Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ ĐN K Project ] Vòng Xoáy Thời Gian

Trước khi trời tối

Bầu trời hôm nay phủ một lớp sương mờ như kính mờ ai đó vừa thở lên. Màu xám trải dài, không đặc biệt buồn cũng chẳng hẳn vui, nhưng đủ để làm những tòa nhà cao tầng như nhòa vào nền trời.
Fuyuka Nao đứng tựa vào lan can tầng ba của trường, mắt lơ đãng dõi theo một con quạ đen lượn vòng phía xa.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Nhiều quạ quá...
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Hi vọng là hôm nay không có chuyện gì xấu xảy ra.
Vài tuần gần đây, cô bắt đầu nhận thấy những thứ không ổn trong nhịp sống của mình.
Đôi khi, đang đi trên phố đông người, cô lại thấy tất cả im bặt, như tiếng ồn bị ai đó rút phích cắm.
Đôi khi, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình không lớn, nhưng vang như vọng lại từ rất xa, lẫn trong gió.
Đôi khi, một cơn lạnh len vào sống lưng khiến trái tim cô đập lệch nhịp, mà chẳng rõ lý do.
Nao không kể với ai. Không phải vì cô sợ bị cho là hoang tưởng, mà vì… cô có cảm giác mình đã từng trải qua những khoảnh khắc này trước đây.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Chiều nay dì sẽ về sớm mình phải nấu thật ngon mới được.
Cô tự vỗ má mình chấn chỉnh lại tinh thần để vào lớp.
Vào lúc xế chiều, Nao rời trường sớm hơn mọi khi.
Trên đường về, mây vỡ ra, để lộ chút ánh vàng cuối ngày. Cô rẽ vào con hẻm quen thuộc, dự định mua bánh từ tiệm nhỏ ở góc đường cho tráng miệng của hai dì cháu.
Nhưng hẻm hôm nay… khác thường.
Không có tiếng xe từ con phố chính vọng lại, cũng không có tiếng bước chân nào khác ngoài tiếng của chính cô. Mọi thứ như bị phủ một lớp màng dày, khiến âm thanh trở nên nghẹn lại.
Nao bước chậm lại không đi tiếp nữa.
Những cửa sổ cũ kỹ bên tường đều đóng kín, rèm kéo xuống như thể chẳng còn ai sống ở đây.
Một cơn gió lạnh bất chợt quét qua, khiến làn da cô sởn gai ốc.
Ở giữa con hẻm, có thứ gì đó bất động. Không phải người, không phải vật, chỉ là một khoảng tối đặc quánh, đổ dài trên nền gạch loang lổ như bóng của một ai đó… nhưng khi Nao liếc lên, chẳng thấy ai.
Trái tim cô đập nhanh. Bước chân vô thức tăng tốc, cho đến khi ánh đèn vàng từ cửa tiệm bánh phía cuối hẻm lọt vào tầm mắt.
Chỉ khi cánh cửa kính khép lại sau lưng, cô mới nhận ra bàn tay mình vẫn đang run nhẹ.
Trái ngược với bên ngoài không gian bên trong ấm áp, mùi bơ và bánh mì nướng lan ra, như vòng tay an toàn mà cô vừa kịp chạy tới.
Nao ngẩng mặt ngước nhìn chủ tiệm bánh, cố nở nụ cười như thường.
Bà chủ tiệm bánh-Keiko
Bà chủ tiệm bánh-Keiko
Ôi, Nao-chan, hôm nay tan học sớm hả?
Bà chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên tốt tính thường hay tặng thêm bánh cho Nao mỗi lần cô đến mua bánh.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
V… vâng.
Nao gượng gạo đáp.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Cô cho cháu… hai cái bánh tart dâu như mọi khi ạ.
Bà chủ vừa quay đi vừa lẩm bẩm về mẻ bánh mới ra lò, còn Nao đứng đó, hít sâu để bình tĩnh lại.
