Đừng Ngoảnh Lại [CapRhy]
I
Chương 1: Thí Nghiệm 1106
Căn phòng trắng toát, lạnh lẽo đến mức hơi thở của Quang Anh vỡ thành những làn khói mỏng khi anh bước vào. Mùi thuốc khử trùng hăng hắc quấn lấy đầu óc, khiến từng nhịp tim đập trong lồng ngực anh như vang vọng giữa khoảng trống im lìm.
Bức tường kính dày ngăn cách thế giới bên ngoài với “nó”.
Người đàn ông đang ngồi bên trong—nếu có thể gọi vậy—có đôi mắt lạnh lẽo như băng, sắc xanh thẫm, trầm tĩnh đến mức đáng sợ. Ánh nhìn của hắn dừng lại trên anh, không nhanh không chậm, nhưng đủ để toàn bộ sống lưng Quang Anh cứng lại.
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“1106, báo cáo tình trạng.”
Giọng anh trầm, giữ đúng vai trò quản lý dự án, nhưng ngay cả anh cũng cảm nhận được sự run rẩy nhỏ bé len lỏi vào từng từ.
Kẻ bên trong không trả lời ngay. Hắn đứng dậy, bước từng bước về phía tấm kính, thân hình cao lớn rơi xuống bóng đổ dài trên nền sàn trắng. Khi khoảng cách chỉ còn một mét, hắn nghiêng đầu, đôi môi nhếch nhẹ như cười, nhưng không hề mang ý nghĩa thân thiện.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Hoàng… Đức… Duy.”
/ Giọng khàn khàn, chậm rãi đọc tên mình như nhấm nháp, như muốn cho Quang Anh nhớ kỹ /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Đừng gọi tôi là 1106.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ thoáng khựng lại/
Theo hồ sơ, Duy là thí nghiệm sống duy nhất còn tồn tại sau dự án “Tái sinh chuỗi gene” — một chương trình bí mật của tổ chức nghiên cứu vũ khí sinh học. Hắn không cần ăn chín, máu trong cơ thể biến đổi để thích nghi với việc tiêu thụ thịt sống, phản xạ nhanh hơn gấp mấy lần con người bình thường.
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ Lật tập hồ sơ, tránh đối diện ánh mắt kia /
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“Cậu… đã hoàn thành xét nghiệm máu chưa?”
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ không trả lời. Hắn áp sát bàn tay lên mặt kính, móng tay dài hơn mức bình thường, sắc nhọn như vuốt thú /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Cậu quản lý tôi… nhưng cậu không biết tôi đã mơ gì đêm qua.”
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ Cười thấp trầm, đứt quãng /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi mơ thấy… mùi máu trên cổ cậu.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ Nuốt khan. Ngón tay vô thức siết chặt bút, nhưng anh vẫn giữ giọng bình tĩnh/
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ Ánh mắt thoáng lóe sáng như bắt được thứ thú vị /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“An toàn? Vậy… nếu tôi muốn thoát ra thì sao?”
Một tiếng rắc vang lên. Quang Anh nhìn xuống và nhận ra móng tay hắn đã rạch một đường mảnh trên lớp kính chống đạn. Tim anh chợt đập nhanh hơn. Dù biết tấm kính này chịu được súng bắn thẳng, việc một người có thể để lại dấu vết như vậy khiến anh thấy rõ sự mong manh của mọi thứ đang nắm giữ.
Hệ thống cảnh báo vang lên bên tai, nhưng Quang Anh không lùi lại. Anh biết rõ — nếu anh tỏ ra sợ hãi, Duy sẽ càng hứng thú.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy, và hắn khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn như một con thú đói đang quan sát con mồi.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Quản lý Nguyễn Quang Anh…”
/ hắn thì thầm, giọng trầm đến mức như chảy vào da thịt /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Đừng ngoảnh lại… nếu không… tôi sẽ theo sau.”
II
Chương 2: Tiếng bước chân phía sau
Hệ thống cảnh báo vẫn chớp nháy liên hồi, nhưng Quang Anh không hề rời mắt khỏi Duy.
