Lam Tĩnh Phong. Một người con trai đẹp trai, sở hữu đầy đủ tài năng và kể cả tài sản khổng lồ.
Cậu ta là nam chính trong cuốn truyện ngôn tình học đường, như bao nam chính khác. Cậu ta được theo đuổi bởi nhiều người vì mức độ đẹp trai và lạnh lùng của cậu ta.
Và đó không phải là tôi.
Tôi là nhân vật đang ngồi ở đằng sau đây này!
Nhìn thấy nhiều đứa con gái vay quanh Lam Tĩnh Phong. Tôi bỗng nhiên thấy ghen tị vãi.
Tại sao!! Tại sao cậu ta có thể có được nhiều gái theo đuổi như vậy!?
Nó không công bằng!!
Khi đang ngồi trách móc, tiếng chuông tan học vang lên. Thấy thế tôi liền thu dọn đồ đạc và đi về nhà của mình.
Tôi tên là Trần Dạ Vũ. Một thanh niên của thế kỷ 21. Là một thanh niên có công ăn việc làm, và bị xuyên không vô cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường này.
Chuyện là dạo gần đây, tôi có đọc một bộ tiểu thuyết về thanh xuân vườn trường vì tôi khá chán, tên cuốn truyện đó tôi quên rồi. Nhưng nó liên quan đến tình yêu, và mọi cái não tàn, vả mặt.
Nam chính lạnh lùng, kiêu ngạo, và dàn harem đông như quân nguyên của cậu ta.
Và thay vì xuyên vô nam chính trở thành nhân vật chính trong cậu truyện này. Thì tôi!! Lại xuyên vô một tên phế vật, chỉ biết ghen tị với nam chính, và làm mọi cách đối đầu với nam chính.
Tôi là một nhân vật kiểu phản diện à? Cũng có thể coi là vậy, ờ mà chắc không phải đâu.
Dù sao thì cậu ta thích một bạn nữ trong lớp, ý là nguyên chủ của tôi. Thì bạn nữ lại không thích cậu ta, lại chạy đi thích nam chính.
Và ừ. Như mọi điều, nguyên chủ của tôi lại đối đầu với nam chính. Bị đám nhà giàu lợi dụng, để mà phá đám nam chính và trở thành công cụ, làm đá lót chân để nữ chính và nam chính đến với nhau.
Ý là tại sao nhỉ? Nguyên chủ của tôi có ngu không nhỉ. Nếu hỏi tôi thì chắc chắn là rất ngu rồi!!!
Bị lợi dụng, và đến bản thân mình còn kệ nó đi thì mẹ nó, ngu nhất trên đời.
Dù sao thì kệ mẹ tụi mày. Bố mày chỉ một nhân vật phụ thôi, chắc có lẽ tôi có thể tốt nghiệp và đến một trường đại học tốt.
Tránh xa đám rắc rối này ra là được.
Dù sao mệt thấy bà đi được. Tưởng thoát được trường học rồi, giờ phải đi học tiếp.
Tôi bước đi về phía căn hộ cho thuê của mình. Chỉ đơn giản là một căn phòng giá rẻ, nhỏ gọn.
Căn hộ của nguyên chủ ở trước khi tôi xuyên vô, nằm trong một con phố dơ và bẩn. Phải nói là rất dơ và nhỏ nữa, giống khu ổ chuột ấy.
Về tới cửa phòng, tôi mở cửa và đi vô.
Tôi không thể nào không thốt ra.
"Bé vãi cả đậu xanh rau má!!"
Trước khi xuyên không vô, ít nhất tôi còn sống tốt hơn.
"Mẹ nó. Nhà thì nghèo, mà cứ thích đi solo với nhân vật chính. Bị ngu não à"
Tôi bực bội ném cái túi lên chiếc giường đủ cho một người nằm.
Và nhìn xung quanh. Căn hộ, không không, nói là căn phòng thì hợp lý hơn.
Nó chỉ dài một căn phòng bình thường, nó thậm chí còn không có nhà vệ sinh. Và khu bếp nó ngay sát giường.
Ngay sát!!! Ngay sát đó!!!
Tôi ngồi trên giường thở dài. Tôi đồng ý là nguyên chủ nghèo, nhưng!!
Anh ta lại lấy tiền mà ba mẹ cho người mình yêu, còn mình thì sống trong khu như ổ chó này.
"Hah!!!!"
Thở ra một hơi dài. Thôi, được rồi.
Giờ than, nó chả có ích gì. Bây giờ nghĩ cách sống đến khi nào ba mẹ nguyên chủ đưa tiền, hoặc tìm việc nào đó mà làm.
Chứ giờ, cứ phải ăn mỳ tôm là kiểu gì cũng vô viện nằm à.
Bỗng nhiên, điện thoại đột ngột rung lên.
Tôi mở máy lên, và thấy một dòng tin nhắn.
Đó là tin nhắn từ Vũ Yên Nhi. Người mà nguyên chủ thầm thích.
Tò mò, tôi mở điện thoại xem cô ta định nhắn gì.
