[ Dương Domic XOcc ] Nhặt Nắng Giữa Mưa
chạm khẽ
Tháng Chín năm ấy, Hà Nội vừa bước vào thu. Hoa sữa đã bắt đầu nở, mùi hương ngọt lịm len lỏi vào từng con phố
Không khí vẫn còn hơi oi nhưng đã được xoa dịu bởi những cơn mưa bất chợt, những trận mưa không báo trước, rơi vội vàng rồi tạnh cũng nhanh
Sáng nay, mưa rơi từ lúc Bình An mở mắt. Từng giọt mưa gõ lên ô cửa sổ phòng trọ nhỏ xíu của cô, như một bản nhạc lạ lẫm
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên ở một thành phố xa lạ, trường đại học mới, bạn bè mới. Cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng khiến cô tỉnh dậy từ sớm
Chiếc xe buýt số 26 dừng ở trạm trước cổng trường. Em che chiếc ô màu xanh nhạt, bước xuống, tay ôm tập hồ sơ nhập học. Mưa không lớn nhưng đủ để hơi ẩm bám vào tóc, để đôi giày vải thấm nước lạnh buốt
Cổng trường Đại học T cao sừng sững, sơn màu đen, hai bên là hàng cây xà cừ cao lớn, lá xanh ngậm đầy mưa. Con đường dẫn vào bên trong trải dài, lát gạch đỏ, những vũng nước phản chiếu từng bóng người đang vội vã
Bình An dừng dưới mái hiên để chỉnh lại tập hồ sơ. Mưa lất phất bay vào, vương trên tóc và gò má. Tim em đập nhanh, phần vì lo sợ không biết sẽ gặp ai, phần vì tất cả quá mới mẻ
Anh bước vào từ ngoài cổng, dáng cao, vai rộng. Mái tóc đen được vuốt gọn nhưng vài sợi đã rơi xuống trán vì mưa. Chiếc áo sơ mi trắng hơi ướt, dính nhẹ vào người, viền cổ áo hơi mở để lộ làn da màu lúa mạch. Một chiếc balo màu đen vắt hờ trên vai
Điều khiến em chú ý không phải là gương mặt góc cạnh hay sống mũi cao, mà là ánh mắt của anh — trầm lặng, bình thản, như chẳng thuộc về sự vội vã của thế giới xung quanh. Ánh mắt ấy lướt qua em , không dừng lại, nhưng lại đủ để khiến trái tim em khẽ chấn động
Em không biết tại sao. Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, giữa mưa thu và tiếng bước chân, cô cảm giác như có một tia nắng mỏng manh xuyên qua những đám mây xám, rơi thẳng vào tim mình
Anh đi ngang qua, mùi hương nhẹ thoảng qua mũi em — mùi của mưa, của vải áo mới giặt, và của thứ gì đó… rất sạch
Bình An chợt siết chặt tay cầm ô. Em quay đầu nhìn theo bóng anh, thấy dáng anh mất hút giữa dòng người đang tản ra khắp sân trường
Bùi Bình An
“Hoàng tử xé truyện bước ra à”
Lúc ấy, em chưa biết tên anh. Chưa biết anh học khoa nào, năm mấy, chưa biết gì về con người ấy. Nhưng một điều em biết chắc
Từ hôm nay, ở nơi này, cô đã tìm thấy một lý do để trái tim mình đập nhanh hơn
em vẫn ở đây
Những ngày đầu nhập học trôi qua nhanh hơn em nghĩ. Lịch học, lớp mới, những buổi làm quen bạn bè… tất cả đều mới mẻ, nhưng dường như chẳng điều gì khiến Bình An chú ý nhiều bằng… việc tình cờ thấy anh
Hóa ra anh học ở khoa Kiến trúc, hơn em một khóa. Bình An biết được điều này nhờ lần vô tình nghe mấy chị khóa trên nói về “anh Dương” — một trong những sinh viên xuất sắc nhất khoa, người mà thầy cô luôn nhắc tên khi khen ngợi
Nguyễn Như Lan
Làm gì mà thần hết cả người ra thế
Nguyễn Như Lan
/ nhìn theo ánh mắt cô /
Nguyễn Như Lan
Sao mày thích anh kia à
Nguyễn Như Lan
Hai chữ mê trai in lên bản mặt của m rồi kìa
Bùi Bình An
/ xoa xoa mặt /
Nguyễn Như Lan
Đó thấy chưa
Nguyễn Như Lan
Có tật giật mình
