【DARKCONAN/ALLCONAN】Đứa Trẻ Chẳng Ai Thấu Hiểu?
chqp 2:
𝕥/𝕘
tự nhiên vô lại thấy thông báo
𝕥/𝕘
thôi vô nải giờ nhảm quá =)), toi sẽ tóm tắt mụt chút nhe
⋅˚₊‧ ଳ⋆.࿔*:・𝘽𝙖̉𝙣𝙜 𝙘𝙝𝙪́ 𝙩𝙝𝙞́𝙘𝙝:
✶ //abc// : hành động
✧ “abc” : suy nghĩ
☆ ~abc~ : giọng ngọt ngào hoặc dẹo
✯ *abc* : thì thầm, nói nhỏ
✪ [abc] : nhắn tin
✬ ||abc|| : gọi điện
★ +abc+ : thêm những thông tin ko xuất hiện trong truyện
✶ ‘abc' : giải thích những tình huống khó hiểu, mấy lời xàm xí của 𝕥/𝕘
Khi hắn lướt qua bầu trời ngang qua Conan…
Cậu bé vẫn đứng đó, không bắn dây, không nhúc nhích. Chỉ ngẩng mặt.
Ánh mắt em lạnh lẽo. Mệt mỏi. Nhưng sắc như dao. Và môi em… nở một nụ cười nhạt.
Hắn sững người.
Không hiểu vì sao… hắn thấy rùng mình.
Dù đang bay trên không trung, dù đã rút lui khỏi màn trình diễn…
… nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại đúng lúc ngang qua tầng mái nơi cậu nhóc kia đứng.
Em ta không nói gì.
Không ra hiệu, không đuổi theo, không bắn dây, không hô lớn như mọi lần.
Chỉ là đứng đó – một mình – gió thổi nhẹ vào tà áo sơ mi trắng.
Và mỉm cười.
Kid khựng tay lại trên dù lượn.
Dù bay tiếp… nhưng ánh mắt hắn cứ mãi dán vào hình bóng nhỏ đó.
KID (kaito)
“Biểu cảm gì vậy…?”
“Lạnh nhạt? Mệt mỏi? …Hay là… thắng thế?”
Cái cười đó không phải chiến thắng. Cũng chẳng phải giễu cợt.
Nó giống như một người… đã quá hiểu ván cờ đến mức chẳng buồn ăn mừng nữa.
nv phụ
//Ông Jii hỏi qua thiết bị// Cậu chủ, chúng ta thoát rồi! Giờ quay về chứ?
Nhưng hắn không trả lời ngay.
Vì trong đầu hắn vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân vô hình của cậu nhóc kia…
Và ánh mắt – rất buồn nhưng lại không hề yếu ớt – nhìn thẳng xuyên qua lớp mặt nạ của hắn.
… vì em đã giải ra lâu từ trước rồi, nên giờ nếu có đi nữa thì cũng chẳng còn gì hấp dẫn cả.
Haibara (Sherry)
//Haibara liếc em một cái, rồi thở dài//
“Lại tự ôm hết vào mình nữa rồi…”
Tớ không hiểu nổi cậu nữa, Conan à. Cậu bảo không hứng thú, nhưng mắt cậu lại đỏ ngầu như vừa trải qua một trận chiến tâm lý cả đêm.
Conan không đáp.
Chỉ lẳng lặng cúi đầu đi thẳng, hai tay đút túi áo, vai hơi run lên vì gió đêm… hay là vì cơn mỏi mệt dồn lại.
sau đó cả hai về nhà tiến sĩ
vì… bọn họ và cả đội thám tử nhí đều hẹn tối ở nhà tiến sĩ ngủ qua đêm
Khi đến nhà bác Agasa, đèn vẫn sáng. Tụi nhỏ đang ngồi xem chương trình trực tiếp phát lại trận đối đầu giữa Kid và cảnh sát. Tiếng hò reo vang lên từ TV khiến căn nhà ấm hẳn lên.
Genta (báo vl)
Waa! Anh Kid bước đi trên không kìa!
Mitsuhiko (mít)
Anh ấy thiệt ngầu ghê á!
Conan chỉ im lặng, gỡ kính ra, đi thẳng vào phòng.
Không giải thích gì. Không lên tiếng.
Haibara đứng trước cửa, nhìn theo bóng lưng nhỏ ấy
Haibara (Sherry)
“Đúng là cậu đã giải ra rồi…”
“Nhưng có vẻ… điều cậu không giải được lại là chính bản thân mình.”
