| BNHA | Dream
Chương 1 – Cô gái sau khung cửa sổ
Tiếng chuông reo lên vào tiết học cuối cùng, báo hiệu giờ tan trường. Cả lớp 10-A nhốn nháo thu dọn sách vở, tiếng cười đùa vang lên như một giai điệu quen thuộc.
Nhưng ở góc lớp cạnh cửa sổ, vẫn có một bóng lưng nhỏ nhắn, im lặng thu gọn đồ đạc của mình.
Minazuki Hiori – cái tên hầu như không mấy ai trong lớp nhớ đến.
Cô không phải học sinh cá biệt. Không trễ nải, không thiếu bài, không vi phạm nội quy. Nhưng cũng không xuất hiện trong những cuộc vui, những đoạn chat nhóm, hay bất kỳ ký ức nào của các buổi sinh hoạt ngoại khóa.
Cô chỉ đơn giản… là người ta hay quên mất đang ở đó.
Hiori rời lớp, bước đi giữa dòng học sinh đang chen chúc trên hành lang.
Đôi giày trắng giản dị, cặp sách gọn gàng, và ánh mắt cụp xuống – như thể cô cố tình không để ai nhìn thấy mình.
Về đến nhà, căn phòng nhỏ nằm trên tầng hai của khu chung cư cũ chào đón cô bằng sự tĩnh lặng quen thuộc.
Không tiếng mẹ hỏi han, không bóng cha đâu đó trong bếp.
Bố mẹ cô đi làm suốt ngày, thường chỉ về khi cô đã ngủ. Hiori đã quen với việc tự nấu cơm, tự dọn dẹp, và tự đối thoại với chính mình.
Bữa tối chỉ là một bát mì và một quả trứng. Cô bật máy tính, mở lại tập anime quen thuộc – My Hero Academia.
Mỗi lần xem lại, trái tim cô vẫn lặng đi khi thấy Midoriya đứng lên sau mỗi lần bị đẩy ngã.
Cậu ấy không có gì nổi bật, nhưng có một điều mà Hiori luôn ngưỡng mộ: không bao giờ bỏ cuộc.
Cô cầm cuốn nhật ký, lật đến trang hôm nay. Dòng chữ nhỏ, đều đặn hiện lên dưới ánh đèn vàng ấm
📝“Lớp hôm nay lại ồn ào… nhưng vẫn chẳng ai để ý tớ."
📝"Midoriya-kun, cậu hôm nay thế nào? "
📝"Dù chỉ là nhân vật trong phim, tớ vẫn luôn mong cậu hạnh phúc…”
Hiori đóng nhật ký lại, tựa đầu vào cửa kính. Mưa bắt đầu rơi nhẹ bên ngoài.
Thành phố lúc nào cũng bận rộn, xô bồ, nhưng riêng thế giới của cô luôn tĩnh lặng – một cách cô đơn đến khó thở
Người phiền phức nhất thế giới: yoona
Cảm ơn vì đã đọc nhớ 💗 và bình luận nhá đó là động lực cho tớ đấy
Người phiền phức nhất thế giới: yoona
Mình viết bộ này vì lưu quá nhiều ảnh của Izuku mà không có chap nào ở bộ kia để sử dụng nên bộ này mình phải dùng hết 💗✨
Chương 2 – Những điều chưa từng nói ra
Buổi sáng hôm sau, Hiori đến trường như thường lệ.
Cô luôn đến sớm, không phải vì thích mà vì... càng đến muộn càng phải chạm mặt nhiều người hơn.
Ngồi ở bàn học, cô rút cuốn sổ tay ra. Không phải sách học.
Là sổ phác thảo – nơi cô vẽ lại những khoảnh khắc của Midoriya mà mình yêu thích nhất.
Nụ cười mím, ánh mắt sáng lên khi được khen, hay khoảnh khắc cậu vươn tay ra giúp đỡ người khác dù chính mình còn chưa đứng vững.
nhân vật phụ
Minazuki, cậu lại vẽ mấy nhân vật anime à?
Một nữ sinh cười nhẹ, không quá ác ý, nhưng đủ để khiến cả lớp ngoái lại nhìn.
Hiori gật đầu, không nói gì, chỉ cúi xuống như một cái bóng nhỏ muốn tan vào bàn học.
Họ không ghét cô, chỉ là…
Và sự không hiểu ấy dần biến thành một khoảng cách vô hình mà Hiori chẳng bao giờ đủ can đảm vượt qua.
Tiết học trôi qua chậm chạp. Trưa đến, mọi người túm tụm ăn trưa thành từng nhóm.
