[ CapRhy/RhyCap ] Vòng Lặp Ký Ức
I>Giới thiệu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy. Tự xưng là một nhà trị liệu tâm lý lỗi lạc, với sự nghiệp đã giúp đỡ vô số người vượt qua những ám ảnh và tổn thương sâu kín nhất
Cậu sống trong một căn hộ yên tĩnh, được bao bọc bởi những cuốn sách và những tấm bằng danh dự treo trên tường
Hàng ngày, Duy tiếp nhận bệnh nhân, lắng nghe những câu chuyện đau khổ, dùng kinh nghiệm và kiến thức của mình để dẫn dắt họ đi tìm ánh sáng
Nhưng mỗi sáng thức dậy, tất cả những gì cậu còn lại chỉ là một khoảng trống vô vọng. Ký ức về những khuôn mặt, những lời tâm sự của ngày hôm trước đều biến mất, như chưa từng tồn tại
Bằng một cách nào đó, cậu vẫn giữ được những kỹ năng chuyên môn, vẫn có thể trò chuyện và phân tích
Cậu tin rằng chứng mất trí nhớ của mình chỉ là tạm thời, một sự cố nhỏ trên con đường sự nghiệp. Duy không hề biết rằng, chính cái chứng mất trí nhớ ấy đang che giấu một sự thật kinh hoàng, một bản án mà bản thân đã tự kết tội cho chính mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh, một người đàn ông bí ẩn, xuất hiện trong cuộc đời của Nguyễn Đức Duy như một bóng ma lặp lại
Hàng ngày, anh lại ngồi vào chiếc ghế đối diện Duy, kể lại một câu chuyện mà Duy tin là một câu chuyện hoàn toàn mới
Anh nói về một sự kiện kinh hoàng, về một tội ác xảy ra trong quá khứ, về một người đàn ông đã bị hủy hoại cả cuộc đời
Giọng nói của anh lúc thì run rẩy, lúc thì đầy căm hận, lúc thì lại vỡ òa trong những giọt nước mắt vô vọng
Nhưng qua mỗi lần kể, câu chuyện lại có thêm một vài chi tiết mới, một vài mảnh ghép khác lạ. Anh không cần được chữa lành
Thứ anh cần là sự thật. Anh cứ lặp lại câu chuyện đó, hy vọng một ngày nào đó, người đàn ông ngồi đối diện sẽ nhận ra ai mới là thủ phạm, và ai mới là nạn nhân thực sự
Anh như một chiếc gương phản chiếu, soi rọi vào tâm hồn trống rỗng của Duy, buộc Duy phải đối mặt với một quá khứ đã bị chôn vùi.
Và rồi, một ngày lại bắt đầu. Nguyễn Đức Duy thức dậy trong sự trống rỗng quen thuộc, nhìn thấy Nguyễn Quang Anh đang ngồi đợi mình. Hắn không nhớ gì, nhưng một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tâm trí hắn
Không phải là sự đồng cảm của một nhà trị liệu, mà là một sự kết nối sâu thẳm, một sợi dây vô hình đã gắn chặt hai người họ từ rất lâu. Trong ánh mắt Nguyễn Quang Anh, Nguyễn Đức Duy không chỉ thấy sự đau khổ, mà còn là sự thách thức, là sự chờ đợi một khoảnh khắc được lặp đi lặp lại
Giữa họ không còn là mối quan hệ trị liệu - bệnh nhân, mà là một vòng lặp bệnh hoạn, nơi một người trốn chạy sự thật và một người khác khao khát được nhìn thấy kẻ trốn chạy đối mặt với tội lỗi. Mỗi ngày, họ lại cùng nhau tái hiện lại vở kịch kinh hoàng đó, không phải để chữa lành, mà để thỏa mãn một nỗi ám ảnh, một sự trừng phạt mà cả hai đều không thể thoát ra. Mãi cho đến khi một trong hai người, hoặc cả hai, thực sự vỡ tan
Và họ chắc chắn một điều: nơi này, giữa căn phòng trị liệu được bao bọc bởi sự yên tĩnh giả tạo này, không tồn tại chút yêu thương nào.
Chỉ có nỗi đau dai dẳng của kẻ bị tổn thương và sự hận thù thâm độc của kẻ tìm kiếm sự thật. Mỗi ngày, họ lại gặp nhau, không để chữa lành, mà để thỏa mãn một nỗi ám ảnh bệnh hoạn. Cả hai bị mắc kẹt trong vở kịch của chính mình, nơi kết thúc chỉ có thể là sự hủy diệt.
