Tiếng thở gấp, tiếng rên khẽ vang trong căn phòng khách sạn tối mờ
Ánh đèn vàng hắt qua rèm, vẽ lên tấm lưng trần của Becky đang quấn chặt lấy Freen
Becky thì thầm, hơi thở nóng rực
Becky Armstrong
Đừng… dừng lại… làm ơn…
Freen cúi xuống, môi chạm nhẹ vào tai nàng, giọng khàn khàn:
Freen Sarocha
Cô… chắc chứ?
Becky không trả lời mà chỉ kéo Freen sát hơn, đôi môi tìm kiếm một lần nữa
Becky Armstrong
Tôi… cần cô
Hơi thở, tiếng rên, tiếng ga giường sột soạt…
Tất cả hòa vào nhau, kéo dài đến tận khi đêm tan
[Sáng hôm sau]
Freen mở mắt, bên cạnh trống trơn. Gối bên cạnh lạnh lẽo và… một tấm thẻ đen đặt trên bàn
Cô cầm lên, khẽ nhếch môi
Freen Sarocha
Phí tình một đêm?
Freen Sarocha
Thẳng thắn thật
Ánh mắt liếc xuống ga giường vết đỏ nhạt loang ra
Một hình ảnh quá rõ ràng để quên
Freen tựa lưng vào thành giường, để mặc dòng hồi ức kéo mình ngược về đêm qua…
[Hồi ức - Nhà hàng]
Tiếng ly chạm nhau leng keng, tiếng cười ồn ào của buổi họp lớp
Freen đang trò chuyện cùng đối tác thì ánh mắt vô thức dừng lại ở một góc khác
Một gã đàn ông giữ chặt tay một cô gái mặc váy trắng
Khi ra bãi xe, cô thấy rõ Becky đang vùng vẫy
Ray siết chặt hơn
Freen Sarocha
Bỏ tay ra
Ray
Cô là ai?
Ray
Đây là việc của tôi
Freen Sarocha
Sai rồi
Freen Sarocha
Từ lúc cô ấy nói tránh ra, việc này là của tôi
Cái siết của Freen khiến Ray buông Becky
Không chờ hắn phản ứng, cô kéo Becky ra xe
[Trên xe]
Becky dựa vào ghế, hơi thở gấp, mồ hôi lấm tấm
Freen Sarocha
Cô cần đến bệnh viện
Becky Armstrong
Không… tôi chịu được
Freen nghiêng đầu định nói thêm thì Becky bất ngờ hôn lên môi cô
Freen Sarocha
Này..cô
Becky thì thầm, ánh mắt long lanh
Becky Armstrong
Giúp tôi… làm ơn
[Khách sạn]
Freen dìu Becky vào phòng
Đang định đặt nàng xuống giường, Becky bất ngờ kéo mạnh khiến cả hai ngã xuống
Becky Armstrong
Xin cô… đừng bỏ tôi
Nụ hôn nóng bỏng ập tới, lần này Freen không đẩy ra nữa
Freen Sarocha
Được… nhưng cô sẽ hối hận đấy
Tiếng đáp lại chỉ là một tiếng rên khẽ…
Và đêm hôm đó, họ quấn lấy nhau đến khi bình minh chạm ngõ
Chương 2
[Phòng họp – Tập đoàn bất động sản Chankimha]
Becky đã đến từ sớm. Hôm nay là cuộc họp quan trọng giữa công ty nàng và đối tác một thương vụ có thể thay đổi cục diện thị trường
Ba nàng nói vị giám đốc phụ trách phía Chankimha còn trẻ nhưng tài giỏi, chắc hẳn sẽ khiến nàng ấn tượng
Ấn tượng thì chưa thấy, nhưng khó chịu thì đã đầy
Đồng hồ nhích qua mười phút, ghế đầu bàn vẫn trống
Becky đặt bút xuống, thở dài khẽ nhưng đủ để May thư ký của nàng, ngồi bên cạnh nghe thấy
Becky Armstrong
Trẻ nhưng tài giỏi… hay trẻ nên coi giờ giấc là chuyện nhỏ?
May liếc nhìn, cố nén cười:
May
Có khi họ gặp sự cố thật…
Becky Armstrong
Trong công việc, ‘sự cố’ chỉ là cái cớ cho sự thiếu chuyên nghiệp
Nàng cầm bút lên, rồi đặt xuống lần nữa, ánh mắt hướng về cánh cửa phòng họp
Becky Armstrong
Thêm năm phút nữa, nếu họ không xuất hiện chúng ta về
May gật đầu, còn Becky thì bắt đầu đếm thầm từng giây… cho đến khi
Cạch!
Tiếng giày gõ nhẹ trên sàn. Một dáng người cao, vai thẳng, bước vào với phong thái uy nghiêm
Becky chợt khựng lại, bàn tay dưới gầm bàn siết nhẹ ống váy. Một cơn đau âm ỉ nơi hông lan xuống đôi chân khiến nàng khẽ cử động, nhưng càng cử động cảm giác mỏi nhừ và nóng rát lạ lùng lại trỗi lên
Mạch tim bỗng đập nhanh không phải vì bất ngờ, mà vì… ký ức vụt qua quá rõ ràng
Cả phòng đồng loạt đứng lên chào. Becky bất giác siết chặt cây bút
Người vừa bước vào… chính là người mà đêm qua nàng đã vô thức cầu xin đừng bỏ mặc mình
Trên cổ Freen vẫn còn vài vết đỏ mờ mờ … thứ mà chỉ Becky biết rõ nguyên nhân