Chương 1. Mở Đầu
Đêm khuya khoắt, toàn bộ làng bị xé rách bởi một tiếng mèo kêu chói tai.
"Ngao..."
Âm thanh bén nhọn kia kéo dài, truyền từ đầu thôn tây tới đường mòn thông hướng miếu hoang, vang lên vài tiếng, sau đó đột nhiên ngừng lại.
Toàn bộ làng cứ trầm tĩnh như vậy, chỉ còn mưa phùn tiếp tục thấm ướt mái nhà cùng đất đai, một cỗ mùi ẩm ướt của nấm mốc hòa với mùi bùn tràn ngập bốn phía, như một nỗi buồn bực không thể phun ra ngoài.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng tỏ, ngay ngõ sau truyền đến một tiếng hô to.
"Trời ơi! Ông Kính đi rồi!"
Kẻ hô chính là người thợ sửa điện trẻ tuổi, gọi là Hậu, cháu ruột Ông Kính.
Mỗi ngày sáng sớm anh đều sẽ tới sửa dây ăng ten TV cho ông nội, sáng nay vừa vào cửa, lại trông thấy ông cụ này ngồi trên ghế mây không nhúc nhích.
TV vẫn mở, tuy nhiên là hình tượng một mảnh bông tuyết tán loạn, bên trong truyền đến giọng hát cải lương mơ hồ. "Biết thân phận... Má hồng..."
Ông Kính thì ngồi chết như vậy, con mắt trừng lớn, miệng hé mở, một tay nắm chặt điều khiển từ xa, tay kia nắm một tờ giấy vàng dúm dó, bên trên tràn ngập bút tích chữ phồn thể màu đỏ, nhìn không ra là cái gì.
"Chết kiểu gì lạ thế không biết nữa." Miệng Hậu thì thào.
Hàng xóm Bà Tám Gạo người đầu tiên nghe tiếng chạy đến, hất lên áo ngủ hoa bằng vải, trong tay còn đang nắm một nửa trái dưa leo.
“Ôi tôi đã bảo rồi... Hôm kia ông ấy bảo con mèo nhà mất tích, cái tối qua tôi cũng nghe mèo kêu. Rõ là điềm xấu mà!"
"Cấm nói nhảm!" Tổ trưởng Thìn đứng ở bên cạnh nhỏ giọng ho một cái… Trong tay lại lặng lẽ nắm ba cánh tỏi ném hướng cửa nhà Ông Kính.
"Tôi, tôi chỉ nói thật! Mèo nhà ông Kính là con thứ tư trong làng chết không rõ lý do đấy!"
Người càng tụ càng nhiều, mọi người chen tại cổng nhà Ông Kính, xì xào bàn tán.
"Chắc là trúng gió."
"Hay là... Có khi nào bị ma nhập?"
"Nhìn mắt ông ấy mà xem. Trợn trắng hết cả lên, ghê vãi!"
"Còn cái tờ giấy nữa, ai viết tiếng Tàu thế này?"
Cảnh sát trong thôn đuổi tới hiện trường, là một viên cảnh sát trẻ tuổi, một mặt mờ mịt.
Anh mang theo một bản ghi chép, chép mấy hàng chỉ lắc đầu. "Không có dấu hiệu bị đột nhập. Cửa trong khóa, bếp lạnh. Ghi tạm là đột quỵ."
Trên báo cáo chẩn bệnh viết lạnh như băng, nhưng trong lòng thôn dân lại nóng như lửa, các loại truyền ngôn lặng lẽ lên cao trào.
“Gốc ông ấy trong Nam, chắc ông ấy mê cải lương quá, bị vong cải lương theo!"
"Có khi nào dính nghiệp, nghe bảo hồi trẻ ông từng... Thôi không nói nữa!"
"Bốn con mèo rồi, chết cả bốn, từng nhà một. Giờ thì tới người rồi đấy."
"Tôi nói cho mà nghe nhá." Bà Tám Gạo đứng tại cửa ra vào, hai tay chống nạnh, một dáng vẻ chuẩn bị vạch trần toàn bộ.
"Năm nay, chết bốn người rồi đó. Toàn là mấy ông sống gần đường lên cái miếu cổ ấy. Không tin thì hỏi cái bà bán chè bên chợ xem!"