Cô đưa mắt ra cửa kính… hẻm phía ngoài vẫn trống trơn, nhưng cảm giác như có thứ gì đó vẫn đang đứng ở đâu đó, ngoài tầm nhìn, chờ cô bước ra.
Tiếng “cạch” nhẹ vang lên khi bà chủ đặt túi bánh lên quầy. Nao cầm lấy, cảm ơn rồi rời tiệm.
Lúc bàn tay chạm vào tay nắm cửa, một luồng gió lạnh bất chợt tràn qua, kéo theo một tiếng thì thầm mong manh đến mức cô không chắc mình nghe thật hay tưởng tượng:
“Nao... trở về nhà...”
Cô thoáng khựng lại, ngoái nhìn nhưng chỉ thấy con hẻm vắng lặng và bà chủ vẫn bận rộn phía sau quầy.
Nao lắc đầu, tự nhủ chắc do mình nghĩ quá nhiều. Cô siết chặt túi bánh và rẽ sang con phố chính, đi thẳng một mạch về nhà, cố gắng không ngoái đầu lại lần nào.

Dì Miyuki và căn bếp ấm

Cửa căn nhà nhỏ mở ra, Nao khẽ hít một hơi mùi gỗ ẩm quen thuộc. Ngôi nhà hai tầng nằm nép mình trong một con phố yên tĩnh, ánh đèn vàng hắt ra từ phòng khách.
Cô cởi giày, thay dép trong nhà rồi bước thẳng vào phòng tắm, nước nóng tràn qua vai, cuốn đi cái lạnh từ khi rời trường.
Mắt Nao khẽ nhắm lại, để mặc tiếng nước chảy át đi những khoảng lặng bất an trong đầu.
Tắm xong, cô buộc tóc lên, mặc chiếc áo len rộng màu be và tạp dề. Tiếng dao thớt bắt đầu vang lên trong bếp.
Trên bàn, túi bánh sữa mua lúc chiều nằm cạnh bó hành tươi và miếng thịt lợn cô vừa lấy từ tủ lạnh.
Nao nấu ăn không phải vì bắt buộc mà vì cô thích cảm giác nấu những món ăn ngon cho mọi người nhất là cho gia đình, căn bếp là nơi khiến cô cảm thấy như gia đình vẫn ở bên.
Cha mẹ Nao mất trong vụ tai nạn khi cô mới 7 tuổi hay nói chính xác vụ tai nạn được gọi tên là đại thảm hoạ hố Kagutsu, thành phố lớn nơi 700.000 người đã mất mạng.
Người dì ruột của cô, Fuyuka Miyuki, là em gái của mẹ.
Sau khi biết được tin dữ dì Miyuki ngay lập tức đón Nao về sống cùng và đổi họ của cô thành họ mẹ để tiện làm giấy tờ nhận nuôi, nhưng dì vẫn tôn trọng Nao nên cái tên “Hashima Nao” của cô tùy thời vẫn có thể đổi lại nếu muốn.
Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn cho dì và cô, cả hai đều đánh mất những người quan trọng nhất trong cuộc đời.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Nay mình sẽ làm món yêu thích cho dì, hẳn là dì sẽ vui lắm.
Cô mỉm cười khi nhớ tới tin nhắn hồi trưa:
"Nao-chan, tối nay dì sẽ về sớm, dì muốn ăn món con nấu."
Mùi cà ri tỏa khắp gian bếp, hơi nóng khiến kính cửa sổ mờ đục. Nao cúi xuống kiểm tra nồi, tay khẽ đảo muỗng.
Bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ. Không tiếng bước chân hàng xóm, không tiếng xe lăn qua con phố hẹp như mọi ngày. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường đều đặn tích… tắc…
Cô đưa mắt liếc ra cửa sổ. Lớp hơi nước mờ phủ lên khiến cảnh vật ngoài kia như một bức tranh loang lổ.
