[ ĐN Kny Douma/ My Au ] Bản Ngã
Chương 1
tôi xuất hiện tại một nơi nhang khói nghi ngút, tôi thấy khó thở vô cùng...
mẹ dẫn tôi vào trong cùng vài người khác vào một nơi gọi là chính điện...
một cậu nhóc...tôi đã nhìn thấy một cậu nhóc tầm tuổi mình đang ngồi trên ghế đài sen, gương mặt mỉm cười nhìn xuống như một vị bồ tát sống...
Miyuki Furumiya
* sao mình lại phải...cúi đầu chứ?*
Mẹ
thưa ngài, con gái tôi đã bệnh nặng nhiều năm
Mẹ
xin ngài hãy cứu lấy con bé
Douma
bệnh tật...ta hiểu mà
Douma
ta sẽ cầu xin thần phật cứu con gái của bà
Miyuki Furumiya
* thật vô nghĩa...*
gương tôi lạnh băng, im lặng khi mẹ tôi vừa khóc lóc vừa van xin như một con cún nhỏ đói rét
trong ký ức của tôi...gương mặt của mẹ luôn mờ nhòa...tôi không thể thấy được gương mặt của bà ấy từ nhỏ...chỉ là những hình ảnh mơ hồ như ảo ảnh xuyên suốt ngày qua ngày
lễ dâng tan, người tan ra nhưng vẫn đông nghẹt, tôi nhìn cậu bé tầm tuổi mình rơi nước mắt đau lòng cho những con người chán chường cuộc sống
Miyuki Furumiya
* giả tạo...*
Miyuki Furumiya
/ ngắm hoa đào rơi mà trầm mặt /
Miyuki Furumiya
/ xoay qua /
Douma
tớ thấy cậu quen lắm
Douma
từng gặp nhau phải không?
Miyuki Furumiya
chưa từng gặp
Miyuki Furumiya
không có...
Miyuki Furumiya
và tôi đã nói không có quen cậu
giọng tôi lạnh lùng, gương mặt chẳng có biểu cảm gì, khẽ nhìn cậu bé có ngoại hình đặc biệt đứng trước mặt
Miyuki Furumiya
cầu vòng...
Miyuki Furumiya
/ chỉ ngón chỏ /
Miyuki Furumiya
mắt của cậu...
Chương 2
Douma
à- cậu thích nó không?
Miyuki Furumiya
/ lạnh nhạt liếc nhìn /
Miyuki Furumiya
thôi...giữ lại mà sài...
Miyuki Furumiya
ta không cần...
Miyuki Furumiya
giả tạo...
Miyuki Furumiya
nụ cười của ngươi...chẳng thật gì cả...
như bị nói trúng tim đen, cậu ta không cười nữa chuyển sang ngạc nhiên xong thì bám lấy như keo
tôi khẽ nhìn sang suy nghĩ một lúc thì thốt ra vài chữ, coi như trả lời cậu ta vậy
Douma
wao- tên cậu giống như tuyết vậy, tớ gọi cậu là Miyuki ha?
Douma
/ nhìn từ trên xuống /
Miyuki Furumiya
/ khó chịu nên tránh đi /
lúc này mẹ của tên Douma kia gọi hắn trở lại đền thờ, tôi cũng bỏ đi
về đến nhà, tôi nhanh chóng bước vào phòng ngủ rồi mệt mỏi nằm xuống nệm
Miyuki Furumiya
/ thiếp đi /
NVP
tiểu thư...đến giờ người uống thuốc rồi
Miyuki Furumiya
/ mở mắt ngồi dậy /
ngày nào cũng uống mấy thứ thuốc đắng tận họng đó tôi đã ngán rồi
chỉ để có được sự khỏe mạnh mà tôi đã đánh đổi bản thân vì những thứ vô nghĩ đó
Miyuki Furumiya
/ nhận lấy bát thuốc rồi uống sạch /
Miyuki Furumiya
cút ra ngoài...
NVP
dạ.../ cúi đầu lui ra ngoài /
Miyuki Furumiya
/ nhìn ra cửa sổ /
cây hoa anh đào trước cửa đã nở hoa rồi...từ cửa sổ cũng có thể nhìn thấy một mảng hồng lất phất sau ánh nắng nhạt vàng cam của buổi chiều hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ
Miyuki Furumiya
* cơ thể....bệnh tật....đáng ghét...*
NVP
tiểu thư người đi đâu vậy?
NVP
bên ngoài gió to lắm ạ
Miyuki Furumiya
đừng hỏi nhiều...
tôi bỏ đi không quay lại, leo lên xe ngựa rồi đến một khuôn viên nhỏ phía sau đền thờ giáo phái
Miyuki Furumiya
/ bên ngoài nhìn vào /
Douma
cậu đến đây chơi với tớ à?
Miyuki Furumiya
vì chán...
Miyuki Furumiya
ta.../ nhìn cuốn sổ được đặt trên bàn /
Chương 3
tôi cùng cậu ta...cùng nhâm nhi bánh hoa đào vừa học chữ
Miyuki Furumiya
là....kinh phật...?
tôi không ngạc nhiên lắm chỉ hơi mơ hồ thôi
Douma
tớ là giáo chủ của hàng vạn sinh linh, nên phải xem thật nhiều kinh phật
Miyuki Furumiya
rối nhỏ...
tôi học cùng cậu ta, cậu ta đọc tôi vẽ thỉnh thoảng viết rồi dạy cậu ta vài chữ khó hiểu
Douma
ah! haha...chơi với Miyuki vui quá!
Miyuki Furumiya
/ dừng bút /
Douma
đến biểu cảm cũng ít luôn
Douma
nhưng cậu lại nói chuyện rất dễ nghe
tôi nhìn cậu ta...rồi khẽ thở dài khó hiểu
Miyuki Furumiya
dễ nghe...
Miyuki Furumiya
là đáng ghét...mới đúng
Miyuki Furumiya
/ ra khỏi phòng của Douma /
Douma
cậu- cậu tính đi đâu vậy?
Miyuki Furumiya
trễ rồi...về trễ...má la
tôi leo lên xe ngựa trở về nhà trong ngày
--mấy ngày sau cứ hễ rảnh là tôi lại đến thăm cậu ta...cậu ta vẫn nở nụ cười thiếu sắc...giả tạo...thật phiền phức...
nhưng khi ở cạnh cậu ta quá lâu...tôi có cảm giác không bị khó chịu như ban đầu...là cảm giác gì vậy?....thật phiền phức
Miyuki Furumiya
/ ho khan /
tôi bắt đầu thở dốc...mấy ngày gần đây không đi đâu được....ho ra máu...cơ thể đổ sụp như gỗ mục...y sĩ cũng ra vào, thuốc cũng 1 ngày 3 chén thay cơm...
Mẹ
hic-...tại sao lại như vậy
Mẹ
thần phật ơi hãy cứu lấy nó!
Miyuki Furumiya
* thần...phật?....sao bà ta lại cứ thích dựa vào chúng....có tác dụng gì không? *
Miyuki Furumiya
đừng khóc....chưa chết
Mẹ
/ đặt tay lên tóc em vuốt nhẹ /
Mẹ
thần phật nhất định sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu của mẹ mà chữa cho con!
Miyuki Furumiya
thật phiền phức....đừng khóc ở đây....
Miyuki Furumiya
* lại là máu...* / nhìn khăn tay /
Download MangaToon APP on App Store and Google Play