Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Azuretime ] [ Forsaken ] Có Thể Tha Thứ, Nhưng Không Thể Quay Lại

(Đó là sự bắt đầu của mọi thứ.)

Nhật Minh
Nhật Minh
Đi hc r nên tôi vt truyện lm thử thách cho bản thân :d
Nhật Minh
Nhật Minh
Có thể sẽ ra chap hơi lâu…
Nhật Minh
Nhật Minh
Chap 1 kcj cả, tôi vt chút mb xem mn ấn tượng vs cách vt của tôi k thoi…
Nhật Minh
Nhật Minh
Giới thiệu thêm chút nữa…-
Nhật Minh
Nhật Minh
Tôi là ctrai và bị cuồng Itrapped (may madness 2012), arg của roblox hì hì…
Nhật Minh
Nhật Minh
Hope this information can help….
Nhật Minh
Nhật Minh
Vậy thoi, vô truyện nè
————
.
,
.
Chúng ta từng là người quen, là bạn thân, là định mệnh
Nhưng cũng có thể, chỉ vì một lý do nào đó không ai muốn, mà lướt qua nhau như những kẻ xa lạ giữa đám đông chờ đèn đỏ
Ngay khi đèn xanh bật lên, chúng ta bị dòng người cuốn đi, lạc nhau vĩnh viễn như thể đã lỡ cả một đời trong khoảnh khắc chỉ dài vài giây
Không ai ngoái đầu, không ai níu lấy tay ai
Đó là cảm giác của sự bị lãng quên
Nhưng còn thứ cảm giác đau đớn hơn cả bị lãng quên ấy – là khi một tình yêu, một tri kỷ, một niềm tin tưởng tuyệt đối… bị phản bội
Làm sao tôi quên được? Làm sao tôi có thể quên được rằng tất cả những cái ôm, cái nhìn, sự dịu dàng, lòng tin mà tôi từng nhận – hóa ra đều là giả dối?
Tôi nhớ đêm hôm đó trời rất lạnh
Một con dao đâm thẳng xuống ngực, lạnh buốt đến tận xương, nhưng thứ khiến tôi rơi nước mắt lại không phải là vết thương – mà là hình bóng cậu
Là tôi thấy xót cho cậu, và cả chính mình
Nếu kẻ đâm tôi là cậu… thì có lẽ, nỗi đau ấy lại dễ chịu hơn một chút
Bởi tôi quá ngốc – tôi đã không thể kéo cậu ra khỏi cái giáo lý điên rồ và mục nát của Spawn
Cậu tin vào nó, cậu dâng mình cho nó, và tôi thì bất lực nhìn cậu biến mất trong mê cung ấy
Cảm giác bị bỏ rơi… là khi chính người mà tôi tin tưởng nhất quay lưng
Là khi tôi dần hiểu: tôi bị chính bản thân mình bỏ rơi, bị chính tình yêu của mình trói chặt và nhấn chìm
Có lẽ sự tồn tại của tôi là một tai nạn – đúng thế, hoàn toàn đúng
Bởi đến cuối cùng, tất cả đều bị sa ngã, rồi bị bỏ rơi, bị lãng quên trong câm lặng
Tôi từng yêu cậu bằng cả trái tim, từng xem cậu là lý do để tồn tại, từng nguyện chết vì cậu nếu điều đó khiến cậu được sống
Nhật Minh
Nhật Minh
*adminviruss mentioned
Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại… là ánh mắt căm hận, là sự ghét bỏ, là im lặng
Và tôi bắt đầu căm ghét chính mình – tôi trở thành phản chiếu của người mà cậu khinh thường nhất
Làm sao mọi thứ có thể kết thúc như vậy?
Nếu tất cả chỉ là thảm kịch tôi tự chuốc lấy thì tôi có xứng đáng với những mất mát ấy không?
Thương một người, mà đánh mất cả tương lai, là điều đáng để đánh đổi ư?
Nếu một ngày nào đó chúng ta có thể gặp lại trong một thế giới khác – thế giới không có giáo phái, không có máu, không có đổ vỡ – liệu cậu có còn nhận ra tôi?
Liệu chúng ta có thể quay lại như trước… như hai kẻ cô đơn từng tìm thấy nhau giữa hỗn loạn của thế giới này không?
Tôi từng nghĩ tình yêu có thể cứu rỗi một linh hồn, từng tin rằng chỉ cần đủ chân thành thì mọi thứ sẽ có lối thoát
Nhưng không, tình yêu không phải là phép màu – nó là một vết cắt ngọt, sâu và âm ỉ, cứa từng lớp vào nơi con người ta yếu đuối nhất
Tôi đã ôm cậu như người ta ôm lấy sự sống cuối cùng, trong khi cậu thì đang nhìn về nơi khác – một đức tin điên loạn hơn cả tử thần
Tôi đã ở đó, đứng trong cái khoảnh khắc mà chỉ cần cậu quay lại một lần, nói một câu “đừng đi”, thì tôi sẽ tha thứ tất cả
Nhưng cậu không quay lại
Bởi vì cậu tin rằng hy sinh tôi là điều đúng đắn
Bởi vì cậu nghĩ cái giáo lý méo mó kia đáng giá hơn những ngày chúng ta từng cùng nhau bước qua đổ nát
Bởi vì tôi không đủ quan trọng để khiến cậu do dự-?
