Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Thương Lắm Mình Ơi!

Chương 1:Đêm giông trên bến sông.

__________________.
Gió sông đêm tháng tám gào thét như muốn xé toạc cả bầu trời. Mây đen dồn tụ, từng vệt sét sáng lóe lên như lưỡi kiếm khổng lồ chém ngang mặt nước.
Tiếng sóng đập vào bờ đá hòa cùng tiếng mưa xối xả, biến cả khúc sông thành một bản nhạc hỗn loạn của đất trời.
Quang Anh kéo chặt tấm áo choàng, tay giữ mái chèo, con thuyền gỗ nhỏ chao đảo dữ dội. Vốn định sang bờ bên đưa mẻ cá vừa bắt về cho mẹ già, nhưng giữa dòng lại thấy vật gì trôi lềnh bềnh.
Ban đầu tưởng khúc gỗ, nhưng khi sét lóe lên, bóng người ấy hiện rõ – một thân hình nam tử, áo xé rách, tóc rối ướt đẫm, mặt úp xuống nước, trôi xuôi theo dòng chảy xiết.
Không kịp nghĩ, Quang Anh quăng mái chèo, lao người xuống làn nước lạnh buốt. Dòng sông đêm như muốn nuốt chửng cả hai, sóng đánh tràn vào mắt, vào miệng.
Anh vòng tay qua lưng người kia, cố đạp mạnh chân hướng về thuyền. Đến khi đặt được cả hai lên khoang, Quang Anh mới nhận ra bàn tay kia lạnh như băng, hơi thở mỏng manh đến mức tưởng chừng sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Anh nghiến răng, quấn tạm tấm áo choàng lên người lạ, chèo như điên vào bờ. Mưa tạt đên rát mặt, nhưng anh vẫn không dừng lại.
___________________
Ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ sông sáng đèn lập lòe. Quang Anh đặt người kia xuống giường tre, lấy chăn bông phủ kín, rồi nhóm bếp, đun một nồi nước gừng nóng hổi..
Ánh lửa hắt lên gương mặt ướt sũng kia – dù nhợt nhạt, vẫn lộ ra đường nét thanh tú, đôi mày cong nhẹ, môi mím mỏng.
Một thứ gì đó trong lòng Quang Anh khẽ rung lên, nhưng anh nhanh chóng gạt đi, tập trung xoa bóp hai bàn tay giá lạnh kia.
Một lúc lâu, mí mắt của người lạ khẽ run, rồi chậm rãi mở ra. Dưới ánh lửa, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng Quang Anh – ánh nhìn vừa hoang mang, vừa cảnh giác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Đây… là đâu?”//giọng khàn khàn+yếu ớt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là nhà tôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay mưa lớn nếu tôi không phát hiện
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì cậu đã bị nước cuốn trôi đi rồi.
Quang Anh đáp ngắn gọn, tiếp tục đưa chén nước gừng về phía người kia...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Uống đi, cho ấm.
Cậu khẽ đón lấy, nhưng bàn tay run rẩy, suýt làm đổ, anh liền đưa tay ra đỡ, ngón tay chạm vào làn da lạnh buốt, bất giác cau mày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao ta… không nhớ gì cả…//cau mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tên ta… là gì?//thoáng hiện nét hoảng hốt//
Anh nhìn chằm chằm một lúc, cảm giác như người này không nói dối. Anh im lặng, chỉ đắp thêm chăn rồi đứng dậy nhóm thêm lửa.
_______________
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn còn rơi ào ạt, nhưng trong căn nhà nhỏ, ngọn lửa bập bùng đã xua đi phần nào cái lạnh..
Ánh nhìn của em dần mềm lại, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Quang Anh người vừa cứu mạng mình.
Có lẽ, đêm giông này sẽ là khởi đầu cho một tình yêu chớm nở mà chẳng ai ngờ tới.
___________________.
Hết Chương 1.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Hello
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Hay hăm mí bòa.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Tui vào thẳng lun
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Nhơ ủng hộ nhe nhớ like đánh giá đó
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
iuuuuuu mọi người nhiều 😘
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Bye bye 👋👋👋

Chương 2:Người lạ trong căn nhà nhỏ.