Bà càng nói giọng càng cao, nước bọt văng khắp nơi, thôn dân vây xem hai mặt nhìn nhau, có người gật đầu, có người nhíu mày.
Tổ trưởng Thìn thì lôi nàng dâu nhà mình đi đến góc tường, nhỏ giọng nói. “Làm ơn im giúp, ai mà không biết, mỗi lần mất mèo là có người chết. Tao ghi hết vào sổ rồi."
Ông nhỏ giọng nói, nhưng có người thính tai, nghe mà sắc mặt cũng thay đổi.
Trong thôn mấy bà thím bắt đầu trao đổi ánh mắt, có người thấp giọng nói.
"Đêm qua nhà tôi cũng có chuyện. Tôi đang ngủ thì nghe tiếng ai cào cửa. Cứ cạch cạch như móng tay ấy."
"Tôi thì nghe có người gọi tên tôi. Nghe rõ lắm. Nhưng ra thì không thấy ai cả."
"Nhà tôi đứa bé nó khóc suốt đêm. Dỗ kiểu gì cũng không nín, mắt cứ nhìn lên trần nhà, vãi."
Lúc này có người đột nhiên nhấc lên. "Từ hôm mấy thằng thanh niên phá cái miếu trên núi để quay cờ líp, làng này thật sự bắt đầu kỳ lạ đấy."
"Phải rồi, từ hôm đó trở đi, tôi thấy cây cối cứ héo héo, lá non mọc ra là đen đầu."
"Gà nhà tôi cũng lăn ra ngỏm. Cổ gãy sang một bên, cứ như là bị ai bẻ ấy."
"Nước giếng nhà tôi mấy hôm nay có mùi tanh lắm. Rửa rau còn không sạch nổi."
Vốn chỉ là giao đồ ăn, sửa TV, sáng sớm nhàn thoại việc nhà, lần này biến thành một trận gió lớn.
Tất cả mọi người không còn nói, cũng không tiếp tục áp sát cánh cửa nhà Ông Kính.
Từ nơi xa, gió lại xoắn tới một tia lạnh lẽo từ sườn núi thổi xuống, hòa với vị bùn cùng lá khô, bay sâu vào trong lòng người.
Toà miếu hoang kia, giống như là mở ra một con mắt trong mây mù.
Từ sau khi Ông Kính qua đời, bầu không khí toàn bộ làng trở nên rất không bình thường.
Nguyên do làng nghèo tiết kiệm, chỉ ở ngày mười lăm mới đốt nhang, hiện tại từng nhà đều cắm nhang tràn đầy, sương mù từ miệng cửa phòng một đường bay vào sân vườn.
Bà Tám Gạo thậm chí còn treo một chuỗi tỏi cùng quả ớt khô tại bên cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm nói. "Tỏi này là tỏi Lý Sơn đó nha, không phải tỏi chợ thường đâu! Trừ tà mạnh lắm!"
Trên cây treo bùa, trên cửa thiếp chú, phòng bếp còn xuất hiện ba chén cơm.
Nghe nói là "cung cấp cho người khuất mặt".
Mấy ông bác bình thường thích chơi đánh bài cờ tướng nhất, cũng đều cai bài ba ngày, ngược lại mỗi ngày bảy giờ rưỡi buổi sáng cùng một chỗ tụng kinh cầu phúc.
Tổ trưởng Thìn thì vẻ mặt nghiêm túc, trốn vào trong phòng đánh một trận điện thoại. "A lô... Tôi đây... Cậu còn nhớ cái ông mà hồi xưa làm lễ giải đất cho nhà máy gạch ấy không? Ờ... Giới thiệu cho tôi đi. Nhưng phải loại biết âm dương, mà không nổi tiếng quá, báo chí giờ nó hóng dữ lắm." Ông hạ giọng, cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ cách vách tường đều sẽ nghe thấy.
Bến xe Mỹ Đình, Hà Nội.
Một cỗ xe buýt đường dài chứa đầy hành khách két két dừng lại, cửa xe xì xì mở ra.
Một người trẻ tuổi cao gầy khiêng một cái rương hành lý cũ nát, từ trên xe nhảy xuống.
