Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiếu Gia Về Làng

Hệ thống tiền tỷ

Chỉ vừa mới đây thôi Đào Việt Tùng đã bị đuổi ra khỏi nhà, mà nguyên nhân cho đến bây giờ anh vẫn chưa dám tin.

Anh là thiếu gia giả bị ôm nhầm, cha mẹ ruột của anh là một cặp vợ chồng nghèo ở nông thôn. Như vậy, anh đã ăn cắp thân phận của người khác suốt mười bảy năm ròng, bản thân sống trong nhung lụa, còn người kia phải sinh tồn trong cảnh khốn khó.

Sự thật phơi bày ra trước mắt, tuy ly kỳ nhưng không phải không thể tin. Cái anh khó tiếp thu nhất chính là người mẹ đã nuôi nấng mình suốt bao nhiêu năm ngay khi vừa mới hay tin đã đuổi anh ra khỏi nhà và không cho phép mang theo bất cứ tài sản hay đồ vật nào.

Mặc dù hai mẹ con cũng không quá thân thiết, nhưng sớm chiều ở chung thời gian dài như vậy không lý nào bà ấy phải tuyệt tình như thế, đến cả tiền xe về quê cũng không cho. Biểu hiện của bà thật khiến Đào Việt Tùng khó hiểu.

Chẳng lẽ tình cảm mẹ con suốt bao nhiêu năm đều chỉ là giả dối hay sao?

Nghĩ đến lý do này, cả người anh đều trùng xuống, trong lòng không khỏi dấy lên cảm xúc bi thương.

‘Đinh ling ling. Phát hiện dao động cảm xúc lớn, hệ thống tiền tỷ đang được khởi động.’

Bao nhiêu tâm trạng đều bị giọng nói máy móc lạnh băng đột ngột vang lên làm tan mất. Đôi lông mày của Đào Việt Tùng không khỏi ‘hôn nhau’ tỏ vẻ khó chịu, anh cũng bực dọc: “Cái gì vậy?” Không thấy người ta đang suy hả?

‘Bạn đang buồn ư? Đừng lo đã có hệ thống tiền tỷ ở đây. Có trong tay tài sản bạc tỷ, mọi buồn phiền đều sẽ được chữa lành. Ngay bây giờ, xin mời bạn lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, tài sản cá nhân một trăm nghìn tỷ sẽ được chuyển vào sau 3 giây.’

Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên, hiển nhiên không để ý đến câu hỏi của Đào Việt Tùng. Nhưng vừa nghe vừa phân tích, anh nghĩ rằng lời này là nói với anh.

Chẳng lẽ ai đó troll anh?

Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh. Còn về lời nhắc nhở lấy điện thoại ra kiểm tra thì thôi đi. Trước đó anh vừa làm mất điện thoại khi đi biển, chưa kịp mua lại thì đã bị đuổi ra khỏi nhà, căn bản là không có cái điện thoại nào.

‘Một trăm nghìn tỷ đã được chuyển thành công, vui lòng kiểm tra lại tài khoản ngân hàng, nếu số dư không đủ một trăm nghìn tỷ xin vui lòng báo cáo với hệ thống, quá 24 giờ hệ thống sẽ không chịu trách nhiệm.’

Lại còn vui lòng kiểm tra tài khoản ngân hàng, troll cũng hơi quá rồi đấy!

Đào Việt Tùng gắt gỏng: “Im đi! Ai đang đùa thì dừng lại ngay, tôi không có tâm trạng để đùa giỡn đâu.”

Lần này chẳng có ai trả lời nữa, kể cả âm thanh máy móc vừa rồi cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây xào xạc cùng tiếng chim kêu.

Hừ, coi như biết điều!

Đáng tiếc đối phương không lộ mặt, nếu không anh đã cho đối phương một trận rồi.

Haizz…

Anh ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi nặng nề.

Thôi vậy, nếu như đã bị đuổi đi thì anh phải chấp nhận số phận. Cũng may rằng trước đó tuy không thiếu thốn nhưng anh vẫn từ sớm tự tìm cách kiếm tiền vậy nên kỹ năng sống của anh về cơ bản vẫn có, chắc là chỉ cần phấn đấu thêm một chút thì sinh tồn cũng không khó.

