[Kiệt Hằng] Bảng Màu Đa Sắc
chap 1(ss1)
"Chỉ là vô tình đụng trúng là nhớ đến suốt đời"
Tôi là sinh viên năm nhất khoa điện ảnh
Hè về màn đêm buông xuống,cảm giác nóng bức khiến con người ta khó chịu,Tôi vừa hoàn thành công việc được giao đang ngồi trên ghế đá mà suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Học bài ư??? Không tôi đã chán ngấy việc cúi đầu học trong hàng tiếng đồng hồ. Coi tivi sao ??? Lại càng không,tôi thật sự không có chút hứng thú với việc chỉ ngồi yên một chỗ rồi dán mắt vào tivi. Tôi chỉ còn suy nghĩ duy nhất là trốn đi chơi
Tôi rảo bước trên con đường làng, bóng đèn nhỏ hiu hắt rọi xuống đường sỏi đá. Tôi bước nhanh hơn như để quên đi nỗi sợ bí ẩn nào đó mà tôi cũng chẳng biết. Cuối cùng,tôi dừng trước một cái ao nơi đầu làng,mắt nước phản chiếu ánh trăng khiến tôi cảm thấy lòng nhẹ đi mấy phần. Khẽ khụy gối xuống tôi nhặt lá vàng rơi trên đất rồi ngắm nghía
Lá vàng rồi sao, thành trước chúng còn xanh mơn mởn mà?
Chợt nhận ra câu nói của mình thật ngớ ngẩn,tôi vò nát chiếc lá rồi ném xuống ao. Tôi dạo quanh một vòng, ngồi xuống ngắm mặt trước trong ao đang rung lên theo gió liền vô thức đưa tay ta nhặt vài viên sỏi ném xuống nước
Rồi tôi lại đứng nhìn những chiếc lá vàng đang rơi,chẳng mảy may quan tâm mọi thứ xung quanh tôi nhìn mãi rồi bất giác nở nụ cười,có lẽ nó là nụ cười tự nhiên và dịu nhất của tôi
Khoảng khắc đó bỗng tiếng"tách tách"vang lên nhưng tôi chẳng hề bận tâm, nhích lại gần ao một chút rồi ngửa mặt lên nhìn trăng đang dần lên cao mà cảm thán "Trăng hôm nay thật đẹp"
Nhưng rồi có thứ gì đó đẩy tôi khiến tôi mất thăng bằng mà ngã xuống ao, tiếng "ùm"hoà với tiếng"tách tách"của máy ảnh khiến tôi hoài nghi liệu có người cố ý ?
Tôi quơ tay loạn xạ rồi la hét ầm ĩ, nước ao lạnh cộng với việc tôi trốn đi chơi càng khiến cho nỗi sợ trong tôi càng lớn. Rồi một người vội xuống kéo tôi lên, miệng ríu rít xin lỗi
Vương Lỗ Kiệt
T...Tôi xin lỗi tôi không cố ý đẩy cậu
Trần Dịch Hằng
Tên chết bầm đáng ghét!!! Ta mới trốn đi chơi được một hôm mà bị nhà ngươi phá hỏng hết!!!
Tôi gào lên, vừa ấm ức vừa sợ hãi khiến tôi như muốn bật khóc
Vương Lỗ Kiệt
Tôi không cố ý mà,nhà cậu ở đâu tôi đưa cậu về, quần áo cậu ướt hết sẽ ốm đó
Tôi vừa nghe đến hai chữ"về nhà"liền vội hoảng hốt xua tay
Trần Dịch Hằng
Không được!!...Ý tôi là tôi...tôi tự về được không cần phiền anh đâu
Vương Lỗ Kiệt
Không phiền! thực sự không phiền đâu, dù sao tôi cũng làm cậu té mà nên phải xin lỗi đàng hoàng chút
Trần Dịch Hằng
Thật sự không cần mà,tôi...anh đã xin lỗi rồi con gì nữa!
Vương Lỗ Kiệt
Phải xin lỗi cả ba mẹ cậu
Vương Lỗ Kiệt
Không nói nhiều nữa mau đưa tôi về nhà cậu đi, đừng đây lâu cậu sẽ cảm lạnh đó
Tôi bị sự kiên quyết của anh ta làm cứng họng, muốn nói gì đó nhưng anh ta không cho tôi cơ hội. Hết cách tôi đành đưa anh ta về nhà
Tôi chỉ dám đi từng bước nhỏ,trong lòng thầm cầu nguyện cho mẹ đừng về
Vừa về tới cửa tôi nhòm vào trong liền thấy mẹ đang cầm cây roi đứng sẵn trong nhà
Trần Dịch Hằng
"Mày xong đời rồi Trần Dịch Hằng ơi"
Vương Lỗ Kiệt
Tới nhà rồi cậu mau vào trong đi
Trần Dịch Hằng
À...ừ cảm ơn anh
Tôi vừa định bước thì anh ra liền dúi vào tay tôi thứ gì đó
Vương Lỗ Kiệt
Cậu giữ cái này...coi như là...vật làm chứng
Vương Lỗ Kiệt
Nhất định tôi sẽ quay lại tìm cậu!!
