[CapRhy] Guốc Mộc
Gặp gỡ
ở đầu làng có một cửa tiệm guốc mộc nhỏ nằm nép mình dưới tán cây băng lăng già, cửa tiệm không bảng hiệu không phô trương chỉ treo vài đôi guốc mới đẽo còn thơm mùi gỗ mùi nắng và chút gì đó của tháng năm cũ kĩ
đó là tiệm guốc mộc của một cậu trai tên Đức Duy, một cậu trai hiền lành,chịu thương chịu khó, vẻ ngoài chân chất với nước da rám nắng, dáng người cao ráo và đôi tay thì chai sần luôn vướng bụi gỗ từ sáng tới chiều
cửa tiệm của cậu nhỏ,đủ kê bộ đồ nghề cũ một cái ghế con và mấy kệ gỗ đơn sơ nhưng lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ,vì anh rất yêu quý cái nghề đóng guốc mộc được truyền lại nhiều đời
cậu ở với cha và được ông chuyền nghề đóng guốc mộc,hai cha con nương tựa vào nhau nhưng không may ông cũng đã mất từ vài năm trước để lại cậu một mình
ngày ngày cậu sẽ đến cửa hàng làm guốc mộc rồi đêm đến thì trở về nhà,mọi thứ cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán như vậy mãi cho đến khi có sự xuất hiện của em
Nguyễn Quang Anh,con trai út của ông Hội Đồng Nguyễn giàu có và quyền lực,mặc dù lớn lên trong nhung lụa,gấm vóc nhưng em không kiêu kỳ mà lại có chút tinh nghịch, dịu dàng như gió sớm
em có vẻ ngoài xinh đẹp với gương mặt mềm mại,thanh tú và làn da trắng hồng mịn màng
câu chuyện bắt đầu từ một ngày xuân,ánh nắng dịu dàng chiếu xuống khung cảnh yên bình
em vô tình làm hư đôi guốc mộc được má của mình mua cho
cầm chiếc guốc bị đứt lìa phần quai với đế lên,em khẽ thở dài vì đây là chiếc guốc thứ hai em làm hư trong tháng này rồi
bà Mỹ đang ngồi thì em từ xa đi đến,ngồi xuống cạnh em khẽ ôm lấy tay bà cất giọng nũng nịu
em cười sượng,tay dở chiếc guốc vừa nãy lên khiến bà nhíu mày
Anh Mỹ
con mang hay con phá mà ta mới mua lại hư nữa rồi
Quang Anh
hì hì Quang Anh lỡ mà,má sắm đôi mới cho con nha
Anh Mỹ
ta không siêng,con tự mà đi mua
từ trước đến nay đôi guốc mộc mà em mang luôn là bà Mỹ tự tay đi mua cho
Quang Anh
sao con biết được ạ,con chưa mua bao giờ hết
Anh Mỹ
con phá quá thì tự đi mà mua,ta không mua nữa
Quang Anh
vậy thôi,để con tự đi mua vậy
gọi theo một người hầu thân cận,em đi ra cửa tiệm guốc mộc
Quang Anh
người ta bán guốc mộc ở đâu vậy em
Sen
dạ ở phía đầu làng,ngay cạnh cây bằng lăng ạ
từ xa là cửa hàng guốc mộc nhỏ của nhà cậu,em bước vào bên trong thì thấy cậu đang cặm cụi,tỉ mỉ đóng từng đôi guốc
cậu nghe tiếng ho liền ngước lên nhìn em,mĩm cười nhẹ nhàng
nhìn thấy nụ cười của cậu khiến em có chút đơ người
Đức Duy
cậu muốn đóng guốc ạ
Quang Anh
“c-cười đẹp quá”
Quang Anh
(bất giác gật đầu)
để em ngồi xuống ghế,cậu nhìn ngắm bàn chân nhỏ nhắn,mịn màng của em rồi cất giọng
Đức Duy
chân cậu nhỏ quá,con không có sẵn đôi vừa cỡ
Đức Duy
cậu chịu khó đợi con đo rồi đóng riêng cho cậu nha
cậu nâng niu đặt đôi chân trần của em lên một tấm gỗ được mài nhẵn,cậu lấy một cây viết chì vẽ đường cong theo bề ngang rồi đánh dấu nơi ngón cái chạm và gót chân dừng
Quang Anh
(chăm chú nhìn cậu)
dỡ chân của em khỏi tấm gỗ, cậu mang nó đặt lên bàn chà,cầm lấy con dao bào bắt đầu bào từng nhát soạt soạt
Quang Anh
anh đóng guốc lâu chưa ?