Trong lòng anh dâng lên một sự quyết tâm không gục ngã trước hoàn cảnh, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ thì trước hết anh phải ra khỏi cái ngọn núi nhỏ này đã.

Không tiền, không xe nên đành phải đi bộ, mà Đào Việt Tùng đã bao giờ phải tự mình đi bộ xa đến vậy. Trong lòng cậu không khỏi rủa thầm làm gì mà cứ phải xây biệt thự ở trên núi cơ chứ? Nhà ở trong trung tâm thành phố tiện biết bao nhiêu.

Đi xuống dốc không giống như đi ở đường bằng. Đào Việt Tùng vì không có kinh nghiệm nên đi xuống như là đang lao đi vậy, khiến cho cả người còn mệt hơn đi bộ. Mãi đến khi xuống khỏi ngọn núi anh mới dừng lại thở dốc, cả người đều lấm tấm chút mồ hôi.

Tay anh vô thức đưa vào túi quần, bỗng nhiên chạm phải đồ vật. Rõ ràng trước đó rời đi anh không hề mang theo thứ gì, đồ vật ấy là từ đâu ra?

Anh vội cầm đồ vật ra kiểm tra, đồ vật ấy vậy mà lại là một chiếc điện thoại.

Vừa rồi khi sờ vào anh đã ngờ ngợ là điện thoại, không ngờ lại là thật. Cũng khó trách khi đi xuống dốc lại cảm thấy túi quần có hơi nặng.

Nhưng đây lại là điện thoại của ai? Tại sao nó lại ở trong túi quần của anh?

Đào Việt Tùng chắc chắn mình rất tỉnh táo, sẽ không có chuyện mộng du mà đi lấy đồ người khác để vào túi quần, cho nên cái điện thoại này là đột nhiên xuất hiện.

Chẳng biết tại sao, anh lại nghĩ đến âm thanh máy móc vừa rồi.

Không lẽ thật sự là hệ thống?

Có lẽ không phải, loại chuyện như hệ thống này làm gì rơi vào đầu anh được chứ?

Trước hết thì vẫn phải thử xem đây là điện thoại của ai đã.

Anh mở màn hình lên, hình nền điện thoại là ảnh mặc định. Ngón tay anh vô thức nhấn mở khóa, bất ngờ vậy mà lại mở được.

“?”

Sao điện thoại lại mở khóa bằng vân tay của anh?

Đào Việt Tùng ngơ ngác chẳng biết làm sao? Nghĩ đến cái khả năng kia, anh có chút hồi hộp.

Chẳng lẽ thật sự là hệ thống ư?

Muốn biết phải hay không thì kiểm tra là biết.

Trong máy có ứng dụng ngân hàng, anh liền nhấn mở. Vẫn dùng dấu vân tay là có thể mở khóa ứng dụng, sau đó anh kiểm tra số dư.

“!!!”

“Một… hai… b-ba… mười bốn số không!!! Một trăm nghìn tỷ!!!”

Về nhà

Đào Việt Tùng không dám tin nhìn vào số dư khổng lồ trong tài khoản ngân hàng, sợ rằng chính mình đang hoa mắt mới nhìn nhầm. Nhưng không, cho dù anh có nhìn kiểu gì, dụi mắt vài lần đều cho ra con số như cũ.

Thật sự mở ra hệ thống rồi!

Hóa ra lại là sự thật, không phải ảo giác của anh.

Trong lòng Đào Việt Tùng vui mừng không thôi, trên đời làm gì có ai chê tiền cơ chứ. Nhưng vui mừng thì vui mừng, anh cũng không khỏi đặt ra nghi vấn, tài khoản đột nhiên có số dư khủng như vậy liệu không phạm pháp chứ? Rồi khi có người hỏi thì anh biết làm rõ số tiền này ở đâu ra?

Như là để giải đáp thắc mắc của anh, lúc này hệ thống lại lên tiếng: ‘Số dư là từ hệ thống hoàn toàn hợp pháp, hệ thống sẽ tự động làm rõ nguồn tiền này. Nguồn tiền của ngài trên danh nghĩa là đến từ một cặp vợ chồng tỷ phú già không có con cái đã nhận ngài làm cháu nuôi để lại.’

Còn có chuyện tốt như vậy?

Đào Việt Tùng không nhịn được hỏi: “Vậy cặp vợ chồng kia sẽ không nhận ra chứ? Dù sao thực tế làm gì có ai nhận tôi làm cháu nuôi.”

