[Allisagi] Oneshot
RinIsa
Con này mê 🌱
Lại đào thêm 1 bộ mới
Con này mê 🌱
Lưu ý là bộ này không có H đâu nha
Con này mê 🌱
Bộ này ngọt có, ngược có, buồn có, chill có,....
Con này mê 🌱
Vào truyện nha:)
Isagi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người bị bỏ lại
Tình yêu của họ kéo dài suốt ba năm – đủ lâu để Isagi tin rằng Rin sẽ ở bên cậu mãi mãi, đủ sâu để cậu nghĩ bản thân đã bước vào thế giới của Rin. Nhưng hóa ra, chỉ mình cậu bước vào, rồi tự nhốt mình trong đó
Isagi không hiểu. Buổi sáng hôm đó vẫn giống như mọi ngày. Họ ăn sáng cùng nhau, Rin đưa cậu đến công ty, còn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu trước khi tạm biệt. Vậy mà buổi tối, khi Isagi trở về, Rin lại nói những lời ấy, với ánh mắt không hề dao động
Isagi Yoichi
Tại sao? //hỏi với giọng run rẩy//
Chỉ bốn chữ đơn giản, đủ để phá nát tất cả
Isagi Yoichi
Em không hiểu... Em đã làm gì sai?
Isagi Yoichi
Anh nói đi, em có thể sửa
Isagi Yoichi
Em có thể thay đổi, em--
Itoshi Rin
Không phải lỗi của mày
Itoshi Rin
Tao chỉ không muốn tiếp tục nữa
Isagi Yoichi
//níu lấy tay Rin/ánh mắt đầy tuyệt vọng//
Isagi Yoichi
Xin anh đừng như vậy... Đừng rời bỏ em
Rin lặng im, gỡ tay Isagi ra, xoay người bước đi. Không có một cái ôm, không có một lời xin lỗi. Mọi thứ kết thúc lạnh lùng đến mức khiến Isagi hoài nghi ba năm kia có thật không
Isagi gọi cho Rin gần một trăm cuộc. Cậu nhắn hàng trăm tin nhắn, gửi cả email, viết thư tay, đến tận nhà Rin, đến sân bóng nơi cậu ta thường tập luyện. Nhưng Rin đã biến mất khỏi cuộc đời cậu như chưa từng tồn tại
Mỗi ngày Isagi đều sống trong chờ đợi. Cậu không thể ăn, không thể ngủ. Mỗi sáng thức dậy, thứ đầu tiên cậu làm là kiểm tra điện thoại. Nhưng màn hình trống rỗng
Cậu thậm chí đã từng quỳ giữa sân bóng, cầu xin Rin hãy cho cậu một cơ hội để sửa sai, để bắt đầu lại. Nhưng Rin chỉ lạnh nhạt nói:
Itoshi Rin
Tao không yêu mày nữa
Những lời đó, như hàng ngàn mũi kim xuyên thẳng vào tim Isagi
Một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi họ từng đến rất nhiều lần
Isagi không biết đó là may mắn hay trớ trêu. Rin đã chủ động gọi cậu đến
Giọng Rin vẫn trầm thấp như xưa, nhưng sự ấm áp đã hoàn toàn biến mất
Isagi Yoichi
Anh khỏe không?
Isagi hỏi, giọng cậu khàn đi vì hồi hộp và đau đớn
Isagi cắn môi. Cậu không ngờ bản thân lại có thể yếu đuối đến vậy. Chỉ cần nghe giọng Rin, cậu đã muốn khóc.
Isagi Yoichi
Tại sao anh lại gọi em ra đây?
Rin đẩy qua một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là chiếc vòng cổ bạc mà Isagi đã tặng vào ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau.
Itoshi Rin
Trả lại cho mày
Isagi Yoichi
Em tặng anh mà, anh giữ đi
Itoshi Rin
Không cần. Tao không muốn giữ bất kỳ thứ gì liên quan đến mày
Isagi siết chặt chiếc hộp, ngước lên, cố gắng giữ bình tĩnh
Isagi Yoichi
Rin, em xin anh
Isagi Yoichi
Em chưa từng ngừng yêu anh
Isagi Yoichi
Anh nói chia tay dễ dàng như vậy, anh chưa từng yêu em sao?
