Trong sân viện được bày trí tinh xảo, thiếu nữ nằm trên ghế dựa, phe phẩy quạt nhìn cây anh đào trong sân. Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi nàng sống dưới thân phận tam cô nương của phủ Trấn quốc tướng quân, cũng đã hơn hai mươi ngày sau vụ việc kinh thiên động địa ấy. Thế nhưng, những lời đồn đãi, những câu chuyện ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Thật khó để không nghi ngờ rằng việc này có ai đó nhúng tay vào.
“A Dao.” Một vị phu nhân bước vào sân viện, nhìn nàng đầy trìu mến. Nguyệt Dao bật dậy khỏi ghế, vui vẻ đến bên cạnh bà.
“Mẫu thân, người về rồi sao? Đi đường có mệt không? Mau lại đây ngồi xuống đi. Tiểu Vũ, mau đi lấy bánh.”
“Không mệt.” Bà ngồi xuống, bảo nha hoàn lui xuống, trong sân viện chỉ còn hai mẹ con. Lúc này, vẻ mặt bà bỗng nghiêm túc. “Ta đã điều tra rồi, quả thật hôm đó lính canh cửa sau có rời vị trí một lúc, nha hoàn cũng bỏ trốn mất hai người.”
Nói là bỏ trốn, chi bằng nói họ đã mất tích, hoặc có khi là không còn tồn tại nữa.
“Con hiểu rồi, thì ra có kẻ thật sự muốn giết con.” Nàng đáp. Lúc mới mở mắt ra, nàng vừa kịp nhìn thấy một vạt váy màu hồng đi qua cánh cửa. Nhưng do cơ thể đã bị treo lơ lửng một thời gian, tầm nhìn của nàng cũng mờ đi, vì thế nàng không nhìn được kẻ đó là ai.
Nàng vùng vẫy, dùng hết sức bình sinh mới có thể rướn người thoát khỏi dải lụa trắng, yếu ớt rơi xuống nền nhà. Âm thanh lớn khiến đám nha hoàn bên ngoài chạy vào, nhìn nàng với ánh mắt hoảng hốt.
Sau đó, mặc dù phụ thân nàng đã cấm họ hé răng ra nửa lời, nhưng không hiểu sao chỉ nửa ngày sau, trong hẻm ngoài phố đều lan truyền tin nàng vì tình mà tự vẫn. Rất rõ ràng, kẻ giết nàng biết mình ra tay không thành, nên đổi sang công kích bằng bia miệng thế gian.
“Ngoan, đừng lo, phụ thân con đã tăng cường kiểm soát quanh phủ, sẽ không có việc gì đâu.” Mẫu thân nàng, thường gọi là Minh phu nhân, nhẹ nhàng vuốt tay nàng. “Còn việc kia, bọn ta đã vào cung một chuyến, bệ hạ nói sẽ cho nhà ta câu trả lời thỏa đáng.”
Nghe tới người trong cung, nàng không khỏi nghi ngờ, chợt hỏi: “Mẫu thân, có khi nào việc này có liên quan tới người kia không?”
“Rất có thể, nhưng ta chưa có bằng chứng, chưa thể làm lớn chuyện. Dù sao hai người kia, một người sẽ là trữ quân, một người lại đang nương nhờ ở phù họ Kỷ.” Bản thân bà cũng rất bất lực, ngay cả con gái ở ngay trong nhà mà cũng không bảo vệ được, bà đúng là…
“Nếu vậy, chuyện hôn sự này, ta phải giải quyết càng sớm càng tốt mới được.” Nàng đáp lời bà. “Rất có thể, lí do nàng nhắm vào con là do vị trí chính phi này.”
Phượng Nguyệt Dao, con gái út của Trấn quốc tướng quân Phượng Thành Viễn với vợ cả Minh Nhã Thi, là người mang số mệnh khiến cả kinh thành phải ghen tị. Nàng sinh ra lúc gia đạo êm ấm, trên có một anh trai cùng mẹ, dưới lại không có em út, từ nhỏ đã nhận hết mọi yêu thương và cưng chiều trong nhà. Trấn quốc tướng quân là quan hàm cao nhất của quan võ ở Thiên Ly, dưới công chúa, nàng chính là thiếu nữ có xuất thân cao quý nhất. Phụ thân nàng và đương kim thánh thượng từng là bạn tốt trên chiến trường, năm nàng năm tuổi, thánh chỉ của vị “thúc thúc” không cùng họ kia ban xuống, phong nàng làm Vĩnh Hy quận chúa.
Không chỉ có vậy, điều quan trọng khiến người ta hâm mộ nàng, chính là mệnh cách đặc biệt. Ngày nàng sinh ra, trời chuyển mây hồng, muôn chim từ khắp nơi bay về quây quanh Phượng phủ, im lặng ở đó từ khi Minh phu nhân chuyển dạ đến khi nàng cất tiếng khóc chào đời. Một canh giờ sau đó, nắng tắt, mây tan, muôn chim mới tản đi. Người ta gọi đó là “bách điểu triều phụng”.