Ánh đèn đỏ phản chiếu trên gương mặt hắn, khiến đôi mắt xanh thẫm trở nên sâu hút và lạnh lẽo như vực nước giữa mùa đông.
Một tiếng tách khô khốc vang lên từ cánh cửa an toàn.
Quang Anh nhíu mày — không thể nào… mật mã cửa chỉ mình anh và ba người trong ban lãnh đạo biết.
Tấm kính chống đạn bắt đầu rung nhẹ. Không phải vì va chạm mạnh, mà như thể bên trong có thứ gì đó đang… bẻ khóa từ chính hệ thống điều khiển.
Duy.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ vẫn đứng im, nhưng khóe môi cong lên như cười vào sự bất lực của anh /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Quản lý… anh không tò mò xem nếu tôi ra ngoài, điều đầu tiên tôi làm sẽ là gì sao?”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ Giữ giọng bình thản /
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“Nếu cậu ra ngoài, toàn bộ khu này sẽ bị phong tỏa. Và cậu sẽ bị loại bỏ.”
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ Khẽ bật cười, âm thanh đó không vang lớn nhưng lại lăn dài trong không khí như một lời thách thức /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Loại bỏ? Ai cơ? Anh à? Hay đám bảo vệ ngoài kia?”
/ nghiêng người về phía tấm kính, bàn tay đặt nhẹ, ngón tay vuốt dọc đường rạch mảnh đã để lại từ trước /
Tiếng cạch thứ hai vang lên.
Lần này là từ cửa sau lưng Quang Anh. Một luồng gió lạnh lùa vào gáy anh, kèm theo mùi tanh của máu tươi rất mờ nhạt nhưng đủ để anh biết — hắn đã ra khỏi buồng giam.
Quang Anh quay phắt lại.
Hành lang dài loang loáng ánh đèn đỏ, trống rỗng. Không một tiếng động, nhưng áp lực vô hình từ phía sau vẫn đè nặng lên vai anh.
Giọng của Duy vang lên sát bên tai, trầm, khàn, và quá gần
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi đã bảo… đừng ngoảnh lại.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ bước nhanh về phía bảng điều khiển an toàn, ngón tay lướt trên các nút khóa khẩn cấp /
Nhưng khi màn hình hiện dòng chữ “Access Denied”, anh mới nhận ra toàn bộ quyền kiểm soát đã bị vô hiệu hóa.
Một bàn tay lạnh như băng chạm vào cổ anh. Không mạnh, nhưng đủ để nhịp tim đập loạn.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Anh run rồi…” / gần như thì thầm, mùi sắt tanh thoang thoảng trong hơi thở /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi có thể nghe thấy.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ cố gắng đẩy tay hắn ra, nhưng lực của hắn mạnh hơn hẳn /
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“Duy, nghe tôi. Cậu không được—”
Chưa kịp nói hết, anh đã bị xoay người, lưng ép chặt vào tường. Duy cúi xuống, ánh mắt khóa chặt lấy anh như trói buộc, đồng thời khẽ hít một hơi sâu sát cổ anh, như đang phân tích mùi hương của con mồi.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Anh… khác với bọn họ.”
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ nói chậm rãi, từng chữ như cắm vào trí óc /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Bọn họ chỉ nhìn tôi như quái vật. Còn anh… lại nhìn tôi như con người. Điều đó… khiến tôi muốn giữ anh lại… mãi mãi.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ Họng nghẹn lại /
Anh biết rõ những gì Duy nói không hề là lời đùa.
Móng tay sắc nhọn của hắn lướt nhẹ qua da, không đủ để gây thương tích, nhưng đủ để gửi đi một lời cảnh báo lạnh gáy.
Đột nhiên, hệ thống loa trần phát tín hiệu khẩn:
“Cảnh báo! Thí nghiệm 1106 thoát khỏi khu giam giữ. Toàn bộ nhân sự rút lui ngay lập tức!”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ xa — bảo vệ đang tới.
Duy liếc về hướng đó, khóe môi nhếch nhẹ, rồi quay lại nhìn Quang Anh:
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Nếu họ chạm vào anh… tôi sẽ giết hết.”
