Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Trái Tim Lỡ Nhịp! (Heartbeat)

[Chap 1]

Bạn đã bao giờ thắc mắc rằng, tình yêu, được định nghĩa như thế nào hay chưa?
Đối với tôi mà nói, tình yêu, chỉ đơn thuần là một loại ảo giác
Loại ảo giác này, có thể khiến trạng thái của con người ta trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng cũng có thể khiến con người ta cảm nhận được sự đau đớn, đáng thương, buồn khổ đến tột cùng
Và tệ hơn thế nữa, chính là khiến con người ta tự nguyện đắm mình trong hố sâu thăm thẳm không lối thoát
Hay…
Nói dễ hiểu hơn một chút nhé!
Đã bao giờ bạn thả lỏng bản thân để nhìn ngắm những đám mây bay lượn trên bầu trời trong xanh đẹp đẽ ngoài kia chưa?
Chắc hẳn, ai đó trong số chúng ta cũng đã từng có ao ước muốn được chạm vào những đám mây xinh xắn bồng bềnh, muốn được tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn trong xanh
Nhưng, bạn biết không, mây trắng tuy xinh xắn bồng bềnh, ấy thế mà, khi ta chạm được vào, thì lại mong manh vỡ oà tan biến
Bầu trời tuy trong xanh đẹp đẽ, ấy thế mà, càng lên cao, thì lại càng khó thở
Và, tình yêu cũng vậy…
- - -
Hoàng Đức Duy mím môi, hàng mi đen khẽ khàng rũ xuống
Đối diện với con người thuộc tầng lớp thượng lưu như hắn, cậu cảm thấy không đủ tự tin
Nguyễn Quang Anh châm một điếu thuốc hạng sang, hắn nhìn cậu, ánh mắt hắn đa nghi thập phần
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu, không phải trai thẳng?
Hoàng Đức Duy đập bàn, người đàn ông trước mặt cậu, quả thực đến một chút tế nhị cũng chẳng có
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh dựa vào đâu, mà dám nói tôi không phải là trai thẳng?
Nguyễn Quang Anh nhếch miệng, đem khói thuốc mờ mờ ảo ảo phả thẳng vào mặt Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mông cậu cong!
———————————
𝐄𝐧𝐝 𝐜𝐡𝐚𝐩 𝟏
Cừu đen lông trắng
Cừu đen lông trắng
Fic đầu tay, có sai sót gì mong mọi người hoan hị bỏ qua cho ạ 👉🏻👈🏻

[Chap 2]

Đức Duy nhăn nhó tránh đi khói thuốc, hắn rốt cuộc đã ngắm mông của cậu từ khi nào vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Tổng, lần đầu gặp mặt, đừng để tôi phải ấn tượng xấu
Quang Anh ngồi vắt chân chữ ngũ, hắn cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn bao nhiêu?
Đức Duy chưa hiểu ý đồ của hắn, cậu uống một ngụm nước, rồi hỏi lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là sao?
Quang Anh lôi ra hai xấp tiền
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tổng cộng là 50 triệu đồng, đủ để cậu xây một căn nhà và kết hôn với một thằng đực rựa nào đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhận lấy, rồi mau chóng biến ra khỏi cuộc đời của tôi
Đức Duy vẫn chê ít
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi còn muốn một chiếc mercedes nữa
Quang Anh hơi choáng váng, hắn cất luôn hai xấp tiền
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế thì nhịn
Đức Duy liền cười nhạt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu không vì ông nội của tôi và ông nội của anh năm xưa…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Im miệng!
