Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(DomicMasterD) (DuongHung) Cấm Vực...

Chap 1

Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Đổi gió vt truyện lại
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Hehee
__________
Đêm nay trời Sài Gòn không mưa, cũng chẳng sao. Chỉ có một thứ đang rực cháy trong lòng người – lòng tham.
Bên trong toà nhà cao tầng được bao phủ bởi kính đen phản chiếu ánh đèn rực rỡ, một cuộc đấu giá ngầm đang diễn ra.
Đây không phải nơi để bán tranh, kim cương hay bất động sản. Thứ được đem ra rao giá ở đây… là con người.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// mặc vest trắng, tay đeo găng đen, bước lên bục, ánh mắt lạnh như cắt xuyên qua đám đông //
Anh là chủ nhân tổ chức DM_MTD – tổ chức ngầm thao túng cả thế giới ngầm và thương trường chính thống.
Mỗi khi anh xuất hiện, cả hội trường đều im phăng phắc. Không ai dám thở mạnh. Vì ai cũng biết – nếu làm phật lòng người đàn ông này, sống sót rời khỏi đây là điều viển vông.
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Thuộc Cấp: // ghé sát tai anh thì thầm // " Món số 07… là hàng đặc biệt, boss có muốn xem thử? "
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// khẽ liếc // Không hứng thú
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Thuộc Cấp: " Là trai trẻ "
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Thuộc Cấp: " Còn trinh "
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Thuộc Cấp: " …Vẻ ngoài hơi bị ngon… "
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// ngẩng đầu. Im lặng ba giây. Rồi lười biếng phất tay // Mang lên
Tiếng nhạc dịu lại. Cả khán phòng đổ dồn ánh nhìn về phía sân khấu khi bức rèm đỏ dần kéo lên.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, người con trai mảnh khảnh bước ra.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// ánh mắt nhìn thẳng, không cúi đầu như những món hàng khác. Dáng đứng có chút kiêu hãnh, có chút ngạo nghễ – dù hai tay vẫn bị trói bằng dải lụa trắng //
Dẫn Chương Trình
Dẫn Chương Trình
Xin giới thiệu... Số 07. Tên là Lê Quang Hùng. Tuổi 22. Chưa từng qua tay ai // giọng không che giấu sự phấn khích //
... ( ĐNV )
... ( ĐNV )
1: // huýt sáo //
... ( ĐNV )
... ( ĐNV )
2: // khẽ cười // Đom đóm phát sáng, lại còn biết phản kháng… Tao thích
... ( ĐNV )
... ( ĐNV )
3: // nhếch môi // Chắc chắn là hàng bị bắt ép. Nhìn dáng ngon dữ vậy mà chưa ai rớ tới, vô lý lắm luôn á
Tiếng xì xào mỗi lúc một nhiều.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// nhìn thẳng về phía trước. Trong ánh mắt ấy, không có sự van xin, chỉ có lạnh lùng và khinh thường //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// khẽ nghĩ // * Bán thân cũng phải ngẩng đầu mà sống. Chết cũng không để tụi bây coi thường *
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// ngồi dưới ghế VIP, khẽ nhíu mày //
Dương _ Hùng
Dương _ Hùng
// ánh mắt giao nhau một giây. Rồi thêm một giây nữa. Thế giới như tắt tiếng trong khoảnh khắc ấy //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// lẩm bẩm // " Đôi mắt đó… là của sói hoang "
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Thuộc Hạ: // cúi đầu bên tai // " Thưa boss, mức khởi điểm là 100 ngàn đô. Có tiếp tục không ạ? "
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// không trả lời. Chỉ chậm rãi tháo găng tay, búng tay một cái //
Cả hội trường lập tức tắt đèn, im lặng như tờ.
Một phút sau, khi đèn sáng lại – cậu đã biến mất khỏi sân khấu. Còn người dẫn chương trình thì… cũng chẳng thấy đâu.
__________
Ở ghế VIP
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// thản nhiên cầm ly rượu. Nhấp môi // Hàng đó, tôi lấy
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Không cần đấu giá. Vì... nó vừa lọt vào mắt tôi
__________
Tại căn phòng riêng – tầng cao nhất toà nhà
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// bị đẩy mạnh vào trong, lưng đập vào tường //
Trước mắt cậu là gương mặt nam tính sắc lạnh của anh. Khoảng cách chỉ còn vài phân. Hơi thở của anh mang mùi whiskey đắt tiền pha chút thèm muốn.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tên?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Không có
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Thân chưa mà giỡn vậy trời? // cười lạnh, bóp cằm cậu // Nói lại lần nữa
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tốt. Từ nay trở đi… chỉ cần nhớ một chuyện: Mày là của tao
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// nghiến răng // Tao không phải thú cưng để anh đặt vòng cổ
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// cúi sát // Không sao. Tao thích huấn luyện những con thú hoang. Nhất là… loại cắn người như mày
Bỗng đâu...
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// bật cười nhẹ, rồi búng tay // Nghe bài trình chưa?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// một cơn đau xộc tới vai là vết cắt nhỏ //
Máu rịn ra… nhưng ngay sau đó, vết thương được băng lại cẩn thận.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// khẽ nói, ánh mắt u tối // " Chỉ để mày nhớ. Tao là người đầu tiên khiến mày chảy máu... và cũng sẽ là người cuối cùng khiến mày thét lên vì sướng "
__________
END CHAP

