[RhyCap] Sai Một Bước Yêu
CHAPTER 1
Nguyễn Quang Anh, 26 tuổi, Giám đốc điều hành Công ty Cổ phần Thương mại & Dịch vụ NQA Group.
Tập đoàn chuyên về bất động sản nghỉ dưỡng và chuỗi khách sạn cao cấp.
Dù tuổi đời còn trẻ, anh đã nổi tiếng trong giới doanh nhân bởi phong thái điềm tĩnh, đầu óc tính toán lạnh lùng và khả năng xoay chuyển cục diện thương vụ chỉ bằng vài câu nói.
Nguyễn Quang Anh
Các anh có quyền tăng giá… và tôi cũng có quyền để khoản đầu tư này rơi vào tay công ty khác đang sẵn sàng ký hợp đồng ngay tối nay.
Không cần nói thêm, năm phút sau, mức giá quay về con số ban đầu – kèm thêm điều khoản ưu đãi đặc biệt cho NQA.
_________________________
Sáng hôm đó, văn phòng tầng 30 vẫn chìm trong mùi cà phê Arabica thoang thoảng.
Ánh sáng vàng từ đèn trần hắt xuống bộ vest xám tro của Quang Anh, từng nếp gấp tinh tươm.
Anh đang duyệt bản kế hoạch mở rộng thị trường thì tiếng cạch của khóa cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra, để lộ khí chất áp bức của ông Nguyễn Hùng Vinh – Chủ tịch tập đoàn NAQ Holdings, cũng là cha ruột của Quang Anh.
Nguyễn Hùng Vinh
Công ty đang bị rút vốn.
Nguyễn Hùng Vinh
Khách hàng lũ lượt kéo sang CD Group. Nếu tình hình này kéo dài… NQA sẽ rơi vào tay người khác.
Nguyễn Quang Anh
//đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt không gợn sóng//
Nguyễn Quang Anh
Ba qua đây… chỉ để nói chuyện đó thôi sao?
Anh không ngây thơ tin rằng người đàn ông này có thời gian đến văn phòng con trai chỉ để bàn luận về số liệu thị trường.
Ông Nguyễn mím môi, khóe môi nhếch nhẹ một đường cong bí hiểm. Ông hất cằm, trợ lý lập tức bước vào, đặt lên bàn một sấp hồ sơ dày.
Nguyễn Quang Anh
//liếc qua trang đầu, chân mày khẽ nhíu lại//
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy – 23 tuổi, con trai duy nhất của Chủ tịch Hoàng Trường Vũ, người đang chuẩn bị nắm quyền điều hành CD Group...
Hồ sơ ghi vắn tắt thành tích học tập xuất sắc ở châu Âu, tính cách khó đoán.
Nguyễn Quang Anh
//ngẩng lên, ánh mắt đầy nghi hoặc//
Nguyễn Quang Anh
Ba muốn gì?
Nguyễn Hùng Vinh
Tiếp cận cậu ta.
Nguyễn Hùng Vinh
Nếu khiến thằng nhóc đó nảy sinh tình cảm với con, kiểu gì cũng kéo được dòng vốn và hợp đồng về phía mình.
Nguyễn Hùng Vinh
Một nước cờ, hai đích.
Quang Anh cười nhạt, ánh nhìn sắc như dao.
Nguyễn Quang Anh
Có hàng trăm cách để vực dậy công ty, hà cớ lại phải dùng mưu hèn kế bẩn này?
Tiếng đập bàn vang lên khô khốc. Ông Nguyễn gằn từng chữ như đinh đóng cột.
Nguyễn Hùng Vinh
Các đối tác đang tháo chạy! Con định đi lên bằng đường nào nữa đây?
Nguyễn Hùng Vinh
Con buộc làm, hoặc chuẩn bị nhìn NQA sụp đổ.
Khoảng lặng trôi qua nặng nề.
