Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllQuan] Oneshort

QuanQuan

Tiếng mưa đập vào khung cửa kính, đều đặn nhưng dồn dập
Minh Quân
Minh Quân
Anh lại đi với ai mà về giờ này?
Đông Quan
Đông Quan
"Lại bắt đầu rồi.."
Đông Quan
Đông Quan
Quân, anh chỉ đi gặp bạn thôi
Minh Quân
Minh Quân
Bạn?
Minh Quân
Minh Quân
Nửa đêm?
Minh Quân
Minh Quân
Quán bar?
Minh Quân
Minh Quân
Anh nghĩ em ngu à?
Đông Quan
Đông Quan
Anh không cần phải giải thích với em từng việc anh làm
Đông Quan
Đông Quan
Chúng ta đều là người trưởng thành rồi Quân
Minh Quân
Minh Quân
/cười nhạt/
Minh Quân
Minh Quân
Người trưởng thành mà phải lén lút giấu điện thoại khi em vừa bước vào phòng hả?
Đông Quan
Đông Quan
Em mệt mỏi quá không?
Đông Quan
Đông Quan
Lúc nào cũng nghi ngờ anh
Đông Quan
Đông Quan
Lúc nào cũng ghen tuông vô lý
Minh Quân
Minh Quân
Em ghen vì em yêu anh, Quan à
Minh Quân
Minh Quân
Hay anh muốn em thờ ơ, để anh tự do muốn làm gì thì làm?
Đông Quan
Đông Quan
Không phải anh muốn tự do
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng yêu nhau mà không tin tưởng nhau
Đông Quan
Đông Quan
Thì, còn gì là yêu nữa?
Không khí trong phòng đặc quánh lại
Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt của cả hai
"mệt mỏi và tổn thương?"
Minh Quân
Minh Quân
/hạ giọng/
Minh Quân
Minh Quân
Anh biết rõ quá khứ của anh khiến em khó tin
Minh Quân
Minh Quân
Từ khi yêu em, anh cũng đã thay đổi rất nhiều
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng..anh vẫn còn giữ những mối quan hệ mập mờ của anh, đúng không!?
Đông Quan
Đông Quan
/cau mày/
Đông Quan
Đông Quan
Em không hiểu à?
Đông Quan
Đông Quan
Nếu anh còn muốn chơi bời
Đông Quan
Đông Quan
Anh đã chẳng ở đây với em
Minh Quân
Minh Quân
Anh ở đây..nhưng lòng của anh thì ở đâu..?
Quan cứng người lại
Lời của Quân như mũi dao xoáy thẳng vào điểm yếu của anh
Anh không trả lời ngay, chỉ đứng dậy rót cho mình một ly rượu
Đông Quan
Đông Quan
/nhấp một ngụm/
Đông Quan
Đông Quan
Anh không ngoại tình, Quân
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng anh thừa nhận
Đông Quan
Đông Quan
Anh chưa từng là người yêu hoàn hảo
Minh Quân
Minh Quân
/bật cười/
Minh Quân
Minh Quân
Em đâu cần người hoàn hảo
Minh Quân
Minh Quân
Em chỉ cần anh đừng để em thấy rằng mình là người bị bỏ rơi
Tiếng mưa ngoài cửa sổ lớn hơn, như phụ họa cho sự im lặng giữa hai người
Đông Quan
Đông Quan
/giọng nhỏ lại/
Đông Quan
Đông Quan
Quân
Đông Quan
Đông Quan
Chúng ta yêu nhau 3 năm rồi
Đông Quan
Đông Quan
Anh cũng chưa từng yêu ai lâu đến như vậy
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng càng yêu..anh càng cảm thấy mình như bị trói buộc
Minh Quân
Minh Quân
/sững người/
Minh Quân
Minh Quân
Trói buộc?
Minh Quân
Minh Quân
Ý anh là?
Minh Quân
Minh Quân
Em chỉ là sợi dây xích của anh thôi à?
Đông Quan
Đông Quan
K-không..
Đông Quan
Đông Quan
Em là điều đẹp nhất anh từng có
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng..anh sợ mình không thể giữ nổi điều đó
Quân tiến lại gần, bàn tay run run chạm vào áo Quan
Minh Quân
Minh Quân
Nếu anh sợ..vậy thì để em buông tay
Đông Quan
Đông Quan
/vội vàng nắm lấy tay Quân/
Đông Quan
Đông Quan
K-không..!