Hiori cầm hộp cơm đi lên sân thượng – nơi duy nhất cô có thể ăn trong yên tĩnh.
Ngồi một mình dưới bầu trời xám xịt, cô mở hộp cơm.
Vẫn là trứng chiên và cơm trắng. Cô không thích ăn nhiều món, càng không thích ăn ở nơi đông người.
Gió lùa qua mái tóc, cô nhắm mắt lại một chút. Có những ngày như hôm nay – không vui, cũng chẳng buồn, nhưng để lại một cảm giác trống rỗng đến lạ.
Chiều tan học, cô ghé qua tiệm sách quen thuộc – nơi duy nhất cô có thể cảm thấy mình “thuộc về”.
Cô mua thêm một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, vài món văn phòng phẩm, rồi rảo bước về nhà giữa cơn mưa phùn lất phất.
Về đến phòng, cô thay đồ, bật máy tính. Lần này, không xem lại anime nữa. Cô mở một tài liệu
Minazuki Hiori
Giả thuyết về các thế giới song song?
Cô từng đọc đâu đó rằng: Nếu chúng ta tin đủ mạnh, một thế giới khác có thể hình thành trong tâm trí ta – nơi ta được sống đúng như những gì mình mơ ước.
Minazuki Hiori
Nếu có một thế giới nơi Midoriya-kun là thật… tớ muốn được đến đó.
Minazuki Hiori
Chỉ một lần thôi, được không?
Cô rút từ ngăn bàn ra một bức ảnh in màu – ảnh cắt từ một cảnh anime, nơi Midoriya đang mỉm cười nhẹ giữa đám mây trắng.
Gió ngoài kia bắt đầu thổi mạnh hơn. Mưa rơi rả rích trên mái nhà.
Minazuki Hiori
Ngày mai sẽ tốt hơn...
Cô tự nhủ, nở một nụ cười nhạt. Cô đứng dậy, tắt đèn phòng, rồi nằm xuống giường. Trước khi nhắm mắt, cô thì thầm vào không gian tĩnh lặng
Minazuki Hiori
Chúc bản thân mình ngủ ngon... Hy vọng cậu sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tớ.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi kéo đến như một dòng nước chảy, cuốn đi những suy nghĩ, những lo âu.
Lúc này, mọi thứ trong phòng đều trở nên mờ nhạt và xa vời. Giấc ngủ đến một cách nhẹ nhàng, mang theo một cảm giác lạ kỳ như thể cô đang chìm vào một thế giới khác.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình không còn nằm trong căn phòng quen thuộc nữa. Mọi thứ xung quanh mờ dần, và khi ánh sáng vỡ tan, cô nhận ra mình đang đứng giữa một không gian rộng lớn. Cảm giác như đang bị cuốn vào một dòng chảy không thể cưỡng lại.
Cô nhìn quanh. Mọi thứ thật quen mà cũng thật lạ – một thành phố hiện đại, với những tòa nhà cao tầng, xe cộ đi lại tấp nập, nhưng lại có một không khí kỳ bí, như thể thời gian ở đây không hề có sự phân chia rõ ràng.
Rồi cô cảm thấy một luồng gió mát thổi qua, mang theo những tiếng nói xào xạc. Cô quay lại và thấy một bóng dáng quen thuộc, đang đi về phía mình. Trái tim cô đập mạnh. Cảm giác đó, sao mà giống như trong những giấc mơ cô từng mơ về cậu.
Là Izuku, Midoriya Izuku, người mà cô đã yêu thầm bao lâu nay.
Nhưng có điều kỳ lạ – cậu không nhìn cô như những lần cô thấy trong anime. Cậu nhìn cô như thể đã biết cô từ lâu, ánh mắt sáng lên, đôi mắt nâu ấm áp như bao giờ hết.
Hiori cảm nhận được cảm giác của mình khi đứng trước cậu, như thể mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của trái tim mình đập mạnh. Cô bước lại gần, nhưng khi chưa kịp nói gì, một luồng ánh sáng bừng lên, và cô bỗng dưng thấy mình đang ở một nơi khác, một cảnh vật khác.
Lần này, cô không đứng giữa thành phố sôi động nữa. Cô đứng trong một không gian mở, giống như một khu rừng hoang sơ, với những cây cổ thụ cao vút, ánh sáng lọt qua từng khe lá.
Cô nhìn lại – và rồi thấy cậu, Izuku, đang đứng đó, một khoảng cách không quá xa nhưng đủ để làm cô không thể bước tới. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt ấy… đôi mắt nhìn cô đầy sự quan tâm, như thể cậu đang chờ đợi điều gì đó.
