[ LyhanSara ] Behind Closed Doors
#1
Han Sara– 1 cô gái người Hàn gầy gò, nhút nhát, sống thu mình giữa thế giới đầy khắc nghiệt. Bị mẹ ruột bạo hành và bỏ mặc từ nhỏ, Sara phải sống một mình tại Việt Nam, chật vật giữa cơm áo gạo tiền và những ánh nhìn khinh rẻ. Ở trường, nàng trở thành cái bóng mờ nhạt, luôn là đối tượng để bạn bè giễu cợt, bắt nạt chỉ vì khác biệt và yếu đuối.
Trong khi đó, Lyhan – đại tiểu thư danh giá của Trần gia – là người hoàn toàn đối lập. Cao quý, lạnh lùng và kiêu ngạo, cô bước đến đâu cũng khiến người khác phải dè chừng, kính nể.
Ngày Lyhan chuyển vào lớp, với dáng người thẳng tắp , đồng phục chỉnh tề một cách hoàn hảo, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, vẻ ngoài cao quý, khí chất ngút trời của Lyhan khiến cô ngay lập tức trở thành tiêu điểm. Những ánh nhìn tò mò, ngưỡng mộ và cả ghen tị lần lượt đổ dồn về phía cô.
HS nam
1: Là con gái Trần gia đấy à?
HS nam
2: Nhìn thôi đã thấy khác đẳng cấp
HS nữ
5: Cậu ấy ngồi cạnh ai vậy ta?
Và rồi điều không ai ngờ đến đã xảy ra. Giáo viên chủ nhiệm chỉ tay về phía chiếc bàn ở góc lớp, nơi một cô gái gầy gò đang cúi đầu cặm cụi viết bài như thường lệ
GVCN
Thảo Linh, em ngồi vào chỗ cạnh Han Sara nhé
Cả lớp im bặt. Những đôi mắt đang dõi theo Lyhan giờ đồng loạt chuyển sang nhìn Sara, còn nàng chỉ biết ngẩng đầu lên trong bối rối, mắt mở to không dám tin.
Lyhan không nói gì, cô chỉ im lặng bước đến chỗ ngồi rồi kéo ghế ngồi xuống
HanSara
//Khẽ nghiêng người, cố kéo giãn khoảng cách//
Suốt tiết học Sara chỉ biết cúi đầu, không dám động đậy mạnh, vì nàng sợ sẽ làm phiền cô gái quyền quý ngồi bên. Nhưng chính vì cái dáng vẻ nhỏ bé và cẩn trọng đến mức đáng thương đó… lại khiến Lyhan không thể không liếc mắt nhìn qua.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Cau mày//
Chỉ một cái liếc. Đủ để cô thấy làn da tái nhợt, dáng người gầy gò, đôi bàn tay đang run nhẹ và vết trầy nhỏ ở mu bàn tay Sara—thứ mà có lẽ không ai trong lớp bận tâm. Lyhan không lên tiếng, nhưng ánh nhìn kia, sự chú ý thoáng qua ấy… là dấu hiệu đầu tiên cho thấy cô không hoàn toàn thờ ơ như vẻ ngoài
#2
Những ngày sau đó, dù chẳng ai dám công khai động đến Sara trước mặt Lyhan, nhưng việc bắt nạt... vẫn không dừng lại. Những tờ giấy nặc danh để trong ngăn bàn.Hộp sữa bị đâm thủng đáy.Tiếng xì xào cười cợt mỗi lần nàng đi ngang qua hành lang.
Lyhan thấy hết chứ.Nhưng cô không lên tiếng.Chỉ quan sát từ xa, ánh mắt dõi theo từng hành động nhỏ nhất của Sara.Có lúc cô bắt gặp nàng lặng lẽ lau đi dòng sữa đổ lên tập vở, tay run nhưng vẫn cắn môi không khóc.Rồi 1 lần khác cô thấy nàng đi chân đất ra sân sau, chỉ để nhặt đôi giày thể thao đã bị ném đầy bùn.Cô không hiểu tại sao mình lại để tâm như vậy.Nhưng càng nhìn, càng thấy bực.
Cho đến 1 hôm, vào giờ giải lao, sân trường nhốn nháo tiếng cười đùa.Sara chọn ngồi ở góc hành lang tầng hai, nơi ít ai để ý đến.Nàng lặng lẽ mở hộp cơm cũ kỹ, chưa kịp gắp miếng đầu tiên thì 3 HS nữ trong lớp bước tới—ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
HS nữ
3: Ủa, được ngồi cạnh đại tiểu thư mà không tranh thủ ‘xin tí hào quang’ hả? Phí thật đó.
HS nữ
4: Trưa ăn gì vậy? Mùi này... đúng là ‘đặc sản nghèo’ nhỉ //đưa tay che mũi//
HS nữ
6: Diễn đáng thương cũng giỏi ghê, không chừng lát nữa được Trần tiểu thư mua cơm cho luôn ấy chứ?
HS nữ
4: Đừng nói là mày nghĩ mình ‘đặc biệt’ đấy nhé? Cẩn thận đấy, người như Trần tiểu thư chắc không thèm chơi với... hạng thường dân đâu
HS nữ
3: Ừ thì... đóng vai tội nghiệp cũng là một cách sống. Nhưng mày nên nhớ đổi vai sớm đi, coi chừng nhàm đó
HanSara
T...tớ //muốn nói lại thôi//
HS nữ
6: Sao!? Mày muốn nói gì //hất mạnh hộp cơm khỏi tay nàng//
Cơm văng tung tóe xuống sàn. Sara giật mình, đôi tay nàng run rẩy, mặt tái nhợt không biết nên làm gì.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Đủ rồi!
