Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jsol × Nicky] Tiệm Gửi Ký Ức

Lá thư của người đã khuất

Tương truyền rằng các linh hồn của người đã khuất trước khi đi qua cầu Nại Hà và uống canh Mạnh Bà sẽ được ghé tới một nơi. Đó là Tiệm Gửi Ký Ức, đây là một địa điểm thường thoát ẩn thoát hiện, chỉ xuất hiện khi có ai đó thực sự cần.
Tại nơi đây, những linh hồn sẽ được phép gửi lại những ký ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời họ, và chúng sẽ được người Lưu Giữ Ký Ức rèn ra thành một món đồ, có thể là: một chiếc nhẫn, một chiếc vòng, một cái bút, tất cả những gì có thể làm lưu niệm, đó gọi vật chứa ký ức.
Sau khi hoàn thành những món đồ ấy, các linh hồn sẽ được phép gửi tặng cho bất cứ ai họ muốn. Có những người gửi cho chính mình ở kiếp sau, có những người gửi cho con, cháu họ-những người còn trên nhân thế.
Đó là câu chuyện qua miệng lưỡi thiên hạ. Còn có ai đã từng tới đó chưa thì không ai biết được.
____________
Mưa vẫn rơi rả rích ngoài cửa sổ. Nguyễn Thái Sơn ngồi bên bàn học, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ mà cậu vừa tìm thấy trong tủ sách cũ. Chiếc khóa đã gỉ sét, nhưng chỉ cần dùng một chút lực là bật ra.
Bên trong, ngoài vài tấm ảnh cũ, có một phong thư vàng ố, ở góc giấy lấm tấm những vết nâu như đã bị thời gian cắn xén.
Nét chữ bên ngoài là thứ mà Sơn đã hơn mười năm chưa được nhìn thấy, nhưng vừa thoáng qua đã khiến tim cậu siết lại — nét chữ của ba cậu.
"Con trai, nếu con tìm được lá thư này, nghĩa là con đã lớn. Ba có một món quà dành cho con. Hãy đến địa chỉ sau để nhận nó…"
Cậu đọc đi đọc lại dòng chữ cuối cùng. Địa chỉ ghi rõ ràng, nhưng… Sơn biết chắc nó không tồn tại trên bất cứ bản đồ nào. Nơi đó nằm giữa hai con phố không hề giao nhau.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ba à… ba lại đùa con sao?
Cậu thì thầm, nhưng bàn tay vô thức siết chặt bức thư.
Đêm hôm đó, trời đổ mưa lớn. Không hiểu sao, Sơn lại cầm theo lá thư, khoác áo mưa rồi lao ra đường. Cậu đi bộ băng qua nhiều con phố, đến khi đôi chân rẽ vào một con hẻm hẹp tối om thì… dừng lại.
Phía cuối hẻm, giữa màn mưa xám, một tấm biển gỗ hiện ra. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, dòng chữ đen nổi bật: "Tiệm Gửi Ký Ức".
Sơn đứng sững. Tim cậu đập mạnh, đầu óc trống rỗng. Đây… chẳng phải là cái tiệm mà cậu từng nghe người ta truyền miệng trong những câu chuyện tưởng chừng bịa đặt sao?
Cánh cửa tự khẽ mở ra, tiếng chuông gió leng keng vang lên.
Bên trong là một không gian ấm áp, đầy hương gỗ trầm. Trên những kệ gỗ xếp gọn gàng hàng trăm món đồ nhỏ: nhẫn, vòng tay, đồng hồ, bút máy… mỗi món đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như đang hít thở.
Sau quầy, một người đàn ông trẻ mặc áo khoác đen ngẩng lên. Đôi mắt anh sâu thẳm, vừa như soi thấu mọi thứ, vừa như ẩn chứa cả ngàn câu chuyện.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nguyễn Thái Sơn?
Giọng anh trầm, rõ ràng, nhưng lại mang âm sắc lạ lẫm như vọng từ rất xa.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh… biết tôi?
Sơn khẽ lùi một bước.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ, đặt lên quầy một hộp gỗ nhỏ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Quà của ba cậu. Ông ấy gửi ở đây…mười năm trước
Sơn nhìn chằm chằm chiếc hộp. Bên trong là một cây bút máy màu bạc, thân khắc hoa văn tinh xảo, phần ngòi như ánh lên thứ ánh sáng ấm áp kỳ lạ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ba… gửi tôi sao? Nhưng… ba tôi mất rồi…
Giọng Sơn run lên.
Người kia gật nhẹ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ở đây, thời gian không giống ngoài kia.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Chỉ cần một ký ức quý giá, nó sẽ hóa thành một vật chứa, để trao cho người mà họ muốn
Sơn bối rối, nhưng tay đã vô thức cầm lấy bút. Ngay khi ngón tay bấm ngòi, một luồng sáng mỏng như tơ tràn ra, rồi — vù — một dòng ký ức cuốn lấy cậu.
Một căn phòng nhỏ, ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa. Một người đàn ông trẻ bế cậu bé chừng một tuổi trên tay, khuôn mặt hiền từ rạng rỡ. Cậu bé ú ớ mấp máy môi, rồi bật ra một tiếng: “Ba…”
Ba của Sơn
Ba của Sơn
Con trai của ba giỏi quá!!!
Ba của Sơn
Ba của Sơn
Con gọi ba được rồi!!
Ký ức vụt tắt, trả Sơn về thực tại. Cậu không kịp chống lại, nước mắt đã rơi nóng hổi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Chỉ một chút… nhưng đủ rồi…
Cậu thì thầm, lòng ngực chật cứng.
Người đàn ông sau quầy — Trần Phong Hào — đứng lặng yên.
Trong gần 500 năm qua, anh đã thấy cảnh này hàng trăm lần, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại dừng trên gương mặt đẫm nước mắt của Sơn lâu hơn bình thường.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Giữ kỹ nó
Hào nói, giọng khẽ nhưng chắc.
Sơn gật đầu, cất cây bút vào túi. Cậu quay đi, đẩy cửa bước ra. Bầu trời ngoài kia vẫn mưa, nhưng không còn giống lúc cậu bước vào. Mọi thứ như… yên ắng hơn, và đâu đó, giữa làn sương mưa, cậu thấy một bóng người trong suốt đang mỉm cười với mình.
Hết chap