Chap 2

Ba ngày sau
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// tỉnh dậy trong căn phòng xa hoa không một vết bụi //
Chăn lụa, đệm lông ngỗng, đèn vàng dịu và rèm đen che kín ánh sáng. Căn phòng này đẹp, lạnh và... vô hồn. Như chính người đã " bắt " cậu về đây.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Gọi là bắt cóc cũng đúng. Nhưng nghe hơi... thiếu tôn trọng. Gọi là " tạm giam vì quá hấp dẫn " thì hợp lý hơn đó cưng
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// giọng nói vang lên sau lưng //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo // Thả tôi ra
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Ờ, thả. Nhưng trước đó cho tôi hỏi: Ai cho cậu bước vào sàn đấu giá đó?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// im lặng //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// nhướng mày // Không ai vào được nếu không được " chọn ". Cậu tưởng tôi không biết à?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Tôi... cần tiền
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Đừng nói dối
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Tôi có quyền nói dối
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Còn tôi có quyền... xé nát sự dối trá đó
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// bước tới gần, giật phăng cổ áo cậu //
Lộ ra một vết sẹo mảnh như chỉ dưới xương quai xanh
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// nhìn nó, khựng lại. Mắt tối sầm // Thú vị thật. Dòng máu kia… không thuộc về một người bình thường
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Thân phận mày… là gì vậy, Quang Hùng?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// cười nhạt // Thân chưa mà hỏi vậy trời?
#Bốp!
Một cú tát vang lên – không mạnh, nhưng đủ khiến má cậu in hằn vết tay.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// ghé sát tai cậu // Mày nghĩ mày đặc biệt? Ở đây, đặc biệt... chỉ là lý do để bị giám sát chặt hơn
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tao là chủ nhân, còn mày… là vật sở hữu
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Muốn tự do? Mơ tiếp đi bé
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// lùi lại, rút từ túi áo một chiếc vòng cổ da đen, ổ khoá bạc ánh lên dưới đèn //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// tiến đến, nhấn mạnh từng từ // Đeo Cái Này Vào, Cậu Sẽ Chính Thức Là Người Của Tôi
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Không
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Đeo đi
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Tôi không phải thú nuôi
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tôi biến tất cả thú hoang thành thuần phục. Cậu cũng không ngoại lệ
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// đè cậu xuống giường, khóa chặt hai tay, ánh mắt như rắn độc // Ngoan ngoãn đi, bae. Ở đây... cắn chủ là bị nhốt vào chuồng đấy
#Cạch
Vòng cổ khóa lại. Chiếc khoá nhỏ phát ra âm thanh nặng nề như một bản án.
Từ giây phút này – cậu đã chính thức thuộc về anh.
__________
Cùng thời gian đó – trong phòng họp của tổ chức DM_MTD
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// bước vào, lạnh lùng như thường lệ //
Là phó chủ nhân, là cánh tay phải của anh, là kẻ không ai dám động vào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Boss đang làm gì vậy?
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Lính: Ở phòng riêng. Mới thu một " bé bot " mới về
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai?
Người Của Anh ( ĐNV )
Người Của Anh ( ĐNV )
Lính: Nghe đâu tên Hùng gì đó. Món số 07 đấu giá tuần trước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm? // nhíu mày //
Quang Hùng
Em trai ruột mà Q.Anh cất công giấu kín thân phận suốt mười năm trời – vì muốn giữ cậu ngoài vòng xoáy đẫm máu.
Nhưng giờ đây…
Cậu đang nằm trong tay anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// siết chặt nắm đấm // " Nếu mày dám làm em tao tổn thương… tao sẽ đốt sạch cái tổ chức này, kể cả khi tao là người xây nó cùng mày "
__________
Trở lại phòng riêng
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// nằm im trên giường, thở dốc //
Chiếc vòng cổ khiến cậu khó chịu, cảm giác như bị xích, bị đánh dấu, bị sở hữu.
Nhưng lạ một điều – anh không hề chạm vào cậu. Không cưỡng bức, không đụng chạm da thịt. Chỉ đơn giản là… để đó. Trói lại. Nhốt vào phòng kính. Canh chặt.
Như một con mồi chưa đến giờ ăn. Hay đúng hơn là… một thứ gì đó hắn không dám động vào.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Hắn muốn gì ở mình…? "
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Muốn hành hạ? Muốn chiếm hữu? Hay… biết thân phận mình? "
#Cạch
Cửa phòng bật mở. Một khay đồ ăn được đặt vào.
Tờ giấy nhỏ được kẹp trên khay: Ăn đi. Đừng tuyệt thực. Tao chưa cho phép mày chết. Ký tên: Trần Đăng Dương.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// nhìn chữ ký rồng bay phượng múa, cười nhạt // " Tên biến thái "
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Cái gì cũng làm được trừ yêu "
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Giỡn vậy có nên không trời… "
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// ngả người lên giường, ánh mắt xa xăm. Trong lòng... bắt đầu cảm thấy vướng víu. Không rõ là vòng cổ hay… ánh mắt anh //
__________
END CHAP

