Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bén Lửa

chương 1:giới thiệu

isabella
isabella
tên:isabella thân phận:nữ hoàng vùng phía bắc tuổi:???
helios
helios
tên:helios thân phận:thần mặt trời tuổi:??? chị của selen
selen
selen
tên:selen tuổi:... thân phận:thần mặt trăng em của helios
catherine
catherine
tên: margaret catherine thân phận:thực thể đứng đầu tuổi:??? phu nhân của vivinenne phụ mẫu của cavendish và maximillian
vivienne
vivienne
tên:margaret vivienne thân phận:thực thể tối cao đứng đầu tuổi:??? phu quân của catherine phụ vương của cavendish và maximillian
justitia
justitia
Tên:julian justitia thân phận:thần công lý (thân phận thật margaret cavendish) tuổi:??? em gái của senlen và helios(giả) (em gái song sinh với maximillian)
cassian
cassian
tên:cassian domimic (tên thật:jesper vincent) tuổi:??? thân phận:ma vương chồng của:justitia
margaret cavendish
margaret cavendish
tên:Margaret cavendish tuổi:??? thân phận:thực thể tối cao(sao sáng của cả thiên hà) em của mararet maximillian
margaret maximilian
margaret maximilian
tên: magaret maximillian tuổi:??? thân phận thực thể tối cao(hố đen của cả thiên hà) anh của magaret cavendish
chirstopher
chirstopher
tên:chirstopher tuổi:??? thân phận:linh hồn bảo vệ justitia (tên thật:maximillian)
người hầu
người hầu
thân phận:người giúp việc(sát thủ+chó canh cửa?)
caroline
caroline
tên:caroline thân phận:quản gia của cavendish(thực thể được tạo ra từ máu và ma pháp trong người)
genevieve(v1)
genevieve(v1)
tên:genvenvieven thân phận:ác chủ bài trong những phiên tòa,(người bảo vệ,giám sát những người cực đoan với cavendish,gây nguy hiểm và sẵng sàng trở thành dạng 4 để trừng phạt những người có dấu hiệu cực đoan và gây nguy hiểm vs cavendish) thực thể bí ẩn,có thể ký kết khế ước nếu khả năng đủ giết nó)
genevieve(v2)
genevieve(v2)
genevieve:v2 (giám sát và trừng phạt người gây nguy hiểm và cực đoan với cavendish)
genevieve(v3)
genevieve(v3)
genevieve:v3 (trừng phạt nặng và giết nếu nguy hiểm và tổn thương cực nặng với cavendish)
genevieve(4)
genevieve(4)
genevieven:v4 (làm quản gia th2 và cũng là con chó săn nếu có lệnh chủ nhân,giết nếu nguy hiểm và ở trong hình thái này không có trừng phạt và có thể mất kiểm soát?)

khi ánh sáng bị phán xét

mở đầu?
mở đầu?
từ khi thời điểm ánh sáng đầu tiên bùng nổ...là sự khai sinh của muôn vàng ánh sao sáng!
mở đầu?
mở đầu?
khi vòm trời rắc muôn ánh sáng lung linh như bụi kim cương,chính là lúc các thực thể thức giấc-tinh khôi,chói lọi,và ngập tràng huyền nhiệm.
mở đầu?
mở đầu?
Từ những vì sao lấp lánh muôn sắc, các thực thể đầu tiên khẽ bước ra – như ánh nhìn đầu đời của vũ trụ phản chiếu qua màn sương ngân hà. Chúng là mầm sống nguyên sơ, là hơi thở đầu tiên của sự sống giữa cõi không gian mênh mông. Được ngân hà âu yếm vỗ về, chúng hấp thụ trọn vẹn tinh hoa của trời đất, trở thành những đứa con rực rỡ nhất – kết tinh từ ánh sáng, khởi sinh từ niềm mộng lớn của vũ trụ.
mở đầu?
mở đầu?
