Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

TIỆM BÁNH DƯỚI MƯA

Mưa và người lạ

Chiều muộn, trời mưa. Con dốc ướt lạnh dẫn đến một con hẻm yên tĩnh, nơi có một tiệm bánh nhỏ mang tên “Mùa Quên Cũ”.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/vừa lau tủ bánh vừa lẩm bẩm/Trời lại mưa... không biết khách trọ mới có đến kịp không.
Chuông gió ngoài cửa khẽ rung. Một bóng người ướt sũng đứng nép dưới mái hiên.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/ngẩng lên nhìn, bước ra mở cửa/Em là… người thuê phòng gác mái đúng không?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/mái tóc ướt bết vào má, tay cầm vali nhỏ, giọng khẽ/Vâng. Em là An Nhiên.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/gật đầu, dịu giọng/Vào đi, ngoài trời lạnh lắm.
Nhiên bước vào, vẫn còn hơi run. Trong tiệm thoảng mùi bánh bơ vừa nướng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ xua đi cái rét đầu xuân.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/đưa khăn/Lau người trước đã, để anh mang lên tầng chìa khóa phòng cho em.
Nhiên nhận khăn, không nói gì. Chỉ cúi đầu. Cô lau mái tóc, lặng lẽ nhìn quanh căn phòng – nơi tường treo ảnh bánh mì, bánh quy, bánh bơ. Một chiếc radio cũ vẫn đang phát bản nhạc không lời.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Phòng của em là tầng gác mái. Em đi thẳng sau bếp, có cầu thang gỗ nhỏ.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Bếp chung, tủ lạnh chung, nước nóng có vòi đỏ. Nếu đồ ăn thiếu gì cứ nói.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em... sẽ không làm phiền.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/cười nhẹ/Không phiền đâu. Ở đây yên tĩnh lắm. Người tới thường để nghỉ, hoặc để trốn.
Nhiên ngẩng lên nhìn anh lần đầu, ánh mắt có gì đó khựng lại khi nghe từ “trốn”. Nhưng cô không hỏi.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em ăn gì chưa? Có đói không?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em… đi từ sáng. Cũng hơi đói.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/vừa mỉm cười vừa lấy khay bánh ra khỏi lò/Vậy ăn thử cái này. Anh mới nướng xong. Miễn phí, đừng từ chối.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Sao lại miễn phí?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vì đó là quy tắc của tiệm. Mỗi người mới đến, đều được tặng một chiếc bánh để bắt đầu lại.
Anh đặt trước mặt cô chiếc bánh tart bơ tròn nhỏ, cạnh đó là ly trà gừng nóng nghi ngút.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Ăn đi. Nếu không hợp vị thì lần sau anh làm khác.
Nhiên cắn thử một miếng. Vỏ bánh giòn tan, nhân mềm thơm, mùi bơ dịu nhẹ khiến sống mũi cay cay.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
…Ngon thật.
