Tình Một Đêm Là Giảng Viên Mới Của Khoa Tôi[Rhygav][Rhyder × Negav]
Chương 1: Đêm Gặp Gỡ
Đèn neon đủ màu chớp tắt điên loạn, tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc và mùi rượu bia hòa lẫn mồ hôi đặc quánh trong không khí là những thứ Đặng Thành An ghét cay ghét đắng.
Ấy vậy mà, tối nay cậu lại tự nguyện lao đầu vào cái chốn ồn ào hỗn tạp này, chẳng khác nào một con thiêu thân bị ánh sáng mê hoặc.
An nâng ly cocktail màu xanh biếc lên, nhấp một ngụm.
Chất lỏng lạnh ngắt trôi xuống cổ họng, vừa tê dại vừa mang theo vị đắng lạ lùng, vị đắng của sự thất vọng và một chút bất cần.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đặng Thành An, mày đúng là đồ ngốc
Cậu tự nhủ, giọng khô khốc đến không ngờ.
Vài tuần trước, An còn là một sinh viên năm cuối chuẩn mực của khoa Kinh tế, thành tích học tập xuất sắc đến mức gia đình đặt hết kỳ vọng, và một mối tình đầu tưởng chừng như sẽ đi đến cuối, được bạn bè ngưỡng mộ.
Cho đến khi phát hiện ra bạn trai mình "cắm sừng" ngay trước lễ kỷ niệm ba năm quen nhau, một cách phũ phàng và tàn nhẫn nhất, mọi thứ trong thế giới của An sụp đổ không kèn không trống.
Cái cảm giác bị lừa dối, bị coi thường khiến một người vốn dĩ ngoan ngoãn, sống nội tâm như cậu trở nên chai sạn và bất cần đến đáng sợ.
Đêm nay, An đến đây không phải để giải sầu theo kiểu khóc lóc vật vã, cũng chẳng phải tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc nào.
Cậu chỉ muốn "tình một đêm" đúng nghĩa, một điều gì đó thật điên rồ, thật khác xa với con người cậu vốn có, để dùng nó như một liều thuốc độc dược mạnh mẽ, thiêu rụi cái vết thương lòng đang rỉ máu và quên đi mọi thứ dù chỉ là trong chốc lát.
An khẽ thở dài, cố gắng hít thở sâu để xua đi mùi cồn đang xộc thẳng vào mũi.
Đôi mắt cậu lướt qua đám đông đang lắc lư điên cuồng, hàng trăm khuôn mặt xa lạ lướt qua như một thước phim quay chậm.
Bỗng, ánh mắt cậu dừng lại đột ngột ở một góc khuất, nơi ánh sáng đèn bar dường như e dè không dám chạm tới.
Một người đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ đến mức dường như có thể ôm trọn cả thế giới, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách đến khó gần.
Anh ta ngồi đó, một mình, không hòa vào đám đông, chỉ lặng lẽ nhấp ly rượu và quan sát mọi thứ với một sự thờ ơ gần như khinh miệt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt anh ta sắc sảo, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, và đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, đen láy hút hồn như chứa cả một bầu trời đêm đầy sao.
Dù không nhìn rõ hoàn toàn, An vẫn cảm thấy một luồng điện xẹt qua sống lưng, một sự rung động không thể lý giải.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ha tìm thấy rồi
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Chính là anh ta.
An thầm nghĩ, không hiểu sao lại có một sự thôi thúc kỳ lạ, một sức hút vô hình kéo cậu về phía người đàn ông đó, như một nam châm hút chặt miếng sắt vụn.
Cậu nhấp thêm một ngụm cocktail, chất cồn khiến máu trong người như nóng lên.
An lấy hết can đảm đứng dậy, bước từng bước nặng nề nhưng dứt khoát về phía người đàn ông ấy.
Đến gần hơn, An mới thấy rõ từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh ta.
Anh ta đẹp một cách ngạo mạn, với nụ cười nhếch mép ẩn hiện khiến người ta vừa muốn lại gần để khám phá, vừa muốn chạy xa vì sự bí ẩn đầy nguy hiểm.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Anh gì ơi...
An ấp úng, giọng nói lạc hẳn giữa tiếng nhạc ầm ĩ.
Người đàn ông ngước lên, đôi mắt đen láy lập tức khóa chặt lấy An, như muốn xuyên thấu tận sâu thẳm tâm hồn cậu.
