...____...
...Trác Bân từng nói: Thanh mai trúc mã mới là mối quan hệ dễ tan vỡ nhất....
...Quả thật như vậy....
...Mối quan hệ giữa Giang Hạo và Tô Trường An cũng đã tan vỡ sau gần 10 năm bên nhau....
...Thiếu niên trôi qua như hoa tàn....
...Lần nữa gặp gỡ, thì chính là..........
...─── ⋆⋅☼⋅⋆ ───...
..._____...
...- Giới thiệu nhân vật chính -...
...___...
...____...
...- Giới thiệu nhân vật phụ -...
...___...
...___...
...___...
...___...
...─── ⋆⋅☼⋅⋆ ───...
Ghi chú: ‹Dữu Tử Thành Thuyết› là một TG nhỏ trong chuỗi xuyên nhanh của tác phẩm ‹ Thương Nguyệt Trầm Trạch Uyên ›
...─── ⋆⋅☼⋅⋆ ───...
...____...
Huyền Trạch Uyên là một con rồng. Một con Cửu Huyền Ứng Long hiếm có khó tìm nhất ở Thần Giới. Là Long tộc thuần huyết mạnh mẽ nhất. Ngặt nỗi hắn quậy quá. Nên là bị đày đến ba ngàn thế giới chịu hình phạt mạt kiếp.
Mạt kiếp là một dạng kiếp số vô cùng đen đủi, chính là không thể sống trọn vẹn một kiếp người mà trong cuộc đời nhất định sẽ xảy một hoặc rất nhiều biến cố lớn, đau khổ tột cùng, sau đó thì sẽ chết rất thảm. Mà cái chết này không phải là kiểu như anh hùng hi sinh vì nghĩa đâu, mà là kiểu uất ức mà chết, chết rất lãng xẹt. Nói một cách dễ hiểu hơn thì chính là sống kiếp pháo hôi đấy.
Còn Bùi Thương Nguyệt.... Hưmm, hơi bí ẩn. Huyền Trạch Uyên đến nay vẫn chưa nhớ rõ y là ai. Mỗi một kiếp y đều đồng hành, iu đương nhắng nhít với hắn. Nhưng mỗi kiếp, Huyền Trạch Uyên cũng đều không nhớ.
...❀...
( Vịt: Trong motif xuyên nhanh, Huyền Trạch Uyên là nhân vật đi xuyên và có ký ức tiền kiếp. Nhưng, không bao gồm ký ức về Bùi Thương Nguyệt. Hắn có thể nhớ tất cả, trừ Bùi Thương Nguyệt.
Khác với motif xuyên nhanh thông thường, mình không để Huyền Trạch Uyên nhớ rõ đối phương là ai, không chơi kiểu tìm kiếm người tình xuyên kiếp mà mỗi lần gặp gỡ đều sẽ là một lần rung động.
Vậy nên, mỗi một TG đi qua, Bùi Thương Nguyệt sẽ gần như là hoàn toàn khác biệt và có thể là sẽ khiến mn hiểu lầm rằng người yêu của Huyền Trạch Uyên qua mỗi TG đều đổi 1 người khác. Điều này có lẽ đúng, nhưng cũng không đúng. Bởi vì mỗi một kiếp, Bùi Thương Nguyệt đều hóa thành một nhân vật khác nhau để đồng hành cùng Huyền Trạch Uyên.
Mà tính ra thì bộ Thương Nguyệt này cũng không hẳn là xuyên nhanh đâu, tại mỗi TG nhỏ đều có thể tách thành 1 bộ truyện riêng biệt luôn mà. Nói xuyên nhanh vậy thôi, chứ kỳ thực là do mình lười thiết kế nhân vật. Nên là cho 1 nhân vật đi qua nhiều cốt truyện ấy.
Được rồi, lảm nhảm đủ rồi, mời mn xem Profile của bé Uyên và bé Nguyệt. 😁)
...- Giới thiệu acc chính (tuyến xuyên nhanh ) -...