Quang Anh cục súc quát nạt
Đúng vậy, nếu không vì lời hứa kết thông gia chết tiệt của ông nội cậu và ông nội hắn thời còn chinh chiến, thì hắn đã cùng với cô nàng người yêu hiện tại kết hôn và sinh con từ lâu lắm rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này nhóc, tôi là trai thẳng
Đức Duy có chút đá đểu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chưa chắc đâu
Quang Anh nghiêm túc đáp lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trên cuộc đời này, dương vật có thể thẳng hoặc cong, nhưng giới tính của tôi, thì không bao giờ có thể cong được
Động đến những từ ngữ nhạy cảm, hắn thấy cậu đỏ mặt bất thường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là…
Quang Anh đột nhiên trêu chọc cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn trở thành bạn tình của tôi thì cũng được, tôi đây không phân biệt trai gái
Vừa dứt câu Đức Duy bỗng phá lên cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nói gì, bạn tình?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Này Nguyễn Quang Anh, anh đùa hơi quá đáng rồi đấy
Quang Anh nhếch môi, thể hiện rõ thái độ không mấy đàng hoàng, nhã nhặn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu cứ suy nghĩ kĩ đi, chúng ta có rất nhiều thời gian mà
Đức Duy không kiềm lòng được mà nổi giận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
NGUYỄN QUANG ANH!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đường đường là Nguyễn Tổng của cả một tập đoàn lớn mạnh, tôi thật không ngờ anh lại có thể ăn nói thiếu đúng đắn như thế
Quang Anh không hề cảm thấy xấu hổ, hắn chỉ tay vào cốc nước của cậu, rồi hất mặt nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiền ai người nấy trả, đừng nghĩ là tôi sẽ mời cậu cốc nước đó
Đức Duy khóc không ra nước mắt, sáng sớm cậu mất công bắt xe tới đây vì chính hắn đã đích thân liên lạc với cậu, ít nhất thì hắn cũng phải mời cậu uống nước chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh…chẳng ga lăng gì cả
Quang Anh liền nhếch khoé môi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ga lăng với ai cũng được, trừ cậu
Đức Duy uất ức
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh…đúng là đồ đàn bà
Quang Anh lập tức phản biện
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, tôi là đàn ông đích thực đấy
Đức Duy không ngại mà cãi tay đôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đàn ông đích thực là phải biết suy nghĩ trước khi phát ngôn cho người khác nghe
Quang Anh lại nhếch miệng, mỗi lần hắn nhếch miệng, là tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Hắn điềm tĩnh nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phán xét về trí tuệ không phải là cách để khẳng định sự đích thực của đàn ông
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe cho kỹ này, đàn ông đích thực, là phải dựa vào sự kiềm chế của dương vật, chứ không phải dựa vào sự tinh tế của bộ não
Đức Duy trợn tròn mắt, ở đâu ra cái lý lẽ đáng sợ như vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh, anh…
Quang Anh đập bàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Loại rác rưởi như cậu, đừng có mơ mà chạm đến tôi
Đức Duy lần này cười khẩy, hắn tưởng cậu sẽ nhịn à, hắn thực sự nhầm to rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ, cứ cho là tôi rác rưởi đi, còn cái loại anh thì sao, cái loại đã đẹp trai tài giỏi, lại còn nhà giàu, nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ có được tôi!
Đức Duy nói xong chạy thẳng, mặt cậu nóng bừng bừng mồ hôi hột thi nhau lăn dài xuống áo
Nếu Quang Anh mà tìm được cậu, chưa biết chừng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà xé xác cậu ra mất thôi
Ghé tạm vào một quán cà phê để ẩn nấp, Đức Duy căng mắt chọn được chỗ ngồi ưng ý mới bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ lại cuộc đối thoại giữa Quang Anh và cậu
Còn đang phồng má thổi cà phê cho bớt nóng thì điện thoại trong túi quần bỗng ngân dài từng hồi chuông, Đức Duy nhăn nhó mặt mũi, cậu mở máy ra nghe
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
📱: Đức Duy, coi như là mẹ cầu xin mày, mau đến bệnh viện H nhanh lên, gấp lắm rồi, nếu mày không chịu đến thì đừng có trách mẹ, mẹ…mẹ sẽ không thèm nhìn mặt mày nữa
Mẹ Đức Duy tắt máy, để lại cậu với khuôn mặt bơ vơ chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra
Đức Duy khổ sở uống vội vài ngụm cà phê đắng trong tiếc nuối, thanh toán tiền cho phục vụ, cậu ngậm ngùi bắt xe phóng thẳng đến bệnh viện gặp mẹ
Ai ngờ, vừa bước xuống xe, mẹ đâu chẳng thấy, chỉ thấy bản mặt trời đánh của Nguyễn Quang Anh xuất hiện lù lù ở trước cửa bệnh viện
Đức Duy run quá, vỗ vỗ hai bên má cho tỉnh táo, cậu rón rén tránh khỏi tầm nhìn của hắn nhưng không thành
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Định chạy à, cậu nghĩ cậu là ai!