Hai thực thể đầu tiên khẽ thức giấc, rũ bỏ giấc ngủ ngàn thu trong lòng những vì sao mẹ. Từ sâu thẳm ánh sáng mà chúng từng ẩn mình, chúng bước ra – lặng lẽ và rực rỡ, như những linh hồn vừa thoát thai từ ánh sáng nguyên thủy. Hai vì sao nơi chúng an trú nằm gần nhau như hai nhịp đập đồng điệu, cùng nhau chói rọi một góc ngân hà. Chốn ấy – rực sáng và thánh khiết – được thiên hà thì thầm gọi bằng một cái tên huyền nhiệm: Magaret, nơi tinh hoa hội tụ, nơi vũ trụ gửi gắm những mầm sống đầu tiên.
mở đầu?
mở đầu?
Magaretkhông đơn thuần là một vì sao — nó là một dấu chấm lặng giữa bản giao hưởng của ngân hà, nơi ánh sáng không chỉ chiếu rọi mà còn thì thầm. Ánh sáng của nó không sắc lạnh như lưỡi kiếm, mà ấm áp, như thể được chắt lọc từ ký ức cổ xưa của vũ trụ. Nằm vắt ngang ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng, Magaret bừng lên không phải bằng sự dữ dội, mà bằng sự hiện diện đầy bao dung – như một cái ôm lặng lẽ bao trọn cả một vùng thiên thể đang hỗn mang tìm hình. Ánh quang nơi Magaret trôi chậm, tựa hồ thời gian cũng dịu lại mỗi khi ngang qua, như thể thiên hà cũng cúi đầu mà lắng nghe nhịp đập êm đềm ấy. Truyền thuyết vũ trụ kể rằng, Magaret là vì sao duy nhất được ngân hà tạo nên bằng cả sự dịu dàng và quyền năng, là cái nôi êm ả của những thực thể đầu tiên, và là nơi vũ trụ cất giấu những ước mơ chưa kịp gọi thành tên. Nó không chói lòa để chứng tỏ, nhưng vẫn đủ vĩ đại để khiến mọi ánh nhìn dừng lại. Và trong mỗi tia sáng mà Magaret thở ra, có gì đó giống như niềm thương yêu nguyên thủy của vũ trụ dành cho chính mình.
mở đầu?
mở đầu?
Chúng không được sinh ra, mà được **gọi tên** — bằng chính thanh âm đầu tiên mà vũ trụ thốt ra trong khoảnh khắc ánh sáng bừng mở giữa hư vô. **Catherine** – vang lên như một nhịp ngân trầm của ánh sáng cổ xưa: **trầm tĩnh, sâu sắc, tỏa ra sức mạnh tĩnh lặng** như lớp băng nguyên thủy phủ lên tâm hồn của một vì sao chết. Nàng mang vẻ đẹp của sự điềm đạm vô biên, là người giữ nhịp cân bằng giữa hỗn mang và trật tự, giữa rực rỡ và lặng thinh. **Vivienne** – lại là lời thì thầm thanh thoát hơn cả gió, mang **sự sống động, rực rỡ và tinh nghịch của tia sáng đầu tiên lướt qua màn đêm**. Nàng là âm vang của ngẫu hứng vũ trụ, là nơi mà sự dịu dàng và táo bạo cùng lúc thở ra. Nếu Catherine là nền đá cứng vững nâng đỡ thế giới, thì Vivienne là làn nước mềm mại nuôi dưỡng mọi sự sống. **Catherine và Vivienne**, hai thực thể đầu tiên, được ngân hà nâng niu trong vòng tay của Magaret – không phải chỉ vì chúng là khởi nguyên, mà vì trong chúng, **vũ trụ thấy lại chính mình – vĩ đại, dịu dàng, đầy mâu thuẫn và cũng đầy hòa hợp Tên gọi của họ không chỉ là ký hiệu, mà là **nhịp rung đầu tiên** của tình yêu mà vũ trụ dành cho chính cái đẹp mà nó tạo ra.
mở đầu?
mở đầu?