Phong không nói gì, chỉ đứng phía sau quầy, nhẹ nhàng quan sát. Bên ngoài, mưa vẫn đều đặn rơi.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Anh ở đây một mình?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Ừ. Từ lúc em gái mất. Anh chuyển về đây. Mở tiệm bánh vì... chẳng biết làm gì khác.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em gái?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/giọng chùng xuống/Tai nạn xe. Hồi đó anh hứa sẽ đón nó, nhưng đến trễ. Lúc anh tới, xe cấp cứu đã rời đi rồi.
Nhiên im lặng. Ánh mắt cô chuyển sang nhìn khung cửa sổ mờ mịt mưa.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Mẹ em cũng… mất vì tai nạn. Xe lật. Em… không kịp nhìn bà lần cuối.
Hai người không nói gì trong vài phút. Trong tiệm chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng mưa gõ nhẹ lên mái tôn.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Thế nên... anh tin, đôi khi người sống cũng cần được tha thứ.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Tha thứ?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Ừ. Tha thứ cho chính mình.
Nhiên nhìn anh rất lâu. Không ai từng nói với cô điều đó. Trong những ngày trầm cảm, bác sĩ chỉ kê thuốc. Người thân chỉ bảo cô mạnh mẽ lên. Nhưng chưa ai bảo cô… được phép tha thứ cho chính mình.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em chưa từng nghĩ đến…
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Thử nghĩ đi.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Dù em có làm gì, cũng không thể thay đổi được ngày hôm ấy. Vậy thì… tha thứ, để sống tiếp.
Nhiên cúi đầu. Cô siết nhẹ lòng bàn tay đang cầm ly trà.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Đây yên tĩnh quá. Em sợ mình sẽ nghĩ nhiều.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Yên tĩnh là tốt. Vì lúc yên tĩnh nhất, con người ta mới thật sự nghe được chính mình.
Nhiên không trả lời. Nhưng môi cô khẽ mím lại, như giữ lại điều gì đó sắp bật thành nước mắt.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em muốn lên phòng chưa?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Chưa. Cho em ngồi đây một lúc nữa, được không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Tất nhiên rồi. Em có thể ngồi cả đêm nếu muốn. Miễn là ăn thêm bánh.
Nhiên khẽ bật cười. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào tiệm.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Anh lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy à?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Không hẳn.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Có những ngày anh chẳng buồn nói gì.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Nhưng anh nghĩ… ai đã dám bước vào cơn mưa, thì nên được đối xử nhẹ nhàng một chút.
Ngoài trời, tiếng mưa rơi vẫn đều. Nhưng trong tiệm, ánh đèn vàng dường như ấm hơn một chút.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/thì thầm/ Có lẽ… em sẽ ở lại đây lâu hơn dự tính.
_____
Ựa
Ựa
Xàm:)))

