Xung quanh ai ai cũng đều hoảng sợ, cảnh tượng trước mắt khiến vợ chồng họ Tống bất an.
"Tiểu Uyển! Tiểu Lan là chị ruột của mày, mày dám làm hại đến nó tao sẽ liều mạng với mày, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết" Lưu Hà giọng nói cay nghiệt, bà ta đến giờ phút này không muốn diễn nữa, bao nhiêu năm qua bà ta diễn người mẹ kế tốt đủ rồi. Con gái bà ta đang gặp nguy hiểm, bà ta biết Tống Tiểu Uyển từ nhỏ đến lớn đều sợ mẹ con bà ta, trước mặt người khác bà ta có thể diễn một người mẹ kế hiền lành, yêu thương con riêng hơn chính con ruột nhưng bây giờ bà ta không muốn diễn nữa, con gái bà ta đang gặp nguy hiểm, nếu không đe doạ Tống Tiểu Uyển sợ rằng cô sẽ làm hại đến con bà ta.
"Tống Tiểu Uyển! Cô đừng làm càn, mau thả Tiểu Lan ra, cô muốn gì tôi cũng đều chấp nhận.Cô cần tiền đúng không? Tôi đưa cô, đừng làm hại cô ấy. Chuyện của hai chúng ta, chúng ta tự giải quyết, Tiểu Lan cô ấy không có lỗi trong chuyện này."
Lục Cẩn Hàn vừa nói vừa chầm chậm tiến sát, cố gắng kéo gần khoảng cách.
Đôi mắt cô ngấn lệ bất giác ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, nụ cười chua chát, tay cô vẫn nắm chặt con dao, lưỡi dao vì thế cũng siết chặt cổ Tống Tiểu Lan. Chỉ cần một dao cô sẽ báo thù được cho đứa con của mình, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
Máu trên cổ Tống Tiểu Lan chảy xuống, cô ta hoảng sợ vô cùng, hai chân run rẩy cầu xin:
"Tiểu Lan...tha cho chị, chị sai rồi....Nhưng em biết mà, Cẩn Hàn không yêu em, đứa bé...."
"Câm miệng" Ánh mắt cô tối sầm, cắn chặt môi. "Tống Tiểu Lan, đứa bé là mạng sống của tôi nếu cô muốn trừng phạt tôi cô có thể nhắm đến một mình tôi, đứa bé nó vô tội mà, nó còn chưa có cơ hội được thấy thế giới bên ngoài, nó nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, sao các người nỡ lòng nào...chính các người đã tước đoạt sinh mệnh của nó, nên các người không có tư cách nhắc đến nó. Tôi báo thù cho con của mình có gì sai chứ."
Lục Cẩn Hàn khi nghe những lời nói này, hắn sững sờ.
Thấy tình hình vượt ngoài kiểm soát của Tống Tiểu Lan, cô ta biết chỉ còn cách duy nhất mình mới có thể thoát. Đôi mắt cô ta trong phút chốc chuyển hướng, cô ta cũng muốn đánh cược.
"Cẩn Hàn, anh mau cứu em, Tiểu Uyển điên rồi, em ấy muốn tiền đến điên rồi. Vì đứa bé để níu giữ anh, giờ mất đứa bé em ấy không còn gì để níu giữ anh được nữa, cô ấy phát điên rồi....Anh từng bảo không thích đứa bé, anh ghét Tiểu Uyển mà phải không? Đứa bé và Tiểu Uyển là vết nhơ trong cuộc đời anh mà phải không?.... Cẩn Hàn, cứu em."
Không khí như ngưng động, tiếng nói của Lục Cẩn Hàn cô cũng không còn nghe được nữa, tim cô thắt lại, từng nhịp đập như vụn vỡ.
"Tiểu Uyển, nghe lời tôi, mau thả người ra, tôi sẽ giải thích tất cả cho em." Lục Cẩn Hàn nhận ra hình như hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng thắt lại, hắn muốn đến gần cô, muốn nói tất cả với cô, giữa bọn họ có quá nhiều khúc mắc. Nhưng hình như cô không còn nghe hắn nói nữa.
Thì ra, là cô ảo tưởng, cô ảo tưởng rằng có đứa bé giữa họ là sự may mắn, hắn sẽ dần quay đầu lại, đứa bé sẽ là dây nối gắn kết cho gia đình nhỏ của bọn họ, rồi một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô như cô yêu hắn vậy.