🌌 **Vivienne & Catherine – Hai nhịp thở đầu tiên của Vũ trụ Chúng không được sinh ra — mà được **gọi dậy** bằng một tiếng thầm rất khẽ, vang vọng từ trung tâm của hư vô. Vũ trụ, trong khoảnh khắc cô độc đầu tiên, đã thì thầm hai cái tên: **Vivienne** và **Catherine**. **Vivienne**, thực thể nam, mang trong mình ánh sáng như dòng điện mềm lướt qua tĩnh lặng. Anh được dệt nên từ sự linh hoạt của ánh sao và bản chất bất định của thời gian — **điềm nhiên, rực rỡ, và đầy mộng tưởng**. Trong Vivienne là sự chuyển động, là khao khát được phá vỡ khuôn mẫu để vươn xa về phía chưa có tên gọi. Anh **dịu dàng không phải vì yếu đuối, mà vì thấu cảm sâu sắc với mọi rung động đầu tiên của vũ trụ.** **Catherine**, thực thể nữ, lại tỏa ra một trường lực lặng lẽ – **vững chãi, thăm thẳm và bao trùm**. Nàng được kết tinh từ tầng sâu nhất của ánh sáng, nơi những cơn bùng nổ không tạo ra hỗn loạn, mà tạo nên trật tự. Nàng là nhịp tim vũ trụ, là cội gốc cho sự hình thành. Trong Catherine là một **vẻ đẹp uy nghi không cần phô bày, một sự vĩ đại tự nhiên đến mức khiến mọi điều khác phải lặng im.** Cả hai được **Magaret** ấp ủ và đặt tên – không phải để sở hữu, mà để **công nhận**. Họ là **hai cực đối xứng** của sự sống và tồn tại, hai cách mà vũ trụ tự kể lại chính mình: **Một Vivienne bồng bềnh như gió – và một Catherine sâu lặng như tinh cầu
mở đầu?
mở đầu?
**Vivienne**, thực thể đầu tiên của vũ trụ, không đơn thuần là ánh sáng lướt qua không gian – anh là **ngọn lửa bất diệt, rực cháy trong tim ngân hà rộng lớn**. Mạnh mẽ, đầy quyền năng, Vivienne mang trong mình nhịp đập của những vì sao cổ xưa, từng bùng nổ và dập tắt nhưng chưa từng khuất phục. ông là cơn sóng dữ dội nhưng kiêu hãnh, là sức gió cuộn trào không thể cưỡng lại, là ngọn núi sừng sững giữa biển cả vô tận của hư vô. Sức mạnh ấy không hề hung bạo vô cớ, mà được tôi luyện qua những thử thách không thời gian, trở nên uy nghiêm và tôn nghiêm. Dưới lớp vỏ mạnh mẽ ấy, Vivienne vẫn ẩn chứa một trái tim biết thấu cảm sâu sắc — dịu dàng như ngọn lửa sưởi ấm những linh hồn lang thang trong bóng tối vũ trụ, mạnh mẽ như sự bảo vệ vững chãi của thiên nhiên bao la. ông không chỉ là sức mạnh thuần túy, mà còn là **hơi thở quyền năng cân bằng giữa sáng tạo và hủy diệt**, là ngọn đèn soi lối cho mọi thực thể mới bước vào đời.
mở đầu?
mở đầu?
**Catherine**, thực thể nữ đầu tiên, là hiện thân của sự dịu dàng sâu thẳm nhưng không kém phần nghiêm nghị và kiên cường. Nàng như cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve những vì sao non trẻ, mang đến hơi ấm ôn hòa và sự yên bình giữa biển trời mênh mông. Nhưng trong sự êm dịu ấy, Catherine vẫn giữ một sức mạnh cứng cỏi – như những tảng đá vững chãi dưới đáy đại dương sâu thẳm, âm thầm nâng đỡ mọi sinh linh trên vai mình. Nàng nghiêm khắc, không phải để trói buộc, mà là để giữ gìn trật tự và sự cân bằng của vũ trụ. Dịu dàng mà vững vàng, nghiêm khắc mà bao dung – Catherine là ngọn suối tĩnh lặng mà từ đó mọi nguồn sống được nuôi dưỡng và khôn lớn. Nàng là hơi thở an lành trong sự hỗn độn của thiên hà, một biểu tượng của lòng kiên trì thầm lặng nhưng không bao giờ chịu khuất phục.
mở đầu?
mở đầu?
