[RhyCap]Đêm Trăng Máu
chưa lớn?
Trời đêm nay mưa tầm tã, mưa như trút từng đợt nước lạnh ngắt xuống mặt đường vắng tanh
Dưới làn mưa, ánh đèn vàng từ cột đèn đường lờ mờ hắt xuống, in bóng một người đàn ông cao lớn đang bước chậm rãi
Anh mặc bộ vest sẫm màu, tay cầm chiếc ô đen, từng bước chân dẫm lên vũng nước bắn tung tóe
Trong tay còn lại, anh cầm điện thoại, giọng nói đanh thép vang lên giữa màn mưa tĩnh mịch
Nguyễn Quang Anh
(tôi đã bảo là ông sửa xe trước khi tôi về mà.?)
Nguyễn Quang Anh
(ông giỡn mặt với tôi à?)
Quản Gia
(tôi xin lỗi thiếu gia.)
Quản Gia
(tại sáng tôi đi thăm vợ nên-)
Nguyễn Quang Anh
(không làm được thì nghỉ m.ẹ đi.!)
Nguyễn Quang Anh
(đừng lôi lí do ra đáp lại thằng này.)
Gương mặt anh lạnh lùng ẩn sau lớp kính râm tối màu, môi mím chặt, vẻ khó chịu lộ rõ
Giữa đêm mưa như xóa nhòa mọi âm thanh, chỉ còn tiếng bước chân anh xen lẫn tiếng gắt gỏng vọng vang trên con phố vắng không một bóng người
Rồi bất chợt, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ tối om, ánh mắt anh khựng lại
Anh liếc nhìn vào sâu trong góc hẻm, dưới cơn mưa không ngừng xối xả, có một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi co ro
Người ấy quay lưng lại, vai khẽ run, dường như chẳng để tâm đến trời mưa, tay cầm gì đó đưa lên miệng nhai nhai
Anh dừng bước, cúp máy, đút điện thoại vào túi áo vest. Đôi giày da bước nghiêng vào mép hẻm, nước mưa hắt vào ống quần anh, nhưng anh chẳng bận tâm
Đứng từ trên cao, anh cúi nhìn, lạnh giọng hỏi
Nguyễn Quang Anh
này,tối rồi sao còn ngồi đây?
Nguyễn Quang Anh
nhóc muốn ch.ết ốm à?
Người kia giật mình, bàn tay nhỏ run lên, đánh rơi thứ đang cầm
Khi quay lại, ánh mắt anh lập tức chạm phải một gương mặt lạ đó là em
Mái tóc ướt đẫm, những giọt mưa lăn dài trên làn da trắng nhợt nhạt. Đôi mắt em đỏ hoe, ánh nhìn long lanh hoảng hốt nhưng vẫn giữ một nét gì đó…kỳ lạ
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi răng nanh nhỏ xíu thò ra khỏi bờ môi đang dính máu đỏ tươi
Em ngơ ngác ngước lên, giọng run run cất lời
Hoàng Đức Duy
hừm..a-ai vậy.
Anh sững người, ánh mắt nghiêm lại. Anh nhìn em rồi hạ mắt xuống thứ em vừa đánh rơi
một con chuột ướt sũng, má.u m.e bê bết, bị ăn d.ở d.ang
Nguyễn Quang Anh
*ma cà rồng?*
Mưa vẫn xối xả rơi như trút, từng giọt nặng nề dội vào mặt đất lạnh buốt
Anh khẽ thở ra, thu lại ánh nhìn lạnh lùng, rồi từ tốn quỳ một chân xuống trước mặt em
Mưa hắt nghiêng vào người, nhưng anh không để tâm. Anh đưa chiếc ô sang phía em, nghiêng vừa đủ để che phần thân nhỏ bé đang run lẩy bẩy ấy
Tay kia, anh vươn lên nhẹ nhàng lau vết máu còn vương nơi khóe môi em, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng đến lạ
Nguyễn Quang Anh
lạc đâu đây vậy?
Em chớp mắt nhìn anh, hơi nghiêng đầu như đang cố nhận diện, rồi run rẩy đáp khẽ
Hoàng Đức Duy
không biết..b-bị bắt.
