[Văn×Hàm]Hơn Cả Tính Mạng!
Chương 1
Dương Bác Văn ở vị trí đối diện, súng ngắm khóa chặt mục tiêu. Trong tầm nhìn của anh, bóng dáng em đứng sát tường, kiên định nhưng đôi vai khẽ run dưới làn mưa.
Dương Bác Văn
Bình Tĩnh. Đợi tín hiệu từ anh//nói qua tai nghe//
Dương Bác Văn ở vị trí đối diện, súng ngắm khóa chặt mục tiêu. Trong tầm nhìn của anh, bóng dáng em đứng sát tường, kiên định nhưng đôi vai khẽ run dưới làn mưa.
Dương Bác Văn
Có lạnh không?//Bất ngờ hỏi//
Tả Kỳ Hàm
Anh đang làm nhiệm vụ hay là đang tán chuyện đấy//Nhíu mày//
Dương Bác Văn
"Em vẫn ngang ngược nhỉ"
Tín hiệu đến. Hai người gần như di chuyển cùng lúc, phối hợp trơn tru đến mức không cần ra hiệu. Chỉ vài giây, mục tiêu đã gục xuống, máu hòa vào nước mưa.
Hàm vừa thu súng thì nhận ra Văn đã đứng trước mặt từ khi nào. Mưa ướt đẫm mái tóc đen, chảy theo gò má anh xuống cằm.
Dương Bác Văn
Lần sau anh đếm đến 3 mới được hành động//Giọng trầm//
Tả Kỳ Hàm
Anh lo cho em hả?//nhìn thẳng vào mắt anh//
Dương Bác Văn
Anh không muốn một viên đạn nào chạm vào em. Dù là vô tình hay cố ý//cúi đầu//
Sau đó Dương Bác Văn chạy đi giữa màn mưa đêm tối để Hàm ở lại nhìn anh
???
Alo//nói qua tai nghe//
Tả Kỳ Hàm
Được tôi về liền
Phòng họp tối om, chỉ có ánh đèn bàn vàng vọt chiếu xuống mặt bàn gỗ. Ông chủ ngồi phía trên, ngón tay gõ nhịp đều đặn.
???
Nhiêm vụ lần này hơi khó cho cậu thật//lôi hồ sơ từ ngăn bàn ra//
Tả Kỳ Hàm
T..tôi không làm đổi người khác
???
Mày vừa nói gì?//nhướn mày//
Chương 2
Tả Kỳ Hàm
Tôi nói tôi không làm! Anh ấy… không phải mục tiêu của tôi. Tôi nợ anh ấy mạng sống này, ông hiểu không?//siết chặt nắm đấm//
???
1 là Dương Bác Văn chết 2 là mày chết//ghé sát tai Hàm//
Tả Kỳ Hàm
//bấu chặt tay//
Dương Bác Văn
Xong việc rồi hả?
Dương Bác Văn
Sao mắt em đỏ vậy?//Nhìn vào mắt em//
Dương Bác Văn
Bớt làm việc đi 1 chút, còn anh ở đây mà//cười khẽ//
Dương Bác Văn
Thôi em về đi anh còn chút chuyện
Văn không nói thêm, chỉ nắm nhẹ vai cậu rồi bước đi. Tiếng bước chân anh xa dần, để lại Hàm đứng im trong hành lang, bóng mình đổ dài và run rẩy dưới ánh đèn.
Cậu đứng lặng thêm vài giây, lòng dấy lên cảm giác bất an khó tả. Mỗi khi nhìn thấy Văn, cậu lại cảm thấy thứ tình cảm này đã vượt xa giới hạn của hai chữ “đồng đội” hay “anh em” mà họ vẫn tự gắn cho nhau. Nhưng Hàm biết, trong thế giới đầy máu và súng đạn này, bất kỳ ai yếu lòng đều sẽ bị nghiền nát.