Chap 2 – Bóng đen trong đầu Kaito
Đêm ấy, sau khi hoàn tất “màn trình diễn thành công”, Kaito ngồi thừ trong phòng tối. Chiếc nón trắng vứt chỏng chơ trên bàn. Mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch.
Hắn đã bước đi trên không trung. Đã khiến đám cảnh sát phát điên vì tưởng mình là ảo ảnh. Đã trộm đi ánh mắt của hàng trăm người chỉ trong tích tắc.
Nhưng có một ánh mắt… khiến hắn thấy nghẹt thở.
Cậu bé ấy.
Conan.
KID (kaito)
Ánh mắt đó là gì vậy…?
Không phải ánh mắt sợ hãi. Cũng không phải khinh thường.
Mà là một cái gì đó… sắc lạnh.
Mệt mỏi.
Và nguy hiểm.
Không giống một đứa trẻ. Cũng chẳng giống một người đang bị đùa giỡn.
Mà như thể… chính hắn mới là quân cờ trong tay đứa bé ấy.
Kaito bật lại đoạn ghi hình từ thiết bị gắn trên găng tay. Phóng lớn hình ảnh Conan đứng trên nóc tòa nhà — bất động. Nhìn lên hắn bằng ánh mắt vô cảm.
Rồi… cười nhạt.
Một nụ cười khiến sống lưng hắn lạnh toát.
KID (kaito)
…Không thể nào…
Kaito tua lại lần nữa. Dừng ở đúng khoảnh khắc ánh mắt đó nhìn hắn.
Không lẫn vào đâu được.
Đó là ánh mắt của một người biết tất cả, chỉ đang chờ xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Lần đầu tiên… Kaito cảm thấy màn ảo thuật của mình không phải là thứ nổi bật nhất trong đêm ấy.
Sáng hôm sau – 7:00 – Trường Tiểu học Teitan
Cậu bé ấy xuất hiện. Như chưa từng có gì xảy ra.
Áo thun, cặp kính nhỏ, tay bỏ túi, mặt lười biếng.
Haibara (Sherry)
//Haibara Ai đi cạnh, giọng nhàn nhạt// Cậu đói chưa?
Haibara (Sherry)
Tớ để phần bánh sandwich cho cậu. Lỡ chết đói giữa đường thì đừng trách.
Em không trả lời. Mắt cậu vẫn mơ màng nhìn về phía xa.
Nhưng Haibara nhận ra… hôm nay em không thèm giấu cái bọng mắt.
‘mẻ cũng hay thiếu giấc vì tên nào đó, tổ chức, và vài vụ án 🥲’
Haibara (Sherry)
Vẫn chưa ngủ à…?
Cùng lúc đó – Kaito ở lớp học riêng
Hắn chống cằm, mắt nhìn vào điện thoại, phóng to hình chụp Conan từ tối qua.
Kaito vẫn không thể gạt đi cảm giác đó.
Cảm giác… cậu bé ấy không phải học sinh tiểu học. Không đơn giản chỉ là “con nít giỏi suy luận”.
Không… em giống như người đã quá hiểu tổ chức. Quá hiểu hắn. Và biết điều gì khiến đối phương suy sụp.
Hắn thấy… mình như đang ở dưới sàn cờ.
KID (kaito)
Thú vị đấy.//Kaito cười nhỏ, nhưng không giấu được vết rạn nơi đáy mắt//
Tối hôm đó – trong phòng
Em ngồi trên giường, mở sổ ghi chép.
Tay em run nhẹ. Một phần vì mệt. Một phần vì lạnh.
Đã bao lâu rồi… em chưa ngủ trọn một đêm?
Góc trang giấy là bản phác kế hoạch tâm lý đêm qua.
Mọi bước đi của KID.
Mọi phản ứng từ cảnh sát.
Mọi cảm xúc mà hắn nghĩ mình đang kiểm soát.
Em gạch dòng cuối.
“Kaito KID – dính bẫy. Bắt đầu dao động.”
Em nhếch môi. Nhưng nụ cười đó không mang niềm vui.
Chỉ là… một sự trống rỗng lạnh lẽo.