...___...
...____...
...- Giới thiệu nhân vật phụ (tuyến xuyên nhanh) -...
...___...
...___...
...___...
...___...
...─── ⋆⋅☼⋅⋆ ───...
...- Văn án -...
...(Trích từ chính văn)...
...[ Dữu Tử Thành Thuyết ]...
①
Đợi Giang Hạo nói xong, Tô Trường An mới có thể lên tiếng, " Hứ! Làm bạn hay là làm lương thực dự trữ của cậu vậy? Mình mới không thèm chơi với động vật ăn thịt các cậu đâu. Lỡ như ngày nào đó cậu ăn mất mình thì sao? "
" Sao mà có thể! Mình xin thề, mình sẽ không làm tổn thương cậu đâu. Mình.... "
Giang Hạo còn chưa nói hết thì một tràng tiếng chó sủa vang dội truyền đến. Cu cậu sợ đến co rúm cả người, vèo một phát liền chạy tới nấp sau lưng Tô Trường An, " Cứu mình với! Chó nhà cậu hung dữ quá~ "
Tô Trường An phì cười, " Sói mà sợ chó. Mất mặt ghê đấy! "
②
Tối hôm ấy Giang Hạo và Giang Thụy đều ngủ lại ở Tô gia. Bởi vì bên ngoài tuyết rơi quá lớn, chắn cả tầm nhìn, dự báo thời tiết còn nói là có khả năng có bão tuyết. Vì an toàn, không thể lái xe đi đêm được, thế nên hai anh em Giang gia đã ở lại ở Tô gia.
Mặc dù Tần Toái Bích đã sắp xếp phòng riêng cho Giang Hạo rồi, nhưng vẫn không ngăn được việc nhóc ta nửa đêm vẫn mò tới phòng của Huyền Trạch Uyên, chui vào nằm chung với hắn.
Huyền Trạch Uyên vì bị bệnh nên giấc ngủ cũng không sâu, Giang Hạo vừa chui vào chăn là hắn đã giật mình tỉnh giấc.
" A Hạo? Cậu..... Làm gì thế? " - Huyền Trạch Uyên khẽ thốt lên.
Giang Hạo thủ thỉ đáp, " Mình không yên tâm về cậu, liền muốn qua đây ngủ cùng cậu. "
" Mình không sao. Cậu mau về đi! Cẩn thận mình sẽ lây bệnh sang cho cậu đấy! "
" Không sao! Sức khỏe của mình trâu bò lắm. Mùa đông năm ngoái rơi xuống hồ băng cũng không bệnh nữa là~ Yên tâm đi~ " - Giang Hạo nói rồi liền vươn tay ôm Huyền Trạch Uyên vào lòng.
" Ấy.... Cậu làm gì thế? " - Huyền Trạch Uyên hơi ngọ nguậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Giang Hạo.
③
Huyền Trạch Uyên hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn không từ chối. Dù sao thì việc Giang Hạo có đến hay không hắn cũng không chắc chắn được, ban nãy chỉ là một lời nói dối và sự từ chối uyển chuyển. Nhưng nếu Giang Hạo không đến thật, vậy thì hắn hoặc là sẽ phải đứng đây cả đêm đến khi mưa tạnh, hoặc là sẽ phải dầm mưa mà về. Hai lựa chọn, cái nào hắn cũng không thích. Vì vậy, hắn bước nhẹ về phía Trác Bân, nhàn nhạt nói, " Cảm ơn. "
Cả hai sóng bước dưới chiếc ô lớn, mưa rơi rả rích tạo nên một bức tranh mờ ảo, tựa như một nét mực nhòe trên bức tranh thủy mặc.
Trác Bân nghiêng ô về phía Huyền Trạch Uyên nhiều hơn, vai áo cậu đã ướt gần nửa, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dịu dàng nhìn người bên cạnh. Ánh mắt rực cháy như muốn nuốt trọn con người ấy, mặc kệ sự xa cách và lạnh lùng của hắn.
