[LyhanSara] Crush Chị Từ Nhỏ
Mùa hè ấy
Mười năm trước Thảo Linh bước vào nhà với 1 chiếc balo rách và đôi mắt sưng đỏ
Mẹ|Han Sara
Từ nay Thảo Linh sẽ ở cùng con
Mẹ|Han Sara
Hãy xem Thảo Linh là chị gái nhé?
Hồi đó tôi mới sáu tuổi. chẳng hiểu gì nhiều.Tôi chỉ thấy vui vì sẽ có thêm một người chơi cùng, ngủ chung và chia đồ ăn vặt cho mình
Chị ít nói lúc nào cũng nhìn ra cửa sổ.Ban đêm có đôi lần tôi nghe chị khóc rất khẽ
Những năm sau đó, chúng tôi dần quen hơi thở và thói quen của nhau.Tôi quen với việc thức dậy thấy chị nấu buổi sáng, quen ánh mắt chị nhìn mình khi nhắc
Thảo Linh|LyHan
Ăn nhanh kẻo trễ học
Han Sara
*Tôi cũng quen với cảm giác...chỉ cần chị ở đây thì mọi thứ sẽ đều ổn*
Tôi không biết từ khi nào, trái tim mình đập nhanh mỗi khi chị xoay đầu, hay cười nhẹ khi tôi làm nũng
Han Sara
*Có lẽ từ lâu tôi đã biết*
Han Sara
*Tôi không muốn Thảo Linh chỉ là "chị gái" của mình
Nhưng tôi không ngờ...lại có một ngày, chị phải rời xa ngôi nhà này
Mùa hè năm tôi mười sáu tuổi, nắng vàng rót xuống sân trước, còn Thảo Linh thì đang phơi chăn ở ban công tầng 2
Thảo Linh|LyHan
Em đừng đứng dưới đó nắng quá
Giọng chị vang xuống, hơi nghiêm
Han Sara
/Tôi chống tay lên hông, ngước lên nhìn/
Han Sara
Chị cũng đang đứng ở nắng đấy thôi
Chị lườm tôi một cái rồi lẳng lặng lấy chiếc mũ vành rộng đặt lên đầu mình
Thảo Linh luôn như vậy, chị không bao giờ cãi tay đôi với tôi mà chỉ im lặng làm việc mình cho là đúng
Cả buổi sáng hôm đó, chúng tôi ở nhà một mình. Ba mẹ tôi đi làm xa, để lại một tờ giấy nhớ dặn ăn trưa bằng cơm nguội và canh rau, nhưng tôi biết chắc Thảo Linh sẽ không để tôi ăn như thế
Đúng như tôi đoán, khi tôi đang cắm cúi tô màu bức tranh trên bàn học, mùi thịt kho bốc lên thơm lừng từ bếp.Tôi chạy xuống, thấy chị đang đeo tạp dề, mái tóc dài buộc gọn. Cảnh tượng ấy..khiến tôi muốn ôm lấy từ phía sau.
Thảo Linh|LyHan
Ngồi đi sắp xong rồi
Chị nói mà không quay đầu lại
Han Sara
*Tôi chống căm, nhìn dáng người gầy nhưng cứng cáp ấy, tự hỏi nếu một ngày nào đó chị biến mất khỏi căn bếp nà... tôi sẽ thế nào?*
Chúng tôi ăn trưa cùng nhau. Tôi kể chuyện ở trường, chị gật đâu, thỉnh thoảng hỏi han, đôi khi cười nhẹ.Những lúc như thế, tôi ước thời gian dừng lại
Nhưng buổi chiều hôm đó, khi tôi đang ngủ gục trên ghế sofa, tiếng chuông cửa vang lên
Ba|Thảo Linh
Tôi đến để đưa con gái tôi về
Han Sara
*Thấy chị đang đứng trước cửa, đôi mắt chị tối lại còn đôi tay thì siết chặt đến run cả người*
Cơn mưa đêm và lá thư bỏ lại
Gió đêm rít qua khe cửa sổ, khéo hơi thở lạnh buốt len vào từng khẽ tay.Han Sara đang ngồi ở bàn học, chong đèn đọc cuốn sách dày cộp thì nghe tiếng động lạ từ phòng chị
Han Sara
"Sao muộn thế này rồi mà còn tiếng lục đục vậy?"
