Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Nhân Của Quỷ Vương

Chương 1. Vật cống nạp

Cánh cổng dác vàng rộng bằng cả ngôi biệt thự mở ra, từng dòng người ngơ ngác bước vào, trước mắt họ là một rừng cây âm u, chen chúc nhiều đến mức ánh sáng khó lòng lọt vào.

"Đi nhanh lên!"

Tiếng roi quất xuống mặt đất thúc giục làm người ta kinh hãi, từng người một đều nhanh chóng nghe lệnh đi theo đám người đang cầm roi chỉ thị, không một ai dám phản kháng, tất cả đều run rẩy như những con thú chờ bị giết thịt.

Chẳng mấy chốc, tất cả băng xuyên qua khu rừng, thành công dừng ở một toà lâu đài uy nga cực lớn, kiến trúc được xây dựng theo kiểu Đông Âu cổ xưa.

"Sang bên kia!"

Thanh âm quát tháo, còn có tiếng la hét hoà vào, có người bị bọn cầm roi đánh, chúng thô bạo bắt tất cả theo chân chúng vào trong, qua một căn phòng lớn sang trọng như phòng chính điện.

Ở giữa, một người đàn ông ngồi chễm chệ trên chiếc ghế vàng dành riêng, chống cằm như người suy tư. Hắn với làm da bánh mật khoẻ khoắn, mặc âu phục, trên chiếc sơ mi trắng mở vài cúc đầu, để lộ khuôn ngực rắn rỏi vạm vỡ hút mắt, cùng mái tóc bạc kim đặc biệt.

Nghe tiếng động, hắn hé mở đôi mắt đỏ máu sắc như chim cắt, nhếch nhẹ đôi mày rậm sắc nét đẹp như điêu khắc, gương mặt ngũ quan tinh tế đậm nét vương quyền, nam tính hài hòa, khiến cho người khác nhìn thấy không thể rời mắt, nhưng cũng sợ hãi bởi bá khí chết chốc của hắn.

Bên cạnh hắn, còn có vài người đàn ông ngồi hai bên, nhan sắc cũng không kém cạnh, khí chất bất phàm, mỗi người đều có một hầu gái riêng hầu hạ, thể hiện cấp bậc thượng lưu.

"Quỳ xuống!"

Người ở bên dưới lần lượt đều bị ép quỳ, không một ai dám chống đối, cúi lùi, bởi, những kẻ trên kia vốn không phải người. Chúng là quỷ!

Thế giới này, con người và quỷ tộc sống chung, trước kia là kẻ thù của nhau, nhưng vì con người thực không bằng quỷ, không thể giết sạch chúng, đành nghị hoà suốt mấy trăm năm.

Nơi đây là địa bàn của quỷ tộc, hễ con người bước vào sẽ không bao giờ trở ra, và để giữ hoà bình, cứ cách 20 năm, con người lại cống nạp cho quỷ tộc 100 người, tùy ý chúng xử trí.

Những người quỳ bên dưới là vật cống nạp, già trẻ, lớn bé, giàu nghèo đều có đủ, không phân biệt giai cấp, ai bị bóc trúng tên bắt buộc phải trở thành vật cống nạp.

Và, hắn, kẻ ngồi ở giữa chính điện là quỷ vương cao quý ngự trị của đời tiếp theo - Vương Bạc.

Hắn liếc mắt bủn xỉn vào đám người đang run rẩy, không biết nên xử trí con mồi như thế nào.

Mọi khi, hắn đều vứt người vào trong rừng, để họ tự sinh tồn 1 ngày với những mối nguy hiểm giăng sẵn, kẻ nào còn sống sót sẽ được rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên, chưa từng có trường hợp đó xảy ra.

"Xem ra...lại phải dùng cách này..."

Độc âm trong miệng, tay rời khỏi cằm tinh tế, Vương Bạc điềm nhiên đứng dậy, khiễng chân phóng khoáng xuống dưới, chiếc mũi cao của hắn hít một hơi thật sâu, đột ngột dừng lại.