Tôi khẽ mỉm cười, nhắn lại một câu. <Ừm> Sau đó không đợi cô ta rep lại. Tôi lập tức chặn cô ta, và xóa kết bạn. Phiền vãi. Giờ thì tôi cần suy nghĩ xem nên kiếm tiền thế nào. Chơi chứng khoán? Không, quá liều lĩnh. Đi làm việc ở công ty công nghệ cao? Không, hiện giờ tôi chưa có bằng, nếu ai hỏi tại sao tôi lại có kiến thức này thì khó mà trả lời. Chơi đánh b—Không không, điều này còn tệ hơn. Nếu mà nói, chỉ có làm ở quán nước, hoặc mấy quán cà phê, và quán đồ ăn nhanh là tôi có thể xin vô làm. "Thôi thì, ít nhất nó có tiền. Chắc vậy?" Khi tôi đang suy nghĩ, một bảng giống trò chơi điện tử hiện ra trước mắt tôi. [Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống đến giúp đỡ ngài đây!] Tuyệt con mẹ nó vời!!!!! Cuối cùng, cuối cùng cũng đến rồi!!! Hệ thống của tôi ơi!! "Mau mau, nói cho ta tác dụng của ngươi mau!!" Tôi gấp ngáp hỏi hệ thống. Một nhân vật chibi hiện lên trên màn hình, nở một nụ cười tự mãn rồi nói. [Tôi sẽ giúp ngài lên đỉnh cuộc sống, lên đỉnh của xã hội và cuộc đời. Tôi sẽ giúp đỡ ngài lên đến đó] "Ừ ừ, mau nói cho ta biết công dụng của ngươi" Tôi phấn khích đáp. [Tôi là hệ thống công lược nam chính] "...." Sự im lặng rơi vào ngay sau đó, chỉ là một sự Tĩnh lặng bao trùm lấy nơi này. [Yên tâm ký chủ. Chỉ cần ngài hoàn toàn tất cả những nhiệm vụ sau này, như nắm tay, ôm, hôn. Những chuyện nhỏ nhất như kể cả bắt chuyện, và bắt tay. Thậm chí là những chuyện cao hơn như đưa nhau vô phòng chẳng hạn. Đều có thể nhận phần thưởng] "Khoan...." [Vâng, ký chủ?] "Ngươi nói gì?" [Ta nói làm nhiệm vụ sẽ được—] "Câu trước nữa..." [Hệ thống công lược nam chính? Sao vậy?] "...." [Ký chủ?] "Ngươi có bị điên, không!!!!" Tôi cầm lấy bảng hệ thống trước mặt. Lắc lắc. "Ta là con trai!!!! Con trai đó!!! Là trai thẳng đàng hoàng!!! Nam nhi đích thực!! Vậy mà ngươi bắt ta đi công lược nam chính!!!!" [K-ký chủ. N-Ngài bình tĩnh m-một chút] "Bình tĩnh?? Ngươi nói ta nên bình tĩnh thế nào?!? Trong khi ta nghĩ cuộc đời ta sắp lên hương!? Thì ngươi!!! lại dập tắt hy vọng của ta!?" [N-nói chung. Ngài c-cứ bình tĩnh, c-cái đã. T-tôi, sẽ t-tìm cách khắc phục cho n-ngài] Sau một hồi, tôi cuối cùng cũng buông tay và thả hệ thống ra. Hình chibi vòng một vòng như đang choáng mặt rồi ngã xuống. [đ-để tôi k-kiểm tra lại cho n-ngài] Sau đó, hình chibi biến mất và đổi lại là hình ba chấm như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi ôm đầu, thấy bắt đầu đau đau rồi đó. Khoảng 15 phút sau. Cuối cùng hệ thống cũng quay lại. [Tôi đã quay trở lại rồi. Lần này tôi mang theo một bất ngờ cho ngài!!] "Là gì?" Tôi hậm hực nói. [Đó là thuộc đổi giới tính!! ] "????" Tôi lại càng hoang mang hơn. Ý cậu là cho tôi đổi giới tính đi cua nam chính à????? Tôi bắt đầu siết chặt nắm tay, chuẩn bị đấm cái hệ thống này cái. [K-khoan khoan ký chủ. Ý của tôi đây là hỏi thử cậu có thể đổi giới tính của nam chính không] "??????????" Lần này tôi lại hoang mang lần nữa. "Ý ngươi là sao? Thay đổi giới tính của nam chính?" [Ýe. Ngài chỉ cần thay đổi giới tính của nam chính, là không còn vấn đề gì rồi] "..." Lại một trận im lặng trong không gian. "Ngươi...." [Hả?] Hình chibi nghiêng đầu một cách dễ thương. "Ngươi có biết!!! Nam chính là ai không!!! Và gia đình cậu ta là ai không!!!" Tôi lại tức giận nắm lấy hình hệ thống mà lắc. [K-ký c-chủ] "Cậu ta là Lam Tĩnh Phong. Nam chính trong thế giới này!!! Gia đình cậu ta là người nắm giữ hai giới hắc Bạch!!! Ngươi có biết rằng những ai đối đầu với nam chính đều bị xử theo cách riêng không. Hả!!!!" [K-ký chủ. B-bình tĩnh đã] "Ta bình tĩnh con khỉ ngươi!!! Ta không phải nhân vật chính. Ta chỉ là một nhân vật tầm thường!!!" Tại sao!!! Tại sao chứ!!! Tại sao lại là hệ thống này!!!! Tôi tưởng sẽ lên như diều gặp gió. Ai ngờ tôi sắp bị chôn trong câu truyện này rồi!! [K-ký chủ bình tĩnh. T-thuốc có tác dụng khiến người bị dính có tình cảm với người sở hữu thuốc] "Đó không phải là vấn đề!!! Gia đình cậu ta, thể hiện thế nào khi cậu ta biến thành nữ? Bạn bè? Rồi mấy cô harem kia?" [Ờ. Ờ thì...] "Còn cái nữa. Những người theo đuổi