Anh khựng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. Rồi không nói thêm gì, anh nhẹ nhàng đưa ô sang tay em cầm, còn bản thân thì vòng tay qua dưới đầu gối và lưng em, nhấc bổng em lên trong một cái bế gọn gàng
Ngay lập tức, em hoảng loạn, mắt trợn tròn,miệng phát ra một tiếng gầm khẽ đầy bản năng phòng vệ
Nguyễn Quang Anh
ngoan,tôi nuôi em.
bàn tay anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc ướt của mình, thứ cảm giác ấm áp lạ lẫm từ anh khiến em dần thả lỏng
Nguyễn Quang Anh
về..tôi cho em uống tiếp.
Em ngẩn người, rồi bất giác nghiêng đầu dụi vào bàn tay anh như một con mèo nhỏ vừa tìm được hơi ấm quen thuộc, khẽ nhắm mắt lại thiếp đi trong vòng tay anh
Anh nhìn em ngủ, khẽ cười nhẹ nụ cười hiếm hoi xua tan đi vẻ lạnh lùng thường thấy
Rồi anh bước ra khỏi con hẻm, bế em rời khỏi màn mưa, áo vest của anh ướt sũng, còn em thì đã được anh cởi áo khoác phủ lên người
Về đến biệt thự, quản gia vừa thấy cảnh đó liền hốt hoảng định cất lời, nhưng chỉ vừa hé miệng đã bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh của anh. Người quản gia lập tức nuốt ngược câu hỏi vào trong, cúi đầu lặng lẽ lui xuống
Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bế em lên lầu, bước chân trầm ổn vang nhẹ qua từng bậc thang
Vào phòng, anh đặt em xuống giường, rồi cởi áo khoác, vắt lên ghế. Sau đó, anh tự mình thay đồ cho cả hai, tay vẫn nhẹ nhàng, không hề vội vã
Khi em đã nằm ngay ngắn trên giường trong bộ đồ sạch sẽ và khô ráo, anh bật máy sưởi, kéo chăn đắp cho em cẩn thận
Không gian trong phòng dần ấm lên, ánh đèn dịu dàng chiếu lên gương mặt em khi ngủ bình yên, và dễ thương một cách kỳ lạ
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ gò má em một lần nữa
Nguyễn Quang Anh
*vẫn chưa lớn..*
Em là một ma cà rồng mới lớn, cơ thể còn chưa thích nghi, cảm xúc lẫn lộn giữa đói, sợ hãi và bản năng mách bảo phải cắn xé để sống còn. Mùi máu khiến em mất kiểm soát, thậm chí đánh mất ý thức mình là ai. Đôi răng nanh em chưa học cách thu lại, ánh mắt em khi bị dồn ép sẽ dễ dàng chuyển sang màu đỏ rực, và bất kỳ âm thanh lớn hay ánh sáng mạnh nào cũng có thể khiến em phát điên
Đó là lý do khi anh đột ngột bế lên, em phản xạ gầm gừ, như một con thú con bị dồn vào góc. Nhưng chính sự dịu dàng trái ngược của anh bàn tay xoa đầu, giọng trầm ấm, ánh mắt không chút sợ hãi đã khiến em lần đầu tiên cảm thấy an toàn. Đó là điều em chưa từng có kể từ khi tỉnh dậy trong thân xác kỳ dị này, bị bắt, bị nhốt, bị thử nghiệm rồi bằng cách nào đó thoát ra và lang thang dưới cơn mưa đêm lạnh buốt
Chipp(tg)
bộ này tui không nhận trả chap nha
Chipp(tg)
mấy bà tặng thì tặng chứ tui không muốn nợ chap đâuu
trốn-lắp bắp.
Sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt, từng giọt mưa lất phất lăn dài trên mặt kính
Trong căn phòng lớn tầng trên, ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn bàn duy nhất hắt ra thứ ánh vàng nhạt, lặng lẽ soi lên bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn mình trên chiếc giường lớn
Anh đã rời đi từ sớm, phải đến công ty họp, nhưng trước khi đi, anh đã cẩn thận dặn quản gia mọi việc đặc biệt là kéo kín hết rèm cửa sổ để ánh nắng không thể lọt vào làm hại em
Trên giường, em vẫn còn say ngủ, ôm chặt lấy chiếc chăn dày còn vương hơi ấm của anh, gương mặt trẻ con lộ ra giữa lớp chăn như mèo con tìm được chỗ ấm
Thỉnh thoảng mày em hơi nhíu lại, có lẽ vì những cơn mơ không yên
Một lúc sau, em chậm rãi mở mắt. Đôi đồng tử vẫn mang ánh đỏ mờ mờ, thích nghi dần với ánh đèn vàng nhạt trong phòng
Em chớp mắt vài cái, đưa tay dụi mắt, rồi nhìn quanh không thấy anh, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng, hoang mang
Hoàng Đức Duy
*đây là đâu..*
Không gian lạ, mùi lạ, sự yên tĩnh đáng sợ
Em run lên một cái, rồi rụt rè lui vào một góc tường
cả người co lại như một đứa trẻ, gương mặt lộ vẻ sợ hãi, đôi tay ôm lấy đầu gối, mắt dán vào cánh cửa như sợ ai đó xông vào bất ngờ
Hoàng Đức Duy
c-chẳng lẽ..
Em giật mình, cả người chui tọt vào trong chăn, mắt ló ra qua lớp vải, đôi tai căng lên
Quản Gia
tôi không làm hại cậu đâu.
ông cười mỉm, tay vẫn giữ khay trên tay
Quản Gia
thiếu gia kêu tôi chuẩn bị m.áu cho cậu thôi.
Ngay khi nghe đến từ m.áu, ánh mắt em lóe sáng
Bên trong lớp chăn, mũi em khẽ hít hít, rồi từ từ trồi đầu ra, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, như con mèo đánh hơi thấy món khoái khẩu
em lẩm bẩm, gần như nuốt nước bọt theo bản năng
Trên bàn cạnh giường, một túi máu được đặt sẵn, ánh đèn chiếu vào làm nó ánh lên sắc đỏ tươi đầy dụ hoặc
Em liếm môi, rồi chạy lại như bị kéo bởi mùi hương, vồ lấy túi máu, hai tay nâng lên háo hức định uống
Hoàng Đức Duy
ơ..không uống được..
Em nghiêng đầu, loay hoay, gõ gõ, dùng răng cắn cắn mép túi mà không sao mở ra được
Trông em luống cuống đến tội, đôi mày nhíu lại, ánh mắt như sắp khóc đến nơi
Hoàng Đức Duy
k-không..hức..mở được..
Quản Gia
ấy ấy,để tôi mở cho cậu.
Em nhìn ông bằng ánh mắt nghi ngại, chớp chớp mắt rồi rất chậm rãi đưa bịch máu sang, cứ như vẫn sợ bị giật mất
Quản gia điềm đạm mở nắp túi, rồi đưa trả lại bằng hai tay, tôn trọng và nhẹ nhàng như dâng lễ vật
Ngay khi cầm lại túi máu, em đưa lên uống lấy uống để, như một đứa trẻ đói bụng vừa tìm được bữa ăn đầu tiên sau bao ngày
Má em ửng lên, đôi mắt sáng rỡ, răng nanh lộ rõ nhưng không còn đáng sợ mà lại mang vẻ hồn nhiên đến buồn cười
Hoàng Đức Duy
ngon..ngon quá..
em lẩm bẩm, miệng còn dính chút đỏ, tay vẫn siết chặt túi như sợ ai cướp mất
Quản gia đứng nhìn một lúc, khẽ bật cười, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, khép cửa lại để em được yên tĩnh
Căn phòng lại trở về vẻ trầm lặng, chỉ còn ánh đèn bàn soi lên bóng em ngồi giữa giường, tay ôm túi máu, đôi chân đong đưa như trẻ con
Trời đêm đã ngừng mưa, chỉ còn hơi nước mờ nhòe trên khung cửa kính
Căn biệt thự yên tĩnh, chìm trong ánh đèn dịu nhẹ từ dãy hành lang
anh bước vào nhà, cởi áo khoác ướt và đặt cặp xuống bàn
Nguyễn Quang Anh
cục bông đó,uống chưa?