Rin lặng im vài giây, rồi nói như rót nước lạnh vào trái tim Isagi
Itoshi Rin
Tao từng nghĩ tao yêu mày nhưng hóa ra là không
Isagi Yoichi
Không thể nào, anh đã từng lo cho em, từng chăm sóc em khi em ốm, từng ôm em cả đêm khi em mơ thấy ác mộng
Isagi Yoichi
Anh từng nói sẽ cùng em đi khắp thế giới... Chẳng lẽ những điều đó đều không thật sao?
Itoshi Rin
Tất cả đều thật //thản nhiên//
Itoshi Rin
Nhưng chỉ là lúc đó thôi. Bây giờ thì không
Isagi Yoichi
Vậy nếu em đợi thêm... Nếu em tiếp tục yêu anh, liệu anh có quay lại không?
Rin đứng dậy, khoác áo, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như lần cuối họ gặp nhau
Itoshi Rin
Nếu tao muốn quay lại, tao đã không để mày phải đợi
Isagi nắm chặt chiếc hộp, nước mắt rơi xuống không ngừng
Isagi Yoichi
Em yêu anh... Em thực sự yêu anh rất nhiều...
Itoshi Rin
Tao biết. Nhưng tao không cần tình yêu đó nữa
Rin bước đi, bóng lưng dứt khoát, không quay đầu
Isagi ngồi lại, tay siết chặt món quà đã cũ, lòng trống rỗng như chưa từng tồn tại bất kỳ hồi ức nào
Nếu Rin có thể quay lại chỉ một lần thôi... thì tốt biết bao
Nhưng cậu biết, Rin sẽ không quay lại
Vì người ta chỉ quay về với nơi họ muốn thuộc về
Mà cậu... vốn dĩ chưa từng là nơi đó
Con này mê 🌱
Rin tồi quá thương bé Yoi ꃋᴖꃋ
Con này mê 🌱
Lại đây em thương nè Yoi //ôm Yoi//
Isagi Yoichi
Ừm Ừm //gật đầu/ôm lại//
Itoshi Rin
Con L#n kia, mày tránh xa vợ tao ra
Con này mê 🌱
Có cái con Peter này //bế Yoi chạy ra chỗ khác//
Itoshi Rin
Đ!tme con kia mày đứng lại cho tao! //đuổi theo//
Con này mê 🌱
Đứa nào ngu mới đứng lại chứ con này thì không //bế Yoi chạy thụt mạng//
NoaIsa
Chiến tranh vừa chấm dứt, nhưng những đống tro tàn vẫn chưa nguội
Thành phố chỉ còn là bãi gạch vụn, nơi khói và bụi hòa vào nhau trong thứ không khí cay xè, chết chóc
Trẻ con co ro trong những khu trại mồ côi dựng tạm bằng sắt rỉ và vải bạt mục nát
Ở đó, Isagi chỉ là một đứa trẻ nhỏ thó, tóc bết mưa, mắt đen như mực đặc. Đôi mắt ấy từng nhìn thấy nhiều thứ... quá nhiều đối với một đứa trẻ
Ngày mưa ấy, trời xám như tro, gió lạnh xuyên qua da thịt. Isagi bị lôi ra giữa sân trại – đôi tay bị trói, đầu cúi gằm
Một người đàn bà hét lên:
???
Nó! Chính nó! Tôi thấy nó làm cỏ mọc từ đất nứt
Rồi đám đông gào theo như được châm ngòi. Đá bay, nước dơ tạt vào mặt cậu. Ai đó nhổ vào tóc cậu. Những lời nguyền rủa vang lên, lặp lại như kinh thánh méo mó:
Tất cả mọi người - All
Quái vật! Dị chủng!
Tất cả mọi người - All
Tránh xa bọn tao!
Tất cả mọi người - All
Lẽ ra mày phải chết trong chiến tranh!