Nát cái óc
Còn 2 bộ truyện chưa đăng nữa🥀
II>
Tôi thức dậy. Căn phòng quen thuộc, bức tường trắng, mùi nước khử trùng nhàn nhạt và ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ. Tôi không nhớ rõ ngày hôm qua, hay ngày hôm kia, nhưng tôi nhớ bản thân là một nhà trị liệu tâm lí, tên là Hoàng Đức Duy
Tôi có một lịch hẹn với một bệnh nhân mới, hay có thể nói là cũ, nhưng đối với tôi, anh ta luôn là người mới. Tên anh ta là Nguyễn Quang Anh
Anh bước vào phòng trị liệu, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi ngại
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, bác sĩ
Tôi mỉm cười nhẹ, cố gắng tạo không khí thoải mái nhất có thể. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Anh bắt đầu kể, giọng nói đều đều như một cuốn băng đã cũ
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ là từ cái điện thoại. Một chiếc điện thoại cũ kỹ, tôi nhặt được khi đi dạo ở công viên. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi, một cách kinh hoàng(giọng run rẩy)
Hoàng Đức Duy
(im lặng lắng nghe)
Tôi đã nghe những câu chuyện tương tự như thế này nhiều lần, nhưng mỗi lần, nó lại mang một sắc thái khác, một chi tiết mới
Tôi biết mình đã quên, và tôi cố gắng không để lộ ra sự trống rỗng đó
Nguyễn Quang Anh
Trong chiếc điện thoại đó, có một số lạ luôn nhắn tin cho tôi
Nguyễn Quang Anh
Lúc đầu, họ chỉ hỏi han những chuyện bình thường, như một người bạn cũ
Nguyễn Quang Anh
Nhưng rồi, mọi thứ trở nên kỳ lạ. Họ bắt đầu kể lại những hành động của tôi trong ngày, những điều mà không một ai biết
Nguyễn Quang Anh
Họ biết tên tôi, biết tôi làm ở đâu, thậm chí cả tên của người thân trong gia đình tôi. Tôi hoảng sợ, nhưng không dám nói với ai
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp. Tôi gật đầu, ra hiệu anh tiếp tục
Nguyễn Quang Anh
Rồi họ bắt đầu nhắn những điều rùng rợn
Nguyễn Quang Anh
Họ nói sẽ nhìn tôi chết dần chết mòn trong đám dòi nhầy nhụa, sẽ đập gãy tứ chi của tôi rồi quăng xuống hầm những con vật đang đói chết
Nguyễn Quang Anh
Tôi sợ hãi, đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc. Tôi cảm giác như có ai đó luôn theo dõi mình, luôn ở bên cạnh mình, nhưng tôi không thể nhìn thấy họ
Hoàng Đức Duy
Anh đã thử chặn số đó chưa?( giọng nói điềm tĩnh )
Nguyễn Quang Anh
Rồi chứ! ( gắt gỏng )
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã chặn, đã vứt cái điện thoại đó đi. Nhưng rồi, tin nhắn vẫn đến, trên một chiếc điện thoại khác
Nguyễn Quang Anh
Lần này, họ gửi cho tôi những bức ảnh. Những bức ảnh tôi đang ngủ, tôi đang ăn cơm, tôi đang nói chuyện với bạn
Nguyễn Quang Anh
Tôi phát điên mất. Họ nói, họ là tôi, họ sống trong chính cơ thể tôi. Và họ sẽ giết tôi
Anh bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng
Tôi có một cảm giác mơ hồ, một ký ức rời rạc đang cố gắng ghép nối lại trong đầu tôi. Những lời anh ta nói, tại sao lại quen thuộc đến thế?
Tôi nhìn vào gương mặt anh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi. Nhưng tôi lại nhìn thấy một điều gì đó khác
Một sự "bệnh hoạn" nào đó, một nụ cười ẩn hiện trong ánh mắt đau khổ. Hay chỉ là ảo giác của tôi
Nguyễn Quang Anh
Họ nói, rằng họ đã tạo ra một trò chơi. Trò chơi này không chỉ dành cho tôi. Nó dành cho tất cả những kẻ đã từng đối xử tàn nhẫn với họ. Và tôi là kẻ đầu tiên ( giọng khàn khàn )
Tôi im lặng, cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức vụn vặt
Tôi nhớ lại một chiếc điện thoại cũ, một trò chơi, và một tiếng cười man rợ
Nhưng nó chỉ là những hình ảnh chớp nhoáng, không có đầu, không có cuối
Hoàng Đức Duy
Tôi không hiểu, tại sao anh lại là người đầu tiên? Anh đã làm gì sai?