Đông Quan
Đông Quan
Đừng nói như vậy
Minh Quân
Minh Quân
Anh muốn em tin, nhưng anh lại để em phải tự đoán từng bước anh đi
Minh Quân
Minh Quân
Em yêu anh..nhưng em cũng không muốn yêu trong nỗi bất an
Đông Quan
Đông Quan
A-anh xin lỗi..
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng anh cũng mệt lắm Quân à
Đông Quan
Đông Quan
Mỗi lần ta cãi nhau, anh lại thấy khoảng cách 2 ta lớn hơn
Minh Quân
Minh Quân
Em biết..
Khoảng khắc đó, cả hai đều im lặng
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng mưa
Quân buông tay Quan ra, quay lưng lại để che đi đôi mắt đã nhòe nước
Đông Quan
Đông Quan
Quân..
Đông Quan
Đông Quan
Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn gặp lại em
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng..có lẽ, anh sẽ học cách yêu em nhiều hơn
Minh Quân
Minh Quân
/khẽ cười/
Minh Quân
Minh Quân
Còn em..nếu có kiếp sau, em sẽ học cách không yêu anh quá nhiều
Đêm mưa kéo dài
Không ai nói lời chia tay, nhưng cả hai đều hiểu..
Tiếng mưa vẫn rơi, nhưng từng giọt như gõ vào những vết nứt đã tồn tại quá lâu
Quân vẫn đứng đó, bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên quyết
Đông Quan
Đông Quan
/giọng khàn/
Đông Quan
Đông Quan
Quân..
Đông Quan
Đông Quan
Lại đây với anh..được không?
Minh Quân
Minh Quân
/khẽ lắc đầu/
Minh Quân
Minh Quân
Em không đủ can đảm, Quan à
Minh Quân
Minh Quân
Mỗi lần anh chạm vào, em lại yếu lòng
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng rồi chuyện này rồi cũng sẽ lặp lại
Minh Quân
Minh Quân
Em không muốn làm bản thân mình đau nữa
Đông Quan
Đông Quan
/thở dài/
Đông Quan
Đông Quan
/chậm rãi tiến lại/
Đông Quan
Đông Quan
Em nghĩ anh không đau sao?
Đông Quan
Đông Quan
Em là người duy nhất khiến anh thấy mình muốn ở yên một chỗ..
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng em cũng là người khiến anh phát điên
Minh Quân
Minh Quân
/cười nhạt/
Minh Quân
Minh Quân
Thì đó..chúng ta vừa là lý do, vừa là nỗi đau của nhau
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước, nhưng giống như một con sông không thể bắc cầu
Đông Quan
Đông Quan
Em nhớ lần đầu mình gặp nhau không?
Minh Quân
Minh Quân
Nhớ chứ
Minh Quân
Minh Quân
Quán cà phê nhỏ ở góc phố
Minh Quân
Minh Quân
Anh gọi đen đá không đường, còn em gọi bạc xỉu
Minh Quân
Minh Quân
Anh lại còn ngồi nhầm bàn
Đông Quan
Đông Quan
/khẽ cười/
Đông Quan
Đông Quan
Anh không nhầm, là anh cố ý
Minh Quân
Minh Quân
Lúc đó em nghĩ anh thật thú vị
Minh Quân
Minh Quân
Còn bây giờ..
Minh Quân
Minh Quân
Không ngờ lại lăng nhăng như vậy..
Đông Quan
Đông Quan
Anh thừa nhận quá khứ anh không sạch
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng từ khi có em..anh cũng đã cố thay đổi
Đông Quan
Đông Quan
Có lẽ là chưa đủ với em
Minh Quân
Minh Quân
/mím môi/
Minh Quân
Minh Quân
Anh bảo 'cố'
Minh Quân
Minh Quân
Nghĩa là anh vẫn còn giữ chút gì đó của ngày xưa
Đông Quan
Đông Quan
Anh là con người, không phải máy móc
Đông Quan
Đông Quan
Anh không thể bỗng nhiên biến thành một con người khác chỉ vì yêu
Minh Quân
Minh Quân
Vậy là anh chọn giữ lấy bản chất của mình, còn em phải chịu đựng nó sao?
Không khí trong phòng càng lúc càng nặng
Ngoài kia, tiếng còi xe mơ hồ vọng lại giữa màn mưa dày đặc
Đông Quan
Đông Quan
/hạ giọng/
Đông Quan
Đông Quan
Anh chọn..giữ em
Đông Quan
Đông Quan
Dù anh biết, cách của mình không làm em hạnh phúc trọn vẹn
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng giữ em trong bất an thì khác nào giam cầm?
