[ EnzoHayate ] Tử Huyễn Mộng
Mở đầu
Hayate chạy trân chần lao vút đi trong trời rơi đầy tuyết, bàn chân hắn lạnh cóng, cơn đau cắt da cắt thịt đột ngột bùng lên khi một cơn gió lạnh thổi qua.
Hắn chạy lên cả trăm bậc thang, mỗi bậc thang đá đều in hằn dấu chân máu đỏ rực rỡ dưới nền tuyết trắng xoá.
Hayate
Bệ hạ! Bệ hạ! Xin người thương xót...
Hắn quỳ trước hoàng điện, dập đầu liên tục như thể hắn sinh ra để làm vậy, càng nói giọng hắn mỗi lúc một lạc đi.
Hayate
Bệ hạ...nó là con của thần...trong người cũng chảy huyết mạch của người...bệ hạ...
Hắn gục ngã bên ngoài cửa điện, nước mắt lăn dài trên má, cơn đau nhói ở bụng mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Đồng tử Hayate mở lớn khi nhận ra y phục mình đã ướt đẫm máu tươi, hai cánh tay hắn run rẩy không ngừng, gương mặt tại nhợt như không có huyết.
Hắn nấc lên, cố gắng bò đến cánh cửa điêu khắc tinh xảo kia nhưng chưa đến nơi đã bị một tên thị vệ đạp văng ra, kẻ kia chỉ tay thẳng vào mặt hắn mà quát.
" Mau cút ngay, đừng quấy rầy thời gian thánh thượng nghỉ ngơi! "
Hayate ôm bụng, miệng há hốc không nói lên lời, rốt cuộc thì hắn đang cố gắng vì cái gì?
Hayate
Cho ta...gặp bệ hạ... một lần thôi...cầu xin ngươi hãy vào nói với người một tiếng...
Hắn cố níu lấy vạt áo của tên thị vệ, kết quả kẻ kia lập tức trừng mắt giật lùi người ra sau, hắn phủi phủi y phục như vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn.
" Ta nói ngươi không hiểu sao?! Mau cút đi!!! "
Hắn ôm bụng, có gì đó trong mắt vụt tắt.
Người cũ, mộng mới
Nam nhân đứng bên cạnh sạp hàng bánh một lúc, ánh mắt lướt qua một lượt những loại được bày bán, cách bày trí không quá đặc sắc nên hắn cũng phân vân không biết nên mua loại nào.
Lão chủ quán thấy hắn ngập ngừng lâu như vậy liền cười cười rồi phẩy tay, giọng xởi lởi: " Công tử, nếu công tử không phải người hảo ngọt thì hãy ăn loại này. " - Lão nói rồi chỉ tay vào mấy chiếc bánh màu lục nhàn nhạt, bên trên phủ một lớp đường mỏng. " Còn nếu công tử muốn ăn ngọt một chút thì nên ăn loại bánh hoa đào này. "
Hayate chớp mắt, hắn căn bản không phải là người thích ăn những loại điểm tâm này, chỉ là hôm nay sẵn tiện đường ra ngoài nên muốn mua cho người kia vài cái. Y thường xuyên chê điểm tâm trong phủ nhạt nhẽo.
Hayate
A...vậy phiền ông chủ lấy cho ta loại ít ngọt kia ba cái, bánh hoa đào cũng lấy hai cái đi.
" Vậy được, ta liền gói lại cho ngài. "
Lão chủ sạp hàng cười cười rồi lấy bánh gói lại, nữ nhi của lão từ bên trong nhà chạy ra, thấy vị công tử tuấn tú trước mắt liền ngơ người ra một lúc. Hayate thuận theo gật đầu một cái khiến nàng đỏ mặt quay người đi, lão chủ thấy thế thì chép miệng một tiếng.
" Hừ...đúng là con gái lớn rồi...khó quản. "
Sau khi trả tiền rồi lấy bánh, Hayate lập tức cất bước quay trở về phủ.
Đứng trước cánh cổng lớn, trên bảng gỗ ghi " Phượng Quan Phủ ", Hayate đưa tay lên gõ cửa ba cái.
Cánh cửa lớn được hạ nhân mở ra, bọn họ cúi người chào nhanh vị kia một cái, đợi hắn vào trong rồi thì lập tức đóng cửa lại.
Hayate mang theo đồ mới mua được tới trước một gian phòng, thấy ánh nến bên trong, hắn cất tiếng.