Nhưng không, hắn chưa từng một lần ngoảnh lại, hoá ra tình yêu của cô rẻ mạt đến vậy.
Là do cô tự cho rằng mình đủ mạnh mẽ để đợi hắn. Cô sai rồi, nếu cô quyết tâm sớm hơn, từ bỏ Lục Cẩn Hàn sớm hơn thì có lẽ bảo bối nhỏ vẫn còn bên cô phải không?
Đứa bé mà cô chờ đợi mất rồi, vì sự ngu muội của mình đã khiến bảo bối nhỏ của cô không còn nữa, linh hồn cô cũng theo bảo bối mất rồi, hy vọng sống của cô cũng mất rồi.
Không biết từ khi nào hai mắt cô đã rơi lệ, tiếng ồn ào xung quanh cũng chẳng thể nào át nổi sự đau đớn mà cô đang phải chịu, tai cô ù đi, tay cô buông lỏng đẩy mạnh Tống Tiểu Lan về phía Lục Cẩn Hàn, cô tác thành cho hai người kia.
Cô không muốn làm bẩn tay mình nữa, có trách thì chỉ trách cô quá ngốc, đi đến bước đường này đều chính là vì cô. Vì cô quá yêu hắn mà quên đi bảo bối nhỏ, nếu cô cố gắng bảo vệ bảo bối nhỏ thì đã không...
Tống Tiểu Lan được giải thoát, ôm chầm lấy Lục Cẩn Hàn khiến hắn không thể cất bước tới gần cô, cứ vậy nhìn cô cứ càng lùi về sau, lòng hắn hoảng loạn, giờ phút này hắn cảm thấy rất sợ hãi, cố gắng gỡ bỏ tay cô ta ra.
Tống Tiểu Uyển nhìn hắn, miệng nở nụ cười diễu cợt, chua chát, trong mắt cô bây giờ đã không còn vẻ si mê hắn như trước kia, mà mang theo đó là sự ghẻ lạnh, ghê tởm hắn.
Đưa tay chạm vào bụng mình, nơi đã từng ôm ấp sinh linh bé nhỏ, Tống Tiểu Uyển nuốt chua xót gằn từng chữ.
"Lục Cẩn Hàn, anh nghe cho rõ. Tôi Tống Tiểu Uyển, từ nay về sau sẽ không còn yêu anh nữa, nếu kiếp sau không may gặp lại tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Yêu anh chính là điều hối hận nhất mà tôi từng làm."
Nói xong cô quay đầu lại chạy đến thành cao của bệnh viện.
"Tiểu Uyển, quay lại." Lục Cẩn Hàn hét lớn, hắn cố hất Tống Tiểu Lan ra.
"Bảo bối nhỏ đừng sợ, mẹ đến gặp con đây, đợi mẹ nhé." Tống Tiểu Uyển thì thầm.
Cô nhảy xuống không chút lưu luyến, dứt khoát thoát khỏi chốn đau thương này....
"Tống Tiểu Uyển, cô còn không mau tỉnh dậy, muốn giả vờ đến khi nào?" Bên tai cô là tiếng trách mắng của Lưu Hà, đầu cô rất choáng.
Không phải cô đã chết rồi sao?
Cô mở mắt, trần nhà trắng xoá, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị một vũng nước tạt thẳng mặt, có chút lạnh lẽo, cổ cô ho khan, nước sộc lên mũi khiến cô khó chịu ngồi dậy.
"Cuối cùng mày cũng chịu tỉnh rồi sao? Mày nghĩ nhà này nuôi mày để mày nằm không chắc. Mày có bệnh cũng phải làm, nhanh chóng xuống chuẩn bị đồ ăn."
Lưu Hà vừa nói vừa chỉ tay ra cửa. Tống Tiểu Lan bên cạnh nhìn bộ dạng của cô hiện tại cũng cười khẩy, vẻ mặt tự đắc, giả vờ trách vấn nhẹ.
"Tiểu Uyển à, em thấy đó, nhà cửa mà không có em thì không được đâu. Chị biết là em rất nghe lời mà, nếu chị không bị bệnh chắc chắn chị sẽ cùng em làm việc rồi...em không giận chị đúng không? Haizz, em nhanh dậy đi, mẹ sắp nổi giận rồi."
Tống Tiểu Uyển vẫn im lặng, nhìn cảnh tượng xung quanh.