Đức Duy
từ khi con còn bé thưa cậu
cậu gọt từng chút theo đường chì đã đánh dấu,chỉ chừa lại phần gót hơi nhô cao để giúp người mang vào sẽ thanh thoát hơn
Quang Anh
đôi guốc này làm bằng gỗ gì vậy ?
Đức Duy
bằng gỗ vông thưa cậu
Đức Duy
được thì cậu ra ngoài ngồi nha,trong đây con làm bụi bay nhiều lắm
Quang Anh
v-vậy à,để ta ra ngoài
ngồi bên ngoài nhưng lâu lâu em vẫn ngoái vào nhìn cậu
Quang Anh
“đuổi khéo mình hả ta ?”
thấy lạ lạ Sen liền nói nhỏ vào tai em
Sen
sao cậu nhìn cậu ấy dữ vậy ?
Quang Anh
c-có hả,ta đâu có nhìn gì đâu em
Sen
vậy chắc Sen nhìn nhầm
một lúc lâu sau cậu ở bên trong cầm búa đóng quai vào,tiếng búa và đinh chạm vào nhau liên tục
Quang Anh
“thì ra đôi guốc mình hay mang được làm như vậy”
sau khi hoàn thành xong,cậu kiểm tra thật kĩ lưỡng rồi mang đôi guốc ra ngoài,khuỵ chân đặt nó xuống đất
Đức Duy
(ngước lên nhìn em)
Đức Duy
con làm xong rồi,cậu mang vào thử nha
cậu đặt chân em vào đôi guốc,nó vừa in ôm trọn lấy chân của em
Đức Duy
cậu có thấy khó chịu hay bị chật ở đâu không ?
khi trở về nhà em cứ nhìn về cửa tiệm của cậu trong như thể vẫn còn luyến tiếc điều gì đấy
Quang Anh
“s-sao đóng guốc nhanh thế,mình đã muốn về nhà đâu”
Quang Anh
ta bình thường mà
Sen
Sen thấy từ khi gặp cậu Duy,thì cậu lạ lắm
Quang Anh
em suy nghĩ nhiều rồi,ta không có
Lần gặp thứ hai
ngày hôm đó về nhà,em nhìn chiếc guốc mộc mà lòng thầm nhớ về cậu rất nhiều,nụ cười dịu dàng ấy khiến em không tài nào quên nổi
em chóng tay dưới cằm,nhìn về trăng sáng nhưng nào ngờ lại thấy ánh trăng thành gương mặt cậu đang cười tươi
Quang Anh
“chỉ là một người thợ đóng giày thôi mà,sao mà nhìn đâu cũng thấy người ta đang cười”
em cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mông lung nhưng phần nhiều vẫn là về cậu,đến em cũng chẳng hiểu nổi lòng mình
tầm độ một tuần sau,em len lén cầm chiếc guốc mộc lên,cười một cách lém lĩnh
em muốn phá hư chiếc guốc này để đến cửa tiệm của cậu,đặt làm một đôi mới
Quang Anh
“c-chắc người ta không có buồn vì mình phá hư chiếc guốc này đâu”
em dùng hết sức của mình để bứt phần quai ra khỏi phần đế,rồi vờ như bản thân bất cẩn làm rơi ra
Quang Anh
má ơi,Quang Anh lỡ làm hư nữa rồi
Quang Anh
con ra tiệm đặt làm đôi mới đây
nói rồi em liền quay lưng bỏ đi,để lại bà Mỹ đang vô cùng khó hiểu
Anh Mỹ
“con mình nó bị gì vậy ta”
một mình đi đến tiệm của cậu,em bước vào trong thì thấy cậu đang cắm cúi đẻo phần đế giày khiến bụi gỗ bay khắp người
Quang Anh
anh đóng guốc mộc
Quang Anh
còn ai ngoài anh à
em cầm đôi guốc đang đứt lìa phần quai đến trước cậu
Quang Anh