Oan hồn

Tiếng mưa đêm vẫn như vang vọng trong đầu. Nguyễn Thái Sơn bước chậm trên vỉa hè, đôi giày thể thao đạp lên những vũng nước loang loáng ánh đèn đường.
Trong lòng cậu hỗn loạn — Tiệm Gửi Ký Ức… không chỉ tồn tại, mà cậu đã đặt chân vào đó, cầm trên tay món quà cuối cùng của ba.
Cơn gió đêm thổi qua khiến cậu rùng mình. Khi vừa ngẩng đầu, Sơn bắt gặp một cô gái đứng cách đó vài mét, tay cầm chiếc ô màu xanh nhạt.
Ma nữ
Ma nữ
Cho hỏi, cậu có biết Tiệm Gửi Ký Ức ở đâu không?
Giọng cô dịu dàng, nhưng có chút gì… trống rỗng.
Sơn không nghĩ nhiều, đáp ngay
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cô đi thẳng đường này, rồi rẽ phải là tới
Cô gái mỉm cười, khẽ gật đầu
Ma nữ
Ma nữ
Cảm ơn
Cô quay bước, dáng đi thanh thoát lẫn dần trong màn mưa. Sơn tiếp tục đi, nhưng một cảm giác lạnh ngắt như băng trườn dọc sống lưng. Không hiểu vì sao, tim cậu đập nhanh hơn bình thường.
Đến ngã tư, đám đông tụ tập thành một vòng tròn chật kín. Tiếng xì xào, tiếng còi xe vang lên lẫn trong mùi khét của máu và xăng. Sơn tò mò chen vào… và rồi chết lặng.
Người nằm bất động trên vũng máu chính là cô gái cầm ô màu xanh nhạt. Chiếc ô đã gãy cong, và đôi mắt cô… vẫn mở to.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Vậy… vừa nãy… là linh hồn sao?"
Hơi thở Sơn như nghẹn lại. Cậu lùi lại vài bước, rồi gần như bỏ chạy khỏi đám đông. Con đường về nhà dài hơn mọi khi, và mỗi bước chân, hình ảnh đôi mắt vô hồn ấy lại hiện lên rõ rệt.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
Căn nhà vẫn yên ắng như mọi ngày. Đèn phòng khách đã tắt, mẹ cậu chắc đang ngủ say. Nhưng Sơn không sao chợp mắt được. Cậu nằm trằn trọc, nghe rõ từng nhịp kim đồng hồ trôi qua.
Đêm ấy, mỗi khi nhắm mắt, cậu lại thấy bóng cô gái đứng dưới mưa, gọi cậu để hỏi đường…
Sáng hôm sau, đôi mắt Sơn thâm quầng như gấu trúc
Mẹ của Sơn
Mẹ của Sơn
Con làm gì mà thức khuya thế? Đừng để ảnh hưởng sức khỏe
Mẹ vừa rót sữa vừa nhíu mày.
Sơn chỉ gượng cười đáp qua loa
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không có gì đâu mẹ, con chỉ làm luận văn thôi
Cậu nói vậy, nhưng bước ra đường là cơn ác mộng thật sự. Khắp nơi… là những bóng người vất vưởng. Có người đi xuyên qua nhau, có người đứng bất động nơi góc phố. Gương mặt họ xám ngoét, ánh mắt trống rỗng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Sao mình lại thấy được chứ…?"
Có những linh hồn vì nghĩ cậu không thể thấy được chúng mà mà nhảy thẳng ra trước mặt Sơn. Đôi mắt trợn trừng dán thẳng vào mặt cậu
Sơn cắn chặt răng, buộc bản thân phải tỏ ra như không nhìn thấy. Trong đầu lặp đi lặp lại như niệm chú
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
"Không nhìn, không nghe, không để ý."
Cả ngày ở trường trôi qua trong trạng thái căng như dây đàn. Cậu chỉ mong mau về nhà, nhưng tối hôm đó, định mệnh lại tìm đến.
Trên vỉa hè vắng, một cô nhóc chừng mười tuổi ngồi co ro bên cột điện, trước mặt là chiếc lon sắt rỉ sét. Bộ quần áo mỏng sũng nước. Sơn dừng lại, ánh mắt mềm xuống.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Này, em đói không? Anh có bánh đây
Sơn lấy gói bánh trong túi, cùng vài tờ tiền lẻ đặt vào tay cô bé
Oan hồn
Oan hồn
Cảm ơn… anh
Giọng cô bé yếu ớt.
Nhưng khi cô bé ngẩng mặt lên, Sơn gần như đánh rơi cả túi. Khuôn mặt ấy trắng bệch như giấy, đôi hốc mắt đen ngòm sâu hoắm, không có con ngươi. Một thứ mùi tanh nồng thoảng qua.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ch… chết tiệt…
Sơn lùi lại theo phản xạ.
Cô bé bỗng nhoẻn miệng cười, hàm răng lốm đốm vết máu, rồi bật dậy lao về phía Sơn.
Oan hồn
Oan hồn
Trả… lại… cho… tao…
Giọng cô bé gằn từng chữ, khàn đặc như bị xé.
Sơn hoảng hốt quay đầu bỏ chạy. Tiếng bước chân trần đập trên mặt đường bịch… bịch… bịch sát ngay sau lưng. Tim cậu đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Mỗi khi ngoái lại, cái bóng nhỏ bé ấy vẫn ở đó, nhanh như thể không chạm đất.
Cậu rẽ vào một con hẻm, đôi chân như sắp rời khỏi thân. Nhưng khi vừa chạy qua một góc tường tối om, một bàn tay lạnh đến tê buốt túm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Muốn chết à?
Giọng nói trầm khẽ vang bên tai.
Sơn quay phắt lại. Là… anh ta. Người đàn ông mặc áo khoác đen ở Tiệm Gửi Ký Ức. Đôi mắt sâu thẳm của anh lúc này phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, nhưng lạnh đến mức khiến cơn hoảng loạn trong cậu ngưng lại
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nếu còn muốn sống, thì đứng sau tôi
Trần Phong Hào khẽ nói, bàn tay vẫn giữ chặt lấy cậu.
Ngoài kia, cái bóng của thằng bé đã dừng lại nơi đầu hẻm, đôi hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm…
Hết chap