Anh ta quay đi không để tôi kịp hỏi thêm câu nữa
Đa Nhân Vật Nữ
Mẹ tôi: Trần.Dịch.Hằng!!!Con mau bước vào đây cho mẹ
Giọng nói đanh thép của mẹ vang lên kéo tôi trở lại thực tại. Tay chân tôi bủn rủn,cố gắng lết từng bước chân nặng nề vào nhà
Vừa thấy tôi,mắt mẹ tôi như có lửa rồi cầm roi rượt tôi chạy quanh sân, vừa rượt bà vừa mắng tôi sa sả
Trần Dịch Hằng
AAAA mẹ ơi con con biết lỗi rồi huhuhu
Sau một hồi gào thét nhức đầu,tôi bị phạt đứng vào góc tường vì tội trốn đi chơi còn làm bẩn quần áo
Trong lòng thầm mắng anh ta,tên đã làm tôi bị ngã ấy,
Trần Dịch Hằng
"Tên chết bầm đáng ghét, đừng để ông gặp lại mi thêm một lần nào nữa"
Tôi vừa chửi thầm vừa đưa tay xoa xoa mông, vết roi vẫn còn đó hằn lên một vết đỏ mờ nhạt
Rồi tôi sực nhớ ra thứ anh ra vừa nhét vào tay tôi,lấy thứ đó ra tôi nhận ra đó là một tấm ảnh
Nhưng...là cảnh tôi bị rơi xuống ao
Trần Dịch Hằng
AAAAAAAAAA Cái Tên Chết Tiệt Này!!!!!!
Tôi nhìn tấm ảnh rồi buộc miệng chửi tên ấy om sòm, vừa tức vừa giận tôi giậm chân "bịch bịch"
Rồi bất chợt tiếng mẹ tôi vang lên, giọng nói đấy quyền lực của mẹ khiến tôi sợ run người
Đa Nhân Vật Nữ
Mẹ tôi: Muốn ăn đòn thêm hả thằng bé này!!?
Trần Dịch Hằng
A!...dạ không có
Tôi vội quay úp mặt vào tường,trong lòng dâng lên nỗi hận thù chưa từng có rồi âm thầm ghi nhớ mối thù này
Trần Dịch Hằng
"Thù này nhất định ông đây phải trả"
Trần Dịch Hằng
"Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn"
chap 2
Sau đêm hôm đó,tôi cứ thế ôm cục tức trong lòng mãi chưa nguôi
Mới 8 giờ sáng tôi đã vội vã lao sang nhà người bạn thân của tôi – Tả Kỳ Hàm để tội anh ta hôm qua
Trần Dịch Hằng
Tả Kỳ Hàm mau mở cửa!!!//đạp cửa rầm rầm//
Tôi cứ thế đạp "rầm rầm"vào cánh cửa cho tới khi Tả Kỳ Hàm mở cửa,trên mặt còn chút nét buồn ngủ mà miễn cưỡng mở cửa
Tả Kỳ Hàm
Mày cứ từ từ xem nào,tao đang buồn ngủ mà phải cuống hết lên//ngáp ngắn ngáp dài//
Khoảng khắc cửa mở ra,tôi tự nhiên đi vào như chủ nhà. Tả Kỳ Hàm còn đứng ngơ ra vài giây rồi cũng đóng cửa vào mà lên theo tôi
Trước mắt tôi là căn phòng khách nho nhỏ nhưng bày biện đủ thứ,ánh đèn vàng vàng mờ mờ ảo ảo hắt ra từ chiếc đèn được đặt cạnh bộ sofa có phần cũ kĩ
Tôi đứng đó không nhúc nhích,mặc cho Tả Kỳ Hàm kêu ngồi xuống nhưng tôi vẫn xua tay từ chối vì cái mông còn xưng vì bị đánh,cơn đau âm ỉ khiến tôi nhăn nhún mặt
Càng nghĩ tôi lại càng thấy bực mình,chỉ biết giậm chân xuống sàn cho bớt giận
Tả Kỳ Hàm
//chầm chậm ngồi xuống//
Tả Kỳ Hàm
Ngồi ghế đi mày!!!