"Thôi được rồi, để chị đưa mẹ ra ngoài, em nhanh xuống đi." Tống Tiểu Lan nháy mắt với Lưu Hà rồi kéo bà ta đi không quên khép cửa lại.
Mọi thứ đều quen thuộc đến kì lạ khiến cho cô ngộp thở, đưa tay chạm lên bụng, cảm giác mất mát kia vẫn như hiện diện đâu đây.
Cô đứng lên, mặc kệ toàn thân nhỏ nước, cô chạy đến trước gương nhìn bản thân.
Qua góc độ này cô thấy rõ một Tống Tiểu Uyển tuy có thần sắc hơi nhợt nhạt, nhưng vẻ hồn nhiên ngây thơ vẫn còn lưu lại, không giống như sau khi lấy Lục Cẩn Hàn, đôi mắt cô đã không còn nét vô tư như bây giờ, bên hắn cô bị giày vò, không ăn không ngủ khiến bản thân trông hốc hác, tiều tụy, vẻ xinh đẹp vốn có của cô cũng bị phai nhạt dần.
Hình như cô đã trọng sinh!
Cô trở lại 2 tháng trước, trước khi âm mưu bỏ thuốc hôm đó xảy ra, khiến cô vô tình là con cờ bất đắc dĩ trong ván bài kia. Lẽ ra, đêm đó Tống Tiểu Lan mới là người cùng Lục Cẩn Hàn.....
Dù trọng sinh thật khó tin nhưng nếu ông trời đã thương xót cô để cho cô cuộc đời mới, lần này mặc kệ ra sao cô nhất định không còn muốn liên quan gì đến hắn nữa, cũng sẽ tránh cái đêm định mệnh ấy, chỉ có như vậy cô và hắn sẽ không kết hôn, không tái diễn lại bi kịch đau thương ấy nữa. Đời này cô thề sẽ tránh xa hắn, tránh xa người từng khiến cô bi thương, hắn cũng là người khiến bảo bối nhỏ rời bỏ cô.
Thì ra kiếp trước, Lục Cẩn Hàn lần đầu gặp cô đã không có ấn tượng tốt, cho rằng cô là cô gái lẳng lơ, xung quanh cô toàn là đàn ông, cô lừa tình hết người này đến người khác, cô hám tiền đến mức thấy ai có tiền đều bám theo không buông, tính cách trạch thượng. Trong mắt hắn, cô như một vũng bùn, nếu chạm vào hắn hắn sẽ cảm thấy bản thân dính bẩn.
Những tiếng xấu kia tất nhiên được tạo ra từ mẹ con Lưu Hà.
Đến mãi về sau cô mới biết trong mắt hắn cô là người như vậy, nếu biết trước hắn ghét cô đến thế kia chắc chắn cô sẽ không tới gần hắn.
Không ai biết rằng, kiếp trước cô yêu hắn chỉ vì một lần được cứu mạng. Lúc ấy, bố cô đang có một hợp đồng quan trọng, vì biết cô quen con của vị giám đốc kia liền không ngần ngại mang cô theo, mục đích để cô trò chuyện với bạn học kia, hai gia đình thân thiết, việc kí hợp đồng sẽ càng thuận lợi.
Việc kí hợp đồng lần này rất lớn bắt buộc phải lên lịch trình gần biển. Thế là cả gia đình cô tiện thể xem chuyến đi này như là đi du lịch, thuê hẳn một chuyến du thuyền hạng sang.
Cô lúc đó đứng trên mạn thuyền, phía sau bị một lực đẩy làm cô rơi xuống nước.
Tống Tiểu Uyển không biết bơi, cố gắng vùng vẫy bất thành, điều tuyệt vọng hơn cả là từng người trên thuyền không ai cứu cô cả, cô thấy mọi người quanh thuyền, thấy mẹ kế, thấy Tiểu Lan và cả bố cô đang nhìn mình...vẻ mặt lo lắng cũng dường như không lo lắng,nhưng rồi cũng chẳng ai nhảy xuống cứu cô cả.
Lúc đó cô đã thực sự buông xuôi, mặc kệ mình chìm xuống biển, hai tay cô buông lỏng không muốn giãy dụa thêm nữa, cô nhớ mẹ, cô muốn gặp mẹ.
Khi bạn tuyệt vọng nhất lại có một bàn tay cứu bạn khỏi vực sâu, bạn cho đó là hy vọng.
