|Hào Vũ| Chúng Ta Yêu Nhau, Kiêu Hãnh Làm Người
Chapter 01
fck dat's sh!t
Lâu rồi không gặp, bộ kia ngâm giấm rồi
fck dat's sh!t
Còn bộ mới này thì
fck dat's sh!t
ý tưởng nhất thời thôi nên viết, cảm thấy không hay thì sẽ xoá
Trương Tuấn Hào - anh là một học sinh từng chẩn đoán bị mắc chứng phổ tự kỷ chức năng cao
anh học rất giỏi, đặc biệt là ở các môn cần khả năng tư duy
Học tốt là vậy nhưng vì mắc chứng phổ tự kỷ nên không biết thể hiện cảm xúc cũng như lời nói nên thành ra khép mình lại, hầu như cũng chẳng nói chuyện với ai
Chính vì anh khác biệt nên từ khi chuyển tới ngôi trường mới này vào tuần đầu tiên của học kì 2 năm lớp 11
Và đã bị khá nhiều bạn bè xa lánh ngay tuần đầu tiên cũng là mục tiêu bắt nạt của mấy đứa ngỗ nghịch.
Còn em là Trương Trạch Vũ, sẽ là lớp trưởng năm lớp 12, em khi trước học ở ban xã hội nhưng sau này lại chuyển sang ban tự nhiên
Em hướng ngoại, tốt bụng tuy có phần hơi nóng tính nhưng lại rất có trách nhiệm
Ban đầu em nghĩ chỉ làm tròn trách nhiệm giúp đỡ Tuấn Hào mở lòng làm quen với mọi người, nhưng dần dần lại bị thu hút bởi sự cô độc thầm lặng ấy.
Sau này, em cũng chính là người đầu tiên quan tâm thật lòng đến Tuấn Hào, không vì tò mò, cũng chẳng phải vì thương hại.
Mùa đông đã đến, tiết trời ở Trùng Khánh bây giờ cũng trở nên rất lạnh
Lạnh đến độ dường như có thể cảm nhận được cái lạnh rét buốt thấu đến tận xương
Hôm nay là ngày đầu nhận lớp 12 cho năm học mới
Trương Tuấn Hào vẫn đến trường sớm như mọi ngày. Chọn chỗ ngồi trong góc lớp, không nói chuyện, chỉ lấy sách ra đọc.
Bởi vì dù sao thì cũng chẳng tách lớp, vẫn là đám bạn cũ năm 11 nên anh cũng không thấy gì thú vị
Không ai hỏi, cũng không ai cần biết anh đọc gì. Bởi ngay cả khi họ hỏi, anh cũng sẽ không trả lời.
Vì trong mắt cả lớp, anh là một cái bóng mờ nhạt, kỳ quặc, và... giống như không tồn tại. Họ không xem anh là một thành viên trong lớp học
Trương Tuấn Hào
//chú tâm đọc sách//
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Nó bị gì á? Khùng khùng hay gì? //nói nhỏ//
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Cậu mới vào trường nên chắc chưa biết
Bạn nữ này mới vào trường nhưng không cùng lớp, chỉ là sang lớp cậu nam sinh đó chơi rồi cố tình buôn lời ác ý
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Thằng đó bị tự kỉ, nhìn trông sợ lắm!
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Tự kỉ vậy rồi có câm không, sao chẳng thấy nó trả lời!?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: cậu ta chả bao giờ nói chuyện với ai đâu, chắc bị câm thật đó //cười cợt//
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Ghê quá!! tớ mà bị sắp ngồi với nó chắc nghỉ học luôn quá. //giả vờ rùng mình//
Thế rồi mấy đứa đó cười lớn rồi hất mặt đi ngang qua bàn anh
Trương Tuấn Hào
//im lặng cúi mặt//
Trương Tuấn Hào
"không sao, mày... quen rồi mà!" //nghĩ thầm//
Tuấn Hào nghe hết. Nhưng anh chưa từng phản ứng. Mọi lời nói, ánh mắt, hành động lướt qua như gió, không để lại vết
Anh đã quá quen với việc bị cắt khỏi bản đồ xã hội của lớp học này kể từ năm lớp 11 rồi
Ổn định, quen thuộc, và cô đơn đến mức... chẳng còn thấy cô đơn nữa.
Cho đến khi Trương Trạch Vũ bước vào lớp – học sinh chuyển ban, áo đồng phục sạch sẽ, khuôn mặt dễ gần và nụ cười như kiểu "một người sẽ hòa hợp với tất cả".
