[CAPRHY]: ÁNH HOÀNG HÔN CỦA NGÀY MAI
Dính Scandal
Sáng hôm đó, điện thoại anh rung lên liên hồi. Thông báo tin nhắn, cuộc gọi, rồi cả những tiêu đề bài báo giật gân cứ chớp nháy liên tục trên màn hình điện thoại
:Ca sĩ CTB nghi vấn hẹn hò!!!!!
:Một nam ca sĩ đang được chú ý đình đám có nghi vấn là hoa đã có chủ
:Ca sĩ CTB cười nói vui vẻ với một hotgirl giấu mặt
:Bằng chứng nam ca sĩ CTB hẹn hò bí mật với một nữ hotgirl cùng vào khách sạn
Hàng loạt các tin đồn, bài báo và cả lời chửi mắng của mạng xã hồi đều được anh xem qua hết. Anh vốn quen với việc showbiz hay thổi phồng mọi thứ, nhưng lần này khác. Ảnh chụp rõ nét, góc máy hiểm, và cả một câu chuyện được thêu tỉ mỉ
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên
Anh nặng nề cầm chiếc điện thoại lên. Nhìn một lượt rồi nhẹ "Bấm đồng ý"
Là công ty quản lý gọi. Đầu giây bên kia có tiếng thở dài, giọng pha lẫn sự mệt mỏi
:Chúng ta phải tạm dừng toàn bộ lịch diễn của em vài tuần. Tránh truyền thông, hiểu không?
Anh nằm ngửa lên giường, trong đầu đang là một mớ hỗn độn. Tức giận, mệt mỏi, và...buồn. Anh không hẹn hò với ai cả, đêm đó anh đi ăn cùng một nhóm bạn cũ. Vậy mà sáng ra, cả mãng xã hội biến anh thành nhân vật chính trong câu chuyện tình cảm không có thật
Anh lang thang trên phố Hà Nội, một buổi chiều nhiều mây. Mũ lưỡi trai kéo thấp, khẩu trang che kín. Vô định, anh rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đầu ngõ, tấm bảng gỗ treo lủng lẳng [Caffe - Mèo]. Mùi cà phê rang mới thoảng ra, ấm áp và dịu dàng lạ thường
Hoàng Đức Duy
//bước vào quán//
Bên trong quán, những con mèo lười nằm vắt vẻo trên kệ sách, vài con khác rón rén bước quanh bàn khách. Không khí nhẹ nhàng, chỉ có tiếng nhạc jazz và tiếng mèo kêu "Mew...Meoo"
Nguyễn Quang Anh
Xin chào!! Quý khách đến với Caffe Meo ạ
Nguyễn Quang Anh
Quý khách dùng gì ạ??
Một giọng nói mềm mại và ấm áp cất lên. Khiến anh giật mình quay lại
Người đứng cạnh mặc một chiếc tạp dề màu nâu. Tóc màu bạch kim hơi rối nhẹ. Ánh mắt nở mụ cười cong cong
không hiểu vì sao, có gì đó khiến anh bỗng quên mất phải trả lời ngay lập tức....Anh khẽ ho, lấy lại giọng bình thường
Hoàng Đức Duy
Cho tôi...Latte nóng
Nguyễn Quang Anh
Một chút nữa sẽ có ạ
Em nhẹ nhàng cúi người rồi rời đi. Để lại mùi hương sữa thoang thoảng.
Anh chọn một góc khuất người. Chú mèo lông xù xám nhảy lên ghế bên cạnh, dụi đầu vào tay anh. Kỳ lạ thật - ngoài kia, hàng nghìn người đang bàn tán về anh...vậy mà ở đây như chẳng hề liên quan gì
Một lát sau, em mang ly latte đến, đặt xuống bàn. Nghiêng đầu nhìn anh một lúc rồi cất giọng
Nguyễn Quang Anh
Anh...là Hoàng Đức Duy, đúng không?