Nhưng ngay giữa khoảng mờ đó… Nao tưởng mình thấy một bóng đen nhỏ mờ lướt qua.
Nao nuốt khan, tự nhủ mình chỉ hoa mắt. Cô quay lại bếp, tiếp tục nêm nếm.
Thế nhưng cảm giác ấy không biến mất như thể có ánh mắt vô hình nào đó đang dõi theo từng cử động của cô, chờ cô sơ hở.
Tiếng tích tắc của đồng hồ bỗng trở nên rõ đến mức chói tai. Mỗi lần kim giây nhảy một nhịp, Nao lại thấy lòng mình co thắt thêm một chút.
Khi kim phút chỉ vào con số 12, đồng hồ điểm đúng 7 giờ…
Tiếng mở cổng vang lên.
Nao gần như ngay lập tức ngẩng đầu, tim đập nhanh. Cô đặt muỗng xuống, bước ra cửa.
Cánh cửa chính bật mở, Fuyuka Miyuki xuất hiện, gió đêm lùa vào mang theo mùi hương quen thuộc của gỗ sách và chút lạnh từ ngoài phố.
Dì tháo khăn quàng, mỉm cười với cô cháu gái.
Fuyuka Miyuki
Fuyuka Miyuki
Dì về rồi đây. Mùi cà ri thơm quá, Nao-chan.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Mừng dì về!
Nao nhận lấy túi trái cây Miyuki mua rồi mang vào bếp.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Dì mau đi tắm đi, tắm xong là con sẽ dọn lên.
Fuyuka Miyuki
Fuyuka Miyuki
Ok, dì cũng đói lắm rồi.
Nao đứng lên, nhìn dì đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy lách tách vang lên trong không gian yên ắng. Cô quay lại bếp, chuẩn bị dọn cơm lên bàn.
Miyuki tắm xong, bước ra khỏi phòng với mái tóc vẫn còn ướt nhẹ, khoác chiếc áo khoác mỏng trên người và mỉm cười khi thấy bàn ăn đã được dọn đầy đủ, mùi cà ri ấm áp lan tỏa khắp phòng.
Fuyuka Miyuki
Fuyuka Miyuki
Nao-chan, cà ri của con vẫn là tuyệt nhất!
Miyuki nói, ngồi xuống ghế và bắt đầu gắp thức ăn vừa ăn vừa khen.
Nao mỉm cười nhỏ, ngồi đối diện dì, lặng lẽ xúc một thìa cà ri.
Fuyuka Miyuki
Fuyuka Miyuki
Dạo này học hành thế nào rồi? Có mệt mỏi không? Sức khỏe ổn chứ?
Miyuki gắp một miếng rau, dịu dàng hỏi.
Nao khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng chút lưỡng lự.
Miyuki nhìn sâu vào mắt cháu gái, trực giác mách Miyuki bảo có điều gì đó không ổn.
Miyuki dừng đũa, nắm lấy tay Nao.
Fuyuka Miyuki
Fuyuka Miyuki
Nếu có chuyện gì, cháu cứ nói với dì nhé. Dì luôn ở đây mà.
Nao cảm thấy lòng nhẹ đi một chút, nhưng bên trong vẫn còn ngổn ngang những điều chưa thể nói ra.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Vâng ạ, chắc do sắp tới kì thi nên cháu hơi mệt thôi ạ.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Không có gì to tát đâu dì Miyuki.
Nao cảm nhận được sự an ủi dịu dàng từ cái chạm ấy, cô cũng đặt bàn tay còn lại lên tay dì.

Ánh nhìn thầm lặng

Sau khi dọn dẹp bữa tối, Nao tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường.
Căn phòng chìm trong ánh đèn ngủ vàng nhạt, tiếng gió đêm khe khẽ lùa qua khe cửa sổ.
Bất chợt, một bóng xanh đậu xuống khung cửa. Đôi mắt tròn của chú vẹt có lông màu xanh lá chăm chú nhìn vào trong, im lặng đến mức khiến không gian như đông cứng lại.