Đẩy cửa, bên trong phòng là không khí ấm áp, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lẽo uy nghiêm của Phượng Quan Phủ, ánh nến sáng rực như những đốm lửa treo lơ lửng giữa không trung.
Người đang ngồi trong phòng kia lập tức ngẩng đầu, nét bút đang đi cũng dừng lại giữa chừng.
Zata
Huynh về rồi sao, hôm nay thế nào?
Làn da nhợt nhạt của y tựa như có thể bị nhìn xuyên thấu dưới ánh nến, những đường gân xanh nhạt thấp thoáng nơi cần cổ trắng ngần, Hayate hơi nhíu mày, người này thực không biết trân trọng bản thân mình. Y chính là kiểu sống chết cũng mặc.
Zata thấy hắn không nói gì thì lại cúi đầu, gác bút, nghiên mực mới mài cũng sắp hết, không có việc gì làm thì y cũng chỉ biết viết liên tục như vậy để đốt thì giờ.
Hayate
Đệ muốn sắp chết mới tìm cách chữa bệnh sao? Thuận theo bọn họ một chút thì cuộc sống cũng đâu tới nỗi chứ.
Hắn bước đến bên cạnh bàn, đặt gói bánh đã mua bên ngoài xuống. Hai mắt Zata thoáng qua một tia vui vẻ hiếm hoi.
Zata
Thực tình, huynh sắp nói nhiều giống như đám người đó rồi.
Hayate bị chọc tức đến mức bật cười, hắn ấn tay vào lưng Zata để nhắc nhở y.
Hayate
Còn biết chê người khác nói nhiều sao?
Zata lấy trong hộc tủ ra một lọ thuốc mỡ, y hơi nghiêng đầu nhìn Hayate.
Zata
Ngồi xuống đi, hôm nay xem chừng huynh bị thương nhiều lắm.
Hayate chậc lưỡi một tiếng, chính hắn cũng không nhận ra tấm lưng da ướt đẫm máu.
Tachi đưa tay ra trước mặt bấm bấm, lẩm nhẩm trong miệng gì đó, cuối cùng vẫn là thở dài.
Tachi
Quẻ xấu, sắp có chuyện không hay rồi.
Tachi
Vẫn là ta bất tài, không ngăn được người ấy.
Tachi
Lời hứa đó...cuối cùng vẫn là không thực hiện được rồi.
Chàng lướt tay trên quẻ gỗ, nhờ hoa văn nổi trên mặt mà dự liệu được những chuyện sắp xảy ra.
Thiên cơ bất khả lộ, cho dù biết cũng không thể nói ra, mà có nói ra, vẫn không thay đổi được gì. Ấy chính là guồng quay số phận, là thiên ý.
Tachi
Chuyện đã rồi...đành thuận theo ý trời vậy.
Lựa chọn
Ánh tàn dương khẽ vươn qua ô cửa, chiếu vào trong căn phòng lập lờ ánh nến yếu ớt. Những chiếc đèn lồng treo trên cao khẽ đung đưa giữa cơn gió thổi trong chiều tà, tiếng côn trùng kêu vang lên một lúc ồn ào rồi lại im bặt, trả lại sự tĩnh lặng vốn có.
Hayate ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông thú trải lên sàn nhà bằng gỗ, hắn đưa tay lên cởi lớp áo bên ngoài ra rồi để sang một bên, y phục hoàn toàn bị nhuốm huyết tanh nồng, những nếp gấp dính vào nhau. Mỗi lần vải chà xát vào vết thương, Hayate chỉ khẽ động ngón tay một cái, biểu cảm gương mặt hoàn toàn không có gì thay đổi. Hắn đã hoàn toàn quen với chuyện bị thương này.
Khi lớp y phục cuối cùng được cởi ra, để lộ sau đó là tấm lưng chằng chịt vết thương vẫn đang rỉ máu, những vết sẹo chồng chéo lên nhau một cách ghê rợn, sẹo trải dài khắp cơ thể hắn - cánh tay, từ ngực xuống bụng, lưng cũng có rất nhiều. Hayate có một cơ thể săn chắc, cơ bắp trên cánh tay lộ rõ, tất nhiên đều là luyện tập mà ra. Nếu còn là thân thể yếu ớt bệnh tật khi xưa, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần dưới những lưỡi dao tàn khốc kia.
Zata
Huynh thực sự muốn quay lại đó sao? Thời thế thay đổi, có những người đã trở nên ác độc hơn xưa rồi.
Zata không phải là người hay nói nhiều, chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện để hắn quay về là y lại lo lắng.
