mở đầu?
Nhưng rồi, một ngày định mệnh đã đến như lưỡi dao rạch toạc bức màn lặng thinh mà Cavendish đã khoác lên mình suốt bao năm. Trước mắt cô bé, người anh trai — niềm kiêu hãnh của cả gia đình, ngọn lửa bất khuất của một vì sao rực rỡ — đang bị đánh đập không thương tiếc, gục xuống giữa sân trường, nơi bao ánh nhìn thờ ơ như những tinh tú xa lạ.
Và rồi… như thể cả thiên hà nín thở, Cavendish bật hét lên — lần đầu tiên sau hàng tỷ năm ánh sáng:
**“BỎ ANH TRAI TA RA!!”**
Tiếng nói ấy không chỉ là âm thanh. Đó là một tiếng nổ của linh hồn, một cơn chấn động nguyên thủy. Ngay khoảnh khắc ấy, một nguồn ma pháp khủng khiếp, hoang dại và thuần khiết như ánh sáng thuở sơ sinh của vũ trụ, phun trào từ cơ thể nhỏ bé ấy, phá tung mọi quy luật từng được cho là bất biến.
Tất cả sững sờ.
Cô bé mà bọn họ từng mỉa mai là "nhóc câm", là "dị dạng", là "lỗi lầm của ngân hà" — nay đứng đó như một hiện thân của sự trỗi dậy. Ánh sáng bao quanh Cavendish không còn là thứ ánh sáng nhạt nhòa của một sinh linh yếu đuối, mà là **luồng năng lượng đủ để thiêu rụi những cái nhìn khinh thường, đủ để lay động cả các vì sao già cỗi.**
Một thực thể trưởng thành — kẻ từng sống qua hàng ngàn chu kỳ ánh sáng — suýt nữa đã bị xóa sổ, nếu Cavendish không ngừng lại đúng lúc. Và rồi sự thật dần hé lộ: cô bé đã **thức tỉnh từ rất lâu**. Cô **biết nói**, cô **có ma pháp**, nhưng suốt thời gian qua, em **chưa từng gặp ai hay câu hỏi nào đủ quan trọng để đáp lại**, cũng chưa từng thấy lý do gì để sử dụng sức mạnh, ngoại trừ **khi người cô yêu thương nhất bị tổn thương.**
Từ đó, những chiếc bảng xếp hạng mà ai cũng kính nể nay bị lật lại bằng một nghịch lý đẹp đẽ: người anh **đứng mãi ở vị trí thứ nhất**, còn cô em — **chưa từng nỗ lực tranh giành — luôn đứng thứ hai**. Không vì không đủ khả năng, mà vì **không cần phải hơn ai cả**, miễn là vẫn còn có thể đứng sau để che chở, hoặc bước lên khi cần.