Nguyễn Quang Anh
//đặt tách cà phê xuống, hít sâu//
Anh biết, đã là yêu cầu của ông Nguyễn thì chỉ có một kết cục: phải nghe theo.
Bàn ăn dài phủ khăn trắng, ánh đèn chùm pha lê rọi xuống khiến cả không gian sáng rực mà lại lạnh lẽo.
Đức Duy ngồi ở đầu bàn, trước mặt là món súp hải sản còn bốc khói.
Đối diện là ông Hoàng Trường Vũ – ba em, bên cạnh là vợ kế, cùng con trai riêng của bà.
Cái bầu không khí chính Duy cũng kì thị.
Không khí lặng như tờ, chỉ có tiếng dao nĩa khẽ chạm vào đĩa.
Hoàng Trường Vũ
Cuộc sống bên đó thế nào? Du học có ổn không?
Duy chống cằm, mắt vẫn dán vào đĩa thức ăn.
Hoàng Đức Duy
Nhàm chán. Quản trị kinh doanh còn chán hơn.
Bà Minh Thu nghiêng người, cười nhạt như thể đang khuyên bảo.
Hồ Minh Thu
Duy à, phải học quản trị kinh doanh thì mới về quản lý tập đoàn được chứ con.
Hoàng Đức Duy
//đặt thìa xuống, mắt vẫn không buồn liếc sang//
Hoàng Đức Duy
Con nói là sẽ về quản lý tập đoàn khi nào?
Rầm! – tiếng đũa đập mạnh xuống bàn khiến bát đĩa rung lên.
Hoàng Trường Vũ
//cau mày//
Hoàng Trường Vũ
Không quản lý tập đoàn thì mày định làm gì? Muốn tạo phản à?
Duy nhướng mày, chỉ tay sang phía Gia Khiêm – kẻ từ đầu bữa chỉ im lặng cười mỉa.
Hoàng Đức Duy
Nó lúc nào cũng muốn tiếp quản tập đoàn, sao ba không giao cho mà cứ đẩy qua con?
Gia Khiêm bật cười khẩy, còn ông Vũ đỏ mặt quát lớn.
Hoàng Trường Vũ
Con là máu mủ của ta, tập đoàn này phải do con nắm giữ.
Hoàng Trường Vũ
Đừng có ăn nói hồ đồ!
Không khí lập tức biến thành chiến trường.
Hoàng Đức Duy
Con muốn có cuộc sống của riêng mình, không bị ràng buộc.
Hoàng Đức Duy
Tập đoàn gì, quyền lực gì… con không cần.
Nguyễn Gia Khiêm
"Không cần à? Tao xin"
Nói dứt câu, Duy đẩy ghế, đứng dậy.
Hoàng Đức Duy
Con no rồi, xin phép đi trước.
Em bước ra khỏi phòng ăn, bỏ lại tiếng gọi đầy giận dữ của ông Vũ.
Một chiếc xe thể thao màu đen đỗ sẵn trước cổng.
Đặng Thành An – bạn thân của Duy, tựa người vào vô lăng, nhếch môi khi thấy em bước ra.
Vừa leo lên ghế phụ, An liếc nhìn.
Đặng Thành An
Mới cãi lộn với ba à? Sao mặt hầm hầm vậy?
Đặng Thành An
//bật cười, khẽ lắc đầu//
Động cơ gầm lên, chiếc xe lướt khỏi cổng, bỏ lại sau lưng biệt thự với ánh đèn vàng ấm mà lạnh buốt.
_________________________
CHAPTER 2
Âm thanh bi va nhau cạch cạch, tiếng nhạc nhẹ vọng từ loa trên trần.
An đạp ga cho chiếc xe thể thao trượt gọn vào bãi đỗ.
Hoàng Đức Duy
//bật cửa bước ra, đóng rầm, chẳng buồn nói một câu//
Đặng Thành An
Bình tĩnh, mày làm vậy gương xe tao nó khóc đó.