Tối ấy, Khâm thiên giám trong cung cũng khẩn cấp tâu lên với Hoàng thượng và Thái thượng hoàng, rằng nàng mang mệnh phượng hoàng, đã định sẵn tương lai sẽ làm Hoàng hậu. Tuy rằng vì sao kia ban đầu hơi mờ, nhưng đến sau tuổi trưởng thành sẽ tỏa sáng rực rỡ, sánh bên sao Đế vương, mang đến hi vọng mới cho vương triều.
Vậy là ban đầu nàng được nuôi dưỡng như một Hoàng phi, mọi việc đều có người theo kèm quản lí. Nhưng Khâm thiên giám lại bảo, nàng là người được ân trên phái xuống để đưa vương triều bước qua giai đoạn khó khăn, nên để nàng tự do lớn lên. Cùng với sự nài nỉ của vợ chồng Phượng tướng, nàng được về Phượng phủ, sống như một cô chiêu nhà giàu vô ưu vô lo. Chỉ khác ở chỗ, nàng được đi học cùng với các hoàng tử, công chúa khác.
Sinh thần mười tám tuổi, lễ trưởng thành của nàng là điều mà ai cũng mong đợi. Họ mong chờ một sự thay đổi, một bước ngoặc, nhưng đến sau cùng lại chẳng có gì ngoài một đạo thánh chỉ sắc phong nàng làm Thái tử phi và một màn kịch làm trò cười cho cả kinh thành.
“A Dao, ta biết con giận Tam hoàng tử, nhưng thánh chỉ này, không phải chuyện chúng ta có thể giải quyết được.” Phải biết rằng, việc con gái nhà họ Phượng phải trở thành Hoàng hậu đã được định sẵn từ thời Tiên đế, chẳng qua là do đời trước, ông nội nàng chỉ có độc đinh một người con trai nên mới kéo dài đến tận đời này.
“Thì sao chứ? Không được cũng phải được! Tên khốn đó dám làm ra chuyện như vậy, đừng mơ ta gả con gái cưng cho hắn!” Một giọng nam uy nghiêm vang lên từ sau cửa, mang theo sự giận dữ khó giấu.
“Phụ thân, người đã về.” Nàng ngồi dậy, vui vẻ chạy ra đón ông. Phượng Thành Viễn có dáng người cao lớn, bước đi uy nghiêm cùng giọng nói đầy uy lực của người điều binh khiển tướng.
“Ừ, con gái ngoan.” Ông xoa đầu nàng, không giấu đi sự cưng chiều. Đến bên bàn trà, ông ngồi xuống, đầy vẻ bất mãn: “Ta còn chưa đồng ý gả con gái cho hắn, vậy mà hắn dám ở trong tiệc sinh nhật kéo tay người khác, đòi hủy hôn với con gái ta. Làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Hôm sinh nhật ấy, lúc công công truyền chỉ vừa đi khỏi, người khác còn chưa kịp chúc mừng nàng thì Dương Cảnh Hiên – tam hoàng tử đương triều, cũng là người bạn thanh mai trúc mã của nàng bỗng bước ra khỏi ghế, kéo theo một thiếu nữ ngây ngô, lớn tiếng tuyên bố: “Ta không đồng ý! Nguyệt Dao ngươi đừng nghĩ dựa vào xuất thân của mình mà có thể làm chính phi của ta, chính phi của ta chỉ có thể là An Nhiên!”
Thiếu nữ đi cùng nép vào sau lưng hắn, khẽ giật tay áo hắn với đôi mắt đầy sợ sệt nhưng nhanh chóng được hắn bảo bọc trong lòng. Nghĩ lại cảnh đó, Thành Viễn càng giận.
“Vốn tưởng hắn suýt soát tuổi con gái ta, lại lớn lên cùng nhau, hôn sự coi như vẹn cả đôi đường. Thế mà hắn lại vì một cô nương không rõ lai lịch làm loạn ở sinh nhật con…”
“Phụ thân.” Nàng châm thêm trà cho ông, mỉm cười: “Không lấy cũng không sao hết, con cũng không thích hắn.”
“Hừ, dù con không thích, cũng không thể để hắn tự tung tự tác sỉ nhục con như vậy. Con cứ yên tâm, yến tiệc tới ta phải đòi lại công bằng cho con.”
“Yến tiệc gì ạ?” Nàng chợt hỏi. Đã đến đây nửa tháng, ngoại trừ ban đêm lén ra ngoài dạo chơi, còn lại nàng đều tránh phải ra ngoài công khai để không rước phiền phức.
“Là yến tiệc thưởng hoa trong cung. Ban nãy nương nương có nói, bắt buộc phải đi.” Minh phu nhân nắm tay nàng, có chút lo lắng. Nói là tiệc thưởng hoa, nhưng ai cũng ngầm hiểu, đây chính là loại tiệc “mai mối”.