Nguyễn Như Lan
Để t xin in4 cho
Bùi Bình An
Đừng làm t nhục
Nguyễn Như Lan
Yêu thì phải nói đói thì phải ăn
Nguyễn Như Lan
Giờ t đói rồi
Nguyễn Như Lan
Đi xuống căng-tin đi
Em bắt đầu để ý hơn. Không cố tình tìm kiếm, nhưng bằng một cách nào đó, mắt em luôn vô thức quét qua mọi góc mỗi khi đi ngang khoa Kiến trúc. Và rồi, như một thói quen kỳ lạ, em thường bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy
Lần đầu tiên sau buổi nhập học, em thấy anh ở thư viện. Anh ngồi ở dãy bàn gần cửa sổ, ánh sáng rọi xuống bàn tay đang cầm bút vẽ. Một tập giấy trắng nằm trước mặt, nét chì mềm mại dần hiện ra thành những đường kiến trúc tinh xảo. Mái tóc đen hơi rũ xuống trán, che bớt đôi mắt đang tập trung cao độ
Bình An đứng cách đó mấy dãy bàn, giả vờ chọn sách nhưng mắt không rời khỏi anh. Em thấy một giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống gò má, rồi biến mất nơi quai hàm sắc nét. Có gì đó… rất nghiêm túc, rất xa cách
Hôm khác, em lại gặp anh ở quán cà phê gần trường. Quán nhỏ, bàn ghế gỗ, hương cà phê rang thơm nồng. Anh ngồi một mình ở góc trong, laptop mở, tay ghi chú vào một tập tài liệu dày. Màu đen của áo hoodie khiến anh trông trầm hơn, và ánh đèn vàng hắt xuống vai khiến đường nét anh trở nên rõ ràng, ấm áp
Nguyễn Như Lan
Cái anh Dương Dương gì đó kìa
Bùi Bình An
Tao thấy rồi nói bé thôi
Nguyễn Như Lan
/ kéo em đến ngồi bàn cạnh anh /
Bùi Bình An
/ dán mắt vào anh /
Có những lần chỉ là lướt ngang nhau trên sân trường. Em từ tòa A sang tòa B, anh từ dãy phòng vẽ bước ra. Mắt họ chạm nhau vài giây — đủ lâu để tim em đập lệch nhịp, đủ ngắn để em tự hỏi: Liệu anh có nhận ra mình
Em chưa dám lại gần, chưa dám bắt chuyện. Chỉ là… những lần chạm mắt ấy, như từng giọt nắng rơi vào lòng giữa những ngày mưa. Không chói chang, nhưng ấm đến lạ
Nguyễn Như Lan
Tình yêu là thế..
Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa... / ngân nga hát /
Bùi Bình An
T khâu mồm mày lại đó
Nguyễn Như Lan
T hát đến bao giờ mày chịu mở lòng nói lời tỏ tình với anh ta
Nguyễn Như Lan
Không được thì do duyên chưa đến
Nguyễn Như Lan
Chứ không phải tại ai cả
Bình An ngồi trong lớp học vẽ, nhìn qua ô cửa kính. Những giọt nước trượt dài, đan vào nhau thành những dòng mờ đục. Em thở dài. Chiếc ô duy nhất của em — chiếc ô màu xanh nhạt — bị gãy từ hôm trước vì gió to
Lớp tan, em chần chừ dưới mái hiên. Nước mưa bắn vào chân, lạnh buốt. Và rồi, trong đám sinh viên vội vàng chạy về ký túc hoặc gọi taxi, cô thấy anh
Đăng Dương đứng bên kia sân , bước đi ung dung giữa mưa. Không vội, không né nước, cứ như mưa chẳng thể chạm vào anh
Bùi Bình An
Anh chắc sẽ ướt mất….. / cắn môi /
Ngày hôm sau, cô ghé qua một cửa hàng bán đồ gia dụng gần trường. Giữa hàng chục cây ô đủ màu, mắt cô dừng lại ở một cây màu xanh dương nhạt , gọn nhẹ, nhưng có cán gỗ ấm tay. Cô không biết anh có thích màu này không, nhưng khi nhìn thấy, cô đã nghĩ ngay đến anh
Chiều hôm đó, cô chờ anh ở trước khoa Kiến trúc. Trời lại lất phất mưa, hương hoa sữa phảng phất
Anh bước ra, balo đeo một bên vai
Bùi Bình An
Anh Dương… / giọng cô nhỏ, tay hơi run /
Trần Đăng Dương
/ anh dừng lại, ánh mắt bình thản/ Có chuyện gì à?