Mà nơi Huyền Trạch Uyên không nhìn thấy, ánh mắt của Trác Bân lại ném về phía một góc khuất nơi hành lang. Như là một sự đắc thắng.
...─── ⋆⋅☼⋅⋆ ───...
P/s: Tất cả hình ảnh đều được mình lấy trên Pinterest. Và nếu lỡ có lấy nhầm hình ảnh của nhân vật nào đó thì cũng cho mình xin lỗi, hãy nhắc nhở nhẹ nhàng thôi nha, nếu mình sai thì mình sẽ sửa, sẽ gỡ ảnh. Còn có, tên tất cả mọi nhân vật và địa danh trong truyện đều là hư cấu, không cố ý nhằm vào bất kỳ ai hay nhân vật nào trong truyện khác.
Mà nè, đã đọc tới đây rùi thì cho mình xin nhẹ cái like và cmt đi~ 😉🥰😘
...•───────•°•❀•°•───────•...
TG4 - C1:
🐇 Chương 1: Thỏ xinh đẹp và sói thối!
Xuân Phân.
Ánh nắng ôn hòa mang theo chút sương hàn phủ lên tán liễu lả lướt trên mặt hồ trong veo. Lũ chim nhỏ ríu ra ríu rít trò chuyện cùng những nàng hoa xinh đẹp. Khu vườn này trồng đầy ắp những cây bưởi. Mỗi độ xuân về, chúng lại vươn mình khoe ra những bông hoa trắng ngần mỹ miều, tỏa hương thơm ngát làm lòng người say đắm.
Ở một góc vườn, một mái hiên mộc mạc dựng bằng tre đang ẩn mình sau một hàng rào hoa giấy rực rỡ. Gió xuân khẽ thổi, làm lay động những dải rèm lụa mềm mại treo xung quanh mái hiên nhỏ. Rèm lụa phất lên, liền làm lộ ra quang cảnh bên trong. Một chiếc võng lớn lót đệm mềm mại treo ở giữa hiên, trên võng, một đứa nhỏ đang nằm ngủ ngon lành.
Đứa nhỏ đó xinh đẹp vô cùng, làn da trắng nõn, hai má phúng phính như bánh bao, tay chân múp míp hệt như là củ sen. Hoàn toàn là một bộ dạng phấn điêu ngọc trác*.
(*: Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)
Đứa nhỏ có mái tóc trắng như hoa bưởi, mi mục cũng một màu trắng ngần. Trên đầu lại còn có một đôi tai thỏ cụp dài tới tận vai. Lỗ tai trắng nõn hồng hào, đáng yêu vô cùng.
Meow~
Một con mèo cam thong thả dẫm lên những cánh hoa rơi, nó chậm rãi tiến về phía đứa nhỏ. Phốc một cái, mèo cam nhảy lên võng. Đứa nhỏ bị con mèo làm cho tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt, đưa tay xoa xoa đầu mèo, giọng mềm tan đầy ngái ngủ nói, " Quýt Mập, đừng quậy~ "
Quýt Mập không hiểu, nó kêu ngao ngao, dụi cái đầu tròn vo vào người đứa nhỏ. Đứa nhỏ dần tỉnh táo, nó ngồi dậy, ánh mắt thoáng hiện lên sự thảng thốt rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đứa nhỏ ngáp một cái, lại nằm xuống trở lại.
Chợt, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên. Một đứa nhóc chừng 5 - 6 tuổi từ đây chạy tới, nấp vào sau hàng rào. Nó vừa ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy mái hiên ở trước mặt.
Gió xuân cuốn qua, thổi tung lớp rèm lụa thướt tha. Đó có lẽ là một quang cảnh mà suốt đời này nó cũng không thể nào quên. Từ phía sau tấm rèm, một người xinh đẹp tựa như thần tiên bước ra. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc, đôi tai thỏ mềm mại, trắng muốt, rũ ở hai bên vai, trông hệt như cánh hoa bưởi vậy.
