Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Bách Chu ] Xuyên Không Em Dạy Tôi Cách Mỉm Cười

Chương 1

_
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Bách Hân Dư, chỉ có một chút chuyện đó mà mày làm cũng không xong thì sau này mày làm được cái gì nữa?! *quát lớn*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Đồ vô dụng!! *tát Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Ngã bệt xuống* ...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Liếc nhìn*
Bách Hân Dư, ở thế giới cũ. Cô là một học sinh 18 tuổi, không quá giỏi, cô đã được chuẩn đoán rằng bị trầm cảm nặng do áp bức và áp lực từ gia đình, từ việc thiếu tình thương trầm trọng.
Từ nhỏ, khi cô lên 5 tuổi đã phải tự lập, ba của cô – Bách Uy Viễn, ông ta không giàu, nhúng chân vào con đường cờ bạc, số đề. Còn mẹ cô? Mẹ cô đã mất từ rất lâu rồi, mẹ cô mất khi cô vừa sinh ra, phải nói là khó sinh. Còn người hiện tại cô phải gọi bằng mẹ lại chính là mẹ kế, chứ không phải mẹ ruột – Lưu Uyễn Vy, bà ta giàu nhưng lại rất ích kỷ, đặc biệt với cô và ba của cô.
Ông ta chỉ là người ăn bám bà ta nên vì thế mà bà ta ỷ lại vị thế của mình trong nhà.
Bà ta đã lo cho cô những năm còn cấp 1, nhưng từ cấp 2 cô lại phải tự bươn trải.
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Mẹ mày, mày nhìn tao như vậy là ý gì?!
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Mày câm à!! *khụy xuống, giật tóc Hân Dư ra sau*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
... *Chịu đau*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tôi nói... thì ông sẽ không đánh à? *cười khẩy*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
*Tức giận* Đừng giở giọng đó với tao!!
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
*Hất Hân Dư ra*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Tao là ba mày đấy, còn nói vậy lần nữa tao sẽ đánh chết mày!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Ba? Ông không xứng làm ba tôi đâu!! *quát lớn*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tôi không có một người ba như ông!!!
CHÁT
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nghiêng mặt*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Hỗn xược, tao với mẹ mày mang nặng đẻ đau để sinh mày ra, bao nhiêu tiền cho mày ăn học mà giờ nói với ba mày như thế à!!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Ông và bà ta sinh tôi ra, nhưng đã yêu thương tôi ngày nào chưa?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Có thật sự là lo cho tôi chưa hả?!! *khoé mắt cay nhoè*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Từng cái ăn cái mặc tôi đều tự mình kiếm tiền để mua đấy!!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tiền học ư? Tiền học là chính thân xác tôi lết đi làm để đóng đây này!!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Nếu trường đó là nơi không tốt thì đã tống tôi đi vì trễ học phí lâu rồi!! *ngấn lệ*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
*Đá mạnh vào bụng Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
A... *đập mạnh người vào tường*
Bách Uy Viễn
Bách Uy Viễn
Hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải tao mà!!
...
Và rồi hơn nửa tiếng sau đó, tiếng chửi rủa và tiếng đánh đập hoàn toàn ngưng lại, một tiếng đóng cửa mạnh vang lên.
Chỉ còn Bách Hân Dư nằm đó, nơi phòng khách không còn bóng người.
Lạnh lẽo... và tuyệt vọng.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Yếu ớt* Ha... Hahaha...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Gượng dậy, ngồi tựa vào tượng*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Lau đi vệt máu ở khoé môi*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Mẹ à... con xin lỗi, nhưng mà... con không thể chịu được nữa rồi.”
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Con xin lỗi... xin lỗi... mẹ nhiều...” *mắt mờ dần, gục xuống*
Nhanh chóng, ánh sáng trước mắt Bách Hân Dư biến mất, mờ dần đi, tưởng chừng như thế đã thật sự kết thúc.
Nhưng không, một luồng sáng loé lên chói lọi và kéo cô vào trong.
End chap
Likeeeee