Một chút ngạc nhiên lướt qua trong đáy mắt anh ta, rồi thay vào đó là sự hứng thú pha lẫn một chút... trêu chọc đầy ẩn ý.
An tự nhiên thấy mặt mình nóng bừng, nhưng đồng thời, một cảm giác thách thức cũng trỗi dậy mạnh mẽ.
Đây là thứ cậu tìm kiếm mà, một điều gì đó hoàn toàn khác biệt, một khoảnh khắc thoát ly khỏi vỏ bọc của chính mình.
Cuộc nói chuyện diễn ra ngắn gọn, chỉ là vài câu bâng quơ, đủ để phá vỡ lớp băng giữa hai người xa lạ nhưng lại mang theo một dòng điện ngầm mãnh liệt.
An chỉ biết anh ta tên Quang Anh, Nguyễn Quang Anh.
Cậu không hỏi thêm, Quang Anh cũng không nói nhiều.
Cả hai dường như ngầm hiểu, thứ họ cần lúc này không phải là những câu chuyện về cuộc đời, về quá khứ hay tương lai.
Chỉ là hiện tại, là khoảnh khắc này.
Rồi họ rời khỏi không gian ồn ào náo nhiệt của quán bar, tìm đến một nơi tĩnh lặng hơn, nơi chỉ có ánh đèn vàng dịu nhẹ và sự riêng tư tuyệt đối.
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
Chương đầu tiênnn
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
Như đã hứa bộ này tặng cho ái phii
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
4/28🌹🤧
Chương 2: Đêm Định Mệnh (ʜ)
An vẫn còn cảm nhận được hơi men phảng phất trong đầu, nhưng cái cảm giác choáng váng nhanh chóng bị thay thế bởi sự tò mò, một chút sợ hãi và cả sự phấn khích khó tả đang dâng trào trong lồng ngực.
Quang Anh không nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của anh đều toát lên vẻ tự tin, điềm tĩnh, và một sự cuốn hút đầy nam tính, mạnh mẽ.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, tiếng nhạc sàn từ xa vọng lại bỗng trở nên yếu ớt, lẩn khuất như một lời nhắc nhở mơ hồ về thế giới bên ngoài.
Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng thở của hai người hòa vào nhau.
Trong ánh sáng mờ ảo, An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một nhịp đập vừa hồi hộp vừa mong chờ một điều gì đó không tên.
Quang Anh tiến lại gần, từng bước chân chậm rãi, dứt khoát, và mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng từ người anh bao trùm lấy cậu, khiến mọi giác quan của An như bừng tỉnh.
Không có những lời ong bướm sáo rỗng hay những câu tán tỉnh vội vã, chỉ có một ánh nhìn thăm dò, sâu thẳm như muốn xuyên thấu, rồi đôi tay anh nhẹ nhàng nâng cằm An lên, ngón cái vuốt ve gò má cậu một cách dịu dàng đến bất ngờ.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hức... An khó chịu quá~
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ha.. thế phải làm sao đây
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hôn An có được không..
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, khác hẳn với sự xô bồ, giả dối ngoài kia.
Nụ hôn đầu tiên không hề vồ vập hay thô bạo, mà thăm dò, nhẹ nhàng như một lời mời gọi khẽ khàng, chậm rãi vẽ lên đôi môi cậu.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Chụt...~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hưm.. chụt~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hức... ưm.. l-lưỡi.. chụt~~
An đáp lại một cách bản năng, tất cả những tổn thương, những uất ức dường như tan chảy trong khoảnh khắc đó, nhường chỗ cho một cảm giác mới lạ, đầy khao khát.
An không còn là Đặng Thành An học giỏi, ngoan ngoãn hay bị tổn thương nữa.
Đêm nay, cậu chỉ là một chàng trai trẻ đang tìm kiếm sự giải thoát, một điểm tựa tạm thời, và Quang Anh, với sự điềm tĩnh, mạnh mẽ và đầy kinh nghiệm của mình, dường như là câu trả lời hoàn hảo cho mọi khao khát thầm kín của cậu.
Hơi thở trở nên gấp gáp, từng cái chạm, từng nụ hôn sâu hơn, nồng nhiệt hơn.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hức.. ah.. nhột An hưm~
Quang Anh dẫn dắt An bằng sự tinh tế và quyền lực của mình, khiến cậu hoàn toàn chìm đắm.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nào.. nhích mông lên anh đặt gối giúp em~
Anh không hề vội vã, mà dẫn dắt An đi qua từng cung bậc cảm xúc, từ những cái chạm nhẹ nhàng đến những va chạm mạnh mẽ, khơi gợi những cảm giác mà An chưa từng biết tới.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ah.. hưm.. đừng sờ eo An mà
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Thả lỏng ra một chút không lát nữa sẽ đau
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
N-nhưng ha.. An nhột..
