|Cammiu| Đôi Mắt Âm Dương
Chapter 1
-Truyện được viết hình thức cổ trang pha chút hiện đại-
Lưu ý: Đây là lần đầu Angel viết truyện mong mọi người bỏ qua một số lỗi.
_Mới người thích để nhạc nền như này bảo mình nhé_
Đứng bậc nhất là gia tộc Khương
Một tộc tuy không lớn, nhưng đời đời làm pháp sư khiến ai cũng phải kính nể
Tại ngôi nhà lớn nhất làng
Mẹ cô
//hét lên// Anh bị điên à!?
Cha cô
Anh thật sự không còn cách nào khác.
Mẹ cô
//tức// Nhưng đó là con gái chúng ta đấy? Anh nhẫn tâm để nó vào tình huống nguy hiểm như vậy à??
Cha cô
CHỨ GIỜ PHẢI LÀM SAO? EM tưởng anh không xót à ? //gầm lên//
Dường như có tại họa lớn đang ập tới
Ông nội cô
Hai đứa im hết đi //bước ra khỏi phòng//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//hé cửa ra nhòm ngó// 'gia gia đang tức..'
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Tên : Khương Hoàn Mỹ
tuổi : 9
tính cách : nhí nhảnh , nói nhiều vô cùng
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//đóng cửa lại ngồi bịch xuống//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
'quái lạ có việc gì khủng khiếp lắm sao?'
nói thật , đây là lần đầu tiên cô thấy ông nội giận đến vậy
Ông nội cô
//đi qua đi lại ngẫm nghĩ//
Gia tộc Mạc có ân oán rất sâu đậm đối với gia tộc Khương
Nhưng rõ ràng sự việc đó đã giải quyết từ đời trước
vậy giờ ai đang nhắm tới Gia tộc Khương
Ông nội cô
"Trong phạm vi một 500 dặm chỉ có duy nhất nhà Mạc có đủ khả năng làm chuyện này.."
Ông nội cô
"Nhưng tại sao họ phải làm vậy"
Ông đau đầu suy nghĩ , đành gạt câu hỏi sang một bên . Việc trước mắt là phương pháp giải..
để giải quyết nó khó hơn rất nhiều
Đến cả ông là một pháp sư cao tay trong nghề như vậy còn không làm nổi
Việc thoát khỏi cái chết là không thể
Ông nội cô
chỉ còn một cách
Ông nội cô
Với sức của ta không thể cứu hết toàn thể mọi người .
Ông nội cô
Thậm chí dù các con và ta có hợp sức lại cũng chỉ cứu nổi một người, phần trăm thành công cũng không cao.
Ông nội cô
"cứu cả gia tộc còn không nổi thì làm sao ta dám nghĩ tới chuyện cứu cả làng" //cười khổ//
Mẹ cô
//nói nhanh// thưa cha! Hãy để con bé sống.
Cha cô
//cùng ý// Con cũng vậy.
Ông nội cô
//gật đầu như đã đoán trước được// Thời gian rất gấp rút, các con biết phải làm sao rồi chứ?
Sơ tán mọi người là điều không thể
Xung quanh làng giờ đã có sương mù
sương mù tối nay dày đặc hơn thường ngày
Tỏa ra nguồn khí lạnh lẽo đến đáng sợ
Cả nhà cô gấp rút chuẩn bị cho trận chiến trước mắt
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//thắc mắc// có việc gì vậy ạ?
Mẹ cô
//ôm cô nước mắt đã rơi từ bao giờ// Cam mẹ yêu con..
Cha cô
//ôm cả hai mẹ con// Cha yêu cả hai mẹ con..
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//cười// Cam cũng yêu cha mẹ nhiều lắm.
Cha cô
//rời ôm// nghe lời ta dặn.
Mẹ cô
//nuối tiếc rời ôm//
Cha cô
//giọng nghiêm// đêm nay dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng không được ra khỏi phòng này cho đến khi trời sáng.
Cha cô
//khoác áo choàng dính máu chó đen cho cô//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
*nhận ra điều gì*
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Cha có chuyện gì rồi phải không ạ?