Chương 2

_
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Lờ mờ mở mắt*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Gượng dậy, nhìn xung quanh*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Đây là... nơi nào đây?”
Bách Hân Dư mở mắt, nhìn xung quanh chính là khung cảnh một căn phòng khang trang hơn cả phòng cô hay ở, cô vẫn chưa chết sao...?
Tại sao lại ở đây, và nơi này là nơi nào.
Đây không phải là nhà của cô.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Vỗ nhẹ đầu* “ Sao lại đau đầu dữ vậy nhỉ?”
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Bước xuống giường*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Hơi choáng* Ưm...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Ngồi phịch xuống giường lại*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Ông ta đánh đến mức sắp mất trí nhớ rồi...”
???
???
Tỉnh rồi đấy à? *lạnh giọng, tựa vào cửa*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nhíu mày, nhìn lên*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Người này là... Trịnh Đan Ny?” *khá ngạc nhiên*
Bách Hân Dư nhớ rất rõ, nếu không lầm thì đây là Trịnh Đan Ny trong một bộ tiểu thuyết cô đã đọc, phải nói rằng cô đã thuộc lòng cả một bộ tiểu thuyết đó, đến mức hiểu rõ từng mối quan hệ bên trong.
Chỉ cần nhìn sơ qua thì cô lại nhớ ngay, vì trí nhớ của cô rất tốt.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nè, sao im lặng vậy hả, bị ngã đập đầu vào đâu rồi câm luôn à?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Vậy nếu như đây là Trịnh Đan Ny, thì mình sẽ là...” *nhìn vào gương ở bàn bên*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Đoán không sai rồi, chính là Bách Hân Dư, em gái của chị ta, lại còn là nữ tám.”
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Ông trời tại sao không cho mình chết quách đi? Giờ xuyên không vào đây thì khác nào là án tử.”
Bách Hân Dư nắm bắt tình huống rất nhanh và nhận ra rằng mình đã xuyên không rồi.
Nhưng vì sao cô lại gọi đây là án tử ư? Vì nơi này cô chính là người bị ghét và hất hủi nhiều nhất, từ bạn bè đến người thân trong nhà. (chỉ có mẹ của nữ tám là thương cô ấy nhất.)
Nguồn nguyên do lại chính là vì lúc nhỏ nữ tám bị bỏ rơi và không ai quan tâm cô ấy nên giờ đã sinh hư, tụ tập, bia rượu, ăn chơi trác táng, đó là những gì để miêu tả nữ tám. Sau đó về sau dẫn đến cái chết đầy đau thương và tiếc nuối cho nữ tám.
Khi ở thế giới cũ, cô đã rất thương cho nữ tám, thậm chí lại thầm ghét cay ghét đắng thế giới ở đây.
Thế mà giờ lại rơi vào tình trạng này, vào chính cái vai mà bản thân đã đồng cảm.
Trùng hợp thay, cô của thế giới cũ và hiện tại là cùng một khuôn, cùng một cái tên giống nhau, đây cũng chính là lí do mà cô đã chọn quyển tiểu thuyết này ở nhà sách.
Nhưng Bách Hân Dư mãi suy nghĩ thì không biết người đứng ở cửa kia đã tức đến tím người vì bị bơ đẹp.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
💢
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Này nha, Bách Hân Dư!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Em điếc à? Hôm nay tôi kêu lại không nghe? *lạnh giọng hơn*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
“ Ừ nhỉ, bình thường kêu cũng chẳng nghe, nói chi là hôm nay.”
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
“ Nhưng sao lại không ồn ào như mọi khi mà câm như hến vậy?”
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Tiến lại Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nhìn Đan Ny*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Này ranh con, có vấn đề về não rồi à?! *đặt tay lên vai Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Hất mạnh tay Đan Ny ra* Đừng động vào tôi! *lạnh giọng*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Ngạc nhiên*
End chap
Likeee