Hệ thống đáp: ‘Xin hãy yên tâm, việc này hệ thống đã lo liệu, việc của kí chủ là chỉ cần tiêu tiền.’

Ồ, hiểu rồi. Quả không hổ là bàn tay vàng hệ thống trong truyền thuyết, thứ gì cũng có thể làm được.

Sau đó anh lại hỏi thêm vài vấn đề lung tung khác, nhưng hệ thống quả nhiên là một cỗ máy lạnh băng, chẳng hề đáp lại thêm lời nào nữa.

Tự mình luyên thuyên một hồi không ai đáp lại, Đào Việt Tùng mới im lặng. Lúc này anh đã nghỉ đủ, lại tiếp tục bước đi.

Đi được một đoạn anh mới nhận ra giờ đây mình là người có tiền rồi, còn cần gì đi bộ nữa, thế là lại lấy điện thoại ra đặt xe taxi.

Quả nhiên có tiền mới thoải mái nhất. Đào Việt Tùng ngồi trên xe taxi không bao lâu liền ngủ, mãi cho đến khi tài xế gọi anh đã đến nơi thì mới thức dậy.

Thanh toán tiền xe, anh bước xuống, lúc này trước mặt là cái cổng thôn Tân Sơn với khẩu hiệu ‘khó trăm lần không dân cũng chịu, khó trăm lần dân liệu cũng xong’. Từ đầu thôn nhìn vào, thấy đa phần đều là những ngôi nhà nhỏ còn khá đơn sơ.

Anh không nhịn được thở dài một hơi, không nghĩ tới nhà cha mẹ ruột lại ở cái thôn nhỏ này, anh vẫn còn hơi chưa tiếp thu được.

Khi anh rời khỏi nhà họ Lý là 7 giờ sáng, hiện tại đã là 12 giờ trưa. Đi lâu như vậy bụng anh sớm đã réo lên vì đói, vẫn nên nhanh chóng tìm đến nhà mẹ ruột mới được.

Chỉ là anh không biết đường đến nhà mình.

May mắn thay, lúc này vẫn có người đi lại, anh kéo một người đàn ông trung niên trông khá dễ nói chuyện lại hỏi đường.

“Bác ơi, bác có biết đường đến nhà Đào Chính Nguyên không ạ?”

Người đàn ông nhìn Đào Việt Tùng xa lạ, nghiền ngẫm nói: “Cậu là người nơi khác, tìm nhà Đào Chính Nguyên làm gì?”

Vẻ mặt ông trông có hơi đề phòng, nhưng hẳn là biết nhà anh. Anh không biết vì sao ông ấy lại có thái độ này, bất đắc dĩ nói: “Chắc bác cũng biết chuyện của nhà họ. Cháu là Việt Tùng, con trai của bọn họ.”

“Cậu là Việt Tùng?”

“Vâng, là cháu.”

“Sao không nói sớm. Đi, đi thôi bác dẫn cháu về nhà.”

Thái độ của ông trước sau khác nhau, trông như là vui vẻ.

Trên đường về, Đào Việt Tùng mới biết người đàn ông trung niên này vậy mà lại là bác cả của mình, tên Đào Chính Nhân. Cũng chẳng biết duyên phận gì cho anh ngay trên đường lại gặp được người thân.

“Quả không hổ con trai nhà ta, bộ dạng sáng sủa, cao ráo, nhìn là biết người có học. Không giống như cái thằng Đào Húc, à không Lý Húc kia, chỉ biết quậy phá.” Bác cả vừa đi vừa không ngừng lải nhải.

“Thằng Lý Húc đó đúng là nuôi phí công, trước khi đi còn bán hết đồ mà cha mẹ cháu cho nó, cũng chẳng thèm nói một câu nào với cha mẹ đã phủi mông bỏ đi.”

Đào Việt Tùng nghe bác cả nói không ngừng, lúc này mới biết được tính tình của người đã bị mình cướp thân phận, xem ra danh tiếng cậu ta cũng không tốt lắm.

Đi một lúc thì đã đến nhà, đó là một căn nhà cấp bốn trông không rộng lắm, nhưng được xây cũng khá đẹp, có thể thấy mắt thẩm mỹ của người xây dựng không tồi.