Conan (dth🥲)
Tiếp theo là gì đây, siêu trộm? //giọng em khàn khàn.//
“Muốn chơi thì tôi sẽ dẫn anh đi xa hơn nữa.”
chqp 3:
𝕥/𝕘
off mấy ngày tự nhiên siêng ngang 😇
⋅˚₊‧ ଳ⋆.࿔*:・𝘽𝙖̉𝙣𝙜 𝙘𝙝𝙪́ 𝙩𝙝𝙞́𝙘𝙝:
✶ //abc// : hành động
✧ “abc” : suy nghĩ
☆ ~abc~ : giọng ngọt ngào hoặc dẹo
✯ *abc* : thì thầm, nói nhỏ
✪ [abc] : nhắn tin
✬ ||abc|| : gọi điện
★ +abc+ : thêm những thông tin ko xuất hiện trong truyện
✶ ‘abc' : giải thích những tình huống khó hiểu, mấy lời xàm xí của 𝕥/𝕘
Chap 3 – Trò chơi của một thám tử mệt mỏi
Haibara (Sherry)
Cậu vẫn còn nghĩ về vụ của KID à? //Haibara hỏi, khi thấy Conan ngồi ghi chép gì đó.//
Conan không trả lời. Em gạch vài dòng, rồi lặng lẽ đóng sổ.
Conan (dth🥲)
Hắn đang nghĩ mình đã thắng.
Conan (dth🥲)
Cứ để hắn vui thêm vài hôm.
Haibara (Sherry)
//Haibara dựa vào bàn, chống cằm nhìn em// Cậu biết không, đôi khi tớ nghĩ… cậu không cần phải chơi tâm lý với tất cả mọi người như thế.
Conan (dth🥲)
tớ không chơi
Haibara (Sherry)
cậu đang thao túng
Em ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Không giận. Không phủ nhận.
Chỉ là… một ánh mắt rỗng.
Conan (dth🥲)
Nếu không làm thế, sẽ chẳng ai chịu đi theo luật
Cùng lúc đó – Tokyo
Kaito xem lại băng ghi hình. Không phải để tìm lỗi trong màn ảo thuật.
Mà là… tìm em.
Từng ánh mắt. Từng chuyển động. Từng cử chỉ nhỏ của em.
Hắn nhìn thấy em lặng lẽ tách ra khỏi đám đông. Nhìn thấy em không mảy may ngạc nhiên, chỉ đứng đó như đã biết hết.
KID (kaito)
Hắn không cần lý giải. Hắn chỉ… nhìn xuyên qua mọi thứ…
Kaito thở dài. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bị nhìn thấu khi đang đeo mặt nạ
nv phụ
//Ông Jii đặt tay lên vai cậu// Thằng bé đó… nếu cậu tiếp tục dây vào, sẽ có ngày bị nhấn chìm
KID (kaito)
Cháu biết. //Kaito cười nhạt//“Nhưng chẳng hiểu sao… cháu lại muốn bị kéo chìm.”
Trưa hôm sau – thư viện trường
Conan lại trốn vào thư viện, tránh tiếng ồn.
Em đọc sách như nuốt từng trang. Tay ghi chú bên cạnh, toàn những dòng mà không đứa trẻ nào có thể hiểu.
Haibara (Sherry)
//Kế bên, Haibara nhẹ giọng// Bọn nhóc hỏi sao cậu không chơi đá bóng nữa đấy
Conan (dth🥲)
tớ không thích
Haibara (Sherry)
Hay là cậu thấy mình… không còn là một đứa trẻ?
Im lặng.
Câu hỏi này… đúng hơn bất kỳ câu nào em từng nghe.
Conan (dth🥲)
//Em khẽ nói// Tớ… không biết nữa.
Em là một đứa trẻ.
Nhưng cũng không còn là một đứa trẻ nữa.
chqp 4:
⋅˚₊‧ ଳ⋆.࿔*:・𝘽𝙖̉𝙣𝙜 𝙘𝙝𝙪́ 𝙩𝙝𝙞́𝙘𝙝:
✶ //abc// : hành động
✧ “abc” : suy nghĩ
☆ ~abc~ : giọng ngọt ngào hoặc dẹo
✯ *abc* : thì thầm, nói nhỏ
✪ [abc] : nhắn tin
✬ ||abc|| : gọi điện
★ +abc+ : thêm những thông tin ko xuất hiện trong truyện
✶ ‘abc' : giải thích những tình huống khó hiểu, mấy lời xàm xí của 𝕥/𝕘
Chap 4 – Cuộc gặp gỡ không phải tình cờ
Tokyo – Quán café trên tầng cao
Kuroba Kaito ngồi một mình ở góc quán. Mắt hắn không rời khỏi chiếc đồng hồ.