Nao tròn mắt lên, ngạc nhiên.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Vẹt sao?
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Của ai thế nhỉ? Chắc là thú nuôi đi lạc...
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ, nhưng con vẹt chỉ khẽ nghiêng đầu, không hề bay đi, như thể đang quan sát từng cử chỉ của cô.
Nao chẳng hề biết rằng, đôi mắt ấy đang mang về từng hình ảnh… cho một kẻ ở rất xa.
Nao mở khẽ khung kính của sổ, nhìn chú vẹt không có ý định bay đi mà rầu rĩ.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Vẹt nhỏ không định bay về với chủ của mình sao? Chủ sẽ lo lắm đó vẹt nhỏ.
Nao chần chừ một chút rồi khẽ đưa tay chạm vào lớp lông mượt. Con vẹt không né tránh, thậm chí còn cúi đầu để bàn tay cô vuốt nhẹ.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
!!
Đáng yêu quá! Muốn nuôi!
Suy nghĩ vừa toát ra thì cũng bị dội cho một gáo nước lạnh.
Nhóc này có chủ! Nao ơi không được manh động!
Dù thấy đáng yêu, cô vẫn biết đây chỉ là thú nuôi của ai đó đi lạc.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Chị không chăm vẹt nhỏ được đâu, đừng đậu ở đây nữa.
Fuyuka Nao
Fuyuka Nao
Mau bay về nhà đi.
Nao rụt tay lại, nhẹ nhàng khép cửa sổ, để mặc chú vẹt ở bên ngoài.
Cánh cửa khít lại, cắt đứt tầm nhìn… nhưng ở phía bên kia lớp kính, đôi mắt ấy vẫn dõi theo cô thêm một lúc lâu, như đang ghi nhớ từng cử động nhỏ.
Sau đó nó bật đôi cánh rồi vươn ra, lướt qua khoảng trời tối. Trong im lặng, từng nhịp đập cánh hòa vào bóng đêm, rời xa khỏi căn nhà.
Trong một căn phòng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình hologram lơ lửng giữa không trung. Tokosaka đáp xuống bậu cửa, gõ nhẹ mỏ vào khung kính.
Bên trong, Nagare ngồi trong chiếc ghế nghiêng đặc biệt, phần lưng gần như dán vào những dây cáp sáng xanh nhạt đang nhẹ rung, truyền năng lượng thay thế cho trái tim đã mất.
Đôi mắt anh khép hờ, một tay đặt hờ trên thành ghế, tay còn lại chạm vào bảng điều khiển hologram trước mặt.
Sukuna mở cửa sổ cho Tokosaka chui vào, nó cất tiếng kêu ngắn, ngoan ngoãn đáp xuống bệ ghế bên cạnh.
Còn dữ liệu chiếu lại trên màn hình từ đôi mắt chú vẹt vẫn là hình ảnh về gương mặt cô gái tóc nâu đen ở khung cửa sổ, ánh mắt tò mò nhưng xa lạ nhìn chú vẹt.
Nagare lặng im nhìn. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong đôi mắt xanh sâu thẳm, nhưng biểu cảm không đổi.
Hisui Nagare
Hisui Nagare
Vẫn chưa phải lúc.
Giọng hắn nhẹ đến mức như chỉ nói với chính mình.
Gojo Sukuna
Gojo Sukuna
Vậy là chỉ có chúng ta thôi nhỉ?
Sukuna nói một câu không đầu không đuôi, cậu ngồi trên ghế, mắt vẫn nhìn vào màn hình một cách nghiêm túc.
Yukari đứng tựa vào tường từ nãy, liếc thoáng qua màn hình cười nhạt.
Mishakuji Yukari
Mishakuji Yukari
Chưa chắc.
Sukuna không phản bác, im lặng, để âm thanh của hệ thống máy móc và nhịp thở chậm rãi hòa vào màn đêm.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play