“Mùa Hạ Năm Ấy Có Cậu” [ Trọng Tấn × Trung Quý ]
chap 1 | Người ngồi bên cửa sổ.
Buổi sáng đầu tuần, sân trường vẫn ồn ào tiếng bước chân và lời chào nhau vội vã. Lá cây xào xạc rơi đầy lối đi nhỏ, gợi cảm giác yên bình khó tả. Trọng Tấn ngồi trong lớp từ sớm, chỗ cũ gần cửa sổ – nơi cậu vẫn thích nhất vì có thể ngắm trời, ngắm người… và trốn tránh ồn ào.
Cậu chống cằm, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài thì nghe thấy giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên:
Thanh Huyền ( Giáo Viên )
Lớp mình nay có bạn mới nhé, em vô giới thiệu đi
Tấn không quá bận tâm. Học sinh chuyển lớp thì có gì lạ đâu? Nhưng đến khi người kia bước vào – một cậu con trai nhỏ nhắn với mái tóc hơi rối và gương mặt có nét ngơ ngác đáng yêu – Tấn lại khựng người một nhịp.
Trung Quý
Em tên là Trung Quý. Mong mọi người giúp đỡ.
Giọng nói của cậu nhẹ như gió, không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai Trọng Tấn. Chẳng hiểu sao, chỉ một câu đơn giản ấy lại khiến cậu lần đầu tiên quay hẳn đầu lại nhìn người mới.
Thanh Huyền ( Giáo Viên )
//Giáo viên chỉ vào chỗ trống cạnh Tấn// Em ngồi cạnh bạn Trọng Tấn nhé
Và rồi, câu chuyện bắt đầu – lặng lẽ như một cơn mưa đầu hạ, nhưng lại có sức nặng theo suốt cả thanh xuân.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong im lặng. Trung Quý ngồi nghiêm chỉnh, mắt dán vào vở ghi, nét chữ tròn trịa cẩn thận. Trọng Tấn thì khác – tay cầm bút, mắt thì… thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh.
Chẳng hiểu sao, cậu thấy tò mò.
Cậu bạn mới không hề bối rối hay tỏ ra lạc lõng như mấy học sinh chuyển lớp thường có. Cậu ấy trầm, nhưng không lạnh lùng. Mỉm cười với ai cũng nhẹ nhàng. Thậm chí còn lễ phép đứng dậy chào giáo viên rõ to khiến cả lớp quay lại nhìn.
Đến giờ ra chơi, Trọng Tấn vẫn ngồi im tại chỗ, mở nắp chai nước lọc, mắt liếc thấy Trung Quý đang lặng lẽ sắp xếp lại sách vở.
Trọng Tấn
Tên cậu nghe lạ ghê //Tấn lên tiếng, giọng không cao nhưng đủ để người kia nghe thấy//
Trung Quý
//Trung Quý ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười//
Trung Quý
Um. Ba mẹ mình đặt theo tên ông nội. Mình biết nghe hơi…già
Trọng Tấn
Không, hay mà //Trọng Tấn nói, rồi nhận ra câu mình vừa nói ra nghe… không giống mình lắm//
Trung Quý bật cười khẽ khàng, nụ cười làm mắt cậu cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Nụ cười ấy khiến Trọng Tấn khựng lại một chút.
Quái thật, sao cứ nhìn cậu ấy là tim lại lỡ một nhịp?
Trọng Tấn
Cậu là học sinh giỏi hả? //Tấn hỏi tiếp, mắt liếc đống sách của Trung Quý được bọc cẩn thận, gọn gàng//
Trung Quý
Cũng…bình thường thôi. Mình thích Văn với Anh. Toán thì yếu xìu //Quý nhún vai//
Trọng Tấn
Chỗ đó mình giỏi
Trung Quý
Vậy mai cậu dạy mình được không?
Trọng Tấn không trả lời ngay. Cậu nhìn nụ cười trước mặt, trong lòng khẽ động:
Ừ thì… giúp một chút cũng đâu có sao.
chap 2 | Cậu Đúng Là Rắc Rối.
Giờ tan học chiều hôm sau, lớp học dần vơi người. Trọng Tấn vẫn ngồi đó, chống cằm nhìn ra khoảng sân đang nhá nhem ánh nắng cuối ngày. Cậu vốn hay về trễ – 1 phần vì lười chen chúc, phần vì thích cảm giác trường vắng người. Nhưng hôm nay lại khác.
Trung Quý đang lúi húi lấy sách Toán trong cặp, rồi quay sang, hơi bối rối:
Trung Quý
Mình không hiểu bài số 3, Tấn giải giúp mình nha?
Tấn khẽ gật đầu, kéo ghế xích lại gần bàn cậu bạn. Ngồi sát thế này, cậu mới để ý Trung Quý có mùi thơm rất nhẹ – kiểu mùi giống giấy mới hoặc xà phòng trung tính. Không ngọt, không gắt, nhưng dễ chịu một cách lạ lùng.