Anh nhìn tôi, một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết, tôi không nhớ. Có thể tôi đã quên
Ngay lập tức, tôi cảm thấy một nỗi đau nhói ở đầu
Một hình ảnh thoáng qua, như một giấc mơ vụn vỡ. Một khu rừng tối đen, tiếng rên rỉ của một ai đó, và một bàn tay đang cầm một thứ gì đó nặng trịch. Bàn tay đó... trông thật quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Anh... anh có biết một cái tên không? ( giọng nói run rẩy )
Hoàng Đức Duy
Một cái tên mà anh đã quên... nhưng lại ám ảnh anh mỗi đêm?
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ đang nói gì vậy? ( nhìn cậu, mở to đôi mắt )
Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đáng sợ trong đầu
Tôi nói, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng tôi lại là một cơn bão tố. Tôi có một cảm giác rằng tôi đang ở rất gần sự thật. Rất gần
Hoàng Đức Duy
Tôi nghĩ chúng ta nên dừng buổi trị liệu hôm nay ở đây, tôi cần thời gian để suy nghĩ ( đứng dậy )
Nguyễn Quang Anh
Vâng, thưa bác sĩ ( đứng dậy,vẻ mặt bối rối )
Anh ta bước ra khỏi phòng, để lại tôi một mình trong căn phòng trống rỗng
Tôi nhìn vào tấm gương trên tường, nhìn vào chính mình. Nhưng tôi lại thấy một gương mặt khác
Một gương mặt mờ ảo, đầy đau khổ. Nó không phải là tôi. Hay nó chính là tôi?
Tôi chạm vào đầu, cảm giác như có ai đó đang thì thầm vào tai tôi
Những lời nói mơ hồ, những tiếng cười man rợ
Tôi cảm giác như mình đang dần dần mất đi chính bản thân mình, và một con người khác, một con quỷ đang lớn dần lên trong tôi
Hoàng Đức Duy
Tôi biết, ngày mai, tôi sẽ lại thức dậy, quên đi tất cả ( nói chuyện một mình )
Và sẽ có một bệnh nhân mới, sẽ lại đến đây, kể cho tôi nghe một câu chuyện cũ, như một người bạn mới. Vòng lặp này, cứ thế tiếp diễn, không có hồi kết
III>
Tôi thức dậy, một lần nữa. Mùi thuốc khử trùng, ánh sáng nhợt nhạt và sự trống rỗng quen thuộc
Hôm nay là một ngày mới, với một bệnh nhân mới. Hay là cũ? Tôi không chắc. Tên tôi là Hoàng Đức Duy, và công việc của tôi là lắng nghe những câu chuyện
Nguyễn Quang Anh bước vào, đôi mắt anh ta mệt mỏi hơn ngày hôm qua, một sự mệt mỏi không thể che giấu. Anh ngồi xuống, không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi
Hoàng Đức Duy
Anh có thể bắt đầu khi anh sẵn sàng
Tôi nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể
Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng lặn xuống một vực sâu vô tận
Nguyễn Quang Anh
Ngôi nhà của tôi... nó có một căn hầm, Nó luôn bị khóa kín, và tôi không bao giờ nhớ mình đã cất chìa khóa ở đâu
Anh bắt đầu, giọng nói đều đều nhưng đầy căng thẳng
Nguyễn Quang Anh
Tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó ghê rợn ở bên trong. Một thứ gì đó... không nên tồn tại
Tôi lắng nghe, cảm giác quen thuộc đến rùng mình. Lại một câu chuyện về sự quên lãng và một nỗi sợ hãi vô hình. Lại là một vòng lặp
Nguyễn Quang Anh
Tôi bị ám ảnh bởi sự tò mò, tôi muốn biết thứ gì ở trong đó
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thể nhớ mình đã nhốt thứ gì trong đó, nhưng tôi biết, nó là một thứ gì đó khủng khiếp.