Mùi bánh đầu tiên

Sáng hôm sau. Tiệm bánh "Mùa Quên Cũ" vẫn mở cửa như mọi ngày lúc 6h sáng. Trời đã tạnh, chỉ còn vương lại chút ẩm ướt của mưa đêm.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/đang nhồi bột, khẽ hát theo bài nhạc không lời phát từ radio cũ/…Cũng may hôm nay không mưa…
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ cầu thang gỗ sau bếp. Một giọng nói nhỏ, hơi khàn do ngủ dậy sớm vang lên.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em... có làm phiền không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/ngẩng đầu, hơi bất ngờ/Ồ, em dậy sớm nhỉ? Không phiền đâu, tiệm mở rồi mà. Xuống chơi đi.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/bước vào/Em... ngủ không được. Dậy từ năm giờ.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em hay bị mất ngủ?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Gần một năm rồi.
Phong không hỏi thêm. Chỉ gật đầu rồi rót một cốc nước ấm đặt lên quầy.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Uống đi. Bụng rỗng mà uống cà phê dễ bị đau.
Nhiên cầm cốc nước, ngồi xuống chiếc ghế cạnh quầy, nhìn anh đang nhào bột. Tay anh mạnh mẽ, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Anh học làm bánh ở đâu?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Tự học.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Mấy năm trước có theo học vài lớp ngắn hạn, nhưng chủ yếu là mò mẫm một mình.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Nhìn anh làm thấy… an tâm thật.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/cười khẽ/
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Làm bánh cũng giống con người. Bên ngoài thì khô cứng, nhưng bên trong phải đủ mềm thì mới ngon. Không thể vội.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em từng ăn bánh người ta làm theo công thức y chang… mà lại không thấy ngon.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vì người làm bánh, không chỉ cần đúng tay, mà còn phải đúng tâm.
Nhiên chống cằm nhìn. Mùi bơ bắt đầu lan ra trong căn phòng. Cô khẽ hít một hơi sâu, như muốn lưu lại hương thơm ấy trong lồng ngực.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Mùi này… khiến em nhớ nhà.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Nhà em ở đâu?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Đà Lạt.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em từng có một căn bếp nhỏ, mẹ hay làm bánh bằng nồi cơm điện.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Không ngon lắm, nhưng lúc nướng xong, cả nhà đều vui.
Cô nói rất nhỏ, như thể nếu nói to sẽ khiến kỷ niệm tan mất.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em chưa bao giờ làm lại à?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Không dám.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em sợ… nếu làm lại mà thấy không giống ngày xưa, em sẽ càng nhớ.
Phong không cười. Anh chỉ lặng lẽ đưa cho cô một chiếc bánh bơ vừa ra lò, còn nóng hổi.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Thử cái này đi. Không giống ngày xưa đâu. Nhưng nó là ngày hôm nay.
Nhiên nhận lấy, tay hơi run. Cô cắn thử một miếng, vị mặn ngọt xen lẫn tan dần trên đầu lưỡi. Mùi bơ không khiến cô rơi nước mắt, nhưng trong lòng như có thứ gì đó lặng lẽ tan ra.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em thích...
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vậy mỗi sáng cứ xuống. Anh sẽ để dành một cái cho em.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Có cần phụ gì không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em muốn phụ?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em… muốn làm gì đó. Dù chỉ là lau bàn cũng được.
Phong nhìn cô vài giây. Thấy cô thật sự nghiêm túc. Anh gật đầu, đưa cô chiếc khăn vải.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vậy em bắt đầu bằng bàn này nhé.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Lau theo vòng tròn, lau xong thì sắp lại hoa ở giữa.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Đừng dùng nước quá nhiều.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/nhận khăn, mím môi/Rồi… sau đó?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Sau đó thì anh sẽ dạy em làm bánh.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em tưởng anh chỉ để em ăn?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Có người để chia sẻ mùi bơ… cũng tốt.
Một lúc sau, tiệm mở hẳn cửa. Bà Mận – hàng xóm già dễ tính bước vào, kéo theo tiếng chuông gió rung.
Bà Mận
Bà Mận
Ủa? Con bé nào đây vậy Vũ Phong?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
An Nhiên, khách trọ mới ở tầng trên. Bà Mận, khách ruột, khó tính nhưng dễ thương.
Bà Mận
Bà Mận
Mồm mép cũng biết nịnh.
Bà Mận
Bà Mận
/quay sang Nhiên/
Bà Mận
Bà Mận
Cô bé nhìn xanh xao quá, ăn gì chưa?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Dạ, con ăn rồi ạ.
Bà Mận
Bà Mận
Ừm, mặt buồn quá ha. Tới đây ở bao lâu?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Con chưa biết…
Bà Mận
Bà Mận
/khẽ cười, nhìn Phong/Lại một đứa thất lạc tìm đến đây nữa hả con?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Con đâu có dán bảng “chữa lành trái tim” trước tiệm đâu bà?
Bà Mận
Bà Mận
Không cần dán. Mùi bánh là bảng hiệu rồi.
Bà cười sặc sụa. Nhiên cũng bật cười theo. Một tiếng cười nhỏ, nhưng thật.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Bà Mận nói đúng… Mùi bánh này… như biết đường dẫn người lạc về.
_______
Ựa
Ựa
Ủng hộ tui điiiii