Tả Kỳ Hàm
A...nh ơi//tiếng thì thầm nghẹn lại//
Tả Kỳ Hàm
em phải làm gì đây?//khóc//
Tả Kỳ Hàm
Tại sao… người ông muốn giết hi...c lại là anh chứ?
Tả Kỳ Hàm
Em hic thật sự không thể h....ức làm vậy được. Anh là người đã cứu em, cho em lý do để sống đến hôm nay//Tựa lưng vào tường//
Tả Kỳ Hàm
Nhưng nếu em từ chối em sẽ chết.Mà nếu em đồng ý người chết sẽ là anh. Em phải làm sao đây, hả anh?//Tiếng nấc phát ra//
Tả Kỳ Hàm
Ước gì h..ức anh không tốt với em như vậy hic ước gì em có thể hận anh.Thì có lẽ em sẽ dễ dàng ra tay hơn//khóc ướt đẫm 1 bàn tay//
Tả Kỳ Hàm
Nhưng em không làm được đâu cho dù phải chết em cũng không bao giờ làm được//Cậu cười khẽ, nhưng tiếng cười đầy đắng chát, nhanh chóng biến thành một tiếng nấc dài//
Chương 3
Cửa phòng vừa khép lại, Hàm như mất hết sức, trượt dọc theo cánh cửa đến khi ngồi bệt xuống nền. Bóng tối ôm trọn lấy cậu, chỉ còn ánh sáng mờ hắt qua khe cửa, le lói như hơi thở cuối cùng của niềm hy vọng
Ngoài kia, tiếng bước chân của Văn vang lên, rồi dừng lại ở phòng khách. Anh vẫn còn thức, có lẽ đang uống tách trà trước khi ngủ. Mỗi âm thanh ấy lại khiến ngực Hàm đau nhói hơn.
Tả Kỳ Hàm
A...nh à//Giọng run khẽ//
Tả Kỳ Hàm
Người ta bảo sống trong bóng tối thì sẽ quen với bóng tối. Nhưng em chưa bao giờ thấy bóng tối đáng sợ như lúc này vì ở trong đó em có thể mất anh bất cứ lúc nào.
Tả Kỳ Hàm
Người ta muốn em giết anh hức.Một là anh chết hic hai là em chết h..hức Nhưng anh biết không em chẳng hề do dự khi chọn. Chỉ là em sợ sợ rằng khi em ngã xuống sẽ không ai ở đây bảo vệ anh nữa.
Tả Kỳ Hàm
Nếu nếu em biến mất anh sẽ sống tốt chứ? Anh sẽ vẫn uống trà, vẫn cười như hôm nay và quên em đi phải không?//Giọng cậu nghẹn lại//
Hàm ngồi đó rất lâu, để mặc cho nước mắt ướt đẫm tay áo. Chỉ khi nghe tiếng ly sứ đặt nhẹ xuống bàn và bước chân Văn rời xa, cậu mới gượng đứng dậy, lau sạch gương mặt, ép mình trở lại với vẻ bình thường.
Tả Kỳ Hàm
//mở cửa bước ra//
Tả Kỳ Hàm
Anh… để em pha cho anh tách trà nóng nhé.//cố gặng cười//
Dương Bác Văn
Ok//Nhìn cậu cười khẽ//
Đêm đã khuya. Đồng hồ treo tường chỉ hơn 2 giờ sáng
Tả Kỳ Hàm
"Nếu có ngày em biến mất, anh sẽ sống tiếp chứ? Hay anh sẽ hận em?"
Hàm mím môi, nước mắt lặng lẽ trào ra, rơi xuống gối.
Tả Kỳ Hàm
"Em không sợ chết nhưng em sợ anh sẽ đau. Sợ anh sẽ nghĩ rằng em phản bội."
Tả Kỳ Hàm
"Nếu có thể em muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ cần anh ở đây, an toàn, không ai chạm được tới"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play