Nhân vật quần chúng
GVCN: xin chào tất cả các em, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 12 của các em
Nhân vật quần chúng
GVCN: trước đó thì tôi muốn giới thiệu với các em về một bạn học mới
Nhân vật quần chúng
GVCN: em ấy vừa chuyển từ ban xã hội qua, sẽ học cùng chúng ta năm nay
Trương Trạch Vũ
Xin chào các cậu, tớ là Trương Trạch Vũ từ ban xã hội chuyển sang, rất mong được giúp đỡ //cúi nhẹ người//
Trương Trạch Vũ
Tớ cũng rất mong muốn được trở thành lớp trưởng của lớp, để có thể dẫn dắt lớp mình tốt hơn
Nhân vật quần chúng
Vài học sinh: thích thì cứ làm đi, tụi tớ chẳng ai muốn làm lớp trưởng cả!
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Đúng đó, nếu cậu làm được thì cứ làm
Nhân vật quần chúng
Học sinh: tụi tớ chọn cậu rồi đó
Nhân vật quần chúng
GVCN: vậy thì cũng được
Nhân vật quần chúng
GVCN: //nhìn em// Vậy Trạch Vũ làm lớp trưởng luôn nhé!? đúng như ý nguyện của em
Trương Trạch Vũ
Vâng ạ //vui vẻ//
Nhân vật quần chúng
GVCN: cũng không còn mấy chỗ trống, em ngồi bàn thứ 4 nhé?
Trương Trạch Vũ
//nhìn quanh lớp//
ấy vậy mà em lại nhìn trúng một nam sinh ngồi ở góc lớp từ nãy giờ vẫn im lặng, còn chẳng thèm ngước mặt lên nhìn
Còn ai khác ngoài Trương Tuấn Hào
Trương Trạch Vũ
Thưa cô, em muốn ngồi ở góc gần cuối lớp kia //chỉ về phía anh//
Nhân vật quần chúng
GVCN: vậy cũng được, em hãy về chỗ của mình đi
Trương Trạch Vũ
//bước đến chỗ ngồi//
Trương Trạch Vũ
Chào cậu, tớ là Trạch Vũ. Mới từ ban xã hội chuyển qua ban tự nhiên //cười//
Trương Trạch Vũ
Có thể ngồi đây không? //nhìn anh//
Cả lớp có chút bất ngờ, thật sự em không biết Tuấn Hào là đứa phổ tự kỷ bị xa lánh hay sao?
Trương Trạch Vũ
//chờ đợi câu trả lời//
Trương Tuấn Hào
//nhìn em//
Tuấn Hào nhìn em, im lặng. Không gật, không lắc
Nhưng với người như anh thì im lặng chính là đồng ý!
Trương Trạch Vũ
Vậy tớ ngồi nhé, im lặng là đồng ý đó hahaha //cười cười ngồi xuống//
Đó là lần đầu tiên có người xin phép ngồi cạnh, thay vì bị giáo viên sắp xếp buộc phải ngồi cùng anh.
fck dat's sh!t
Mong được các độc giả ủng hộ
Chapter 02
Giờ ăn trưa, canteen vẫn nhộn nhạo như mọi khi
Trương Tuấn Hào đem phần cơm của mình xuống canteen, chọn một chỗ ngồi rồi ăn trong yên lặng
Vẻ ngoài lạnh nhạt, sống mũi cao, ánh mắt không dễ đoán khiến người khác khó mà tiếp cận – hoặc đơn giản là chẳng ai muốn thử.
Mở hộp cơm bento sáng bóng, rõ ràng là được chuẩn bị bởi đầu bếp chuyên nghiệp. Cơm nắm, cá hồi, súp miso, và trái cây tráng miệng đắt tiền
Trương Tuấn Hào
//vừa ăn vừa bấm điện thoại//
Anh ngồi ăn trong yên lặng là vậy nhưng mấy người xung quanh anh lại chẳng yên lặng chút nào
Họ cứ xì xầm to nhỏ, anh nghe hết đấy nhưng vẫn im lặng làm ngơ
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Nó chảnh vãi!! Nhà giàu nên không thèm chơi với ai à?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Thằng đó nhìn kiểu lập dị ghê, lúc nào cũng ở một mình
Nhân vật quần chúng
Học sinh: công tử bột đấy nhưng mắc bệnh nên có ai thèm chơi đâu
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Không ở một mình thì ở với ai, hahahah //cười cợt//
Trương Tuấn Hào
//vội vàng ăn nhanh//
Tuấn Hào không muốn ở lại đây thêm nữa đâu, anh không muốn nghe những lời này
Rồi cô tiếng cười ồn ào vọng đến từ phía bàn giữa – nơi một bọn cá biệt lớp bên đang tụ tập. Bọn chúng để ý thấy Tuấn Hào ngồi một mình
Thằng cầm đầu nhếch miệng cười, gằn giọng lên tiếng
Lâm Quý Hoà
Đại thiếu gia lại chơi trò cô độc nữa kìa
Lâm Quý Hoà
Sao? Ghê tởm người nghèo như tụi tao đến vậy hả?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: chắc vậy rồi, còn chẳng thèm trả lời //hùa theo//
Trương Tuấn Hào
//không thèm để tâm//
Không đợi phản ứng, hắn bước tới, giả vờ vấp ngã rồi hất cả khay mì nóng và canh lên người Tuấn Hào
Nước canh đỏ sẫm từ mì kimchi thấm qua lớp áo khoác hàng hiệu rồi dây xuống cổ tay áo, bám lấy trên nền vải trắng của đồng phục
Tiếng khay cơm rơi chát chúa, mùi thức ăn nồng nặc xộc lên. Cả canteen nín bặt vài giây rồi rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Lâm Quý Hoà
Ây chết, tôi vô ý quá, xin lỗi nha
Lâm Quý Hoà
Áo này chắc tầm... chục triệu chứ gì?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Ủa, đồ mắc tiền mà bẩn chút là thành đồ rác à? //châm chọc//
Trương Tuấn Hào
//im lặng nhìn//
Nhân vật quần chúng
Học sinh: Đừng nhìn người khác bằng cái mặt như thể tụi tao không xứng thở chung không khí với mày!!
