Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[CapRhy] Sài Gòn Ngày Xưa...

Chương 1

//hành động// /cảm xúc/ *suy nghĩ* "nói nhỏ"
________
NovelToon
_Báo Cũ Bên Ngọn Đèn Vàng_
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Châm thuốc, vắt chân lên ghế//
Cọt kẹt~
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Chỗ anh ngồi vẫn trong y như lần đầu tôi tới"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đẩy nhẹ xấp báo cho thẳng hàng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Cũng là cái quán này cũng là ngọn đèn vàng cũ, chỉ là...''
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Người tới người đi"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"người ta tới coi báo, còn tôi thì đến coi anh"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Báo đọc xong thì treo lại, còn người coi mãi vẫn chán cậu à"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khe khẽ//
Không buồn cũng không vui
Chỉ là thói quen cười tự giễu mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ghé sát hơn, giọng khàn đặc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Tôi giữ chức, quen nhìn kẻ chạy theo thời cuộc"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Thứ tôi coi hoài không chán, là người dám sống chậm"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Dò từng chữ trên mặt báo cũ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chậm không phải là đứng yên"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chỉ là tôi không vội bán mình cho cái mau qua"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngửa người ra sau, ánh mắt chẳng rời bóng dáng kia dưới đèn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Câu đó, ghi lên bìa báo được rồi đó"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Bìa báo người ta chỉ cần tin sốt dẻo"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Còn tôi chỉ có mấy chữ nguội nguội, mời ai đọc?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Tôi đọc"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nói chậm, rõng ràng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Và tôi ngồi đây hoài...Chừng nào chữ của anh còn nguội"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//rót chén trà, đẩy ra trước mặt Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Trà nguội rồi đó, cậu uống hông"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nụ cười thoáng qua như chưa từng có ai hỏi han thật lòng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Chữ nguội,trà nguội.Nhưng tôi thì không"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khẽ nhất chén trà lên, ánh mắt nhìn ra dây báo phơi lấp lánh dưới ánh đèn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Được, vậy thì cũng đáng 1 lần ngồi lại"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười nhẹ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Đêm nay mát dạ, chẳng chi vội vã"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Kể với ông 1 câu chuyện cũ xem như trải lòng"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gõ ngón tay lên mặt bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tôi nghe, ông cứ thông thả mà nói"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đưa mắt nhìn ra ngoài song cửa//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Người ta nói...Sài gòn dễ khiến người ta quên"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mà cũng dễ khiến người ta nhớ..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Nhớ dai như sương sớm, bám riết trên vai áo"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ừ thì... Chốn này vốn vậy. Nhanh thì quên,chậm thì khắc cốt"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cười như gió thoảng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Hồi đó, tôi từng ngồi quán này, cũng là bàn này..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mà người nói chuyện thì chẳng phải là ông"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhất chai bia lên khựng lại giữa chừng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Người cũ!"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"gọi là người quen cũ thôi"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mà thôi, chuyện đó để sau. Hôm nay tôi hỏi ông 1 câu"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Nhớ trả lời thật lòng"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Xin ông cứ việc hỏi"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ông có thấy khi nào lạc lõng giữa nơi mình từng sống thuở nhỏ chưa?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/lặng im giây lát/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Mỗi sáng ra, tôi vẫn đi ngang Nhà Hát Lớn, nhìn mấy bà bán vé số, mấy ông sửa giày...Vậy mà có bữa tôi thấy mình như khách lạ"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ấy mới hay, quyền cao chức trọng, hay áo vải chân đất, chung quy cũng chỉ là kẻ mượn chốn này mà sống"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch mép cười mà mắt lại đượm buồn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Đời người, rốt lại cũng chỉ là trọ tạm"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Cho nên đêm nay tôi muốn ngồi lại với ông"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Người ta sống gấp quá, chẳng mấy ai chịu nghe nhau 1 tiếng thật lòng"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Vậy thì ông kể đi"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tôi vẫn còn đây, tai vẫn còn tốt, lòng vẫn còn chỗ"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ừm..."
Cả hai im lặng 1 nhịp
Ngoài kia xích lô vẫn lăn bánh
Chậm rãi như hơi thở của Sài Gòn cũ
Tiệm cũ không thay đổi. Chỉ có hai người đàn ông Mỗi lần gặp nhau là một lần Lòng không chịu cũ đi.
_KẾT THÚC_