Trần Dịch Hằng
Tất cả là tại hắn ta,cái tên đáng ghét đó làm!!!
Trần Dịch Hằng
Hại tao đứng không yên ngồi không xong!!
Tả Kỳ Hàm
//Mở to mắt//Truyện lạ à nha,đó giờ mới nghe mày bắt nạt người ta thôi nay mới được nghe có người bắt nạt mày đấy
Tả Kỳ Hàm
Sao!!! Chuyện như nào kể tao nghe coi!!
Trần Dịch Hằng
Thì chuyện là như này...
Tôi kể lại mọi chuyện cho Tả Kỳ Hàm nghe, vừa kể tôi vừa đi qua đi tại,tay quơ lên quơ xuống làm đủ mọi động tác để Tả Kỳ Hàm dễ hiểu
Tả Kỳ Hàm nghe mà mắt mở to như không tim được rồi tỉnh cả ngủ,tay chống cằm khẽ cúi nhẹ người xuống nhưng tôi cũng chẳng bận tâm tới cậu ta mà vẫn kể tiếp
Giọng thay đổi theo từng cung bậc cảm xúc,cho tới khi cảm xúc của tôi dâng trào mắt tôi đã ngập làn nước mỏng khó có thể nhận biết
Tôi nói,tay chân như đang review phim hành động
Tả Kỳ Hàm
Vậy là... mày muốn tao trả thù cùng mày
Tôi khẽ gật đầu,ánh mắt kiên định nhìn Tả Kỳ Hàm
Trần Dịch Hằng
Ừm,đúng vậy,thù này tao không trả tao bỏ nhà đi bụi!!!
Tả Kỳ Hàm nghe xong lời tôi nói liền bật cười như một tên ngốc nhưng vẫn quyết định giúp tôi trả thù anh ta
Tôi đứng từ đằng xa thấy anh ta lại đến chỗ chụp hình đó,có lẽ là vì không khí yên bình ở đó chăng??? Tôi chẳng bận tâm,trong đầu tôi chỉ còn trả thù và trả thù
Trong lúc đợi cơ hội ra tay,tôi vì bị muỗi cắn mà đập loạn xạ, rồi vài con bướm nhiều màu bay qua,bị thu hút bởi nó khiến tôi trong vô thức muộn chạy theo những Tả Kỳ Hàm đã ngăn tôi lại
Nhiều lần Tả Kỳ Hàm phải vỗ vào tôi vài cái để tôi chú tâm lại mà tiếp tục quan sát anh ta
Trần Dịch Hằng
Ê mày ơi kiến nó bò lên chân tao... ngứa ngứa
Mày im coi!!! đi trả thù mà ồn ào vậy sợ người ta không phát hiện ra mình hả!!!
Trần Dịch Hằng
//kéo tay Tả Kỳ Hàm//Nhưng mà ở đây nhiều muỗi với kiến thật mà...
Tả Kỳ Hàm
Ê...ê Trần Dịch Hằng chuẩn bị kìa
Tả Kỳ Hàm
Hắn ta đang chuẩn bị chụp,mày chạy ra đó rồi nhân cơ hội đẩy hắn ta một cái!!!
Trần Dịch Hằng
Cách này... liệu có ổn không mày???
Tả Kỳ Hàm
Ổn mà mày phải tin bạn mày chứ!!!
Tả Kỳ Hàm
Kìa kìa,hắn ta đưa máy ảnh lên rồi kìa mau đi đi//đẩy tôi//
Trần Dịch Hằng
Ây ây từ từ//loạng choạng//
Tả Kỳ Hàm
Đi đi mau lên, không là không kịp đâu!!!
Trần Dịch Hằng
"Sao mà run quá vậy"
Tôi cố gắng nhích từng bước nhẹ đến mức tiếng bước chân bị tiếng lá cây xào xạc át đi
Tôi chỉ còn cách hắn vài bước nữa thôi,hắn ta có có vẻ chưa nhận ra sự hiện diện của tôi
"Bước thêm một bước nữa thôi...phù phù Trần Dịch Hằng mày sẽ làm được mà"
Tôi nhắm tịt hai mắt lại rơi bước lên phía trước những lại dẫm phải thứ gì đó rồi cả người cứ thế trượt dài về phía trước
Trần Dịch Hằng
ÂY ÂY TRÁNH ĐƯỜNG TRÁNH ĐƯỜNG Á Á Á!!!