Quang Anh mau chóng tóm được cổ tay Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi theo tôi
Hắn gằn giọng, như thể muốn đe dọa, nếu cậu không đi theo hắn thì chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi
Đức Duy một chữ cũng không đam bật lại, trong lòng thầm chửi rủa hắn là đồ hách dịch đáng ghét, nhưng lồng ngực chẳng hiểu sao cứ lâng lâng thấp thỏm, để mặc hắn kéo mình băng qua từng phòng bệnh lớn nhỏ
Đi thêm được vài bước nữa, hắn buông cổ tay câu, ở ngay phía trước là phòng bệnh số 109, tại cửa phòng, ngoài ba mẹ hắn đang đứng đó, thì còn có cả ba mẹ của cậu
Quang Anh nhanh chân chạy tới, giọng hắn trầm trầm vang lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba, mẹ, ông nội sao rồi
Mẹ Nguyễn và mẹ Hoàng cuống cuồng đẩy hắn và cậu vào trong phòng rồi đồng thanh
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Nguyễn & mẹ Hoàng: Ông đang đợi hai đứa, mau khẩn trương lên
Hắn hất mặt ra hiệu với cậu, cả hai cùng song song bước vào phòng, người đang nằm trên giường bệnh là ông nội của hắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông thấy thế nào rồi?
Quang Anh nhẹ nhàng hỏi han, vậy mà ông nội của hắn chẳng thèm quan tâm gì đến hắn, ông đưa tay về phía của cậu
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Đức Duy, cháu đây rồi
Cậu cúi người vội đỡ lấy tay ông
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ!
Ông nội nhìn hắn rồi lại nhìn cậu
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Hai đứa nhất định phải kết hôn đấy, phải kết hôn thì ông mới chịu làm phẫu thuật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông yên tâm, chúng con nhất định sẽ kết hôn mà
Quang Anh nắm lấy tay cậu giơ lên cho ông nhìn
Ông nội bấy giờ mới nhẹ lòng mỉm cười
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Ừ, thế thì tốt quá rồi, Quang Anh à, ông rất vui vì hai đứa cuối cùng cũng đã gả được cho nhau, có như vậy thì sau này an nghỉ nơi chín suối ông mới không cảm thấy hổ thẹn với ông nội của Đức Duy
Hắn cố giấu đi vẻ mặt khó chịu, tất cả là cũng vì hắn rất thương ông nội
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vâng, lát nữa bác sĩ sẽ đưa ông tới phòng phẫu thuật, ông phải thật kiên cường đấy nhé!
Ông nội gật đầu với hắn, sau đó lại tỏ ý trách móc cậu
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Đức Duy, cháu không có gì để nói với ta sao?
Đức Duy lắp ba lắp bắp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ…cháu…cháu…cháu chúc ông phẫu thuật thành công ạ
Ông nội tuy chưa hài lòng về câu trả lời của cậu, nhưng nhìn chung thì cũng tạm chấp nhận được
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Khi ông tỉnh dậy, ông muốn thấy nhẫn cưới của hai đứa
Quang Anh vẫn nắm chặt lấy tay cậu, hắn lập tức chắc nịch một câu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông nội cứ yên tâm, chuyện đó đối với chúng con không thành vấn đề
———————————
𝐄𝐧𝐝 𝐜𝐡𝐚𝐩 𝟐
Cừu đen lông trắng
Cừu đen lông trắng
Mong được mọi người ủng hộ và iu thươngg

[Chap 3]

Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ông nội cứ yên tâm, chuyện đó đối với chúng con không thành vấn đề
Quang Anh đưa mũi giày khều khều bên chân Đức Duy, hắn siết chặt bàn tay của cậu, muốn cậu khẳng định chuyện nhẫn cưới một lần nữa với ông, nhưng khốn đốn thay, cậu lại giật mình ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì
Quang Anh đen mặt dùng sức đá vào chân cậu, giọng hắn thì thào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hứa với ông nội tôi, mau lên
Đức Duy nhăn nhó suýt chút nữa ngã khuỵu, cậu bất mãn lên tiếng theo yêu cầu của hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu hứa
Ông nội hắn nghe xong liền thở phào một tiếng, nước mắt như sắp trào ra, miệng ông khẽ mấp máy
Ông Nội Quang Anh
Ông Nội Quang Anh
Tốt quá rồi
Ngay lúc đó, cậu trông thấy hai cô y tá nhanh nhẹn bước vào chuyển ông đến phòng phẫu thuật, Quang Anh cùng ba mẹ của hắn cũng tất bật chạy theo, chỉ còn cậu và mẹ ở lại
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Đức Duy, qua đây
Mẹ Hoàng lập tức kéo cậu vào một chỗ
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Mẹ nói chuyện với gia đình ông bà Nguyễn rồi, thật lòng thì mẹ cũng chẳng muốn gả mày cho nhà người ta, nhưng ông nội nhà người ta cứ một mực sống chết không đồng ý, mày xem, mẹ biết làm thế nào bây giờ?