Giọng nói vang lên phía sau lưng đám người, lạnh lẽo đến rợn người. Mọi thứ như đông cứng lại.Cả ba quay phắt lại.Lyhan đang đứng cách đó vài bước, tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng vào từng người một – không giận dữ ồn ào, nhưng sắc lạnh đến đáng sợ.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Chơi mấy trò thấp kém thế này mà cũng thấy vui à? //nhướng mày//
HS nữ
6: B...bọn tôi chỉ… đùa tí thôi… //lắp bắp//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Đùa? Các người chán đến mức phải chọn cách này để thấy vui vẻ sao? //giọng lạnh tanh nhưng đầy giễu cợt//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Lần sau muốn gây sự, chọn ai đó biết đáp trả đi… Đừng thử lại với cô ấy //ánh mắt sắt lẹm như dao//
HS nữ
3,4,6: Bọn tôi nhớ rồi //nói rồi liền bỏ chạy//
Khi thấy 3 HS nữ kia đi Lyhan mới từ từ tiến lại gần, dừng chân ngay trước mặt Sara. Ánh mắt cô lướt qua đôi tay bị bỏng do nước canh của nàng, rồi khẽ chau mày
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Đỡ nàng đứng dậy//
HanSara
C...cảm ơn cậu //cúi thấp đầu//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Nhẹ nắm lấy cổ tay nàng//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Đi theo tôi //nhẹ giọng//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Kéo đi//
HanSara
//Im lặng đi theo//
#3
Sara loạng choạng theo từng bước chân Lyhan, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ đến khi cô kéo nàng đến trước cửa phòng y tế, buông tay ra, nàng mới khẽ giật mình
HanSara
S...sao cậu lại kéo tớ đến đây?
Giọng nàng run nhẹ, gần như là một tiếng thì thầm, đôi mắt to tròn nhìn lên đầy hoang mang.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Nhìn xuống tay nàng//
HanSara
//Che đi vết thương//
HanSara
Tớ… tớ không sao đâu… thật đấy
Sara siết chặt hai tay trước bụng, dáng đứng co lại như đang xin lỗi vì sự hiện diện của mình. Nàng không quen được ai đó quan tâm. Nhất là một người… như Lyhan.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Vào trong! //hơi lớn tiếng//
HanSara
//Giật mình, vội bước vào phòng y tế//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Đi theo//
GV ytế
Xin chào, 2 em có cần cô giúp gì ko
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Ko cần đâu bọn em làm đc
GV ytế
Vậy cô ra ngoài để ko gian riêng cho 2 em //đứng dậy ra ngoài//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Ngồi xuống đi
HanSara
//Ngồi nhẹ lên mép giường//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Cầm hộp thuốc đến, kéo ghế ngồi đối diện nàng//
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Đưa tay cho tôi
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
//Nắm lấy, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng//
Sara khẽ nhăn mặt khi lớp gạc lạnh chạm vào vùng da bị bỏng đỏ ửng. Nhưng cơn đau đó chẳng là gì so với sự hỗn loạn trong lòng nàng lúc này.
Lyhan ngồi sát bên, đầu hơi cúi, tay nhẹ nhàng chấm thuốc lên từng đốm đỏ, cẩn thận đến lạ. Không còn vẻ lạnh lẽo xa cách, không còn ánh nhìn kiêu ngạo luôn khiến người khác phải dè chừng – chỉ còn một sự dịu dàng, khiến trái tim Sara nghẹn lại.
Nàng cứng đờ, không biết nên nhìn đi hướng nào. Đôi mắt cứ dán chặt vào sợi tóc dài rũ xuống trước trán Lyhan, ánh nắng rọi nhẹ lên sống mũi cao và đôi môi mím chặt của cô.
Khi băng vết thương xong, Lyhan siết nhẹ phần gạc lại một chút cho chắc. Ngón tay cô lướt qua cổ tay Sara—mảnh mai, gầy guộc và lạnh đến lạ, đặc biệt còn có thêm vài vết bầm tím đang dần mờ đi. Chẳng hiểu vì sao, Lyhan khựng lại. Cô ngước lên—vô thức. Sara cũng vừa ngẩng mặt—vô tình.Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc ấy. Không có tiếng nói. Không có cử động nào. Chỉ là hai ánh nhìn lặng yên, chạm nhau… và ngưng đọng.
Ánh mắt Lyhan như chậm lại – sâu, trầm và lặng như mặt hồ không gợn.Còn Sara thì như bị giữ lại trong nhịp thở chính mình. Bỗng dưng nàng thấy khó thở. Không phải vì đau, mà vì ánh nhìn đó—là lần đầu có người nhìn nàng không phải bằng thương hại… mà bằng một thứ gì đó lạ lùng hơn. Dịu dàng. Chân thật. Không nói ra, nhưng có thể cảm được.
Trần Thảo Linh [ Lyhan ]
Nhẹ nhàng thôi... //giọng thấp hơn bình thường//
Sara vội cụp mắt xuống, 2 má ửng đỏ, rút tay lại nhẹ nhàng.Nhưng bàn tay ấy… vẫn còn lưu lại cảm giác từ ngón tay của cô – một cảm giác ấm áp, chẳng biết từ lúc nào, đã khiến nàng muốn được giữ lấy thêm một chút nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play