Từ nhỏ cô đã theo gia gia và cha học đạo pháp
Nhưng cũng đủ cô biết việc gì đang xảy ra , dù không rõ
Cha cô
Sau này lớn lên con sẽ hiểu //lấy ra một quyển sách dày//
Cha cô
//nhét vào áo khoác cô//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//giữ lấy//
Cha cô
"bọn ta nhất định phải để con sống"
//nắm tay mẹ cô//
Mẹ cô
//mới đóng chặt cửa sổ đồng thời dán năm lá bùa lên//
Ông nội cô
'Nó muốn cả gia tộc ta chết sạch , tuyệt tử tuyệt tôn nó mới hả dạ' //tay nắm chặt run lên vì tức//
Ông nội cô
"nhưng tại sao phải lôi người dân vô tội vào?"
Ông đang nói người trong làng
Cha cô
//lôi hình nhân ra//
Mẹ cô
//bước ra// sắp đến giờ tý rồi cha , bắt đầu thôi ạ.
nguồn khí lạnh lẽo đến thấu xương
cô ở trong phòng dường như cảm giác điều chẳng lành
Không gian yên tĩnh đến kì lạ
Bỗng có tiếng cười man rợn
Có tiếng hét của ai đó vang lên
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bật dậy// "mẹ?"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//người đẫm mồ hôi//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//lao xuống giường tính mở cửa //
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nhớ lại//
Cha cô
//giọng nghiêm// đêm nay dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng không được ra khỏi phòng này cho đến khi trời sáng.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bất giác rụt tay lại// "nhưng còn mẹ"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"người có ổn không?.."
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"rõ ràng đó là giọng mẹ"
đang phân vân lên ra hay không
nghe thôi cũng biết đau đớn đến nhường nào
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bất chợt run lên//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"xảy ra chuyện rồi?"
chapter 2
-"Angel thấy nhạc này thú vị lắm"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"xảy ra chuyện rồi?"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//vặn cửa//
không suy nghĩ nhiều nỗi lo lắng cho người thân vượt lên nỗi sợ cô liều mạng mở cửa
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"cửa khóa rồi?"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//sợ//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//ĐẬP VÀO CỬA HÉT LÊN// CHA MẸ!!!
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
GIA GIA!!
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Mọi người ổn chứ ạ?
lúc này cô hoảng hơn bao giờ hết
tay đập vào cửa chỉ mong cảnh cửa mở ra
để cô thấy mọi người vẫn ổn
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
hức..mọi người..//nức nở//
bên ngoài có thứ gì đó đang tiến tới phòng cô
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bất chợt lùi lại//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//hai tay bịp chặt mồm//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"t-thứ gì vậy?"
khí âm mạnh mẽ luồng qua khe cửa nhỏ
một nguồn sức mạnh tà khí to lớn
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//người run bần bật//
một tiếng nói vọng bên tai
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nhận ra bèn tìm chỗ trốn//
ngay khi cô vừa lúp dưới gậm giường
cánh cửa phòng bật mạnh ra đập thẳng vào tường
tà khí sốc thẳng vào trong
???
//ngó nghiêng tìm thứ gì đó//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//mắt mở to nín thở//
thứ đó thật sự kinh khủng
máu tanh từ người nó rơi xuống mặt sàn
đầu thì quay hẳn ra đằng sau
mặt nở nụ cười kéo dài đến tận mang tai
trong mồm nó còn đang nhai thứ gì đó
???
//tiến tới đứng trước giường//
một con mắt rơi xuống lăn nhẹ vào gầm giường
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//tim đập loạn xạ//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"làm ơn làm ơn đừng cúi xuống, làm ơn.."//cầu khẩn//
cô không tin nổi vào mắt mình
thứ đó đang bẻ ngược người ra đằng sau
đầu ngoảnh xuống gậm giường
máu đỏ tươi từ hốc mắt và miệng
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//đứng hình vì quá sợ//
giây phút đó cô nghĩ mình chết chắc
kì lạ thay nó chỉ nhặt lại con mắt
???
//chầm chậm bước ra ngoài//
Tia nắng nhỏ chiếu xen kẽ qua các lá bùa
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
ưm..//mở mắt//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//dụi dụi//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//chợt nhớ ra đêm hôm qua đã xảy ra những gì//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//người theo phản xạ bật lên//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
ui za.
