[Bonbin] Tôi Yêu Kẻ Bắt Nạt!?
Chap 1: Được Đi Học
Vào một buổi sáng đẹp trời, gió se se lạnh, những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện, ấm áp như thời tiết đầu mùa xuân.
Dưới mái hiên nhà cũ kỹ, mái hiên lợp ngói đỏ đã phai màu theo năm tháng, còn có những viên ngói bị rạng nức, rong rêu bám đầy. Em - một đứa trẻ nghèo, hiểu chuyện đang ngồi đọc sách. Những tia nắng rọi vào gương mặt như đang soi sáng cả một tương lai tươi đẹp phía trước. Gương mặt hiền diệu của em lúc đọc sách trong vừa nghiêm túc vừa đáng yêu vô cùng.
Em đang đọc sách bỗng có người bước vào.
Oh Hanbin
Dạ? //quay đầu lại//
Mẹ Em
Ngày mai đến trường học nhé!
Oh Hanbin
Con được đi học?
Vui chứ, một đứa trẻ khát khao được đi học như em nhưng nhà khó khăn nên ước mơ đó mãi không có được. Đến hôm nay, em nghe tin mình được đi học thì vui hơn cả trúng số.
Oh Hanbin
Vâng ạ, con thích lắm //hớn hở//
Mẹ Em
Vậy con cố gắng mà học nhé!
Mẹ Em
Nhà mình nghèo chỉ có học mới thoát được thôi con ạ!
Mẹ Em
À mà con đừng nói chuyện này cho bố biết nhé.
Mẹ Em
Bố không cho con đi học, mẹ giấu bố cho con đi học nên con đừng nói đấy nhé!
Bố em là một người đàn ông rượu chè cờ bạc, không có công việc ổn định. Sáng đi sớm, tối về muộn. Về nhà là chửi mắng, đánh đập vợ con. Ông không cho em đi học, ông lúc nào cũng nghĩ " Đi học làm gì cho tốn tiền rồi sau này cũng phải bốc vác phụ vữa thôi". Mẹ em là trụ cột chính trong nhà, chuyện gì cũng đến tay bà, em là một tay bà nuôi nấng, bà đi vay từng đồng tiền để lo cho gia đình, tiền em được đi học cũng là bà đi vay nên em thương mẹ hơn cả bố. Mẹ em chịu đựng đến bây giờ cũng chỉ vì em, bà muốn em không thiếu thốn tình yêu thương của bố. Nhiều lúc em hỏi mẹ, mẹ chỉ nói là bố mệt, bố áp lực thôi, chứ bố thương con lắm. Nhưng đối với em, bố không ôm, không khen, không thèm nhìn lấy một cái thì sao gọi là thương.
Mẹ Em
Bin ơi, dọn đồ ăn ra đi con
Mẹ Em
Nhanh không bố về bố mắng đấy!
Em và mẹ đã dọn xong đồ ăn ra bàn, chỉ đợi người đàn ông kia về rồi mới dám ăn.
Cánh cửa vừa mở ra là một người đàn ông dáng hơi cao, gầy gò, người nồng nặc mùi rượu, mặc đỏ ửng, tay cầm chai rượu, chân đi khập khiễng lảo đảo bước vào.
Mẹ Em
Ông ngồi xuống ăn đi, trễ rồi cho Bin nó còn ngủ. //đưa chén cho ông//
Bố Em
Nay...ợ....ăn gì đấy?
Mẹ Em
Cá chiên với rau muống luộc.
Bố Em
//hất đổ hết mâm cơm//
Oh Hanbin
Ưm...//giật mình//
Mẹ Em
Ông làm gì đấy? Nhà đã không có ăn rồi ông còn hất đi?
Bố Em
Lại cá chiên? Bộ không còn món nào khác à?
Mẹ Em
Ông xem, nhà có tiền không mà đòi sơn hào hải vị?
Bố Em
Mày cãi tao phải không? Vợ con gì mà hở ra là cãi.
Em cứ ngồi đó nhìn bố mẹ mình cãi nhau bất lực mà chẳng dám lên tiếng.
Bố Em
Vợ với con suốt ngày cãi.
Oh Hanbin
M-Mẹ, mẹ có sao không? //chạy lại đỡ bà//
Oh Hanbin
Bố, sao bố đánh mẹ?