Izuku mỉm cười, ánh mắt đầy sự an ủi. Và rồi, cậu không nói gì, chỉ bước đến, dừng lại trước mặt cô, chậm rãi đưa tay ra.
Cảm giác như thế giới quanh cô bỗng dưng dừng lại. Cô nhìn tay cậu, rồi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mà cô đã tưởng chỉ có thể thấy trong những bộ anime mà mình yêu thích. Nhưng giờ đây, chúng lại là thật, ngay trước mặt cô.
Midoriya Izuku
Em không phải cô gái trong giấc mơ đâu, đúng không?
Hiori không thể tin vào tai mình. Cô chỉ có thể gật đầu, lòng ngập tràn một cảm giác ấm áp khó tả, như thể cuối cùng, sau bao nhiêu năm cô đơn và lặng lẽ, cậu cũng đã nhận ra sự tồn tại của cô.
Minazuki Hiori
Tớ luôn mong ước sẽ gặp cậu, nhưng không ngờ lại như thế này…
Izuku không trả lời, chỉ mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được mọi cảm xúc của mình dồn lại thành một luồng sáng mạnh mẽ, như thể hai tâm hồn đồng điệu đã chính thức gặp nhau.
Người phiền phức nhất thế giới: yoona
Cảm ơn vì đã đọc nhớ 💗 và bình luận nhá đó là động lực cho tớ đấy
Chương 3 — định mệnh bắt đầu
Hiori bỗng giật mình, mắt mở to. Mọi thứ xung quanh cô dần trở lại bình thường, và cô nhận ra mình đang nằm trong phòng, trên chiếc giường quen thuộc. Nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn còn vương lại trong cô – như thể giấc mơ kia không phải là mơ, mà là một phần của cô, một phần của cậu, và của thế giới mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Tim cô đập nhanh, cảm giác hơi khó chịu nơi sống mũi. Một mùi tanh tanh nhẹ len lỏi vào khứu giác. Đưa tay khẽ chạm, đầu ngón đã dính máu đỏ tươi.
Cô chớp mắt, nhìn vệt máu nhỏ trên tay, rồi bật ra một tiếng thở dài mệt mỏi.
Minazuki Hiori
không sao đâu....
Cô lẩm bẩm như một thói quen, tự trấn an mình rằng chẳng có gì nghiêm trọng. Lấy khăn giấy từ bàn, cô nhẹ nhàng lau sạch vết máu, cảm giác lạnh từ giấy chạm vào da khiến cô rùng mình.
Ném mẩu giấy vào thùng rác, cô quay lại giường, kéo chăn phủ kín người. Căn phòng tối im ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn hắt xuống tạo thành những bóng hình méo mó trên tường, khiến cô chợt thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Minazuki Hiori
“Ngày mai… mong mọi thứ sẽ tốt hơn…”
Cô khẽ nhắm mắt, thì thầm vài lời như một nghi thức mỗi đêm
Thế nhưng, đêm nay lại không giống bất cứ đêm nào trước đây.
Một cơn choáng nhẹ bất ngờ ập đến, kéo cô chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Trong bóng tối vô hình, những mảng hình ảnh bắt đầu xuất hiện – không mơ hồ như giấc mơ bình thường, mà sắc nét đến đáng sợ. Tựa như có ai đó đang cầm lấy ký ức và ký ức tương lai của cô, hòa trộn, rồi tuôn chảy thành một cuộn phim dài bất tận.
Cô thấy một cô gái… trông giống hệt mình nhưng lại không phải là mình. Cô ấy đang sống ở một thế giới hoàn toàn khác, nơi con người mang những sức mạnh phi thường gọi là Quirk.
Và rồi… giữa dòng ký ức hỗn độn ấy, một gương mặt hiện ra. Mái tóc xanh rối, đôi mắt lục sâu thẳm, và nụ cười ấm áp đến mức khiến tim cô nhói lên.
Cậu nhìn thẳng vào cô, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Trước khi kịp hỏi cậu là ai, mọi thứ xung quanh tan thành ánh sáng, cuốn cô đi…
Ánh sáng mỏng manh buổi sớm len qua kẽ rèm, rải xuống gương mặt đang say ngủ. Cô khẽ nhíu mày, mí mắt nặng trĩu mở ra… và lập tức, một cảm giác lạ lẫm tràn ngập.
Đây… không phải phòng cô.
Trần nhà sáng màu, tường sạch sẽ, không còn những mảng ố vàng cũ kỹ. Chiếc bàn học gọn gàng, vài quyển sách ngay ngắn xếp trên kệ, một tủ quần áo nhỏ nhưng mới tinh. Mùi gỗ mới và ánh sáng vàng dịu dàng khiến tim cô vừa ngỡ ngàng vừa bất an.