Bên ngoài mưa phùn rả rích, hắn mang khẩu trang, mặc áo sơ mi bạc màu, bên ngoài bọc một kiện áo khoác màu vàng chanh, bàn chân kẹp đôi dép tổ ong.
Hắn một bên kéo hành lý, một bên gọi điện thoại, giọng nói mang theo bất mãn. "Ông nói coi là làng nào? Gì mà nói trừ tà sao ở tới miền núi, còn phải mắc leo dốc nữa? Chỗ nào cũng ỉ ỉ, kiểu này thì chưa trừ tà tui đã cúm rồi á."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mơ hồ, hắn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Xuống xe Mỹ Đình, sau đó hắn chuyển sang xe trung chuyển chạy tuyến Tam Đảo.
Tài xế chỉ thả hắn tại một đầu ngã ba cách ngôi làng vài cây số, nơi bảng hướng dẫn gãy làm đôi, chỉ còn một cái mũi tên mờ mịt.
Dãy núi Tam Đảo hiện ra trong màn mưa, như một bức tranh thủy mặc đang nhỏ nước.
Tại một nhà tạp hóa nhỏ.
Mưa còn đang xuống, trong thôn im ắng, Tổ trưởng Thìn ngồi tại tiệm tạp hóa, trong tay bưng lấy chén trà nóng, ánh mắt không ngừng ngắm nhìn hướng ngoài cửa.
“Kẹt" một tiếng cửa mở ra, một người trẻ tuổi đứng đó, toàn thân ướt sũng, túi hành lý đặt tại trên vai, áo khoác vàng chanh dính chút bùn, ánh mắt cảnh giác mà mỏi mệt.
“Chú là... Phong?"
"Ừm... Đúng, Lý Tiên Phong. Tui được chú Thức giới thiệu, nói có vụ... Hơi kỳ kỳ.”
Tổ trưởng Thìn gật gật đầu, thấp giọng nói. "Vô đây, ngồi trong này. Ở ngoài lạnh lắm, trời này dễ nhiễm âm khí."
“Gì ghê vậy cha nội?”
Chương 2. Mở Đầu (2)
Ông đưa trà nóng, nhỏ giọng nói. "Tôi không dám nói to. Nhưng mấy hôm nay trong làng có chuyện, dân họ hoang mang lắm. Tôi muốn nhờ chú lên cái miếu cổ trên núi, xem qua một chút. À, tôi nên gọi chú bằng thầy."
Lý Tiên Phong tháo khẩu trang, lộ da mặt xanh xao. "Tui không phải thầy nổi tiếng đâu nha. Chỉ biết chút về phong thủy, mồ mả thôi, sơ sơ. Chú Thức nói quá lời rồi."
"Biết sơ sơ là được rồi. Miễn đừng lên báo là tôi mừng lắm, he he."
Hai người trao đổi một mảnh địa đồ cũ, là bản vẽ tay, phía trên dùng bút chì vòng từ một đầu đường nhỏ thông hướng sườn núi.
Tổ trưởng Thìn nói cực nhỏ. "Đường này giờ không ai đi nữa. Có một đoạn bị sạt, nhưng nếu chú men theo suối nhỏ thì tới được cái miếu. Cẩn thận đừng đi lạc. Mưa rừng Tam Đảo quái lắm à, mà... Cái này chú cầm theo."
Ông xuất ra một chuỗi chìa khoá cũ, còn cần dây đỏ quấn lấy. "Đây là chìa thời còn người trông miếu. Giờ thì không ai dám giữ nữa.”
Lý Tiên Phong nhìn chìa khoá một lát, lại nhìn xem địa đồ, hít sâu một hơi. "Quao... Sao không ai nói trước. Cái miếu thì ở tuốt trên kia."
Tổ trưởng Thìn cười khổ. "Giờ chú mới biết à, cũng còn sớm đó."
“Ặc.”
Lý Tiên Phong xốc hành lý lên, cầm địa đồ trong tay, vừa đi vừa lầm bầm. "Trời thì mưa, đường thì lầy, quan trọng… Vong thì chẳng biết có thật không. Thế mà cũng đi cho được."
Hắn đi qua một đoạn đường xi măng vỡ vụn, dưới chân tất cả đều là nước đọng cùng lá rụng.
