[DooGem]Hôn Nhân Sắp Đặt
Dẫn Truyện
Tác giả
Thì đây là bộ fic đầu tay của tuoi íi
Tác giả
Tại vì là,ngày trước tuoi cũng có viết một bộ
Tác giả
Nhưng mà là dạng tiểu thuyết
Tác giả
Nên là hôm nay tuoi viết lại theo dạng chat nha
Cuộc hôn nhân giữa Đỗ Hải Đăng và Huỳnh Hoàng Hùng,chỉ là một bản ký kết vì lợi ích giữa hai gia tộc danh giá.
Nó không có tình yêu,cũng chẳng có một sự tự nguyện nào cả.
Hải Đăng không hề thích Hoàng Hùng,thậm chí là căm thù anh.Có lẽ là vì,chính gia tộc nhà họ Huỳnh đã khiến cho ba mẹ cậu sống không bằng chết vào 5 năm trước.
Và rồi giờ đây,cậu lại phải kết hôn với chính đứa con trai của gia tộc đã hành hạ gia đình mình như thế nào.
Đương nhiên,Hải Đăng chưa bao giờ giấu đi điều đó,cậu lúc nào cũng nhìn anh với ánh mắt khinh thường,sắc lẹm như dao bén,tưởng chừng có thể cắt ngang bầu không khí đó.
Lạnh nhạt,xa cách,ganh ghét,thậm chí là sự tàn nhẫn-Hải Đăng lúc nào cũng đối xử với Hoàng Hùng như một người dưng phiền phức,một kẻ bị ép buộc phải xuất hiện trong cuộc đời mình.
Anh không phản kháng,chỉ im lặng chịu đựng,đó là vì…anh yêu Hải Đăng…Đúng vậy,anh cũng không biết vì sao nữa,nhưng mà,anh đã yêu cậu từ rất lâu,từ cái đêm định mệnh ấy…
Cái đêm mà cậu hi sinh cả thân mình để bảo vệ anh khỏi đám buôn người kia.
Thế nhưng,trái tim anh,từng ngày héo úa đi một chút,dường như ánh sáng hi vọng lẻ loi cuối cùng cũng dần dập tắt…
Liệu rằng cuộc hôn nhân bắt đầu không có tình yêu,chỉ có sự trả thù và căm ghét…có thể kết thúc bằng một hạnh phúc trọn vẹn?
Tác giả
Okay thế thôi,này là giới thiệu thôi đấy nhá!!
Chap 1:Cuộc Hội Thoại Đầy Sát Khí
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp đại sảnh,từng nốt ngạc tinh tế được dàn giao hưởng thể hiện như muốn nhuộm màu lãng mạn cho một ngày trọng đại.
Ánh đèn sân khấu chói loá,tiếng nhạc vang vọng hoà cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngớt của quan khách.
Đỗ Hải Đăng bước vào căn phòng ấy,từng bước chân đều đặn thế nhưng trong ánh mắt cậu lại là một sự lạnh lùng,nó sắc bén như một lưỡi dao xé toạc bầu không khí đó ra vậy.
Hải Đăng đứng đó,chưa một lần ngoảnh đầu lại,ánh mắt cậu chỉ dừng lại một giây nhìn về người con trai đang đứng bên cạnh mình-Huỳnh Hoàng Hùng.
Đó không phải là ánh mắt tình cảm như bao người,mà trong đôi mắt ấy lại chứa đựng một sự hận thù sâu sắc về tất cả những gì nhà họ Huỳnh đã làm với bố mẹ cậu.
Hoàng Hùng nở một nụ cười dịu dàng,ánh mắt tràn ngập sự hy vọng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Hải Đăng à…
Huỳnh Hoàng Hùng
Em…Em có nhớ cái đêm đó không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Khi mà lúc đó em chẳng ngần ngại lao vào cứu anh khỏi bọn buôn người..?