guốc ta bị hư mất rồi,đang làm đôi mới cho ta nha
Đức Duy
sao lại vậy được nhỉ,guốc này con mới đóng hồi tuần trước thôi mà
em hơi chột dạ,nên có chút lấp bấp
Quang Anh
n-nó tự vậy á,ta không biết gì hết
Đức Duy
“guốc dễ hư như này,có lẽ do tay nghề mình không tốt”
cậu nhìn kỉ lại thì đôi giày chỉ bị rơi phần quai ra khỏi phần đế,liền cất giọng
Đức Duy
đôi này con sửa lại được,chỉ bị rơi phần quai nên nhanh lắm
nghe cậu nói vậy em có chút hốt hoảng
Quang Anh
không cần đóng đôi mới sao
Đức Duy
không đâu ạ,giày chỉ mới sử dụng một tuần chẳng thể nào hư được
Đức Duy
mà nếu có hư,chắc chắn là lỗi do tay nghề của con nên con sẽ đền cho cậu một đôi mới
Quang Anh
“uổng công mình đã cố tình phá hư”
cậu cầm vào trong,đóng đinh nhanh phần quai bị rơi rồi lại cầm ra cho em
Quang Anh
của ta bao nhiêu tiền vậy
Đức Duy
không cần đâu ạ,sau này nếu còn sứt quai cậu cứ mang ra cho con
Quang Anh
vậy giờ ta về hả ?
nghe em hỏi vậy,cậu có chút bối rối khó hiểu,đưa tay lên gãi đầu
Đức Duy
xong rồi thì về chứ ạ,sao cậu lại hỏi con
em quay lưng rời đi dù lòng chẳng muốn,nên ngoái nhìn cậu trở lại vào trong cửa tiệm
em để ý thấy cây hoa bằng lăng đang trổ hoa tím cả một khoảng ở phía trước cửa tiệm,lòng nảy lên một ý định
Quang Anh
“mai ta nhất định sẽ tới nữa”
sang ngày hôm sau,em vui vẻ ngồi ở trước gương cầm lược chải gọn tóc,gương mặt mộc trắng mịn có chút ửng hồng
Quang Anh
ta đi ra ngoài một chút thôi,em không cần theo ta
Sen
dạ vậy Sen xuống bếp phụ mọi người
trời mát mẻ nên em không mang dù,chỉ cầm theo một chiếc quạt tay rời khỏi nhà
khi cậu đang nghỉ tay để dọn dẹp lại cửa tiệm nhỏ của mình,bỗng nghe một tiếng gọi
cậu ngưng tay, rồi quay lưng lại nhìn về phía em
Đức Duy
vậy thì còn lí do nào để cậu đến đây
em mĩm cười nhìn cậu,ta chỉ lên cây bằng lăng tím
Quang Anh
ta thích hoa bằng lăng lắm,anh cho ta xin một ít nha
Đức Duy
dĩ nhiên là được thưa cậu
Quang Anh
ta cảm ơn anh nhưng mà cây cũng khá cao anh ha
Đức Duy
vậy để con trèo lên hái cho cậu
Quang Anh
được không anh,ta sợ phiền anh ?
Đức Duy
con đang rảnh tay nên không sao
cậu cũng nhiệt tình nên đã xắn tay áo để trèo lên cây,hái một ít hoa bằng lăng tím cho em
Quang Anh
anh cẩn thận nha
cậu để ý những nhành hoa nở rộ và nhiều bông nhất,hái tầm độ năm đến sáu nhành thì cậu mới trèo xuống
Quang Anh
cực cho anh quá,ta cảm ơn nha
Đức Duy
không có chi,cậu thích là được rồi
cậu trở vào trong tiếp tục dọn dẹp,còn em thì ngồi bên ngoài mân mê những nhành hoa
Quang Anh
anh tên gì vậy ?
Đức Duy
con tên Duy,Đức Duy
Quang Anh
tên đẹp quá ha,còn ta tên Quang Anh
Quang Anh
anh biết rồi sao ?
