[ HằngMinh/HengMing ] Truyện Ngắn.
|1|. Chạm Vào Ánh Sáng
Lớp 12A1 náo loạn từ sáng sớm.Ai cũng đang bàn tán về học sinh chuyển trường cuối cấp
Tuấn Minh ngồi yên ở bàn cuối,tay chống cằm,ánh mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.Cậu ko quan tâm.Đời cậu vốn chẳng dính dáng gì tới mấy thứ ồn ào
Giáo Viên
Các em trật tự.Đây là bạn Trần Dịch Hằng,học sinh mới.Từ hôm nay bạn ấy sẽ ngồi cùng bàn với Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Ủa? Ngồi với mình?*//chớp mắt//
Một chàng trai cao ráo,da trắng,tóc hơi rối,mắt sáng như có điện bước vào.Cậu ko cười,nhưng cũng ko lạnh lùng.Có một loại dịu dàng yên tĩnh,như ánh nắng xuyên qua kẽ lá buổi sớm
Trần Dịch Hằng
Chào cậu,tớ là Dịch Hằng//nhẹ gật đầu//
Trần Tuấn Minh
Ừ//khẽ nhíu mày//
Trần Dịch Hằng
Tớ ngồi bên phải nhé?//nhìn bàn học///
Trần Tuấn Minh
Bên trái tôi có hố tử thần,ngồi đó đi
Trần Dịch Hằng
Hố tử thần cũng được,miễn là ko rơi xuống cảm xúc của cậu
Cậu liếc nhìn người bên cạnh.Lần đầu tiên có ai đó...ko né tránh sự lạnh lùng của cậu mà còn đùa lại.Cũng là lần đầu,Tuấn Minh cười nhẹ - chỉ là một cái nhếch môi thôi,nhưng đủ để cậu tự thấy tự nhiên.
Ra chơi,cả lớp bu lại hỏi han người mới.Dịch Hằng trả lời lễ phép nhưng luôn giữ khoảng cách vừa đủ.Chỉ riêng với Tuấn Minh là khác.Cậu ấy đưa Tuấn Minh hộp sữa,bảo:
Trần Dịch Hằng
Tớ thấy cậu ko ăn sáng
Trần Tuấn Minh
Ko quen nhận đồ người lạ
Trần Dịch Hằng
Thì làm quen đi,để còn nhận tiếp
Trần Tuấn Minh
Này,cậu muốn gì?
Trần Dịch Hằng
Muốn ngồi cạnh một người mà ko giả vờ ổn
Câu nói đó như đâm xuyên qua vỏ bọc mà Tuấn Minh xây xuất mấy năm nay.Cậu sững lại.Ko ai biết,sau cái vẻ ngoài bất cần ấy là một trái tim đầy vết nứt
Mà sao người này lại thấy được?
Buổi chiều tan học,Tuấn Minh lặng lẽ đi bộ về nhà.Trời đổ mưa,cậu ko đem dù,như mọi lần
Bỗng có tiếng gọi sau lưng
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh,chờ đã
Chiếc dù che lên đầu cậu,mùi hương bạc hà dịu nhẹ thoảng qua
Trần Tuấn Minh
Không cần,tôi quen ướt rồi
Trần Dịch Hằng
Nhưng tớ chưa quen nhìn cậu như vậy
Tuấn Minh quay sang.Cặp mắt kia...ko thương hại,ko soi xét.Chỉ đơn giản là lo lắng,và thật lòng
Lần đầu tiên,cậu để ai đó bước vào thế giới xám xịt của mình.Mà người đó...tên là Trần Dịch Hằng.
|2|. Chạm Vào Ánh Sáng
Từ ngày Dịch Hằng chuyển đến,nhịp sống của Tuấn Minh chậm lại.Nhưng ko phải vì cậu thay đổi.Là vì...người kia cứ từng bước đi vào cuộc sống cậu,như thể đã quen từ kiếp trước
Sáng thứ ba,lớp có tiết sinh hoạt nhóm.Giáo viên chia đôi học sinh để chuẩn bị kịch ngắn cho buổi ngoại khóa.Tuấn Minh ko thích mấy trò sân khấu - càng ko thích bị chú ý
Giáo Viên
Tuấn Minh,em làm vai chính nhóm hai nhé.Có Dịch Hằng cùng nhóm
Tuấn Minh quay sang nhìn Dịch Hằng.Anh chỉ mỉm cười
Trần Dịch Hằng
Yên tâm,cậu chỉ cần diễn là chính mình
Trần Tuấn Minh
Chính mình là loại vai...bị trầm cảm à?
Trần Dịch Hằng
Vậy để tớ là ánh sáng cứu cậu
Trần Tuấn Minh
Cậu nói câu này lần nữa,tôi đánh thật
Trần Dịch Hằng
Đánh xong rồi nhớ nhìn tớ bằng ánh mắt dịu dàng là được
Tuấn Minh im lặng.Cái người này thật phiền...lại khiến tim cậu ấm lên chút chút
Giờ ra chơi,cả lớp túa ra hành lang.Tuấn Minh vẫn ngồi lại bàn.Cậu mở cặp,định lấy hộp cơm mẹ chuẩn bị.Nhưng...
Hộp cơm vỡ từ lúc nào,nước canh loang ra sách vở
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh? Sao vậy?