Sau lần náo loạn đó, Cảnh Hiên dùng hết chiến công của mình, dựa cả vào sự yêu thương của đế hậu hòng lấy một đạo thánh chỉ đón Cố An Nhiên làm chính phi. Yến tiệc này nhắm vào nàng là chủ yếu, một là để hai người hòa giải, còn không thì chính là để chọn gả cho một người khác…
Mang theo tâm trạng phức tạp đó, nửa đêm, nàng đeo mặt nạ che hơn nửa gương mặt, thay sang đồ nam, men theo đường cũ trốn ra ngoài. Ở góc phố đông, trên một quán trà nổi tiếng, có người đang chờ sẵn, vừa thấy nàng liền dẫn đường lên tầng cao nhất.
“Sao hôm nay lại đến quán trà?” Vừa ngồi xuống nàng đã hỏi.
Đối diện nàng là một thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan sắc sảo, là kiểu mỹ nam hiếm có khó tìm. Trên gương mặt hắn luôn là vẻ hòa nhã điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh đáng sợ, đầy tính uy hiếp. Hắn rót trà cho nàng, đáp: “Dù sao cũng là một cô nương, đến quán rượu mãi cũng không tốt. Chúng ta tới chỗ này, vừa yên tĩnh vừa an toàn.”
“Vậy là điện hạ đã điều tra rồi.” Nàng cười, vốn cũng biết mình không thể giấu được. Nguyệt Dao tháo mặt nạ xuống, đôi mắt hạnh điềm tĩnh nhìn người trước mặt: “Minh Anh quận chúa thế nào rồi?”
“Muội muội sức khỏe ổn định, đã không còn hoảng loạn, vẫn là nhờ ơn Vĩnh Hy quận chúa cứu giúp kịp thời.”
Ngày thứ hai đến đây, buổi tối nàng lén ra ngoài, cứu được một vị quý nhân đang bị bỡn cợt. Người ấy là Minh Anh quận chúa, con gái của Duệ vương. Ngay sau đó, Dương Thừa Vũ đuổi tới. Hắn tưởng nàng là kẻ xấu, hai bên còn lao vào đánh nhau. Cơ thể Nguyệt Dao là tiểu thư được nuôi dưỡng kĩ càng từ nhỏ, dù phụ thân thường cho nàng luyện tập, cũng như kí ức võ thuật của kiếp trước, nàng vẫn nhanh chóng bị hạ. May mà lúc ấy Minh Anh lên tiếng mới cởi được hiểu lầm, hai người quen nhau như thế.
Dương Thừa Vũ là Nhị hoàng tử đương triều, con trai của Hoàng quý phi Tôn thị. Hắn lớn hơn nàng sáu tuổi, dù cũng học chung nhưng không thân thiết bằng Cảnh Hiên. Sau khi lớn lên, hắn được giao trọng trách ở Giám Quan Nội Vệ, từ đó cũng ít gặp nhau trong cung.
Hơn mười ngày qua, với thân phận mập mờ, nàng đi cùng hắn tuần đêm mấy lần, cũng hẹn gặp ở quán rượu, quán ăn mấy lần.
“Điện hạ quá lời. Nếu không có ta, ngài cũng sẽ sớm tới thôi.”
Không gian rơi vào im lặng, nàng thưởng thức tách trà thơm, thầm cảm thán làm người có tiền ở đây cũng thật tốt, ăn ngon mặc đẹp không thiếu thứ gì.
“Không biết điện hạ hẹn ta ra đây có việc gì?” Một người bận rộn như hắn, hẳn sẽ không có thời gian hẹn riêng nàng chỉ để uống tách trà.
“Không giấu gì quận chúa, là về việc yến hội ngày mốt.”
--------------------
Hố này hứa sẽ lấp, thiệt đó! 🥹
Động tác uống trà của Nguyệt Dao dừng lại, nàng vốn còn đang nghĩ cách khước từ lần vào cung này.
“Điện hạ hẳn cũng biết, tình thế hiện tại của ta rất khó xử.”
“Ta biết, nhưng quận chúa là người nhìn xa trông rộng, ắt sẽ không trốn tránh lần này. Nếu không, e là khó cho Phượng phủ…”
Nguyệt Dao chột dạ. Nàng biết nếu nàng trốn lần này, chắc chắn bên ngoài sẽ lan ra tin đồn nàng đang đau buồn tột độ, hoặc có khi là đang giận dỗi chờ Cảnh Hiên tới dỗ. Nhưng nàng vẫn chưa nghĩ tới, hành động của mình có thể ảnh hưởng đến cả mặt mũi Phượng phủ.
“Vậy, không biết ý của điện hạ là…?”
Chưa đợi hắn trả lời, bên dưới bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Nơi này là góc phố phía Đông, sát chân cổng thành Đông, theo lý ban đêm phải không có người ra vào mới phải.
Nàng nhoài người mở cửa sổ, kinh ngạc nhìn từng nhóm người đang cố phá cửa thành, chen chúc vào bên trong. Trong nhóm người ấy có thanh niên trai tráng, cũng có phụ nữ, trẻ em và người già. Tiếng gào thét kêu cứu, tiếng đe dọa quân lính mở cổng thành cùng với tiếng khóc của đám trẻ khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
“Là nạn dân.” Thừa Vũ giải thích. “Phía Đông dạo này có lũ, còn chưa khắc phục xong thì không biết ai xúi giục dân chúng kéo vào kinh thành đòi lánh nạn.”