Đức Duy
cậu là Nguyễn Quang Anh con Ông Hội Đồng Nguyễn,nổi danh khắp nơi đây ai mà chẳng biết ạ
Quang Anh
“có chuyện vậy luôn hả ta”
Đức Duy
cậu không về ạ,không Ông Bà Hội Đồng lại lo
Quang Anh
“đuổi khéo mình hả ta”
em liền vờ như bị đau,tay ôm lấy đôi chân của mình
Quang Anh
tự nhiên chân ta đau quá,ta không có đi nổi
cậu lo lắng,bỏ ngang công chuyện đi ra ngoài chỗ em đang ngồi
Đức Duy
cậu có sao không,đau ở chỗ nào ?
Quang Anh
ta đau ở…ở dưới bàn chân
Quang Anh
chắc do sáng giờ ta đi nhiều quá,nên giờ đau không đi nổi nữa
Quang Anh
ta ngồi ở đây thêm một lát không biết có phiền anh không ?
em chớp chớp mắt nhìn về phía của cậu
Đức Duy
không có phiền,cậu cứ ngồi tự nhiên
em cố tình ngồi ở đấy thêm một lát để ngắm nhìn cậu làm việc,đến tận khi em cảm giác mình rời khỏi nhà cũng đã lâu mới đứng lên tạm biệt cậu để trở về nhà
về đến phòng,em mang hết số hoa được cậu hái cho đem đi cắm vào một bình hoa rồi đặt trên bàn ngay cạnh cửa sổ
Quang Anh
“hoa đẹp,người hái cũng vậy”
Trật chân
vào một hôm trời trong vắt không một gợn mây,em cất gọn chiếc guốc vào một ngăn tủ
Quang Anh
“mình sẽ vờ như bị mất guốc rồi ra đặt đôi mới”
Quang Anh
“quá thông minh hẹ hẹ hẹ”
sau đó em vui vẻ ngồi trước gương chải gọn lại mái tóc,hí hửng đi đến cửa tiệm của cậu
em nhìn cậu đang cặm cụi mài từng chiếc guốc,mới khẽ gọi
nghe được tiếng gọi,cậu ngừng tay nhìn về sau thì thấy em,tay che dù đang đứng dưới gốc cây bằng lăng
Quang Anh
ta lỡ làm mất guốc rồi,anh đóng cho ta đôi mới với
Đức Duy
nhưng đôi trước con chỉ mới đóng gần đây thôi mà
Quang Anh
t-tại bị mất mà,ta đâu có muốn đâu
Quang Anh
“hơi dối lòng xíu chắc không sao”
Đức Duy
vậy cậu ngồi ở đấy đợi con một lát
Quang Anh
“không cần đo hả ta”
Quang Anh
anh không cần đo nữa sao ?
Đức Duy
lần trước con đo cho cậu con vẫn còn nhớ,nên không cần
Quang Anh
không được đâu,chân ta lớn nhanh lắm
Quang Anh
không đo lại là chật đó
Đức Duy
nhưng mà mới hơn một tuần thôi mà cậu
Quang Anh
sẽ chật đó,ta nói thật
Đức Duy
vậy cậu vào đây đi,con đo lại
em ngồi yên vị trên ghế,còn cậu cầm đến một tấm gỗ nhẹ nhàng đặt chân của em trên đấy rồi cẩn thận đánh dấu
Đức Duy
“ủa vẫn vậy mà ta”
dở chân của em lên,cậu lấy tấm gỗ ra
Đức Duy
giờ con đo xong rồi,nếu cậu bận có thể về nhà rồi hẳng quay lại
Quang Anh
anh nhìn bên ngoài xem,trời nắng lắm nên ta không về đâu
Đức Duy
“cậu có đem ô mà ta”
Đức Duy
dạ vậy cậu chịu khó đợi nha
cậu thì kiên nhẫn ngồi gọt từng chút một,cẩn thận và tỉ mỉ đến chai tay chỉ để tạo ra một tác phẩm đẹp đến tay người dùng
còn em thì chẳng chịu yên,đưa mắt nhìn ngắm khắp các ngóc ngách trong cửa tiệm
khi cậu đang ngồi đẻo từng chút một của phần đế,em ngồi ngay bên cạnh miệng liền hỏi
Quang Anh
anh gọt từng chút vầy có đau tay không ?