Han Sara
/Khẽ nhíu mày, đứng dậy bước ra/
Cánh cửa phòng Thảo Linh mở hé.Bên trong, chị đang gấp vội quần áo, ánh mắt hoảng loạn như đang chạy trốn thứ gì đó
Han Sara
Chị...chị đi đâu vậy?
Linh giật mình, bàn tay khựng lại giữa chừng.Một khoáng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa ngoài hiên nện xuống mái tôn
Thảo Linh|LyHan
Chị phải đi, trong đêm nay
Thảo Linh|LyHan
/Né tránh ánh mắt của em/
Han Sara
Có chuyện gì xảy ra sao?
Thảo Linh|LyHan
Ba mẹ chị tìm được nơi này rồi
Thảo Linh|LyHan
Nếu ở lại...chị sẽ kéo em vài rắc rối
Thảo Linh|LyHan
Em không hiểu đâu
Thảo Linh|LyHan
/xoa đầu em/
Han Sara
*Cảm thấy như có ai vừa giật mất hơi thở của mình.Cô lao tới, ôm chặt chị*
Han Sara
Chị là đồ nói dối
Han Sara
Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau mà
Thảo Linh|LyHan
*Mỉm cười buồn, gỡ nhẹ tay em ra*
Thảo Linh|LyHan
Han Sara bé nhỏ của chị...
Thảo Linh|LyHan
Hứa với chị là từ nay em sẽ không tìm chị nữa nhé?
Thảo Linh|LyHan
Chị muốn em sống bình yên...
Không kịp để em phản ứng, Linh đặt một lá thư gấp gọn trên bang rồi bước nhanh ra cửa, bóng lưng dần chìm vào cơn mưa...
Sara chạy theo ra hiên, nhưng chỉ còn tiếng xe máy xa dần trong đêm.Mưa lạnh ngấm vào da thịt, còn trong lòng...là một khoảng trống đến nghẹt thở
Em quay vào nhà, run rẩy mở lá thư.Dòng chữ nghiêng nghiêng của chị nhòe đi vì nước mưa và nước mắt:
Thảo Linh|LyHan
"Xin lỗi...và cảm ơn vì đã cho chị một mái nhà.Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."
emi
và đây là vùng ko thể chạm vào
emi
ai đọc r cho con 1 like
emi
nếu có ý kiến j thì bl cho tui sửa nha
Sau đêm cơn mưa
Đêm mưa ấy như một vết xước không bao giờ lành trong ký ức của tôi
Sáng hôm sau, căn nhà im lặng lạ thường.Phòng của chị trống trơn, chỉ còn chiếc bàn gỗ với vài vết xước cũ và mùi hương quen thuộc vương lại...
Han Sara
*Tôi tìm khắp nơi, gọi khản giọng nhưng không một ai trả lời*
Mẹ|Han Sara
Chị chỉ đi một thời gian thôi
Mẹ|Han Sara
Rồi chị sẽ lại về...
Nhưng giọng mẹ lấp lửng, như thể đang che giấu điều gì
Những ngày sau đó, tôi vẫn đi học, vẫn làm mọi thứ như thường, nhưng mọi âm thanh cung quanh dừng như bọ nén lại
Giữa đám đông ồn ào, tôi vẫn luôn tìm một dáng người quen thuộc, ánh mắt mắt buồn phía cửa sổ
Han Sara
'Tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ?'
:Đừng tìm chị.Hãy chăm sóc bản thân
Han Sara
*Tôi đọc đi đọc lại đến thuộc lòng nhưng càng đọc, tim tôi càng quặn thắt*
Han Sara
'Tôi không biết rằng, chính những bước tìm kiếm mơ hồ này sẽ đưa tôi gặp lại con người mới'
Những người sẽ làm thay đổi hoàn toàn câu chuyện của tôi và Thảo Linh
Thảo Linh|LyHan
Đừng đánh nữa...tôi đau lắm rồi
Ba|Thảo Linh
Mày biết đau à
Ba|Thảo Linh
Nếu còn biết đau thì mày mau tìm một công việc ổn định đi
Han Sara
Sau dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy...
Tôi sống như mất phương hướng
emi
even though you ain't mine, i promise the way we fight make me honestly feel like we just in love cause baby, when push comes to shove damn baby, im a train wreck, too i lose my mind when it comes to you i take time with the one's i choose and i don't want to smile if it ain't from you, yeah.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play