Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[GooGun](Lookism)Gió Lạnh..

Giấc mơ(GooGun)

NovelToon
Gun đặt ly rượu xuống, ánh mắt nghiêng nghiêng, giọng có chút chế giễu nhưng lại xen lẫn sự thật khó nói:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Tôi vốn là người chẳng ưa gì rượu chè… nhưng vì là cậu nên tôi mới uống đấy.
Goo chống tay lên cằm, cười nửa miệng, trong đáy mắt lại ánh lên tia hy vọng.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Thế… bỏ lão già Choi Dong Soo, đi với tôi được không, Gun?
Gun thoáng ngạc nhiên, rồi bất giác bật cười, một nụ cười khó đoán:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
…Được.
Khoảnh khắc ấy Goo sững người, tai như ù đi.
Không tin được câu trả lời vừa thoát ra từ miệng thằng bạn mình – cái người mà hắn chờ đợi bao lâu.
Tim hắn đập loạn như trống trận, cảm giác hệt như đang thắng cả thế giới.
Goo rót thêm rượu, đẩy ly về phía Gun:
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Gun này… ngày mai giờ này, mày có thể ra biển đứng đợi tao không?
Gun nhướng mày, nhìn trời nhìn đất, trong đầu nghĩ:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Giữa mùa đông mà ra biển đứng cho chết cóng à? Điên thật…”
Nhưng rồi, vì đó là Goo, Gun chỉ gật đầu:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Được. Nhưng đừng lâu quá… không mày đánh mất tao lần nữa đấy.
Giọng nói dần nhỏ dần câu cuối Goo không tài nào nghe rõ được
Goo cười trừ, đẩy ly rượu vào tay cậu:
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Được. Đứa nào không đến làm chó nhá.
Gun bật cười, hất cằm:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Trẻ trâu thật đấy.
Hôm sau.
Trên bãi cát lạnh buốt, từng làn gió biển thổi táp vào người khiến Gun co ro thở vài hơi khói trắng
Cậu lẩm bẩm:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Không biết tên này bày trò gì mà bắt mình ra đây. Lạnh chết được…
Chưa kịp nghĩ tiếp, một bóng người tiến lại gần.
Park Hyung Seok
Park Hyung Seok
Anh Gun
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Daniel? Mày cũng bị giở hơi à mà ra đây?
Daniel không trả lời, chỉ giơ ra một cái bịt mắt màu đen.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Gì đây?
Park Hyung Seok
Park Hyung Seok
Anh Goo kêu anh đeo vào, để em dẫn đường.
Gun khẽ cười mỉa:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Cái tên chết tiệt này… bày trò gớm thật.
Nhưng rồi cậu vẫn đeo bịt mắt, để mặc Dannel nắm tay dẫn đi.
Tiếng sóng biển dập dìu, gió rít bên tai, đôi chân cậu dẫm lên cát ẩm lạnh.
Daniel dừng lại:
Park Hyung Seok
Park Hyung Seok
Đến nơi rồi. Anh tháo ra đi.
Gun vừa kéo bịt mắt xuống, bầu trời đêm lập tức bùng sáng.
Tiếng tách tách của pháo hoa vang lên, những tia sáng rực rỡ nở tung, xóa tan cái rét cắt da.
Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt người đang quỳ trước mặt Gun – Goo.
Trên tay hắn là một chiếc nhẫn bạc.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Gun… tôi thích em… rất l…âu rồi. Em… c..ó thể ở b…ên tôi không?
Gun nhìn gã.
Cái dáng lúng túng đến đỏ mặt, câu nói lắp bắp của Goo khiến tim Gun khẽ rung.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
“Tên này… cũng có lúc dễ thương thế cơ à.”
Goo ngước lên, ánh mắt chờ đợi:
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Vậy… câu trả lời của em, Gun?
Gun im lặng vài giây, rồi khẽ thở ra:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Cậu quên rồi sao, Goo… tôi và cậu… đi hai con đường khác nhau.
Lời nói ấy rơi xuống, như lưỡi dao lạnh ngắt.
Goo sững lại, cảm giác nhói buốt nơi ngực như xé toạc.
Ánh sáng vụt tắt.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
Goo mở mắt, trần nhà trắng toát.
Cơ thể hắn quấn băng kín mít, nặng trĩu.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Samuel bước vào.
Seo Samuel
Seo Samuel
Anh tỉnh rồi à, anh Goo. Anh ngất hơi lâu đấy.
Goo chớp mắt.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
"Vậy… tất cả chỉ là một giấc mơ sao?"
Goo khẽ cười, nhưng nụ cười kéo theo vị đắng lan khắp miệng.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
" Cậu khốn nạn lắm, Gun… Đến cả trong mơ, cậu cũng bỏ tôi… theo Choi Dong Soo."
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
"Cậu là ngoại lệ của tôi Gun....còn ngoại lệ của cậu chưa bao giờ là tôi"
Ánh mắt hắn trượt sang ô cửa sổ, ngoài kia là mùa đông xám xịt.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
“Hai ta… hợp nhau đến thế, mà chẳng phải là yêu…"
Trong đầu hắn, pháo hoa vẫn nổ lách tách, nhưng thay vì ấm áp, chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.