Quan im lặng
Anh quay sang bàn, rót thêm rượu
Như để tránh phải nhìn vào đôi mắt ấy
_
Ba năm trước
Quán cà phê nhỏ ở góc phố, mùi hương rang xay mới phảng phất khắp không gian
Quan - khi ấy 23 tuổi
Bước vào với dáng vẻ tự tin
Sơ mi trắng xắn tay, mái tóc hơi rối nhưng gọn gàng
Quân - vừa tròn 20
Ngồi ở bàn gần cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách
Nhưng vẫn không quên khuấy nhẹ ly bạc xỉu trước mặt
Quan gọi một ly đen đá không đường
Nhưng khi bưng ra, nhân viên lại đặt nhầm vào bàn của Quân
Minh Quân
Minh Quân
/ngẩng đầu/
Minh Quân
Minh Quân
Xin lỗi
Minh Quân
Minh Quân
Hình như anh ngồi nhầm bàn?
Đông Quan
Đông Quan
/mỉm cười/
Đông Quan
Đông Quan
Không nhầm đâu!
Đông Quan
Đông Quan
Là anh cố ý
Minh Quân
Minh Quân
H-hả?
Đông Quan
Đông Quan
Anh thấy em..trông giống kiểu người sẽ thay đổi một ngày của anh
Quân bật cười, vừa ngại vừa khó hiểu
Ai mà có ngờ, một câu nói ngỡ như bông đùa đó
Lại là mở đầu cho một mối tình vừa ngọt ngào vừa đầy bão tố
_
Hiện tại
Minh Quân
Minh Quân
Hồi mới yêu, anh bảo sẽ bỏ hết các mối quan hệ cũ
Minh Quân
Minh Quân
Anh nhớ không?
Đông Quan
Đông Quan
Anh nhớ
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng anh không làm
Đông Quan
Đông Quan
Anh..đã bỏ
Đông Quan
Đông Quan
C-chỉ là..có vài người vẫn còn liên lạc
Đông Quan
Đông Quan
Anh không muốn cắt đứt quá phũ phàng
Minh Quân
Minh Quân
/bật cười/
Minh Quân
Minh Quân
Cắt phũ phàng với họ
Minh Quân
Minh Quân
Hay giữ họ như một cái phao dự phòng?
Đông Quan
Đông Quan
Quân!
Minh Quân
Minh Quân
Ồ, anh nổi nóng vì em nói đúng à?
Quan cầm ly rượu, uống cạn
Anh ghét cảm giác bị nhìn thấu
Nhưng Quân - người anh yêu - luôn nhìn thấu hết
Sự im lặng kéo dài vài phút
Đông Quan
Đông Quan
/hạ giọng/
Đông Quan
Đông Quan
Nếu anh nói..anh không thể yêu một ai theo cách em muốn
Đông Quan
Đông Quan
Em có buông không?
Minh Quân
Minh Quân
/nhìn thẳng vào mắt anh/
Minh Quân
Minh Quân
Nếu anh nói, anh không thể bỏ được bản chất của mình
Minh Quân
Minh Quân
Em vẫn sẽ yêu
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng yêu khác đi, ít lại..cũng bớt dại lại
Đông Quan
Đông Quan
/mím môi/
Đông Quan
Đông Quan
Anh không muốn em ít yêu anh đâu
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng càng yêu nhiều..em lại càng đau
Quan tiến tới, ôm chặt lấy Quân
Hơi ấm này, mùi hương này
Nhưng chính sự quen thuộc ấy lại khiến họ sợ
Đông Quan
Đông Quan
Quân..đ-đừng rời xa anh
Minh Quân
Minh Quân
/khẽ đẩy ra/
Minh Quân
Minh Quân
Em không rời
Minh Quân
Minh Quân
Nhưng cũng chẳng thể ở lại nguyên vẹn như trước
Lời nói ấy như nhát dao sắc, cứa vào lòng Quan
Anh buông Quân ra, đôi tay trống trải lạnh buốt
_
Gần sáng, mưa ngớt
Quân lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài
Đông Quan
Đông Quan
Em đi đâu?