Tầm mắt sáng hoắt như chim ưng săn mồi hướng vào một cô gái với vẻ ngoài phong tình vạn chủng, pha chút mong manh như pha lê sắp vỡ, gương mặt không trang điểm lại phá lệ vô cùng mị hoặc. Vòng tay cô chặt chẽ ôm lấy một bé gái, dường như là người thân của cô.

"Cô, ra đây!"

Ngón tay thon dài, rõ rệt từng khớp xương còn có cả những đường gân nổi lên gồ ghề của người đàn ông chỉ thẳng vào cô, lại bị cô cố tình cúi mặt tránh né vờ như không hiểu. Hắn mất nhẫn nại, sai người kéo cô ra, quăng cô nằm sải dưới nền lạnh lẽo.

Cô luống cuống ngẩn đầu, đôi chân miên man mang giày tây bóng loáng đập vào mắt làm cô giật mình, khẩn trương ngồi dậy, quỳ phục trước hắn, nhỏ bé như một chú chuột nhắt.

Hắn dùng bàn tay đang đeo bao tay da bóng nâng gương mặt có chút bụi bẩn, lướt cặp mắt nham hiểm đánh giá, hỏi.

"Tên gì?"

"..."

"Ta không thích nhắc lại, nói!"

Gần như hét vào mặt, thanh âm to lớn làm cô gái giật mình, hơi nước trong mắt phiếm hồng, chực chờ sẵn sàng trào ra, cô run rẩy, mấp máy nhuận hồng bật thành tiếng.

"Mạc...Thiện..."

"Mạc Thiện."

Vương Bạc hài lòng rời tay khỏi cằm, mất mát luyến tiếc, làn môi bạc khẽ nhếch hàm chứa tia dục niệm.

Bả vai nhỏ nhắn bất ngờ bị tấn công, hắn kéo ngay cô gái đứng dậy, thoắt cái bóp lấy gương mặt nhỏ nhắn. Bàn tay hắn to gấp hai lần mặt cô, phủ ngón tay che trọn mang tai.

Trước nhiều con mắt, hai bên cánh mũi cao không ngừng hít hà vào hõm cổ thon nhỏ, tựa hồ chó sói tìm bạn đời.

Mạc Thiện vô lực chống cự, không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ làm phật lòng hắn, tính mạng khó giữ được.

Hắn hít lấy một hơi mê luyến, nụ cười tà đạo rõ rệt hơn, buông mặt cô ra, hắn hỏi.

"Có muốn sống không?"

"Muốn...sống..."

Đương nhiên là cô rất muốn, ở nơi quỷ ma này, có con người nào lại muốn vào đây để chịu chết.

Chương 2. Tình nhân

Chẳng qua, em gái của cô xui xẻo, bị bóc trúng tên, cô vì muốn bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng, không tráo đổi người được, đành tự mình chui đầu, thay cho một người giàu có khác.

Mạc Thiện không những muốn sống, mà còn phải sống cùng với em gái, vạn lần không muốn cả hai chết thảm thương ở đây.

Không một chút chần chừ, Mạc Thiện chắp hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng thê lương nhất, quỳ phục trước người đàn ông, cúi lạy như một kẻ hèn mọn.

"Xin ngài, hãy tha cho tôi và em gái."

"Em gái?"

Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn đăm đăm vào cô bé đang co rút trong đám người, vì sợ hãi nước mắt cứ rạt rào chảy như thác đổ.

-Thật là đáng thương...

Đáng tiếc, hắn là quỷ vương khét tiếng thập phần tàn nhẫn không có tình, trong mắt không hề có sự lương thiện, thứ hắn không cần tuyệt đối không giữ lại.

Hắn nhàn nhạt phẩy tay, dùng thái độ vân đạm phong kinh lười biếng sai người bắt giữ cô gái.