Tuấn Hào không nói gì. Anh chỉ đứng dậy, phủi áo nhẹ như đang phủi một lớp bụi.
Gương mặt không biến sắc, mắt không hằn giận, cũng chẳng có chút gì gọi là tổn thương.
Sự thờ ơ đó khiến một vài đứa trong nhóm khựng lại. Nhưng rồi vẫn có tiếng cười khẩy:
Lâm Quý Hoà
mà quên mất, loại như nó không cần lên tiếng, vì ba mẹ nó mua hết miệng người ta rồi! //giễu cợt//
Tuấn Hào bước ra khỏi canteen
Nơi vai áo ướt sũng, từng giọt canh nhỏ xuống nền đá như vết máu lặng lẽ loang dần.
Gió lạnh buổi trưa của mùa đông luồn qua lớp áo thấm nước, len vào da thịt như từng mũi kim nhỏ
Nhưng anh không rùng mình. Không nhanh bước. Không nhìn quanh.
Anh không tìm nơi lau sạch, không thay áo, chỉ lặng lẽ đi thẳng như thể tất cả chưa từng xảy ra.
Không ai đuổi theo. Không có một ánh mắt nào thực sự chạm vào cậu.
Ở một khúc cua, Tuấn Hào dừng lại bên cửa sổ tầng ba
Học sinh đang đá bóng, hò hét, sống động
Trương Tuấn Hào
//tay khẽ siết lại trong túi áo, móng tay in hằn vào da lòng bàn tay//
fck dat's sh!t
ủng hộ ủng hộ!!
Chapter 03
anh nghĩ đến câu nói vừa rồi: “Mua hết miệng người ta rồi"
Thật ra, nếu có thể, anh cũng muốn mua được một người... chỉ để người đó không rời đi
Nhưng những thứ như vậy, từ đầu đến cuối, đâu phải dùng tiền là có.
Anh quay đi, trên áo mùi canh đã nguội, mùi thịt quyện với mùi ẩm mốc của mùa đông
Một chút ghê tởm, nhưng không phải với thức ăn
Mà với chính cái thế giới mà anh đang tồn tại trong đó – một thế giới đầy tiếng ồn nhưng không ai thực sự nghe thấy
Tuấn Hào bước vào nhà vệ sinh nam ở cuối dãy, tiếng cửa kêu cót két khi cậu đẩy vào
Bên trong, gương đã mờ vì hơi nước và lớp bụi mỏng bám quanh mép
Trương Tuấn Hào
//nhìn bản thân trong gương//
Một gương mặt điển trai, da trắng, mũi cao, nhưng gương mặt chỉ có một cảm xúc
Trương Tuấn Hào
//thở dài//
Tuấn Hào nhúng tay vào nước lạnh, rồi xoa nhẹ lên vết bẩn. Nhưng cậu biết rõ, thứ này sẽ không sạch, ít nhất là hôm nay
Nước vẫn chảy, tiếng róc rách như lời thì thầm
Có một khoảng khắc khiến anh dường như muốn đấm vỡ tấm kính
Không phải vì tức giận - mà chỉ để gương vỡ, và anh sẽ không phải đối mặt với chính mình nữa
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ đứng đó nhìn...Và lau tay vào khăn giấy
Trương Trạch Vũ
đi đâu giờ này mới vô thế? //nhìn anh//
Trương Tuấn Hào
//nhìn em rồi lại thôi mà bước vào trong ngồi//
Trương Trạch Vũ
//nhìn thấy vết bẩn trên áo anh//
Trương Trạch Vũ
Bị bẩn rồi kìa, có cần tớ cho mượn một cái áo đồng phục khác để thay không?