Chưa đến 5 phút sau, tiếng leng keng cửa quán vang lên. Một cậu bé gầy, tay đút túi, bước vào như không hề có cảm xúc.
Mắt em quét qua một vòng. Không nói không rằng, em trèo lên ghế đối diện như thể mọi thứ đã nằm trong tính toán.
Conan (dth🥲)
Hóa ra là anh gọi tôi đến
KID (kaito)
Gọi đâu. Tôi chỉ ‘tình cờ’ để lộ địa điểm thôi mà. //Kaito nhún vai//
Conan (dth🥲)
Ừ thì, tôi cũng ‘tình cờ’ thấy nó. //em dựa lưng vào ghế, nụ cười mỉa mai hằn rõ//
Không khí giữa hai người… nặng như khói súng.
KID (kaito)
//Kaito rót trà, giọng nhẹ// Cậu biết từ bao giờ?
Conan (dth🥲)
Ngay từ khi anh bước ra với đôi giày không có bóng dưới ánh đèn
KID (kaito)
Tôi tưởng mình kỹ rồi
Conan (dth🥲)
Kỹ với người thường. Còn tôi, xin lỗi nhé, lại không phải ‘người thường’.
Kaito bật cười, không giấu nổi sự thích thú.
Lâu lắm rồi hắn mới được đối mặt với một bộ não khiến hắn phải cảnh giác từng câu chữ mình nói.
KID (kaito)
Thật đáng tiếc. Tôi đã nghĩ trò bước trên không trung sẽ khiến cậu lúng t
Conan (dth🥲)
Ừ thì… tôi cũng có một giây lúng túng đấy.
Conan (dth🥲)
Lúng túng vì không biết nên cười vào mặt anh ngay, hay đợi đến khi anh xấu hổ mà tự biến mất
KID (kaito)
//Kaito chống cằm, đôi mắt nheo lại// Cậu mệt không?
Câu hỏi này không nằm trong ván cờ. Nó… cá nhân quá.
Conan thoáng khựng lại. Đôi mắt em trở nên mờ hơn, như một thứ gì đó đang cố bị kìm xuống.
Conan (dth🥲)
Anh nghĩ sao?
KID (kaito)
Tôi nghĩ… cậu sắp sụp rồi.
Conan (dth🥲)
Vậy thì sẵn dịp anh ở đây, nếu tôi có ngất, anh làm ơn đừng trộm gì hết nhé.
KID (kaito)
Tôi hứa sẽ chỉ… bế cậu về.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi.
Conan (dth🥲)
//em chống cằm, mắt nhìn qua ô kính, giọng như gió thoảng// Lần sau, nếu muốn thử tâm lý chiến nữa thì chuẩn bị tốt hơn đi. Anh không hiểu tôi đâu
KID (kaito)
Thế cho tôi hiểu cậu đi.
Conan (dth🥲)
Không ai hiểu tôi đâu.
KID (kaito)
Tôi không phải ai đó. //Kaito khẽ đáp.//
Conan (dth🥲)
//Em quay đầu lại. Mắt ánh lên lạnh lẽo// Anh nên giữ khoảng cách, Kid. Vì càng gần tôi, càng có nguy cơ bị kéo xuống cùng
KID (kaito)
Thế thì tuyệt. Tôi cũng chán bay một mình rồi.
Vài giờ sau – nhà của Kaito
nv phụ
//Ông Jii lo lắng// Cậu đi gặp thằng nhóc đó thật sao?
Cùng lúc đó – phòng em - nhà tiến sĩ
Haibara đặt một ly nước bên cạnh, thấy Conan nằm gục trên bàn.
Em đã ngủ quên. Một tay vẫn đặt lên bản vẽ bản đồ buổi trộm sắp tới.
Trán lấm tấm mồ hôi. Mắt vẫn còn quầng đen.
Haibara (Sherry)
//Haibara thở dài, khẽ đắp tấm chăn lên vai em// Đồ ngốc… Cậu không cần gồng lên như vậy trước mọi người đâu.
Haibara (Sherry)
//Cô nhìn xuống tay em — những vết chai mảnh vì viết và tính toán quá nhiều// “Cậu là đứa trẻ không ai thấu hiểu. Nhưng ít nhất… tớ sẽ là người nhìn thấy cậu.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play