Tôi đã mơ một giấc mơ dài về việc được chạm vào bàn tay cậu một lần cuối, dù chỉ là trong tưởng tượng
Mơ rằng cậu nhìn tôi bằng ánh mắt như xưa – ánh mắt không có máu, không có dối trá
Nhưng rồi tôi thức dậy, một mình, trong căn phòng lạnh ngắt, không còn bất cứ dấu vết nào của cậu
Cậu biến mất như chưa từng tồn tại, còn tôi thì sống sót như một kẻ đáng thương bị bỏ lại sau cuộc thanh trừng của niềm tin
Yêu một người và bị người đó bỏ rơi – không phải là điều tàn nhẫn nhất
Tàn nhẫn nhất là khi tôi vẫn yêu họ, ngay cả sau khi bị bỏ rơi
Định mệnh là một vòng lặp khép kín, nơi kẻ sống sót chỉ sống để bị giết, và kẻ sát nhân chỉ tồn tại để giết
Trong ván bài ấy, không có ai được quyền chọn phe
Nếu số phận giao cho tôi con dao, vậy thì tôi buộc phải trở thành lưỡi dao
Không phải vì tôi muốn, mà vì chẳng ai từng dạy tôi cách được sống mà không làm đau kẻ khác
Và nếu tôi phải giết sạch phe người sống sót, thì tôi chắc chắn sẽ ra tay… kể cả với những người từng khiến tôi mỉm cười
Kể cả với những gương mặt mang lại cho tôi cảm giác an toàn, từng cho tôi một chút ý nghĩa mong manh trong thế giới mục ruỗng này
Bởi vì những người đó, cuối cùng rồi cũng sẽ quay lưng
Họ từng là lý do tôi sống, rồi lại chính là lý do tôi chết dần từng ngày
Họ từng gọi tôi là “của chúng ta”, rồi vứt bỏ tôi như thể chưa từng quen biết
Họ để tôi chìm vào bóng tối, không một tay níu lại
Họ chứng kiến tôi mục rữa từng phần, mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ
Vậy làm sao tôi có thể hiểu được những người như ngài?
Nhật Minh
Nhật Minh
Adminviruss mentioned also*
Những kẻ tự cho mình là đấng cứu thế, ban phát hy vọng rồi rút lại tất cả, để mặc đứa trẻ họ từng gọi bằng tên ngụp lặn trong bùn máu và cô độc?
Làm sao tôi có thể hiểu được những thứ tình cảm nửa vời, những lời yêu thương nói ra như câu kinh sáo trong nghi thức thờ phụng một niềm tin giả tạo?
Ngay cả khi giữa chúng ta từng là một tình yêu – một kết nối mà tôi từng tin là thiêng liêng – thì giờ đây, tất cả đã trở thành tro bụi
Không còn ai để nhớ, không còn gương mặt nào hiện rõ trong trí nhớ. “Cậu” là ai, tôi không còn biết nữa
Nhật Minh
Nhật Minh
Janejohn mentioned ok*
Mọi ký ức giờ chỉ còn là tiếng vọng mờ nhòe, như giấc mộng tan biến khi vừa mở mắt
Cảm xúc của tôi… tôi cũng chẳng rõ nó là gì nữa
Thương tiếc? Giận dữ? Đau buốt? Hay chỉ là một thứ nhờn nhợt vô định? Tôi không chắc nữa
Khi máu văng lên mặt, khi con dao tôi cầm rung lên vì nhịp đập quá nhanh, tôi không biết mình đang khóc hay đang cười
Nhật Minh
Nhật Minh
1x1x1x1gay’s pov mentioned ig*
Nhật Minh
Nhật Minh
Gọi tạm là dao vì t kbt miêu tả venomshark vs lại đg chung chung
Giết người—hành động mà trước đây từng khiến tôi buồn nôn — giờ đây lại cho tôi một thứ gì đó giống như sự giải thoát, hoặc có thể… là sự hưng phấn
Tôi bắt đầu nghĩ: có lẽ đây mới là bản thể thật của mình
Có lẽ tình yêu, lý do sống, ký ức, bạn bè, tất cả đều chỉ là vỏ bọc — những lớp sơn phủ lên con quái vật đang ngủ
Bây giờ, khi mọi lớp sơn đã bong tróc, tôi thấy rõ hơn bao giờ hết: tôi không còn là con người nữa
Tôi là sản phẩm của bị bỏ rơi
Là chứng tích sống cho một tình yêu chết non
Là cái bóng dài của một lời hứa không bao giờ được giữ
—————
Nhật Minh
Nhật Minh
Ts so tuff💔
Nhật Minh
Nhật Minh
And also i love adminviruss heh

(Archived memories I.)