Bố Em
Còn cả mày nữa, vợ con...tch-chán //lắc đầu//
Mẹ Em
Mẹ xin lỗi...mẹ để con khổ rồi...
Oh Hanbin
Không sao đâu mẹ...con quen rồi.
Mẹ Em
//lau nước mắt// thôi đi ngủ đi con, mai con phải đi học nữa.
Oh Hanbin
Không sao đâu ạ, để con giúp mẹ //cười//
T là t/g
Tác phẩm đầu tiên mong đc ủng hộ ạ, hơi dài mn cố gắng đọc nháaa
Chap 2: Nhập Học
Mẹ Em
Bin ơi dậy đi học đi con.
Oh Hanbin
Ưm...//tỉnh giấc//
Oh Hanbin
//đi vệ sinh cá nhân//
Oh Hanbin
//mở cửa bước ra//
Mẹ Em
Bố cả đêm qua không về...
Mẹ Em
Mà thôi đi học đi con trễ rồi đó.
Oh Hanbin
Oa... trường này rộng thế.
Oh Hanbin
Mà lớp mình ở đâu vậy nhỉ?
Em còn lơ ngơ không biết lớp mình ở đâu, thì thấy có một bạn nam đang đi tới, em liền chạy lại hỏi.
Oh Hanbin
Cho tớ hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?
HaJun
Bạn là học sinh mới hả?
Oh Hanbin
Đúng rồi á, bạn chỉ giúp tớ với.
HaJun
Bạn đi hết dãy hành lang này là tới.
Oh Hanbin
E-Em chào thầy ạ
Hiệu Trưởng
Em là học sinh mới phải không?
Hiệu Trưởng
Em tên gì? //tìm hồ sơ//
Hiệu Trưởng
À em học lớp 10A2 nhé
Oh Hanbin
Dạ em chào thầy //bước ra//
Giáo viên
Hôm nay lớp chúng ta có bạn học sinh mới.
Giáo viên
Bạn tên là Oh Hanbin, mong rằng sắp tới lớp sẽ giúp đỡ bạn nhiều nhé.
Giáo viên
Chỗ của em ở cuối lớp //chỉ//
Từ khi em vào, đã không ít người có ác cảm về em.
All Học Sinh Trong Trường
1: Ê thằng đó nhìn sao ấy
All Học Sinh Trong Trường
2: Nhìn cứ nghèo nghèo
Oh Hanbin
*Bọn họ sao cứ nhìn mình vậy nhỉ*
Bọn họ cứ nhìn em chỉ trỏ, nói này nói nọ, khiến em không thể tập trung học được.
HaJun
Chào cậu, lại gặp cậu rồi.
Oh Hanbin
Chào, mong cậu giúp đỡ tớ nhiều.
Giáo viên
Rồi, có bạn nào biết làm bài này không?
All Học Sinh Trong Trường
3: Đù, giỏi vậy bài này khó thế mà biết làm á?
All Học Sinh Trong Trường
4: Học sinh mới cũng được ấy nhờ
Trong giờ học, em thường xuyên giơ tay trả lời câu hỏi của cô, toàn những câu hỏi khó, nâng cao nhưng em vẫn trả lời được. Tuy đến lớp 10 em mới được đi học nhưng với một niềm đam mê với các con chữ, em tự mày mò học ở nhà, chẳng cần ai dạy, em tự tìm hiểu, đi nhặt rác kiếm tiền mua sách đọc. Mới vào lớp, em đã gây được ấn tượng với thầy cô và các bạn với lực học của mình.
Nghe HaJun nói thế, em cũng chỉ biết gãi đầu, cười ngại chứ chả biết nói gì hơn.
Oh Hanbin
Cũng bình thường thôi à.
HaJun
Cậu mà bình thường chắc mình ngu luôn quá.
Chap 3: Bắt Nạt!?
Sau một buổi học mệt mỏi thì cũng đến giờ ra về.
Em đang đi ra cổng thì vô tình va phải một ai đó, khiến cả hai ngã sõng soài dưới đất.
Koo Bon Hyuk
Mắt mày bị mù à? //đứng dậy//
Koo Bon Hyuk
Dơ hết áo tao rồi. //phủi áo//
Em hoảng loạn, cố gắng đứng dậy rối rít xin lỗi.