Trọng Tấn
Chỗ này...cậu nhầm dấu. Phải là trừ chứ không phải cộng //Tấn nói, tay cầm bút chì khoanh lại phần sai//
Trung Quý
//Trung Quý gật đầu lia lịa, rồi ngẩng lên cười nhẹ// Cảm ơn nha, cậu giỏi thật
Trọng Tấn
Mình biết rồi. Khen hoài ngại ghê //Trọng Tấn nói, giọng nửa đùa nửa thật//
Cậu ngạc nhiên khi thấy Trung Quý bật cười – tiếng cười nhỏ, trong và vui như tiếng chuông gió.
Trung Quý
"cậu ta dễ thương ghê" //nói nhỏ//
Trọng Tấn
//Trọng Tấn nhướn mày, nghiêng đầu nhìn//
Dễ thương ?
Trung Quý
À… không, mình lỡ lời //Trung Quý đỏ mặt, vội cúi xuống giả vờ xem lại bài//
Tấn nhìn thấy hết, khóe môi cong lên một cách bất giác.
Trọng Tấn
Cậu đúng là rắc rối //Cậu lẩm bẩm, tay chống cằm, mắt vẫn dán vào người bên cạnh//
Trung Quý
//Trung Quý không nghe rõ, chỉ ngước lên hỏi//
Hả?
Trọng Tấn
Không có gì. Làm tiếp bài số 4 đi. Khó hơn á //Trọng Tấn nói, nhưng tay thì nhẹ nhàng đẩy bài lại gần cậu//
Chiều hôm đó, trời hửng nắng muộn. Hai bóng người ngồi sát nhau bên bàn cuối lớp, ánh sáng vàng nhẹ rọi qua ô cửa sổ khiến mọi thứ đều trở nên dịu dàng đến lạ.
chap 3 | Ngày Mưa Đầu Tiên.
Cơn mưa chiều đến bất ngờ như một thói quen của thời tiết mùa hạ.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn khiến cả lớp học vang lên âm thanh thân thuộc. Trường tan học rồi, học sinh cũng đã về gần hết. Chỉ còn lại một vài người trú mưa trong lớp, và... hai người ở bàn cuối.
Trọng Tấn đưa mắt nhìn ra ngoài – trời xám xịt, mưa như trút. Cậu nhếch môi, khẽ lắc đầu.
Trọng Tấn
Quý này, cậu có mang áo mưa không?
Trung Quý
//Trung Quý lắc đầu, có hơi ngượng//
Không… Mình cứ tưởng hôm nay không mưa…
Trọng Tấn đứng dậy, khoác ba lô lên vai rồi rút từ hộc bàn ra một cây dù màu đen.
Trọng Tấn
Đi thôi, mình chở cậu về
Trung Quý
Ơ? Không cần đâu, mình ngồi chờ mưa tạnh cũng được
Trọng Tấn
Chờ đến tối à? Lúc đó đường ngập tới gối đấy
Trung Quý còn đang lúng túng thì Trọng Tấn đã bước tới gần, nhấc nhẹ ba lô của cậu đeo lên vai giúp, động tác vừa tự nhiên vừa... khiến tim ai đó đập lỡ một nhịp.
Trọng Tấn
Đi nhanh. Mình đói rồi, còn muốn ghé mua bánh mì
Trung Quý không nói gì nữa, chỉ âm thầm đi theo sau.
Dưới cơn mưa xối xả, hai người nép sát nhau dưới chiếc dù nhỏ. Trung Quý khẽ cúi đầu, nước mưa bắn vào cổ áo khiến cậu hơi rùng mình. Trọng Tấn thấy vậy, không nói gì, chỉ khẽ nghiêng dù về phía Quý nhiều hơn một chút.
“Tình yêu là chiếc ô nghiêng”
Trung Quý
Ướt vai cậu rồi kìa //Trung Quý lo lắng nói//
Trọng Tấn
Không sao. Ướt chút mà, cậu đừng lo
Đường về nhà hôm đó không xa, nhưng dưới cơn mưa và nhịp tim đang đập nhanh bất thường, Trung Quý thấy như dài hơn mọi ngày.
Đến ngõ nhà Quý, Trọng Tấn dừng chân, quay lại:
Trọng Tấn
Mai nhớ mang áo mưa. Không phải lúc nào cũng có người cho đi ké đâu
Trung Quý
//Trung Quý cười, hai má ửng hồng//Ừm… cảm ơn cậu nha, Trọng Tấn
Trọng Tấn nhìn nụ cười ấy thêm vài giây, rồi mới quay người đi, để lại Trung Quý đứng nhìn theo dưới mái hiên.
Cơn mưa vẫn chưa dứt, nhưng trong lòng cả hai người… đã bắt đầu có nắng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play