Hoàng Đức Duy
Nó chỉ là con ghẻ của mày thôi, con ruột của mày nó đang nằm ngon lành trong gara kìa.
Cả hai bước vào tiệm bida “King Cue”, ánh đèn neon xanh đỏ nhấp nháy phản chiếu lên nền gạch.
Đặng Thành An
Bàn số 7, khuất góc, hợp với mày.
Đặng Thành An
Tha hồ trút giận không ai dòm.
Cạch! – viên bi số 2 trượt thẳng vào lỗ giữa.
Đặng Thành An
//ngồi xuống ghế dài//
Đặng Thành An
Ghê, cú đầu tiên mà gọn dữ.
Đặng Thành An
Tức lên là tăng kỹ năng hả?
Hoàng Đức Duy
Không phải tức... là muốn đánh cho cái bàn này nát ra.
Cạch! – viên số 5 cũng biến mất.
Đặng Thành An
//gọi nhân viên//
Đặng Thành An
Cho anh một đĩa snack, một ly trà chanh, à thêm chai bia cho thằng bạn này… để nó còn hạ nhiệt
Hoàng Đức Duy
Bia cũng không giúp gì đâu.
Ở bàn đối diện, Quang Anh đặt ly whisky xuống, khoanh tay dựa vào thành bàn.
Ánh mắt anh bám chặt vào từng cú đánh, như đang đọc vị tâm trạng Duy.
Nguyễn Quang Anh
*Mạnh tay… nhưng ngắm chuẩn*
Nguyễn Quang Anh
*Không phải tay mơ*
Đặng Thành An
//nhìn Duy//
Đặng Thành An
Nói nghe, mày đánh vậy chắc mai vai rã rời.
Đặng Thành An
Hay để tao chơi thay?
Hoàng Đức Duy
Không. Tao phải tự đánh… hôm nay mà để yên là tức thêm.
Cạch! – viên số 9 vào góc.
Đặng Thành An
Tao thấy mày bây giờ giống mấy tay sát thủ trên phim, mỗi phát một mạng.
Đặng Thành An
Khác cái là… mục tiêu mày bé và tròn hơn.
Hoàng Đức Duy
Ăn đi, nói nhiều quá nghẹn không cứu nổi đâu, Chip.
Ở góc kia, Quang Anh khẽ nhếch môi. Ánh mắt anh chẳng hề rời bàn số 7.
Nguyễn Quang Anh
"Nóng tính, bướng… thú vị thật."
Cạch! – viên số 12 lăn vào lỗ cuối cùng. Duy đặt cây cơ lên bàn, thở dài.
Đặng Thành An
Xong chưa? Hết giận chưa?
Hoàng Đức Duy
Chưa, nhưng mỏi rồi.
Cạnh bàn số 7, Duy vừa đặt cây cơ xuống thì nhân viên tiệm tiến lại, hơi khom người.
NVP
Bàn của anh được tính tiền rồi ạ.
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên, cau mày//
Hoàng Đức Duy
Tính tiền? Tao đã bảo đâu.
NVP
Dạ… khách ở bàn số 3 đã thanh toán hết.
Duy và An cùng quay sang, nhưng bàn số 3 giờ chỉ còn ly whisky cạn đáy và chiếc ghế trống.
Cửa kính phía xa khẽ đẩy, bóng một người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen bước ra ngoài, dáng đi chậm rãi nhưng dứt khoát.
Đặng Thành An
//nheo mắt//
Đặng Thành An
Ai vậy? Mày quen hả?
Hoàng Đức Duy
//lắc đầu, khẽ nhíu mày//
Hoàng Đức Duy
Không, chắc tính nhầm.
Đặng Thành An
Nhầm gì, người ta trả tiền cho mày rõ rành rành kìa.
Đặng Thành An
Nhìn vest là biết dân có tiền, chắc thấy mày đánh xịn nên tài trợ.