Lặng lẽ bên nhau

Sáng thứ ba. Tiệm bánh mở cửa như thường lệ. Nhiên xuống sớm hơn mọi khi, trên tay cầm cuốn sổ da cũ.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/đẩy cửa bước vào/Em pha trà giúp anh nhé?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
/đang kiểm tra nhiệt độ lò/Ừ. Trà gừng em thích đấy. Ấm bụng.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/bật ấm nước, quay đầu hỏi/Hôm nay mình làm bánh gì?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Brioche. Loại bánh Pháp mềm như bông, bơ nhiều, ngọt vừa.
NovelToon
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Bánh đó khó làm không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Khó ở chỗ phải kiên nhẫn. Nhào bột lâu, ủ lâu, nướng kỹ. Không được vội.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em có thể thử nhào bột không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Được. Nhưng báo trước là tay em sẽ mỏi muốn khóc.
Nhiên cười nhẹ. Cô rửa tay, rồi đứng cạnh anh. Phong đặt trước mặt cô một khối bột ẩm, mềm, thơm mùi men.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Đè lòng bàn tay xuống, kéo dài bột ra, rồi gập lại. Như vậy. Đừng sợ bột dính tay.
Nhiên làm theo, lóng ngóng. Tay yếu, lực yếu, nhưng rất chăm chú.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Bánh cần được nhào nhiều thế này để làm gì?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Để gluten hình thành. Giúp bánh có kết cấu dai, mềm.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Cũng như người thôi. Va chạm, nhào nặn… để mạnh hơn.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Nhưng nếu nhào quá tay thì sao?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Bột sẽ rách. Bánh nở không đẹp. Và… sẽ khô.
Nhiên dừng lại một chút, nhìn anh.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Con người có “rách” như bột không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Có. Nhưng con người biết tự lành. Bột thì không.
Im lặng vài giây. Nhiên cúi đầu nhào tiếp. Mắt cô đăm chiêu. Phong vẫn lặng lẽ quan sát.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em từng nghĩ mình hỏng rồi.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vì chuyện của mẹ?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Không chỉ vậy.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em... tự nhốt mình trong phòng suốt tám tháng.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Có hôm chỉ ngồi nhìn trần nhà cả ngày.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em không thấy cần ăn, cũng không thấy cần sống.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Bác sĩ có giúp gì không?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Có.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Thuốc an thần, trị liệu, lời khuyên… Nhưng không ai ở bên em lúc em thức dậy giữa đêm và không biết mình đang thở vì gì.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Anh hiểu.
Câu nói ấy không mang theo sự thương hại, không đòi hỏi cô kể thêm. Chỉ đơn giản là một sự thừa nhận. Mà đôi khi, nó còn mạnh hơn cả một lời an ủi.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Vậy… anh đã từng thấy mình hỏng chưa?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Rồi.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Lúc đứng trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ nói không cứu được em gái anh.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em xin lỗi…
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Không sao.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Anh nghĩ… có những nỗi đau không cần lời chia buồn.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Chỉ cần người nghe.
Nhiên gật nhẹ. Tay cô bắt đầu mỏi, nhưng cô không dừng.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Vậy anh làm gì để vượt qua?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Mở tiệm bánh.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Đơn giản vậy?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Không hẳn.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Nhưng ít nhất, mỗi ngày, anh được thấy một cái gì đó nở lên trong lò, thơm, đẹp, và sống.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Em muốn được như chiếc bánh ấy.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Vậy em cần thời gian. Như bột, cần ủ.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Anh sẽ… ủ em chứ?
Phong bật cười, trầm và ấm.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Ủa, cô này bắt đầu biết đùa rồi nha.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
/nhếch môi/Ủ trong lòng anh thì càng tốt…
Cả hai cùng cười. Tiếng cười không lớn, nhưng kéo theo một làn gió mới trong căn bếp nhỏ.
Một lúc sau, tiếng chuông gió reo. Một cô bé học sinh bước vào, tầm 16 tuổi.
Cô bé
Cô bé
Anh Phong ơi, có bánh su kem không?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Hôm nay không làm, nhưng anh có tart trứng và bánh mì ngọt. Em muốn thử không?
Cô bé
Cô bé
Cái nào ngon hơn?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
An Nhiên, khách đầu tiên của hôm nay, em tư vấn giúp anh xem?
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Bánh tart trứng. Vị nhẹ, ăn không ngán. Nhưng bánh mì ngọt thơm hơn.
Cô bé
Cô bé
Em lấy hai cái, mỗi loại một.
Phong gói bánh, Nhiên đứng cạnh, nhìn mà thấy lòng vui. Lần đầu tiên cô cảm thấy... mình cũng có ích.
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Em giỏi đấy. Tư vấn rất chuyên nghiệp.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Sau này em mở tiệm bánh riêng, anh làm phụ bếp cho em nhé?
Hàn Vũ Phong
Hàn Vũ Phong
Miễn em cho anh ăn bánh thử nghiệm miễn phí.
Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên
Miễn là anh không chê nếu em làm hỏng.
Cả hai nhìn nhau. Mắt cười. Không khí trong tiệm bắt đầu có chút màu ấm hơn, ngọt hơn cả bánh trong lò.
____
Ựa
Ựa
Bị gì í🙂

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play