Nhật Minh
Nhật Minh
NovelToon
Nhật Minh
Nhật Minh
Chap này tôi xin phép ý tưởng gần giống vid này nha
Nhật Minh
Nhật Minh
Tại vì một phần cốt truyện của tôi giống với lại vid dth vaiz
—————
Azure và Two Time—hai kẻ cùng thuộc về The Spawn Cult—nên cũng dễ hiểu khi họ đang sống cùng nhau trong một nhà thờ giữa rừng, một nơi vừa mang vẻ thiêng liêng vừa khiến người ta rờn rợn
Phải nói sao nhỉ… nếu nhìn từ ngoài vào, nơi này chẳng đến mức mục nát như những lời đồn đại; tường nhà thờ được sơn màu trắng, sạch sẽ một cách đáng ngờ, và khắp mọi nơi đều treo biểu tượng Spawn—những hình xoắn ốc lặp đi lặp lại như thể mỗi bức tường, mỗi ô kính đều thì thầm giáo lý vào tai người sống bên trong
Nhưng dù sao thì… Two Time vẫn ghét chỗ này
Cậu không chịu nổi cái cảm giác bị bao vây bởi sự im lặng, bởi những bức tường biết nhìn người và bầu không khí ngột ngạt như thể cả nhà thờ đang theo dõi từng hơi thở của cậu
Phòng riêng thì không đến nỗi tệ—ít nhất thì còn có cái giường để nằm và một ô cửa sổ nhỏ để thỉnh thoảng nhìn trời—nhưng đồ ăn ở đây… trời ơi, đúng là dở ẹc
Đến mức cậu nghi ngờ mấy người trong giáo phái này ăn để sống hay ăn để hành xác
Dẫu vậy, đây là rừng
Là rừng sâu thực sự
Không có đường ra thành phố, không có quán ăn nào trong vòng bán kính hàng chục cây số, không có giao hàng tận nơi, và tất nhiên là… cậu cũng không biết nấu ăn
Nghĩ đến đây, Two Time chỉ biết lăn qua lộn lại trên giường, tay ôm bụng, ánh mắt nhìn trân trối lên trần nhà như thể đang thầm cầu nguyện một phép màu nào đó có thể giúp mình nấu được mì gói không cháy
Cậu đói
Rất đói
Đến mức bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về việc xin lỗi Spawn để được ban cho một bữa ăn tử tế
.
.
.
Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió luồn qua khe cửa kính nhà thờ
Two Time thở dài một cái, hơi nặng nề, rồi ném ánh mắt uể oải về phía cánh cửa gỗ trắng
Two Time
Two Time
Vào đi, cửa không khóa đâu…
Cậu nói thế, nhưng không nghe thấy tiếng bản lề cọt kẹt quen thuộc, chỉ có sự im lặng kéo dài thêm vài giây khiến cậu hơi nhíu mày
Người đứng ngoài… đang chần chừ? Không vào ngay?
Two Time khẽ nghiêng đầu, bắt đầu thầm đoán
Nếu là thầy Amarah thì khỏi phải nói—thầy ấy chẳng bao giờ gõ cửa, chỉ bước vào như thể mọi căn phòng trong giáo phái này là một phần của giáo lý
Không, chắc chắn không phải thầy ấy
Đám tân tín đồ cũng chẳng đủ can đảm gõ cửa phòng cậu
Vậy thì… còn ai vào đây nữa chứ?
Câu trả lời hiện lên trong đầu nhanh đến mức chính cậu cũng phải bật ra một tiếng “Haiz…” mơ hồ, như thể thất vọng nhẹ nhưng lại đang ngăn không cho khóe môi mình cong lên
Chỉ có mỗi Azure là chịu gõ cửa
Ơ mà khoan
À, vậy là Azure
Là Azure thật rồi
Sự mệt mỏi trong mắt Two Time biến mất trong một nhịp thở
Như có luồng điện nhẹ chạy qua sống lưng, cậu lập tức bật dậy khỏi giường, bước nhanh tới cửa, tim đập hơi nhanh hơn mức bình thường—một phản ứng mà chính cậu cũng chẳng muốn thừa nhận
Tay nắm lấy chốt cửa, lòng bàn tay bất giác nóng lên một chút
Cậu mở cửa
Two Time
Two Time
Azure!? :D
Azure
Azure
Two time! Chào buổi sáng
Two Time
Two Time
Ầu, Azure ơi, cậu tới đúng lúc quá đi
Two Time
Two Time
Tôi đói… / Cậu than vãn một câu nghe vừa ngắn vừa lười, rồi như thể mất thăng bằng cả về thể chất lẫn tinh thần, khẽ nghiêng người dựa vào Azure, vai chạm vai, đầu lười biếng tựa sang, miệng vẫn không quên lầm bầm những lời than thở như thể chỉ có người kia mới chịu nghe mà không cằn nhằn lại /
Azure
Azure
Thế đi nấu ăn đi ha, chúng ta lại tới căn cứ bí mật của riêng hai bọn mình
Two Time
Two Time
Nhưng mà tôi không biết nấu ăn… tôi đã bị Spawn nguyền rủa cướp mất khả năng nấu ăn rồi…
Azure
Azure
/ Bật cười / Làm gì có chuyện đó được chứ, cứ tập là sẽ biết nấu mà
Two Time
Two Time
Rõ ràng là vậy mà… tôi đã tập biết bao lần rồi
Azure
Azure
Thôi mà, cố lên chứ Two Time
Azure
Azure
Hay là… tôi nấu cho cậu nhé?