Chương 2

//hành động// /cảm xúc/ *suy nghĩ* "nói nhỏ"
_________
NovelToon
_Dưới Bóng Nhà Hát Lớn_
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Chỉnh lại ve áo//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Chuyến xe gần nhất cũng vừa khuất bóng.Tôi đưa anh về 1 đoạn"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//do dự giây lát rồi gật đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Người như vậy...Đi cùng chắc chẳng mất mặt đâu*
Tại sao á
Tại Đức Duy là 1 quan to còn Quang Anh chỉ là 1 người bình thường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Nếu không phiền, ta ghé Nhà Hát Lớn 1 chút.Trăng nay sáng, lòng tôi lại chẳng yên"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tay cho vào túi quần//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Có người hay tìm yên ở những nơi náo nhiệt"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Có người lại tìm náo trong lòng yên"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Anh thuộc dạng nào"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước chậm bên cạnh Đức Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Giọng khàn hơn trong gió đêm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tôi chỉ...muốn nhìn lại 1 chút ánh sáng xưa cũ"
[Trước Nhà Hát Lớn-Ánh đèn vàng nhạt hắt lên mái vòm cổ kính]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn hàng ghế đá dọc Nhà Hát Lớn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ngày trước, tôi từng được đưa đến đây, khi nhỏ.Lúc ấy ông tôi còn là giám đốc cơ sở Văn hóa."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngước lên nhìn mái ngói rêu phong//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Còn tôi, mỗi lần đi qua chỉ dám ngó qua khe cửa"
1 giọng phụ nữ vang khẽ bên phía cánh gà Nhà Hát
"Duy...Phải cậu Duy không ?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//quay lại, ánh mắt hơi sững//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Cô Tuyết vẫn chưa rời đoàn cải lương sao"
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
//bước ra từ phía trong//
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
//tay cầm tấm khăn voan cũ//
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
"Người như tôi...đi đâu cũng là cái bóng sau màn nhung"
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
"Ủa, còn cậu đây là... ?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cúi đầu lịch sự//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chào chị, tôi là người ghé qua 1 chút quá khứ"
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
//nhìn cả hai, mắt hơi cười//
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
Tuyết[Diễn viên cũ của đoàn]
"Đêm nay trăng sáng,Nhà Hát lâu rồi mới có khách đứng im lâu như vậy"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn sang Quang Anh, ghé sát hơn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Hay là đêm mai, ta lại ghé...nếu anh còn muốn"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay sang, ánh nhìn khó lường//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Đêm mai, tôi còn nhiều điều để nói, nhưng chẳng biết có ai muốn nghe..."
*Tách tách
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng bên nép mái hiên Nhà Hát//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ông quên mang theo dù rồi à"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngước nhìn trên bầu trời lấp loáng ánh đèn rọi qua làn mưa nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Tôi muốn đi bộ 1 quãng.Cho ấm đầu"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chớ cảm lạnh. Gió đêm đất Sài Gòn chẳng dịu như ban sớm"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tiến lại gần đứng sát bên Anh dưới mái hiên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ta nghe...người ta hát vọng cổ ở phía sau rạp... Ông có nghe thấy gì không?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Vọng cổ ư ? Giữa lòng đô thị mà vẫn có người nhớ quê vậy sao ?*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhắm mắt lắng nghe//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Có...nhẹ lắm. Như một lời từ trong chiêm bao vọng về"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt ánh mắt xa xôi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Họ hát buồn thiệt.Nhưng chẳng hiểu sao... Lại thấy lòng yên"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Phải chăng vì lòng ông có chỗ trống... Nên tiếng buồn dễ neo vào"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Quay đầu sang nhìn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ta trống từ khi nào, ông biết sao ?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//kéo nhẹ ve áo, lãng đi ánh mắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chỉ đoán vậy. Người có mọi thứ thường ít khi lang thang đêm mưa thế này"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bất chợt chạm tay vào vai Quanh Anh, giọng thấp hẳn xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Người không có gì, cũng ít khi dám nói lời thẳng như vậy"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sững lại, môi mấp mấy định nói gì rồi lại thôi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Giọng vọng cổ phía sau rạp:
"Trăng vỡ đôi miền,lòng người hoá đá...Ai nhớ ai qua tháng năm dài..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rút khăn tay, đưa ra nhẹ nhàng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Nè, lau đầu đi, mái tóc ướt thế kia dễ cảm"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhận khăn lúng túng cuối đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Cảm ơn..."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ngày mai ông rảnh chứ ?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Buổi trưa thì có"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Vậy thì chúng ta ra quán cà phê đầu ngõ Gia Long. Tôi có mấy thứ này muốn đưa"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Thứ gì mà phải hẹn riêng vậy*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ừm vậy mai gặp..."
Không khí đêm Sài Gòn cũ rêu phong phủ lên mái Nhà Hát, có người đến tìm ký ức, có người chưa từng rời nó.
_KẾT THÚC_
T/g
T/g
Có ai thắc mắt là vì sao cả hai nói nhỏ nhiều không
T/g
T/g
Tại vì Người Sài Gòn xưa nói chuyện nhẹ nhàng, từ tốn, có chừng mực, tinh tế và biết giữ thể diện cho nhau.
T/g
T/g
🤓☝🏻

