Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[GTOP] Nhớ Em...

√Tai Nạn—

________
Con đường quốc lộ về khuya im lìm, chỉ có ánh đèn vàng vạch thành một đường mờ ảo xuyên qua sương.
Chiếc xe khách mười sáu chỗ chầm chậm lăn bánh, động cơ êm đến mức không nghe thấy tiếng gầm máy.
Phía trước, “bác tài” vẫn ngồi ngay ngắn, hai tay ôm vô-lăng, thỉnh thoảng nghiêng qua trái, qua phải. Nhưng không ai để ý rằng đó chỉ là một bộ xương khô, rỗng hoác, đầu khẽ gật theo nhịp đường. Áo đồng phục bạc màu khoác hờ lên khung xương, tạo cảm giác như có da thịt — nếu không nhìn kỹ, khó mà nhận ra.
Kwon Ji Yong ngồi hàng thứ ba, nghiêm nhẹ đầu hướng ánh mắt long lanh nhìn phía cửa sổ, thỉnh thoảng cười nhẹ một cái
Người ngồi ở ghế gần cuối, đang vẽ bùa trên giấy vàng, miệng lẩm nhẩm như tính toán gì đó. Người ôm máy quay, chỉnh lại tiêu cự, tập trung vào màn hình như đang thử góc quay cho một buổi phỏng vấn. Người lại dựa đầu vào cửa sổ, đeo tai nghe, mắt nhắm nghiền.
Không ai trò chuyện. Không ai nhìn lên phía trước. Cũng chẳng ai đặt câu hỏi tại sao bác tài chẳng hề thở, hay tại sao bóng của ông ta không hề đổ xuống sàn xe.
Chiếc xe vẫn tiến đều, như bị một lực vô hình kéo đi, bánh xe lăn êm ru trên con đường dài hun hút. Ngoài kia, màn đêm đặc quánh nuốt trọn mọi âm thanh, chỉ còn tiếng lốp xe rì rầm như hơi thở của chính nó.
Không khí trong xe chợt se lạnh, cửa kính mờ hơi, ánh đèn đường bên ngoài chập chờn như đang bị ai bóp nghẹt.
RẦẦẦMMM!!!
Một luồng sáng chói lóe lên từ phía bên phải. Tiếng động cơ gào rú như con thú hoang mất kiểm soát. Chiếc xe tải từ đâu lao tới, gần như không bật đèn, ập vào thân xe khách với lực kinh hoàng.
Mọi thứ rung lắc dữ dội. Tiếng kính vỡ, tiếng kim loại nghiến vào nhau chói tai. Cả thân xe bị hất văng sang bên, bánh trước trượt khỏi thành cầu. Trong khoảnh khắc, ai đó hét lên, nhưng âm thanh bị gió cuốn đi.
Chiếc xe nghiêng hẳn, rồi lao thẳng xuống khoảng tối mênh mông bên dưới.
_____
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Xin chào quý vị, tôi là Luna, phóng viên của đài SMSD tại thành Phố
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Vào khoảng 1 giờ sáng nay, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra tại cầu HH.
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Một chiếc xe khách mười sáu chỗ bất ngờ mất lái, lao thẳng xuống sông.
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Lực lượng cứu hộ đã trục vớt được chiếc xe, nhưng… rất tiếc phải thông báo rằng cả bốn hành khách đều đã thiệt mạng.
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Nhân chứng cho biết, chiếc xe chở theo năm người, được cho là đang trên đường về nhà.
Cô dừng lại một nhịp, hít sâu
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Điều kỳ lạ là, cảnh sát không tìm thấy thi thể của tài xế.
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Thay vào đó… họ phát hiện một bộ xương khô vẫn ngồi ở ghế lái.
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Cho tới thời điểm này, chưa ai lý giải được nguyên nhân vụ việc.
Máy quay lia sang chiếc xe méo mó vừa được kéo lên bờ. Cửa kính vỡ nát, nước sông vẫn còn chảy tong tỏng xuống nền bê tông. Giữa khoang lái tối om, hình ảnh mờ mờ của bộ xương khô phản chiếu ánh đèn nhấp nháy, như đang mỉm cười với ống kính.
Phóng viên Thục Nhi cố giữ bình tĩnh, kết thúc phần đưa tin
Luna – Phóng Viên
Luna – Phóng Viên
Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và gửi đến quý vị thông tin mới nhất. Xin trở lại trường quay
________