Duy không đáp, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh ánh mắt kia – cái nhìn sắc lạnh xen chút gì đó khó đoán, lúc anh ta đứng tựa bàn quan sát mình.
Ngoài kia, Quang Anh mở cửa xe, vừa ngồi vào ghế lái vừa kéo nhẹ cà vạt, khóe môi cong lên.
Lần sau… sẽ không chỉ là quan sát.
___________________________
Tiếng pô xe vang vọng qua từng con phố Sài Gòn về đêm.
Hoàng Đức Duy
//ngồi ghế phụ, nhìn ra đường//
Hoàng Đức Duy
Tao dọn ra ngoài rồi.
Hoàng Đức Duy
Không ở trong cái biệt thự ngột ngạt kia nữa.
Đặng Thành An
Dọn? Mày đùa hả?
Đặng Thành An
Kiếm đâu ra chỗ lẹ vậy?
Hoàng Đức Duy
Có người giới thiệu.
Hoàng Đức Duy
Chung cư The Opera Residence.
Đặng Thành An
Ơ… toàn căn xịn, tiền thuê mỗi tháng đủ mua con xe tay ga mới.
Thang máy mở ra, Duy dẫn An bước vào căn hộ tầng cao.
Cửa vừa khép, ánh sáng vàng ấm áp tràn khắp phòng.
Sàn gỗ bóng loáng, ghế sofa màu kem rộng rãi, bếp mở với quầy bar gọn gàng.
Ban công kính nhìn thẳng ra view sông Sài Gòn lấp lánh ánh đèn.
Đặng Thành An
//đứng chôn chân//
Đặng Thành An
Ủa… chỗ này… mày mua hả?
Hoàng Đức Duy
Thuê thôi, nhưng hợp ý.
An cởi giày, lao thẳng tới sofa, thả người xuống phịch.
Đặng Thành An
Trời ơi… cái sofa này êm như ôm bồ ngủ.
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt, treo áo khoác//
Hoàng Đức Duy
Bồ đâu mà so?
Đặng Thành An
Thì tao nói ví dụ thôi. Cái này mà tối mưa nằm xem Netflix thì đúng bài.
Đặng Thành An
//vừa nhai snack vừa nhìn quanh//
Đặng Thành An
Ê, mày có tìm hiểu hàng xóm chưa?
Đặng Thành An
Gặp phải kiểu ồn ào hay phiền phức thì mệt thân đấy.
Hoàng Đức Duy
//ngả lưng vào ghế, nhắm mắt//
Hoàng Đức Duy
Lười lắm, ráng tận hưởng mấy cái tiện ích trong căn này trước đã.
Hoàng Đức Duy
Mai rồi tính tiếp.
Máy lạnh chạy êm, đèn vàng hắt xuống nội thất sang trọng: tủ gỗ sồi, kệ sách nhỏ, tranh treo tường tông trầm.
Dù toàn đồ hiện đại, căn hộ vẫn toát lên sự ấm cúng – thứ cảm giác Duy chưa từng tìm thấy ở căn biệt thự kia.
An lăn qua lăn lại trên sofa, mắt lim dim như chuẩn bị ngủ.
Đặng Thành An
Ê, tao ở đây vài hôm nha.
Đặng Thành An
Chỗ này đúng gu tao.
Hoàng Đức Duy
Ở vài hôm là vài hôm nào?
Hoàng Đức Duy
Ở riết thì tính tiền thuê chung nha.
Đặng Thành An
//bật dậy, ôm gối ôm vào lòng//
Đặng Thành An
Trời, tao là ân nhân kéo mày ra khỏi cái biệt thự áp suất cao đó mà mày tính tiền tao?
Hoàng Đức Duy
//cười nhếch môi//
Hoàng Đức Duy
Ân nhân gì? Tao tự đi, mày chỉ ngồi lái xe thôi.
Đặng Thành An
Ngồi lái xe mà chịu ngồi cạnh cái mặt cau có của mày suốt đường là công lớn rồi nha.
