[Văn Hiên] 3 Tháng Hè Bên Anh
Chap 1
Trưa hè nắng gắt. Chiếc xe buýt cũ kỹ xóc nảy liên tục trên con đường đất đỏ gồ ghề, bụi bay mù mịt ngoài cửa kính. Nắng gắt đổ xuống những cánh đồng bắp khô héo, xa xa là dãy núi mờ sương.
Tống Á Hiên
// ôm balô, ngồi co ro trong góc ghế //
Tống Á Hiên
Trời ơi… chừng nào mới tới nơi vậy trời…
Tống Á Hiên
( Ba nói đi tình nguyện để rèn luyện lý tưởng, mình thấy giống bị đày đi cải tạo hơn. Mình đã chọn đi tình nguyện ở Giang Tô thế quái nào lại bị đẩy hồ sơ đi Cam Túc vậy trời!!! Đã vậy còn có mình đi chỗ này...)
Xe thắng “két” một cái, dừng lại giữa ngã ba không có tên. Một tấm bảng gỗ xiêu vẹo viết “Thôn Lâm Hạ” bằng mực đen đã phai nắng. Chỉ có vài căn nhà mái ngói thấp tè, xung quanh là núi rừng hoang vu.
Đa nhân vật
Bác tài: // ngó đầu ra ngoài //
Đa nhân vật
Bác tài: Tới rồi đó cậu. Xuống đi, ở đây không có trạm xe đâu.
Tống Á Hiên
// ngần ngại bước xuống, vừa đặt chân xuống đất thì… //
Cậu nhăn nhó nhìn đôi giày trắng mới mua bị lún vào bùn. Đằng xa, có một người phụ nữ trung niên đang vẫy tay gọi.
Thím Lý
Cậu là tình nguyện viên từ Bắc Kinh phải không? Ở trường tôi chờ cậu từ sáng đó!
Tống Á Hiên
// gượng gạo cười // Dạ vâng… con là Tống Á Hiên. Con dạy lớp… ờ… lớp một.
Thím Lý
// gật gù, bắt đầu dẫn đường // Được, đi theo thím. Ở đây không tiện nghi như thành phố đâu, cậu chịu khó chút nghen.
Hai người băng qua con đường nhỏ bằng đất nẻ, lội ngang qua vài vũng nước cạn, ruộng lúa xanh ngắt trải dài. Mấy đứa trẻ chạy chân đất cười khanh khách, mùi cỏ khô và phân bò trộn lẫn trong không khí.
Tống Á Hiên
Đây là cái nơi gì vậy trời… sống ba tháng ở đây chắc mình… thành nông dân mất...
Thím Lý dẫn cậu vào căn nhà ngói nhỏ có treo biển “Nhà Văn hóa Thôn Lâm Hạ”. Cửa gỗ cũ mở ra, một người đàn ông tầm năm mươi bước ra, tay cầm điếu thuốc.
Thím Lý
Trưởng thôn ơi, tình nguyện viên từ Bắc Kinh tới rồi nè.
Trưởng thôn Lưu
// nhìn cậu từ đầu tới chân, khẽ gật //
Trưởng thôn Lưu
Tống Á Hiên? Trắng trẻo thư sinh ghê. Từ thủ đô xuống đây không sợ cực sao?
Tống Á Hiên
// cười lịch sự // Dạ… ba cháu nói tuổi trẻ cần va chạm thực tế…
Trưởng thôn Lưu
// vỗ vai cậu, giọng chân thành // Ở đây khổ lắm đó, nhưng dân làng hiền. Trường lớp đơn sơ, nhưng bọn nhỏ ham học. Có người dạy là quý lắm rồi.
Ông đưa tay chỉ về dãy nhà tôn ở cuối sân đất.
Trưởng thôn Lưu
Trường ở đằng kia. Phòng ở của cậu sát bên, có giường tre, nước giếng, đèn dầu. Có gì không quen cứ tìm thím Lý… hoặc thằng Văn.
Tống Á Hiên
// chớp mắt // Văn… là ai ạ?
Thím Lý
// cười tủm tỉm // Lưu Diệu Văn, cháu trai của trưởng thôn. Nó làm quanh trường suốt ngày, mạnh khỏe, siêng lắm.