anh lặng lẽ đi lên phòng, nơi mà sáng nay anh đã để lại sinh vật nhỏ ấy đang ngủ ngoan trong chăn
Anh mở cửa phòng, ánh mắt liếc thẳng về chiếc giường lớn. Trong đầu anh hình dung cảnh em cuộn tròn như một chú mèo nhỏ trong lớp chăn dày mềm mại..nhưng chẳng có ai
Nguyễn Quang Anh
*đâu rồi*
Ánh mắt anh hơi đổi sắc, có chút hoảng nhẹ. Bước chân vội vàng hơn, anh nhìn quanh phòng, kiểm tra các ngóc ngách, sợ em vì đói mà đi lang thang trong nhà tìm máu hoặc tệ hơn, chui ra khỏi nhà
đúng lúc anh định chạy đi tìm, một tiếng động khe khẽ vang lên từ phía tủ đồ
Hoàng Đức Duy
ưm..nhăm nhăm.
Anh dừng lại, nhíu mày bước tới. Tay chạm vào tay nắm tủ, nhẹ nhàng kéo ra
Bên trong em đang nằm gọn trong đống quần áo của anh, tay ôm chặt vài chiếc áo sơ mi còn vương mùi anh, gò má áp lên lớp vải như tìm được thứ gì đó an toàn
Miệng em lẩm bẩm trong mơ, chân tay co lại như đang ngủ rất ngon
Anh nhìn cảnh tượng ấy mà chỉ biết khẽ thở ra, bật cười nhẹ, bàn tay đưa lên xoa má em một cái cưng chiều
Nguyễn Quang Anh
sao lại ngủ ở đây vậy,có giường cho em mà.
Em chỉ dụi mặt vào tay anh, mắt vẫn nhắm, như thể chỉ cần ngửi thấy mùi anh là yên tâm.Đến mức, khi anh luồn tay qua bế em ra ngoài, em mới giật mình tỉnh dậy
Cả người căng cứng, răng nanh lập tức nhe ra, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác đầy bản năng
khi thấy gương mặt anh, em lập tức khựng lại, nanh rụt vào, môi mím lại, giọng lí nhí
Hoàng Đức Duy
n-người quen.
Câu nói đơn giản, nhưng cũng đủ khiến anh khựng một giây
Em đang cố nói chuyện với anh dù vốn chỉ được dạy vài câu cơ bản lắp bắp, ngọng nghịu, như thể chỉ vì muốn được hiểu, chỉ vì đó là anh
Nguyễn Quang Anh
ừm,tôi đây..về xem em có uống được m.áu không?
Nguyễn Quang Anh
muốn uống nữa không?
Nguyễn Quang Anh
vậy tôi lấy m.áu cho em uống nhé.
Nghe đến chữ m.áu, đôi tai em khẽ động, ánh mắt đảo qua đảo lại, ngó nghiêng khắp phòng, cố tìm xem có bịch m.áu nào gần đây không. Cái miệng nhỏ liếm môi, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa… buồn cười không chịu nổi
Anh chống trán, nhìn em lục lọi bằng mắt mà chẳng thấy gì, rồi lắc đầu thở ra bất lực
Nguyễn Quang Anh
rồi rồi,tôi lấy m.áu cho em uống.
em dụi vào người anh,gật gật
mua đồ-cách chăm.
Đến tối, anh đưa em ra ngoài mua đồ
Trước khi đi, anh cẩn thận mặc cho em bộ đồ kín mít, từng cúc áo được cài ngay ngắn, khăn choàng che gần nửa gương mặt
Giọng anh khàn khàn nhưng đầy nghiêm nghị, ánh mắt như khóa chặt lấy em
Nguyễn Quang Anh
không được gỡ ra nghe chưa?
Nguyễn Quang Anh
không là tôi sẽ đưa em cho thí nghiệm đấy.
Nghe thế, em bĩu môi, hai má phồng lên nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu lia lịa
Khi tới nơi một cửa hàng quen thuộc của anh tay em vô thức nắm chặt lấy vạt áo anh, không dám ngẩng đầu lên vì ánh đèn và những ánh nhìn xung quanh
Anh thì một tay ôm sát eo em, từng bước đều giữ em ở thật gần, như chỉ cần sơ sẩy một giây là em sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh
Dương ngồi thảnh thơi trên sofa, một tay cầm iPad, đôi mắt không rời màn hình nhưng miệng vẫn hỏi bâng quơ
Trần Đăng Dương
mua gì đây bạn?