Tôi ngã xuống,cơ thể đè lên cái gì đó mềm mềm không gây sát thương,tôi nhắm chặt mắt vẫn không dám đứng lên rồi bỗng cái thứ mềm mềm đó hơi nhúc nhích. Tôi thấy vậy mới loạng choạng đứng dậy
Trần Dịch Hằng
A...Xin...xin lỗi anh nha. Tại đường trơn quá...cậu...tôi không cố ý//cười gượng//
Trần Dịch Hằng
Hì hì//nhe răng cười với anh ta//
Vương Lỗ Kiệt
Cậu!!!...Thôi bỏ đi//phủi bụi//
Tôi hỏi thêm anh ta vài câu liền chạy tót đi
Trần Dịch Hằng
Huhuhu mày ơi tao nhục quá đi mất!!!
Tôi ôm mặt rồi chạy tới khóc than với Tả Kỳ Hàm,ai đời đi trả thù mà còn ôm thêm hoạ vào người như tôi cơ chứ
Tả Kỳ Hàm
Nào nào,cứ từ từ chưa xong nữa mà!!!
Trần Dịch Hằng
H...Hả!!!còn nữa sao!!?
Tả Kỳ Hàm
//gật đầu//Đương nhiên rồi,hắn ta làm mày té ao còn bị đánh xưng mông,mày chỉ đẩy té có xíu sao mà được!!!
Trần Dịch Hằng
Cũng đúng...!!!
Trần Dịch Hằng
Vậy... tiếp theo chúng ta nên làm gì!!?
Tả Kỳ Hàm
Hmm...để tao nghĩ coi...
Tôi lại bị Tả Kỳ Hàm lôi vào góc tường một lần nữa
Trần Dịch Hằng
Thật sự... phải là chỗ này hả mày???
Tả Kỳ Hàm
Chứ không lẽ ra đứng trước mặt tên đó!!!
Trần Dịch Hằng
Rồi vậy giờ mày tính làm gì???
Tả Kỳ Hàm
Thấy cái túi cạnh anh ta không//chỉ//
Tả Kỳ Hàm
Ừ giờ tao đánh lạc hướng hắn còn mày lại chỗ cái túi, lục coi có gì lấy được cứ lấy
Trần Dịch Hằng
Ê!!! Hay thôi đi,tao nghe sao thấy mạo hiểm quá!!!
Tả Kỳ Hàm
Mày đúng thật là nhát gan quá đấy!!!
Trần Dịch Hằng
Nhưng mà...
Tả Kỳ Hàm
Không nhưng nhị cái gì nữa!!! Đi lên cho tao
Tôi im ra không dám hé răng nửa lời, từ từ tiến lại gần vừa đi vừa núp anh ta
Tôi có cảm giác như giây sau sẽ bị phạt hiện vậy, vừa lo vừa sợ
Chỉ thấy Tả Kỳ Hàm tới bắt chuyện với anh ta,nói gì đó trông có vẻ vui lắm nhưng tôi không có thời gian để quan tâm tới điều đó
Thời gian trôi qua lâu tới mức tôi tự hoài nghi "không lẽ Tả Kỳ Hàm định nói chuyện với hắn tới tối"
Nhưng rồi bỗng nhiên Tả Kỳ Hàm ngã xuống đất,tôi định chạy ra đỡ thì liền nhớ lại kế hoạnh nên liền giữ nguyên vị trí
Nhân lúc hắn đỡ Tả Kỳ Hàm không chú ý tới chiếc túi, tôi liền chạy nhanh tới rồi lấy trong đó ra một sấp ảnh
Nhìn sơ qua thì có vẻ là ảnh chụp ở làng tôi, không kịp suy nghĩ tôi liền vất nắm ảnh đó xuống ao rồi quay lại chỗ cũ,nơi chúng tôi bàn kế hoạch
Tả Kỳ Hàm
Sao rồi,lấy được chưa???
Trần Dịch Hằng
Lấy...lấy được rồi!!!//dựa người vào tường rồi thở hổn hển//
Tả Kỳ Hàm
Rồi lấy được những gì???,đưa đây coi!!!
Trần Dịch Hằng
N...Nó ở d... dưới ao...
Tả Kỳ Hàm
Vứt xuống đó làm gì vậy cái tên ngốc này???
Trần Dịch Hằng
Chứ mày lấy để làm gì???
Tả Kỳ Hàm
Để...thôi bỏ đi!!!
Tả Kỳ Hàm
//nghiêm mặt//A! Còn một thứ phải làm nữa
Trần Dịch Hằng
Còn nữa á!!! Nhiều vậy...
Tả Kỳ Hàm
Tất nhiên rồi!!!//khoanh tay//
T/g chôm chôm
Hăi ^_________^
Download MangaToon APP on App Store and Google Play