Và trước khi anh kịp phản ứng, bóng hắn đã lùi vào khoảng tối của hành lang, biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng mùi tanh lạnh và áp lực từ sự hiện diện của hắn vẫn ở lại, bao quanh Quang Anh, như một cái bóng không bao giờ rời.
Anh biết… đây mới chỉ là khởi đầu.
the author relax.
bão chap tới chơi
III
Chương 3: Ngoài ranh giới an toàn
Ba ngày sau sự cố ở phòng thí nghiệm, tổ chức ra lệnh siết chặt kiểm soát 1106.
Nhưng Quang Anh biết — việc “tăng cường bảo vệ” chỉ là một lớp vỏ mỏng manh. Hắn đã từng thoát ra một lần, thì việc làm lại sẽ chỉ là trò tiêu khiển.
Buổi tối hôm ấy, trời đổ mưa.
Tiếng mưa rơi trên mái tôn phòng trọ dồn dập như hàng ngàn bước chân chạy trên cùng một nhịp. Quang Anh ngồi trước bàn làm việc, mắt chăm chú vào tập báo cáo, nhưng tâm trí lại trôi về cái khoảnh khắc bàn tay lạnh băng ấy chạm vào cổ mình.
Anh bật đèn bàn, ánh sáng vàng hắt xuống tập hồ sơ.
Tất cả đều là những con số: nhịp tim khi bị kích thích, thời gian phản ứng, khả năng tái tạo tế bào… Và ở cuối trang là một dòng ghi chú của người tiền nhiệm:
“1106 hình thành sự gắn kết không giải thích được với quản lý cấp cao. Đề nghị cách ly.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
/ khẽ cười nhạt /
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
* Nếu đây là “gắn kết”, thì nó giống một sợi xích bằng thép đang quấn chặt lấy cổ hơn *
Một tiếng tách vang lên.
Bóng đèn bàn chập chờn, rồi vụt tắt. Ánh sáng trong phòng biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa.
Quang Anh đứng dậy, định với tay lấy điện thoại để bật đèn pin. Nhưng bàn tay chạm vào không khí lạnh hơn bình thường — lạnh như khi đứng trước tấm kính của khu giam giữ.
Giọng nói trầm khàn vang lên từ góc tối:
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Anh quên khóa cửa rồi.”
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“Duy… cậu làm gì ở đây?”
Có tiếng bước chân rất nhẹ, chậm rãi tiến lại gần. Không cần nhìn, Quang Anh cũng biết hắn đang ở đâu.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Không phải anh muốn biết… tôi sẽ làm gì nếu được tự do sao?”/ giọng hắn áp sát bên tai, thì thầm như gió rít /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi đang làm đây.”
Một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, soi rõ gương mặt của Duy — vẫn là đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy, nhưng trong khoảnh khắc sáng trắng, anh nhận ra một thứ khác: nỗi thèm khát trần trụi.
Quang Anh lùi lại theo phản xạ, nhưng lưng đã chạm vào tường. Duy tiến thêm một bước, và khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Ở phòng thí nghiệm, tôi bị xích. Ở đây…” / đưa bàn tay chạm vào cằm anh, nhẹ đến mức gần như không phải chạm /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi muốn làm gì cũng được.”
Tiếng mưa bên ngoài như biến mất, chỉ còn lại nhịp tim của Quang Anh đập dồn dập trong tai.
Nguyễn Quang Anh #/rhyder
“Cậu không được—”
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
/ cắt ngang bằng một tiếng cười khẽ /
Captain Boy #/Hoàng Đức Duy
“Tôi có thể nghe thấy sự sợ hãi của anh… nó làm tôi phát điên.”
Trong khoảnh khắc đó, đèn điện vụt sáng trở lại. Nhưng Duy đã biến mất.
Không có tiếng cửa mở, không có dấu hiệu ai vừa ở đây. Chỉ còn trên bàn là một vật duy nhất: tấm thẻ ra vào phòng thí nghiệm của anh — thứ mà sáng nay anh chắc chắn còn giữ trong túi áo.
Quang Anh nhìn chằm chằm vào nó, sống lưng lạnh toát.
Hắn không chỉ thoát ra. Hắn muốn anh biết… hắn có thể vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play