Bác cả đứng trước cổng, gọi vào bên trong: “Vợ chồng thằng hai có nhà không? Ra xem ai đến này.”

Trong nhà có tiếng đáp lại: “Ra ngay đây.”

Sau đó, một người đàn ông bước ra. Đào Việt Tùng có thể khẳng định đó là cha mình. Không vì gì khác, ngoại hình của anh và ông ấy giống nhau đến bảy, tám phần. Chỉ là dáng vẻ của ông hơi phong trần, hẳn cuộc sống cũng không sung sướng gì.

Cha Đào vừa ra cũng đã nhìn thấy anh, vẻ mặt lập tức xúc động xen lẫn bối rối.

“Anh cả… đây là…”

Không đợi bác cả mở lời, Đào Việt Tùng chủ động nói: “Con là Việt Tùng, là con của ba ạ.”

Lời chưa dứt mắt cha Đào đã ươn ướt. Ông vội ra mở cổng, mắt vẫn luôn nhìn anh.

“Giống, thật sự rất giống ba.”

Bác cả lúc này cũng nói: “Con trai ruột của em đương nhiên là giống em rồi. Thôi, mau dẫn cháu trai vào trong nhà đi.”

Cha Đào lúc này mới phản ứng lại, vội nói: “À, phải. Mau con trai vào nhà đi. Anh cả, anh vào nhà chơi.”

Bác cả từ chối: “Thôi, anh không làm phiền cha con chú nữa, hai cha con vào trong mà trò chuyện.”

Nói xong ông liền rời đi, để lại không gian riêng cho hai cha con.

Cha ruột vào bếp

Bác cả đi rồi, cha Đào liền dẫn Đào Việt Tùng vào trong nhà, sau đó để anh ngồi xuống ghế gỗ trước bàn trà trong phòng khách, lại rót nước cho anh.

“Con uống nước đi. Đi đường xa có mệt không?”

“Không mệt ạ.” Việt Tùng lắc đầu, rồi lại nói tiếp: “Ba, trong nhà còn gì ăn không? Con đi từ sớm nên chưa ăn gì.”

“À, có. Con đợi ba chút, nếu chán thì mở ti vi lên xem.”

Đào Chính Nguyên dặn dò xong thì nhanh chóng đi vào trong bếp. Việt Tùng ở bên ngoài thì theo lời ông mở ti vi lên xem.

Xem được một lúc thì mùi hương thoang thoảng của đồ ăn từ trong bếp bay ra. Tâm trí anh liền bị mùi hương này kéo đi, không còn chuyên chú xem ti vi nữa.

Anh không nhịn được mà đứng dậy đi đến cửa bếp. Từ ngoài nhìn vào, vậy mà thấy cha đang đeo tạp dề chiên cơm.

Động tác của ông nhanh nhẹn, thao tác trên bếp như là một người nấu ăn dày dặn kinh nghiệm. Hình ảnh này đẹp tới mức hai mắt của Đào Việt Tùng cũng hơi ươn ướt, đầu mũi cay xè.

Anh muốn khóc. Không phải vì buồn, mà là cảm động.

Trước kia anh không có cha. Mười mấy năm sống ở nhà họ Lý, mẹ Lý Liên Hoa chưa bao giờ xuống bếp. Đây là lần đầu tiên có một người thân chủ động vì anh nấu ăn.

Trong thoáng chốc, anh nghĩ bị đổi về nhà cha mẹ ruột cũng là một chuyện không tồi.

Cha anh vẫn đang đảo đều cơm chiên. Trong lúc lơ đãng ông nhìn về cửa bếp thì thấy cậu con trai mới về đang đỏ mắt nhìn mình, nhất thời khiến ông lúng túng.

“Con vào đây làm gì? Ở đây toàn là mùi dầu khói, nhìn xem bị hun đến đỏ cả mắt rồi.” Ông vẫn không quên đứa con này của mình được nuôi nấng trong nhà giàu, có lẽ không chịu được những thứ này.

Nhưng Việt Tùng không rời đi. Anh lắc đầu: “Không phải vậy đâu. Tại lần đầu được ba nấu thức ăn cho nên con hơi xúc động.”

“Aizz, thằng nhóc này.” Đào Chính Nguyên thở dài, trong lòng thương xót đứa con này thiếu thốn tình cha từ nhỏ. Cũng may mắn là đã nhận về, bây giờ nó có mẹ có cha, ông sẽ bù đắp thiệt thòi mười mấy năm qua cho nó.