Đơn Phương(GooGun)_(DgGun)

(Lấy theo góc nhìn của James Lee)
Choi Dong Soo/Charels Choi
Choi Dong Soo/Charels Choi
Này Ji Hoon có nhiệm vụ mới cho mày
Choi Dong Soo/Charels Choi
Choi Dong Soo/Charels Choi
Trong vòng 3 tháng khiến thằng nhóc này thành thạo tiếng Hàn
Lão ta nhìn tôi, rồi đẩy nhẹ cậu con trai với đôi mắt kỳ lạ về phía tôi
Tôi nhìn Gun.
Ánh mắt nó lạnh lẽo đến đáng sợ khiến tôi cảm thấy mình đang đứng giữ nghĩa địa vậy
Có vẻ vừa vụt mất thứ gì đó
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Lại đây, tao không ăn thịt đâu.
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Có đi nữa nhìn da chú mày không ngon rồi
Tôi cười, tay vẫy gọi.
Từ ngày đó, tôi trở thành người dạy tiếng Hàn cho nó.
Ban đầu là những chữ cái, rồi dần dần là những câu hội thoại đơn giản.
Mỗi lần nó đọc đúng, tôi lại xoa đầu nó mà có vẻ nó không vui lắm nó nắm lấy tay tôi quật xuống đất không à
Ái chà có vẻ nên đổi phần thưởng rồi
.
.
.
Hôm Gun bị ốm, tôi ở bên cả ngày.
Khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt cả trán.
Tôi vội nấu cháo, đút từng muỗng.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Ồ, không ngờ mày cũng có tài nấu ăn đấy.
Tôi liếc Gun, chẳng buồn trả lời ai lại đi so đo với người bệnh cơ chứ
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Sau này ai lấy tên khốn nhà mày chắc gia phả cháy tám đời.
Gun bật cười, ho khan mấy tiếng, còn tôi thì tim như bị ai bóp nhẹ.
Nhưng rồi Goo xuất hiện.
Từ lúc đó, Gun ít ở cạnh tôi hơn.
Tôi để ý, ngoài mấy vết bầm do đánh nhau, trên người nó còn có dấu ấn của Goo.
Có lần, tôi đứng nhìn lâu đến mức nghĩ: Hay mình cũng để lại một dấu gì đó trên nó, để người khác biết nó thuộc về mình?
Chỉ nghĩ thôi chứ mà thực hiện chắc Gun nó nắm đầu tôi xoay vòng vòng hói tóc hết mất
Khi cả ba đi cạnh nhau, tôi thấy Gun dù tỏ ra khó chịu nhưng vẫn chiều Goo vô điều kiện.
Tim tôi nhói lên từng cơn.
Ánh mắt Goo nhìn Gun… ai mà không mù thì sao lại không thể nhìn ra trong đôi mắt đó chứa bao nhiêu tình cảm..
Còn tôi… chỉ biết đứng ngoài, nhìn hai người họ nô đùa bằng những trận đánh khiến cả hai bầm dập, nhưng vẫn cười như trẻ con.
Tôi ghen với Goo, ghen đến mức muốn cướp vị trí đó.
.
.
.
Một hôm, điện thoại reo.
Là Gun gọi cho tôi làm tôi vui sướng muốn nhảy cẳng lên
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Này JiHoon… làm sao để người ta nhận ra tình cảm của mình?
Tôi im lặng vài giây, nuốt xuống nghìn câu muốn nói:
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
"Người đó… có thể là tao không?"
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
"Nhưng có lẻ chính tôi cũng tự biết câu trả lời rồi..."
Tôi thua Goo từ lâu.
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Đơn giản thôi… cứ thật lòng
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Làm những gì mày vẫn làm, nhưng cho người đó biết mày đang muốn tiến đến mối quan hệ khác họ.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Cảm ơn… JiHoon,mày lúc nào cũng là người anh đắt lực cả
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Mà nè...Tao có thể hỏi điều này không?
Park Jong Gun
Park Jong Gun
?Sao
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Người đó....là Goo phải không
Dù tôi biết đến 99.99% nhưng vẫn muốn nghe từ miệng em nói..sự thật phủ phàng ấy
Gun im lặng,rồi khẽ:
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Tôi hít sâu:
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Nếu là Goo thì mày không cần lo đâu
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Tao cúp máy cái hôm nay hơi buồn ngủ rồi ngủ ngon Gun
Gun khó hiểu nhìn điện thoại giờ này tên kia làm gì đi ngủ sớm vậy
Nhưng cậu đâu biết đêm nay có hai kẻ đang chìm đắm trong tình yêu...một kẻ mong thời gian trôi nhanh đến ngày mai...một kẻ chỉ ước thời gian tua ngược lại
Hôm sau cũng chính là ngày Gun tỏ tình, nó đứng ở công viên, giấu bó hoa sau lưng.
Goo đứng không xa.
Tôi bước lại, đặt tay lên vai nó:
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Cố lên, đừng để tên đó đợi, không nó gào mồm giữa công viên đấy.
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
Hai đứa bây mà cưới nhau nhớ mời thằng anh này nhé.
Tôi cười, cố giữ giọng bình thường nhất.
Tôi quay lưng bước đi.
Mỗi bước, trái tim tôi như vỡ vụn thêm một chút.
Tôi biết, tôi đã thua thật rồi.
Nhưng chỉ mong Gun hạnh phúc.
Dù vậy… tại sao tim tôi lại đau thế này?
Tôi ngẩng lên, tự hỏi trong im lặng:
Lee JiHoon/James Lee
Lee JiHoon/James Lee
“Gun… mày ngốc thật hay giả ngốc? Sao không nhận ra tao thích mày? Người tao yêu… vẫn luôn là mày.”
Người xưa nói đúng:
“Một lần gặp gỡ khắc tâm cốt, cả kiếp yêu sâu chẳng hỏi duyên.”
Chỉ vì vô tình gặp mày… mà tao đã trót yêu một đời