" Cậu là ai vậy? "
Cả hai gần như là đồng thanh hỏi. Sự đồng điệu ấy khiến cho cả hai đều đột nhiên bật cười.
Đứa nhóc đứng dậy, tiến tới gần đứa nhỏ, ánh mắt không giấu nổi sự si mê, " Thố tử*! Cậu xinh đẹp quá. Mình có thể sờ tai cậu không? " (*: 兔子: con thỏ.)
Đứa nhỏ lùi lại một bước, đưa tay che tai, " Sói thối! Một chút cũng không biết lịch sự. Cậu đột nhiên xông vào nhà mình, còn muốn sờ tai mình! Mau đi đi! Nếu không mình sẽ hét lên gọi người lớn tới đó! "
Ánh mắt đứa nhóc liền sáng rực lên, " Ểy~ Cậu có thể nhìn ra mình là sói hả? "
" Lẽ nào..... Không phải sao? "
" Chậc! Cậu không biết đó thôi, mình đường đường là sói, lại suốt ngày bị gọi là Husky! Coi có tức không cơ chứ! Hê hê, vẫn là thỏ nhỏ là dễ thương nhất! Này, mình tên là Giang Hạo, giang có ba chấm thủy(江), hạo cũng có ba chấm thủy(浩). Thầy bói nói, mệnh mình thịnh hỏa, vậy nên đặt tên toàn là nước để cân bằng lại đó. Cậu tên là gì vậy? Chúng ta có thể làm bạn không? " - Giang Hạo liến thoắng một tràng, làm cho Tô Trường An chả chen vào được câu nào cả.
Đợi Giang Hạo nói xong, Tô Trường An mới có thể lên tiếng, " Hứ! Làm bạn hay là làm lương thực dự trữ của cậu vậy? Mình mới không thèm chơi với động vật ăn thịt các cậu đâu. Lỡ như ngày nào đó cậu ăn mất mình thì sao? "
" Sao mà có thể! Mình xin thề, mình sẽ không làm tổn thương cậu đâu. Mình.... "
Giang Hạo còn chưa nói hết thì một tràng tiếng chó sủa vang dội truyền đến. Cu cậu sợ đến co rúm cả người, vèo một phát liền chạy tới nấp sau lưng Tô Trường An, " Cứu mình với! Chó nhà cậu hung dữ quá~ "
Tô Trường An phì cười, " Sói mà sợ chó. Mất mặt ghê đấy! "
" Mình.... Mình còn nhỏ mà~ đám chó đó con nào con nấy đều to sồ...... " - Giang Hạo càng nói càng thấp giọng, nhóc ấm ức lắm.
Tô Trường An phì cười, sau đó tiến lên đuổi lũ chó đi rồi hỏi, " Quên chưa hỏi, sao cậu vào đây được vậy? "
" Ca ca mình và ca ca cậu là bạn, hôm nay mình đi cùng ca ca. Hai người họ đang cùng nhau làm bài tập rồi, mình thì ngồi ở phòng khách xem ti vi. Vừa nãy tính đi toilet, nhưng đi mãi đi mãi liền lạc đường mất rồi. Nhà cậu rộng quá đi thôi. Đã vậy còn nuôi nhiều chó dữ như thế. Mình một đường bị chó rượt tới tận đây luôn đó. Chậc, bây giờ cũng không biết nên về thế nào luôn ấy, vườn nhà cậu rộng thấy sợ luôn. Cậu có thể dẫn mình về không? "
Tô Trường An phì cười, " Được thôi~ " - Nói rồi liền nắm lấy tay Giang Hạo, dẫn nhóc đi.
Hai người xuyên qua vườn bưởi, hương thơm của hoa bưởi cứ quấn quýt bên người.