Hải Đăng không hề mềm lòng trước câu nói ấy,cậu đáp lại với một chất giọng trầm nhưng đầy sự khinh thường và khô khốc.
Đỗ Hải Đăng
Đương nhiên,tôi nhớ rất rõ!
Đỗ Hải Đăng
Tôi nhớ cả việc gia tộc nhà anh đã khiến cho bố mẹ tôi sống không bằng chết để rồi bỏ tôi mà ra đi!
Đỗ Hải Đăng
Anh đừng nghĩ rằng một khi anh giở cái giọng thảo mai đó ra thì tôi sẽ tha thứ cho anh!
Hải Đăng vừa nói,bàn tay cậu lại siết chặt vào nhau.
Lời nói ấy mang đầy sự thù hằn và căm ghét.
Dù rằng không nói quá to,thế nhưng đủ để hai con người ấy có thể nghe được.
Hoàng Hùng cúi đầu,đôi mắt rưng rưng như sắp trực trào,giọng anh trầm.
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh…Anh biết…
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh sẽ chẳng thể nào thay đổi được quá khứ.
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng…Nhưng mà…
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh hứa sẽ không làm tổn thương em một lần nào nữa!
Huỳnh Hoàng Hùng
Đăng à…Em hãy tin anh đi…Anh sẽ bù đắp lại những tháng ngày đó cho em…
Hải Đăng bật cười lạnh lùng,đôi mắt nhìn anh đầy sự khinh miệt.
Đỗ Hải Đăng
Tin một người đến từ gia tộc đã phá nát cuộc đời tôi?
Đỗ Hải Đăng
Anh nghĩ tôi ngu lắm à?
Đỗ Hải Đăng
KHÔNG BAO GIỜ!
Chap 2:Hôn Nhân Với Ý Chí Báo Thù
Và rồi lời tuyên thệ quen thuộc ấy lại vang lên.
Cha Xứ
Huỳnh Hoàng Hùng,con có đồng ý lấy Đỗ Hải Đăng là chồng,yêu thương và tôn trọng cậu ấy suốt đời con?
Một khoảng lặng lại xuất hiện.
Anh liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình-người mà chưa từng một lần ánh mắt dịu dàng khi nhìn anh-rồi gật đầu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Con đồng ý.
Cha Xứ
Đỗ Hải Đăng,con có đồng ý lấy Huỳnh Hoàng Hùng làm chồng nhỏ,sẽ yêu thương và quan tâm anh ấy suốt đời?
Vừa nghe xong câu hỏi ấy,hai bàn tay cậu nắm chặt lại,nhìn anh với ánh mắt đầy căm ghét.
Thế nhưng cậu vẫn phải cố gắng cười đầy “công nghiệp” để trả lời.
Đỗ Hải Đăng
Dạ,con đồng ý thưa cha.
Câu trả lời của cậu không mang theo cảm xúc,đó chỉ là một sự chấp nhận.
Tiếng vỗ tay vang lên khi cả hai trao cho nhau chiếc nhẫn cưới,một nghi thức vô hồn,không có tình yêu.
Sau đó,xe của Đỗ Gia đưa cặp “vợ chồng” trở về căn biệt thự của nhà Đỗ.
Trên xe,bầu không khí im lặng,đầy sát khí nặng nề như đang bóp nghẽn mọi âm thanh từ bên ngoài.
Hải Đăng chống tay lên thành cửa sổ,ánh mắt vô định nhìn ra ngoài,giọng sắc nhọn.
Đỗ Hải Đăng
Phòng tôi ở tầng ba,anh đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể đặt chân vào đó.
Đỗ Hải Đăng
Tôi sẽ cho người sắp xếp một phòng khác cho anh.
Đỗ Hải Đăng
Anh nên nhớ,đừng mơ tưởng đến việc hó hé chuyện này ra cho bố mẹ.
Đỗ Hải Đăng
Nếu không,anh đừng hòng sống yên ổn trong căn nhà này với tôi!