cậu ta đều là thiên kiêm tiểu thư, gia đình giàu có. Thế thì, làm cách nào để tôi thoát khỏi mấy người phụ nữ đó!!!" [Ờ thì...] Đầu tôi bắt đầu đau rồi. "Tại sao? Tại sao tôi lại có cái hệ thống này..." [.....] Lần này hệ thống im lặng, không nói gì hết cũng như không phản bác lại. "Này" [Hả ký chủ?] "Nếu ta không cho cậu ta uống thuốc thì vẫn không sao mà phải không?" [Ừ thì nó không sao. Nhưng vấn đề bây giờ là nhiệm vụ.....] "Ý ta không phải cái đó!!! Không đời nào ta làm nhiệm vụ, hiểu chưa!!" Tôi thà cố gắng kiếm tiền cực khổ, bỏ mồ hôi công sức ra mà làm. Chứ không có chuyện mà tôi lại làm điều này, không bao giờ!! Ta hứa đó!!!! ———— "...." Tại sao tôi lại ở chỗ này chứ. Tôi nhìn quanh, thì thấy mình đang ngồi ở trong một phòng karaoke, ở xung quanh đèn nhấp nháy khắp nói, nhưng nó lại yên tĩnh hơn các quán karaoke bình thường. Nó không có nhạc, không có các gái xinh nhảy múa, và ở đây chỉ có bia và một vị sát thần đang ngồi trước mặt tôi Chỗ này chả có ai ngoài tôi và nam chính đang ngồi phía đối diện tôi. Ánh mắt anh ta lạnh lùng, và đầy sát khí nhìn tôi. "N-này. Anh bạn o-ổn chứ?" "Nói gì nói mau lên" Tôi đang run như cầy sấy đối mặt với nam chính. Tại sao tôi lại bị cuốn vô chuyện này chứ. Đậu xanh rau má nó chứ!!! Hãy nghĩ thử xem, tại sao tôi lại nhận thứ này. Nghĩ đi Dạ Vũ, nghĩ đi. Hãy lấy hai mươi năm kinh nghiệm của mày để nghĩ đi. Nghĩ kỹ vô. "U-ừm. Ý tôi là tôi bị ép buộc, cậu có tin không?" "...." Cậu ta im lặng, nhìn thẳng vào tôi và đầy sát khí trong con mắt đó. Khiến tôi như một con chó nhỏ ngồi run. Tại sao!! Tại sao!! Tại sao tôi lại trong tình huống này!!!!
Bình tĩnh bình tĩnh. Nhớ, nhớ lại coi tại sao tôi lại bị cuốn vô cái này. Nhớ!!!
————
Khi tôi ra ngoài mua đồ ăn, đó là vào buổi tối, lúc bảy tám giờ tối, thì tôi dùng chút tiền ít ỏi còn lại để mua đồ ăn.
Thì trên đường đi tôi gặp đám người quen của nguyên chủ, thế là tôi bị bọn họ kéo lại.
Bọn họ là đám đại thiếu gia hay gì đó đó, bọn họ kéo tôi lại sau đó kêu là.
"Này, mày muốn ở bên crush của mày không?"
"Tôi không—" Tôi chưa kịp trả lời thì đã bị cắt ngang.
"Tao hiểu, tao hiểu mà do thằng Lam Tĩnh Phong nên mày mới không đến được với crush của mày. Bọn tao hiểu"
"Không, không có sự—" Tôi lại bị cắt ngang bởi một trong đám bọn chúng.
"Chúng tao hiểu, dù sao cũng là bạn bè bao nhiêu lâu rồi"
"...." Tôi xém tý thì chửi thề.
Có đám bạn nào bắt nạn bạn bè mình không? Có đám bạn nào lợi dụng bạn bè mình không? Có đám bạn bè nào đổ lỗi cho bạn bè mình không? Có cái con...
Nhưng tôi lại không dám nói, sợ rằng bọn nó sẽ hội đồng tôi mất. Nên tôi chỉ im lặng mà không làm gì cả.
"Bây giờ mày chỉ cần làm cho tao một việc, đó là dụ thằng kia tới đây, ngay quán karaoke này, và ở trong phòng này, hiểu chưa?"
Sau đó thằng này nó đưa cho tôi một mảnh giấy, trên đó địa chỉ, và số phòng trên quán đó luôn, có cả tên luôn này. Nhưng.
"Ai trả tiền?" Tôi lên tiếng hỏi đám này.
"Đương nhiên là tụi tao rồi, ai lại cho bạn tốt của mình trả, đúng không?" Bọn nó cười gian sảo vãi ò.
Khá chắc 100% tụi nó sẽ không trả.
"Tao có quyền từ chối không?" Tôi lên tiếng hỏi.
Tụi nó nhìn nhau cái rồi cười, sau đó đặt tay lên vai tôi rồi nói.
"Đương nhiên là không..."
"Chết mẹ rồi....."
————
Đó là lý do tại sao tôi lại ở đây, Ý là tôi là bọn nó có cả tám thằng ở đấy đấy. Tôi đánh lại sao nổi.
Nếu đánh nhau thì người thiệt sẽ là tôi, và tụi nó rất giàu. Kiểu gì cũng sẽ bị phạt một số tiền rồi rời đi, và tôi sẽ là thằng lãnh hậu quả.
Cân nhắc cái lợi và hại. Thì hai cái đều hại như nhau, một bên là đám con gia đình quyền quý, còn một bên là nam chính, cũng là gia đình quyền quý nốt.
Tôi không thể đắc tội hai bên được, cũng không thể từ chối được.
Thế là dưới sự tự nguyện trên tinh thần ép buộc. Tôi liền nhắn cho nam chính. Kiểu như này nè. Đến đây và bla bla tôi không nhớ.
Nhưng tôi khá chắc rằng cuối câu tôi bồi thêm câu bạn sợ à. Thế là tôi thấy nam chính Offline và năm phút sau cậu ta liền tới đây.
Nó tới nhanh một cách khủng khiếp.
Thế là bùm. Tôi ở đây, ngồi trước mặt nam chính. Sợ hãi.