Chu vi bốn phía là rừng cây rậm rạp, gió thổi qua, lá cây vang sàn sạt.
Địa đồ biểu hiện, đi khoảng một giờ sẽ đến cái miếu cổ bỏ hoang.
Chạng vạng tối, tầng mây nặng nề, đường núi nhỏ hẹp.
Lý Tiên Phong một tay vịn đầu gối, một tay cầm tấm địa đồ giấy sắp bị mồ hôi thấm ướt, một bên thở một bên lẩm bẩm. "Nó để là đi qua cây đa quẹo trái... Mà ở đây toàn cây đa. Nhiều vậy, mắc dịch thiệt, là cây nào?”
Hắn dừng lại, dùng mu bàn tay xóa mồ hôi trên trán, lòng bàn chân dính đầy bùn nhão, trong lòng thầm mắng Tổ trưởng Thìn chơi khăm mình.
Hai bên đường núi cây cối kín không kẽ hở, dây leo rủ xuống như lưới, gió thổi tới từng đợt khẽ kêu như đang thì thầm.
Hắn quay đầu nhìn con đường nhỏ không có một ai, lại nhìn phía trước, trong bụi cỏ đột nhiên lộ ra một mảnh đất trống.
Nơi đó, lẳng lặng sừng sững một tòa miếu.
Miếu không lớn, vẻn vẹn một gian phòng ốc, mái nhà thì sập một góc, tường gạch tạp nham, góc tường mọc đầy rêu xanh.
Trước cổng là một ngụm giếng sớm đã khô cạn, gần như bị cỏ dại che giấu.
Lý Tiên Phong cau mày đến gần, đang muốn bước vào thềm đá, bỗng nhiên phát giác trên tảng đá bên trái có người.
Là một thiếu nữ yên lặng ngồi.
Nàng có dáng người tinh tế, mặc trường sam màu trắng, tóc búi cao thành chùm, trong tay cầm một thanh quạt xếp.
Ánh mắt nàng mang theo ý lạnh, nhìn hắn một cái, gì cũng không nói.
Lý Tiên Phong sửng sốt một lát, cười hỏi. "Chị là người làng à?"
Nữ tử chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí lạnh nhạt. "Tôi không phải dân làng."
Hắn có hơi xấu hổ, lui nửa bước về sau. "À... Tui là người được Tổ trưởng Thìn mời tới coi cái miếu này. Không biết, chị cũng…"
"Tôi tự đến. Không liên quan đến ông." Nàng đánh gãy hắn, giọng nói vẫn bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau mấy giây, bầu không khí ngưng đọng trầm lặng, chỉ có tiếng gió núi thổi qua lá cây.
Lý Tiên Phong liếm bờ môi khô nứt một cái, nhỏ giọng nói. "Vậy chắc... Mình có duyên ghé cùng lúc hen."
Nữ tử không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ánh mắt chuyển hướng sang gian miếu thờ tàn tạ.
Lý Tiên Phong cũng nhìn lại theo, trong lòng dâng lên một tia bất an, tay hắn sờ vào trong túi… Bảo đảm “bùa thoát thân” còn ở đó, mới thoáng an tâm.
Bỗng nhiên, từ bên lùm cây một tiếng huýt sáo truyền đến.
Lý Tiên Phong bị dọa đến mức khẽ run rẩy, quay người lùi lại nửa bước, trong lòng mặc niệm một chuỗi “chú tránh tà”.
Chỉ thấy bụi cây bị người đẩy ra, một nam trung niên khiêng túi vải nghênh ngang từ trong bụi đi tới.
Gã có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, trước ngực treo một tấm bảng gỗ, trong miệng ngậm một cây cỏ dại, cười hì hì nói. "Ngộ tới kịp hỉ?"
Lý Tiên Phong nhíu mày lại, lập tức đề phòng. "Chú là ai?"
Nữ tử cũng đứng lên, cây quạt hơi động, cảnh giác nhìn chằm chằm người tới.
Nam tử không để ý thái độ hai người, vỗ vỗ túi trên vai. "Ngộ là thầy pháp của Minh Lý Đạo, được người bên Hội người Hoa chỉ định tới coi. Lý nào lại bị tiếp đãi như vầy chớ?"
Ba người dò xét lẫn nhau, ai cũng không chủ động nói rõ quá nhiều.