Chương 3

//hành động// /cảm xúc/ *suy nghĩ* "nói nhỏ"
_________
NovelToon
_Quán Cà Phê Đầu Ngõ Gia Long_
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//kéo cánh cửa gỗ cũ kỹ, bước vào quán cà phê đầu ngõ Gia Long//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Cái mùi gỗ mục xen chút hương cà phê cháy khét...vẫn y như năm nào*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi xuống góc trong cùng, dựa lưng vào tường gạch trần, tay lật thực đơn đã sờn mép//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bước vào, chậm rãi gật đầu với chủ quán, ánh mắt đảo qua một lượt rồi dừng lại ở Quang Anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ngồi một mình không thấy chán sao?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ, rót nước trà từ bình sứ cũ đặt sẵn trên bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Không chán. Chỉ là… cần một chút yên lặng."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi đối diện, tay tháo găng da, đặt lên mặt bàn gỗ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mà yên lặng kiểu này… chỉ có ở mấy chỗ cũ kỹ như đây."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//liếc nhìn ly cà phê Duy gọi, thấy vết son nhòe ai đó để lại trên miệng ly//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Lâu rồi mới thấy anh gọi cà phê đá. Trước toàn uống whisky."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Nay không làm quan to à?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười khẽ, cúi đầu châm điếu thuốc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Vẫn làm. Nhưng hôm nay mệt, không muốn giả vờ nữa."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những chiếc lồng đèn đỏ đong đưa theo gió//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Gia Long không thay đổi mấy… Nhưng người ta thì đổi sạch."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Người ta đổi... còn em thì vẫn như cũ. Ngồi đúng cái ghế năm xưa, vẫn gác chân lên cái bàn trầy góc này."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Vẫn uống trà chứ không uống cà phê. Tôi luôn sống lùi."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch mép cười, nhẹ nhàng đặt chiếc gạt tàn về phía Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chẳng ai sống lùi cả. Chỉ là tôi không muốn chạy tới. Mà ông thì khác… ông lao tới, bất kể thứ gì chặn đường."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hít sâu một hơi thuốc, khói lan ra từng vòng, mờ dần trên nền sáng yếu ớt của đèn trần//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ông từng lao tới, đúng. Nhưng khi quay đầu lại, không thấy ai chờ ở phía sau."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn anh, im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Vậy hôm nay... anh quay lại đây để tìm ai?"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt trầm xuống, giọng khàn đi vì khói thuốc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Để tìm một người từng im lặng ngồi đối diện mình suốt bốn năm mà chưa từng hỏi 'đi đâu'."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Chỉ rót trà. Và chờ."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//rót trà lần nữa, mùi nhài phảng phất//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Trà nguội rồi. Không còn thơm."
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn ly trà, rồi nhìn Anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Thơm hay không… không quan trọng. Quan trọng là còn người rót."
Không khí quán yên ắng. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn lao xao. Nhưng trong góc nhỏ ấy, thời gian như dừng lại.
_KẾT THÚC_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play