"Có gì mau nói nhanh, tôi không có thời gian đâu..."
Sắc mặt nam chính âm trầm, đấy đôi mắt đen đấy, cảm giác như sắp giết người đến nơi vậy.
"Ừm. C-có người kêu cậu đến đây..."
"Chẳng phải là mày sao?" Nam chính sắc mặt lạnh nhạt đáp.
"Có đâu, có đâu" Tôi lập tức phủ quyết. Này nhá, tôi bị ép buộc, chứ đâu phải là mong muốn vị sát thần này đến đây đâu.
"Vậy tại sao cuối câu lại nói bạn sợ à?"
"C-cái đó" Tôi không cãi được gì hết. Yep, Ý tôi là tại sao tôi lại bồi thêm câu đó vô vậy? Chắc vì tôi ghen tị vì cậu ta có dàn harem đỉnh của chóp.
Lúc này hệ thống hiện ra.
[Ký chủ, ký chủ. Thời gian và địa điểm hợp lý để biến nam chính thành nữ đó. Mau! Mau!]
'Mọe mày im coi. Tao đã nói là không biến nam chính là nữ rồi mà'
Hệ thống như bỏ mặc lời nói của tôi, lập tức kêu lên.
[Ký chủ, ký chủ. Tôi đã bỏ thuốc vào túi của ngài, xin hãy sử dụng khôn ngoan. À nói trước, ký chủ ngài không cần cho nam chính uống. Chỉ cần ném nó, và bùm, nó dính lên nam chính. Và nam chính sẽ thành nữ chính! Haha. Tôi đi đây, cố lên]
'Hệ thống!!! Alo!! Hệ thống!!'
Sau đó túi tôi bị cộm lên như có vật gì nằm trong túi của mình, sờ sờ thì nó giống như cái đồ gì đó nho nhỏ.
Từ từ. Hệ thống nói nếu nó vỡ và dính lên người nam chính thì sẽ bị biến thành nữ. Tức lên....
Quá nguy hiểm!!! Quá nguy hiểm!!! Mặc kệ nam chính có ngồi đây không. Tôi lập tức thò tay vô túi và lấy nó ra.
Tôi éo muốn bị biến thành nữ đâu!!! Cái đồ tôi lấy ra, nó giống như đồ chứa bằng thủy tinh, nhưng nó khá là nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi. Bên trong còn chứa nước màu hồng nữa cơ.
Tôi nhanh chóng đặt nó lên bàn, và nhìn nó với vẻ mặt khiếp sợ.
Nan chính thấy tôi đặt cái gì đó lên bàn, thì tò mò hỏi.
"Cái đó là cái gì vậy?"
"Đừng đụng vào cái đó...." Tôi giọng run run, cảnh cáo nam chính không được đụng.
"Không được đụng?" Sau đó nam chính cầm nó lên với vẻ mặt tò mò, sờ sờ nó như một món đồ tinh xảo. "Nó là gì vậy? Tại sao lại không được đụng?"
"K-không được đụng vô nó. B-bỏ nó xuống. Tin tôi!!" Giọng tôi run run, chỉ vào nó như một món đồ tà đạo nào đó.
"Vậy à...." Nam chính với vẻ mặt không sợ, lập tức dùng tay bóp nát nó, rồi tiện thể quăng xuống dưới bàn.
Tại sao cậu lại làm vậy!!! Tôi nói để nó xuống thì để nó xuống đi!!! Tại sao lại làm vẻ ngầu ngầu vậy!!!!! Nó chắc chắn dính rồi!!! Cậu ta dính rồi!!
Fuck, fuck.
"N-này, c-cậu có sao không"
Khi tôi nói xong câu đó, năm chính liền ngã quỵ xuống bàn. Tay ôm chặt ngực với vẻ mặt đau đớn.
"Hah...Hah..." Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, đôi tai cũng là một màu đỏ như bạch tuộc luộc.
Hơi thở nóng phả ra đến mức tôi còn thấy nó.
"C-cậu. L-làm gì tôi vậy"
Làm gì??? Chính cậu là người làm gì!! Trách gì tôi!!
Chưa kịp để tôi trả lời. Thân thể cậu ta biến đổi, mái tóc đen tuyền của cậu ta lập tức dài ra, thân thể của cậu ta cũng lập tức co lại.
Có vẻ như cậu ta đang cực kỳ đau đớn ở đó, thì tôi người có vẻ là hung thủ gián tiếp. Lại nghĩ cách thể nào để trốn thoát.
"Ahhhh" Như không chịu nổi được cơn đau. Cậu ta lập tức hét lên, đôi bàn tay của cậu lập tức nhỏ lại, móng tay cũng dài ra một chút.
'Có chạy không?' Mặc kệ năm chính như sắp chết ở đó, giờ tôi có một ý nghĩ duy nhất. Có nên chạy không?
Nhưng chưa kịp để tôi nhấc chân lên chạy. Một giọng nói nhẹ như hơi sương, trong trẻo vang lên.
"Đứng lại" Tôi bối rối nhìn xung quanh, và đó lìa mắt ra nhìn người duy nhất trong phòng.
'Không lẽ....'
"Tôi cho cậu đi chưa?" Người đó ngẩng đầu lên, đôi mắt của người đó lập tức được hiện ra. Đôi mắt đen, cực kỳ đẹp, giống như pha lê hiện ra.
Và mái tóc dài, buông xuống eo. Chiếc áo rộng thùng thình kéo xuống, làm lộ đôi vai trắng ngần.
Một gương mặt tuyệt đẹp hiện ra. Khiến tôi đứng hình trong năm giây, sau đó lập tức sợ hãi.