Không quá một phút sau thì cơm chiên đã xong. Đào Chính Nguyên bỏ cơm vào một cái chén lớn, rồi đưa qua cho anh.

“Con về vội quá không kịp làm đồ ăn, con ăn tạm cơm chiên ba làm nhé.”

Đào Việt Tùng nhận lấy chén cơm chiên thơm lừng từ tay ông, đáp lời: “Cảm ơn ba, con không kén ăn đâu.” Nói xong liền không đợi được mà múc một muỗng cơm chiên lên ăn.

Cơm chiên trứng thật thơm, dầu muối vừa miệng, lại không bị khô. Cũng không biết có phải vì đói, hay là vì đây là món cha ruột làm cho anh mà Đào Việt Tùng cảm thấy đây là thứ ngon nhất mà mình từng ăn từ hồi bé đến giờ.

Không nhịn được, anh nói: “Đây là cơm chiên sao ba?”

“Đương nhiên là cơm chiên.” Đào Chính Nguyên không rõ vì sao con trai lại hỏi như vậy, nhưng ông vẫn đáp.

“Con cảm thấy nó không giống cơm chiên. Trước giờ con chưa từng ăn loại cơm chiên nào có mùi vị giống như thế này.”

Lời này nói ra, Đào Chính Nguyên bỗng sốt ruột. Là vì cơm chiên không ngon sao?

“Mùi vị… tệ lắm sao?”

“Không ba, cơm chiên ngon lắm. Cơm vừa vào miệng thì trứng liền tan trên đầu lưỡi, lại thêm một ít hành lá vừa có vị, vừa có hương, con chưa từng ăn cơm chiên nào ngon thế này. Ba, ba có bí quyết gì dạy con với, con cũng muốn làm cơm chiên ngon như vậy.”

Câu này không nghi ngờ gì là khen tay nghề nấu nướng của ông. Đào Chính Nguyên cảm giác trong lòng vô cùng vui vẻ, vẻ mặt không giấu nổi nụ cười: “Làm gì có ngon như con nói, cơ mà món này không khó, nếu con muốn học, bữa sau ba dạy cho con.”

“Vâng, cảm ơn ba.”

“Được rồi, được rồi. Không phải con đói sao, mau ăn cơm đi.”

Đào Việt Tùng cũng thật sự đói, anh không nói tiếp nữa, cúi đầu chăm chú ăn cơm. Chẳng mấy chốc một chén cơm chiên đã bị anh ăn hết sạch.

“Trong chảo vẫn còn nhiều cơm chiên lắm, nếu chưa no thì cứ lấy ăn nhé.”

“Vâng ba.”

Anh đáp xong thì tự mình đi qua lấy tiếp một chén cơm. Anh bây giờ mới 17 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi bữa phải ăn bốn năm chén mới đủ no, chưa kể anh còn đang đói.

Cứ thế, chẳng mấy chốc toàn bộ cơm chiên mà cha làm đều bị anh ăn hết sạch. Ăn xong, anh mang chén đi rửa, cất gọn lại.

Lúc này đã no, anh mới có thời gian để ý, liền hỏi: “Mẹ đâu rồi ba, sao con không thấy?”

“Mẹ con hôm nay về nhà bà ngoại ăn giỗ phải đến chiều mới về được. Ba đã nói cho bà ấy là con về, mẹ con còn muốn về nhà ngay lập tức để gặp mặt con nhưng lại không được, con đừng trách mẹ nhé.”

Việt Tùng vội xua tay: “Sao có thể? Mẹ không trách con bao nhiêu năm qua chưa nhìn mặt mẹ bao giờ, con làm sao lại trách mẹ chứ.”

“Ha ha, con đó.” Đào Chính Nguyên vỗ đầu anh trấn an, trong lòng nghĩ sao con trai lại nói năng hiểu chuyện như vậy, không giống như A Hiện...

Nghĩ đến đứa con mình nuôi nấng mười mấy năm là A Hiện, vậy mà lại chẳng nói lời nào đã bỏ đi cùng mẹ ruột, Đào Chính Nguyên không khỏi hơi xót xa, dù sao tình cảm mà ông và vợ giành cho nó đều không phải giả.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play