Anh vội đặt bịch giấy lên bàn,giúp dọn đống hỗn lộn
Trần Tuấn Minh
Tôi ko sao,tự lo được
Trần Dịch Hằng
Biết là cậu tự lo được.Nhưng có tớ ở đây thì ko cần làm một mình
Tuấn Minh ngẩng lên.Cậu định nói gì đó,nhưng cổ họng nghẹn lại
Câu này nghe nhẹ tênh,mà lại khiến lòng cậu mềm nhũn
Chiều hôm nay đó,khi tan học,Dịch Hằng vẫn lẽo đẽo theo sau Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Cậu theo tôi chi hoài vậy?
Trần Dịch Hằng
Để nếu trời mưa thì còn có người che ô
Trần Tuấn Minh
Trời nắng chói chang thì sao?
Trần Dịch Hằng
Thì có tớ che bóng
Trần Tuấn Minh
Trời mát,không mưa,không nắng?
Trần Dịch Hằng
Thì có tớ đi bên cạnh
Tuấn Minh bật cười.Cái kiểu dịu dàng như không của Dịch Hằng,thật sự...đang dần chữa lành một điều gì đó trong cậu
Trần Tuấn Minh
Cậu lạ thật đấy
Trần Tuấn Minh
Biết tôi không thích bị quan tâm mà vẫn cố chạm vào
Trần Dịch Hằng
Vì tớ biết,cậu không ghét tớ.Cậu chỉ ghét cảm giác bị nhìn thấu
Trần Tuấn Minh
Vậy cậu có sợ không?
Trần Dịch Hằng
Vì dù cậu có che chắn bao nhiêu lớp,tớ vẫn luôn muốn ở bên cạnh cậu.
Tuấn Minh không trả lời.Cậu quay mặt đi,che giấu đôi mắt hơi đỏ
Lần đầu tiên trong nhiều năm,cậu thấy mình muốn mở lòng.Mà người muốn cậu làm điều đó...vẫn lặng lẽ bước bên cạnh,không ép buộc - không vội vàng.
|3|. Chạm Vào Ánh Sáng
Tuấn Minh những tưởng trái tim mình đã đóng băng.
Cho đến khi,từng ngày trôi qua,Dịch Hằng như mặt trời nhỏ âm thầm chiếu sáng vào những góc tối cậu giấu kỹ
Trường tổ chức tổng duyệt kịch ngắn
Tuấn Minh - vai chính,lại biến mất
Dịch Hằng đứng chờ ở hậu trường,sắc mặt lo lắng.Một bạn nữ trong lớp chạy đến thở dốc:
"Dịch Hằng! Tuấn Minh...bị gọi lên phòng y tế.Cậu ấy bị ngất"
Anh không nghĩ gì thêm,lao thẳng đến khu nhà A
Phòng y tế im lặng.Tuấn Minh nằm trên giường,sắc mặt nhợt nhạt,mồ hôi còn lấm tấm
Trần Tuấn Minh
Cậu...tới đây làm gì?
Trần Tuấn Minh
Tôi chỉ chống mặt một chút thôi,không cần cậu lo
Trần Dịch Hằng
Không.Tớ không chấp nhận chuyện cậu quen chịu đựng một mình như thế
Trần Dịch Hằng
Tớ không phải là người đầu tiên nhìn thấy cậu mệt mỏi.Nhưng tớ muốn là người đầu tiên ở lại
Trần Dịch Hằng
Vì tớ thích cậu.
Không gian bỗng im lặng.Tuấn Minh ngồi bật dậy.Nhịp tim đập rối loạn
Trần Tuấn Minh
Cậu...nói cái gì?
Trần Dịch Hằng
Tớ nói thật,tớ thích cậu
Trần Tuấn Minh
Cậu biết tôi là dạng người gì không? Lạnh lùng,khép kín,không đáng để ai bận tâm.Tôi còn...không nghĩ mình có thể yêu ai.
Trần Dịch Hằng
Vậy thì để tớ dạy cậu cách được yêu
Tuấn Minh cười khẩy.Nhưng khoảnh khắc ấy,cậu không biết vì sao...mắt mình cay
Hôm sau,cậu vẫn đến trường như mọi thường.Nhưng mọi người lại thấy khác
Cậu ngồi cạnh Dịch Hằng gần hơn,không còn né tránh.Cậu thậm chí chủ động đưa cho Dịch Hằng miếng bánh mì kẹp trứng - món cậu thích nhất.
Trần Tuấn Minh
Cho cậu nửa cái.Đừng nói tôi không biết chia sẻ
Trần Dịch Hằng
Ồ,vinh dự quá.Đây là bằng chứng cậu bắt đầu thích tôi rồi đúng không?
Trần Dịch Hằng
Ánh mắt cậu nói
Trần Tuấn Minh
//quay đi,cố nén nụ cười//
Tối đó về nhà,Tuấn Minh nằm dài trên giường,tay nắm điện thoại
Tin nhắn đầu tiên cậu gửi đi,sau bao ngày chỉ toàn "Ừ", "Biết rồi", "Ờ"
Trần Tuấn Minh
💬 Cảm ơn cậu vì đã ở lại.
Trần Dịch Hằng
💬 Cảm ơn cậu vì không đẩy tớ ra
Cậu úp mặt vào gối,đôi má nóng bừng
Trái tim cậu,sau những năm tháng gượng gạo,cuối cùng cũng bắt đầu học cách...được chữa lành
Download MangaToon APP on App Store and Google Play