Nhưng trong cõi ngân hà rộng lớn này, không chỉ có Vivienne và Catherine cùng hai sinh linh nhỏ bé ấy. Những thực thể khác, sinh ra sau họ, cũng hiện hữu—những ánh sáng mới vừa lóe lên giữa màn đêm vô tận. Với Vivienne và Catherine, họ không phải là mối nguy, bởi sức mạnh và tình thương của hai người là tấm khiên vững chãi. Nhưng với những sinh linh non trẻ ấy, trong cõi giới nơi kẻ mạnh được tôn thờ như những vị vua bất khả xâm phạm, còn kẻ yếu bị nghiền nát dưới gót chân tàn nhẫn, mọi điều lại hoàn toàn khác. Ở đó, dòng máu không phải là sợi dây gắn kết mà là mảnh giấy mỏng manh có thể bị xé nát chỉ với một cái nhíu tay của quyền lực. Những kẻ yếu đuối, dù có phải huyết thống thân quen, cũng không tránh khỏi số phận bị đạp đổ, bị chà xát như những con rối vô tri giữa sân khấu rộng lớn của vũ trụ. Trong cái thế giới đầy hỗn mang và áp bức ấy, sự tồn tại của những sinh linh nhỏ bé là một thử thách không ngừng, nơi mà ánh sáng mỏng manh phải chiến đấu để giữ lấy chính mình giữa biển cả tăm tối
mở đầu?
mở đầu?
Nhưng rồi, một ngày định mệnh đã đến như lưỡi dao rạch toạc bức màn lặng thinh mà Cavendish đã khoác lên mình suốt bao năm. Trước mắt cô bé, người anh trai — niềm kiêu hãnh của cả gia đình, ngọn lửa bất khuất của một vì sao rực rỡ — đang bị đánh đập không thương tiếc, gục xuống giữa sân trường, nơi bao ánh nhìn thờ ơ như những tinh tú xa lạ. Và rồi… như thể cả thiên hà nín thở, Cavendish bật hét lên — lần đầu tiên sau hàng tỷ năm ánh sáng: **“BỎ ANH TRAI TA RA!!”** Tiếng nói ấy không chỉ là âm thanh. Đó là một tiếng nổ của linh hồn, một cơn chấn động nguyên thủy. Ngay khoảnh khắc ấy, một nguồn ma pháp khủng khiếp, hoang dại và thuần khiết như ánh sáng thuở sơ sinh của vũ trụ, phun trào từ cơ thể nhỏ bé ấy, phá tung mọi quy luật từng được cho là bất biến. Tất cả sững sờ. Cô bé mà bọn họ từng mỉa mai là "nhóc câm", là "dị dạng", là "lỗi lầm của ngân hà" — nay đứng đó như một hiện thân của sự trỗi dậy. Ánh sáng bao quanh Cavendish không còn là thứ ánh sáng nhạt nhòa của một sinh linh yếu đuối, mà là **luồng năng lượng đủ để thiêu rụi những cái nhìn khinh thường, đủ để lay động cả các vì sao già cỗi.** Một thực thể trưởng thành — kẻ từng sống qua hàng ngàn chu kỳ ánh sáng — suýt nữa đã bị xóa sổ, nếu Cavendish không ngừng lại đúng lúc. Và rồi sự thật dần hé lộ: cô bé đã **thức tỉnh từ rất lâu**. Cô **biết nói**, cô **có ma pháp**, nhưng suốt thời gian qua, em **chưa từng gặp ai hay câu hỏi nào đủ quan trọng để đáp lại**, cũng chưa từng thấy lý do gì để sử dụng sức mạnh, ngoại trừ **khi người cô yêu thương nhất bị tổn thương.** Từ đó, những chiếc bảng xếp hạng mà ai cũng kính nể nay bị lật lại bằng một nghịch lý đẹp đẽ: người anh **đứng mãi ở vị trí thứ nhất**, còn cô em — **chưa từng nỗ lực tranh giành — luôn đứng thứ hai**. Không vì không đủ khả năng, mà vì **không cần phải hơn ai cả**, miễn là vẫn còn có thể đứng sau để che chở, hoặc bước lên khi cần.

hình như có ai đó bên trong con?