Two Time
Two Time
H-hả!? Azure nấu sao!!? Miễn nhiên là được chứ
Azure
Azure
Thế đi thôi
Azure
Azure
/ Azure khẽ mỉm cười, cái kiểu cười nhẹ như gió thoảng, chỉ lướt qua môi nhưng chẳng giấu nổi ánh nhìn mềm xuống một nhịp. Cậu vốn vẫn hay nuông chiều Two Time như thế—từ những việc nhỏ nhặt đến cả những lần chẳng nên nhường. Có lẽ vì chiều quá mà cậu ta thành lười, thành hay dựa dẫm… nhưng biết sao được, chính cậu là người để chuyện đó xảy ra. Mà nếu là cậu ta, thì chịu trách nhiệm một chút… cũng chẳng nỡ thấy phiền /
Two Time
Two Time
Yayayay!
Two Time
Two Time
/ Kéo tay Azure chạy một mạch /
Azure
Azure
“Cậu ấy năng động quá… ( ̄ヘ ̄;)”
—————
Cả hai cùng bước xuống sảnh nhà thờ, bàn tay vẫn nắm lấy nhau như một thói quen đã quá quen thuộc giữa yên lặng và bóng tối
Dưới những mái vòm trắng cao vút, tiếng bước chân vang lên đều đặn, nhưng đến gần cửa chính, Two Time bất chợt dừng lại
Cậu đứng lặng một lúc, ánh mắt dừng ở phía bên kia cánh cửa—nơi thầy Amarah đang nói chuyện với một tín đồ
Dù giọng nói của thầy chỉ là những âm trầm thấp vọng lại, Two Time cũng thừa biết nếu bước qua lúc này, thầy chắc chắn sẽ quay sang hỏi cậu đã học thuộc phần kinh văn được giao chưa
Và cậu chưa học
Không phải vì quên
Mà là vì không muốn
Những lời lặp lại trống rỗng, những bài giảng khô khan chẳng chạm đến điều gì trong cậu—tất cả khiến cậu mệt mỏi
Nhưng giờ thì không còn lựa chọn
Cửa sau đã khóa, lối ra duy nhất là lối trước mặt
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Azure, giọng nói không biểu lộ rõ cảm xúc, chỉ có chút chậm rãi, như để báo trước điều tất yếu
Two Time
Two Time
Chúng ta phải đi lối này
Two Time
Two Time
Tôi rất giỏi đàm phán! Cậu yên tâm
Azure
Azure
Mong vậy
Azure
Azure
“Two Time là học sinh ưu tú của thầy mà, chắc là ổn cả thôi”
Rồi bàn tay buông ra, chậm rãi và nhẹ đến mức gần như không nghe thấy
Amarah
Amarah
Heh? Two Time?
Amarah
Amarah
Cậu định đi đâu sáng sớm vậy
Two Time
Two Time
Đi ra ngoài thôi á thầy! Con đi có được khồnggg
Amarah
Amarah
Thuộc trang 69 với 70 chưa?
Two Time
Two Time
Tất nhiên là chưa ạ, giờ ra ngoài học nè, tâm trạng sẽ tốt hơn (^_^♪)
Amarah
Amarah
Thiệt không vậy nè…
Two Time
Two Time
Thật mà!
Azure
Azure
“Còn chả mang sách nữa, thầy không để ý thật hả (O_O;)”
Amarah
Amarah
Thôi cứ đi đi, lát về ta kiểm tra
Amarah
Amarah
Cơ mà… đừng đi xa quá đấy
Two Time
Two Time
Dạ! Chân thành cảm ơn thầy!
Two Time
Two Time
Đi thôi Azure! / Kéo tay Azure /
Azure
Azure
À ừm oke
Amarah
Amarah
“Suốt ngày đi với Azure tưởng người ta không biết hay gì… (⌣_⌣”)”
.
.
.