“Một trận lũ tuy rằng mất mùa, nhưng cũng không đến nỗi phải rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn thế này.” Nàng hạ cửa sổ xuống. “Ta ra ngoài xem xét.”
“Không cần, Đường Lâm, ngươi cử thêm người ra hỗ trợ quân lính đi.” Hắn lên tiếng, một ám vệ hô rõ tiếng “Vâng” ngoài cửa.
“Điện hạ định đàn áp họ sao?”
Thừa Vũ ngước mắt nhìn nàng. Nguyệt Dao có chút lúng túng, rồi vẫn tiếp lời: “Không khó nhận ra có người đang kích động họ, nếu điện hạ đàn áp họ, dân chúng dễ sinh lòng bất mãn.”
“Vậy nên làm thế nào? Nếu để họ vào thành, không chỉ loạn, mà còn có bệnh dịch. Bên ngoài đã sắp xếp sẵn lều tị nạn, họ sẽ không bơ vơ đâu.”
“Hay là trước tiên điện hạ cứ ổn định họ, sau đó lại hỏi rõ người đứng sau. Ta thấy họ cũng đói rồi, cho họ thêm chút đồ ăn, sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Thừa Vũ cười nhẹ, tay xoa tròn quanh miệng tách trà, nói với người bên ngoài: “Làm theo lời quận chúa đi.”
Rồi hắn lại ngước nhìn nàng, tán thưởng: “Năng lực của quận chúa không tệ đâu, sao trước nay ta lại không biết nhỉ?”
Tất nhiên là không biết, vì trước đó người hắn gặp đâu phải là nàng.
Phượng Nguyệt Dao thật ra là người của thế kỷ 21, một nữ cảnh sát ưu tú thuộc tổ trọng án. Mục tiêu lớn nhất đời nàng là tiêu diệt tổ chức OWL và đưa kẻ đứng đầu – Hạ Từ, ra ánh sáng. OWL là một tổ chức khủng bố lớn, chuyên ám sát nguyên thủ, xâm phạm bí mật quốc gia và thực hiện những tội ác chính trị khác. Chúng tồn tại hơn ba mươi năm, cướp đi sinh mạng của hàng trăm cán bộ ở nhiều nước, cả công an tham gia vào chuyên án cũng không ít người bị giết hại, trong đó có cha mẹ nàng.
Lần đầu tiên gián tiếp đụng độ, hắn khiến mẹ nàng sảy thai mất bé trai đầu lòng.
Lần thứ hai đụng độ trực tiếp, đàn em của hắn đã bao vây, cướp cò giết chết cha mẹ nàng và đồng đội. Khi ấy, nàng mới chín tuổi.
Suốt hơn mười tám năm sau đó, nàng cố gắng vào ngành, giành tư cách tham gia chuyên án và vây bắt hắn. Đến sau cùng, khi chiến thắng đã nằm trong tay, nàng bị bắn hạ, hi sinh trong lúc khống chế hắn.
Nàng vẫn còn nhớ đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi hắn nhìn nàng, sau đó lại là nụ cười bất lực, liên tục lặp lại: “Thì ra là vậy… thì ra là vậy… Nguyệt Dao, sao cô ở đây? Đây đâu phải chỗ của cô?”
Còn chưa kịp ngạc nhiên vì sao hắn biết tên mình, cảm giác đau nhói và ướt đẫm nơi lồng ngực đã choáng ngợp hết tâm trí nàng. Vẫn còn một kẻ lọt lưới và đang cố giải cứu đại ca của mình. Vết thương xuyên tim, nàng anh dũng hi sinh khi trong tay còn đang giữ súng.
Lúc nàng tỉnh lại thì đã là đứa con gái út của Phượng tướng quân rồi. Nơi đây là một quốc gia không có tên trong lịch sử, ngay cả bản đồ cũng thể hiện nơi này là một hơi hoàn toàn xa lạ. Dù có vài điểm tương đồng nhưng cuộc sống vẫn khác biệt nhiều, nàng phải mất mấy ngày mới “dung hòa” được. Lấy lí do bị sốc sau bữa tiệc, không ai nghi ngờ sự thay đổi của nàng.
Ngoại trừ Thừa Vũ, hắn đang nghi ngờ…
“Cô nương! Cô nương!” Nha hoàn của nàng – Tiểu Yên, khẽ lay nhẹ cánh tay, kéo nàng khỏi dòng suy nghĩ miên man. “Chúng ta sắp tới rồi, đến em giúp người sửa soạn lại một chút.”
“Ừ.” Tiểu Yên là nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ, nhỏ hơn nàng hai tuổi, tính tình điềm đạm chín chắn, thấu hiểu lòng người, ra dáng một chị gái nhỏ. Ngoài ra còn có một người là Tiểu Vũ, nhìn có vẻ đa sầu đa cảm hơn nhiều.