____________________
Bình minh vừa ló dạng trườn lên từ phía chân trời, ánh sáng nhạt xuyên qua màn sương mỏng, len vào qua khe cửa gỗ.
Tiếng mưa đã ngừng từ lúc nào, chỉ còn lại mùi đất ẩm và tiếng sông róc rách như ru ngủ cả vùng quê.
Quang Anh ngồi bên bàn tre, đôi tay thoăn thoắt sửa lại chiếc lưới cá bị rách từ hôm qua.
Trên giường, cậu vẫn nằm yên, hơi thở đã đều hơn, gương mặt bớt nhợt nhạt. Mái tóc vẫn còn vài sợi ướt còn sót lại..
Một tiếng động nhẹ vang lên. Em trở mình, chăn trượt xuống để lộ bờ vai gầy cùng vết bầm tím lấm tấm.
Ánh mắt anh bất giác dừng lại, hàng loạt câu hỏi trào lên — bị ai đánh? Sao lại trôi giữa đêm giông? Và tại sao lại mất trí nhớ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cậu tỉnh rồi à?”
Anh đứng dậy, giọng trầm nhưng không lạnh.
Đôi mắt em mở ra, ánh nhìn vẫn còn chút ngơ ngác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là…//ngập ngừng //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…nhà của huynh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.//tay đặt bát cháo trên bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn chút đi, rồi tính.
Em khẽ ngồi dậy, động tác có phần chậm chạp vì đau mỏi. Duy đưa tay nhận bát, khẽ cảm ơn. Khi hơi nóng bốc lên chạm vào mặt, ánh mắt chợt dịu lại, như tìm thấy chút an toàn trong cơn lạc lõng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không nhớ gì thật sao?//ánh mắt dò hỏi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ nhớ… nước lạnh, rồi tối sầm… Không còn gì nữa.
Anh im lặng, với kinh nghiệm sống ở bến sông cho anh biết, có những kẻ mất trí thật, nhưng cũng có những người cố giấu thân phận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì?//giọng nhẹ lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để tôi gọi sao cho tiện?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng...Đức Duy
Em trả lời chậm rãi, như đang lục tìm cái tên ấy từ nơi xa xôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tôi sẽ gọi cậu là Duy nhé
Khóe môi Quang Anh khẽ nhếch, nhưng chỉ thoáng qua.
_________________
Những ngày sau đó, Duy ở lại căn nhà nhỏ. Ban đầu, em ít nói, cả ngày chỉ quanh quẩn bên bếp hoặc nhìn ra sông.
Nhưng dần dần, em bắt đầu giúp Quang Anh việc vặt — vo gạo, nhặt rau, thậm chí sửa lại mấy cuộn dây câu bằng những nút thắt khéo đến lạ.
Một buổi chiều, khi Quang Anh vừa kéo lưới về, thấy Duy đang ngồi dưới hiên, ánh nắng cuối ngày rọi lên gương mặt thanh tú
Em thổi một khúc sáo ngắn, âm thanh trong trẻo đến mức đàn chim ngoài bờ tre cũng im bặt, như lắng nghe.
Anh đứng lặng hồi lâu, ngực dấy lên cảm giác khó gọi tên. Từ khi cha mất, anh chưa từng thấy căn nhà này có tiếng sáo, tiếng cười… cho tới khi Duy đến.
Nhưng ngay khi khúc sáo dứt, ánh mắt Duy thoáng hiện nét sợ hãi. Em nhìn vào cây sáo như vừa chạm vào thứ gì không nên chạm, rồi vội cất đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiếng sáo cậu thổi hay lắm.//lên tiếng //
Anh lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Duy khẽ cười, nhưng nụ cười đó không chạm tới đáy mắt..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là khúc chơi vui…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đáng nhắc.
Anh không hỏi thêm, nhưng trong lòng lại đặt thêm một dấu hỏi. Người này rõ ràng không phải dân thường.
__________________
Đêm xuống. Sông lại vỗ bờ lách tách. Quang Anh trải tấm chiếu tre nằm ở gian ngoài, nhường giường trong cho Duy.
Trước khi ngủ, anh liếc thấy bóng Duy qua khe cửa — y ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi lên gương mặt trầm ngâm.
Chắc có lẽ, quá khứ của em không hề yên bình. Nhưng lúc này, trong căn nhà nhỏ giữa làng chài, cả hai vẫn im lặng chung một mái hiên, như thể ngoài kia không có sóng gió.
Và Quang Anh, dù không nói ra, biết rõ một điều — từ đêm giông hôm ấy, anh đã không còn là kẻ sống một mình nữa.
________________________.
Hết Chương 2.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Bye bye cả nhà iuuuuuu
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
hihi
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Nào thấy hong ấy là góp ý liền nha.

Chương 3:Bữa cơm bên khung cửa sổ.