Nếu tôi đoán không lầm thì đó có lẽ là nam chính!!! Vậy là thuộc đã có tác dụng...
"Sao mày không trả lời gì?"
"..." Tôi im lặng trước câu hỏi của nam chính, sau đó cậu ta bối rồi nhìn tôi.
"Này, tao hỏi mày đó. Và tại sao giọng tao lại như vậy?"
"..." Tôi tiếp tục không trả lời cậu ta. Nhưng khi cậu ta quay đầu đi, thì nhìn thấy chiếc gương trong phòng, nhìn thấy hình dạng hiện tại của mình trong đó.
"...." Cậu ta cũng lập tức im lặng như tôi. Đứng dậy, run rẩy đi tới chiếc gương.
Cảm giác như chiều cao của cậu ta từ 1m90 xuống còn 1m53....
Cậu ta nhìn thẳng vào gương, đưa tay sờ vào mặt mình, sờ vào tay mình.
Và cuối cùng là kiểm tra thằng em của mình.
"N-nó b-biến m-mất rồi"
Cậu ta ngồi bệt dưới đất, lẩm bẩm.
Tôi im lặng ngồi trên ghế. Lặng lẽ đứng dậy, di chuyển về phía cửa.
Trong lòng thầm tụng kinh để cậu ta không nhìn thấy tôi, hay bây giờ nên gọi là cô ấy nhỉ?
Chưa kịp để tôi ra khỏi cửa, tiếng cửa vang lên một tiếng cạch như có ai đang mở cửa.
À vâng, chính là đám mất dậy nó đang đi vô. Nó khoác vai tôi nói.
"Xong chưa, anh bạn?"
Tôi rum rẩy trả lời. "N-Nếu mấy cậu m-muốn sống thì lập tức c-chạy đi"
Bọn nó nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi. Rồi cười nói. "Haha. Sợ gì chứ, chúng ta đông như vậy m—"
"Đứng lại..." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho không gian trở nên lạnh hơn mặc dù nó vẫn cho cảm giác trong trẻo.
Tôi run rẩy nhìn lại, thấy cậu ta đứng dậy. Đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Này, tao kêu mày gọi thằng đó. Ai cho phép mày gọi gái v—"
Chưa để nó nói hết câu, cậu ta hay là cô ta? Ừ thì cô ta đi, cô ta lập tức lao lên. Tung cú đấm, tôi nhanh chân kéo người đang khoác vai tôi lên chặn trước mặt.
"Mày—"
Cú đấm lao thẳng vào mặt cậu ta, khiến đầu cậu ta bật ra phía sau một cách đáng sợ.
Một đứa thấy thế liền lao lên.
"Con k—"
Chưa kịp để nó nói hết câu, cô ta liền lập tức tùm lấy nó, dùng lực đập xuống chiếc bàn trong phòng karaoke. Tiếng động vang dội.
Chiếc bàn karaoke lập tức vỡ tan làm hai phần, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy của nó.
"Mày!!" Mấy đám kia thấy bạn mình bị đánh lập tức xong ra định trả thù, nhưng đều bị đánh cho te tua.
Tôi đứng ở sau, sợ hãi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa lập tức phóng ra ngoài hết sức bình sinh.
36 kế chuồn là thượng sách.
Khi đó tôi thấy đám người mặc đồ đen lao tới. Tôi chỉnh chu lại, hít thở một hơi rồi act cool.
Khi bọn họ vụt qua tôi, bọn họ không hề nghi ngờ gì cả. Khi thấy đám đó sau khi vượt qua tôi.
Tôi lại ba chân bốn cẳng chạy đi. Lao vụt ra khỏi cửa, sau đó không quan tâm gì nhiều mà lao đi như một cơn gió.
Để lại ánh nhìn tò mò của ngươi đi đường.
————
Khi đám người mặc đồ ăn đi qua Trần Dạ Vũ. Họ lập tức tới căn phòng đang gây gỗ.
"Thiếu gia. Tôi tới cứu ngài đây!!"
Một người mặc đồ đen bước ra rồi ngỡ ngàng. Khi trước mặt là một bãi chiến trường.
Từng thân thể nằm la liệt, ý là họ vẫn còn sống chứ? Người mặc đồ đen thắc mắc.
Có người nằm ngay giữa hai phần bàn karaoke, bất tỉnh.
Có người thì cắm con mẹ nó đầu vô tivi. Có người thì nằm bất động trên đất. Và những người còn lại không khác gì.
Ở giữa phòng là một cô gái đang đứng, mái tóc đen, quần áo rộng thùng thình, thân hình thì hơi lùn.
"C-cô là ai. Và t-thiếu gia nhà tôi đâu?"
Người đàn ông mặc đồ đen sợ hãi, trong lòng ông ta có một suy nghĩ. Cô ta là ai mà dám ra tay tàn độc như vậy?
Ông chủ đã ra lệnh là đi theo canh chừng thiếu gia, nhưng theo người đàn ông mặc đồ đen thì thiếu gia mạnh vậy cần thiết phải bảo vệ không?
Thế là bọn họ ngồi chơi xơi nước. Cho đến khi nghe tiếng hét của thiếu gia bọn họ qua máy nghe lén, mà lão gia chủ đã bí mật gắn lên áo thiếu gia. Thì bọn họ lập tức lao tới đây.
Và thứ hiện ra trước mặt bọn họ là cảnh tượng này.
"Ta chính là thiếu gia của bọn ngươi" Cô ta quay mặt về phía đám áo đen, không quên lau vết máu trên khóe miệng.
"Haha. Cô đùa rồi, xin hãy nói thiếu gia nhà tôi ở đâu" Một người trong số họ đi lên, cười cười nói. Định khống chế cô ta rồi tra hỏi.