Bầu không khí nhất thời lâm vào giằng co.
Trong lòng Lý Tiên Phong một trận hồ nghi, không lẽ hai người này là thầy pháp giả?
Nữ tử khẽ nói, hơi huề vốn. "Ba người không ai quen ai, nhưng cùng đến đây, không phải trùng hợp đâu."
Nam tử đưa tay rút sợi cỏ khỏi miệng, cười vang. "Ha ha, vậy chắc cái nơi này thiệt có trò vui dồi."
Chợt, trong không khí tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt.
Lý Tiên Phong đưa mũi hít một cái, nhíu mày. "Ủa, hình như có mùi máu."
Hắn nhìn chung quanh, lại không thấy nửa điểm vết máu, chỉ cảm thấy một trận hàn ý thuận trèo lên trên xương sống.
Nữ tử lấy từ bên hông ra một chiếc đèn lồng nhỏ gọn, vừa mới triển khai, bấc đèn liền lên ánh sáng nhạt yếu ớt, run run trong không khí như đom đóm.
Lý Tiên Phong kinh ngạc hỏi. "Ủa, cái đó là gì vậy ta?"
Giọng nói của nàng bình thản. "Đèn."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng quay đầu liếc hắn một cái, bổ sung một câu. "Tên tôi là Yến."
"À, còn tui là Phong, Thái Bình Đạo Lý Tiên Phong, Chính Nhất Đạo Trương Dũng Phong. Mà… Cái gì Yến vậy?”
“Lương Yến.”
“Cái gì Lương Yến?”
“Trần Ngọc Lương Yến.”
“Cái… Hi hi.”
Hắn cố gắng trấn định tự giới thiệu, khóe mắt vẫn còn liếc qua lưu ý bốn phía.
Ba người cùng nhau đi vào bên trong miếu.
Trong phòng ẩm ướt lờ mờ, trên mặt đất phủ kín lá khô cùng bụi đất, một mùi hôi tanh hòa với mùi nấm mốc xông vào mũi.
Ánh đèn soi sáng trung ương, một vòng thi thể chuột chết khô sắp hàng chỉnh tề thành hình tròn.
Trung tâm bầy chuột bày biện một chén sành màu xanh, bên trong đổ đầy chất lỏng màu đen sền sệt khó phân biệt, không biết là nước, là máu, hay là nhớt.
Lý Tiên Phong nhỏ giọng lẩm bẩm. "Cái gì quỷ yêu vậy trời?"
Ánh mắt hắn di động đi lên, chỉ gặp trên bàn thờ đặt vào một túm tóc đen, bên trong tóc đen mang chút màu đỏ, thắt nút thành chùm, giống như đã từng bị huyết dịch thấm ướt.
Hắn phát lạnh sau lưng, nhịn không được hỏi. "Ủa, ai khùng khùng làm mấy cái này vậy? Người làng sao?"
"Không phải dân làng." Trần Ngọc Lương Yến nói xong, cầm đèn chiếu hướng lên trên tường.
Góc tường xuất hiện một dấu ấn tay.
Đó là từ tro đốt hòa với vết dầu tạo thành ngấn, bàn tay xoè rộng, nghiêng tại trên mặt tường, nhìn ra cảm giác không giống như là người sống in vào.
Lý Tiên Phong kinh ngạc thở hốc, lập tức lùi lại hai bước, móc từ trong ngực ra một lá bùa, thuận tiện nhặt một chi nhang ngậm lên miệng.
Tay còn đang run châm lửa, nhưng ngoài miệng không ngừng nói. "Không phải tui đâu nhé. Tui chỉ qua đường, xin lỗi đã làm phiền nghen."
Khói mù lượn lờ, hắn ngẩng đầu nhìn ấn tay kia, càng xem càng dựng lông.
"Chờ ngộ, hai lị, không thèm đếm xỉa ngộ luôn à." Tên kia uể oải mở miệng, vừa đi đến.
Gã gỡ tấm bảng gỗ xuống từ trước ngực, đó là một khối bùa hộ thân điêu khắc hai con cá chép Âm Dương, gã xoay người dán nó tại trên mặt đất, nhắm mắt nghe trong yên lặng.