Lời mời từ Người Lưu Giữ Ký ức

Bàn tay Trần Phong Hào vẫn giữ chặt lấy cổ tay Sơn, lạnh đến mức thấm qua cả lớp áo. Anh đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng
Cái bóng nhỏ bé kia – cô nhóc ăn xin với hốc mắt đen ngòm – chậm rãi bước tới. Mỗi tiếng bước chân vang lên trong hẻm đều kéo theo một luồng khí lạnh buốt như băng quấn quanh gáy Sơn
Dù khoảng cách không xa, nhưng đôi hốc mắt ấy lại không hướng về phía hai người, chỉ quét qua khoảng không mơ hồ.
Sơn nín thở, tim đập thình thịch
Hào cúi xuống, nhặt một hòn đá lạnh lẽo nằm bên cạnh thùng rác, rồi bất chợt ném nó thật xa. Hòn đá rơi xuống đầu hẻm bên trái, vang lên cộp một tiếng khô khốc.
Ngay lập tức, cô bé giật người, đôi hốc mắt đen ngòm hướng về âm thanh, rồi lao theo như một con thú săn mồi. Tiếng bước chân bịch… bịch… bịch nhanh dần rồi biến mất.
Chỉ khi ấy, Hào mới buông cổ tay Sơn, ánh mắt trầm tĩnh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Biết mình có mắt âm dương mà còn hành động bừa bãi
Sơn sững người
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Gì?Cái này đâu phải do tôi!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Từ lúc bước ra khỏi quán của anh nó mới như vậy
Hào không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ đáp gọn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi cũng đến đây vì chuyện đó
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Là sao? Khoan… có quá nhiều thông tin cần xử lý ở đây, và cũng có quá nhiều câu hỏi
Hào liếc về hướng con hẻm mà "cô bé" đã biến mất
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Trước tiên rời khỏi đây đã, đừng để nó quay lại
Sơn nuốt khan, gật đầu. Hai người lặng lẽ bước ra đường lớn, nơi ánh đèn vàng khiến không khí bớt phần lạnh lẽo. Dù vậy, hình ảnh đôi hốc mắt đen ngòm vẫn khiến Sơn nổi hết da gà.
Đi được một quãng, Sơn không kiềm nổi nữa
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Thứ vừa rồi… là gì vậy?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Oan hồn
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng cái bộ dạng đó… đâu giống mấy oan hồn tôi từng nghe kể
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nó là oan hồn mang nhiều oán khí.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Loại này… có thể coi là một dạng quỷ nhỏ
Sơn mở to mắt
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Thật sự?!
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ừm
Hào chỉ nhàn nhạt đáp, như thể đây là chuyện thường ngày.
Sơn cau mày
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vậy còn việc tôi nhìn thấy linh hồn thì sao?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Trước đây tôi đâu có vậy?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi cũng không rõ
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hả? Không phải anh cũng… kiểu như tôi à?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi là Người Lưu Giữ Ký Ức, không phải thầy trừ tà.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mấy thứ đó… không thuộc phạm vi công việc của tôi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Thế giờ phải làm sao?
Giọng Sơn khẩn khoản, pha chút lo sợ.
Hào im lặng một lúc, như đang cân nhắc
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Thật ra....còn một khả năng nữa
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Gì?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Có thể cậu là người được chọn để làm việc ở Tiệm Gửi Ký Ức