Bùi Bình An
/ em chìa cây dù ra /Hôm qua… em thấy anh không mang ô. Đây là… cho anh
Trần Đăng Dương
Tôi với em có quen biết à
Trần Đăng Dương
Sao lại cho tôi
Trần Đăng Dương
/ anh nhìn cây dù một lúc lâu, như cân nhắc xem có nên nhận /Cảm ơn… nhưng em giữ mà dùng
Giọng anh trầm, không lạnh nhưng cũng không ấm
Bùi Bình An
Em… em còn cái khác
Em nói dối. Sự thật là chiếc ô còn lại của em đã gãy, nhưng em không muốn anh từ chối
Cuối cùng, anh đưa tay nhận lấy. Ngón tay anh thoáng chạm vào tay cô — lạnh, nhưng lại khiến tim cô nóng bừng
Trần Đăng Dương
Ừ… cảm ơn/ nói, rồi quay đi /
Bình An đứng nhìn bóng anh khuất dần trong màn mưa. Em khẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa vui vừa ngốc, vì biết đâu anh sẽ chẳng bao giờ dùng cây dù ấy, nhưng ít nhất… hôm nay, em đã để lại trong tay anh một chút gì đó thuộc về mình
Từ ngày hôm em không bao giờ nhận được lời nhắn hay lời cảm ơn, nhưng em vẫn quan tâm
Vì với Bình An, đó là cách để nói: Em vẫn ở đây, và vẫn nhớ anh
Tác giả nò
Sao thấy nu9 ngốc thế nhỉ
Tác giả nò
Nhắm mắt yêu luôn
thua rồi
Một tuần sau buổi tặng cây dù, Bình An vô tình thấy anh ở thư viện. Không phải góc quen thuộc gần cửa sổ, mà là bàn gần lối đi, nơi dễ bị mọi người để ý
Một tuần sau buổi tặng cây dù, Bình An vô tình thấy anh ở thư viện. Không phải góc quen thuộc gần cửa sổ, mà là bàn gần lối đi, nơi dễ bị mọi người để ý
Anh đang đọc một quyển sách dày, đôi lông mày hơi nhíu, thỉnh thoảng lại dùng bút chì gạch vài dòng. Mặt anh sáng dưới ánh đèn, từng đường nét rõ ràng đến mức em chẳng thể rời mắt
Em đứng ở kệ sách cách anh vài mét
Tay lướt qua từng gáy sách nhưng tâm trí lại đang bận nghĩ về… điều mình sắp làm
Bùi Bình An
“Phải nói thôi. Nếu không, mình sẽ cứ mãi đứng nhìn từ xa như thế này”
Bình An bước tới, dừng trước bàn anh
Bùi Bình An
Anh Dương…/ giọng cô nhỏ nhưng đủ để anh ngẩng lên /
Trần Đăng Dương
Ừ? / ánh mắt anh dừng lại vài giây trên gương mặt cô, như chờ cô nói tiếp /
Em siết chặt cuốn sách trong tay, hít sâu
Bùi Bình An
Em… em thích anh
Không có tiếng xì xào, không có tiếng ghế kéo, chỉ có tiếng tim em đập loạn và ánh nhìn bình thản của anh
Anh không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không né tránh
Trần Đăng Dương
Tôi… không thể đáp lại tình cảm của em
Bùi Bình An
Ý anh là…? / em hỏi, dù câu trả lời gần như đã rõ /
Giọng anh trầm, chậm rãi, nhưng từng chữ lại như chạm thẳng vào ngực em
Em im lặng, cố giữ nụ cười
Bùi Bình An
Vâng… em hiểu / giọng lại khẽ run /
Anh gật đầu, quay lại với quyển sách. Em lùi từng bước, quay đi, cố để bước chân mình không quá vội
Chỉ khi rẽ qua kệ sách khác, Bình An mới dám thở ra. Cổ họng cô nghẹn lại, mắt cay xè. Em không khóc, nhưng trong lòng… vừa có cái gì đó rơi xuống, tạo thành một khoảng trống
Nguyễn Như Lan
/ đứng từ xa xem /
Nguyễn Như Lan
/ chạy vội đến /
Nguyễn Như Lan
Sao rồi cưng
Bùi Bình An
/ nhìn vào hư vô /
Nguyễn Như Lan
Teo tèo teo
Nguyễn Như Lan
Chị đây dẫn đi nhậu
Bùi Bình An
“Không sao… chỉ cần được thích anh, thế cũng đủ”
Sau lần tỏ tình thất bại, Bình An không từ bỏ. Em không còn đủ can đảm để nói trực tiếp, nhưng lại tìm một cách khác: viết thư
Một buổi tối, em ngồi ở bàn học trong phòng trọ, đèn bàn vàng hắt xuống tờ giấy trắng. Em bắt đầu viết về những điều nhỏ bé trong ngày: buổi học sáng nay, cơn mưa chiều, chuyện em thấy một con mèo con trú dưới gốc cây….
Em vẫn nhớ cây dù màu xanh kia . Không biết anh có dùng không… Dù thế nào, mong anh luôn bình an
Bùi Bình An
Em vẫn mong anh mở lòng đón nhận “Bình An”
Em không ký tên, nhưng để một chiếc kẹo bạc hà trong phong bì — thứ mà lần trước em từng thấy anh ăn khi tập trung làm đồ án
Sáng hôm sau, em để lá thư vào ngăn bàn anh trong phòng học của khoa Kiến trúc, rồi vội rời đi
Một tuần trôi qua. Không phản hồi. Không tin nhắn. Không lời cảm ơn
Ngày thứ tám, em thấy lá thư của mình nằm trên kệ sách ở thư viện, chưa mở. Cây kẹo bạc hà vẫn ở đó, gói giấy bóng loáng phản chiếu ánh đèn
Em đứng lặng vài giây, rồi mỉm cười cầm lên
Bùi Bình An
Không sao… ít nhất anh không vứt nó đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play