Isagi Yoichi (lúc nhỏ)
//run rẩy//
Không phải vì sợ mà vì lạnh
Lạnh từ da, từ xương, từ ký ức
Rồi một tiếng giày vang lên chậm rãi, đanh thép
Một người đàn ông bước vào giữa cơn mưa, chiếc áo choàng dài bay phấp phới, tóc trắng như tro, đôi mắt sáng tựa ánh lửa cuối cùng của thế giới
Kẻ được ca tụng là Người Hùng Vĩ Đại Nhất, từng một mình chặn đứng đội quân máy móc phương Bắc
Tất cả mọi người - All
//im bặt//
Một đứa trẻ nghẹn ngào gọi khẽ:
Nhưng ánh mắt của anh không dành cho đám đông. Nó dừng lại nơi cậu bé đang quỳ dưới bùn
Không lạnh. Không ghê tởm. Chỉ là một ánh nhìn dịu dàng đến kỳ lạ
Noel Noa
Thằng bé này... là của tôi
Giọng anh vang lên, trầm và rõ như lưỡi kiếm
Tất cả mọi người - All
//chết lặng//
Isagi Yoichi (lúc nhỏ)
//ngẩng lên với đôi mắt đẫm nước//
Vừa là mưa, vừa là thứ gì khác
Như bế một sinh vật bé bỏng cần được giữ lại. Mặc cậu vùng vẫy, đánh đấm yếu ớt. Anh chỉ ôm chặt hơn
Trên vách núi cao lạnh lẽo, căn nhà đá đơn sơ giữa tầng mây
Người đời gọi nơi đó là “Hang Của Quái Vật”, nhưng với Isagi, nó là tổ ấm duy nhất cậu từng có
Họ sống như cha con, như thầy trò… và dần dần, như gì đó vượt ngoài lời gọi
Mỗi đêm, Isagi mơ thấy lửa thiêu, máu trào, bàn tay mình giết người. Cậu bật dậy, khóc. Noa luôn ở đó, ôm lấy cậu, dỗ cậu ngủ lại
Noel Noa
Anh sẽ không rời em //tay vuốt tóc cậu// Anh hứa
Lời hứa ấy... in sâu vào tim Isagi
Như ánh sáng cuối cùng trong bóng tối vĩnh hằng
Vài năm sau, cậu dần lớn lên
Gầy yếu biến thành uy lực
Cơ thể cậu như chứa đựng một cơn bão bị nhốt trong hình hài con người
Cậu có thể bẻ cong vật chất, tạo ra vũ khí từ bóng tối, nghe được tiếng thì thầm của những điều sắp đổ vỡ
Các nhà tiên tri tuyên bố:
“Nếu thằng bé đó sống... thế giới sẽ bị diệt vong.”
Và rồi Noel Noa đứng giữa quốc hội, trong buổi họp truyền hình trực tiếp. Giọng anh không run:
Noel Noa
Tôi xin rút lại quyền bảo trợ Isagi Yoichi
Noel Noa
Cậu ta... là hiểm họa
Noel Noa
Tôi... sẽ đích thân xử lý
Isagi nghe tin đó giữa màn hình nhấp nháy trong bóng tối. Cậu không khóc
Một nụ cười vặn vẹo, rạn vỡ như mặt gương bị bóp nát
Isagi Yoichi
Vậy ra... ánh sáng cũng biết sợ bóng tối rồi
Sống dưới cống ngầm, qua từng vùng đất bỏ hoang
Tụ họp những đứa trẻ bị ruồng bỏ. Bảo vệ chúng. Dạy chúng dùng dị năng
Nhưng ở đâu cậu đến, là máy móc kéo tới, là anh hùng được phái đi
Càng giết, cậu càng tuyệt vọng
Càng bị săn, cậu càng khát máu
Cho tới khi Noel Noa xuất hiện
Không còn là ân nhân mà là đao phủ
Họ gặp lại ở trên đỉnh núi
Giờ là bãi chiến trường tan hoang
Noel Noa
//đứng đó/giọng nghẹn lại// Em không còn là Isagi ngày xưa
Isagi Yoichi
Còn anh... vẫn là kẻ phản bội
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm
Mâu đổ xuống đất thành dòng
Isagi Yoichi
//đâm lưỡi kiếm xuyên ngực Noa//
Máu tràn khỏi môi. Mắt anh vẫn mở không phải hận thù, mà là... tiếc nuối
Cả đời chưa từng có gì tiếc, giờ lại tiếc một người
Noel Noa
Em mạnh thật... Isagi... nhưng...
Isagi Yoichi
//quỳ xuống//
Tay dính máu anh. Môi run lên, mắt ngầu đỏ.
Isagi Yoichi
Anh có biết em đã đợi bao lâu không?
Isagi Yoichi
Bao năm em bỏ chạy, em vẫn hy vọng... một lần thôi, anh sẽ dang tay ôm em.. và nói "anh xin lỗi"
Isagi Yoichi
Nhưng không, anh chọn thế giới
Noel Noa
//thở hắt/gượng nụ cười mỏng manh//
Noel Noa
Thế giới... cần được cứu...