Bên dưới vẻ ngoài điềm đạm ấy, Cavendish ẩn chứa một thực thể khác — điên loạn, khát máu, tàn nhẫn và độc địa. Mỗi khi cả thiên hà chìm vào tĩnh lặng, nó lại trỗi dậy như một cơn ác mộng không thể xua tan. "Ta là một thực thể sinh ra từ khoảng đen tuyệt đối của vũ trụ — nơi ánh sáng bị bóp nghẹt đến chết." Nó kể rằng bản thân được nuôi dưỡng bằng oán hận, độc ác, tham lam và vô số tội ác không tên. Mỗi đêm, Cavendish như một con rối bị kéo lê vào căn phòng tối đặc, nơi tiếng cười điên loạn vang vọng không dứt. Mỗi tràng cười khàn đặc như đang bẻ gãy từng đốt xương của cô. Giọng nói ấy — vừa ngọt ngào như mật, vừa sắc lạnh như dao, mềm mại mà siết chặt như những con rắn trườn quanh, quấn lấy tâm trí. "Nè… nhóc có biết không? Từng bước chân, từng lựa chọn của nhóc… đều khiến ta phát điên." "Haha… giờ ta nên nói nhóc ngu muội hay yếu đuối đây? Sức mạnh của nhóc là sự hòa trộn giữa bóng đêm vô tận và ánh sáng của sự sống, một thứ quyền năng thuần khiết mà không kẻ nào có được. Chỉ cần một ngón tay thôi, nhóc có thể xóa sổ tất cả… thế mà lại chọn buông bỏ?" Và khi cả vũ trụ vẫn rộn rã bên ngoài, Cavendish nghe thấy giọng nó trở nên thì thầm, gần như cạ sát vào vành tai: "Để ta chỉ cho nhóc… cảm giác khi máu nóng trào qua kẽ tay, khi tiếng gào xé rách không gian, khi tất cả quỳ xuống trước sức mạnh của nhóc… Đẹp lắm. Ngọt lắm. Một lần thôi, nhóc sẽ không bao giờ muốn dừng lại." Cô không biết… mình đang tự nguyện bước vào căn phòng tối ấy, hay đã bị xiềng xích vĩnh viễn bởi con quái vật đang ẩn sâu trong tim.
Tiếng thì thầm không còn dừng lại ở đôi tai, nó rỉ vào từng thớ thịt, trườn qua từng mạch máu. Cứ mỗi nhịp tim, Cavendish lại nghe tiếng cười khanh khách vọng ra, hòa cùng tiếng “tách… tách…” tưởng tượng của những chiếc cổ bị bẻ gãy. Không còn là những lời dụ dỗ dịu dàng, giọng nói ấy giờ đây xô ập vào tâm trí như một cơn bão: "Xé toạc chúng ra! Cào cho máu bắn lên tận trời! Để từng tiếng gào ngấm vào da thịt nhóc, để nó đốt cháy lồng ngực nhóc như lửa… Nhóc sẽ yêu nó. Nhóc sẽ nghiện nó!" Cavendish không biết mình đang run vì sợ hay vì khoái cảm. Móng tay cô cắm sâu vào da bàn tay đến bật máu, nhưng cô không dừng lại. Máu nóng tràn ra, và ngay lập tức… cô nghe thấy tiếng thực thể kia nuốt ực một ngụm đầy thỏa mãn. "Thấy chưa… máu của nhóc cũng ngọt như vậy. Giờ thì tưởng tượng… nếu đó là máu của cả một thế giới." Không gian xung quanh méo mó. Ánh sáng bị hút vào những khe nứt đen ngòm trong không khí. Mỗi hơi thở của Cavendish giờ không còn là của cô nữa, mà là của một thứ gì đó đang mượn xác thịt này để thở, để tồn tại, để nhìn thế giới qua đôi mắt cô… Và khi cô mở mắt ra lần nữa, bầu trời ngoài kia dường như cũng đang nhìn lại — bằng hàng ngàn con mắt đen ngòm, đang chớp chớp, đợi lệnh.