"Đưa cô ta đến phòng riêng của ta! Những người còn lại quăng vào rừng cho tự sinh tự diệt!"

"Ngày mai người nào còn sống thì thả ra!"

"Vâng!"

Chúng thuộc hạ cúi đầu cung kính hắn, lập tức dùng roi đánh những người bên dưới, ép người rời đi.

"Không, xin ngài, cầu xin ngài hãy tha cho em gái tôi!"

Mạc Thiện bị hai tên cao to giữ chặt, nước mắt mất khống chế giàn giụa khắp mặt, cô khóc như hoa lê trong mưa, càng chống cự chỉ khiến người đàn ông tuyệt tình hơn.

"Mang người đi!"

"Xin ngài, nếu không tha cho em ấy, thì hãy để tôi đi cùng em ấy."

Cô có làm sao cũng không bỏ mặc cô bé, nghe tiếng khóc gọi của em gái, lòng cô đau như cắt, ý thức nhiễu loạn hơn, vùng ra khỏi sự trói buộc, chạy đến ôm lấy chân của người đàn ông.

Tiếc thay, những giọt lệ của cô vẫn hoài công cốc, Vương Bạc thẳng thừng hất tay cô ra, phẩy đầu cho người cưỡng chế cô, kéo lê theo hắn về phòng riêng.

Những kẻ còn lại trong phòng không có lấy một ai can ngăn, chỉ đơn giản thoải mái nhún vai cười, cá cược với nhau, cô sẽ bị người đàn ông tự tay giết chết hay giữ lại.

...

Rất nhanh, Mạc Thiện được đưa vào phòng, bị thô bạo quăng lên giường lớn, cô chới với vài giây, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang tiện tay chốt cửa lại.

Cô không nghĩ đến việc mình sẽ bị cưỡng bức, mà nghĩ tới bản thân sẽ chết sớm hơn em gái, trở thành bữa ăn cho kẻ trước mặt.

Hắn như ác quỷ tula, hai tay cho vào túi, bước tới gần trông bộ dạng ngả ngớn lưu manh, sát khí của một con quỷ không ngừng xâm lược khiến Mạc Thiện lùi dần vào một góc giường.

Cái đầu bất nhược lắc lắc liên tục, tay chân toang muốn trốn chạy, nhưng nhìn khắp nơi chẳng có lấy một lối thoát, cửa chính đã bị khoá, cửa sổ cũng bị mành tối che lại, bốn bên đều là tường thành vững chắc, cho dù cô có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

"Xin ngài, tha cho em của tôi, ngài giết tôi cũng được."

Biết mình khó thoát, Mạc Thiện quỳ trên giường, lạy lục van xin hắn, cô không khóc nữa, chỉ cầu xin ông trời thương xót, giúp cô hồi tâm chuyển ý đối phương, cho người thân duy nhất của cô thoát được kiếp nạn.

Thế nhưng, hắn không phải người, không giàu tình thương như Mạc Thiện nghĩ, hắn bỏ ngoài tai lời van cầu khoan thai của cô, trực tiếp cởi bỏ chiếc đồng hồ, cùng bao tay vứt lên bàn.

Hắn trèo lên giường, lần nữa nâng gương mặt còn nhiễm nước, ngón tay thon dài lạnh lẽo khẽ lướt qua mặt, chạm vào vệt nước còn vương trên gò má, chậm rãi quẹt đi.

Rồi, hắn cúi lại gần cô, thở hơi thành thục nóng rực vào làn da nhạy cảm, phủ bên tai cô âm thanh lạnh ngắt, lạnh rợn gai óc.

"Ta không thích kẻ nhiều lời. Bây giờ ta cho cô một cơ hội."

Vương Bạc lướt tay dơ bẩn từ gương mặt trắng bệch của cô gái, xuống chiếc bụng nhỏ yêu kiều, yêu cầu.

"Muốn sống?"

"Làm tình nhân của ta, sinh con cho ta."