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Gì cơ?!
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tạm thời có thể cho là vậy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Khoan đã, nhưng tôi không muốn làm ở đó.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi chỉ muốn sống bình thường thôi
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cũng được. Vậy thì cứ sống như bây giờ
Hào nhún vai, xoay người định bước đi
Sơn vội chộp lấy tay anh
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Từ từ! Thế còn cái… mắt âm dương thì sao?
Hào đáp tỉnh bơ
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Sống chung với nó đi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hả?! Không, không!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Anh không có cách nào… đóng nó lại à?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nếu có thì tôi đã chuyển được mấy kiếp rồi.
Hào nhàn nhạt đáp.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vậy giờ tôi phải làm sao?
Hào quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu có hai lựa chọn.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Một, trở thành nhân viên của tiệm, tôi sẽ bảo vệ cậu khỏi mấy thứ kia.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Hai, cứ sống chung với mắt âm dương và chịu cảnh bị linh hồn làm phiền
Anh dừng một nhịp, rồi thêm
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nhắc trước, mắt âm dương đã mở thì chỉ có các vị thần tối cao mới đóng lại được.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Và như cậu thấy, không phải hồn ma nào cũng vô hại
Sơn nuốt nước bọt. Trong đầu cậu xoay vòng hình ảnh những bóng trắng vất vưởng ban sáng, rồi đến đôi hốc mắt đen ngòm lúc nãy…
Ngay khi cậu còn đang lưỡng lự, một luồng gió lạnh bất ngờ ập đến từ phía sau. Một bóng người mờ ảo lao thẳng về phía cậu, miệng há ngoác, âm thanh rít lên như kim loại cào vào kính.
Sơn hoảng hốt nhắm tịt mắt, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Keng!
Khi mở mắt ra, Hào đã chắn trước mặt cậu. Trong tay anh là một thanh gỗ nhặt vội, nhưng trên bề mặt nó lại ánh lên một lớp sáng mỏng, run rẩy như lửa. Bóng ma kia biến mất, để lại luồng khí lạnh tan dần.
Hào không nhìn lại, chỉ hỏi
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Sao? Suy nghĩ xong chưa?
Sơn cứng họng, im lặng.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi đoán cậu biết lựa chọn nào có lợi hơn rồi chứ?
Hào hơi nghiêng đầu, giọng như một lời khẳng định hơn là câu hỏi.
Sơn đứng đó, đấu tranh trong đầu. Một bên là cuộc sống bình thường mà cậu vẫn muốn, một bên là… sự thật rằng từ giờ, cuộc sống ấy đã không còn bình thường nữa. Cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, đánh liều
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Được. Tôi đồng ý
Khóe môi Hào cong nhẹ, không hẳn là cười
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tốt. Vậy từ giờ cậu chính thức là người của tiệm.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ngày mai đến làm ngay
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi là ông chủ của cậu. Trần Phong Hào
Thế rồi hình bóng của anh lập tức biến mất
Để lại cậu và câu nói kia cứ vang lên giữa con phố tối, như một bản khế ước không thể rút lại
Hết chap

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play