Giang Hạo khịt khịt mũi, " Thơm quá. Đây là hoa gì thế? "
" Là hoa bưởi. "
" Ồh~ Mình biết quả bưởi! Nó to bằng cả quả bóng đá, vỏ ngoài màu xanh lá, bên trong là màu đỏ, tách thành từng múi giống như là quả quýt vậy. Mùi vị chua chua ngọt ngọt, có đúng không? "
Tô Trường An mỉm cười gật đầu, " Ừm. "
" Không ngờ quả bưởi to như vậy mà hoa lại bé tí tẹo. Có điều, thơm quá. "
Tô Trường An mỉm cười, giơ tay hái vài bông hoa nhỏ, đưa cho Giang Hạo, " Đem hoa này bỏ vào túi thơm nhỏ rồi treo trong tủ quần áo là quần áo sẽ thơm tho lắm đấy. "
Giang Hạo nhận lấy hoa, cười toe toét, " Oa~ Cảm ơn~ Về nhà mình sẽ bỏ vào luôn. "
Chợt, đằng xa vang lên tiếng gọi, " Tiểu Hạo! Tiểu Hạo, em đâu rồi? Giang Hạo! "
" Tiểu Hạo, em ở đâu? "
Đó là âm thanh của Giang Thụy và Tô Trường Ninh - anh trai của Giang Hạo và Tô Trường An.
" Ca! Em ở đây! " - Giang Hạo hô lên.
" Ca! Ở đây này! " - Tô Trường An cũng hô lên.
Tô Trường Ninh và Giang Thụy nghe thấy liền vội vàng chạy tới. Giang Thụy thấy Giang Hạo liền không hề nương tay mà nhéo cái tai sói của nó, miệng mắng sa sả, " Husky thối! Có bản lĩnh rồi có phải không? Kêu ngồi yên xem ti vi đi mà chạy đi đâu vậy hả? Muốn anh mày vỡ tim mà chết có đúng không? "
Giang Hạo đau đến kêu au áu, " Đau! Đau! Đau!!! "
Tô Trường An tiến lên ngăn cản, " Được rồi, Giang ca, Giang Hạo chỉ là đi vệ sinh rồi bị lạc đường thôi, anh đừng trách mắng cậu ấy nữa mà. "
Tô Trường Ninh cũng nói, " A Thụy, tìm được người là tốt rồi. Tiểu Hạo còn nhỏ, mắng vài câu như vậy là đủ rồi. "
" Hừ! Nể mặt A Ninh nên anh tha cho mày đấy nhá! " - Giang Thụy buông lỗ tai Giang Hạo ra, lại đá đít nó một cái.
Giang Hạo mếu máo chạy ra núp sau lưng Tô Trường An. Tô Trường An khẽ cười, che chắn cho nhóc.
Tô Trường Ninh mỉm cười hòa hoãn, " Được rồi, được rồi! Chuyện có bao lớn đâu cơ chứ! Vừa hay An An cũng ngủ dậy rồi, An An chơi với Tiểu Hạo đi nhé, để anh và anh Giang Thụy làm bài tập nhé? "
Tô Trường An gật đầu, " Được. "
" Đi thôi! " - Tô Trường Ninh nói rồi nắm tay Giang Thụy kéo đi.
Giang Thụy vừa đi vừa quay đầu trừng mắt với Giang Hạo. Giang Hạo cũng không vừa, thè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Thụy.
Hầy~ nếu không có anh em nhà họ Tô ở đây thì chắc là anh em nhà họ Giang này đã lao vào đúm nhau túi bụi rồi.
Giang Thụy và Tô Trường Ninh đi rồi, Tô Trường An cũng nắm tay Giang Hạo kéo đi, " Đi thôi, chúng ta đến sân sau chơi đi, bên đó có sân bóng. "
" Vậy chúng ta sẽ chơi cái gì vậy? " - Giang Hạo phấn khích hỏi.