đầu cô đập ngay vào giường
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bò từ từ khỏi gậm giường //
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nghĩ lại vẫn thấy sợ//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bước ra ngoài chết lặng//
cảnh tưởng kinh hoàng nhất đời mình
mùi máu tanh lồng vẫn còn đó
mẹ cô đôi chân bị đứt lìa khỏi cơ thể
đầu gập lại với tư thế quái lạ
bố cô thì bị từng cái đinh gắn chặt vào tường
nửa thân dưới của ông bị mất
thậm chí đầu ông cũng thủng nguyên một lỗ
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//khụy xuống//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//òa lên//hứcc.hức..
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nước mắt rơi lã chã// hức..hứ-..c-cha..mẹ..
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
o-oaa..Gia gia.
Tiếng hét vang vọng bầu trời
chứng kiến cảnh cả gia tộc bị giết
lại còn chính vào đêm sinh nhật cô
cô khóc khoảng ba tiếng thì ngật lịm đi vì mệt
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//mắt mở dần//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//khóe mắt vẫn đọng lại nước//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
*đôi mắt vô hồn không còn lấp lánh giống đứa trẻ bình thường khác*
???
//đang đứng dựa vào cửa// dậy rồi à?
phía xa xa cạnh cánh cửa nhà phát ra tiếng của một người đàn ông
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//ngước mặt lên//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//lùi lại// n-ngươi..ngươi là ai?❄
Cửu Long là một đạo sĩ đi ngang qua làng
Đứng trước làng ông không khỏi rùng mình
Đi vào trong làng đâu đâu cũng là xác chết
Ông thầm nghĩ sẽ không còn kẻ nào sống sót
Nhưng khi vào ngôi nhà ở cuối làng
phát hiện còn một bé gái vẫn sống
tại sao nhóc này vẫn còn sống
Sau khi chôn xác đắp mộ cho từng người trong làng
mình nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//bước tới cổng làng//
Linh hồn lang thang (nhiều)
//đi theo//
Linh hồn lang thang (nhiều)
//lải nhải điều gì//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//ngoảnh lại//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
*giật mình*
Phía cổng làng Cửu Long vẫn đang đứng đó đợi
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//chạy//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
ông nhìn thấy thứ gì ở kia không? //chỉ tay//
Cửu Long
//nhìn theo hướng tay// không thấy gì.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//sợ hãi// vậy vậy nó n-nó là ma à?
Cửu Long
//Nhận ra// Nhóc con ngươi có đôi mắt trời ban đấy.
ông nói thản nhiên như đã biết trước
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
hả?..hả//ngạc nhiên//
Linh hồn lang thang (nhiều)
//vẫy tay//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
nó vẫy tay chào tôi kìa.
Cửu Long
Ý ta là ngươi có đôi mắt âm dương.
Cửu Long
có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được.
Chapter 3
Cửu Long
Ý ta là ngươi có đôi mắt âm dương.
Cửu Long
Có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được.
Cửu Long
//cười thầm// ngươi may mắn lắm đó.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
may mắn cái nỗi gì , tôi thấy xui xẻo thì có.//nhìn mấy hồn ma khác với ánh mắt kì thị//
Cửu Long
Không xui đâu tin ta đi.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
à Vậy tôi có nhìn thấy linh hồn người nhà tôi không?
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//cúi đầu xuống đượm buồn// T-tôi muốn nhìn họ lần cuối..
Cửu Long
Không được đâu linh hồn họ đã bị đánh đến nỗi bảy vía tan rã rồi..
Cửu Long
Thậm chí không được bước vào vòng luôn hồi để chuyển kiếp chứ lấy gì mà cho ngươi nhìn.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//tay nắm chặt cố kìm nén cơn giận//
Cửu Long
//ngồi xổm xuống// ngươi muốn làm đệ tử ta không?
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Không.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//tính đi//
Cửu Long
//bất đắc dĩ nói// Ngươi không muốn trả thù à?
Cửu Long
Việc cả làng ngươi chết thảm như này chắc chắn có người đứng sau chủ trì.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//khựng lại// tôi muốn trả thù.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"Mình thật sự muốn băm nát..tên đó ra . Nếu mình biết nó là ai"
Cửu Long
với năng lực của ngươi bây giờ thì làm được gì ?//cười đểu//
Cửu Long
Theo ta đi , có ý tốt thật đấy nhóc con.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//suy nghĩ//
suy cho cùng giờ người thân cô cũng đã mất hết
Chả còn ai giúp cô ngoài ông cả
Tuy cảm thấy ông có gì đó..