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
An ngoan~
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nghe lời anh, anh giúp em làm quen
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Đến 𝖓𝖌𝖚̛̣𝖈 sẽ còn nhột hơn đó
Mặt An đỏ bừng với thanh âm dịu dàng từ người đối diện.
Mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở đều như một bản nhạc quyến rũ, khiến An cảm thấy được nâng niu, được tôn trọng, dù cả hai chỉ là những người xa lạ trong một đêm ngắn ngủi.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Thoải mái chứ?
Giọng Quang Anh trầm ấm vang lên bên tai An, khẽ khàng như một lời thì thầm giữa không gian riêng tư.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ưm... hức
Một tiếng đáp lại, không đủ sức để nói thành lời.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, gần như là một tiếng thở dài thỏa mãn, thoát ra từ cổ họng cậu.
Cậu bám víu lấy anh, móng tay cào nhẹ vào tấm lưng rộng của anh, tìm kiếm một sự an ủi, một sự lãng quên trong vòng tay anh.
Không có sự thô bạo, chỉ có sự hòa quyện nhẹ nhàng, những tiếng thở dốc trầm khẽ của anh và tiếng nức nở nhỏ của An, cùng cảm giác cơ thể nóng bừng lên vì xúc cảm.
Quang Anh khẽ thì thầm, giọng anh trầm khàn và đầy mê hoặc, như một lời động viên, hay cũng có thể là một lời khen ngợi cho sự thuận theo của An.
Quang Anh từ từ cho một - hai rồi đến ba ngón tay vào nơi 𝖙𝖚̛ 𝖒𝖆̣̂𝖙 của Thành An nhấn từng nhịp nhẹ.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đ-đau.. hức An đau mà.. ~
Nước mắt rơi lã chã Thành An níu lấy vai Quang Anh và cào lên đó vài đường kẽ đỏ chói.
Quang Anh khẽ nhíu mày vì rát nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khóe mắt ướt nước của người dưới 𝖙𝖍𝖆̂𝖓.
Thấy nới lỏng cũng đã khá ổn nên anh 𝖗𝖚́𝖙 tay ra.
An hơi hụt hẫng uốn éo người.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Khó.. chịu lắm hức..
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Làm ơn... gi-giúp An~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Qu-Quang Anh~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Làm ơ-.. ah.. hức
Quang Anh nghe cậu gọi tên mình, bao nhiêu kiềm chế từ nãy đến giờ đều bị vứt ra sau đầu.
Đem vật đang 𝖈𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 đến phát đau mà đi thẳng vào cửa..
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ah~... chậm.. chậm lại
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Th-thở hức... An muốn thở~
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
An nói gì anh nghe không rõ..
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Hức... hưmm
Bỗng dưng Quang Anh không động nữa.
Không biết sao anh lại muốn trêu bé con này một chút.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Qu-Quang Anh
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Đ-động.. động đi mà~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
An khó chịu~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
An muốn Quang Anh~
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Cho An cho An~
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Không thích
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ch-chồng không thương An..
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ha... bé An vừa gọi anh là gì?
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
Ch-chồng~
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Được chồng chiều em~
Đêm đó, An không chỉ tìm thấy "tình" mà còn tìm thấy một khoảnh khắc được là chính mình, không cần vỏ bọc, không cần che giấu.
Đó là một đêm của sự giải tỏa, của những cảm xúc chân thật nhất mà cậu đã kìm nén bấy lâu, một đêm xóa nhòa mọi ranh giới và định kiến.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, rải những vệt sáng vàng cam lên chiếc ga trải giường trắng muốt, đánh thức An dậy.
Quang Anh đã rời đi, không để lại bất cứ dấu vết gì ngoài một vết lõm nhẹ trên gối và mùi hương gỗ đàn hương vẫn còn vương vấn trong không khí.
An khẽ nhếch môi cười nhạt.
Đúng như cậu mong muốn, một cuộc gặp thoáng qua, không ràng buộc, không vướng bận.
Cậu vươn vai, cảm thấy cơ thể rã rời vì một đêm dài nhưng tinh thần lại sảng khoái đến lạ, như vừa trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân.