Anh khựng lại vài giây. Không phải vì em nhận ra anh - điều đó là bình thường thôi. Mà vì trong đôi mắt, không có sự tò mò, không phán xét. Mà chỉ là câu hỏi nhẹ tênh
Anh đáp với giọng trầm hơn thường lệ
Em mỉm cười, như thể vừa giải xong một bài toán
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì...chúc anh uống ngon miệng. Ở đây, mèo sẽ không quan tâm anh là ai đâu
Anh bật cười khẽ, lần đầu tiên trong nhiều ngày. Có lẽ, đây là nói duy nhất lúc này cho anh cảm giác được bình thường. Và có lẽ nói này sẽ làm anh quay lại nhiều lần nữa
Khăn tay
Sau ngày hôm đó, anh đã đến quán "Caffe" hai lần trong tuần, nhưng đều không thấy cậu chủ ở quầy. Mỗi lần đều chỉ gặp một cô nhân viên khác bảo rằng em bận việc riêng. Chẳng hiểu sao...anh cảm thấy hơi tiếc. Có thể là nụ cười hay vì câu nói của em..
"Mèo sẽ không quan tâm anh là ai"
Chiều chủ nhật, anh ra công viên gần bờ hồ để đi dạo. Trời đã vào thu, gió mát thoang thoảng và lá vàng rơi lác đác. Anh đội mũ lưỡi trai, khẩu trang đeo kín mặt. Tay cầm ly trà mua vội.
Đi ngang qua bãi cỏ, anh nghe thấy tiếng hắt hơi nhỏ. Một bóng người ngồi trên ghế đá, cúi người vuốt ve một chú mèo mướp lông vàng kem
Anh nhận ra mái tóc bạch kim ấy và chiếc tạp dề....à không, hôm nay là chiếc áo len màu be. Đúng là em
Anh đi đến cất tiếng nói, nửa bất ngờ nữa ngập ngừng
Nguyễn Quang Anh
À....anh Duy
Nguyễn Quang Anh
Lần nay không có đàn mèo hộ tống anh nhỉ?
Em ngẩng đầu lên đáp. Mắt hơi mở to
Anh cười định đáp thì bỗng thấy em rút từ trong áo ra một chiếc khăn tay trắng, đưa ra trước mắt anh. Khăn ấy có thêu hình một bông cúc nhỏ ở góc. Anh bỗng nhớ, lần đầu tiên đến quán. Khi đứng dậy tính tiền có lẽ đã làm rơi một vật gì đó
Nguyễn Quang Anh
Khăn tay này....là của anh đúng chứ?
Em hỏi, đầu hơi nghiêng nghiêng như đã biết câu trả lời
Anh nhận lấy, cảm giác sự mềm mại và hơi ấm lạ lùng truyền từ chiếc khăn
Hoàng Đức Duy
Ừ....chắc hôm đó anh để quên
Hoàng Đức Duy
Mà sao em biết là của anh?
Nguyễn Quang Anh
Trên khăn có khắc chữ "D" được thêu rất khéo
Nguyễn Quang Anh
Mà cũng không ai dùng khăn tay bây giờ đâu
Em mỉm cười trả lời, ánh mắt pha chút trêu trọc
Gió thổi, mấy chiếc lá vàng rơi lả tả xung quanh. Con mèo vàng cuộn tròn vào người em lim dim ngủ. Anh ngồi bên cạnh, cảm giác sự ồn ào ngoài kia chỉ là tiếng vang xa xôi
Em nhìn anh với ánh mắt chút gì đó tinh nghịch
Nguyễn Quang Anh
Anh định không hỏi tên em sao?