Sớm hôm nay nàng đã bị gọi dậy, chọn một bộ váy màu xanh hồ thủy có thêu mây nhẹ nhàng, đơn giản mà không tầm thường. Sau khi trang điểm, làm tóc, trông nàng lại càng đẹp thêm mấy phần khiến Minh phu nhân không khỏi xuýt xoa.
Tới hoàng cung, khung cảnh còn đông hơn nàng nghĩ. Rất nhiều cô nương tuổi từ mười sáu tới đôi mươi, dung mạo như tiên, y phục rực rỡ như một vườn hoa đang khoe sắc. Oanh yến líu lo không ngừng nhưng vừa nhìn thấy nàng thì khung cảnh như lặng đi.
Nếu là trước đây, khi thấy nàng, họ sẽ tíu tít chạy đến hỏi han. Nhưng hiện tại An Nhiên mới là người được “Thái tử hờ” để mắt đến, hiển nhiên gió chiều nào họ ngã theo chiều ấy, chuyển sang nịnh nọt An Nhiên. Nhưng họ cũng không thể trở mặt với trâm anh thế phiệt là nàng, nên chỉ có thể ngại ngùng cười cười.
“Dao Dao! Ta ở đây! Ta ở đây!” Một giọng nữ thoải mái vang lên phá vỡ không khí ngại ngùng. Người đến là Minh Anh quận chúa, tên thật là Dương Ái Nguyên. Nàng ấy mặc váy màu cam nhạt, tay cầm quạt thêu vung vẫy tùy ý, cả người tươi như vừa tắm nắng xuân.
“Quận chúa.” Nàng đáp lời. Ái Nguyên nắm tay nàng, thân mật đáp: “Quận chúa gì mà quận chúa, muội cũng là quận chúa. Gọi ta là Nguyên tỷ tỷ. Lần trước muội cứu ta, ta còn chưa đáp lễ.”
Nàng mỉm cười, vừa nắm tay nàng ấy vừa đi vào trong: “Vậy hiện tại Nguyên tỷ tỷ thế nào rồi? Đã chọn thêm hộ vệ chưa?”
“Đã chọn rồi, còn chọn được một người cực kỳ tốt.” Đuôi mắt Ái Nguyên cong cong lên như trăng lưỡi liềm, tỏ vẻ vô cùng thích thú. “Hôm nào ta dẫn đến gặp muội.”
“Được, muội chờ tỷ.”
Bên trong, từng bàn thức ăn được dọn sẵn dưới những tán hoa nở rộ, khung cảnh hệt như hội bàn đào trên thiên đình. Hoàng hậu nương nương là chủ tiệc, sắp xếp nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên đối diện nhau, con dòng chính sẽ ngồi ở hàng đầu, con dòng thứ ngồi ở sau lưng, từ trên xuống dưới theo gia thế được phân chia rõ ràng. Ngồi ở bàn đầu gần Hoàng hậu nhất chính là mấy vị công chúa, quận chúa, đối diện là hoàng tử và thế tử.
Sau các nghi thức phải có, Hoàng hậu lệnh cho các nam thanh nữ tú được tự do tìm hiểu nhau. Quy luật của buổi thưởng hoa này rất đơn giản, nam giữ một cành hoa, nữ thêu một cái khăn tay, ưng ý ai thì hai bên trao đổi. Sau đó trưởng bối hai nhà ở gian bên cạnh sẽ xem xét, ưng thuận thì sẽ hạ sính. So ra vẫn còn khá tự do.
Sau khi mọi người tản đi, Hoàng hậu và Hoàng quý phi gọi nàng lại, lo lắng vuốt ve tay nàng: “Dao nhi, bổn cung thật sự xin lỗi con. Ta không ngờ Hiên nhi hắn lại…”
“Nương nương đừng lo, con đã không sao rồi.” Dù Cảnh Hiên có tệ thế nào thì trong kí ức của nàng, hai vị nương nương đây là người rất tốt.
“Đứa trẻ ngoan, là Hiên nhi hắn không có mắt nhìn.” Hoàng hậu rời mắt khỏi nàng, tìm trong nhóm quý nữ một cô gái. Cô gái ấy mặc y phục màu hồng nhạt sạch sẽ, gương mặt tròn trịa dễ mến, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng ánh mắt lại như đang mưu tính rất sâu. Cố An Nhiên, biểu tiểu thư đang sống nương nhờ ở nhà họ Kỷ là một nhân tố không ai ngờ tới.
Dương Cảnh Hiên đã nài nỉ hết lời, còn thề độc nếu không là nàng ta thì không lấy ai khác. Không còn cách nào, lại thêm ý của Thành Viễn kiên quyết không gả nàng cho hắn, hôm qua Hoàng đế đã đồng ý ban hôn cho hai người họ.