Căn cứ bí mật của Two Time và Azure là nơi chỉ hai người biết đến, bởi nó nằm khá xa nhà thờ, khuất sâu trong một vùng rừng tĩnh lặng không dấu chân người
Đó là một căn nhà gỗ nâu nhỏ, cũ kỹ nhưng ấm cúng, từng bị bỏ hoang từ lâu, và cũng chính là nơi mà họ đã tình cờ phát hiện trong một lần lang thang, rồi cùng nhau sửa sang lại bằng tất cả sự im lặng, sự thỏa hiệp và một chút niềm tin mà họ không gọi tên
Bước vào nhà, không khí quen thuộc lập tức bao trùm lấy Two Time, như thể nơi này vẫn lưu giữ hơi thở của những ngày họ trốn khỏi mọi ánh nhìn
Cậu thoáng ngạc nhiên khi nhìn quanh—nội thất gọn gàng, không hề bám bụi, sàn gỗ sạch sẽ như vừa được lau chùi
Cậu không cần đoán cũng biết ai là người đã quay lại đây trong lúc mình vắng mặt
Azure
Ánh mắt cậu dừng lại ở chậu cây nhỏ bên cửa sổ—một loại cây mọc chậm, dễ héo, vậy mà lá vẫn xanh, đất vẫn còn ẩm
Two Time bất giác thấy lòng phấn khởi, bước thật nhanh lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh như một đứa trẻ phát hiện ra món quà cũ vẫn còn nguyên vẹn
Cậu chăm chú ngắm nghía từng chiếc lá, từng vết khía trên thân cây như thể là lần đầu tiên được thấy nó
Phía sau, Azure chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng Two Time như vẫn luôn làm vậy, rồi cậu bước chậm rãi về phía bếp, không nói gì thêm
Từ phía chậu cây, giọng Two Time vang lên
Two Time
Two Time
Cảm ơn Spawn đã cứu rỗi nó !(•̀ᴗ•́)و ̑̑
Azure
Azure
Tôi là Spawn hả-
Two Time
Two Time
Hong hong, đùa xíu thôi, Azure chăm chỉ thật đó!
Azure
Azure
Xì…
Two Time
Two Time
“Cơ mà mình vẫn tin Spawn đã cứu rỗi nó ( ╹▽╹ )”
.
.
.
Không gian bếp gỗ nhỏ ấm lại trong ánh sáng vàng nhạt từ ô cửa sổ mờ sương
Gió lùa nhè nhẹ qua rèm, làm lay động vài nhành cây đặt trong chiếc lọ thủy tinh bên góc bàn
Azure đang đứng trước bàn bếp, lặng lẽ chuẩn bị nguyên liệu
Động tác của cậu chậm rãi, không gấp, như thể từng bước đều mang theo sự bình thản, dịu dàng
Azure
Azure
Cậu muốn cùng tôi nấu ăn không? / Azure khẽ hỏi, không quay lại. Giọng cậu không vồn vã, cũng không mong chờ, chỉ như một lời mời đơn thuần /
Two Time im lặng một lát, ánh mắt khẽ dao động. Cậu chậm rãi bước đến gần rồi dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu
Two Time
Two Time
…Tôi không giỏi việc này / Cậu thì thầm /
Two Time
Two Time
Tôi nghĩ… tôi chưa từng làm thử bao giờ
Two Time
Two Time
Có lẽ tôi cũng không nên làm rối căn bếp của cậu
Azure đặt quả trứng xuống bàn, quay sang nhìn cậu
Ánh mắt ấy, không trách móc, không buồn, chỉ nhẹ như nước—khiến sự khước từ kia chẳng còn nặng nề nữa
Azure
Azure
Nếu cậu không thể, thì tôi sẽ không ép / Azure nói, mỉm cười, rồi tiếp tục công việc của mình /
Có lẽ chính sự không đòi hỏi ấy lại khiến Two Time không muốn quay lưng
Một khoảng lặng trôi qua giữa tiếng muỗng chạm vào bát sứ. Rồi, thật khẽ, cậu nói
Two Time
Two Time
…Dạy tôi cách đập trứng điiii (〃^▽^〃)
Azure ngẩng lên
Cậu không nói gì, chỉ nghiêng người một chút để nhường chỗ cạnh mình
Two Time bước đến, cầm lấy quả trứng bằng hai tay, cố gắng nhớ lại từng chuyển động mà Azure vừa làm
Một tiếng “tách” vang lên nhỏ nhẹ, lòng trắng rơi vào tô, vỏ vỡ đều
Two Time hơi khựng lại… rồi khẽ mỉm cười
Cảm giác nhỏ bé ấy—lần đầu tiên cậu thật sự làm được một điều gì đó—giản đơn nhưng trọn vẹn