Đức Duy
có chứ ạ,lâu lâu con vẫn hay gọt vào tay
Quang Anh
anh có sao không,phải cẩn thận chứ
Đức Duy
con quen rồi cậu,ai mới vào nghề mà chẳng gọt vào tay như cơm bữa
Quang Anh
sao anh vẫn chọn làm nghề này ?
Đức Duy
nghề này được truyền nhiều đời trong gia đình con,nó không chỉ là một cái nghề nuôi sống nữa mà nó còn là kí ức của con rồi thưa cậu
em nhìn cậu đầu khẽ gật gù,chỉ im lặng và không hỏi thêm gì
một lúc sau,cậu bắt đầu ngồi chà nhẵn và đánh bóng đôi guốc,khi này bụi gỗ bay đầy trong không khí
Đức Duy
cậu ơi,con chà nhẵn nên bụi lắm,cậu ngồi bên ngoài nha cậu
Quang Anh
anh hít bụi vào như vậy mỗi ngày sao
Đức Duy
cậu ra ngoài ngồi nha
Quang Anh
được rồi,để ta ra ngoài
khi đã hoàn thành xong,cậu cầm chiếc guốc ra bên ngoài chỗ em
Đức Duy
cậu ơi,xong rồi đây
cậu cúi xuống,nhẹ nhàng hết mức mang chiếc guốc mộc vào chân của em
cậu cảm nhận được đôi chân em của em mềm như cánh hoa,trắng mịn như sứ
Quang Anh
cảm ơn anh nha,đẹp quá à
Đức Duy
cậu thích là được rồi
em đứng dậy vì không vững nên loạng choạng nhưng cậu đã kịp đỡ lấy em,khiến em ngã dựa vào lòng mình
lấy lại bình tĩnh,cậu vội buông em ra
Đức Duy
con xin lỗi cậu,con không cố ý
Quang Anh
không không,anh đỡ ta mà
lúc em định bước tới bỗng một cơn đau kéo đến ở cổ chân khiến em khuỵ xuống
cậu dìu em ngồi xuống,lo lắng hỏi
Quang Anh
cổ chân ta đau quá
cậu ngồi khuỵ xuống,đôi tay nhẹ nhàng cởi giày cho em,rồi cầm lấy chân của em để kiểm tra
Đức Duy
chắc cậu bị trật chân rồi
ngước lên thấy em đang khóc vì đau,khiến cậu khá bối rối vội dỗ dành
Quang Anh
ta đau quá…hức..đau
cậu run run đưa tay lau vệt nước mắt trên má em,tay còn lại xoa xoa bờ vai
Đức Duy
đừng khóc mà,đừng khóc mà
Đức Duy
cậu cố chịu đau một chút nha
cậu chạy lấy một thay nước lạnh để ngâm chân cho em,cũng may em chỉ bị nhẹ nên một lúc sau đó đã đỡ đau hơn và ngưng khóc chỉ còn thút thít
Quang Anh
cảm ơn anh,ta đỡ đau rồi
Đức Duy
sau này cậu nên cẩn thận hơn,để bị trật chân sẽ đau lắm
Quang Anh
ta nhớ rồi,ta sẽ cẩn thận
cậu mĩm cười dịu dàng,đặt chân em xuống rồi đứng dậy đi vào trong
lúc em còn ngẩn ngơ thì cậu trở ra bên ngoài trên tay là chai dầu nóng
Đức Duy
cậu cầm lấy sứt vào,rồi xoa bóp nhẹ nhàng
Quang Anh
“thì ra lấy dầu nóng cho mình”
Quang Anh
“cơ mà mình thích được người ta làm cho”
Quang Anh
chân ta còn hơi đau,ta sợ ta không tự sứt được
khi này em vờ nói nhỏ với bản thân,nhưng thực chất cố tình nói cho cậu đủ nghe
Quang Anh
nhưng nhờ người ta lại sợ người ta chê phiền
cậu hơi bối rối nhưng đối diện với ánh mắt long lanh của em,thoáng chút mềm lòng
Quang Anh
vậy đành nhờ anh
Quang Anh
“hì hì thích quá à”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play