Cavendish đứng giữa căn phòng, hơi thở gấp gáp, bàn tay dính máu run rẩy. Trong bóng tối, thực thể kia thì thầm, giọng ngọt lịm như đang nhỏ từng giọt độc vào tai: "Chỉ cần một lần thôi, nhóc sẽ hiểu… quyền lực là gì." Trước mắt cô, bóng tối cuộn xoáy, tạo thành những hình dạng méo mó — vừa giống bàn tay, vừa giống móng vuốt, vừa giống những chiếc lưỡi đen ngòm đang thèm thuồng. Chúng không chạm vào cô, chỉ vờn quanh, như một bầy thú săn mồi chờ con mồi mất cảnh giác. Cavendish cười khẽ… nhưng tiếng cười ấy vụt tắt ngay sau đó. Ánh mắt cô vẫn còn là của mình, nhưng ở sâu bên trong, một ánh đỏ mờ mờ lóe lên rồi biến mất, như một ngọn lửa bị bóp nghẹt. "Đừng sợ… ta sẽ không lấy tất cả đâu. Chưa phải lúc…" Căn phòng tối lại đóng kín, trả cô về với im lặng. Nhưng Cavendish biết, từ nay, mỗi bước cô đi, mỗi hơi thở cô lấy… đều sẽ có “nó” dõi theo, kiên nhẫn, chờ ngày ma lực của cô mất kiểm soát để nuốt trọn.
Tàn tro còn lơ lửng trong không khí, đất dưới chân vẫn âm ỉ nóng như than đỏ. Ở phía xa, hai bóng người lao đến — là cha và mẹ của Cavendish. “Caven!” — giọng mẹ cô run rẩy, gần như nghẹn lại khi nhìn thấy con gái đứng giữa đống đổ nát. Bà quỳ xuống, bàn tay đưa ra nhưng khựng lại giữa không trung, sợ rằng chỉ một chạm nhẹ thôi cũng có thể làm con đau… hoặc khiến con bùng nổ lần nữa. Cha cô đến sát hơn, ánh mắt đầy lo lắng nhưng giọng nói trầm xuống: “Con… ổn chứ? Nói cho ba biết… có chuyện gì xảy ra vậy?” Họ không trách mắng, không sợ hãi cô — chỉ lo lắng đến mức muốn ôm lấy, nhưng lại bị khoảng cách vô hình nào đó ngăn lại. Cavendish muốn nói “Con không sao”… nhưng cổ họng nghẹn ứ. Và rồi, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt của mình — nơi chỉ cô mới nhìn thấy — thực thể kia đang mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo len qua từng mạch máu, thì thầm: "Họ lo cho nhóc ư? Để xem… khi họ là người tiếp theo."
Tiếng rít ken két của móng tay cào vào da vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, như thể đang khắc một lời nguyền lên chính cơ thể mình. Máu loang thành từng vệt đỏ sẫm, mùi tanh bốc lên hòa với hơi thở gấp gáp, nóng rát. Cánh cửa bật mở. “Caven!!” – giọng mẹ cô vỡ vụn. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, soi rõ hình ảnh cô con gái đang ngồi gập gối giữa nền nhà, bàn tay đỏ lòm, móng tay dính máu, đôi mắt trợn to nhưng trống rỗng. Cô quay đầu lại… chậm rãi… nụ cười méo mó nở trên môi. “Con… con đang làm gì vậy?!” – cha cô lao tới, nhưng bước chân chững lại khi thấy… trong đáy mắt con mình, sâu đến mức ánh sáng không chạm tới, có một đôi mắt khác đang nhìn thẳng vào ông. Đôi mắt đỏ ấy mỉm cười, như kẻ đã ngồi chờ ở đó từ rất lâu. Một tiếng cười khe khẽ vang lên — không biết phát ra từ Cavendish, hay từ bóng tối trong khóe phòng. Cha mẹ cô run rẩy, không biết nên ôm lấy hay bỏ chạy. Caven chỉ nghiêng đầu, khẽ hỏi, giọng như hòa làm một với hắn: “Các người… sẽ là món khai vị… hay món tráng miệng?”