Nói xong Hải Đăng quay sang nhìn thẳng vào mắt anh như một lời cảnh cáo.
Anh nhìn cậu,giọng nói chứa đầy sự kiên định.
Huỳnh Hoàng Hùng
Em..Em có thể đuổi anh đi,nhưng anh nhất định sẽ không rời bỏ em!
Anh vừa nói,đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy mu bàn tay Đăng,như thể hiện cho ý chí của mình.
Hải Đăng ngay lập tức vung tay ra,giọng đầy cáu gắt.
Đỗ Hải Đăng
Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi!
Đỗ Hải Đăng
Tôi nói cho anh biết,
Đỗ Hải Đăng
Thằng Đỗ Hải Đăng này chưa bao giờ cần sự bảo vệ của ai,ngay cả anh!
Đỗ Hải Đăng
Tôi cũng chưa bao giờ muốn bất cứ ai phải xuất hiện trong cuộc đời của mình,nhất là một người như anh.
Đỗ Hải Đăng
Chẳng qua anh và tôi kết hôn chỉ vì cái Dự Án “Khu Nghỉ Dưỡng Thiên Đường” của nhà anh thôi!
Đỗ Hải Đăng
Chứ tôi nói thật,anh chả khác mẹ gì một thằng trai bao cả!
Nghe câu này,Hoàng Hùng như chết lặng,anh không nghĩ rằng sẽ có một ngày người anh thương lại nói với anh như vậy…
Huỳnh Hoàng Hùng
E…Em…nói cái gì vậy!?
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh…Anh làm trai bao khi nào!?
Hải Đăng không vội trả lời ngay,nhìn anh rồi chỉ cười nhếch môi.
Hải Đăng ngồi thẳng người lại,hai chân đan chéo,tay chống lên ghế,quay sang nhìn anh đầy khinh bỉ.
Đỗ Hải Đăng
Tôi nói không đúng hay sao?Hửm?
Đỗ Hải Đăng
Mang danh là thiếu gia nhà họ Huỳnh mà suốt ngày đi club,bar,để rồi cho mấy thằng trong đó nó chơi à?
Đỗ Hải Đăng
Anh đừng tưởng tôi không biết,bởi vì tất cả những quán bar mà anh đến,đều thuộc sự quản lí của tôi.
Đỗ Hải Đăng
Có vẻ như hai ông bà Huỳnh vẫn chưa biết điều này nhỉ?
Nói rồi Hải Đăng lấy ra một sấp ảnh dày cộm,trên đó là những hình ảnh anh đi chơi với mấy tay vịn trong quán…
Hoàng Hùng tay run rẩy cầm chúng lên,sợ hãi mà nhìn từng bức hình.
Huỳnh Hoàng Hùng
H…Hải Đăng…Sao em có những thứ này…?
Đỗ Hải Đăng
Anh đừng quên mất rằng không phải tôi vừa bảo rằng tất cả các club anh đến đều thuộc quyền quản lí của tôi sao?
Đỗ Hải Đăng
Nên là,anh khôn hồn thù ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói đi,còn nếu không…
Đỗ Hải Đăng
Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra với anh nếu những tấm hình này được đem lên public đâu~
Huỳnh Hoàng Hùng
Được rồi…H…Hải Đăng à…Anh xin em,đừng làm như vậy…hức…Anh sẽ làm theo những gì em yêu cầu mà…hức…
Hải Đăng nhìn dáng vẻ thương hại của anh ngay lúc này mà cảm thấy thoả mãn,cậu cười lớn như thể hiện sự chiến thắng của bản thân.
Đỗ Hải Đăng
//tay đưa lên vuốt nhẹ mặt anh//Được rồi,Hoàng Hùng à…Anh như này trông thảm hại thật…Tôi thấy đáng thương cho anh đó!
Anh không biết làm gì,chỉ có thể nhẫn nhịn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play