Tống Á Hiên
(Lưu Diệu Văn? Tên hay thật)
Cậu ngoảnh đầu nhìn ra sân. Ở góc tường gạch, có một chàng trai mặc áo ba lỗ cũ đang khuân gạch xây lại tường. Da ngăm, mồ hôi chảy dọc cổ, bắp tay nổi gân, dáng người cao ráo, gọn gàng.
Tống Á Hiên
(Là người mình thấy lúc nãy…?! Trời đất, anh ta là… cháu trưởng thôn?!)
Đúng lúc đó, ánh mắt chàng trai lướt qua, bắt gặp ánh nhìn của cậu. Một thoáng im lặng. Gió nhẹ lướt qua, nắng hắt xuống mái tóc anh một vệt vàng nhạt.
Lưu Diệu Văn
// giọng trầm, bình thản // Cậu là người mới?
Tống Á Hiên
// giật mình quay đi // Ờ… đúng rồi. Tôi là… tình nguyện viên.
Lưu Diệu Văn
// gật đầu, lại cúi xuống bê gạch tiếp //
Cậu còn đứng lóng ngóng tại chỗ, lén nhìn bóng lưng rắn rỏi ấy.
Tống Á Hiên
(Sao thấy anh ta… khác với những người xung quanh ghê. Mắt sâu, vai rộng, ít nói… nhưng rất có khí chất…)
Chiều muộn. Phòng ở là căn phòng nhỏ sát lớp học, giường tre, bàn gỗ cũ, cửa sổ không kính. Một cái quạt máy gãy cánh nằm chỏng chơ nơi góc.
Tống Á Hiên
// thở dài, nằm vật xuống giường //Không wifi, không máy lạnh, không trà sữa…
Tống Á Hiên
(Ba tháng. Một trăm ngày. Mình phải sống kiểu… người nguyên thủy sao?)
Cậu nhắm mắt, cố gắng hít sâu lấy lại tinh thần. Nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt Lưu Diệu Văn – ánh mắt trầm tĩnh, nụ mồ hôi chảy ngang xương quai xanh, và giọng nói trầm thấp ấy…
Tống Á Hiên
(Tự nhiên muốn biết thêm một chút… về anh ta…)
Chap 2
Sáng sớm hôm sau. Tiếng gà gáy vang vọng từ xa. Gió lành lạnh, ánh nắng len qua ô cửa không kính, chiếu lên mặt cậu trai đang cuộn mình trong chăn mỏng.
Tống Á Hiên
// trùm mền, mắt nhắm nghiền // Mình… không muốn dậy…
Tống Á Hiên
(Mền mỏng như giấy, gió thì lùa qua khe tường, muỗi vo ve suốt đêm. Đây không phải trải nghiệm, đây là tra tấn…)
Thím Lý
Tống à, dậy chưa con? Trẻ con tới rồi đó!
Tống Á Hiên
// bật dậy như bị điện giật // Tới rồi?! Trời ơi chưa kịp đánh răng!
Tống Á Hiên
Con tới liền!! // nói to //
Lớp học nhỏ với bàn ghế xiêu vẹo, bảng đen loang lổ. Khoảng hơn mười đứa trẻ đang ngồi nhìn cậu chăm chăm. Có đứa mút ngón tay, đứa khác thì cầm dép gõ lên bàn.
Tống Á Hiên
// đứng trước bảng, gượng gạo cười //
Tống Á Hiên
Chào các em… thầy tên là… là… ừm, Tống Á Hiên. Từ hôm nay sẽ dạy các em nha…
Đa nhân vật
Bé gái ngồi bàn đầu: Thầy sao da trắng dữ vậy?
Đa nhân vật
Thằng nhóc ngồi sau // hét to //: Trắng như bánh bao!!!
Tống Á Hiên
(Bị tụi nhỏ chọc ngay tiết đầu tiên luôn á?! Mình… mình muốn về Bắc Kinh…)
Phấn rơi. Trẻ con chạy lăng xăng. Có đứa khóc, đứa khác trèo lên bàn. Cậu đứng giữa lớp, đầu bù tóc rối, mồ hôi ướt lưng áo.
Tống Á Hiên
// đập tay lên bàn, giọng run run //
Tống Á Hiên
Các em… ngồi xuống! Không được… không được leo nữa!!