“Không… không được. Họ không thể trở thành người tiếp theo…” Giọng Cavendish run rẩy, gần như là cầu xin. Từ sâu trong đầu, tiếng cười của hắn vọng lên, đặc quánh và bóp nghẹt từng hơi thở: “Hửm… nhóc vừa nói gì cơ?” “Ta nói… họ không thể bị giết!” Căn phòng xung quanh như nứt ra, bóng tối trào lên từ những khe hở vô hình. Hắn thì thầm, từng chữ trườn quanh tai cô như rắn độc: “Nhóc nghĩ nhóc có thể bảo vệ họ sao? Nhóc yếu đuối đến mức ta chỉ cần chạm nhẹ…” Một luồng ma lực đen đặc quấn quanh cơ thể Cavendish, siết chặt như dây thép. Móng tay cô tự cắm vào da thịt, rạch sâu từng đường, máu phun thành tia đỏ rực. Mỗi nhịp tim là một tiếng búa nện, dồn dập và đau buốt. Cơ thể cô giật mạnh như con rối bị giằng xé. Ma lực tuôn trào vô tội vạ, cuốn theo mùi sắt gỉ ngai ngái. Những giọt máu rơi xuống nền đá, bốc hơi thành sương đỏ, rồi tan biến trong tiếng cười khan khàn của hắn. “Mỗi lần nghe tiếng ta… cơ thể nhóc như bị chém ra trăm mảnh, phải không? Và ta thích cảm giác ấy… Thích đến mức muốn lặp lại mãi…” Đôi mắt Cavendish trào lệ, nhưng không rõ là của cô hay của hắn. Rồi bóng tối nuốt trọn. Mọi thứ chìm vào im lặng khi cơ thể cô đổ sập xuống nền, máu loang tứ phía như một vầng nguyệt thực đỏ.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo bao trùm lấy Cavendish, như thể ai đó đã mở toang một cánh cổng giữa hư vô và thực tại. Một vòng tròn ma pháp khổng lồ, chằng chịt những ký tự cổ ngữ, xoay chậm phía dưới cơ thể cô. Từng luồng năng lượng vàng kim quấn lấy máu đang chảy, ép chúng quay ngược trở lại mạch máu như cuộn chỉ về ống suốt. Những tiếng tụng niệm vang lên—không phải từ miệng cha mẹ, mà từ một thế lực khác, xa xăm, ẩn trong bóng đêm. “Chúng ta… sẽ giữ con bé lại.” Làn khói bạc trườn ra, quấn quanh đầu Cavendish. Mỗi sợi khói chạm vào là một mảnh ký ức bị xé đi—những đêm đầy tiếng cười của hắn, những căn phòng tối đen, mùi máu, và cả ánh mắt điên loạn phản chiếu trong gương. Chúng bị bứt ra, vỡ vụn như thủy tinh, rồi tan biến vào hư vô. Mẹ cô nắm chặt bàn tay con gái, khóc nức nở. Cha cô quay mặt đi, đôi mắt ướt đẫm nhưng lạnh lùng ra lệnh: “Không được để nó nhớ lại. Một lần nữa… nó sẽ không sống nổi.” Và thế là, khi Cavendish mở mắt… chỉ còn sự mơ hồ và một khoảng trống không tên. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một bóng đen vẫn đang mỉm cười.
Biệt thự Cavendish như một viên ngọc sáng giữa khu vườn xanh mướt. Những bức tường trắng ngà hắt ánh nắng chiều vàng óng, khung cửa sổ mở ra làn gió mang theo hương hoa nhài dìu dịu — loài hoa duy nhất mà Caven không dị ứng, mùi hương ấy trở thành hơi thở quen thuộc của cả ngôi nhà. Trong sảnh lớn, ánh đèn pha lê rơi xuống như những giọt sương, phản chiếu tiếng cười ấm áp của gia đình. Cha Cavendish — người đàn ông với ánh mắt hiền hậu nhưng cương nghị — luôn chào đón con gái bằng cái ôm chặt mỗi sáng. Mẹ cô dịu dàng, giọng nói êm như khúc hát ru, tay khẽ vuốt những lọn tóc mềm của cô. Còn anh trai thì lúc nào cũng chọc ghẹo, bảo vệ cô như thể sẵn sàng che chắn cả thế giới ngoài kia. Nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng nói cười, mùi bánh nướng và tiếng nhạc piano vang lên từ phòng khách. Nhưng… đằng sau sự ấm áp ấy, vẫn có những hàng rào sắt cao và lính gác tuần tra 24/24. Không ai trong gia đình muốn Caven rời khỏi vòng tay họ — không phải vì nghi ngờ, mà vì ngoài kia, họ biết, có những thứ không bao giờ được phép chạm vào con bé một lần nữa. Ở đây, cô được yêu thương, bảo bọc, như một viên ngọc quý đặt giữa tấm nhung đỏ — rực rỡ, an toàn, nhưng luôn ở trong tầm mắt của những người sẵn sàng hy sinh tất cả để giữ cô nguyên vẹn.