Chap 3

Trong tổ chức DM_MTD, không gì là bí mật mãi mãi. Ngoại trừ một điều – thân phận thật sự của cậu, đứa em trai mà Q.Anh che giấu suốt bao năm.
__________
Tối đó, ánh đèn trong sảnh lớn phủ xuống nền đá cẩm thạch màu xám bạc. Tiệc đấu giá ngầm vừa bắt đầu. Những ánh mắt sắc bén, những bộ vest đắt tiền, những nụ cười chứa nọc độc – tất cả đều có mặt.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// đứng sau lớp rèm lụa đen, ánh mắt lấp lánh như thể chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, chỉ sợ... bị lôi lên sàn trưng bày //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
" Nghe bài trình chưa? " // đứng bên cạnh, thì thầm hài hước trong hơi thở //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Tao nghe rồi. Bài: Đừng để bị đấu giá ngược " // môi nhếch nhẹ //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
" Thân chưa mà giỡn vậy? " // chen vào, ánh mắt như thể đang cười //
Cả ba người đều ngon, đều nuột, đều lọt mắt xanh của những ông lớn từ lâu. Và đêm nay, chính là lần đầu tiên họ bị đưa ra " trình diện " công khai, như món hàng hiếm.
Tiếng gõ búa vang lên. Một cặp mắt sắc như dao rọc giấy quét qua đám đông.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// vừa bước vào đã khiến không khí nghẹt thở //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Thằng đó tới rồi " // nói nhỏ khi thấy anh đi thẳng vào khu VIP, không ai dám cản //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// nhìn xuyên qua lớp rèm //
Dương _ Hùng
Dương _ Hùng
// nhìn thấy trong thoáng chốc rồi quay đi //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// lòng bàn tay ướt mồ hôi //
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
" Mày run hả? " // hỏi nhỏ //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
" Không. Nhưng tao sợ ánh mắt đó… Nó như muốn ăn sống tao " // giọng trầm nhỏ //
Đặng Thành An
Đặng Thành An
" Chứ mày nghĩ nó muốn gì? Gõ bài thơ à? Nó muốn mày lên giường đó! " // bật cười khẽ //
#ẦM!
Cánh cửa mở ra
Vệ Sĩ ( ĐNV )
Vệ Sĩ ( ĐNV )
// bước đến, nói gọn // Quang Hùng, thiếu gia Dương mời riêng
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// chưa kịp phản ứng thì đã bị nắm cổ tay kéo đi //
Không đau. Nhưng là kiểu cưỡng chế dịu dàng khiến người ta rối loạn thần kinh.
__________
Phòng riêng. Rèm nhung. Một chai rượu chưa khui.
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// ngồi trên ghế, chân vắt chéo, ánh mắt không rời cậu trai đứng trước mặt //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Cởi áo ra // giọng bình thản //
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// trừng mắt // Anh tưởng tôi là món đồ à?
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// đứng dậy, tiến tới. Một tay nắm lấy cằm cậu, nâng lên //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Không. Đồ thì ai cũng giành. Còn em… là thứ tôi độc quyền. Là thứ tôi sở hữu
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Anh không có quyền…
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tôi tạo ra quyền, Hùng à. Em thuộc về tôi. Từ giây phút em bước vào tổ chức này, em đã là của tôi
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
// muốn phản kháng. Nhưng không nói nổi gì //
Khi ánh mắt ấy – đôi mắt lạnh như băng nhưng nóng như lửa – cứ khóa chặt lấy cậu.
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
Tôi không lên giường với người tôi không yêu // cãi lại, giọng yếu đi //
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// cười nhẹ // Vậy để tôi khiến em yêu tôi… bằng mọi cách
Ánh đèn dịu xuống
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
// đặt tay lên vai cậu, rồi nhẹ nhàng đẩy cậu xuống ghế sofa. Hơi thở kề sát. Môi sượt qua tai cậu // Em ngon như vậy, em nghĩ mấy kẻ kia nhìn em với ánh mắt nào?
Lê Quang Hùng _ cậu
Lê Quang Hùng _ cậu
...
Trần Đăng Dương _ anh
Trần Đăng Dương _ anh
Tôi không cần em yêu tôi ngay. Nhưng tôi cần em… thuộc về tôi, trước khi ai khác chạm vào
__________
END CHAP
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Vt tới đây cái mệt ngang nên dừng lại đây nha
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Chap sau có sít rịt
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Ủa! Sao Ko Đi Ngủ
Đợi nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play