Anh liếc nhìn Dương, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ
Nguyễn Quang Anh
mua đồ cho cục bông nhà tao.
Dương khẽ liếc về phía sau lưng anh, nơi em đang úp mặt trốn kỹ, chỉ thấy bóng dáng chứ chẳng thấy mặt mũi đâu
Trần Đăng Dương
hừm..giống em nhà tao nhờ.
Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ kéo em ra phía trước, cúi xuống gỡ nhẹ chiếc mũ trùm đầu
Nhưng ngay khi lớp vải vừa rời khỏi, ánh sáng từ đèn trên trần hắt xuống khiến em giật mình hoảng hốt, lập tức nhảy phắt lên ôm chặt lấy cổ anh như tìm chỗ trú ẩn
Dương hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua em trong vòng tay anh
Trần Đăng Dương
còn nhỏ vậy?
Anh vừa xoa nhẹ lưng em trấn an, vừa đáp thản nhiên
Nguyễn Quang Anh
mới lớn thôi,chưa mần ăn được.
Dương bật cười, nhướng mày
Trần Đăng Dương
Để tao kêu em nhà tao ra làm quen, cho nhóc đó đỡ sợ.
Dương đặt iPad lên bàn, rồi đứng dậy đi vào bên trong
Một lúc sau, hắn quay lại cùng một người cũng là ma cà rồng như em, nhưng ánh mắt trầm ổn, dáng vẻ đã thuần phục và kiềm chế rất tốt
Nguyễn Thanh Pháp
chào thiếu gia.
Trên tay Kiều là một túi m.áu, cô vừa bước vừa uống một cách chậm rãi
Dương vòng tay ôm eo Kiều, cúi hôn nhẹ lên má cô
Trần Đăng Dương
làm quen với bạn mới đi.
Kiều mỉm cười, vẻ rạng rỡ hơn hẳn em có lẽ vì cô không còn sợ ánh sáng nữa
Cô bước lại gần, khẽ khều tay em
Nguyễn Thanh Pháp
nhóc con,uống m.áu không?
Em ngập ngừng, từ từ quay mặt lại, ánh mắt chạm phải nụ cười xinh của Kiều
Cô giơ túi m.áu lên, lắc nhẹ như mời gọi
Nguyễn Thanh Pháp
ngon nhắm á.
Anh khẽ cúi người, đặt em xuống đất
Em nhìn chằm chằm vào túi m.áu, đôi mắt dần ánh lên sự thèm khát, từng bước tiến lại gần
Vừa đưa tay định lấy, Kiều nhanh tay giật túi m.áu lại
Nguyễn Thanh Pháp
không được,nhóc phải ngoan.
Nguyễn Thanh Pháp
tao mới lấy m.áu cho uống chung.
Em sững lại, đôi mắt ngân ngấn nước, trông như sắp khóc
Nhưng chỉ vài giây sau, em hít sâu, bình tĩnh gật đầu
Thấy vậy, Dương nhếch môi hài lòng
Trần Đăng Dương
hai đứa qua kia chơi đi,m.áu ở trong tủ.
Kiều mỉm cười, chủ động nắm tay em kéo sang một góc ngồi
Nguyễn Thanh Pháp
đi lấy m.áu uống..!
Hoàng Đức Duy
a..nhừ nhừ..
Trong khi đó, anh đứng lại nói chuyện với Dương
Nguyễn Quang Anh
tao đến mua đồ cho cục bông đó.
Nguyễn Quang Anh
và cũng mua thuốc ức chế.
Trần Đăng Dương
Mày định dùng thuốc ức chế à?
Trần Đăng Dương
Nó không tốt đâu, sẽ có tác dụng phụ đó.
Anh khẽ gật gù, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì
Nguyễn Quang Anh
vậy khỏi đi,tao tự tìm cách dạy.
Nguyễn Quang Anh
à mà..chỉ tao cách chăm đi.
anh chỉ tay về phía em và Kiều
Trần Đăng Dương
cũng dễ thôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play