Minh Quân
Minh Quân
Đi dạo, nghẹt thở quá
Đông Quan
Đông Quan
/tiến lại/
Đông Quan
Đông Quan
/giữ tay em/
Đông Quan
Đông Quan
A-anh sợ..một ngày em đi mà không quay lại
Minh Quân
Minh Quân
/nhìn anh/
Minh Quân
Minh Quân
Nếu ngày đó đến, nghĩa là anh đã để em đi từ lâu rồi
Quân rút tay ra, mở cửa
Không khí ẩm lạnh ùa vào
Quan đứng nhìn bóng Quân khuất dần
_
Trên phố vắng, Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời xám
Em nghĩ, yêu sâu đến đâu, nếu không thể hòa hợp thì vẫn sẽ tan..
Nhưng dẫu vậy, trái tim vẫn hướng về người vừa đứng trong căn phòng kia
Bởi vì, đôi khi, tình yêu không chết vì hết yêu..mà vì cả hai không còn đủ sức chịu đựng nhau
_
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Hết rùiii
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Lần đầu viết nên có gì mọi người góp ý t nha
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
📩 hòm thư góp ý
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Tqnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn bái baiii mấy mom

CuongQuan

NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
_
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
3000 chữ
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
CuongQuan rút cạn chất xám của tôi ròii
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
không đăng được nên xem đỡ ảnh nha
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
📩 hòm thư góp ý
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Giờ chưa đủ 300 chữ
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
=))
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
iloveallQuan
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Đêm nay cứ chơi đi anh bao hết Có bao nhiêu thì trao hết Cửa cách âm mời soundcheck Đường đi hơi xa nên gọi cho mama nói đêm nay em không về Oh hey baby come with the burn nà Rumba ở sau sân nhà Mắt em đang sáng trưng Tứng tứng tưng tứng tưng Trời hôm nay nóng nhờ hơi khó thở Mà anh trông như cạn pin Em có muốn kiếm chỗ sạc Rồi mình nghe chút âm nhạc Điện thoại đang quá tải thôi tắt đài Đây không có đúng và sai Sập nguồn đến hết đêm dài Bật chế độ không một ai làm phiền ta Phá tan không trung như điện cao thế Sức nóng liên tục cào xé vào thế để anh bước ra và show hết Để cho dòng điện chạy khắp cơ thể Tell mama tối không về Baby I will bring you up Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Sao nhở mama của em không biết đâu Chị Tiên của anh không biết đâu Biết chứ nhờ Đêm nay anh bao hết có bao nhiêu thì trao hết Phòng này cách âm mời soundcheck Anh không ba hoa đâu, call cho mama đi Đêm nay không về nhà Hất vai rồi vào thế thôi Vứt ngay bài nhạc buồn xé đôi Tất tay để dòng điện cuốn trôi U I A A I U Big boy never cry lên sân khấu anh thở vào mic như điện găm vào tai Bật loa cắm Jack ngay ở nơi spotlight Nhịp nhạc house sập sàn I can do it all night Bae cầu dao bật lên cho em rồi cưng Nhịp độ của anh làm cho em phải rung Khiến bây giờ anh chỉ muốn Khi màn đêm buông xuống think i'd be like crazy Phá tan không trung như điện cao thế Sức nóng liên tục cào xé vào thế để anh bước ra và show hết Để cho dòng điện chạy khắp cơ thể Tell mama tối không về Baby I will bring you up Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Sao nhở mama của em không biết đâu Chị Tiên của anh không biết đâu Biết chứ nhờ Thướt tha đôi chân miên man anh phải u mê Vuốt ve trái tim này không dùng điện gây tê Baby em vẫn luôn khiến anh thốt lên là cao thế Oh bae tell mama đêm nay không về Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Mama không biết đâu Sao nhở mama của em không biết đâu Chị Tiên của anh không biết đâu
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Vậy đi cho đủ chữ
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
bái bai

KhangQuan

_
Năm 16 tuổi
Sân trường vào đầu năm học mới luôn ồn ào
Nhưng
Đối với Nguyễn Văn Khang, mọi âm thanh dường như bị lu mờ
Khi ánh mắt hắn dừng lại ở cậu bạn đang cúi đầu ghi chép bên cạnh - Hồ Đông Quan
Minh Quân
Minh Quân
Ê Khang
Minh Quân
Minh Quân
Mày đứng như tượng canh ai vậy?
Minh Quân
Minh Quân
/vỗ vai hắn/
Hồng Cường
Hồng Cường
Canh thằng Quan
Hồng Cường
Hồng Cường
Không thấy hả
Hồng Cường
Hồng Cường
/cười/
Văn Khang
Văn Khang
/liếc/
Hồng Cường
Hồng Cường
...