Đa nhân vật
Bé trai răng sún: Thầy nói nhỏ xíu như con mèo…
Tống Á Hiên
// đứng im, môi mím lại //
Tống Á Hiên
(Mình… thật sự không dạy được… Mình yếu đuối quá hả trời…)
Bên ngoài lớp, bóng một người đàn ông cao lớn bước tới. Cánh cửa lớp kẽo kẹt mở ra. Giọng nói trầm trầm vang lên:
Lưu Diệu Văn
Đứa nào leo bàn nữa, sau này khỏi ra đồng chơi.
Lũ nhỏ im bặt như bị đông cứng. Mấy đứa liếc nhau rồi răm rắp ngồi xuống ghế. Có đứa sợ tới mức nín khóc ngay.
Tống Á Hiên
// há hốc nhìn anh // Sao anh làm được vậy?!
Lưu Diệu Văn
// nhún vai, lạnh nhạt // Bình thường tôi dọa tụi nó quen rồi.
Anh bước vào, đi thẳng lên chỗ cậu, khẽ liếc lớp học lộn xộn.
Lưu Diệu Văn
Không quen dạy thì từ từ, đừng gồng. Bữa đầu vậy là ổn rồi.
Tống Á Hiên
// mắt hoe đỏ, cắn môi //
Tống Á Hiên
(Sao anh ta biết mình đang gồng vậy chứ… Mình còn chưa kịp rơi nước mắt…)
Buổi trưa. Lớp tan. Cậu ngồi ở bậc thềm trước phòng học, mặt ỉu xìu, hai tay ôm gối. Trời âm u, gió thổi ào ào.
Tống Á Hiên
Chắc mình không trụ nổi ba tháng… chắc chắn luôn… // lẩm bẩm //
Một chai nước mát được đưa tới trước mặt cậu.
Lưu Diệu Văn
Uống đi. Lúc nãy thầy gào khản cả cổ.
Tống Á Hiên
// nhận chai nước, lí nhí //Cảm ơn…
Anh không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh nhìn xa xa về phía ruộng lúa. Trầm mặc, lặng lẽ.
Tống Á Hiên
(Ánh mắt anh lúc đó… làm mình thấy đỡ mệt thật… Tại sao vậy nhỉ…)
Buổi chiều. Mặt trời xiên nghiêng qua rặng tre, ánh nắng nhuộm vàng những mái nhà rêu phong. Tống Á Hiên ngồi trước thềm lớp học, nhấm nháp chai nước, lòng hơi lặng xuống.
Đằng xa, tiếng trâu kêu, tiếng trẻ con cười vang đâu đó nơi con đường đất gập ghềnh.
Lưu Diệu Văn
Không về nghỉ à?
Tống Á Hiên
Chưa… tôi đang tính lại xem có nên trốn về Bắc Kinh luôn không…
Lưu Diệu Văn
// nhướng mày, chậm rãi ngồi xuống cạnh cậu //
Lưu Diệu Văn
Cậu là người đầu tiên ở đây dạy tụi nhỏ học đàng hoàng. Trốn rồi… tụi nó lại quay về lùa bò, nhổ cỏ.
Tống Á Hiên
// ngẩng mặt nhìn anh // Anh… tin là tôi dạy được hả?
Lưu Diệu Văn
// nhìn thẳng cậu, giọng dứt khoát //Tôi thấy được.
Gió thổi qua tóc, lòng Tống Á Hiên khẽ rung lên. Không biết vì ánh chiều dịu nhẹ hay ánh mắt anh khi nói câu đó... tim cậu đập chậm lại một nhịp.
Tống Á Hiên
(Mình không chắc có trụ nổi ở nơi này... Nhưng có khi... chỉ cần một người tin mình thôi… là đủ rồi.)
Chap 3
Chiều muộn. Trời âm u. Gió lùa qua hàng tre kêu rì rào. Mấy con gà chạy tán loạn về chuồng, như báo hiệu điều gì sắp đến.
Tống Á Hiên
// ôm chồng tập đứng trước hiên lớp //
Tống Á Hiên
Hôm nay dạy được nửa bài Toán, tụi nhỏ không đứa nào khóc. Ghi nhận.
Cậu bước chân ra lối mòn dẫn về nhà thím Lý, nơi tạm trú. Con đường đất trơn nhão sau mấy ngày mưa phùn, cỏ dại mọc ngang đầu gối. Tay ôm tập, mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm.