Duy cầm ly nước đi lại, ngồi phịch xuống ghế đối diện.
Hoàng Đức Duy
Mặt tao vậy sẵn rồi, không sửa được.
An nhìn kỹ, thấy cũng đúng thật.
Đặng Thành An
Ừ… mặt mày mà cười chắc người ta tưởng mày đang tính lừa ai.
Hoàng Đức Duy
Vậy mày nghĩ mặt mày hiện tại thì sao?
Đặng Thành An
Đẹp trai, dễ gần, hòa đồng, ai cũng thương.
Duy im lặng ba giây rồi bật cười khẩy.
Hoàng Đức Duy
Mày tự tin vậy, không sợ tao ghi vô hợp đồng thuê nhà là ‘cấm người tự luyến vào’ à?
Đặng Thành An
Thôi, chỗ này to quá, tối tao ngủ ghế sofa cũng được.
___________________________
CHAPTER 3
Ánh nắng đầu ngày len qua lớp rèm mỏng, rải thành từng vệt dài trên sàn gỗ.
Trên chiếc giường king-size, hai thằng nhóc đang ngủ… tư thế thì chẳng thể nói là đẹp được.
An nằm ngang giường, một chân gác hẳn lên bụng Duy, miệng khẽ há.
Còn Duy thì chăn rớt xuống đất từ lúc nào, tóc tai rối bù, một cánh tay vắt lên trán như đang mơ thấy ác mộng.
Rengggg… Rengggg… Rengggg!
Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, kéo dài như thể người bấm quyết tâm phá giấc ngủ của cả thế giới.
Hoàng Đức Duy
//nhăn mặt, kéo gối trùm lên đầu//
Hoàng Đức Duy
Mày… ra mở đi, gần cửa hơn.
An lười nhác mở hé mắt, lười biếng trở mình.
Đặng Thành An
Chủ nhà phải ra mở chứ, tao chỉ là khách.
Hoàng Đức Duy
Mày ngủ ở đây mấy hôm rồi, tính như thành viên rồi, tự giác đi.
Đặng Thành An
Oẳn tù tì phân thắng bại.
Hai đứa mắt nhắm mắt mở, tay vung loạn xạ trên chăn.
Ba hiệp sau, Duy ngồi bật dậy, mặt đơ như tượng.
Đặng Thành An
//cười hả hê//
Đặng Thành An
Xin chia buồn, mày thua rồi nhóc!
Duy lê từng bước ra mở cửa, dáng đi lảo đảo như zombie.
Cửa vừa mở, trước mặt em chẳng có ai, chỉ có một hộp bánh quy được bọc gọn gàng, trên đó kẹp một tờ giấy trắng.
Hoàng Đức Duy
//nhặt lên, đọc//
"Nghe bảo cậu là hàng xóm mới chuyển vô, tuy chưa gặp nhưng tôi tặng cậu hộp bánh quy mới làm coi như quà gặp mặt, mong cậu nhận. – QA, phòng 1803"
Duy đứng im vài giây, đầu óc mơ hồ.
Quang Anh đứng khoanh tay, tựa người vào bức tường ở đoạn rẽ, khóe môi khẽ nhếch khi thấy Duy cầm hộp bánh quay vào nhà.
Duy đặt hộp bánh xuống bàn, ánh mắt cảnh giác như đang xử lý hiện trường vụ án.
Hoàng Đức Duy
Không biết ai gửi, lỡ có độc thì sao?
An lồm cồm bò ra khỏi giường, tóc tai rối bù, mắt sáng như vừa phát hiện kho báu.
Đặng Thành An
Bánh quy kìa, trời ơi thơm lắm luôn.
Hoàng Đức Duy
Mày định ăn hả? Mày không sợ chết à?
Đặng Thành An
//đã cầm hộp, khui rốp một cái//
Đặng Thành An
Người ta có lòng thành, mày cứ nghi ngờ.