Quan vốn là học bá, đẹp trai sáng sủa, giọng nói lại dịu dàng
Mấy cô gái trong trường nhìn cậu như muốn nuốt vào bụng, nhưng chẳng dám lại gần
Lý do đơn giản ai cũng biết
Bởi vì: Nơi nào có Quan, nơi đấy luôn có Khang
_
Giờ ra chơi
Nhóm bạn tụ tập trong lớp
Phúc Nguyên
Phúc Nguyên
/ôm vai Quan/
Phúc Nguyên
Phúc Nguyên
Quann
Phúc Nguyên
Phúc Nguyên
Bài toán này khó quá
Phúc Nguyên
Phúc Nguyên
Quan chỉ tớ với
Đông Quan
Đông Quan
/kéo ghế/
Đông Quan
Đông Quan
Ngồi xuống đây
Khang ở bàn đối diện, tay xoay bút, mặt không rời khỏi hai con người trước mắt
Bàn tay của Nguyên đặt trên vai Quan lâu hơn bình thường
Điều này khiến hắn khó chịu
_
Đông Quan
Đông Quan
Rồi đấy, cậu hiểu chưa?
Phúc Nguyên
Phúc Nguyên
Tớ hiểu rồii
_
Khi Quan đứng lên ra ngoài, Khang bước ngang, đè nhẹ vai cậu xuống ghế
Văn Khang
Văn Khang
/thì thầm/
Văn Khang
Văn Khang
Mày đừng có để người khác ôm lâu như vậy
Đông Quan
Đông Quan
/ngơ ngác/
Đông Quan
Đông Quan
Hả?
Đông Quan
Đông Quan
Sao lại..?-
Văn Khang
Văn Khang
/cắt ngang/
Văn Khang
Văn Khang
Tao không thích!
Văn Khang
Văn Khang
/bỏ đi/
_
Năm 17 tuổi
Nhóm bạn tổ chức sinh nhật cho Quan
Trong lớp, đèn tắt, bánh kem đặt giữa bàn
Ai cũng tranh nhau chụp ảnh, trêu ghẹo cậu
Thế Vĩ
Thế Vĩ
/ôm eo cậu/
Thế Vĩ
Thế Vĩ
Quan, cười lên coi!!
Thế Vĩ
Thế Vĩ
/kéo sát lại/
Ngay lập tức
Văn Khang
Văn Khang
/bước tới/
Văn Khang
Văn Khang
Chụp thì đứng xa ra, đừng ôm!
Hắn nói thẳng, giọng có chút không vui
Hồng Cường
Hồng Cường
Khang
Hồng Cường
Hồng Cường
Ôm thì ôm luôn đi
Hồng Cường
Hồng Cường
Làm như người yêu nó không bằng
Văn Khang
Văn Khang
/nhếch môi/
Hắn bất ngờ cúi xuống hôn lên cổ Quan trước mặt cả nhóm
Đông Quan
Đông Quan
/đỏ mặt/
Đông Quan
Đông Quan
Khang!
Đông Quan
Đông Quan
Mày làm cái gì vậy?
Văn Khang
Văn Khang
"Ai bảo mày để người khác ôm?"
Hắn nói nhỏ, đủ để Quan nghe thấy
Tiệc sinh nhật hôm đó, Quan hầu như không dám nhìn Khang
Còn hắn thì lại nhìn cậu cả buổi
_
Năm 18 tuổi
Năm cuối cấp, lớp đón một học sinh mới - Minh Khoa
Khoa thông minh, nói chuyện khá cuốn hút
Minh Khoa
Minh Khoa
Đông Quan
Minh Khoa
Minh Khoa
Tôi cho cậu này
Minh Khoa
Minh Khoa
/đưa chai nước/
Đông Quan
Đông Quan
/nhận lấy/
Đông Quan
Đông Quan
Cảm ơn cậu nhé Khoa
Đông Quan
Đông Quan
/cười/
Hai người nhanh chóng thân với nhau
Khang nhìn cảnh Khoa đưa chai nước cho Quan
Quan lại còn vui vẻ nhận lấy, vui vẻ cười đùa
Hắn kiềm chế suốt buổi học
Nhưng khi tan học
Văn Khang
Văn Khang
/giữ tay Quan/
Văn Khang
Văn Khang
Đi với tao!