Chương 3

_
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Ngạc nhiên*
Trịnh Đan Ny có chút ngơ ra nhưng rồi nhanh chóng lấy lại cảm xúc.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Thái độ gì đấy hả? *cau mày*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Tôi là chị của em đấy, lễ phép một chút đi!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Kiềm nén cơn giận* Chị... không phải là chị của tôi!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Cái gì... em nói gì vậy, Hân Dư?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Chị và cả ba... kể cả những người khác đều không tốt lành gì với tôi cả, các người là thú đội lốt người!” *lẩm bẩm, nhìn Đan Ny đầy căm phẫn*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Nghe thấy, đứng hình* “ Nó có đang biết là nói gì không? Ánh mắt đó...”
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ơ khoan-
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Nhìn bóng lưng Hân Dư* “ Nó chạm mạch à?”
...
Trong phòng vệ sinh lúc ấy.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nhìn mình trong gương* Makeup thật tệ hại.
Nữ tám có chút biết trang điểm nhưng lại quá màu mè nên khiến Bách Hân Dư phải bất lực một chút.
Cô nhìn một lúc rồi đành tẩy trang và makeup lại.
...
Cạch.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Quay lại*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mẹ!
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Tiểu Bách sao rồi con...? *tiến lại*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
*Nhìn qua giường* Con bé đâu rồi?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Trong phòng vệ sinh rồi mẹ.
Bách Y Uyên – mẹ của Bách Hân Dư, nữ tám trong truyện.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mà em ấy khi tỉnh dậy kì lạ lắm, cứ như ai nhập vậy ấy!!
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
*Đánh vai Đan Ny* Con nhóc này, không được nói như vậy.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ui da... *xoa vai*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Em con vẫn là nó thôi chứ ai nhập??
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Nhưng con thấy thế màaa.
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Thôi đi!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Bĩu môi* Mẹ không tin con gì cả!!
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Tí nó đi ra thì mẹ xem thử đi rồi biết.
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Haiz, con bé này!
Cạch.
Tiếng mở cửa phòng vệ sinh vang lên.
Khi Bách Hân Dư vừa bước ra thì Trịnh Đan Ny đã phải một phe ngạc nhiên nữa, đây là Bách Hân Dư mà cô biết hay sao, sao lại có thể... xinh như vậy?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
“ Đệt, đứa nào kéo hồn nó đi thật rồi.”
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Tiểu Bách! *đi lại phía Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nhìn Y Uyên*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Người này... là mẹ của nữ tám, bà ấy rất tốt với cô ấy, là người tốt...”
Bách Hân Dư ngẫm nghĩ im lặng một chút, theo nguyên tác thì trước kia nữ tám rất tệ bạc và bất hiếu với bà, chẳng thèm quan tâm gì đến bà cả.
Bách Hân Dư nghĩ mà chợt nhẹ đau lòng vì ở thế giới cũ của cô, cô đã mất hơi ấm của mẹ, mất tình thương của mẹ quá sớm, nếu được sống lại một thân phận khác như này thì cô sẽ yêu thương mẹ của nữ tám thay cho cô ấy.
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Tiểu Bách, con sao vậy?
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Không khoẻ sao hay là con thấy mệt trong người?
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Đảo mắt* Mẹ thấy chưa, nó còn chả thèm trả lời, câm như hến vậy đấy.
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Con im đi chưa? *liếc Đan Ny*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Khoá miệng*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
*Nhìn lại Hân Dư*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Mẹ...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Đi từ từ lại bà, cúi nhẹ người ôm bà vào lòng*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
*Bất ngờ*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Trố mắt* “ Ôi đệt, cảnh tượng gì đây trời?!”
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
“ Cảnh này lần đầu tiên mình thấy, nó đúng là chạm mạch thật rồi!!”
Trịnh Đan Ny nói đi và nói lại thì cũng là hai từ "chạm mạch" dành cho Bách Hân Dư.
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Con... con sao vậy? *kiềm nén cảm xúc*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
“ Con xin lỗi... trước kia là con không đúng, là con đã bất hiếu với người.” *lẩm bẩm bên tai bà*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
*Ngấn lệ, ôm lại Hân Dư* Không sao, không sao hết, mẹ không để tâm đâu mà...
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Con biết lỗi là tốt rồi.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Rời cái ôm*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Con đói chưa tiểu Bách, mẹ làm cho con. *mỉm cười*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Nhìn bà không rời*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Gật đầu*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Được, theo mẹ! *kéo tay Hân Dư đi*
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
*Theo lực kéo*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
...
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ủa... ê...
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mẹ không nhớ sự hiện diện của con gái yêu của mẹ hả?!! *nói lớn*
Bách Y Uyên
Bách Y Uyên
Con tự lo đi!! *nói vọng lại*
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
(⁠・⁠_⁠・⁠;⁠)
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Mà con nhóc đấy lạ thật.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
Ngày mai phải nói với đám kia thôi.
Trịnh Đan Ny
Trịnh Đan Ny
*Chạy vọt về phòng*
End chap
Likeeee

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play