Hoàng Đức Duy
Ừm...cũng đúng. Vậy em tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đưa tay vuốt ve chú mèo trong lòng. Giọng nói có vẻ hơi giận
Nguyễn Quang Anh
Còn anh thì khỏi giới thiệu lại, giờ ai mà chẳng biết
Hoàng Đức Duy
Biết thì biết, nhưng không phải lúc nào họ cũng biết đúng về anh
Em nghiêng đầu như muốn anh nói tiếp. Anh do dự hồi lâu nhưng rồi quyết định nói thật
Hoàng Đức Duy
Chuyện scandal đó chỉ là sự cố hiểu lầm
Hoàng Đức Duy
Hôm đó, anh đi ăn cùng nhóm bạn đại học. Trong nhóm có một cô gái khá nổi tiếng trên mạng. Paparazzi chỉ cần thấy bọn anh vào một nơi lạ là họ đã dựng câu chuyện
Hoàng Đức Duy
Anh thậm chí...còn không biết họ chụp từ khi nào
Giọng anh nghẹn lại. Đôi tay nắm chặt lấy chiếc khăn như cố giữ bình tình
Nguyễn Quang Anh
Ừm, em đoán vậy
Em nói nhẹ tênh như thể việc tin lời anh là điều hiển nhiên
Anh hơi ngạc nhiên. Quay đầu lại hỏi
Nguyễn Quang Anh
Vì nếu anh thật sự hẹn hò thì anh sẽ không ngồi đây trò chuyện với em đâu
Em mỉm cười, ánh mắt cong cong dưới ánh chiều thu
Nụ cười ấy khiến lòng anh có hơi thắt lại. Không phải kiểu "Fan mến hâm mộ thần tượng", mà là cảm giác như ai đó vừa mở một ô cửa sổ để gió tràn vào
Hoàng Đức Duy
Nụ cười đó...nguy hiểm đấy
Anh đột nhiên lỡ miệng đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguy hiểm?
Em nghiêng đầu chớp mắt hỏi lại
Hoàng Đức Duy
Ừm, khiến người ta xao xuyến
Anh nhìn ra bờ hồ để tránh gặp ánh mắt của em, nhưng vẫn nghe được tiếng cười khẽ của em
Cứ thế hai người im lặng một lúc, chỉ còn nghe tiếng gió và tiếng lá khô xào xạc. Rồi Quang Anh lên tiếng:
Nguyễn Quang Anh
Anh Duy...nếu mọi người nhìn qua anh bằng lăng kính méo mó, thì ít ra ở đây vẫn sẽ có người nhìn anh bằng mắt thật
Anh quay qua thì lại bắt gặp ánh mắt ấy, trong trẻo đến lạ thường, chẳng cần thêm lời giải thích nào. Lúc này, anh chỉ muốn hỏi em thật nhiều về Quang Anh - về quán "Caffe Meo", về việc tại sao lại có một người bình thản đến thế giữ một thế giới ồn ào
Nhưng cuối cùng, thay vì hỏi. Anh chỉ nói
Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên em khẽ nói gần như chỉ đủ để anh nghe
Nguyễn Quang Anh
Anh biết không...khăn tay thường dùng để lau giọt nước, nhưng đôi khi nó cũng giữ lại những gì ấm áp nhất
Anh cầm chặt khăn tay, bước đi mà không nói gì. Cảm giác như mình vừa nhận được một lời hứa mơ hồ. Và anh biết, đây chưa phải lần cuối mà chúng ta gặp nhau
Ngại hay Lạnh
Hơn một tuần sau buổi gặp mặt ở buổi công viên. Anh nhốt mình trong nhà tránh mảng nhà báo nhìn thấy
Buổi tối hôm đó, anh quyết định ra ngoài đi bộ hít thở không khí. Trời Hà Nội về đêm hơi se lạnh - Anh đi ngang qua quán "Caffe- Mèo" thì bất ngờ thấy bóng người chạy ra, tay cầm một chiếc đèn pin nhỏ - là Quang Anh. Mặt em căng thẳng, ánh mắt đảo quanh như đang tìm gì đó
Anh gọi khiến em giật mình quay lại
Nguyễn Quang Anh
Anh Duy...sao anh lại ở đây?
Hoàng Đức Duy
Anh đi ngang qua
Hoàng Đức Duy
Mà có chuyện gì trông em lo lắng vậy?
Nguyễn Quang Anh
Một bé mèo của quán, bé Miso chạy mất. Em tìm từ chiều mà chưa thấy.
Nghe xong, chẳng suy nghĩ gì. Anh bất giác nắm tay em nói
Hoàng Đức Duy
Đi!! Anh giúp em tìm
Em ngơ ngác đi theo anh. Nhưng cũng chẳng để ý mà cứ thế cùng anh quanh phố tìm bé Miso
Trời đã hơn 10 giờ đêm, gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn. Mang theo cái lạnh cắt nhẹ vào da. Hai người họ vẫn chưa tìm được bé Miso
Anh cùng em đứng nghỉ ở một góc phố
Hoàng Đức Duy
Em tìm nó cả chiều?