"Ta sẽ không giết cô."

"Tình nhân? Sinh con?"

Hoa dung thất sắc đột ngột cứng đờ, Mạc Thiện choáng ngợp nhất thời, môi mọng mấp máy không thốt nên lời.

Hắn, là quỷ vương kiêu ngạo, trong mắt chỉ có dòng máu quỷ mới thuần khiết, mới sinh ra những thế hệ chất lượng cho hắn. Cớ gì...hắn lại cần một con người bình thường sinh con cho hắn?

Có phải vô lý quá không?

Mạc Thiện không rõ ý hắn, nhưng cô không phải là kẻ tham sống sợ chết, vả lại, cô cực kỳ không ưa quỷ tộc, dù có cơ hội cho bản thân, cô vẫn thao thao bất tuyệt, nhường lại sự sống này, tuyệt đối không để hắn vấy bẩn mình.

"Xin ngài, tha cho em gái của tôi."

Cô quỳ rạp, một phút cũng không ngẩn mặt lên, làm người đàn ông đang cao hứng trở nên bực bội, gạt phăng đi lời nài nỉ, rời khỏi giường, mở cửa.

Chương 3. Chiếc váy

"Mang đồ vào đây!"

Vương Bạc lớn giọng, ngay sau đó một cô hầu gái tay bưng một khay đồ, đặt lên giường, rồi nhanh chóng cúi đầu ra ngoài.

Hắn lại đóng cửa, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hai tay để trên đùi, đạm mạc nói.

"Thay nó vào, không được mặc đồ lót."

"Nếu cô làm ta hài lòng, ta sẽ suy nghĩ tha cho em của cô."

Mạc Thiện nhìn chòng chọc vào thứ trước mắt, một chiếc váy ngủ bằng vải lụa gợi cảm, kèm thêm một chiếc áo khoác mỏng. Thứ này, không biết từ lúc nào mà hắn đã chuẩn bị sẵn?

Nhưng, cô không có thời gian quan tâm, không có thời gian do dự, tính mạng của em gái cô quan trọng hơn, cô vội vàng cầm lấy đồ trên khay, tự động đi một mạch vào phòng tắm bên cạnh.

"Đứng lại."

Còn chưa kịp chốt cửa, người đàn ông bất ngờ lớn giọng cản bước, làm cô giật thót tim quay đầu về phía hắn.

Ngón tay uy nghiêm chỉ xuống đất, hắn vừa nghiêng đầu, vừa nhìn cô, yêu cầu.

"Thay trước mặt ta!"

Hắn sỉ nhục cô đến bước đường cùng, híp mắt nặng nề uy hiếp.

Mạc Thiện hồi hộp thở, cầm chiếc váy giơ lên cao dò xét, thẹn đến đỏ mặt, cô chưa bao giờ mặc những thứ đồ khiêu gợi này, hiện tại lại bị ép đến bước không nguyện ý chầm chậm khuất nhục thay váy trước mặt hắn.

Từng lớp vải trên người đều bị trút bỏ, lộ ra chỗ nhạy cảm được bảo hộ bởi đồ lót. Khi ngón tay cô đưa lên mắc cài sau lưng thì đột ngột dừng lại, cô không muốn phơi bày tất cả trước một con quỷ, to gan lớn mật không làm theo ý hắn.

"Dám mặc đồ lót sao?"

Hắn có vẻ không vừa ý, xoáy sâu đôi mắt nguy hiểm vào cô, dọa cho cô rùng mình mấy cái.

Thế nhưng, cô vẫn ngang nhiên mặc vội đồ, thân hình cô đẫy đà mê người, một thiếu nữ dáng người yểu điệu hoàn mỹ nhưng mới trổ mã không che đi được nét ngây ngô đáng yêu.

"Xinh lắm!"

Tầm mắt dơ bẩn của người đàn ông không ngừng nhìn vào những chỗ riêng tư, hai tay khẳng khiu có che đậy cỡ nào cũng bị hắn nhìn thấu.