Đôi cánh(GooGun)_(GitaeGun)

Mưa đêm phủ lên Seoul một màu xám tro, nặng như muốn đè bẹp cả thành phố.
Gun đứng lặng dưới mái hiên hẹp, hơi thở gấp gáp, đôi mắt vô hồn nhìn ra màn mưa.
Cánh cửa sau lưng bật mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Gun…
Goo gọi, giọng khản đặc.
Gun không quay lại,không chú ý đến người đang sau lưng mình với đôi mắt đang rưng rưng sắp khóc
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Về nhà với tao đi,Gun
Hắn tiến đến, tay run nhẹ
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Mày đến đây làm gì?
Giọng Gun khẽ nhưng rắn rỏi đang chứa được một chất xúc tác sắp nổ tung
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao… tao không chịu nổi nữa. Mày biết không? Mỗi đêm tao mơ thấy mày biến mất. Tao tỉnh dậy, điên cuồng tìm mày… rồi nhận ra tao đã tự tay đẩy mày đi xa khỏi cuộc đời tao..
Goo nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười khổ.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao yêu mày, Gun… nhưng tao không biết cách yêu đúng là như nào...
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Xin lỗi...thay vì học cách yêu tao lại làm tổn thương mày...mày tha thứ cho tao được không,Gun
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao không thể sống thiếu mày được
Gun khẽ lắc đầu chấp nhận buôn xuôi mọi chuyện
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Mày yêu tao, nhưng mày yêu bằng cách giam cầm,hành hạ tao à. Điều đó khiến tao không thở nổi.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Thôi đi Kim Joon Goo để tao được yên đi
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Hiện tại tao chỉ muốn rời xa mày đi tìm kiếm sự tự do bao lâu nay tao hằng mong ước
Goo bước lên, siết lấy cổ tay em
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Chỉ cần ở bên tao… tao sẽ làm tất cả mọi thứ vì mày..kể cả cái chết
Một giọng trầm cắt ngang không khí phát ra từ sau lưng hắn:
Kim Gitae
Kim Gitae
Bỏ tay ra khỏi người của tôi
Goo giật mình quay lại.
Gitae đứng đó, áo sơ mi đỏ sọc trắng thấm mưa, ánh mắt lạnh như lưỡi dao.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Gitae…?
Goo khẽ nhíu mày hắn không nghĩ Gitae sẽ xuất hiện ở nơi như thế này
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao không nghĩ mày sẽ xen vào chuyện này.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Với lại ai là người của mày hả?!Gun là của tao
Gitae nhướng mày, bước chậm lại gần.
Kim Gitae
Kim Gitae
À nên cảm ơn mày một tiếng nhỉ
Kim Gitae
Kim Gitae
Nếu không có mày,chắc tao chẳng biết được thứ đáng yêu này,Gun nhỉ
Goo khựng lại hắn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy
Đối tác của hắn đang có tình cảm với vợ hắn đấy à??
Kim Gitae
Kim Gitae
Nhớ không?Chính mày thách tao cướp được nó
Kim Gitae
Kim Gitae
Giờ tao cướp được rồi nè
Gã tiến tới vòng tay qua eo cậu kéo Gun về phía mình
Kim Gitae
Kim Gitae
Một năm trước, mày khoe với tao về người mà mày gọi là ‘báu vật'. Mày khoe rằng chỉ mình mày mới giữ được.Đố thằng cha nào cướp được nó khỏi tay mày.