Không lời nói, cậu nghiêng người tựa nhẹ vào vai Azure, như một sự cảm ơn không cần tiếng
Azure không đáp lại, chỉ hơi nghiêng đầu chạm vào tóc cậu, rồi lặng lẽ tiếp tục
Họ cùng nhau cắt táo, trộn đường, rắc bột quế
Tiếng dao cắt chạm vào thớt đều đặn, như nhịp đập yên bình của một nơi không còn lo âu
Lớp vỏ bánh được xếp gọn gàng, từng sợi bột đan chéo lên nhau tạo thành mặt lưới
Khi chiếc bánh được đưa vào lò, hương thơm của táo, bơ, và quế bắt đầu lan ra, dịu nhẹ, mang theo một hơi ấm khiến cả căn phòng như dịu xuống
Two Time ngồi bên bàn ăn, chân khẽ đung đưa không tiếng động
Azure rửa sạch tay, rồi đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo chiếc bánh đang nở dần trong lò nướng nhỏ
Không ai nói gì nữa
Nhưng sự im lặng ấy không lạnh
Nó dịu dàng như gió thổi qua những tán cây rừng ngoài hiên
Nơi mà hai người họ, giữa thế giới rộng lớn và đầy vết nứt, vẫn còn có một nơi để chậm lại, để làm gì đó nhỏ bé cùng nhau
————
Nhật Minh
Nhật Minh
Mn bt Amarah là ai đúng hem, tất nhiên là kphai oc đâu
Nhật Minh
Nhật Minh
Ảnh có trg cốt truyện đó, mn chịu khó tìm hiểu xíu hoặc theo dõi truyện mình để bt thêm nếu ch bt nhéee
Nhật Minh
Nhật Minh
Amarah đp trai của tôi xứng đáng ra mắt làm killer và được biết nhiều hơn😼

(Archived memories II.)

Nhật Minh
Nhật Minh
Bận quá
———————
|| Sáng ngày 24 tháng 12 năm xxx ||
Tuyết đã rơi dày đặc dù mới chỉ là đầu ngày, nhiều hơn hẳn những tuần trước—thật bất ngờ, nhưng có lẽ ai cũng ngầm hiểu hôm nay là một ngày đặc biệt: đêm Noel đang đến rất gần
Một tấm ảnh vừa được in ra từ chiếc máy ảnh cũ, trong ảnh là Two Time—gương mặt cậu ánh lên vẻ háo hức khi chụp vội một bức bên khung cửa sổ phủ đầy tuyết trắng
Không chần chừ, cậu quơ vội chiếc mũ len và đôi găng tay trên bàn, khoác đại tấm áo dày lên người, dù thật ra chẳng đủ ấm với cái lạnh buốt ngoài kia
Nhưng cậu chẳng màng, cậu vốn đâu để tâm đến bản thân mình nhiều đến thế—với cậu, như vậy đã là ổn rồi
Cậu lao nhanh xuống cầu thang nhà thờ, sải bước thật dài trong tiếng gió rít ngoài kia, rồi mở toang cánh cửa lớn và bước ra giữa trời tuyết rơi không chút do dự
Hôm nay chẳng ai có thể ngăn cản cậu được nữa, bởi hôm nay là ngày cậu đã đợi từ rất lâu—cho dù đêm mới là lúc bắt đầu, thì với cậu, hôm nay đã bắt đầu rồi
Cậu chỉ còn chờ một điều duy nhất
Azure sẽ đến
Two Time đứng ngoài trời tuyết, hai tay đan vào nhau để sưởi ấm
Hơi thở cậu phả ra từng làn khói trắng mờ giữa không gian trắng xoá
Xa xa, một dáng người quen thuộc đang hớt hải chạy đến, băng qua nền tuyết dày—là Azure
Cậu thở dốc, mái tóc bám tuyết, môi run run vì lạnh
Two Time
Two Time
/ Two Time bật cười, ánh mắt dịu dàng lấp lánh dưới tán trời xám / Cậu không cần phải vội vã như vậy đâu, tôi không lạnh đến mức đó đâu mà
Azure
Azure
/ Azure lắc đầu, vẫn còn thở gấp / Không được… tôi không nỡ để cậu đợi lâu
Azure
Azure
Hôm nay lạnh lắm đó…
Two Time
Two Time
Được rồi, tôi vẫn ổn mà <( ̄︶ ̄)>
Azure
Azure
/ Azure khẽ thở dài, mắt nhìn về xa xăm, nói như lạc giọng / Nếu là lúc trước thì tốt hơn nhỉ… chúng ta đã có thể gặp nhau dễ dàng hơn nhiều…
Two Time
Two Time
/ Two Time lắc đầu, bước lại gần hơn / Nhưng bây giờ cũng vẫn tốt mà
Two Time
Two Time
Ít nhất là với cậu
Two Time
Two Time
Cậu đã rời khỏi giáo phái, giờ đây sống chắc hẳn tự do hơn rất nhiều, phải không?