Đông Quan
Đông Quan
Hả?
Đông Quan
Đông Quan
Nhưng..
Văn Khang
Văn Khang
Không nhưng nhị gì hết
Văn Khang
Văn Khang
/kéo cậu đi/
Hắn kéo cậu ra khỏi cổng, đi thẳng về nhà mình
Vừa đóng cửa, Khang ép Quan dựa vào tường, mắt tối sầm lại
Văn Khang
Văn Khang
Thân với học sinh mới vui lắm à
Đông Quan
Đông Quan
Cậu ấy chỉ hỏi bài thôi mà..
Văn Khang
Văn Khang
Tao không quan tâm!
Hắn không cho Quan có cơ hội kịp phản ứng
Cúi xuống chiếm lấy môi cậu
Nụ hôn sâu, mạnh mẽ, như muốn nuốt trọn hơi thở
Văn Khang
Văn Khang
/siết eo cậu/
Văn Khang
Văn Khang
/kéo sát lại/
_
Văn Khang
Văn Khang
/nhả ra/
Đông Quan
Đông Quan
/thở/
Đông Quan
Đông Quan
Khang..
Đông Quan
Đông Quan
Mày..
Văn Khang
Văn Khang
Từ giờ, tránh xa nó ra!
_
Năm 19 tuổi
Sau khi tốt nghiệp, cả nhóm mỗi người một hướng riêng
Quan học đại học ở thành phố
Khang chọn học nghề cơ khí nhưng vẫn chọn ở gần cậu
Dù bận rộn cách mấy, hắn vẫn tìm mọi cách để gặp cậu
_
Một hôm, Quan bị ốm
Cậu giấu đi, không nói với ai
_
Tối đến, Khang xuất hiện trước cửa phòng trọ của cậu, tay cầm một tô cháo nóng
Văn Khang
Văn Khang
Không báo thì định để ai lo?
Đông Quan
Đông Quan
Chỉ là cảm nhẹ thôi..
Văn Khang
Văn Khang
Im!
Văn Khang
Văn Khang
Ăn đi
_
Khi Quan ăn xong
Văn Khang
Văn Khang
/ngồi cạnh/
Văn Khang
Văn Khang
Mấy năm nay
Văn Khang
Văn Khang
Tao chưng từng rời mắt khỏi mày
Văn Khang
Văn Khang
Mày biết không?
Đông Quan
Đông Quan
...
Mặc dù cậu im lặng, nhưng tim cậu lại đập loạn lúc nào không hay
_
Năm 20 tuổi
Sinh nhật năm 20 tuổi của Quan
Lần này, cả nhóm bạn đều tụ họp lại
_
Sau buổi tiệc, hắn kéo Quan ra bờ sông
Đêm mát, ánh đèn hắt xuống mặt nước
Đông Quan
Đông Quan
Khang..
Đông Quan
Đông Quan
Có chuyện gì sao?
Văn Khang
Văn Khang
/nhìn thẳng/
Văn Khang
Văn Khang
Tao thích mày
Văn Khang
Văn Khang
Đã thích mày từ cuối năm lớp 6 đến giờ
Văn Khang
Văn Khang
Chưa có một ngày nào tao ngừng thích
Văn Khang
Văn Khang
Mày muốn từ chối cũng được, nhưng tao không dừng lại
Đông Quan
Đông Quan
/khựng lại/
Cậu nhớ về những năm tháng Khang ở bên
Những lần ghen - Những lần quan tâm, bảo vệ âm thầm
Đông Quan
Đông Quan
/mỉm cười/
Đông Quan
Đông Quan
Mày đúng là..
Đông Quan
Đông Quan
Làm tao khổ tâm mấy năm nay
Văn Khang
Văn Khang
Vậy..?
Đông Quan
Đông Quan
Tao cũng thích mày, Khang!
Văn Khang
Văn Khang
/cười/
Văn Khang
Văn Khang
/kéo cậu vào lòng/
Văn Khang
Văn Khang
/hôn lên môi/
Lần này là nụ hôn đầy sự dịu dàng, yêu thương - không vội vàng, không ghen tuông
_
Từ đó, hắn và cậu chính thức trở thành một đôi
Tình yêu của họ - một mối tình thanh xuân
Vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt
_
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Nay ngắn vậy thôi
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
Chap này không ngược
𝐓𝐪𝟮7𝐧
𝐓𝐪𝟮7𝐧
📩 hòm thư góp ý

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play