Isagi Yoichi
//hét lên// Còn em thì không à?!
Isagi Yoichi
Vậy đến xem... khi thế giới mất anh... họ sẽ thế nào
Isagi Yoichi
//cúi xuống thì thầm/nhỏ giọng//
Isagi Yoichi
Họ từng reo hò khi thấy anh và giờ... họ sẽ nguyền rủa vì anh tạo ra em
Isagi Yoichi
Họ từng tin vào ánh sáng… rồi ánh sáng ấy đã giẫm nát một đứa trẻ
Isagi Yoichi
Em sẽ để họ sống mãi trong bóng tối
Isagi Yoichi
//rút kiếm ra//
Máu vọt như suối đỏ. Noa thở hắt. Mắt mở trừng, rồi... khép lại
Isagi cúi xuống, hôn lên trán anh như một lời tiễn biệt:
Isagi Yoichi
Em yêu anh, Noa
Isagi Yoichi
Từ đầu... đến tận kết thúc
Isagi Yoichi
Nên em mới giết anh
Cậu đi qua xác người từng được ca tụng là ánh sáng của nhân loại
Sau lưng cậu... là thế giới bắt đầu gào thét
Khi tin Noel Noa đã chết lan ra, ban đầu chỉ là cú sốc. Báo chí mở lại video chiến công cũ, chiếu cảnh đám đông từng hò reo
Tất cả mọi người - All
Chính hắn thả con quái vật đó ra thế giới
Tất cả mọi người - All
Nếu hắn giết Isagi sớm hơn, bao nhiêu người đã không chết?
Tất cả mọi người - All
Noel Noa là anh hùng gì chứ? Kẻ phản bội nhân loại thì đúng hơn
Các bà mẹ gào khóc vì con mình chết
Các chính trị gia đổ hết tội lên đầu người đã chết
Không ai nhớ Noel từng cứu thế giới
Không ai nhớ lời hứa năm xưa
Chỉ còn lại một kết luận:
Isagi Yoichi
Tôi từng là một đứa trẻ cần được yêu nhưng giờ thì... chẳng còn gì để yêu nữa
Chỉ còn bóng tối biết yêu
Con này mê 🌱
Mọi người nghĩ là ngọt ư?
Con này mê 🌱
Noa đã vào lãnh cung, giờ vẫn chưa được rời đi khỏi nửa bước
Con này mê 🌱
Nên lấy đâu ra kết ngọt:3 hihi
ReoIsa
Dự án khu tổ hợp đô thị nghìn tỷ, sau ba vòng thương lượng và hai lần ép giá đối thủ đến đường cùng, cuối cùng rơi vào tay hắn – Mikage Reo
Trong phòng họp sang trọng của khách sạn 5 sao, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên từng ly champagne
Đối tác nước ngoài gật gù, nụ cười nở rộng
Tiếng bật nút chai vang pop, bọt sủi tràn ra miệng ly
Tiếng cụng ly lách cách hòa với những lời chúc mừng hối hả, như một bản hòa âm tôn vinh một kẻ chiến thắng trẻ tuổi, tàn nhẫn, bản lĩnh — chưa từng biết thất bại là gì
Chỉ riêng Reo đứng lặng bên cửa kính sát trần
Bên ngoài, Tokyo đang ngả màu hoàng hôn, những tòa nhà cắt ngang bầu trời thành những đường viền sắc lạnh
Hắn chẳng buồn quay lại nhìn buổi tiệc mừng, chẳng hề nâng ly
Trong đầu, chỉ có một cái tên đã biến mất khỏi bản tin kinh tế suốt ba tháng:
MCT – công ty non trẻ với chiến lược táo bạo, từng khiến RLY phải nghiêm túc dè chừng
Isagi, tay xắn cao ống tay áo sơ mi trắng, tóc mái rũ nhẹ, nụ cười sáng đến chói mắt:
Isagi Yoichi
Nếu em thắng, anh có khóc không?