Đành liều dù gì cũng chết
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
được.
Cửu Long
//tiến tới khua tay trước mắt cô// Vậy bái ta làm sư phụ đi.
Sau vụ kia cô có vẻ suy nghĩ khá nhiều
Ngược lại với suy nghĩ đó
Trên đường đi , cô không thấy linh hồn nào quanh đây.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
*Không quan tâm*
Là một ngôi nhà gỗ nhỏ ở trên đỉnh núi
xung quanh có một số bụi tre
tia sáng nhẹ của hoàng hôn buông xuống ngôi nhà , xen qua kẽ lá
//Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa//
Cửu Long
Trời cũng tối rồi , ta chuẩn bị phòng cho con.
Cửu Long
Sáng mai bắt đầu luyện.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
dạ vâng //lẽo đẽo theo sau//
???
Cha người này là?..//ngạc nhiên hỏi//
giọng nói của thanh niên trẻ tuổi vang lên
Cửu Long
đệ tử ta , con bé tên Khương Hoàn Mỹ.
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//Dò xét//
Tử Hàn
//Ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay ra // xin chào huynh là Tử Hàn !
Tử Hàn
Tên : Tử Hàn
Tuổi : 14
-Là con trai của Cửu Long , anh theo cha lên núi tu luyện
-mắt bị mù một bên
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Chào Huynh.
Ngày ngày cô với Tử Hàn đều luyện tập chăm chỉ
Đặc biệt cô tiếp thu rất nhanh
Dần dần quan hệ giữa cô và Tử Hàn cũng tốt hơn
Thật sự không muốn nhắc lại chút nào
Đứa bé ngây thơ, đáng yêu ấy đã khác
Hiện tại đã là bảy năm sau
cô giờ cũng mười bảy tuổi
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Sư phụ cho con đi đi. //năn nỉ//
Cửu Long
//khó xử// Thôi nào con biết ta lo cho còn mà.
Cô thấy đã học hết được mọi thứ từ sư phụ rồi
mấy ngày nay ông chỉ dạy đi dạy lại mấy thứ cũ
Cô không kiên nhẫn được nữa
cô muốn đi ngao du để tự mình luyện thêm
Đồng thời cũng nhân cơ hội này tìm tung tích kẻ thù
Dù gì ngoài những thứ cô học từ sư phụ ra
Mỗi đêm, cô đều lén học thêm kiến thức từ quyển sách của gia tiên truyền lại
Mà năm đó , cô được bố dúi vào tay
Chuyện này cô giấu tất cả mọi người
Không phải cô không tin sư phụ
dù gì cũng là của đời trước để lại
Cô không muốn cho ai biết cũng đúng
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
Đi Sư phụ..
Cửu Long
Không là không đợi đến sinh nhật năm sau ta sẽ cho con đi // kiên quyết//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//hậm hụi bỏ vào trong//
Tử Hàn
Cha! cha cho muội ấy đi đi ạ.
Cửu Long
Con không hiểu đâu! Cha chỉ muốn tốt cho con thôi.//quay mặt đi//
Tử Hàn
Liên quan gì tới con thưa cha? //thắc mắc//
Cửu Long
Sau này con sẽ biết.//bỏ vào trong//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//năn qua năn lại//
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"chán chết đi được , mấy năm qua toàn ở trên núi luyện tập . Mình muốn xuống núi quá!"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
"aiss thật sự muốn đi thực hành màa"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nảy ra ý tưởng// "Hay đêm nay trốn nhỉ?"
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//nhảy dựng lên// đúng rồiii
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//cộc đầu// uizaa..
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
'Mình thông minh thật'
cô thu dọn một số đồ đạc quan trọng để chuồn
Khương Hoàn Mỹ (Cam) - Cô
//Mặc lên bộ đồ cổ trang nam//
Sau một hồi tính toán thì cô quyết định giả thành trai , dù gì thời bấy giờ cũng trọng nam khinh nữ nhiều
đồ cô trôm của sư huynh cô
bộ đồ mới tinh mà hôm qua sư phụ tặng cho sư huynh khi vừa xong chuyến xuống núi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play