Đức Duy lắc đầu, mắt cầu nhoè ướt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không muốn!
Mẹ Hoàng đặt tay lên vai cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Mẹ bảo này, về nhà người ta mày chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạn
Đức Duy vẫn tiếp tục lắc đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng con không muốn!
Mẹ Hoàng đánh vào người cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Giấy báo nhập học có rồi, nếu mày biết nghĩ cho tương lai của mày thì nhất định phải tiếp tục học hành, để mai sau mẹ còn được nhờ nữa chứ
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Thi đỗ rồi, không lẽ mày tính bỏ Đại Học, bỏ ước mơ của mày à?
Đức Duy rơi vào bế tắc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà…
Mẹ Hoàng phẩy tay bày kế cho cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Qua bên đó, bàn bạc với ông bà Nguyễn, phải thật chân thành, khóc lóc thì càng tốt, để ông bà Nguyễn thấy được lòng hiếu học của mày
Mấy lời của mẹ Hoàng chỉ càng khiến Đức Duy cảm thấy căng thẳng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao cả, không đi học Đại Học cũng được, mẹ cho con về quê, con muốn về quê giúp mẹ kiếm tiền
Mẹ Hoàng dí chán cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Đồ ngốc nhà anh, mạnh dạn lên tôi xem nào
Đức Duy cúi mặt lưỡng lự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không dám
Mẹ Hoàng thở dài
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Sợ cái gì nữa, mẹ biết mày là người có năng lực mà
Đức Duy nhăn nhó, cậu đâu dám trái ý của mẹ, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một chuyện vô cùng khó nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế…thế con có phải…ngủ chung với Quang Anh không?
Mẹ Hoàng thở phào, tưởng chuyện gì to tát lắm, mẹ vỗ vai trấn an cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Cái đó thì tuỳ thuộc hai đứa, nhưng mà cứ yên tâm, Quang Anh nó có người yêu bên ngoài rồi, chuyện giường chiếu giữa nó với mày sẽ không bao giờ xảy ra
Đức Duy tròn mắt rồi ấm ức cãi lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không muốn sống cuộc sống như vậy
Mẹ Hoàng chán nản lắc đầu, bao giờ thì con trai của bà mới khôn như con trai nhà người ta nhỉ
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Trước khi mày đến, ông bà Nguyễn cũng bàn bạc với mẹ rồi, ông nội của Quang Anh chỉ sống được tối đa là 5 năm nữa thôi
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Thế nên trong 5 năm đấy liệu mà cố gắng học hành, sau này thành tài thì phải chớp thời cơ rồi cuốn gói khỏi cái gia đình ấy càng nhanh càng tốt
Đức Duy gò má ửng đỏ hơn bình thường, ngộ nhỡ 5 năm sống chung cậu lại nảy sinh tình cảm với hắn thì sao, đừng nói tới động chạm cơ thể, bởi vì ngay cả khi chỉ đơn thuần là đối diện với hắn thôi cũng đã đủ khiến cậu hồi hộp toát mồ hôi luôn rồi
Mẹ Hoàng như đoán được cậu đang nghĩ những gì, mẹ gắt thẳng vào mặt cậu
Đa nhân vật nữ
Đa nhân vật nữ
Mẹ Duy: Ông bà Nguyễn cực kỳ khó tính, mày mà thích nó, thì chỉ khổ mày thôi
Đức Duy bị tạt một gáo nước lạnh, cậu lẳng lặng gật đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con hiểu rồi!
.