“Hôm nay con cứ tìm người mà mình thích, bổn cung sẽ làm chủ cho con. Nếu không có, cứ từ từ, không ai ép con cả.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
Rồi Minh Anh dẫn nàng rời đi. Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng nàng đầy tiếc nuối. Hoàng quý phi phải ở bên cạnh an ủi bà: “Dao nhi quả thật là đứa trẻ ngoan. Con bé lương thiện và tốt đẹp biết bao…”
“Nhưng bổn cung lại không có duyên làm mẹ con với nó rồi. Bổn cung đã khuyên ngăn Cảnh Hiên hết lời, nhưng đây là nó tự chọn, bổn cung cũng không thay đổi được. Dù sao cũng không phải mẹ con ruột, cũng chỉ có thể tính toán cho nó đến đó thôi.” Rồi bà nhìn sang người phụ nữ cạnh mình mỉm cười dịu dàng: “Vẫn là Vũ nhi tốt hơn, có chí hướng, có tầm nhìn…”
Rời khỏi nơi đó, hai nàng đến dưới một gốc cây đào cạnh hồ nước trò chuyện. Ái Nguyên chưa muốn gả đi, còn nàng lại đang bận suy nghĩ về chuyện khác. Hai người cứ như tiên nữ bên hồ, đẹp như một bức tranh nhưng lại bị phá hỏng.
An Nhiên tung tăng chạy đến bên cạnh hồ, theo sau là một vị tiểu thư khác, vẻ mặt lấm lét không dám nhìn thẳng.
“Nguyệt Dao muội muội, gặp lại muội rồi. Lần trước Hiên ca ca nóng vội quá, ta còn chưa kịp xin lỗi muội.” Nói rồi, nàng ta làm ra vẻ như sắp sửa cúi người xin lỗi. “Ta thay huynh ấy xin lỗi muội, muội đừng giận, cũng đừng làm tổn hại cơ thể mình, sẽ khiến mọi người lo lắng.”
“Nhiên tỷ tỷ, tỷ xin lỗi muội ấy làm gì?” Thiếu nữ bên cạnh ngăn lại, chau mày. “Vì chuyện của muội ấy mà mấy ngày nay muội và đại tỷ trong nhà không dám ra ngoài, muội ấy phải xin lỗi bọn muội mới đúng!”
“Hỗn xược! Ai cho các ngươi lá gan gọi thẳng tên Quận chúa?” Ái Nguyên lên tiếng trước. “Các ngươi trạc tuổi, ta không so đo các ngươi không hành lễ, các ngươi liền quên hết quy củ, muốn nói gì thì nói à? Người đâu? Vả miệng!”
“Nguyên tỷ tỷ.” Nguyệt Dao giữ nàng ấy lại, lắc đầu. “Hôm nay là tiệc của hoàng hậu nương nương, Cố cô nương đây cũng xem như một nửa đã trở thành con dâu của nương nương, làm vậy không hay. Còn…”
Nàng nhìn sang cô nương bên cạnh, dung mạo khá tốt nhưng tính tình thô lỗ, nhìn gương mặt đã thấy không có vẻ thiện cảm. “Nhị tỷ tính tình không tốt, sau khi về nhà muội sẽ nói mẫu thân dạy lại, mong tỷ chừa cho Phượng phủ chút mặt mũi.”
Cô nương theo cùng An Nhiên kia chính là người chị cùng cha khác mẹ của nàng, con gái của Lê di nương, tên là Phượng Minh Châu. Lê di nương tính tình nhỏ nhen ích kỉ, dạy ra cô con gái cũng xấu tính không kém gì mình. Nàng ta là kẻ gió chiều nào ngã theo chiều ấy, sau khi Cảnh Hiên trở mặt với nàng, nàng ta liền đu bám theo An Nhiên.
“Hừ, nể tình Dao nhi nói đỡ cho các ngươi nên ta bỏ qua lần này.”
Minh Châu tức đến nghiến răng, trong khi An Nhiên vẫn cố duy trì vẻ mặt điềm tĩnh. Đôi mắt hạnh của nàng ta dần đỏ lên, ầng ậng nước như thể gặp phải chuyện gì uất ức lắm. Nàng ta mím môi, giọng run rẩy: “Nguyệt Dao muội muội, ta thật sự không cố tình, sao muội phải sỉ nhục ta như vậy?”
Có vài người đã chú ý đến bên này, háo hức chờ người gặp họa. Càng nhiều người nhìn, An Nhiên càng đắc ý. Quả nhiên, gần như ngay lập tức, Cảnh Hiên lao sang bên này.
“Nguyệt Dao, muội đừng có quá đáng!”
“Điện hạ, dám hỏi ta làm gì quá đáng?” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp lại. Nàng không rõ trước đây “Phượng Nguyệt Dao” đối đãi với hắn thế nào, nàng chỉ biết, bản thân nàng không có tình cảm gì với hắn.
“Muội…” Cảnh Hiên chột dạ né tránh mắt nàng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cái nhìn đó vô cùng nguy hiểm, như thể có thể lột sạch nội tâm của hắn ra. “Nhiên Nhiên quê nhà ở xa, không rõ quy củ trong cung, muội chấp nhặt với nàng làm gì? Dù xuất thân của nàng không bằng các muội, nàng vẫn là bảo bối của ta, tương lai chính là vợ cả của ta.”
“Đúng vậy.” Nàng mỉm cười. “Vậy thì Cố cô nương phải học kỹ cung quy mới được, dù sao trong hoàng cung này mỗi bước đi là vạn người nhìn, sau này cô nương cũng đại diện cho mặt mũi của điện hạ nữa.”