Mikage Reo
Không đâu, nhưng anh sẽ giận đấy
Isagi Yoichi
Vậy em sẽ thua... nếu như anh vẫn còn cần em
Tám tháng trước, Reo ngây thơ nghĩ mình đủ mạnh để vừa yêu vừa giữ được người ấy bên mình
Giờ thì… Isagi là kẻ thua. Không, là người bị đánh gục, không kịp gượng dậy
Tin tức MCT bị thâu tóm sau khi mất dự án cuối cùng chỉ rò rỉ như những lời thì thầm
Không ai thương xót, càng không ai khóc thuê cho một startup dám đứng đối đầu với đế chế Mikage
Reo không gặp Isagi suốt ba tháng
Hành lang tầng 40 của khách sạn tách biệt hẳn tiếng nhạc và tiếng cười ngoài kia. Ánh đèn trắng lạnh hắt lên tường đá, tiếng điều hòa rì rì hòa với tiếng bước chân trầm chậm
Mikage Reo
//chợt khựng lại//
Isagi đang đứng ở cuối hành lang, dựa nhẹ vào bức tường gần cửa thoát hiểm
Không còn bộ vest công sở, cậu mặc áo cổ lọ đen, khoác trench coat màu khói
Mái tóc dài hơn, lòa xòa che gương mặt gầy đi thấy rõ
Tay cầm một tệp hồ sơ mỏng
Đôi mắt vẫn sáng nhưng lửa đã tắt.
Reo bước đến, cố tình để tiếng gót giày vang lên
Isagi Yoichi
//ngẩng lên/ánh mắt chạm nhau//
Isagi Yoichi
...Là anh thắng //mở lời trước//
Isagi mở lời trước, giọng phẳng lặng như mặt hồ mùa đông
Mikage Reo
//siết nhẹ tay trong túi quần//
Nếu đây là chiến thắng… sao tim mình lại như bị móc rỗng?
Mikage Reo
Em đến đây làm gì? //cố giữ giọng đều/tim khẽ thắt//
Khóe môi cậu cong nhẹ, ánh nhìn lướt qua vai Reo về phía sảnh tiệc rực sáng
Isagi Yoichi
Không phải ai cũng ngồi mãi trên ngai vàng, đúng không?
Mikage Reo
Em không cần làm vậy
Isagi Yoichi
Vì em là người thương cũ của anh à?
Mikage Reo
//mím môi vì không tìm được câu trả lời hợp lý//
Isagi Yoichi
Em biết anh không ra tay vì thù oán
Isagi Yoichi
Anh chỉ làm đúng những gì một người có chức vụ phải làm
Cậu bước ngang qua, khẽ vỗ nhẹ vai anh:
Isagi Yoichi
Và anh giỏi thật
Isagi Yoichi
Em từng nghĩ mình có thể cạnh tranh... nhưng rốt cuộc, anh vẫn cao hơn một bậc
Mikage Reo
Yoichi... //gọi khẽ//
Isagi Yoichi
//dừng bước//
Mikage Reo
//khẽ bật cười, giọng khàn đi// Giá mà... anh thua
Isagi khựng lại nửa giây – trong đáy mắt ấy loé lên thứ gì đó mềm mại, ẩm ướt rồi vụt tắt
Isagi Yoichi
//nghiêng đầu/nhếch môi//
Isagi Yoichi
Anh nói vậy để em nhẹ nhõm hơn sao?
Giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng bàn tay trong túi áo đã siết lại đến trắng cả khớp ngón
Isagi Yoichi
Tiếc là, Reo à… Chúng ta đâu phải chơi một ván cờ vì nhau
Cậu quay lại, mỉm cười – nụ cười từng quen thuộc đến mức khiến tim Reo nhói lên:
Isagi Yoichi
Em từng mơ được đứng bên cạnh anh, là đối thủ xứng đáng, là người cùng anh xây nên đế chế
Isagi Yoichi
Nhưng em thua rồi, Reo à
Isagi Yoichi
Anh có tất cả
Isagi Yoichi
Anh đúng là người giỏi nhất
Tiếng giày xa dần, hòa vào tiếng gió từ cửa thoát hiểm
Reo đứng lại, một tay chống lên bức tường đá lạnh buốt, dạ dày rỗng như bị khoét trống
Trong phòng họp ngoài kia, bản hợp đồng hàng trăm triệu đô vẫn chờ cậu ký
Cúp vàng sự nghiệp tuổi 26 vẫn chờ cậu nâng
Mọi thứ từng mơ ước đã nằm trong tay
Chỉ thiếu một người – người từng dạy cậu biết mơ
Mikage Reo
Tôi có cả thế giới... trừ người ấy...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play