"Ngộ là Lâm Hạo Nghiêm. Hân hạnh làm quen."
Lý Tiên Phong nhẹ giọng hỏi. "Ổng đang làm gì vậy, nghe mùi đất cho quen hả?"
Trần Ngọc Lương Yến không đáp, chỉ lẳng lặng xem động tác với bùa hộ mệnh của họ Lâm.
Mấy giây sau, Lâm Hạo Nghiêm mở mắt, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Gã nhìn về phía chiếc giếng cạn ngoài miếu kia, thấp giọng nói. "Có thứ đang trốn xuống dưới giếng đó."
"Thứ gì?" Hai người còn lại hỏi.
"Tà lực, yếu thôi, nhưng quấn quanh sâu lắm. Hồi nãy còn lởn vởn trên đây, giờ chuồn xuống dồi à."
Gã đứng lên, phủi bụi bên trên cái mông. "Hây da, ngộ ghét nhất mấy cái thứ chơi trò trốn tìm."
Chương 3. Khai Nhãn
Lý Tiên Phong ngắm cái giếng kia một lát, giờ phút này nó lại giống một mảnh miệng lớn màu đen, lặng lẽ chằm chằm há ra chờ bọn họ.
Ngay lúc ba người riêng phần mình quan sát bốn phía, đằng sau họ phiến cửa miếu đột nhiên "rầm" một tiếng đóng lại.
Lực đạo đủ lớn, chấn động đến cả bức tường cũng hơi rung động, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Lý Tiên Phong bị dọa đến nhảy dựng lên, gần như đem cây nhang làm rơi trên mặt đất. "Ủa, gió ở đâu ra vậy? Úm ba la xì bùa úm ba la…”
Nhưng bốn phía rừng cây đứng im không gió, lá cây ngay cả một chút cũng không nhúc nhích.
Mà khe cửa lại có gió từ bên trong thổi ra ngoài, phảng phất cả tòa miếu đột nhiên sống lại, muốn đem bọn họ nhốt tại bên trong.
Không khí hạ nhiệt kịch liệt, hơi lạnh rót vào xương tủy, ba người thở ra hơi trong nháy mắt hóa thành sương trắng, quanh quẩn trên không trung.
"Trời đất, mới nãy còn nóng gần chết mà." Lý Tiên Phong run rẩy nói.
Ngũ Phương Đăng trong tay Trần Ngọc Lương Yến bỗng nhiên biến sắc, từ nhu vàng chuyển thành u lam, ánh đèn run rẩy không dừng.
Nàng chau mày, thấp giọng nói. "Quỷ khí chưa thành hình. Nhưng đang tụ lại."
Lý Tiên Phong nghe, lập tức đem nhang dụi tắt, lặng lẽ đem lá bùa nhét vào ống tay áo, chuẩn bị tùy thời co cẳng chạy.
Lâm Ngạo Nghiêm lại một mặt hưng phấn, cười ha ha. "Ngộ tưởng chỉ có gió thôi. Ai dè... Thứ này cũng biết giỡn mặt!"
Gã đưa tay vỗ vỗ cửa miếu. "Khá lắm. Có đầu óc, biết chơi trò hù người ta. Đáng khen."
Lý Tiên Phong trừng mắt. "Ông có bị khùng không vậy? Gặp quỷ còn giỡn được hả?"
Lâm Hạo Nghiêm nhún nhún vai. "Cười cho nó đỡ sợ. Lỡ mai không còn cơ hội cười nữa thì sao? Ha ha."
Lý Tiên Phong im lặng không nói.
Trần Ngọc Lương Yến cũng cạn lời.
Ba người nhìn nhau một cái, lẫn nhau không cần ngôn ngữ, lập tức riêng phần mình bày ra tư thái phòng ngự.
Trần Ngọc Lương Yến đem đèn giơ cao, tay trái kết ấn, nhẹ nhàng đạp một bước, khí tức ổn định như núi.
Lý Tiên Phong thì cẩn thận từng li từng tí lùi lại nửa bước, chân vẽ bùa trận, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Lâm Ngạo Nghiêm thì đeo lại Âm Dương Ngư Bài, miệng bên trong còn nhai nhai cây cỏ.
Nhưng trầm lặng, cái gì cũng không có phát sinh.