Sau khi lời hứa về chuyện nhẫn cưới với ông nội của Quang Anh được hoàn tất, Đức Duy hưởng thụ sự tự do ở vùng quê thân yêu còn chưa đầy hai tuần đã phải học cách gồng mình hoà nhập với môi trường thành phố lộng lẫy, xa hoa
Hôm nay, cũng là ngày mà ông nội của Quang Anh xuất viện, Đức Duy vinh hạnh được quản gia nhà hắn rước về gặp gỡ. Nhưng, cậu có thể tinh ý nhận ra, ngoại trừ ông nội của hắn, thì chẳng một ai trong gia đình họ Nguyễn này thật lòng vui vẻ chào đón cậu
Điển hình nhất, vẫn là Nguyễn Quang Anh
Vốn dĩ, hắn đã không ưa cậu, đang yên đang lành thì bỗng dưng phải sống chung với một đứa mà hắn chẳng có chút thiện cảm nào, Quang Anh tỏ thái độ khó chịu ra mặt, lúc đi tắm còn cố tình đóng xầm cửa lại để cậu nghe thấy
Đức Duy vờ như không biết gì, cậu nhẹ nhàng mở vali xếp đống đồ bình dị vào chiếc tủ gỗ được kê gọn trong một góc
Chờ tới khi phiên tắm của Quang Anh kết thúc, Đức Duy liền cúi đầu lao thẳng vào phòng tắm mở vòi nước khóc một trận còn to hơn mưa rào
Gần hai tiếng đồng hồ chôn chân trong phòng tắm, cậu mới sực nhớ rằng, cậu quên không đem theo quần áo để thay
Đức Duy gào thét trong im lặng, tự oán trách bản thân sao có thể sơ xuất đến như thế
Một lát sau, cậu hé mở cánh cửa phòng tắm, thấy Quang Anh đã khoác một bộ âu phục khác vào người, xem ra hắn sẽ rời khỏi nhà nhanh thôi
Đức Duy đứng cắn móng tay chờ đợi, lâu lâu sau cậu lại hé cửa phòng thì trông thấy hắn đang ngồi ở giường nói chuyện điện thoại với đối tác
Đức Duy hít thở sâu để tiếp thêm can đảm, cậu quyết định quấn khăn tắm, đưa những bước chân bạo dạn vụt nhanh qua hắn rồi tiến đến chiếc tủ gỗ của cậu
Quang Anh theo quán tính lướt ngay ánh mắt về phía Đức Duy, hắn gần như há hốc miệng khi trông thấy khăn tắm trên người cậu từ từ được tháo ra, Đức Duy cắn môi đem áo quần mặc vào, hai vành tai ửng đỏ không giấu nổi sự xấu hổ
Quang Anh chẳng biết từ bao giờ đã tắt máy điện thoại, hắn bất chợt giơ bàn tay của mình lên rồi bàng hoàng rụt lại
Hắn đang nghĩ cái quái gì thế, hắn đang muốn chạm vào mông cậu đấy à!
Đức Duy dám thay đồ trước mặt hắn, ai dạy cậu thói tự tiện như vậy, hắn xoa xoa nắn nắn hai con mắt, tự nhủ bản thân không được đánh rơi liêm sỉ rồi lớn tiếng nhắc nhở cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau cấm cậu thay đồ trước mặt tôi
Đức Duy vội quay người lại, cậu hơi ngạc nhiên bởi khuôn mặt có phần bối rối của hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao thế, anh ngại à?
Quang Anh không trả lời, hắn đánh trống lảng bằng cách gọi điện cho cô nàng người yêu xinh đẹp
Đức Duy đem khăn tắm đi cất, sau đó xắp xếp lại tủ đồ thật ngăn nắp gọn gàng. Ít phút sau, Quang Anh đột nhiên thô lỗ gọi cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này nhóc!
Đức Duy bực bội không thèm đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đồ mông cong!
Hắn cố tình chọc ghẹo
Đức Duy nghe không lọt tai, giá mà cậu có thể ném cho hắn một quả đấm thì tốt biết mấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy!
Hắn trừng mắt với cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sss…sao?
Cậu quay đầu nhìn hắn, giọng hoang mang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay tôi không về
Hắn đứng dậy, hai tay nhét trong túi quần
Cậu gật đầu, hắn có về hay không thì cũng đâu liên quan gì tới cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe đây, cái giường này là của tôi
Quang Anh đánh dấu chủ quyền
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn cậu, nằm dưới sàn nhà mà ngủ
Đức Duy chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rét run
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết rồi
Hắn kiểm tra tài liệu lần cuối, chuẩn bị mở cửa phòng thì Đức Duy chạy theo gọi hắn lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, có chuyện này…
Hắn nhíu mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói!
Đức Duy ngập ngừng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi…tôi thi đỗ Đại Học rồi
Hắn thở dài, tự nhiên lại đi khoe thành tích với hắn, điều đó không làm hắn bớt khinh thường cậu đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì làm sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi…
Đức Duy mím môi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đỗ trường gì?
Hắn suýt thì cắn phải lưỡi, nhưng thật tình thì hắn cũng đang tò mò
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đại Học quốc gia Xxx
Đức Duy trả lời không tự tin cho lắm
Quang Anh đứng hình mất ba giây, hắn khá bất ngờ, chân hắn lùi lại một bước rồi hỏi cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì làm sao?
———————————
𝐄𝐧𝐝 𝐜𝐡𝐚𝐩 𝟑
Cừu đen lông trắng
Cừu đen lông trắng
Thì làm sao hả bà coann><

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play