" Cậu muốn chơi cái gì? "
" Đá bóng có được không? "
" Không muốn! "
" Vậy.... Bóng rổ? "
" Không có rổ. "
" Bóng bàn? "
" Cửa khóa rồi. "
" Cầu lông? "
" Không muốn? "
" Vậy.... Chơi điện tử nhé? "
" Đau mắt. "
" Shh, cái gì cũng không muốn! Vậy cậu muốn chơi cái gì? "
" Hưmm, đá cầu đi! " - Tô Trường An nhìn thấy cái cầu lông nằm trên kệ nhỏ gần tivi, liền lấy nó xuống.
Giang Hạo chẳng mấy quan tâm là chơi cái gì, chỉ cần được chơi với thỏ nhỏ là nhóc liền phấn khích ngay.
TG4 - C2:
🐇 Chương 2: Kịch bản.
Hai em nhỏ chơi ở ngoài sân, hai anh nhỏ ở trong nhà làm bài tập. Đến trưa lại cùng nhau ăn cơm và đến tận tối thì Giang Thụy và Giang Hạo mới về nhà.
Cha mẹ Tô cũng chẳng về nhà, Tô Trường Ninh và Tô Trường An sau khi cùng nhau ăn tối xong thì ai về phòng nấy. Ừm, gia đình hào môn chính là như vậy, trẻ con đều phải học được cách sống độc lập, dù là Tô Trường Ninh 10 tuổi hay Tô Trường An 4 tuổi thì cũng đều phải học được cách quen với việc cha mẹ thường xuyên không có ở nhà.
Tô Trường An trở về phòng riêng của mình, cửa vừa đóng, ánh mắt của nhóc liền lập tức thay đổi. Nét ngây thơ trong sáng hoàn toàn biến mất, đổi lại là một sự sắc bén không phù hợp với độ tuổi.
Được rồi, Tô Trường An không nên gọi là Tô Trường An nữa, mà là Huyền Trạch Uyên mới đúng.
Huyền Trạch Uyên vuốt vuốt tai thỏ của mình, kiếp này, hắn thức tỉnh rất sớm, bây giờ chỉ mới 4 tuổi. Có điều, thế giới này là khá thú vị đấy.
Bởi vì kiếp này, hắn thậm chí còn không được tính là pháo hôi, mà chỉ là một tệp đính kèm.
Lần lịch kiếp này, kịch bản là thuộc về một vị thần khác.
Thủy thần Quý Trường Lưu.
Mà đối phương hiện tại chính là anh trai hắn. Tô Trường Ninh.
Mà kịch bản của vị này thì ly kỳ dữ lắm. Hơn nữa, vì Quý Trường Lưu không phải là rồng, càng không phải xuất thân từ Cửu Huyền Tinh nên khí vận của y không lớn bằng Huyền Trạch Uyên, thế nên, kịch bản viết cho y tương đối là chi tiết.
Câu chuyện sẽ bắt đầu từ năm Tô Trường Ninh 12 tuổi. Lúc đó, Tô Trường Ninh dẫn em trai của mình ra ngoài chơi, nhưng vì lơ là mà để lạc mất em trai, khiến cho em trai bị kẻ gian bắt cóc. Còn em trai sau khi tìm về lại được thì đã là một cái xác không hồn. Cậu bé đã chết do bị đám bắt cóc hành hạ trong thời gian dài.
Tô Trường Ninh đau khổ và tự trách đến tột cùng. Đến mức tinh thần hoảng loạn, có dấu hiệu bất ổn về mặt tâm lý. Cha mẹ y dù đau khi mất đứa con út, nhưng khi thấy con cả như thế cũng không thể trách mắng gì, hơn nữa, bọn họ là lo lắng nhiều hơn là trách móc. Vậy nên, để an ủi Tô Trường Ninh, bọn họ đã nhận nuôi một đứa trẻ có vẻ ngoài giống với em trai đến 7 - 8 phần, tuổi tác cũng tương đương, và thậm chí là lấy cái tên Tô Trường An đặt cho đứa bé đó.