Nhưng chưa kịp đưa tay ra, người đó phải bị đấm vao mặt, đầu bật ngửa ra sau, bất tỉnh.
"Ta nói lại lần nữa. Ta là thiếu gia của bọn ngươi"
Mọi người còn lại kinh ngạc trước cảnh trước mắt, định lao lên, nhưng câu nói ấy khiến bọn họ đồng loạt dừng lại.
Khí chất này, cách nói này, và ánh mắt ấy. Chính là thiếu gia nhà bọn họ.
Nhưng tại sao, thiếu gia nhà họ lại biến thành gái rồi. CPU của đám người này sắp cháy rồi, nhưng họ cũng dừng lại, lập tức quỳ xuống nói.
"Cung nghênh thiếu gia"
"Trần Dạ Vũ đâu..." Cô ta lên tiếng nói, sắc mặt âm trầm, giọng lạnh như dao. Khiến bọn họ sợ hãi.
"T-Trần Dạ V-Vũ gì c-cơ ạ..."
"Đám ngươi các ngươi có thấy một nam sinh bước ra khỏi đây không?" Cô ta lại lên tiếng hỏi.
Bọn họ nhìn nhau rồi ngẫm lại. Đúng là có một nam sinh, người vẫn mặc trên đồng phục của trường. Bọn họ nghĩ rằng có lẽ là học sinh đến đây vui chơi. Ai ngờ....
"T-Thuộc hạ c-có thấy ạ. N-Nhưng sau khi đi n-ngang q-qua, c-cậu ta lập tức c-chạy ra n-ngoài rồi ạ"
"Chết tiệt!!" Cô ta tức giận, đấm mạnh tay vào tường, khiến bức tường hơi vỡ ra. "Mau lập tức tra người và bắt người đó về cho ta!!!"
"V-vâng ạ" Bọn họ run rẩy gật đầu
"Dạ Vũ phải không? Không biết tại sao cậu lại khiến tôi như này, nhưng tôi sẽ khiến cậu phải trả giá!!" Cô ta tức giận rồi rời đi. Để lại đám người ngơ ngác.
"Hah....Hah...." Tôi thở hổn hển bên một hẻm sau khi chạy được mười năm phút.
"Tôi....Hah.....Chắc.....Chắn..... Sẽ.... Bị.... Thịt...." Éo nói nữa! Mệt Vãi ò. Bây giờ cứ nghỉ ngơi cái đã.
Khi đó hệ thống đột ngột hiện lên, và nói.
[Chúc mừng ký chủ đã biến nam chính thành nữ!! Và bây giờ tôi sẽ đổi tên thành công lược nữ chính!!]
Tôi có cảm giác hệ thống này cố ý. "M-mày....Hah..." Tôi cố gắng nắm lấy hệ thống nhưng vì quá mệt nên không với tới.
[Hả. Ký chủ nói gì cơ? Tôi xin dỏng tai lên nghe nè] Một nụ cười mỉm hiện lên khóe miệng hệ thống.
Tự nhiên muốn đấm nó ghê.
[À ký chủ. Xin lưu ý ngài một điều, bây giờ ngài đang bị nam ch— ý là nữ chính truy đuổi. Thế nên!!]
Hệ thống mỉm cười đắc thắng nhìn tôi rồi nói tiếp. [Cố lên thưa ngài. Mong ngài thoát khỏi cuộc truy đuổi này hoặc bị bắt ngay lập tức. Good bye]
"Này...Hah..." Tôi chưa kịp thì hệ thống đã biến mất, còn tôi thì ngồi đây thở hổn hển như một con chó!!
Không xong rồi. Nước...Tôi cần nước...
Tôi cố gắng lê lết thân mình đi tới cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước.
Cảm giác như chân tôi sẽ sụp bất cứ lúc nào, khi mà tôi không chú ý.
Từng bước chân đều nặng nề. Mẹ nó, thân thể này cũng quá yếu rồi đấy chứ. Không, cũng không gọi là yếu cho được, rốt cuộc cũng chạy được mười năm phút ấy chứ.
Theo từng bước chân, cửa hàng ngày càng gần. Tôi lê lết vô, đặt tiền lên bàn rồi mua một chai nước suối.
Chủ tiệm nhìn tôi một cái rồi không nói gì, chỉ lặng lặng đưa cho tôi chai nước lạnh.
Tôi lập tức mở nắp chai. Uống một hơi thật sâu.
Từng dòng nước lạnh đi qua cổ họng khô rát của tôi, rồi trôi xuống bụng tôi.
Oh yea. Thật là sảng khoái quá đi đó mà. Nó đãaaaa.
Tôi tu hết chai nước lạnh. Sau đó vứt chai nước vô thùng rác, đi ra khỏi cửa tiệm tiện lợi.
Khi đi trên đường phố, tôi đang suy nghĩ mình nên làm gì để thoát khỏi vị thần chết sắp tới chỗ tôi.
À đúng rồi, còn một điều tôi khá thắc mắc. "Này hệ thống"
Im lặng, không có gì cả.
"Này, alo. Hệ thống đâu rồi?" Tôi gọi mãi nó chẳng ra.
"Đậu xanh rau má mày! . Tao chỉ hỏi cái coi, không có đánh mày đâu!!" Tôi gào lên, nhưng lập tức nhận ra hàng loạt ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía tôi.
Tôi xấu hổ, che mặt đi rồi bước nhanh hơn. Tôi nói nhỏ nhẹ. "Hệ thống, hệ thống. Tao hứa, tao sẽ không đánh mày đâu"
Vẫn im lặng. Không nói gì hết. Tôi lại tiếp tục nói. "Này ra đi, tao hứa chắc chắn một điều với mày. Tôi sẽ không chửi mày hay đánh mày, tao mà làm thì tao làm chó"
[Chắc không?] Lúc này hệ thống mới hiện ra.