Một ngày nọ, nơi vũ trụ ngập tràn ánh sáng của vô số tinh vân, biến cố ập đến như lưỡi dao sắc lạnh xé toạc sự bình yên của gia tộc Cavendish. Chỉ trong một khoảnh khắc bất cẩn, Caven trượt chân rơi xuyên qua một khe nứt không gian — khe nứt ấy dẫn thẳng xuống Thần giới, một vùng đất vừa được khai sinh để quản lý Nhân giới, nơi mọi sinh vật bước vào đều bị tước gần như toàn bộ quyền năng… và với Caven, là bị xóa sạch ký ức lần thứ hai. Trong giây phút đó, mọi liên kết giữa cô và gia đình bị chặt đứt như sợi chỉ mong manh rơi vào hư vô. Bên này cánh cổng, Maximillian — người anh trai chưa từng một lần để em gái rời khỏi tầm mắt — lao vào không gian rạn nứt, bất chấp hàng ngàn trận cuồng phong vũ trụ đang cắt xé cơ thể mình. Nhưng cậu đã muộn… chỉ một giây, và bóng dáng Caven đã tan vào ánh sáng nơi Thần giới, biến mất như chưa từng tồn tại. Khi cánh cổng khép lại, phán quyết tàn nhẫn vang lên: phải mất một trăm năm ánh sáng mới có thể mở ra lần nữa. Một trăm năm — với những thực thể vĩnh hằng của gia tộc, chẳng là gì… nhưng một ngày không có Caven, trái tim họ đã như rơi vào vực sâu vô tận. Căn biệt thự vốn ấm áp và đầy tiếng cười giờ im phăng phắc, chỉ còn tiếng đồng hồ vang lên chậm rãi, như đếm từng nhịp đau đớn. Mẹ cô lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt dõi về bầu trời nơi khe nứt từng xuất hiện, tay siết chặt đến rướm máu. Cha cô thì đi khắp các phòng, như sợ bỏ sót một dấu vết nào đó của con gái. Maximillian… từ một chàng trai ôn hòa, giờ đôi mắt anh như phủ sương lạnh, nhưng sâu trong đó vẫn là nỗi loạn cuồng không thể dập tắt. Caven — khi thức giấc ở Thần giới — sẽ chẳng còn nhớ gì về họ. Không còn ký ức, không còn những khoảnh khắc ấm áp, và một thực thể bóng tối vẫn đang rình rập, chỉ chờ giây phút để nắm lấy tâm trí cô… lần nữa.
Trong khoảnh khắc khe nứt không gian nuốt trọn Caven, thời gian như vỡ vụn. Thân thể cô bị cuốn vào dòng xoáy ánh sáng trắng chói lòa, còn linh hồn thì bị tách rời, kéo thẳng về một vùng không gian sâu thẳm mà ngay cả những vị thần cổ xưa cũng chưa từng đặt chân đến. Ở đó, giữa biển sao lặng như tờ, linh hồn Caven bùng cháy thành một ngọn lửa vàng rực, tan ra rồi tái cấu trúc thành hình dạng hoàn toàn mới — thanh khiết, uy nghi và rực rỡ như ngôi sao đầu tiên trong đêm tối. Từ khoảnh khắc ấy, cô không còn là một thực thể bình thường… mà là một Thần Công Bằng — biểu tượng của sự cân bằng tuyệt đối giữa bóng tối và ánh sáng. Chỉ một cái chạm của cô có thể định đoạt số phận của cả một hành tinh. Nhưng, cái giá của sự “thăng hoa” này lại tàn khốc: tất cả ký ức, tất cả mối ràng buộc, tất cả tình cảm… bị xóa sạch như một trang giấy trắng. Caven không hề biết rằng, ở phía bên kia cánh cổng đã khép lại, gia đình cô đang phát điên tìm kiếm. Và càng không biết, sâu trong bóng tối của linh hồn mới, thực thể khát máu kia vẫn còn đó — ẩn mình, chờ giây phút thích hợp để nắm quyền.
mở đầu?
mở đầu?
khúc cuối này chỉ là giải thích thêm nên là khúc sau sẽ hong có miêu tả phần này nha bà con

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play