Cô đưa tay lên chạm vào má, làn da mịn màng hơn hẳn, như thể thân thể này… không hoàn toàn thuộc về mình.
Rồi bất ngờ, một luồng đau nhói quét qua đầu như tia sét. Cô bật khẽ một tiếng, ôm lấy thái dương. Từng mảnh ký ức xa lạ ập đến—một gia đình mới, một cái tên mới, một cuộc sống hoàn toàn khác.
Quirk – “Chạm Lành”.
Chỉ cần tiếp xúc da thịt, cô có thể làm dịu đau, chữa lành những vết thương nhỏ. Không hào nhoáng, không đủ sức để chiến đấu, nhưng lại ấm áp và hữu ích.
Hình ảnh tiếp nối - cô đang sống ở Musutafu, trong một ngôi nhà nhỏ bên con phố yên bình. Gia đình này… yêu thương cô thật lòng.
Cô bước xuống cầu thang, mùi thơm của bữa sáng lập tức bao trùm lấy mọi giác quan. Trong bếp, một người phụ nữ với mái tóc buộc gọn sau gáy đang đảo trứng trên chảo, quay đầu mỉm cười khi thấy cô
Minazuki Cindy
Con dậy rồi à? Nhanh lại ăn sáng đi.
Ở bàn ăn, một người đàn ông với dáng vẻ trầm tĩnh ngồi đọc báo, ngẩng đầu lên, ánh mắt hiền hòa
Minazuki Dawn
Ngủ ngon không? Hôm nay trông con tươi tỉnh ghê.
Cô đứng khựng lại vài giây. Đã bao lâu rồi… kể từ khi ai đó hỏi han cô bằng giọng nói nhẹ nhàng như thế này? Một cảm giác ấm nóng len vào ngực, nghèn nghẹn ở cổ họng. Nhưng cô chỉ gật đầu, cố giấu sự xúc động
Minazuki Hiori
Vâng… con ăn ngay.
Bữa sáng đơn giản mà ngon đến lạ. Cơm nóng, trứng vàng óng, một bát canh miso nghi ngút khói. Cô lặng lẽ ăn, nhưng tâm trí liên tục thì thầm
Minazuki Hiori
*Mình… đã không còn một mình nữa.*
Khi đã no nê, cô đặt đũa xuống
Minazuki Hiori
Con ra ngoài một lát nhé.
Mang theo sự tò mò, cô bước nhanh đến cửa, kéo mạnh—
Cú va chạm mạnh khiến cô lùi lại một bước, suýt ngã. Một giọng nam hốt hoảng vang lên ngay trước mặt
Midoriya Izuku
Ôi!??Xin lỗi! Cậu có sao không?
Mái tóc xanh rối nhẹ, đồng phục học sinh hơi nhàu nhưng sạch sẽ, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ lo lắng. Hơi thở cậu gấp gáp, có lẽ vì vừa chạy đến đây.
Tim cô khựng lại. Hình ảnh cậu trong ký ức đời trước – từ những khung hình anime – lập tức trỗi dậy. Nhưng ký ức của “chính chủ” mới… lại kéo cô về hiện thực này
Cô và Izuku… đã quen nhau từ trước.
Không chỉ vậy—cậu là bạn cô.
Izuku nghiêng đầu, vẻ nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn ổn
Midoriya Izuku
Lâu rồi không gặp. Cậu dạo này khỏe chứ?
Cô chỉ biết đứng im, lặng lẽ nhìn cậu. Một phần trong tim muốn bật lên: Cậu… thật sự ở đây, bằng xương bằng thịt.
Chợt, cô nhận ra mu bàn tay Izuku xước nhẹ, máu rịn ra—có lẽ là do va phải cửa. Không nghĩ ngợi, cô đưa tay nắm lấy tay cậu.
Một luồng ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay cô, lan đến vết thương. Trong tích tắc, vết xước khép miệng, chỉ còn lại làn da sạch sẽ. Izuku tròn mắt, bối rối
Midoriya Izuku
Cậu… Quirk của cậu là chữa trị sao? Lúc nào cũng giỏi giúp đỡ người khác nhỉ…
Cô rụt tay lại, tim đập loạn.
Trong thế giới này, cô không chỉ được nhìn thấy cậu—
Cô còn có thể chạm vào cậu, nói chuyện với cậu, và… có thể thay đổi câu chuyện.
Người phiền phức nhất thế giới: yoona
Cảm ơn vì đã đọc nhớ 💗 và bình luận nhá đó là động lực cho tớ đấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play