Đặng Thành An
Mày coi phim trinh thám nhiều quá rồi đó.
Mùi bơ ngọt lịm tỏa ra khắp phòng.
An bẻ một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhắm mắt tận hưởng.
Đặng Thành An
Ngon bá cháy.
Đặng Thành An
Không chết đâu, ăn thử đi.
Hoàng Đức Duy
Không. Mày ăn đi, tao coi.
Đặng Thành An
Mày không ăn là tao ăn hết đó.
Duy nhìn bạn mình nhai ngon lành, trong lòng phân vân vài giây rồi với lấy một miếng.
Cắn một phát, vị ngọt vừa phải và mùi bơ béo lan ngay trong miệng.
Hoàng Đức Duy
//nhướng mày, bất giác gật gù//
Hoàng Đức Duy
Mẹ… ngon dữ vậy?
Đặng Thành An
Thấy chưa, đúng là có tâm.
Đặng Thành An
Mà QA là ai ta?
Hoàng Đức Duy
Không biết, nhưng tao vẫn thấy hơi lạ.
Hoàng Đức Duy
Người ta chưa gặp mặt mà đã gửi bánh, chắc có ý đồ.
Nói là thế chứ nãy giờ Duy hốc cũng trên dưới 5 cái vào bụng.
Đặng Thành An
Ý đồ gì? Ý đồ làm mày béo lên thì có
Hoàng Đức Duy
Béo lên để rồi… bị ai đó bắt về nuôi?
Đặng Thành An
Ê, biết đâu người gửi là hàng xóm đẹp trai.
Đặng Thành An
Mày thử qua cảm ơn xem, biết đâu bật mode truyện ngôn tình.
Đặng Thành An
Ờ, tao điên. Nhưng mà bánh ngon, ăn tiếp.
Trời vừa sáng chưa bao lâu mà mây đã nặng trĩu, từng giọt mưa rơi lách tách ngoài ban công.
Duy ngồi tựa trên ghế sofa, miệng còn nhai dở chiếc bánh quy thì điện thoại rung lên.
Màn hình hiện hai chữ ngắn ngủn: "Về nhà!" – từ ba mình.
Hoàng Đức Duy
//nhìn chằm chằm vào tin nhắn, chép miệng//
Hoàng Đức Duy
Chết thật… kiểu này có lặn dưới hồ cũng bị vớt lên.
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Từng cơn gió lạnh quất vào mặt khiến Duy rùng mình, nhưng vẫn tăng ga.
Tai nghe đang phát bài nhạc buồn, lời hát trầm khàn vang bên tai.
♬"Cho đôi mi em gạt đi hết mọi thứ là sai lầm… tất cả đều tóm gọn hết… trong một hành trình hai năm…"♬
Cảnh vật mờ mịt qua màn mưa, đèn xe hắt sáng trên nền đường ướt loang. Bỗng…
Xe hơi lạng mạnh sang một bên.
Hoàng Đức Duy
Đù… Chết cha, bánh xe…
Duy chửi nhỏ, liếc quanh, thấy đường vắng tanh, mới bật đèn cảnh báo rồi tấp vào lề.
Em mở cửa bước ra, mặc kệ mưa hắt vào mặt lạnh buốt.
Cúi xuống quan sát, bánh trước bên phải xẹp lép, mép lốp có vết rách dài.
Hoàng Đức Duy
Xui tới vậy là cùng…
Người ướt sũng, tóc bết lại, Duy chui lại vào xe, định gọi cứu hộ.
Nhưng vừa bấm số, điện thoại rung một cái rồi… sập nguồn.
Hoàng Đức Duy
Á à! Cái điện thoại tạo phản...
Hoàng Đức Duy
Hên lắm mới xui được như vậy...
Hoàng Đức Duy
Ông trời có mắt như mù ấy!