Thật không ngờ, lời mà mẫu thân nhắc nàng trước khi vào cung giờ lại thành công cụ cho nàng phản đòn.
Mặt Cảnh Hiên xám xịt, định nói thêm gì đó nhưng tay áo bị An Nhiên kéo lại. Nàng ấy rơi nước mắt, uất ức đáp: “Không cần, huynh đừng nói nữa, là ta sai…”
“Biết sai là tốt.” Ái Nguyên cắt ngang, sau đó kéo tay nàng. “Dao nhi, chúng ta đi, bên kia hoa nở đẹp hơn, ở đây mùi sen quá nồng.”
“Hai muội đứng lại!” Cảnh Hiên gọi với theo nhưng không kịp, An Nhiên lại kéo tay áo hắn, rụt rè: “Huynh đừng nóng, hẳn là quận chúa vẫn còn giận ta nên… Dù sao nương nương vẫn thương Vĩnh Hy quận chúa nhất, huynh đừng làm người mất hứng…”
Hắn thở dài, vuốt tóc nàng ta, dịu dàng đưa cành hoa cho nàng ta: “Nhiên Nhiên, nàng quá lương thiện, sẽ bị đám quý nữ kia bắt nạt… Nàng yên tâm, sau này nàng mới là con dâu của mẫu hậu, người sẽ thương nàng nhất. Bây giờ chỉ là người chưa quen thôi.”
Bọn họ tình chàng ý thiếp, hoàn toàn không để Minh Châu đang đứng ở một bên vào mắt. Nàng ta ngẩn ngơ nhìn họ, không biết đang mưu tính điều gì.
Ở bên này, Ái Nguyên lần lượt chỉ từng công tử trong tầm mắt, giới thiệu cho nàng gia thế, ưu điểm, nhược điểm của người ta. Nguyệt Dao vẫn tiếp lời, nhưng thật ra trong lòng không để tâm lắm. Nàng đang đợi…
Quay lại ngày hôm trước, trong quán trà, sau khi nạn dân đã được sắp xếp ổn thỏa, Thừa Vũ thay một ấm trà khác, lại rót cho nàng một ly: “Quận chúa, chúng ta tiếp tục chuyện ở tiệc ngắm hoa.”
Nàng im lặng chờ hắn nói tiếp. Thừa Vũ rất nghiêm túc đẩy dĩa bánh ngọt về phía nàng: “Không làm mất thời gian nhau nữa, ta muốn nói, chúng ta thành hôn đi.”
“Hả?” Nàng không kiềm được âm thanh thốt ra khỏi miệng. Nhận ra mình lỡ lời, nàng lúng túng che miệng lại. “Ý… ý ta là…”
Nàng nghe thấy hắn cười, tiếng cười rất nhẹ nhàng như gió xuân thoảng qua tóc mai.
“Quận chúa không đồng ý sao? Hay quân chúa muốn chờ tam đệ hồi tâm chuyển ý?”
“Tất nhiên là không phải.” Nàng lắc đầu. Dựa vào mối quan hệ giữa Nguyệt Dao và Thừa Vũ, lí do duy nhất để hắn muốn kết hôn với nàng rất có thể là vì chính trị. “Chỉ là ta hiện tại chưa có ý định thành thân. Hơn nữa, ta không muốn biến hôn nhân của mình thành một ván cược để trả đũa.”
“Tình hình hiện tại, nếu quận chúa không sớm định thân, e là sẽ còn bị người ta nhắm vào, Phượng phủ cũng sẽ không yên ổn. Ta tin quận chúa hiểu mục đích chính của yến tiệc lần này.”
Nàng im lặng suy nghĩ. Hắn nói không sai, ở thời đại này mỗi bước đi của nàng đều bị ràng buộc quá nhiều, không phải chỉ có một mình như trước.
“Vậy điện hạ cho ta lí do để đồng ý lời đề nghị của người đi?” Nếu chỉ cần định thân thì chọn ai cũng được. Chọn một ngưởi ở rể nói không chừng còn dễ bề kiểm soát hơn.
“Thứ nhất, ta và quận chúa cũng tính là người quen, không cần phải tìm hiểu lại. Thứ hai, ở cả Thiên Ly quốc này, không có nhiều người môn đăng hộ đối với quận chúa. Thứ ba, ta dám đảm bảo bản thân chính trực, chưa có vợ lẻ hay vướng nợ đào hoa gì, sau khi thành thân cũng sẽ giữ mình. Thứ tư, ta có thể đảm bảo cuộc sống tự do của quận chúa, không ép cô ở trong nhà làm hoàng hoa khuê nữ. Cuối cùng…” Hắn ngừng lại, đôi mắt bỗng trở nên sâu thăm thẳm.
“Cuối cùng là gì?” Nàng sốt ruột. Nãy giờ hắn toàn kể ưu điểm của bản thân, cái cuối cùng chắc không phải là cái gì đó rất… sốc đâu ha?