Vâng. Kịch bản thế thân đấy.
Và từ lúc có em trai giả, tinh thần của Tô Trường Ninh cũng dần ổn định hơn. Y tự lừa mình rằng, Tô Trường An vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh y. Tự lừa mình dối người. Nhưng, sự cưng chiều và thiên vị của y đối với " em trai " thì lại chẳng giả dối chút nào.
Mà bản tính của con người chính là sướng quá sẽ hóa rồ.
Tô Trường An giả bị chiều tới hư. Càng lớn càng lộ rõ tính nết xấu xa. Cậu ta ỷ có anh trai ở phía sau chống lưng nên thỏa sức làm càn. Thời thiếu niên đi học thì bắt nạt bạn bè, đàn áp bạn học ở tầng lớp thấp hơn. Lớn hơn một chút thì bắt đầu hút thuốc, uống rượu, thậm chí là chơi đờ iếm. Những buổi tiệc tùng xa hoa trụy lạc. Những buổi đua xe tranh giải bàn thờ. Thậm chí, cậu ta còn từng không ít lần tông chết người.
Còn Tô Trường Ninh thì sao?
Ừ, thì là câu nói đó: Em nó còn nhỏ, có biết gì đâu. Và sau đó thì vung tiền ra để dàn xếp tất cả, tẩy sạch mọi lỗi lầm của Tô Trường An giả.
Tô Trường Ninh không phải là một vai phản diện. Vì y không có trực tiếp làm điều ác. Nhưng y còn đáng sợ hơn cả vai phản diện. Bởi vì y là người đã đứng đằng sau để xử lý và che đậy cho những tội ác đấy.
Và hiển nhiên. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Thân là giấy mà cố đi che đậy lửa, kết cục chỉ có một, chính là sẽ bị lửa đốt thành tro bụi.
Kết cục của Tô Trường Ninh chính là bị Tô Trường An giả đó hạ thuốc, trở thành một con nghiện. Sau đó thì bị cảnh sát bắt và sống nốt phần đời còn lại trong tù. Tô Trường An giả thì ung dung hưởng thụ tất cả gia tài cùng thành quả lao động suốt nhiều năm của y, còn nuốt trọn cả tập đoàn Tô thị rồi cao chạy xa bay cùng tình nhân của cậu ta.
Được rồi, bây giờ Huyền Trạch Uyên chính là vào vai em trai đoản mệnh của Tô Trường Ninh đấy. Mà mấu chốt của toàn bộ kịch bản cũng chính là hắn. Nếu hắn không đi lạc, nếu hắn không chết, vậy thì tất cả mọi chuyện ở phía sau đều sẽ không xảy ra.
Nếu nói nhân sinh chính là một vở kịch, vậy thì Huyền Trạch Uyên chính là một diễn viên. Một diễn viên lão luyện. Kịch bản cẩu huyết đến đâu, nhân vật nát bét cỡ nào cũng đã từng diễn qua rồi. Chỉ là, hắn chưa từng cầm một kịch bản như thế này.
Một tệp đính kèm, nhưng lại là mấu chốt của cả câu chuyện. Vai diễn này, đúng là xưa nay chưa từng thấy. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Huyền Trạch Uyên thấy qua việc lịch kiếp theo kiểu đính kèm như thế này.
Thật sự là rất thú vị.
Chủ ý như thế này, rốt cuộc là ai nghĩ ra vậy nhỉ? Hơn nữa..... Tại sao lại làm như thế? Còn có, Quý Trường Lưu. Cái tên này, sao mà lại nghe quen thuộc đến như vậy.
Đây lại là một câu hỏi hóc búa chẳng có lời giải đáp.
Huyền Trạch Uyên miên man suy nghĩ một hồi, liền ngủ quên lúc nào không hay. Ừ thì cơ thể này của hắn vẫn còn là trẻ con, căn bản là không thức khuya nổi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play