Oh Hanbin
T-Tớ xin lỗi...//rụt rè//
Koo Bon Hyuk
Tch- Mà nhìn mày lạ lắm...
Koo Bon Hyuk
Học sinh mới à?
Lee Eui Woong
Nó là học sinh mới lớp 10A2 đó.
Oh Hanbin
T-Tớ xin lỗi, tớ không cố ý...
Koo Bon Hyuk
Mày xin lỗi rồi cái áo nó có sạch lại không?
Koo Bon Hyuk
Tao không cần biết, đền áo cho tao!
Oh Hanbin
Tớ không có tiền...//cúi mặt//
Em chỉ biết cúi mặt, hai tay bấu vào nhau, cố gắng để bản thân không khóc, cả người em cứ run hết lên.
Oh Hanbin
Cậu bỏ qua...cho tớ... được không?
Koo Bon Hyuk
Đụng vào tao mà nói bỏ qua là xong à?
Anh là ai mà nói như vậy?
Anh là con của một chủ tịch tập đoàn Koo Thị. Bố mẹ anh luôn yêu thương anh vô điều kiện, cái gì anh cũng có. Do được nuông chiều từ nhỏ, nên anh sinh ra tính cách ngông cuồng, ngạo mạn, đi học thì làm trùm trường, không tháng nào anh không đánh nhau, thành tích học tập thì từ dưới đếm lên, không ai trong trường là không biết danh tiếng của anh. Thầy cô và bạn bè đều lắc đầu ngán ngẫm nhưng do gia đình anh có quyền lực lớn nên cũng chẳng ai dám đụng đến anh.
Oh Hanbin
T-Tớ không dám...
Oh Hanbin
Nhưng tớ thật sự... không có tiền...
Koo Bon Hyuk
Không đền tiền cũng được...vậy chịu cho tao đánh xả giận rồi tao tha cho.
Oh Hanbin
Đ-Đừng cậu đừng đánh tớ mà...//lùi lại về sau//
Koo Bon Hyuk
LÔI NÓ RA SAU TRƯỜNG CHO TAO!
Oh Hanbin
Đ-Đừng mà...//run//
Chân em mềm nhũn, chẳng làm gì được, bờ vai nhỏ bé run lên từng đợt, nỗi sợ trong em một lúc một nhiều hơn.
Đàn Em Của Anh
//lôi em đi//
Oh Hanbin
A...bỏ ra //vùng vẫy//
Em vùng vẫy cũng vô ích, cả người em bây giờ mềm hết cả ra, không còn sức lực nào để kháng cự.
Đàn Em Của Anh
//thả em xuống//
Oh Hanbin
//co người lại//
Đàn Em Của Anh
Giờ làm gì với nó đây anh?
Koo Bon Hyuk
ĐÁNH NÓ CHO TAO, KHI NÀO NÓ NGẤT THÌ THÔI!
Em nghe xong mà cả người run lẩy bẩy, em ôm đầu, co người lại, miệng liên tục van xin anh tha nhưng anh đâu có tha dễ dàng như vậy?
Oh Hanbin
Hức...c-cậu...đừng đánh...tớ mà...
Em bật khóc van xin anh tha nhưng...
Từng tiếng bốp vang dội hoà với tiếng khóc xé lòng của em, em đau đớn nằm dưới đất, miệng tha thiết van xin anh dừng lại nhưng anh chẳng để tâm.
Oh Hanbin
T-Tha cho tớ...đi mà... hức...tớ còn phải về đi làm...
Koo Bon Hyuk
Đi làm á? //nhếch mép//
Koo Bon Hyuk
ĐÁNH TIẾP CHO TAO!
Koo Bon Hyuk
Dừng lại đi, đánh nữa nó ngất đấy!
Đàn Em Của Anh
//Dừng lại//
Oh Hanbin
Hức...//nằm co ro dưới đất//
Koo Bon Hyuk
Lần sau gặp tao thì biết điều vào!
Thấy em im lặng, anh không thương sót mà anh còn...
Koo Bon Hyuk
//đá mạnh vào bụng em//
Oh Hanbin
Ức!?...//ôm bụng//
Koo Bon Hyuk
Mày bị câm à?
Oh Hanbin
B-Biết...rồi...đ..đừng đánh...nữa...
Koo Bon Hyuk
//nhếch mép//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play