên trì.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dốc, tiếng ngã quỵ, tiếng la hét thất vọng của những tân binh khác.
Nhưng cô… vẫn lặng lẽ tiến về phía trước.
Mỗi lần bàn tay trượt trên dây thừng, cô lại siết chặt hơn. Mỗi lần đầu gối đau buốt vì va vào chướng ngại, cô lại nhếch môi cười lạnh.
Đau đớn chỉ là gia vị. Thất bại mới là kẻ thù.
Buổi huấn luyện kết thúc khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt rọi xuống đỉnh đầu từng người.
Lý Phong đi ngang qua tổ 10, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng gương mặt mệt mỏi, chán nản.
Khi ánh mắt ấy dừng lại trên Diệp Khuynh, nó thoáng khựng lại một nhịp.
Cô gái ấy… so với đám tân binh vật vã xung quanh có vẻ chẳng nổi bật gì. Nhưng… trong bước chân ổn định, trong ánh mắt kiên định không lay động kia có thứ gì đó rất khác.
Lý Phong nhíu mày, không nói gì thêm chỉ lạnh giọng quát:
“Tất cả giải tán! Nghỉ ngơi ăn trưa một tiếng, chuẩn bị cho đợt huấn luyện chiều!”
Tất cả lập tức tản ra, lê bước về phía căng-tin.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Khuynh ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh sân tập, rút chai nước trong balo ra uống từng ngụm nhỏ.
Trên da, mồ hôi còn chưa kịp khô. Trong phổi, hơi thở vẫn nặng nhọc. Nhưng trong tim cô, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên.
Một ngọn lửa sẽ không tắt.
Không bao giờ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play