Tống Á Hiên
// lẩm bẩm // Mưa kiểu này… chắc Bắc Kinh cũng mưa…
Cả người rơi tõm xuống một rãnh mương cạn nước nhưng bùn lầy đặc sệt.
Tống Á Hiên
// chới với // Aaa! Trời ơi!! Cứu với—!
Khoảnh khắc tiếp theo, một cánh tay rắn chắc đưa ra, kéo cậu dậy. Là anh. Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn
// kéo cậu lên khỏi bùn, chau mày //
Lưu Diệu Văn
Sao đi kiểu gì mà rớt vô đây?
Tống Á Hiên
// ngồi bệt bên bờ mương, thở hổn hển //
Tống Á Hiên
Không thấy đường… tập vở thì rớt… giày thì lún… người thì ướt như chuột lột…
Trời bất chợt đổ mưa. Lớp mưa đầu mùa trút xuống ào ào, trắng xóa cả cánh đồng.
Lưu Diệu Văn
// nhìn cậu, rồi cởi áo khoác nâu bạc màu choàng lên vai Tống Á Hiên //
Lưu Diệu Văn
Đứng dậy. Tôi cõng.
Tống Á Hiên
// bối rối // Hả? Không cần đâu, tôi tự—
Lưu Diệu Văn
// giọng dứt khoát, ngắt lời // Cõng.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh xoay người, cúi thấp lưng. Cái lưng rộng, ấm áp giữa cơn mưa lạnh. Tống Á Hiên ngập ngừng trèo lên, mặt đỏ gay.
Trên đường về, tiếng mưa rơi lộp bộp. Anh đi chậm rãi qua con đường bùn đất, tay giữ chặt chân cậu sau lưng.
Tống Á Hiên
// nhỏ giọng // …Anh cõng giỏi ghê.
Lưu Diệu Văn
Hồi nhỏ cõng lúa, cõng trâu… giờ cõng người không sao.
Tống Á Hiên
// ngập ngừng một lúc // Tôi… không nghĩ ở nơi xa thế này, lại có người tốt như anh.
Anh không đáp, chỉ bước đều.
Lưu Diệu Văn
// khẽ nói // Vậy… ở lại đi.
Tống Á Hiên
// tròn mắt // Hả?
Lưu Diệu Văn
// vẫn bước đều, lặp lại // Ý tôi là… ở lại dạy tụi nhỏ. Đừng bỏ đi.
Gió mưa lùa qua mái tranh, lòng cậu khẽ rung lên lần nữa.
Tống Á Hiên
(Ở lại… nếu mỗi ngày đều có anh… liệu có quá ích kỷ không?)
Trời tối hẳn khi hai người về đến nhà thím Lý. Mưa chưa dứt hẳn, tiếng ếch nhái kêu râm ran dưới ao bèo. Ánh đèn dầu trong nhà hắt ra le lói, loang loáng trên lớp đất nhão ướt.
Thím Lý
// giật mình chạy ra // Ối giời đất ơi! Sao người cậu đầy bùn thế này hả Á Hiên?
Lưu Diệu Văn
// đặt cậu ngồi xuống chiếc ghế tre trong bếp, giọng chậm rãi // Con về trước, thím lấy khăn với nước ấm cho cậu ấy lau qua đi. Kẻo lạnh.
Anh quay lưng đi, người vẫn còn ướt mưa, mái tóc ướt sẫm dính vào trán. Trước khi ra khỏi cửa, anh quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc đến lạ.
Lưu Diệu Văn
Ngày mai tôi đưa cậu đi lại đoạn đó. Không quen đường thì đi với tôi.
Tống Á Hiên
// tròn mắt, rồi khẽ gật đầu //…Ừm.
Đêm đó, cậu nằm trên chiếc giường tre mỏng, đắp chăn dày nhưng vẫn nghe lạnh. Không phải vì mưa, mà vì… một điều gì đó lạ lẫm đang lớn lên trong lòng.
Tống Á Hiên
(Sao tự nhiên lại nhớ cái lưng đó nhỉ… Rộng quá. Ấm quá… Cảm giác giống như… mình có thể tựa vào được.)
Cậu trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, nơi mưa vẫn rơi tí tách. Và lòng ngập ngừng một suy nghĩ thoáng qua:
Tống Á Hiên
(Chắc… mình bắt đầu thích anh ấy rồi.)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play