√Thực Sự Đã Chết Rồi Sao—

________
Tiếng bản tin từ chiếc TV treo trên tường vang vọng khắp phòng khách:
"...Hiện tại chúng tôi đã xác nhận được danh tính của bốn nạn nhân. Nguyên nhân vụ việc vẫn đang được điều tra..."
Ji Yong ngồi trên ghế sofa, co chân lại, tay cầm ly nước lọc. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cậu, làm nổi bật đôi mày nhíu nhẹ.
Cậu nghiêm đầu hỏi
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ… con thấy đoạn đường này quen quen. Hình như gần nhà mình mà, đúng không?
Không một lời đáp
Cậu quay sang
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ?
Bà vẫn ngồi cạnh cậu, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, lưng thẳng, mắt không rời khỏi màn hình. Đôi đồng tử của bà dường như đang rung nhẹ, phản chiếu ánh đèn nhấp nháy từ bản tin.
Cậu khẽ huých vào vai bà
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ, con đang hỏi...
Vẫn im lặng
Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng Ji Yong. Cậu nhìn lại màn hình TV, đúng khoảnh khắc phóng viên đọc tên bốn nạn nhân… và tên cuối cùng khiến cậu khựng lại.
"...nạn nhân thứ 4, 18 tuổi, tên Kwon Ji Yong..."
Ly nước trong tay cậu rơi xuống, lăn lộc cộc trên nền gạch.
Bà mẹ vẫn nhìn chằm chằm vào TV, khóe môi hơi run, nhưng tuyệt nhiên không hề quay sang nhìn con trai.
Âm thanh từ TV vang vọng trong căn phòng, như bị kéo dài ra hàng chục nhịp tim.
Ji Yong sững người. Cậu quay sang nhìn mẹ, định hỏi lại thì thấy vai bà khẽ run. Bà đưa tay lên che miệng, những giọt nước mắt trào ra, lăn dài xuống má.
Cậu nhoài người tới, giọng hoảng hốt
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ… mẹ sao vậy? Con… con đang ở đây mà...
Nhưng bà không nhìn cậu. Ánh mắt bà vẫn dán vào màn hình, nơi đang chiếu lại hiện trường vụ tai nạn, với những mảnh xe vỡ vụn và những tấm bạt trắng phủ lên các thi thể.
Tiếng nức nở của bà mỗi lúc một rõ, đôi vai gầy rung lên từng hồi.
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ! Con ở đây! Con vẫn ở đây mà!!
Cậu gần như hét lên, nắm lấy bàn tay bà. Nhưng bàn tay ấy lạnh lẽo đến lạ thường… và rồi từ từ tuột khỏi tay cậu, như thể chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
____
Âm thanh nức nở, tiếng tụng kinh trầm thấp và mùi khói nhang ngai ngái bao trùm khắp căn nhà tang lễ.
Ji Yong đứng lặng trước di ảnh của mình. Nụ cười trong bức ảnh như đang trêu ngươi, như một lời khẳng định lạnh lẽo rằng cậu thực sự… đã chết.
Những vòng hoa trắng xếp kín hai bên, người quen, bạn bè và hàng xóm đang cúi đầu, chắp tay, có người lau nước mắt liên tục, có người nghẹn ngào không nói nên lời.
Mẹ cậu ngồi ngay trước linh cữu, đôi mắt sưng đỏ, bàn tay run rẩy bám chặt vào mép áo tang.
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mẹ...
Cậu bước lại gần, muốn chạm vào bà, nhưng bàn tay xuyên qua bờ vai ấy như chạm vào khoảng không lạnh buốt.
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Không...không thể nào...
Hơi thở cậu dồn dập
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Mình vẫn ở đây! Mình chưa chết! Mọi người… mọi người đều nhìn nhầm rồi!
Nhưng không một ai đáp
Tiếng mõ gõ đều đều như những nhát búa đập vào tâm trí cậu. Không chịu nổi, Ji Yong quay người, lao ra khỏi nhà tang lễ.
Cậu chạy thật nhanh, càng chạy càng thấy lồng ngực như thắt lại, không dám quay đầu… vì sợ phải nhìn thấy di ảnh của chính mình thêm một lần nào nữa.
______ _