Trương Tuấn Hào
Không cần, đừng làm phiền tôi!
Trương Trạch Vũ
à..à vậy thì thôi, xin lỗi cậu nhé! //cười gượng rồi nhìn vào vở mình//
Tiết học kết thúc, cả lớp túa ra ngoài. Tuấn Hào vẫn ngồi yên tại chỗ, lật sách như thể còn muốn đọc tiếp, hoặc như chẳng muốn đi đâu cả.
Một túi nilon nhỏ được đặt xuống. Bên trong là xiên khoai chiên vàng ươm, rắc tiêu khô, muối ớt mịn, cay đến đỏ mắt chỉ cần ngửi qua
Loại người ta thường mua ở xe đẩy gần cổng trường. Rẻ, đầy dầu, không sạch – và lạ.
Trương Tuấn Hào
//vẫn chưa hiểu//
Trương Trạch Vũ
Không ngon bằng nhà hàng đâu. Nhưng ít nhất… không có ai muốn hắt nó vào người
Trương Tuấn Hào
//nhìn em// "ý cậu ta là chuyện hồi trưa sao?" //nghĩ thầm//
Trương Trạch Vũ đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt vẫn thẳng như khi nãy
Phía cửa lớp, vài tiếng xì xào cố tình to hơn bình thường:
Nhân vật quần chúng
Học sinh: cậu làm từ thiện đấy à?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: mày nghĩ gì vậy, thằng đó cần chúng ta làm từ thiện cho nó sao!?
Nhân vật quần chúng
Học sinh: đừng có dại, nó mà ăn vô bệnh, lại đổ cho người khác thì khổ cậu đấy
Nhân vật quần chúng
Học sinh: hay là thích rồi? Thích kiểu tự ngược ấy?
Em không quan tâm mấy lời nói đó, bỏ bịch khoai chiên ở đấy rồi mỉm cười bỏ đi
Trương Trạch Vũ
Vậy tớ bỏ đó, nếu đói thì cậu cứ lấy ăn //niềm nở//
Trương Tuấn Hào
//nhìn chằm chằm bịch khoai chiên//
Lúc Trạch Vũ quay đi, không có tiếng cảm ơn, không có lời níu kéo. Nhưng có một ánh mắt dõi theo
Cũng không phải vì món ăn, mà vì điều gì đó khác, mơ hồ hơn, chưa thể gọi tên
Chiều, trời đổ mưa. Hào đứng dưới mái hiên, tìm mãi không thấy ô
Trương Tuấn Hào
Chắc lại bị mấy đứa đó chôm mất rồi //lẩm bẩm//
Anh thở dài chán nản rồi lại đứng nhìn ra phía cổng
Thường thì sẽ có tài xế chở đi học nhưng thấy nay trời mưa, anh sợ phiền nên đã gọi báo sẽ tự đi bộ về
Mặc dù không yên tâm nhưng ba mẹ vẫn đành chiều theo anh
Trạch Vũ đi tới không nói gì liền lấy ô ra đưa cho Tuấn Hào
Trương Trạch Vũ
//đưa ô cho anh// cầm lấy mà về đi, cậu còn định đứng đây tới chừng nào?
Trương Tuấn Hào
//đẩy ô về phía em//
Trương Tuấn Hào
Tôi không cần sự thương hại từ các người!! //lạnh nhạt//
Trương Trạch Vũ
Tớ không thương hại cậu, tớ chỉ không muốn cậu ướt mưa
Trương Tuấn Hào
Tôi...có thể gọi tài xế đến
Trương Trạch Vũ
Vậy gọi đi, tớ sẽ đứng cạnh cậu chờ đến lúc nào cậu lên xe thì tôi sẽ về //cười//
Trương Tuấn Hào
//chẳng biết nói gì hơn//
Tối đó, khi mở cặp ra, Hào phát hiện một mảnh giấy nhỏ kẹp trong quyển Vật Lý
Trương Tuấn Hào
//lấy mảnh giấy ra đọc//
nội dung: “Có người nói: nhà giàu chỉ ăn đồ xịn. Tớ không đồng ý.
Đôi khi, một miếng khoai chiên rắc bột ớt ăn đúng lúc… còn ấm lòng hơn cả món súp trong hộp cơm bạc triệu.”
Tuấn Hào gấp mảnh giấy lại, đặt vào giữa chương “Chuyển động đều – vận tốc không đổi”
Trương Tuấn Hào
Nếu thế giới này ai cũng sống đều đều, không tăng tốc không bỏ lại
Trương Tuấn Hào
liệu tôi có còn đứng một mình ở phía sau không...? //vu vơ nghĩ//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play