Đúng vậy, ngay lúc đó, thân ảnh kia, từ trên cao tiến lại gần cô, kéo cô lên bờ.
Cô ho sặc sụa, muốn cảm ơn người kia nhưng ngẩng đầu lên chỉ còn thấy bóng lưng hắn, bóng lưng rộng lớn đó đã cứu cô một mạng, hắn cứ thế rời đi, không để lại tên, không một lời nói, nhưng nó lại khắc sâu trong tim cô.
Để rồi, khi gặp lại cô đem lòng yêu hắn.
Cô có thể nhận ra hắn ngay từ lần đầu gặp chính là nhờ nốt ruồi bên tai hắn, nó để lại ấn tượng rất sâu sắc. Lúc hắn bế cô lên bờ cô đã nhìn thấy góc cạnh đó, giữa ảo ảo mơ mơ hồ hồ mắt cô dán chặt lên tai hắn, góc nghiêng kia của hắn tuy cô không nhớ rõ nhưng hình nốt ruồi kia đã len lỏi trong tâm trí cô....
Chuyện đau buồn cứ để nó đi qua...
Hiện tại, Tống Tiểu Uyển biết mình nên làm gì, cô muốn dọn ra khỏi căn nhà này.
Cô nhớ rõ sau khi kêt hôn cùng Lục Cẩn Hàn thì thư thông báo trúng tuyển đại học cũng tới. Kiếp trước cô bỏ lỡ, kiếp này cô không muốn bỏ lỡ nó nữa.
Vì Lục Cẩn Hàn mà cô đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, bây giờ cô sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.
Cô muốn kiếm tiền, cô muốn trở thành bác sĩ giỏi, theo đuổi ước mơ chưa thể hoàn thành.
Học đại học là khoản phí rất lớn, sẽ không ai giúp cô cả, nếu cô không tự mình đứng lên thì chỉ có thể để người ta tùy ý dẫm đạp mà thôi.
Tống Tiểu Uyển suy tư một lúc rồi cũng vào phòng để thay đồ, trước mắt cô không thể biểu hiện khác thường tránh để người khác phát hiện.
Còn khoản phí kia cô sẽ tìm cách giải quyết, buổi chiều cô sẽ thử tìm việc làm thêm vậy.
Cô bước xuống lầu, đi thẳng qua hai mẹ con kia rồi vào bếp. Phía sau lưng là tiếng trò chuyện, không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.
Dì Lưu trong bếp vừa thấy cô, liền đau lòng rồi lắc đầu không nói gì thêm, mỗi người một việc.
Dì Lưu làm việc ở nhà họ Tống hơn 20 năm rồi, việc gì bà còn không hiểu nữa. Ở đây bà chứng kiến tất cả, nhưng bà biết phận người làm thuê đâu có tiếng nói, dù thương đứa trẻ tội nghiệp kia bà cũng không thể giúp. Bà chỉ là quản gia nhỏ bé, nếu bà làm sai cũng sẽ bị đuổi huống hồ đứng ra thay Tống Tiểu Uyển ra ra mặt đòi chút công lý.
Đợi đồ ăn dọn xong, dì Lưu liền kéo Tống Tiểu Uyển xuống bếp, bởi lẽ khi không có bố cô hoặc khách đến thì cô không được phép ngồi bàn trên cùng hai mẹ con kia, đó cũng chính là nguyên tắc ngầm khi sống chung dưới một mái nhà cùng bọn họ.
Tống Tiểu Uyển sinh ra bởi một người phụ nữ có xuất thân từ cô nhi viện, là người không biết gốc gác mình ở đâu, người phụ nữ ấy tuy ăn mặc giản dị nhưng dáng vẻ lại rất xinh đẹp, toát lên vẻ tao nhã, kiều diễm đến lạ.
Trong kí ức của Tống Tiểu Uyển, mẹ cô vô cùng thanh thoát, diễm lệ đến mức ai nhìn vào một lần cũng muốn quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, người phụ nữ ấy dù mang theo cô cũng luôn được rất nhiều người theo đuổi nhưng lại chẳng ai có thể bước vào tim mẹ cô cả.