√Quán Trà Âm Dương—

________
Gió tạt vào mặt lạnh buốt, từng nhành cây ven đường vươn ra như những bàn tay đen sẫm cố níu lấy cậu.
Ji Yong cứ chạy, chẳng biết mình đã vượt qua bao nhiêu con hẻm, bao nhiêu con phố.
Tiếng khóc than, tiếng mõ tụng dường như vẫn vang vọng phía sau, bám riết lấy đôi tai.
Khi hơi thở đã trở nên gấp gáp, cậu mới nhận ra… mọi thứ xung quanh đã khác hẳn.
Không còn những con đường quen thuộc, không còn tiếng xe cộ, chỉ còn một lối mòn nhỏ phủ đầy sương trắng.
Trên lối đó, những chiếc đèn lồng giấy đỏ treo lơ lửng, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt nhưng lại soi rõ từng hạt bụi li ti trong không khí.
Xa xa, có một tiếng chuông ngân dài… không biết từ đâu vọng đến. Mỗi tiếng ngân lại khiến tim cậu đập mạnh hơn, như thôi thúc phải bước tiếp.
Cậu đi chậm lại, quay đầu nhìn, nhưng phía sau chỉ là màn sương đặc quánh, nuốt trọn mọi lối về. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương quen thuộc của mẹ… xen lẫn một mùi hăng hắc của tro tàn.
Lee Chae Rin
Lee Chae Rin
Chào mừng...đã tới
Một giọng nói khẽ vang lên ngay bên tai. Ji Yong giật bắn, quay phắt lại—
Một người phụ nữ mặc áo dài đen, tóc xõa dài che gần hết khuôn mặt, đang đứng cách cậu chỉ vài bước. Bàn tay bà cầm một cây quạt giấy, khẽ mở ra, trên đó viết hai chữ đỏ chót: Âm Lộ.
Người phụ nữ mặc áo dài đen khẽ nghiêng đầu, giọng nói như lẫn với tiếng gió
Lee Chae Rin
Lee Chae Rin
Cậu đã bước lên con đường này rồi… thì không thể quay lại
Ji Yong lùi một bước, cảm giác sống lưng lạnh buốt.
Kwon Ji Yong
Kwon Ji Yong
Tôi… tôi không hiểu. Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đó thôi…
Bà ta không trả lời ngay, chỉ đưa cây quạt gõ nhẹ xuống mặt đất.
Ngay lập tức, làn sương trước mặt tách ra, mở ra một con đường lát đá ẩm ướt. Hai bên đường là những quán nhỏ mái ngói cong, treo đèn lồng đỏ, nhưng bên trong không phải người… mà là những bóng mờ, lặng lẽ ngồi uống trà, khói trắng bốc lên che khuất gương mặt.
Tiếng chuông ngân lại vang lên, lần này gần hơn, trầm và kéo dài như đang gọi tên cậu.
Bà ta bước lên trước, tà áo lướt qua nền đá không phát ra tiếng động.
Lee Chae Rin
Lee Chae Rin
Đi thôi
Ji Yong nuốt khan, rồi chậm rãi bước theo. Càng đi sâu, cậu càng cảm thấy không khí nặng trĩu, tiếng xì xào của những bóng mờ bên trong các quán trà như bàn tán gì đó về mình.
Và rồi, khi rẽ qua một khúc quanh, Ji Yong khựng lại.
Trước mặt cậu là một quán trà lớn hơn hẳn những quán khác, treo tấm biển gỗ cũ kỹ với ba chữ mực tàu nhòe mờ:
Lee Chae Rin
Lee Chae Rin
Chào mừng đến Quán Trà Âm Dương
________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play