Azure
Azure
/ Azure gật nhẹ / Đúng vậy… nhưng mà… tôi vẫn muốn ở bên cậu nhiều hơn
Two Time
Two Time
/ Nghe vậy, Two Time không nhịn được bật cười, tiếng cười như lấp đầy khoảng trống giữa hai người / Ủa, chẳng phải trước đây chính cậu là người khuyên tôi nên rời khỏi giáo phái sao?
Two Time
Two Time
Tôi hứa là tôi sẽ rời sớm thôi… hì!
Azure
Azure
/ Azure nhoẻn miệng cười, nụ cười dịu dàng như nắng chớm tan băng / Hứa nhé, tôi sẽ đợi
Two Time
Two Time
Ô kê mà! / Two Time đáp ngay, rồi không đợi thêm, cậu vươn tay khoác lấy tay Azure /
Cả hai cùng sải bước đi chầm chậm qua con đường phủ đầy tuyết trắng, bàn tay vẫn đan chặt lấy nhau như sợ lạc mất trong lớp sương mù lạnh giá
Gió mùa đông thổi nhè nhẹ, từng bông tuyết rơi lặng lẽ lên tóc, lên vai họ, và thỉnh thoảng Two Time lại nghiêng đầu phủi tuyết bám trên áo Azure, vừa làm vừa cười khúc khích như thể đây là trò vui nhất thế gian
Họ bước qua những hàng cây khẳng khiu, qua những dấu chân cũ lẫn mới trên nền tuyết trắng, hướng về một nơi quen thuộc—một khoảng đất trống rộng rãi nằm phía sau nhà thờ, nơi tuyết luôn dày và đất thì mềm, thích hợp để xây người tuyết
Xung quanh chỉ lác đác vài gốc cây già, mùa này trơ trụi lá nhưng vẫn đứng lặng lẽ như những người bạn cũ quen mặt
Đó là chốn nhỏ mà suốt bao mùa đông qua, họ vẫn thường lui tới, không phải vì nó đặc biệt, mà vì chính sự hiện diện của người kia khiến nơi ấy trở nên đặc biệt
.
.
.
Vừa mới tới nơi, không nói không rằng, Two Time đã buông tay Azure ra và ngả người xuống nền đất phủ tuyết, hai tay dang rộng, mặt hướng lên trời như thể muốn ôm trọn cả bầu không khí lạnh giá
Two Time
Two Time
Ối, êm quá đi mất… / Cậu thở ra một hơi dài, mắt lim dim lại đầy mãn nguyện /
Azure
Azure
/ Azure hơi hoảng, bước nhanh lại bên cạnh / Cậu làm gì thế hả… nằm vậy lạnh cóng người ra mất
Azure
Azure
/ Cậu nhíu mày, cúi người xuống xem Two Time có bị ướt lưng không /
Two Time
Two Time
/ Two Time chỉ cười, lười biếng lăn qua lăn lại trên mặt tuyết như một con mèo mùa đông, mái tóc rối bù dính đầy tuyết trắng. Cậu lăn sang một bên, co chân lại như muốn chôn mình luôn dưới lớp tuyết mềm, gò má ửng đỏ vì lạnh nhưng ánh mắt lại sáng bừng thích thú / “Azure lo quá rồi, mà thế mới đúng là cậu ấy ( ̄▽ ̄)”
Azure
Azure
Nhìn cậu kìa, trông đúng là… ngốc nghếch thật đấy / Azure bật cười, cúi người nhặt một nắm tuyết nhỏ rồi bất ngờ thả xuống ngay cổ Two Time /
Two Time
Two Time
Ááá!! Lạnh!! / Two Time bật dậy như bị điện giật, la lên như thể trời sắp sập /
Two Time
Two Time
Azure! Cậu chơi dơ!!
Azure
Azure
Gọi là phản ứng tự nhiên thôi
Two Time
Two Time
/ Không chấp nhận bị trêu, Two Time liền cúi xuống, gom một nắm tuyết thật to rồi nhắm thẳng vào Azure ném không thương tiếc / Né đi đâu hả?! Đón lấy nèeee!
Azure
Azure
Au… / Azure nói lên khi bị dính trọn cú ném ngay ngực, tuyết vỡ tung như pháo giấy. Cậu lùi lại, miệng vẫn cười không dứt /
Azure
Azure
Được rồi, giờ cậu chơi thật rồi đúng không?
Two Time
Two Time
Tất nhiên!
Hai người bắt đầu chạy vòng quanh khoảng đất rộng, tiếng bước chân lạo xạo in hằn trên tuyết
Azure ném liên tục nhưng Two Time nhanh nhẹn né được vài cú, thỉnh thoảng còn lè lưỡi trêu ngược lại
Hai nắm tuyết bay qua bay lại, vỡ ra thành từng mảnh trắng mờ giữa không trung như cánh hoa rơi
Có lúc Azure chạy sát lại định úp tuyết lên mặt Two Time, nhưng lại bị cậu kéo ngã cả hai xuống nền tuyết, cùng cười ngặt nghẽo
Azure
Azure
/ Một lúc sau, cả hai đã thở không ra hơi, mặt đỏ ửng, tay lạnh cứng, áo khoác lấm tấm tuyết. Azure ngồi phịch xuống đất trước, thở hổn hển / Ha… ha… mệt quá… tôi chịu thua rồi…
Two Time
Two Time
/ Two Time cười khục khặc, ngồi bệt xuống bên cạnh, đầu khẽ tựa vào vai Azure / Mệt nhưng vui chứ?