An bước xuống giường, đi vào phòng tắm.
Khi quay lại, tầm mắt cậu lướt qua chiếc gối bên cạnh và chợt nhìn thấy một tờ giấy nhớ nhỏ màu vàng nằm gọn gàng ở đó.
Không phải Quang Anh để lại, mà là của An.
Tối qua, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, cậu đã viết vội vài chữ lên đó, để lại trên gối anh, như một lời kết cho một cuộc phiêu lưu.
Nét chữ của cậu vẫn ngay ngắn, nhưng nội dung thì lại hơi... bốc đồng và kiêu ngạo, đúng chất Đặng Thành An "đanh đá" dù là trong lúc say.
"Cảm ơn vì đêm qua. Anh đúng là món quà tuyệt vời nhất mà sự bốc đồng của tôi nhận được trong đời. Tạm biệt!"
An bật cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống.
Đúng là An của ngày hôm qua, mạnh dạn và đầy phóng khoáng.
Cậu gấp tờ giấy lại, rồi vô tư ném nó vào thùng rác, như ném đi một phần quá khứ đã được giải tỏa.
Đêm định mệnh đó đã kết thúc.
Giờ là lúc trở về với Đặng Thành An ngoan ngoãn, học giỏi, một sinh viên năm cuối sắp ra trường.
Cậu không ngờ rằng, định mệnh lại có những cú lừa ngoạn mục hơn cả những gì cậu từng nghĩ, và "tạm biệt" đôi khi chỉ là khởi đầu cho một hành trình mới đầy trớ trêu.
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
Nhiêu đó thôi😒
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
Ngại thì thôi nhé🥰
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
5/34🌹🤧
Chương 3: Cú Sốc Giảng Đường
Ánh nắng chói chang của một buổi sáng thứ Hai rọi thẳng vào khuôn mặt, kéo Đặng Thành An ra khỏi giấc mộng ngọt ngào còn vương vấn dư âm của đêm cuối tuần.
Cậu lờ mờ vươn tay tắt báo thức, uể oải ngồi dậy.
Cảm giác rã rời vẫn còn vương vấn khắp cơ thể, nhưng tinh thần lại sảng khoái đến lạ.
Đêm ấy, mọi thứ đã diễn ra đúng như An mong muốn: một cuộc thoát ly hoàn hảo, không ràng buộc, không tên gọi.
Cậu đã vứt mảnh giấy kia vào thùng rác, như một lời đoạn tuyệt dứt khoát với cuộc phiêu lưu ngắn ngủi ấy.
An là An của ngày hôm nay, một sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, và những chuyện điên rồ như ở bar đêm đó nên được xếp gọn vào ngăn kéo quá khứ.
Bước xuống giường, An vươn vai, hít thở sâu.
Tối nay có buổi học đầu tiên của môn Quản trị Chiến lược – môn học "xương sống" của năm cuối, do một giảng viên mới toanh đảm nhiệm.
Nghe đồn là một người trẻ tuổi, tài năng, vừa về từ nước ngoài.
An thoáng thấy hứng thú, luôn muốn học hỏi từ những người giỏi.
Cậu bước vào phòng tắm, soi mình trong gương.
Vết thâm quầng nhẹ dưới mắt cho thấy dấu hiệu của một đêm không ngủ đúng nghĩa, nhưng đôi mắt thì lại ánh lên vẻ lấp lánh, đầy sức sống.
Mỉm cười với chính mình, An tự nhủ, đã đến lúc quay lại quỹ đạo của một sinh viên gương mẫu rồi.
Tối đó, giảng đường khoa Kinh tế đông kín sinh viên, ai nấy đều xì xào bàn tán về vị giảng viên mới.
An chọn một chỗ ngồi ở giữa, mở tập vở và chuẩn bị tinh thần cho một buổi học nghiêm túc.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối, cửa phòng bật mở.
Một dáng người cao ráo, lịch lãm bước vào, mang theo một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy uy quyền.
Cả phòng bỗng chốc im bặt.
Ánh đèn trần sáng trưng rọi thẳng vào người đàn ông.
An ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình va phải người vừa bước vào.
Trái tim cậu như ngừng đập.
Toàn bộ không khí trong phổi dường như bị hút cạn.
Ly cocktail xanh biếc, mùi rượu nồng nặc, và đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm bỗng hiện rõ mồn một trong tâm trí An.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Không thể nào!"