Hayate khẽ cong môi, sâu thẳm trong đôi mắt là một nỗi buồn sâu sắc, một kí ức đau đớn tưởng chừng như đã bị chôn vùi.
Hắn là đang cược với chính bản thân mình, hoặc là thành công hoặc là chết. Hắn đã chuẩn bị cho chuyện này rất lâu, nếu còn trì hoãn thì xem như công sức bao lâu nay đều uổng phí.
Hayate
Đừng lo, ta sống đến tận bây giờ... còn không phải là vì đám người đó hay sao.
Người phía sau im lặng, y nhìn những vết thương trải dài trên người Hayate, những năm tháng dày đằng đẵng cùng việc luyện tập điên cuồng đã khiến hắn hoàn toàn quen với đau đớn và dần dà xem đó là điều dĩ nhiên.
Thật may mắn khi ít nhất linh hồn hắn vẫn chưa bị bào mòn, vì người đã gặp hắn ngày hôm đó là Zata.
Hayate không biết rằng chính hắn căm ghét thân phận Khôn Trạch này đến mức nào, dễ dành bị đẩy vào thế yếu và khống chế, cúi người phục tùng khi bị ra lệnh, quỳ gối như một bản năng vốn cố.
Trong quá khứ, hắn đã từng mong có được một ngày tươi sáng cùng với hài tử của mình, đứa trẻ mà hắn dùng cả mạng sóng bảo vệ, cầu xin cuối cùng lại bị chính người đó lạnh lùng kết liễu.
Nhưng sau tất cả mọi chuyện hắn mới ngộ ra một điều, cái gì trên đời này cũng phải tự tay giành lấy cho mình. Trời cao có mắt hay không, hắn không quan tâm nữa, hắn không thể chờ mà phải tự lực, dùng chính đôi bàn tay nhuốm máu đứa trẻ đáng thương chưa được nhìn thấy ánh mặt trời một lần của hắn để đưa những kẻ đó xuống âm tào địa phủ.
Mọi thứ của hắn đều bị người ta chà đạp không thương tiếc, cái thứ gọi là tình yêu mà hắn cho là thiêng liêng cao cả lại bị coi như rác rưởi, có cũng được không có cũng chẳng sao, hắn vì sao lại không hận cho được?
Cắn răng đi đến được ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào. Để làm được, hắn phải bỏ qua, bỏ qua tất cả để trở nên tàn nhẫn.
Zata
Dù sao đó cũng là lựa chọn của huynh, ta không muốn xen vào, càng không muốn quyết định thay.
Zata cẩn thận lấy khăn trắng lau sạch máu trên những vết thương kia, mỗi lần như vậy lại có thêm một chiếc khăn nhuốm máu được thả xuống bên cạnh y.
Chuyện xử lý vết thương này y làm nhiều cũng đã thành quen, Hayate không muốn để người khác thấy được những thứ này, kể cả là hạ nhân trong phủ. Phòng người ngoài cũng phải biết nhìn người bên trong, kẻo lại bị đâm một nhát chí mạng liền không chống đỡ nổi.
Hayate
Cả đệ nữa, đừng coi thường mạng sống của mình như vậy.
Zata cụp mắt, hàng mi khẽ rũ xuống.
Cho dù y không nói, Hayate cũng biết tỏng y đang lẩm nhẩm trong đầu " dù sao cũng đâu có chết ngay được ".
Chính là vì cái tính tình ngoài lạnh trong nóng tối ngày quên mình mà chỉ biết lo cho người khác này mới khiến hắn lo lắng về y.
Zata bôi thuốc lên vết thương, nhìn lớp thuốc phủ lên mảng da thịt rách toạc, y cũng không biết nên đáp lại lời nói kia thế nào.
Khoé môi Hayate khẽ giật, hai vai hắn căng cứng, rõ ràng là bị chọc cho nổi đoá.
Hayate
Lần sau có thể nói vài câu dài hơn được không? Ta cảm thấy ta là đang độc thoại thì đúng hơn.
Zata ngẩng đầu nghe rồi lại cúi xuống, vẫn chăm chú làm việc của mình.
Thực sự không xem lời nói của người khác ra gì.
Zata
Chịu đau một chút, vết thương này khá lớn, ta cần băng bó lại, không thể bôi thuốc qua loa được.
Hayate gật đầu, chỉ là ánh mắt của hắn thoáng chút thay đổi.
Có gì đó đang đến thì phải.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play