Azure
Azure
Ừm, vui thật… / Azure đáp, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt hiền dịu /
Azure
Azure
Cơ mà cậu giỏi mấy trò linh tinh này thật đó…
Two Time
Two Time
Sở trường tôi đó mà!
Azure
Azure
Chịu thua lun ( ̄ヘ ̄;)
Tuyết vẫn rơi lặng lẽ như một tấm rèm trắng mềm mại phủ lên thế giới, chỉ còn lại hai người họ ngồi bên nhau, hơi thở phả ra khói mờ trong không khí lạnh buốt
Two Time tựa đầu lên vai Azure một lúc lâu, không ai nói gì, chỉ lặng im nghe tiếng gió xào xạc giữa những tán cây trụi lá, tiếng tuyết rơi như thì thầm trên vai áo
Two Time
Two Time
/ Bất chợt, Two Time khẽ cựa mình, ngẩng đầu lên rồi quay sang hỏi, giọng vang lên như thể một ý nghĩ vừa vụt qua / Azure! Cậu thích gì?
Azure
Azure
/ Azure khựng lại, nghiêng mặt nhìn cậu, đôi mắt sáng lên giữa nền trời mờ xám. Một lát sau, cậu nhẹ nhàng đáp, như thể câu trả lời chẳng cần suy nghĩ /
Azure
Azure
Tôi thích cậu
Two Time
Two Time
/ Two Time ngớ người ra vài giây, đôi má đỏ vì lạnh nay lại càng ửng thêm vì bất ngờ. Cậu đấm nhẹ vào vai Azure rồi lắc người cậu ấy / Azure! Cậu biết năm nào cậu cũng nói vậy không hảaaa!? Nghiêm túc coi!!
Azure
Azure
/ Azure chỉ bật cười khẽ, nụ cười hiền hòa như gió thoảng qua một ngày lạnh / Thật mà
Two Time
Two Time
/ Two Time lầm bầm, ánh mắt nhìn xa xăm như đang vật lộn với điều gì đó khó nói / Mình không biết chọn quà gì cho cậu ấy cả… phải ép Azure khai ra mới được…
Two Time
Two Time
/ Cậu nghiêng người, áp sát vào mặt Azure, giọng vừa nài nỉ vừa như dụ dỗ / Azure! Cậu cứ nói thật đi mà. Không ai cười cậu đâu, hứa luôn á…
Azure
Azure
/ Azure cười mím môi, đôi mắt dường như hiểu hết mọi suy nghĩ trong đầu Two Time / Đó đâu phải là vấn đề
Azure
Azure
Chỉ là… tôi từ lâu chẳng mong muốn gì nữa rồi
Azure
Azure
Thích cậu là thật lòng đấy
Two Time
Two Time
/ Two Time im bặt, bối rối tới mức không biết phải đặt tay ở đâu. Cậu ôm đầu, môi mím lại, mắt đảo một vòng như tìm trong tuyết một gợi ý nào đó về món quà hoàn hảo. Cậu nghĩ thầm / “Thế nên… tặng gì cho cậu ấy bây giờ chứ?”
Azure
Azure
/ Azure trông thấy vẻ mặt loay hoay đáng yêu đó, không nỡ phá lên cười nhưng vẫn cố tình trêu nhẹ, giọng dịu như đang dỗ một đứa trẻ cứng đầu / Two Time, cậu chăm sóc bản thân mình kém thật đấy
Azure
Azure
Ngay cả cái khăn quàng cũng không có
Azure
Azure
Ốm thì ai chăm đây?
Two Time
Two Time
/ Nghe vậy, Two Time liền ngẩng phắt đầu lên / Azure lo!
Azure
Azure
/ Azure bật cười, gật gù bất lực nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng / Ừm đúng ha
Azure
Azure
Vậy thì tôi sẽ chăm cậu cả đời luôn… bao nhiêu cái Noel cũng được
Two Time
Two Time
Tuyệt vờiii!! Hì hì!
Two Time
Two Time
/ Rồi cậu ngả người tựa vào Azure lần nữa, vòng tay ôm lấy cánh tay cậu ấy như sợ trời đất trôi đi mất /
Azure
Azure
/ Azure chỉ khẽ nghiêng đầu, dựa trán lên mái tóc mềm của cậu, tay đưa lên nhẹ phủi lớp tuyết bám trên vai áo /
——————
Nhật Minh
Nhật Minh
Khg bt ngược là gì lun :)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play