Không khí dù lạnh, nhưng không có dị biến tiến bộ thêm.
Tựa như là…
Vật đó, chỉ là thử nhìn xem phản ứng của bọn hắn.
Ba người duy trì cảnh giác mất mấy chục giây, ai cũng không dám thư giãn.
Cuối cùng, Lý Tiên Phong nhịn không được nhỏ giọng thì thầm. "Nếu nó chỉ tính hù cho tụi mình tè ra quần, thì tui thấy... Nó gần thành công rồi."
Trần Ngọc Lương Yến hét lên. “Ông mới tè ra quần.”
“Làm gì ghê vậy?” Lý Tiên Phong dựa vào vách tường đứng đấy, bả vai đột nhiên chấn động, thấp giọng nói. "Có gì đó sai sai."
Hắn nhíu mày lại, ánh mắt cảnh giác, liếc nhìn bốn phía.
Tựa hồ trong không khí có cái gì biến hóa rất nhỏ, nhưng lại khó nói lên lời.
Hắn nhẹ nhàng quỳ một gối, mở va li gỗ cũ kỹ bên cạnh, một bên tự lẩm bẩm, một bên tìm kiếm.
Trong rương đạo cụ sắp hàng chỉnh tề, được chăm sóc quản lý sáng bóng rực rỡ.
Một lát sau, hắn xuất ra một bình nhỏ, thân bình dán một lá bùa viết tay, bên trong là chất lỏng màu đỏ thẫm, làn hơi rượu thuốc xông vào mũi.
Hắn để lộ nắp bình, đổ ra một chút vào trong lòng bàn tay, bắt đầu cẩn thận rửa mặt.
"Nhiệt độ ổn." Hắn dùng lòng bàn tay thử nhiệt độ một lát. "Hàm lượng rượu hơi cao."
Lại hít hà lấy hương vị. "Hắc chỉ thảo đúng chuẩn." Giọng nói còn mang theo vẻ hài lòng chuyên nghiệp.
Hắn một bên tẩy rửa, một bên tinh tế vuốt ve gương mặt, thủ thế đã tiêu chuẩn lại bài bản, như là một loại trình tự làm việc bảo dưỡng nào đó trong thẩm mỹ viện.
Tại phía sau hắn, Lâm Hạo Nghiêm miễn cưỡng dựa vào cây cột, khóe miệng khẽ cong, thấp giọng nói. "Lị đang trừ tà hay đang dưỡng sinh? Nhìn có tay nghề à.”
Giọng nói trêu tức, mang theo điệu cười âm hiểm, tựa hồ căn bản không xem ra gì.
Lý Tiên Phong không thèm nhìn ai trêu chọc, tẩy sạch hai gò má, sau đó đem chất lỏng còn thừa nhẹ nhàng bôi ở cái trán, rồi mới ngồi xếp bằng thật tốt, hai tay hợp ấn, đốt ngón tay biến hóa cấp tốc, đầu ngón tay giao thoa, phù ấn dần hiện.
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt khép hờ, thấp giọng tụng niệm Khai Mục Chân Ngôn. "Thái Thượng Chính Nhất, Động Huyền Linh Bảo, khai thiên nhãn ngã, chiếu kiến quỷ thần."
Giọng nói không cao, lại âm vang mà ổn định.
Theo chú ngữ rơi xuống, mi tâm hắn nổi lên gân đỏ nhàn nhạt, trên trán phảng phất bị cạy mở một đường khí mạch, linh thức chậm rãi lưu động.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên nhíu mày, mở mắt. "A a! Cay quá!"
Hắn một bên vò mắt, một bên hít sâu. "Hôm qua lỡ ngâm ngải với nhiều rượu quá."
Bàn tay tại khóe mắt vừa đi vừa về ma sát, mặt bị vò thành một nắm, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trang nghiêm vừa rồi.
Lâm Hạo Nghiêm ho sặc một tiếng, hai tay khoanh thả trước ngực, nén cười thấp giọng nói. "Xong chưa? Ngộ chưa thấy gì hết, lị bày đủ trò. Bộ xiếc khỉ à?”
Lý Tiên Phong thở đều, ý đồ khôi phục năng lượng.