"Chắc chắn" Tôi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như chắc nịt vậy.
[Được rồi, ký chủ có thắc mắc gì cứ hỏi. Tôi sẽ trả lời theo khả năng của mình]
"Được rồi. Tao muốn hỏi, tên của nhân vật tao xuyên không vô tên gì vậy?"
[Thật luôn sao. Ký chủ?]
Ánh mắt hệ thống nhìn tôi như nhìn một kẻ ngu vậy, mẹ nó nhìn muốn tát nó cái ghê. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi bình tĩnh nói tiếp. "Đúng vậy"
[Ừ thì nhân vật mà ký chủ xuyên vô cũng tên là Trần Dã Vũ thôi]
Cùng tên ư? Sao tôi không biết nhỉ? Hm....À nhớ rồi, trong truyện nó chỉ ghi là tên liếm cẩu, thằng khốn và nhiều nhiều biệt danh khác cho nhân vật tôi xuyên vô.
Nó không hề có tên, và tác giả còn chẳng thèm cho tên ấy. Tổ cha ông tác giả nhá.
"Cái này, tao đâu có biết đâu...."
[À ừ nhỉ. Rốt cuộc tên nhân vật mà ngài xuyên vô có được đặt tên đâu]
Không được đánh, không được đánh. Bình tĩnh.
Nhân vật mà tôi xuyên vô, tôi chẳng hề có được chút ký ức nào của nguyên chủ. Chỉ là tôi dựa vào một chút mô tả về nhân vật này mà làm.
Ví dụ như trong truyện cũng có mô tả đôi chút về khu cậu tả sống ở đâu, rồi ba mẹ ra sao, hoàn cảnh. Và mức độ simp gái của cậu ta.
Còn gì nữa không. Hm... Hết rồi, nhiêu đó thôi.
[À hem. Hết giờ tán gẫu rồi, chúc ký chủ may mắn trên con đường. ờ.. ờ, chạy trốn chăng? ]
"...." Tự nhiên muốn đấm cho trận ghê.
[Bổn hệ thống biến mất đây. Chúc ký chủ ngài, may mắn]
"...." Tôi không nói gì, trơ mắt ra nhìn hệ thống biến mất vào khoảng không.
"Haiz..." Tôi nhìn lên trời, tự hỏi làm sao để trốn thoát khỏi nhân vật chính bây giờ. Hay là sẽ không bao giờ trốn được.
"Giờ về nơi ngủ tôi được không nhỉ?" Hay là tìm đại một cái khách sạn nào đó rồi ngủ qua đêm.
Để xem nào, trong túi trong nhiêu tiền và tài khoản còn nhiêu.
Tổng cộng: 250.000 Vnđ. Wow, thật là một số tiền khổng lồ.
Cái này có mà cuối tháng lấy thùng ra mà cạp.
Hm...Với số tiền này, thì tôi có nên đi ở khách sạn không nhỉ? Nah. Tôi tốt nhất là mua một hợp cơm và đi về chỗ như ổ chó đó mà ăn.
Thế là tôi lập tức bước chân đi, mưa một hộp cơm giá 25.000 Vnđ và đi thẳng về chỗ ở.
Còn bạn hỏi tôi không lo khi bị nhân vật chính bắt ư? Tôi lo chứ, nhưng chí ít làm con ma no chứ không làm con ma đói đâu.
Ấy. Tôi về chỗ ở. Ngồi lên giường và rót nước mắm vô. Nó thật là mỹ vị dân gian, lâu lắm rồi tôi chưa ăn cơm tấm.
Ây da. Tôi đang thưởng thức từng miếng cơm trong miệng tôi thì đột nhiên. Một tiếng đùng!!!
Cánh cửa lỏng lẻo của căn phòng tôi lập tức bị đá bay, nó nằm dựa vào từng như một người hi sinh anh dũng.
Miếng sườn tôi còn chưa kịp nuốt vô. Thì có hai ngươi đi vô, mặc đồ đen. Lực lưỡng.
"Chào cưng. Anh đến đây từ chiều"
"....Không ấy mình gõ cửa cái được không"
"Ồ xin lỗi" Hai người họ đi ra, tiện thể cầm theo cái cửa thuận tiện gắn vô lại.
Sau đó tiếng cốc cốc vang lên. Và nói.
"Chào cưng. Chúng tôi đến bắt cọc cưng đây"
Chưa kịp để tôi phản hồi, cánh cửa một lần nữa bị đá bật tung. Nó lại tiếp tục nằm dựa trên tường.
R.I.P cửa. Một phút mặc niệm bắt đầu.
Dù sao thì.
"Mấy người là ai!! Đến đây làm gì!!" Tôi la lên hét vào mấy người họ.
"Chúng ta là người của Lam thiếu. Đến đây bắt cóc ngươi"
"Này này. Nói cho nghe nè" Tôi mặt dở khóc dở cười nói. "Mấy người bắt cóc á. Không nên giới thiệu họ tên đầy đủ, chỉ cần nói là ngươi không cần biết. Chỉ cần biết là đến đây bắt cóc ngươi"
"Ồ, ồ" Hai ngươi họ dựa vào tường. Đưa tay lên ngẫm lại.
"Này nhá. Hai người nghe này, hai người bắt cóc, thì đúng không. Hai ngươi nên giấu họ và tên đi, cũng như giấu luôn người đứng sau chỉ định đi"
"Nhưng làm vậy có ý nghĩa gì?" Hai người họ khó hiểu nhìn tôi.