Chính bố cô đã làm tổn thương người phụ nữ ấy, vì ông mà bà ấy đã vô tình rơi vào cảnh kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Đúng vậy, ông ta đã lừa bà ấy, khiến bà ấy tin vào tình yêu giả dối mà ông ta dàn dựng nên. Để rồi số phận nghiệt ngã khi Lưu Hà biết tin chồng mình ngoại tình.
Năm cô 6 tuổi, cô thấy mẹ bị tát bởi một người phụ nữ lạ, người phụ nữ đó rất hung dữ, trên môi có nốt ruồi đen lớn không ăn khớp khuôn mặt càng làm bà ta trông càng đáng sợ hơn, cô lúc đó đã giận dữ chạy đến cắn tay bà ta thật mạnh, bà ta muốn đánh cô nhưng mẹ cô đã ôm cô vào lòng để mặc bản thân bị đánh mà không hé nửa lời.
Cô bé Tiểu Uyển chỉ biết sau khi người phụ nữ kia đi, mẹ cô đã khóc rất nhiều, trong mắt bà ấy lúc đó dường như không còn thấy đứa trẻ Tiểu Uyển bảo bối của bà ở đó như hằng ngày nữa, thay vào đó là ánh mắt vô hồn thẫn thờ.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã thấy bên cạnh là một thi thể lạnh buốt, đôi mắt xinh đẹp kia đã nhắm lại, cô gọi mãi, gọi mãi cũng không lời hồi đáp....
Sau đó, cô lang thang rồi bị kẻ xấu bắt cóc, chuẩn bị bán cho một gia đình người Anh, vì quá sợ hãi đêm trước khi bị đưa đi, cô tìm cách chạy trốn, đứa trẻ theo tâm thư lần mò tìm đến địa chỉ mẹ cô để lại.
Cô gào khóc gọi bố trong đêm đen kịt, mặc dù trong thâm tâm cô không hề muốn phát ra từ này. Một đứa trẻ 6 tuổi làm sao có thể chống chọi lại bão táp ngoài kia, đây là cách duy nhất cứu lấy mạng sống mình, cứu lấy niềm hy vọng của mẹ.
Đêm đó nhà họ Tống bị náo loạn, vì không thể để gây ra tai tiếng, ông nội Tống đã đưa cô vào nhà họ Tống, bắt người đàn ông kia nhận cô. Thân phận của cô từ đó trở thành một đứa con riêng, trong giới thương trường không ai không khỏi tò mò liệu mẹ của cô là ai? Chỉ là không ai có thể đoán được...
Dì Lưu lay cánh tay Tống Tiểu Uyển đưa cô ra khỏi hồi ức kia.
"Tiểu Uyển, con không sao chứ? Đỡ sốt chưa? Có mệt không? Bà chủ cũng thật là, có ta ở đây rồi còn gọi con xuống làm gì không biết." Dì Lưu lo lắng, đưa tay sờ trán cô.
Tống Tiểu Uyển lắc đầu.
"Con quen rồi dì, đây đều là việc con nên làm." Cô cố gắng để cười một cách vui vẻ nhất rồi ngồi xuống bàn.
Cô ăn từ tốn, cổ họng vẫn có chút rát do vừa mới sốt xong nhưng hình như cô lúc này đã không còn cảm thấy đau nữa, mọi chuyện trải qua từng chút từng chút khắc hoạ vào tâm can cô, hai mắt cô đỏ hoe.
Để trốn tránh việc mình khóc cô vội dọn bát chạy lên lầu.
Bên trong phòng cô vùi đầu vào gối khóc nức nở, cô nhớ bảo bối nhỏ của mình, cô hận bản thân đã không thể bảo vệ được con...
Qua một lúc lâu sau, Tống Tiểu Uyển trở về trạng thái ban đầu, lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn.
Hôm nay là khởi đầu mới của cô, chuẩn bị đồ xong, cô đi xuống báo với dì Lưu hôm nay cô về muộn rồi gọi taxi đi.
Ở trong nhà họ Tống cô chỉ cần dậy sớm nấu đồ ăn sáng thời gian cả ngày còn lại sẽ không ai quản cô. Mẹ con Lưu Hà rất ít khi ở nhà vào ban ngày, bọn họ xuất thân là danh môn nên thường xuyên đến những nơi sang trọng để tán gẫu cùng bạn bè, đây cũng là cách tiếp cận giao lưu các mối làm ăn giữa các gia tộc với nhau. Tất nhiên với thân phận con riêng như cô có nằm mơ cũng không thể bước vào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play