___________________
Trưa hôm ấy, trời trong vắt. Tia nắng vàng đổ xuống bờ sông, nước lấp lánh như dát bạc.
Làng chài sau trận mưa lớn lại rộn ràng tiếng gọi nhau, tiếng cá quẫy, tiếng cười xen lẫn tiếng mái chèo khua nước.
Anh vừa từ bến về, tay xách giỏ cá đầy, mùi sông còn vương trên áo. Vừa bước vào sân, anh đã thấy Duy đang quỳ bên lu nước, tay nhẹ nhàng vo gạo. Mái tóc đen dài khẽ rũ xuống, từng sợi trôi theo làn gió.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vo vừa thôi, đừng mạnh tay quá, gạo mất chất.//trêu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta ở nhà huynh mấy hôm rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chẳng lẽ không học được vài điều sao?//😏//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì cũng tốt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… vo gạo không khó, nấu ngon mới khó.//đặt giỏ cá xuống hiên//
Anh vừa nói vừa tiến lại, cầm lấy con dao tre, thoăn thoắt làm cá. Động tác của anh dứt khoát, gọn gàng như đã làm cả đời.
Duy lặng lẽ nhìn đôi bàn tay đó — chai sạn nhưng mạnh mẽ. Một lúc sau, y cúi xuống, tiếp tục vo gạo, nhưng khóe mắt vẫn vô thức liếc về phía anh.
____________________
Bữa cơm hôm ấy có cá kho tộ, canh chua nấu rau rừng, thêm đĩa rau luộc xanh mướt.
Quang Anh bày mâm bên khung cửa sổ mở rộng, để gió từ sông thổi vào, mang theo mùi nước mát lạnh.
Duy ngồi xuống đối diện, hơi khựng lại khi thấy bát cơm của mình được xới đầy, còn thêm miếng cá kho vàng óng đặt gọn lên trên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi, ta làm phần cậu nhiều hơn đó.
Anh nói, giọng tự nhiên, như thể đã quen chăm lo cho em từ lâu.
Duy chậm rãi gắp miếng cá, mùi thơm lan khắp đầu lưỡi. Vị mặn ngọt vừa đủ, lại có chút béo từ mỡ cá quyện cùng tiêu cay. Em khẽ mím môi, định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không hợp khẩu vị à?//để ý+khẽ nhướng mày //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Không… rất ngon.”
Duy đáp, mắt nhìn xuống bát, giọng trầm hẳn lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Đã lâu rồi ta mới ăn một bữa cơm như vậy.”//giọng nhỏ dần//
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Duy lấp lánh, như chứa cả niềm ấm áp lẫn nỗi buồn sâu thẳm.
Anh không hỏi nữa, nhưng bàn tay anh khẽ gắp thêm một miếng cá bỏ vào bát của em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đây, cậu muốn ăn gì thì nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng giữ..
Duy ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy — chân thành, không chút giả dối. Trái tim em thoáng rung lên, như mặt sông lay động bởi làn gió nhẹ.
_____________________
Sau bữa cơm, Quang Anh dọn dẹp. Duy đứng bên cạnh phụ rửa chén, tay thoăn thoắt, động tác gọn gàng. Ánh nắng xiên qua mái hiên, phủ lên vai cả hai, bóng họ in sát vào nhau trên nền đất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… sống một mình lâu chưa?
Duy hỏi, giọng như vô tình nhưng thực ra đầy tò mò.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ khi cha mất. Mẹ già, ta nuôi.
Anh trả lời, mắt vẫn dõi theo vết xà phòng tan trên làn nước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Mấy năm nay chỉ có sông và cá làm bạn.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Vậy… giờ còn có thêm ta.”
Duy nói nhỏ, nhưng đủ để Quang Anh nghe thấy.
Anh khẽ dừng tay, liếc nhìn em, nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ừ, giờ còn có ngươi.”
Khoảnh khắc đó, trong gian bếp nhỏ, gió sông thổi qua làm tấm rèm cửa khẽ lay, như chúc phúc cho câu nói ấy.
___________________
Tối hôm đó, khi trăng lên, Duy lại ngồi bên cửa sổ, nhưng lần này không lặng im như mọi khi.
Em cầm cây sáo tre, thổi một khúc chậm rãi, âm thanh êm dịu như dòng sông trong đêm.
Quang Anh ngồi ở gian ngoài, nghe mà không nói gì. Trong lòng anh biết rõ — từ lúc Duy bước vào căn nhà này, thứ thay đổi không chỉ là một bữa cơm, mà là cả cuộc sống tĩnh lặng vốn đã quen thuộc của anh.
Và anh bắt đầu thấy sợ — sợ một ngày, người kia rời đi mà không rõ lí do.
______________________.
Hết Chương 3.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
hihi
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Như rút kinh nghiệm từ lần trước thì lần này tui sẽ không Spam nữa.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
hehe
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
bye bye 👋👋
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tui
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
nhớ like đánh giá nha
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Nếu không đồng ý ở chỗ nào thì góp ý tui sẽ sửa nhưng mà đừng đánh giá 1 sao nha tội nghiệp truyện của tui lắm.
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
Bye bye 👋👋
Nhìn cái gì 🤨????
Nhìn cái gì 🤨????
IUUUUUU mọi người nhiều.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play