"Này nhá. Đến lúc đó đúng không, vừa che được tên, vừa che giấu được người đứng sau. Với lại nếu người bị bắt cóc trốn được, thì lỡ họ báo công an thì sao, à không điều đó là điều hiển nhiên rồi"
"Ồ. Có lý, có lý" Hai người họ gật đầu như đã hiểu.
"Này. Nếu hai người đi bắt cóc mà liên lụy đến người tên là Lam thiếu đó có đáng chết không?"
"Có..." Hai người họ gật đầu.
"Thấy chưa. Nên là hãy ghi nhớ và làm lại này"
"Được" Khi đó hai người họ lại tiếp tục đi ra, cầm theo cái cửa thuận tiện lại gắn vô.
Cốc. Cốc. Cốc
Ba tiếng gõ vang lên. Tôi chưa kịp nói gì hết thì đùng!! Lần thứ ba cái cánh cửa bị đá.
Nó tiếp tục nằm dựa vào tường. R.I.P cửa lần hai.
"Hello cưng. Bọn ta tới bắt cóc ngươi đây"
"Bọn ngươi là ai!! Tại sao bắt cốc tôi!! Tin tôi gọi công an tới không!!"
"Hừ. Ngươi không cần biết bọn ta là ai, chỉ cần biết bọn ta tới bắt cóc ngươi thôi" Sau khi nói xong, mấy người họ mặt tươi cười hỏi.
"Thế nào, thế nào. Được không"
"Đấy. Chuẩn không" Tôi giơ ngón cái lên cho họ, thầm cảm thán. "Nhưng thiếu nha. Mấy người thiếu cái mũ trùm đầu, nếu người ta nhận ra các anh và báo công an thì sao?"
"Ồ là chúng tôi chưa chuẩn bị đầy đủ. Lỗi chúng tôi"
"Không sao, không sao thế. Giờ thì, mấy anh trai đang làm gì vậy" Tôi mỉm cười thân thiện với họ.
Tôi chỉ thấy hai người họ mỉm cười chuẩn bị cái bao tải. Tôi đã giơ tay lên nói. "Khoan!! Ăn hết miếng sườn đã"
"Được thôi" Hai ngươi họ mỉm cười để tôi ăn miếng sườn.
Thế là trước ánh mắt của họ, tôi ăn hết miếng sườn từng chút một.
Sau khi xong. Tôi lên tiếng nói. "Xong rồi, bắt đi" Và khi nói xong. Tôi lập tức bị chụp đầu với một cái bao tải. Mẹ nó còn tẩm thuốc mê nữa.
Không lâu sau tôi liền ngất đi.
————
Khi tôi còn đang mơ màn, một dòng nước lạnh lập tức hất vô mặt tôi. Khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Ánh mắt lướt qua xung quanh, xem coi mình đang ở đâu.
Tôi thấy mình đang ngồi trong một căn phòng, Bốn bên là bức tường bê tông. Ờ giữa trần là một chiếc đèn treo lủng lẳng.
Có một người đàn ông mặc đồ đen, đứng kế bên tôi. Tay cầm xô nước.
Khi tôi đang tò mò mình đang ở đâu, à không tôi khá chắc đang ở chỗ Lam Tĩnh Phong. Nhưng mà là ở phòng nào, chắc là ở tầng hầm.
Thì đột ngột lúc đó, một tiếng cạch vang lên. Cánh cửa phía trước góc bên trái đột ngột mở ra.
Bước vào trước là một người đàn ông mặc đồ đen, cao lớn tiếp sau là liên túc ba người giống vậy.
Và cuối cùng là một người phụ nữ, tóc đen dài đến quanh eo. Đôi mắt đen tuyền, đang đi vô.
"Ý chào bạn Lam Tĩnh Phong" Tôi mỉm cười được cho là thân thiện nhất.
Nhưng ánh mắt cô ấy, lại nhìn tôi đầy sát khí.
"Cho tôi hỏi đây là đâu không?" Tôi tò mò hỏi, nhìn xung quanh.
Lam Tĩnh Phong không nói gì hết, chỉ là đi tới cưỡng ép nâng mặt tôi lên.
Khuôn mặt tôi được lên, buộc phải nhìn vào cô ấy. Khuôn mặt xinh đẹp ấy khá là đẹp ấy chứ, không hổ là nam chính, à không, nữ chính chứ.
"Thuốc giải..." Giọng nói cô ấy trong trẻo nhưng sắc lạnh, vang lên câu hỏi.
"Thuốc giải gì?" Tôi nghiêng đầu tò mò hỏi.
"Cách để biến tôi trở lại là nam..."
À à. Ừ không có đâu, vì đó là đồ hệ thống đưa, nếu là đồ hệ thống đưa thì 100% là không thuốc giải nào có thể phát huy.
"Không có đâu..." Tôi trả lời khe khẽ. Sắc mặt cô ấy lập tức trở nên lạnh hơn. Thả mặt tôi xuống, dùng chân đá lên mặt tôi một cái.
Sức mạnh của cú đá cực kỳ lớn khiến tôi đau đớn, mặt tôi bị đánh lệch sang phải một cái, miệng chảy máu. Một chiếc răng trong hàm của tôi bị gãy. Tôi cắn răng chịu đau.
Sau đó cô ấy lại nhấc mặt tôi lên. Lại hỏi.
"Tôi nói lần cuối thuốc giải đâu... " Ánh mắt cô ấy đi kèm theo sự lạnh lùng và đầy sắc lạnh.
"Tôi nói là không có mà..." Tôi thì thào trả lời. Ánh mắt vẫn hướng về cô ấy, miệng thì chảy máu. Tiện thể phun ra một chiếc răng đã gãy.
Không khí trong căn phòng trở nên lạnh hơn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play