“Quận chúa, thánh chỉ đã ban, cô bắt buộc phải làm dâu hoàng thất. Nếu không phải ta, nói không chừng cô sẽ phải chịu gượng ép gả cho tam đệ, chịu cảnh chung chồng với Cố An Nhiên. Không thì, sẽ phải giam cả đời trong hậu viện một vương phủ nào đó.”
Một thoáng im lặng diễn ra, Nguyệt Dao trầm ngâm không đáp. Hắn nói không sai, ở đây không phải xã hội pháp quyền, không giống như trước kia là hôn nhân tự nguyện.
“Vậy, nếu thành thân với điện hạ, ta sẽ không bị giam trong hậu viện?” Đừng đùa, hắn cũng là một hoàng tử, hơn nữa hiện tại lại đang là trưởng tử.
Thừa Vũ nghiêm túc gọi người mang giấy và mực vào. Người bước vào là cánh tay phải đắc lực của hắn, vừa là hộ vệ trưởng vừa là “trợ lí”, tên là Đường Lâm. Tên này dù bề ngoài nghiêm túc, nhưng nhìn kiểu gì cũng có cảm giác rất hóng hớt. Ánh mắt cứ len lén nhìn nàng là minh chứng rõ ràng nhất.
Nghe nói trước giờ Nhị hoàng tử không gần gũi với phái nữ, nên chắc là y đang bất ngờ?
“Lời nói gió cuốn dễ bay, để quận chúa tin tưởng, ta sẽ viết một thỏa thuận, hai bên điểm chỉ, thế nào?”
“Thỏa thuận tiền hôn nhân à?” Nàng buột miệng. Thừa Vũ nhìn nàng: “Cách gọi của quận chúa thú vị thật.”
“À thì…”
Hắn không làm khó nàng, chỉ vừa viết vừa nói: “Luật lệ Thiên Ly ta thoải mái, nữ giới cũng có thể ra ngoài làm việc như thám tử, thầy thuốc, buôn bán,… Mặc dù không thể thi cử làm quan, nhưng ta sẽ không bắt quận chúa phải ở yên trong nhà làm một người vợ hiền. Nếu quận chúa muốn, ta có thể sắp xếp cho cô một công việc ở Giám quan nội vệ. Hình như cô rất hứng thú với công việc của ta mà?”
“À… đúng là rất hứng thú với Giám quan nội vệ.”
So ra, luật lệ ở đây đúng là thoải mái hơn với nữ giới một chút, không quá khắt khe như các nhà nước phong kiến trong lịch sử. Nhưng nàng là người hiện đại! Đã quen sống ở thế giới luật pháp nam nữ bình đẳng, ở đây với nàng vẫn quá bất công.
Còn Giám quan nội vệ lại là một cơ quan chưa từng thấy trong bất kỳ triều đại lịch sử nào. Sau khi gặp hắn, nàng về tìm hiểu mới biết nó được lập ra dưới thời của Tân An Thái hậu – một người có công rất lớn với đất nước. Cơ quan này lập ra để giám sát việc làm của quan lại cấp cao, của hoàng thân quốc thích nhằm đảm bảo sự trong sạch từ bên trên. Hẳn nhiên, người nắm giữ chức vụ cao nhất của nó cũng là người của hoàng tộc, nghe nói người giữ chức đầu tiên là con gái lớn của Tân An thái hậu.
Thế mà đến sau cùng nó vẫn rơi vào tay nam giới, thật đáng ghét!
“Nếu quận chúa muốn, ta sắp xếp cho người vị trí thám tử bên cạnh ta, thế nào?”
“Có chuyện tốt thế à?” Nàng ngạc nhiên, một bước vào thẳng vị trí đó thì cũng quá ưu ái cho nàng rồi. Nhưng hai người vốn không thân, việc này phải có một cái giá tương xứng. “Ngài… sẽ không đòi hỏi ta làm chuyện gì quá đáng đấy chứ?”
Thừa Vũ nhìn nàng, thiếu nữ mang dung mạo quyến rũ đầy đặn nhưng đôi mắt lại trong veo như nước mùa xuân, nội tâm vừa lương thiện lại trong sạch đến mức khiến người khác hoài nghi. Biểu cảm của nàng thật đa dạng, giống như đang liên tiếp mở ra những cánh cửa bí mật khiến nàng bất ngờ không nói nên lời.
Tự nhiên hắn muốn trêu chọc nàng một chút.
“Quận chúa cảm thấy ta có thể yêu cầu người làm việc gì quá đáng?”
Nàng đảo mắt nghĩ ngợi, vành tai hơi đỏ lên, có chút mất tự nhiên rụt người lại: “Ta… việc phu thê… không được đâu nhé…”
Kiếp trước nàng chưa có bạn trai, hơn nữa, cơ thể này cũng mới mười tám tuổi mấy ngày, ở đây cũng chưa có biện pháp an toàn nào, nàng không muốn có con sớm, mà đặc biệt là khi mối quan hệ của hai người dựa trên một tờ giấy.
Thừa Vũ nhanh chóng chú ý đến vành tai nàng, khẽ cười: “Không phải, cái ta cần là, địa vị của quận chúa.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play