Em gật đầu, thở ra một làn khói trắng đáp:
Nguyễn Quang Anh
Ừm, em lo nó đói, mà đêm nay lạnh quá nếu mà không thấy...
Em bỏ lửng câu ánh mắt hướng về một con hẻm
Anh nhìn bộ áo len mỏng trên người, vai đã run lên nhẹ. Chẳng nghĩ ngợi anh đã bước lại và khoác chiếc áo lên vai em
Hoàng Đức Duy
Mặc vào đi. Đừng cãi
Em sững người ngẩng đầu lên
Nguyễn Quang Anh
Còn anh thì sao?
Hoàng Đức Duy
Anh không sao. Anh đã quen với lịch tập ngoài trời rồi
Anh cười nhẹ đáp, kéo mũ trùm của áo khoác lên đầu em
Em mím môi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Hai người lại tiếp tục rọi đèn pin lia vào từng bụi cây, từng khe cống
Khi đi qua một đoạn vắng, em bỗng dưng hỏi
Nguyễn Quang Anh
Sao anh lại tìm mèo giúp em
Hoàng Đức Duy
Vì em quan trọng với nó...và hình như cũng quan trọng với anh
Anh đáp thật, không kèm nụ cười
Em khựng bước, quay sang nhìn anh. Trong ánh sáng vàng của ngọn đèn cũ, đôi mắt Quang Anh long lanh như phản chiếu cả đêm Hà Nội
Nguyễn Quang Anh
Anh hay nói mấy câu khiến người ta khó trả lời lắm
Hoàng Đức Duy
Vậy thì đừng trả lời, cứ để anh nói
Anh vừa bước đi bên cạnh em, vẻ mặt vừa bối rối vừa không giấu được nụ cười
Anh soi đèn cất giọng gọi khẽ
Hoàng Đức Duy
Miso....Miso
Nguyễn Quang Anh
Nghe không??
Quả thật có tiếng kêu rất nhỏ vọng lại từ dưới gầm một một chiếc thuyền gỗ neo sát bờ sông. Hai người cùng cúi xuống, thấy hai con mắt vàng khè nhìn ra - Miso
Quang Anh ngồi xuống, đưa tay ra giọng ấm và nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Lại đây nào bé. Không sao đâu
Miso rụt rè bước ra, vừa đủ để Quang Anh ôm vào lòng. Em thở phào, vòng tay ôm chặt như sợ nó lại biến mất lần nữa
Nguyễn Quang Anh
Tìm thấy rồi
Giọng em nhỏ đầy nhẹ nhõm
Anh mỉm cười kéo khóa áo khoác lên người em cao hơn, che cả cho Miso
Hoàng Đức Duy
Giờ thì hai đứa đều ấm rồi
Em ngước lên và lần này nụ cười của em không làm anh xao xuyến nữa. Mà như xuyên thẳng qua lớp phòng bị anh vẫn giữ từ khi dính scandal
Cả hai người trở về quán với bé mèo Miso. Đèn quán đã tắt, chỉ con ánh vàng nhạt từ phòng nhỏ phía sau
Em nhẹ nhàng trả áo khoác cho anh. Khẽ nói
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn anh....không chỉ vì cái áo
Anh bỗng giác đưa tay xoa đầu mà mỉm cười nói
Hoàng Đức Duy
Không có gì đâu
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần em cười là đã khiến anh vui rồi
Chẳng hiểu sao, anh nói xong. Mặt em bất chợt đỏ lên, đôi mắt mở to nhìn anh. Là vì lạnh hay vì ngại
Hoàng Đức Duy
Muộn rồi, vào nhà đi không ốm
Nói rồi anh xoay lưng rời đi...Được vài bước thì bỗng em cất tiếng lên. Đủ để anh nghe
Nguyễn Quang Anh
Anh...về cẩn thận nhé
Anh không nói gì. Chỉ quay lại nhìn em một cái rồi cũng rời đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play