Kim Gitae
Kim Gitae
Tao đã không quan tâm… cho đến khi tao gặp được em,Gun
Gã nói xong cuối xuống hôn nhẹ lên má Gun
Kim Gitae
Kim Gitae
Em là kẻ duy nhất khiến tim tôi rung động đến vậy
Hắn siết chặt tay đến bật máu
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao đã phòng ngừa tất cả ai ngờ lại loài ra mày
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Ai mà ngờ...tao coi mày là đồng đội,đối tác còn mày sau lưng lôi mất vợ tao đi
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Con mẹ nó thằng chó khốn nạn này
Kim Gitae
Kim Gitae
Những thứ tao đã thích thì đừng hòng tao không có được.
Kim Gitae
Kim Gitae
Tao là kẻ máu lạnh .
Kim Gitae
Kim Gitae
Đúng tao thừa nhận
Kim Gitae
Kim Gitae
Nhưng tao không thể làm tổn thương Gun như mày. Không phải để chiếm hữu, mà vì tao muốn… giữ nó theo cách trọn vẹn của tình yêu
Gitae đáp, giọng không hề run
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Mày nói như thể mày cao thượng lắm. Nhưng mày cũng muốn nó thôi mà.
Kim Gitae
Kim Gitae
Đúng. Tao muốn nó. Nhưng tao muốn nó được bay lượn
Gã nghiêng đầu nhìn Goo
Kim Gitae
Kim Gitae
Còn mày… mày muốn nó gãy cánh không thể thấy thế giới bên ngoài ra sao giam giữ không khác gì một con thú chờ đợi chủ nhân về nhà từng ngày từng ngày
Không khí đặc quánh lại
Gun đứng giữa hai người, tim như bị xé làm đôi. Goo buông tay, nhưng giọng vẫn đầy tuyệt vọng:
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Nếu tao yêu đúng cách… mày có ở lại không?
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Đừng rời xa tao được không..
Gun cúi đầu. Câu trả lời nằm trong sự im lặng ấy.
Gitae đặt tay lên vai Gun
Kim Gitae
Kim Gitae
Đi thôi,Gun
Cậu bước theo. Goo đứng yên giữa mưa, nhìn bóng em cùng Gitae khuất dần.
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Tao không nên giới thiệu mày với nó… và rồi tự tay đánh mất tất cả
Goo thì thầm, giọng như gãy vụn
Trên xe, Gun ngồi sát cửa kính, tiếng mưa dần tan thành khoảng lặng.
Park Jong Gun
Park Jong Gun
Gitae… mày vốn tàn nhẫn với cả thế giới. Sao lại dịu dàng với tao?
Kim Gitae
Kim Gitae
Vì mày là người duy nhất tao khiến tao muốn bảo vệ . Tao có thể phá hủy mọi thứ… nhưng không bao giờ là mày
Gun mỉm cười . Ngoài kia, bầu trời xám nhạt dần, như mở ra con đường mới.
Một nửa đôi cánh của em đã từng bị Goo xé nát, giờ đang được hàn gắn lại — một nửa là chính mình, một nửa là Gitae trao.
Phía sau, trong màn mưa, Goo vẫn đứng một mình. Trong tay hắn, một chiếc lông vũ trắng rơi ra từ áo Gun, ướt đẫm và mềm oặt.
Hắn nhìn nó, như nhìn lại chính trái tim mình:
Kim Joon Goo
Kim Joon Goo
Không ngờ,tao đã tự đạp đổ hạnh phúc của mình… và sẽ chẳng bao giờ được gặp lại em nữa....Gun
________________________
Tác giả
Tác giả
Nói sao nhờ sẽ có mấy ideas nó kiểu vô tri ý
Tác giả
Tác giả
Tui thường nghĩ gì viết đó nên đôi khi nó phi logic và cứ bần bần hài hài

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play