Nước da của cô khá trắng, trắng tựa như hoa lê, dù có dính chút bụi bẩn cũng không làm giảm đi sự bắt mắt.

Chiếc váy ngắn ngủi lại khoét sâu trước ngực, bức hai tay khẳn khiu chật che rãnh đôi tuyết hoa, Mạc Thiện cố lắm vẫn không thoát khỏi tầm mắt thèm khát của một con thú cuồng nộ.

Vương Bạc soi xét thân thể cô không chớp mắt, cứ như hắn nhìn thấu được từng bộ phận, có mặc cũng như không mặc. Cô còn thấy hắn liếm môi làm ra hành động như muốn ăn tươi nuốt sống cô của phường ác ôn, làm cho cô bứt rứt khó chịu cùng cực.

Cô không nhát gan, nhưng bị nhìn như vậy cô phải hoá thẹn, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ, trông cô đáng thương dễ dàng kích thích dục vọng trong hắn.

Nước mắt tựa hồ trân chân vụn vỡ không phải là vũ khí làm xiêu lòng hắn, bởi hắn nào có lương tâm, thứ hắn cần hiện giờ chính là cô, có khóc tội nghiệp hắn cũng chẳng đoái hoài.

"Qua đây!"

Hắn ngoắt tay ra hiệu, thấy cô còn do dự lại lười biếng hắng giọng.

"Nhanh lên!"

Mạc Thiện giật mình, tay chân cứng đờ không tài nào điều khiển được, cô lại chọn cách lùi bước, lùi dần vào giường lớn rồi ngã bịch lên đó.

"Cô dám cãi lời ta?"

Người đàn ông xác thực nổi máu xung thiên, cởi ngay chiếc áo sơ mi vứt xuống đất, sải vài bước miên man đã đến ngay chỗ cô gái.

Hắn vương tay bóp lấy một bên đùi ngọc, bàn tay to lớn đến mức dư sức tóm một lần cả hai đùi của cô. Hắn nhào nặn lên da thịt mịn màng, in lên dấu tay đỏ lựng của hắn, mà Mạc Thiện không dám hất ra.

"Làm ơn...hãy...tha..."

Cô thở kiều suyễn hổn hển, cố nhướng người cách xa hắn, làm lại tính nóng của hắn tăng vọt, trong chớp mắt đè cô xuống, phủ thân to lớn giam cầm cô.

Gương mặt cương nghị tuấn lãng cúi sát gần mặt sợ hãi của cô, chiếc mũi cao của hắn lại làm hành động hít hà. Hai mắt hắn nhắm chặt tận hưởng, rồi bỗng dưng mở to, làm cô giật thót tim.

Vương Bạc đột ngột rời khỏi người cô, vẻ mặt tối sầm như có chuyện chẳng lành, hắn cúi người nhặt chiếc áo dưới sàn, sau đó chỉ tay vào mặt cô cảnh cáo.

"Ở yên đây, ta sẽ quay lại."

Mạc Thiện ngớ người chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy hắn gấp gáp rời đi, cả áo cũng chẳng kịp mặc.

Cánh cửa đóng sầm không làm cô giật mình, mị thái vừa sợ hãi lập tức thay đổi, cô bình tĩnh quan sát khắp phòng, ánh mắt va vào một thanh đao cực lớn trưng bày treo trên tường.

Không một chút chần chừ, Mạc Thiện kéo ngay chiếc ghế lại gần, đứng lên, với lấy thanh đao ấy. Cô dò xét cẩn thận, thanh đao cực kỳ sáng bóng, lưỡi sắc bén đủ sức chém sắt như chém bùn.

"Tiểu Vân, chờ chị."

Cô mang theo thanh đao ấy, cẩn thận lại gần cánh cửa, thở mạnh cũng không dám, từ từ đưa tay lên, xoay một vòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play