Người đàn ông đứng trên bục giảng, đôi mắt quen thuộc quét qua một lượt cả lớp, dừng lại một chút ở An, một nụ cười nhếch mép rất nhẹ thoáng qua trên khóe môi mỏng của anh ta.
Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng đủ để An cảm thấy như một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Là- là anh ta"
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Nguyễn Quang Anh!"
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Chào mừng các bạn đến với môn Quản trị Chiến lược.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi là Nguyễn Quang Anh, giảng viên mới của các bạn.
Giọng nói trầm ấm, lạnh lùng nhưng đầy nội lực của anh vang vọng khắp giảng đường, từng lời như đánh thẳng vào lồng ngực An.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Trong học kỳ này
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi sẽ là người đồng hành cùng các bạn trên con đường khám phá những điều thú vị của môn học này.
An cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim châm vào người.
Sốc, kinh hoàng, và một chút xấu hổ dâng lên khiến mặt cậu nóng bừng.
Cậu vội vàng cúi gằm mặt xuống, vờ như đang chăm chú xem lại sách vở, chỉ mong trở nên vô hình.
Cái tờ giấy "cảm ơn" kiêu ngạo của cậu đêm hôm đó cứ lởn vởn trong đầu, cùng với những lời thì thầm "Ngoan" đầy ám muội của Quang Anh.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Chết tiệt"
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
*Mình đã làm gì vậy chứ... "
Trong khi cả lớp vẫn đang im lặng vì sự xuất hiện đầy khí chất của giảng viên mới, An chỉ muốn độn thổ.
Cậu vẫn cúi đầu, nhưng cảm giác như có một ánh mắt sắc bén đang dán chặt vào mình.
An cố gắng hít thở thật sâu, trấn an bản thân.
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Đây là giảng đường, anh ta là giảng viên, mình là sinh viên. "
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Mọi thứ chỉ là tình cờ, và anh ta chắc chắn sẽ không làm gì quá đáng. "
Đᴀ̣̆ɴɢ ᴛʜᴀ̀ɴʜ ᴀɴ
"Phải không?"
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Trước khi bắt đầu bài giảng đầu tiên
Quang Anh tiếp tục, giọng anh vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng An cảm thấy có một sự trêu chọc ngầm trong từng câu chữ.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi muốn làm quen một chút với các bạn.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Có bạn nào muốn giới thiệu về bản thân mình không?
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Không có ai hết sao?
Quang Anh nhếch môi, ánh mắt lại lướt qua một lượt, rồi cuối cùng dừng lại ở một điểm duy nhất – nơi An đang ngồi gục mặt.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Vậy thì..
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tôi sẽ gọi tên một bạn bất kỳ nhé.
Giọng anh bỗng trở nên chậm rãi hơn, đầy dụng ý.
An cảm thấy một dự cảm không lành.
Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Đặng Thành An.
Tên cậu vang lên rõ mồn một, như một tiếng sét đánh ngang tai giữa sự tĩnh lặng của giảng đường.
Toàn bộ ánh mắt của hơn trăm sinh viên trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía An.
Cậu sững sờ, ngẩng phắt dậy, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Quang Anh.
Anh ta vẫn đứng đó, điềm nhiên, chỉ có khóe môi anh ta hơi cong lên, ánh mắt đen láy như muốn nói: Bất ngờ chưa, chàng trai "bốc đồng" của tôi?
An cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận.
Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng cười thầm của Quang Anh trong không khí.
ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Mời bạn Đặng Thành An đứng lên giới thiệu về bản thân mình.
Quang Anh lặp lại, giọng điệu không thể từ chối.
An chậm rãi đứng dậy, đầu óc quay cuồng.
Giây phút này, cậu chỉ muốn biến mất.
Định mệnh đúng là có những cú lừa quá ngoạn mục, và Quang Anh chính là "cú lừa" lớn nhất đời cậu.
Đêm định mệnh đó, lẽ ra chỉ là một kỷ niệm thoáng qua, giờ đây lại hiện hữu ngay trước mắt, trong vai trò mà An không thể ngờ tới nhất: giảng viên của mình!
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
ráng ránggg nhaa🤧
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
khúc đầu thiên nội tâm một chútt
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
những chương sau nhân vật sẽ nói chuyện nhìu hơnnn
𝖄𝖚𝖗𝖎𝖓 ᴛʜɪ́ᴄʜ 𝘾𝙖𝙤 Đồ🙈💗
6/34🌹
Download MangaToon APP on App Store and Google Play