Duy tức đến độ thiếu điều muốn vứt phăng cái điện thoại iphone 16 đang cầm trên tay đi luôn cho rồi.
Tiếng động cơ trầm ấm vang lên giữa mưa.
Một chiếc xe hạng sang màu đen bóng loáng tiến lại gần, dừng cách xe Duy vài mét.
Nguyễn Quang Anh
//mở cửa xe bước xuống, tay cầm ô//
Ánh sáng vàng từ đèn xe phản chiếu qua màn mưa, lộ rõ ngũ quan sắc nét: sống mũi cao, ánh mắt sâu, môi mỏng, vài lọn tóc ướt bám nhẹ vào trán.
Hoàng Đức Duy
//sững lại vài giây//
Người đàn ông bước tới, giọng trầm mà rõ.
Nguyễn Quang Anh
Xe em có vấn đề hả?
Hoàng Đức Duy
//giật mình, ho nhẹ một tiếng để che sự bối rối//
Hoàng Đức Duy
Bánh sau nó… nổ hay rách gì đó, tôi không rõ.
Nguyễn Quang Anh
//khẽ gật, đưa ô cho Duy//
Nguyễn Quang Anh
Giữ cái này đi, dầm mưa kiểu này dễ bệnh lắm.
Hoàng Đức Duy
Nhưng.. còn anh?
Nguyễn Quang Anh
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
//quay lại xe mình, mở cốp sau//
Duy nhìn theo bóng lưng ấy, áo sơ mi trắng dính chặt vào vai và lưng, cơ bắp rắn rỏi ẩn hiện.
Em cắn môi, tự mắng mình "mày nhìn cái gì vậy hả Đức Duy" nhưng mắt thì không rời nổi.
Nguyễn Quang Anh
//quay lại với bộ lốp dự phòng và đồ nghề//
Nguyễn Quang Anh
Em mở cốp xe đi.
Duy loay hoay mở cốp, đứng bên nhìn anh ngồi xổm, từng động tác chắc chắn, thành thục.
Nước mưa chảy dọc quai hàm, xuống cổ, biến lớp áo sơ mi thành gần như trong suốt.
Hoàng Đức Duy
//bất giác nuốt nước bọt cái 'ực'//
Nguyễn Quang Anh
//vừa nói vừa lắp lốp mới//
Nguyễn Quang Anh
Lần sau chạy trời mưa nhớ để ý áp suất lốp trước khi đi.
Hoàng Đức Duy
Tôi… bình thường cũng kiểm tra… mà nay chắc xui thôi.
Anh nhìn lên, khóe môi nhếch nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Xui mà gặp tôi chắc vẫn may.
Duy im bặt, mặt hơi nóng dù trời mưa lạnh buốt.
Sửa xong, anh đứng dậy, phủi tay.
Lúc này, ánh mắt anh khẽ dừng lại ở Duy – người đang ôm ô đứng, nước mưa cũng khiến áo thun mỏng ôm sát vào người, lộ ra làn da trắng mịn.
Nguyễn Quang Anh
"Bình tĩnh nào Quang Anh, theo đúng kế hoạch!"
Nguyễn Quang Anh
Ô này em cứ giữ, mưa thế này dễ nguy hiểm, chạy chậm thôi.
Hoàng Đức Duy
Ơ.. nhưng mà-..
Nguyễn Quang Anh
Không nhưng nhị gì hết, đi đi.
Anh xoay người lên xe mình, không quên nhìn gương chiếu hậu khi rời đi.
Hoàng Đức Duy
//đứng ngây vài giây, rồi mới chui lại vào xe//
Động cơ rú lên, tiếng mưa vẫn rào rạt.
Hình ảnh người đàn ông vừa rồi cứ lặp đi lặp lại – ngũ quan hoàn hảo, dáng người ướt sũng, bàn tay chắc chắn… và cả câu nói kia.
Hoàng Đức Duy
Người lạ quái gì mà quan tâm dữ vậy trời…
____________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play