Nguyễn Quang Anh
Những cơn ác mộng, mỗi đêm, tôi đều mơ thấy mình đang ở trong một căn hầm tối tăm
Anh im lặng, đưa bàn tay lên xoa thái dương
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe thấy tiếng gào thét, tiếng cào cấu vào cánh cửa gỗ
Nguyễn Quang Anh
Rồi tôi lại giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, và những vết thương mới lại xuất hiện trên cơ thể tôi
Anh ta nói đến đây, đột ngột dừng lại. Anh từ từ vén vạt áo sơ mi, rồi kéo tay áo lên
Hoàng Đức Duy
( nhất thời sững sờ )
Trên làn da trắng bệch là một bản đồ kinh hoàng của những vết thương
Vết cào sâu hoắm, hằn lên da thịt như những chiếc móng vuốt của một con thú dữ
Vài vết đã lành, tạo thành những dải sẹo lồi lõm, sẫm màu. Vài vết khác vẫn còn đỏ hỏn, rỉ máu
Chúng chằng chịt, đan xen vào nhau, trông như một bức tranh trừu tượng của sự đau đớn và bạo lực
Nguyễn Quang Anh
Đây là những vết 'mèo cào', Tôi thức dậy, và chúng ở đó. Tôi không nhớ mình đã làm gì
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi biết, chính tay tôi đã gây ra những vết thương này ( giọng nói đầy chua chát )
Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên. Những vết cào đó... chúng không phải của một con mèo
Chúng được tạo ra bởi một thứ gì đó khác, một thứ gì đó man rợ hơn
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã thử trói tay mình lại khi ngủ, nhưng vô ích. Tôi vẫn thức dậy với những vết thương mới
Nguyễn Quang Anh
Và đôi khi, tôi còn tìm cách phá cánh cửa hầm. Tôi dùng tay không, dùng móng tay để cào, cắn vào lớp gỗ cứng
Nguyễn Quang Anh
Tôi làm điều đó trong vô thức, trong một trạng thái điên loạn mà tôi không thể kiểm soát. Tay chân tôi rỉ máu, nhưng tôi vẫn không dừng lại
Ánh mắt anh ta trở nên trống rỗng, vô hồn
Nguyễn Quang Anh
Dần dần, tôi nhận ra, rằng tôi không chỉ bị dày vò bởi thứ bên trong căn hầm, mà còn bị dày vò bởi chính hành động bạo lực của bản thân ( thì thào )
Nguyễn Quang Anh
Tôi sợ hãi chính mình, bác sĩ ạ. Tôi sợ hãi con quỷ đang sống trong tôi
Hoàng Đức Duy
Anh hãy bình tĩnh, Nguyễn Quang Anh. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Anh không đơn độc ( cố gắng trấn an )
Tôi nói, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an khó tả
Những lời anh ta nói, những vết thương trên người anh ta...
Chúng đang khơi dậy một điều gì đó trong tôi, một điều gì đó đáng sợ mà tôi không muốn đối mặt
Nguyễn Quang Anh
Tôi... tôi nghĩ đã hết giờ rồi
Nguyễn Quang Anh
Tôi xin phép
Anh nói, giọng nói run rẩy. Anh đứng dậy, cúi đầu chào tôi rồi vội vã bước ra khỏi phòng
Khi cánh cửa đóng lại, tôi cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến. Căn phòng dường như quay cuồng
Tôi vịn vào thành ghế, cố gắng đứng vững. Nhưng vô ích. Đầu tôi đau nhói, một tiếng ù ù kéo dài trong tai
Những hình ảnh chớp nhoáng, mờ ảo lướt qua trong đầu tôi. Một cánh cửa hầm, những vết cào, và một tiếng cười man rợ
Tôi cố gắng xua đi những hình ảnh đó, nhưng chúng lại càng trở nên rõ nét hơn
Mọi thứ tối sầm lại. Tôi cảm thấy cơ thể mình đổ sụp xuống, va chạm mạnh vào sàn nhà lạnh ngắt
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi nghe thấy một tiếng gào thét, một tiếng gào thét đầy đau đớn và sợ hãi. Tiếng gào thét đó...
Nát cái óc
Nay chưa đủ kpi,chưa đủ 1000 chữ tại vì lười
Nát cái óc
Truyện còn bị flop😭
Nát cái óc
Thứ gì chịu cho nỗi🤰
Download MangaToon APP on App Store and Google Play