Hắn ngồi thẳng người, sửa sang lại tay áo, giọng nói nghiêm túc lên. "Thuật Khai Nhãn là phương pháp mở khí huyệt giữa trán để cảm ứng linh giới, không thấy bằng mắt thường. Cũng không phải trò hề."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong miếu, bên trong ánh mắt không có trêu tức, chỉ có một loại trang trọng bị quấy rầy và không cam lòng.
Cỗ mùi có hơi gay mũi kia còn tràn ngập trong không khí, hương nước ngũ vị cùng làn hơi cổ xưa bên trong miếu giao thoa.
Lâm Hạo Nghiêm gãi gãi sau đầu, bĩu môi nói. "Ngộ hiểu dồi."
Giọng nói giống như là qua loa, nhưng biểu lộ trên mặt lại có mấy phần thu liễm, hiển nhiên không còn chỉ coi như trò cười.
Lý Tiên Phong liếc liếc mắt, thầm mắng, mặt mũi biết để đâu?
Trần Ngọc Lương Yến yên lặng đi lên phía trước, lấy ra một chùm ngải đã làm khô.
"Ê ê, đừng đốt!" Lâm Hạo Nghiêm bỗng nhiên nhảy lên một bước, trừng mắt lớn tiếng nói. "Chỗ này kín đáo lắm à, bị ngộp khói, không ai cứu đâu!”
Ngón tay gã chỉ bốn phía: "Bít bùng như vầy mà lị đốt ngải, ngộ là ngộ xỉu trước luôn đó à.”
Trần Ngọc Lương Yến cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh nhưng không để hoài nghi. "Chưa đốt. Chỉ gỡ thôi. Để xem có vết máu không."
Nàng nói đến hời hợt, lại mang theo một loại áp lực vô hình, phảng phất năng lượng tại một cái chớp mắt này bao phủ toàn bộ không gian.
Ngón tay của nàng linh xảo mà cấp tốc, cẩn thận mở ra bó ngải bị buộc chặt, động tác nhu hòa như là phá giải phong ấn cổ xưa.
Hương vị hương thảo dần dần hiện lên, cùng hơi nước ngũ vị còn lưu lại trong không khí quấn giao.
Lý Tiên Phong giờ phút này đứng lên, nheo mắt lại, chóp mũi hơi động đậy.
Hắn trầm giọng mở miệng. "Không khí âm lại, nhưng không hắc."
Trong giọng nói của hắn lộ ra phán đoán. "Cảm thấy có gì đó... Âm thầm quan sát tụi mình."
Nói đến đây, hắn quay người ngồi xuống, lần nữa mở hòm gỗ ra, từ bên trong pháp khí trùng điệp chỉnh tề, hắn lấy ra một vật.
Đó là một mặt cờ nhỏ, vải trắng noãn trên ngọn cờ, bên trên lá cờ vẽ bùa đỏ, đường cong khúc chiết, giống như hình ảnh thiên lôi bổ núi.
"Đây là Thanh Lệnh Kỳ." Hắn đứng lên, giơ mặt cờ kia, để hai người còn lại thấy rõ ràng, không ngại quảng cáo. "Pháp khí của Thái Bình Đạo."
Hắn tung giọng điệu không cao, nhưng chữ chữ rõ ràng. "Dùng để thăm dò khí mạch và xác định vị trí uẩn khí. Nếu có vật ẩn hình, nó sẽ thông báo."
Lá cờ không gió mà bay trong tay Lý Tiên Phong, góc cạnh khẽ run, đi một lát run nhiều hơn.
Lý Tiên Phong giơ cờ nhỏ lên cao, lông mày bỗng nhiên gảy một cái, kinh ngạc nói. "Trời nhìn kìa! Nó đang run. Hai người nhìn đi run quá ác nè.”
Cờ nhỏ phảng phất có lực vô hình trong không khí xúc động, tay hắn nắm chặt thì nó lập tức cứng đờ, làm ánh mắt hắn cũng nghiêm trọng.
Lâm Hạo Nghiêm liếc xéo một lát, ngữ khí bình tĩnh đến quá đáng. "Hây da, tay lị run chứ nó run hồi nào?”
Nói xong còn nhíu mày, tựa hồ muốn nói lị bình tĩnh chút đi, chưa gặp quỷ đã run.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play